Cố Tiểu Ngải nghe như vậy ngực cả kinh, có chút miễn cưỡng tươi cười, "Đừng nói bậy." "Em biết anh không nói bậy mà." Sở Thế Tu nhắm mắt lại tiếp tục nói, "Chín năm qua, đến anh cũng không biết làm sao anh có thể sống được cho tới bây giờ. Nếu em rời khỏi anh, anh chờ không nổi chín năm nữa." "A Tu......" Sở Thế Tu nói quá mức nghiêm trọng, làm cho Cố Tiểu Ngải có loại cảm giác kinh ngạc, mờ mờ ảo ảo có thể cảm nhận được câu nói của anh còn có ý khác, không khỏi hỏi, "Anh muốn nói với em cái gì sao?" Sở Thế Tu cười lắc lắc đầu. Không biết vì sao, nhìn Sở Thế Tu như vậy, Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên cảm thấy đặc biệt trầm trọng, có cái gì đó đè nặng lên cô, làm cho cô không thở nổi, gần như hít thở không thông. "Cốc cốc ——" Cửa phòng bệnh bị gõ hai cái. Lynn đang cầm một bó hoa bách hợp đứng ở cửa, thần sắc có chút áy náy, mấy bạn nữ đứng phía sau, khuôn mặt từng người rất nghiêm túc. Gặp lại các cô, tâm tình Cố Tiểu Ngải giống như ảm đạm rơi xuống tám nghìn thước. Sở Thế Tu nhìn Cố Tiểu Ngải một cái, lại nhìn về phía các nữ sinh ở cửa, tính tình vốn tốt nhưng anh cũng không đứng lên tiếp đón một tiếng, tầm mắt có chút lạnh nhạt nhìn các cô. Cố Tiểu Ngải ở phòng thay quần áo gặp chuyện không may, ngoại trừ các bạn học này ra thì người khác không làm được...... Vì sốt rột thương thế của Ngải Ngải nên cũng chưa nói tỉ mỉ cùng cảnh sát. "Chúc bồ sớm ngày bình phục." Lynn bị mấy nữ sinh đẩy mạnh vào phòng bệnh, đem hoa bách hợp đặt trên tủ đầu giường, có chút cười xấu hổ nói, "Tiểu Ngải, thân thể bồ có khỏe không?" Cố Tiểu Ngải nghiêm mặt, hướng cô mở ra lòng bàn tay, "Điện thoại của tôi đâu?" Lynn mang di động trả lại cho cô, không nói một câu nào. "Đùa như vậy vui sao?" Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nhìn các nữ sinh phía sau cô ta, "Tôi và các người kết oán gì sao? Không thể không dồn tôi vào chỗ chết sao? Các người cảm thấy chơi đùa với một mạng người vui vẻ lắm sao?" Giọng nói Cố Tiểu Ngải tràn ngập châm biếm. Các nữ sinh cũng không dám ho một tiếng, chỉ có một nữ sinh bỗng nhiên phát ra giọng nói yếu ớt, "Chúng tôi làm sao mà biết cô ta đùa ác như vậy......" Cô ta?! Cố Tiểu Ngải cùng Sở Thế Tu không hẹn mà cùng nhau nhìn liếc mắt một cái, đều có nghi hoặc giống nhau. Sở Thế Tu đứng lên, lạnh nhạt hỏi, "Ai bảo các người làm như thế?" "Được, bất cứ giá nào tôi cũng sẽ nói, nếu không nói các người sẽ khẳng định là chúng tôi làm!" Lynn như là hạ quyết tâm, nói ra toàn bộ sự việc, "Lương Noãn Noãn ở trước mặt chúng tôi khóc nước mắt nước mũi một phen, nói còn yêu Sở công tử như thế nào." "......" "Cô ta muốn ở buổi tụ họp bạn bè tái hợp với anh một lần, ở trước mặt Sở công tử biểu hiện, để cho nhóm chúng tôi đem Cố Tiểu Ngải tách ra xa là được......" "......" Cố Tiểu Ngải yên lặng. Lương Noãn Noãn?! Hóa ra, cô ta còn chưa buông tha cho Sở Thế Tu. Yêu đến mức có thể đi giết tình địch sao?! "Sau đó thì sao?" Sở Thế Tu giật mình so với Cố Tiểu Ngải còn lớn hơn nữa, tiếp tục hỏi. "Lương Noãn Noãn hứa tặng mỗi người chúng tôi một cái túi xách, hơn nữa chúng tôi đối với Cố Tiểu Ngải vốn có ấn tượng không tốt, nên đáp ứng giúp cô ta việc này." "......" Lúc sau, Lynn đã không còn lo lắng nữa, "Chúng tôi chỉ tính toán nhốt cô tại phòng thay quần áo, ai biết Lương Noãn Noãn lại làm như vậy......" Ấn tượng không