"Trà giải rượu đâu? Không phải muốn tôi cho hắn uống sao?" Thấy thế, Cố Tiểu Ngải lạnh lùng hỏi. "Tôi lập tức đi lấy!" Một quản lí hô lên một tiếng, lao ra đi lấy trà giải rượu. "Lệ tiên sinh, Cố tiểu thư đến rồi đây......" Bảo mẫu không quan tâm đến người phụ nữ trên mặt đất, đi lên trước lại nhắc nhở một lần nữa, tay quơ quơ ở trước đôi mắt sâu và đen của Lệ Tước Phong một đôi. Cố Tiểu Ngải nhìn thấy không thể tưởng tượng được, bảo mẫu nghĩ Lệ Tước Phong bị mù sao? Kết quả, thật đúng là Lệ Tước Phong giống như là bị mù vậy, mắt hoàn toàn không thay đổi, ngồi ở trên sô pha trừng mắt phía trước, hoàn toàn không có nhìn thấy tay bảo mẫu. Cố Tiểu Ngải nhìn thấy kinh ngạc hơn. Bỗng dưng, Lệ Tước Phong đột nhiên giận dữ, "Bảo mẫu, bà lại đến thời mãn kinh rồi phải không?! Có phiền hay không! Cút ra ngoài đi!" ...... "Lệ tiên sinh, là Cố tiểu thư đến rồi đây......  không phải cậu muốn tìm Cố tiểu thư sao?!" "Mẹ nó! Nghe không hiểu tiếng người có phải không?! Tôi không tìm em út gì hết!" Lệ Tước Phong một cước đá cái bàn trước mặt, rống lớn nói, "Mẹ nó, ngoại trừ Cố Tiểu Ngải ra tôi không tìm ai hết!" ...... Người phụ nữ vừa mới bị Lệ Tước Phong đá ngã xuống vội đứng lên, lại bị cái bàn đè tới...... Đau đến mức cô ta gào thét lên. Cố Tiểu Ngải nhìn thấy đều đau đớn thay cô ta. Khi Lệ Tước Phong uống say quả thực rất vô lý. Qua thật lâu, trong phòng chỉ còn lại tiếng của người phụ nữ kia gào thét kêu đau, Lệ Tước Phong từ trên sô pha đứng lên, thần sắc biến đổi, môi mỏng khêu gợi cong lên, "Cố Tiểu Ngải đến đây rồi sao?" ...... Cố Tiểu Ngải cảm thấy chính mình hôm nay hoàn toàn thấy được các thể loại tinh thần sau khi uống say. Bảo mẫu la hét đến rách yết hầu, hắn mới nghe được sao? "Cố tiểu thư, trà giải rượu đến đây." Một quản lí bưng ly trà giải rượu đi tới. Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt liếc mắt một cái, tiếp nhận ly trà liền đia qua phía Lệ Tước Phong, không nói hai lời liền hắt trên mặt Lệ Tước Phong...... Mặt anh tuấn của Lệ Tước Phong nhất thời bị hắt nước trà lên, ngay cả vạt áo sơmi cũng không thoát được. Lá trà nhỏ vụn dính đầy trên mặt. Trong lúc nhất thời, cả người thảm hại tới cực điểm. Một đám người không dám phát ra tiếng nào, bảo mẫu lại hoảng sợ lên tiếng, "Cố tiểu thư...... Tôi, tôi không cần cô tới kích thích Lệ tiên sinh đâu." Nếu như lúc bình thường, Lệ Tước Phong đã sớm nổi khùng rồi. Nhưng hiện tại, hắn uống rượu, bề ngoài thoạt nhìn lại quá bình thường, nhưng trong lòng sớm đã không biết thành cái dạng quỷ gì rồi. Lệ Tước Phong giơ tay lên vuốt mặt dính đầy bã trà của mình, một tay dính đầy mùi khó chịu, trà giải rượu là một trong những mùi mà hắn ghét nhất. Lệ Tước Phong cứng đờ trừng mắt người phụ nữ với thần sắc lạnh như băng trước mặt, hít thở nặng nề, nổi giận rống to, "Cố Tiểu Ngải, không phải cô bị điên rồi chứ?! Cô dám hắt lên mặt tôi?!" "Vì sao tôi không dám chứ?!" Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt hỏi lại, "Anh nhìn xem bây giờ anh biến thành cái bộ dạng gì? Anh cho anh là cái gì, hoàng đế sao? Toàn bộ thế giới đều phải cung phụng anh sao?! Toàn bộ thế giới đều vây quanh anh à?!" "Cố Tiểu......" "Câm miệng! Tôi còn chưa mắng xong!" "......" Lệ Tước Phong bị cô rống lên như vậy, cả khuôn mặt đều cứng đờ, trong mắt phụt ra lửa muốn giết người, nhưng lại dừng lại thật...... Không có tiếp tục rống cô nữa. Bảo mẫu đã muốn khiếp sợ, há hốc miệng ra, ngơ ngác nhìn Cố Tiểu Ngải. Cố tiểu thư...... Lần đầu tiên ở trước mặt Lệ tiên sinh phát uy?! "Lệ Tước Phong, anh uống say tâm tình anh khó chịu là có thể đánh người à? Là có thể đánh người sao?! Ngay cả Angus đã già cả như vậy anh cũng không buông tha? Anh còn có... một chút đạo đức làm người nào hay không?! Anh giống như loại người cặn bã! Loại tội phạm bạo lực! Sớm nên ngồi tù đi!" Cố Tiểu Ngải cất cao giọng nói của mình lớn tiếng mắng, hung hăng giơ lên ly trà quăng xuống đất vỡ tan tành. "Phanh ——" Tất cả mọi người bị tiếng ly trà rơi xuống đất mà chấn động, tất cả đều ngơ ngác nhìn chăm chú vào người phụ nữ dám giễu cợt trước mặt Lệ Tước Phong. Mà bên kia...... Có một người phụ nữ mới từ bàn trà đi ra, trên mặt lại bị mảnh vỡ ly trà cắt qua, nháy mắt vừa đau đớn lên, "A ——" "......" Lệ Tước Phong trừng mắt cô, trong mắt ánh lửa càng ngày càng đậm. "Cố tiểu thư...... Đừng nói nữa......" Bảo mẫu ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở nói. Phen này, Cố tiểu thư không phải giải quyết vấn đề, căn bản là tạo vấn đề...... Lỡ như Lệ tiên sinh tức điên lên lại cho phá vỡ toàn bộ khách sạn này thì tổn thất lớn đến mức không thể dự tính được...... "Bọn họ theo anh làm việc lãnh tiền lương, nhưng không phải nô lệ của anh, bọn họ là người có quyền chứ!" Cố Tiểu Ngải chỉ về phía Angus cùng một đám quản lý mặt mũi bầm dập lớn tiếng trách cứ Lệ Tước Phong, "Anh dựa vào cái gì đánh bọn họ?" "Cố —— Tiểu —— Ngải!" Lệ Tước Phong xiết chặt nắm tay. "Đừng nói anh uống rượu say là vì tôi, tôi khinh!" Cố Tiểu Ngải nặng nề mà xì một tiếng khinh miệt tới Lệ Tước Phong, khuôn mặt trắng noãn lộ ra tràn đầy khinh thường cùng phẫn nộ. Lệ Tước Phong mắt mở rất lớn, một đôi con ngươi đen thùi, gắt gao trừng mắt cô, ngực nổi giận...... "Anh có quyền tỏ tình, tôi cũng có quyền cự tuyệt, anh - Lệ Tước Phong yêu một người chính là thượng đế ban ân sao? Tôi - Cố Tiểu Ngải thế nào cũng phải nhận sao? Không tiếp nhận anh là anh có thể gọi điện thoại mắng tôi tới mười mấy phút đồng hồ sao?!" Mà cô còn ngu ngốc nghe hắn mắng chính mình mười mấy phút đồng hồ! Thậm chí thực cảm thấy có chút áy náy! Kết quả thì sao, sau khi hắn mắng xong lại phát tiết yêu đương cùng người phụ nữ khác! "......" Cả người Lệ Tước Phong tản ra hơi thở