tốt? Ấn tượng không tốt là có thể đối với cô làm ra loại trò đùa này quái đản sao? "Tôi làm gì mà các người nhìn tôi không thuận mắt chứ?" Cố Tiểu Ngải hỏi ngược lại, "Lần đầu tôi tham dự, có ấn tượng không tốt gì cho các người?" "Cố Tiểu Ngải, đừng quên cô ở trường học lúc ấy có bao nhiêu mắt cao hơn đầu, có biết bao nhiêu nam sinh bao gồm cả Sở công tử đều vây quanh ở bên cạnh cô. Cô liền giống như một con bướm kiêu ngạo làm người ta chán ghét, căn bản cô khinh thường các bạn nữ sinh chơi cùng cô." Lynn nhìn về phía cô, lấy tay chỉ vào khóe miệng, "Mỗi lần thấy chúng tôi, cô liền giả cười, dối trá cực kỳ, cô để cho người khác thích cô như thế nào được chứ?! Ít nhất Lương Noãn Noãn cũng biết đối nhân xử thế hơn cô!" ...... Một bồn nước bẩn to hắt xuống người như vậy, Cố Tiểu Ngải ngây ngẩn cả người, thế nhưng lại tìm không thấy một câu để phản bác. Cô trước kia...... thực dối trá sao? Cô vẫn còn nghĩ đến...... trước đây cô tốt lắm, đối với bất luận kẻ nào đều là cười tủm tỉm...... Hóa ra, ở trong mắt các bạn học, cô chỉ là dối trá mà thôi. "Nói đủ chưa?!" Sở Thế Tu bỗng dưng hờ hững lên tiếng, "Các người chỉ là ghen tị Ngải Ngải lúc ấy ở trường học được hoan nghênh thôi, cũng bởi vì như vậy, các người liền làm ra cái trò đùa quái đản như vậy?! Nếu các người không thích hoàn toàn có thể không cần phối hợp với tôi làm ra cái màn chúc phúc kia." Sau khi Sở Thế Tu vừa nói xong, Lynn vừa rồi còn cho là đúng lý hợp tình lại lập tức ngậm miệng lại, lui từng bước về sau. Cố Tiểu Ngải ngồi ở trên giường bệnh trầm mặc thật lâu, đến khi bình tĩnh ngẩng đầu lên, "Nếu tố cáo Lương Noãn Noãn ra toà, các người sẽ làm chứng chứ?" "......" Lynn cùng các nữ sinh đều lặng im. Trong...vòng luẩn quẩn này, có thể không đắc tội với người này sẽ đắc tội với người khác, sau khi ra tòa làm chứng cũng sẽ liên lụy đến chính mình, các cô chỉ hi vọng Cố Tiểu Ngải không truy cứu mới đến bệnh viện thăm bệnh. "Lương Noãn Noãn căn bản không có xuất hiện ở buổi tụ họp, cô ấy có thể đến chết cũng không thừa nhận." "Đúng vậy, đúng vậy. Nếu ra tòa, Lương Noãn Noãn không thể bị khép tội, ngược lại tất cả chúng tôi sẽ gặp họa." "Cố Tiểu Ngải, tốt xấu cũng là bạn học một thời, cô không nên tuyệt tình như vậy chứ?" "Bằng không, chúng tôi bồi thường cô một ít tiền được không?" "Đúng vậy, hiện tại thoạt nhìn cô cũng không còn cái gì trở ngại nữa!" ...... Mấy nữ sinh biến hóa cực nhanh làm cho người ta cứng lưỡi, Cố Tiểu Ngải cười lạnh một tiếng, "Nếu tôi là người dối trá, vì sao tôi phải bỏ qua cho các người?" "Đi ra ngoài hết cho tôi!" Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một trận rít gào. Cố Tiểu Ngải quay đầu lại, chỉ thấy ba mình đứng ở cửa phòng bệnh, phẫn nộ nhìn đám nữ sinh kia, "Cút ra ngoài! Tôi nhất định sẽ tố cáo toàn bộ các người ra tòa!" Lynn cùng mấy nữ sinh bị ba Cố Tân đuổi đi ra ngoài. "Ba......" Cố Tiểu Ngải nhấp mím môi, kỳ thật cô không định tố cáo mấy người... nữ sinh kia, muốn hại chết cô là Lương Noãn Noãn, nhưng chứng cớ lại không đủ, tố cáo không được...... Một khi đã như vậy, cô còn bỏ phí thời gian làm cái gì? "Sở Thế Tu, cậu cũng đi ra cho tôi!" Cố Tân chỉ vào Sở Thế Tu rống lớn nói. "Chú Cố......" "Ba, đừng như vậy, chuyện này không liên quan đến A Tu." Cố Tiểu Ngải lên tiếng giải thích. "Không phải hắn sai còn có thể là lỗi của ai?!" Cố