hung ác nham hiểm cùng thô bạo. Cứ mỗi một câu Cố Tiểu Ngải mắng thì sắc mặt Lệ Tước Phong càng thêm âm u một phần...... Đến cuối cùng, Angus cùng nhóm quản lí cũng không dám nhìn, không biết đầu Cố tiểu thư này có phải bị Lệ Tước Phong đánh điên rồi hay không...... "Cố tiểu thư...... Đủ rồi, đủ rồi......" Bảo mẫu nhỏ giọng tiếp tục nhắc nhở, dùng tay muốn lôi kéo Cố Tiểu Ngải rời đi. Hôm nay, tìm Cố Tiểu Ngải lại đây khuyên giải Lệ Tước Phong, thật sự là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời bảo mẫu của bà. Không có sai lầm nào lớn hơn sai lầm này nữa đâu! Bà không muốn nhìn Cố tiểu thư mất mạng oan uổng ở trong khách sạn 33 ngày kỷ niệm này...... Cố Tiểu Ngải hoàn toàn là một bộ tư thế không thèm đếm xỉa đến hắn, từ lúc vừa mới nhìn thấy Lệ Tước Phong cùng phụ nữ kia ở trên sô pha, trong lòng cô liền phát lên một lửa giận dữ...... Cô không biết vì sao mình lại đồng ý với bảo mẫu qua đây. Sau khi qua đây, chính là xem một màn mà nhi đồng không nên xem! "Cố Tiểu Ngải, cô dám nói thêm câu nào nữa tôi liền bóp chết cô!" Lệ Tước Phong hung hăng cắn răng rống to. Cố Tiểu Ngải dùng sức tránh tay bảo mẫu ra, nhìn sắc mặt Lệ Tước Phong thô bạo đến lập tức muốn bùng nổ, không có một chút sợ nào. "Còn nữa, anh nói anh yêu tôi sao?! Lệ Tước Phong, Anh thì biết cái gì là yêu chứ?!" "......" Cái cô này hôm nay không để yên sao?! Cố Tiểu Ngải tiếp tục một chữ một chữ dùng sức nói, "Tình yêu của anh chính là nhốt một người phụ nữ! Đánh cô ta! Kéo tóc của cô ta! Uy hiếp cô ta tiêm vào thuốc phiện! Tìm đàn ông cường gian cô ta! Lệ Tước Phong! Loại người như anh đừng sĩ nhục tình yêu!"  "......" "Tình yêu của anh nói ra giống như một truyện cười!" "......" Có phải cô muốn bị hắn bóp chết hay không?! Hắn khoan dung nhẫn nhịn cô một lần lại một lần nữa! "Lệ Tước Phong, anh căn bản không bình thường!" Lệ Tước Phong không nói gì, Cố Tiểu Ngải đơn giản tiếp tục mắng chửi, "Anh hoàn toàn lấy mình làm trung tâm, anh có nghĩ tới cảm nhận của người khác hay không?! Anh muốn liền nhất định phải đạt được, mặc kệ người khác có nguyện ý hay không, ra sức dùng các loại thủ đoạn thế nào cũng phải đạt được...... Ưhm." Ánh mắt Lệ Tước Phong rùng mình, tiến lên phía trước, một tay từ sau ngăn chận cái ót của cô, cúi đầu hôn lên môi của cô. Lệ Tước Phong mang theo mùi rượu cùng mùi thơm của phụ nữ kia hung hăng đặt ở trên môi của cô, đụng chạm làm đau cô. Mũi tràn ngập mùi nước hoa của người phụ nữ khác, điều này làm cho Cố Tiểu Ngải từ trong lòng cằng thêm căm ghét, ngực càng thêm không thoải mái. "Ba ——" Cố Tiểu Ngải sử dụng toàn thân khí lực đẩy hắn ra, không chút do dự cho một cái tát lên mặt hắn. Lệ Tước Phong không có trốn, bị đánh thẳng lên trên mặt. "......" Tất cả mọi người lặng im, ngay cả bảo mẫu cũng đều sợ muốn rút lui từng bước, xong rồi, chiến tranh sắp bắt đầu rồi.