Tân hổn thở hển trừng mắt Sở Thế Tu, "Cái vị hôn thê của ngươi gì đấy suýt chút nữa đã hại chết con gái tôi rồi." "Thực xin lỗi, chú Cố." Sở Thế Tu áy náy nói, "Con nhất định sẽ giải quyết, sẽ không để cho Ngải Ngải bị thương nữa." "Sở Thế Tu, hiện tại tôi cho cậu hai con đường." Cố Tân nóng tính nói, "Hoặc là chia tay với con gái tôi, hoặc là các người lập tức kết hôn, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với cái vị hôn thê kia." "Kết hôn?!" Cố Tiểu Ngải kinh ngạc trợn to mắt. Tại sao ba lại có thể đột nhiên đề cập chuyện kết hôn? Tính ra, cô cùng Sở Thế Tu chính thức hẹn hò chưa bao lâu? Chỉ mới vài ngày mà thôi. "Đúng vậy, chỉ hai con đường này." Cố Tân hoàn toàn là đang ép buộc bọn họ, đáy mắt u ám giấu diếm một chút tính kế. "Chúng con mới hai mươi hai tuổi, còn quá sớm mà." Không đợi Sở Thế Tu nói chuyện, Cố Tiểu Ngải liền vội vàng nói, "Hơn nữa, anh ấy cùng Lương Noãn Noãn hủy bỏ đính hôn không lâu, đột nhiên kết hôn sẽ bị truyền thông công kích." "Con gái à, lúc này con còn xem trọng hình tượng của cậu ta nữa sao?!" Cố Tân không để ý tới con gái, trực tiếp nhìn về phía Sở Thế Tu, "Thế nào, cho tôi cái đáp án đi." "Dạ được, chờ Ngải Ngải xuất viện chúng con sẽ đi đăng kí kết hôn." Sở Thế Tu vui vẻ đáp. Anh không cần cái hình tượng công tử gì đó, anh so với ai khác đều muốn vội vàng cùng với Cố Tiểu Ngải kết hôn. Cố Tiểu Ngải rất muốn chen vào nói, nhưng hai người đàn ông này căn bản không cho cô tham dự ý kiến. "Con gái của tôi không thể quang minh chính đại sao?" Cố Tân lại tức giận, "Tuần sau là kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập công ty quốc tế Sở thị, tôi muốn cậu tuyên bố hôn sự vào ngày đó, tôi muốn toàn bộ thế giới cũng biết con gái tôi là đường đường chính chính gả vào Sở gia các người." Sở Thế Tu chỉ chần chờ một giây, liền gật đầu, "Được." "Thế này còn giống đàn ông." Thấy Sở Thế Tu một lời đáp ứng, sắc mặt Cố Tân thả lỏng một chút, "Con gái, ba đi mua cháo cho con." Cố Tân vừa rời khỏi, Cố Tiểu Ngải cau mày nhìn về phía Sở Thế Tu, "Tại sao anh lại đáp ứng nhanh như vậy? Anh biết rõ ba anh không thích em, ông ấy sẽ không đồng ý đâu." "Vậy không cần nói cho ông ấy biết, đến lễ kỷ niêm một trăm năm ngày thành lập công ty anh sẽ trực tiếp tuyên bố hôn sự." Sở Thế Tu mỉm cười cầm tay mềm mại của cô, "Như vậy cũng tốt, cha sẽ không thể phản đối chúng ta nữa." "Ông ấy sẽ tức giận." Sở Thế Tu là một người rất quan tâm gia đình, đến lúc đó Sở gia không yên ổn...... trách nhiệm của cô không phải rất lớn sao?! "Chờ đến khi chúng ta kết hôn, anh sẽ từ từ hàn gắn quan hệ với ông ấy." Sở Thế Tu cười đến dịu dàng. ************************* Sở Thế Tu trở về thay quần áo, ba đi gọi điện thoại, trong lúc nhất thời trong phòng bệnh chỉ còn lại có một mình Cố Tiểu Ngải. Cố Tiểu Ngải ôm hai chân ngồi ở trên giường, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, mắt không có thần thái gì...... Sau khi xảy ra chuyện ở phòng thay quần áo, ba thuận theo bức bách Sở Thế Tu cưới cô, Sở Thế Tu cũng đáp ứng rồi...... Giấc mộng từ nhỏ của cô sẽ thực hiện được. Cô rốt cục có thể cùng Sở Thế Tu tiến vào giáo đường tuyên thệ...... Nhưng vì sao...... Cô không có gì đặc biệt vui vẻ chứ? Ngược lại có loại cảm giác khác thường rất kỳ quái...... Giống như mỗi một bước đều bị người khác sắp đặt, rõ ràng có chút quá mức.