Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 197
Lệ Tước Phong cúi đầu cắn mạnh ở trên mặt của cô, cuồng vọng bá đạo.
Cố Tiểu Ngải bị cắn đau đến hừ nhẹ một tiếng, tay đẩy hắn ra.
Lệ Tước Phong không dùng lực để mặc cho cô đẩy hắn lui về phía sau từng bước.
Lệ Tước Phong khinh miệt khinh thường nhìn cô, tay lau môi của mình, trào phúng gợi lên khóe môi, "Cố Tiểu Ngải, hiện tại tôi ngay cả hôn cũng đều ngại bẩn!"
Cố Tiểu Ngải sửng sốt, ngực xẹt qua đau đớn không thể ức chế.
"...... Không có ai cầu xin anh hôn tôi cả!" Cố Tiểu Ngải xiết chặt tay, giọng điệu cứng ngắc nói.
"Khăn tay."
Tầm mắt Lệ Tước Phong u ám nhìn cô, từ trong tay Võ Giang nhận khăn tay lau miệng.
Cố Tiểu Ngải nhất thời cảm thấy mình máu huyết không lưu thông......
Hắn cắn mặt của cô, còn ngại cô bẩn? Còn muốn dùng khăn tay lau miệng?
Dơ bẩn thì ai có thể so được với hắn Lệ Tước Phong, ban ngày ban mặt có thể ở nhà làm kịch liệt vận động, địa điểm toàn bộ không giới hạn, từ bờ sông vùng ngoại thành đến thư phòng sáng sớm......
Hắn không bẩn sao?!
Hắn cư nhiên còn ngại cô bẩn, hắn dựa vào cái gì chứ?!
Cố Tiểu Ngải tức giận đến căm tức hắn, môi cắn chặt, mân ra một tia tái nhợt.
Lau miệng xong, Lệ Tước Phong tùy tay đem khăn tay quăng đến trên mặt hắn, vừa lòng nhìn cô tức giận đến trở nên trắng mặt, "Cố Tiểu Ngải, cô nghĩ rằng tôi và cô có thể khinh địch như vậy bỏ qua cho cô sao?!"
"......"
"Ngây thơ!"
Tay Lệ Tước Phong vỗ vỗ mặt tái nhợt của cô, mềm mại xúc cảm làm cho hắn sợ run lên, rất nhanh khóe miệng Lệ Tước Phong lại gợi lên chẳng thèm ngó tới cười lạnh, "Cố Tiểu Ngải, cô đem tôi ra đùa giỡn như vậy, tôi không đem cô chơi đùa đến muốn sống cũng không thể, muốn chết cũng không xong, làm sao có thể bỏ qua cho cô?!"
......
Tôi không đem cô chơi đùa đến muốn sống cũng không thể, muốn chết cũng không xong, làm sao có thể bỏ qua cho cô?!
......
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to mắt, đáy lòng dâng lên rùng cả mình.
"Mang cô ta đi!" Lệ Tước Phong bên môi cười lạnh, xoay người rời đi, bóng lưng cao ngạo đến không ai bì nổi......
"Cố tiểu thư, đi."
Giọng nói Võ Giang không tình cảm chút nào, kéo cánh tay Cố Tiểu Ngải đem cô lôi đi.
"Buông tay, buông, tự tôi có thể đi được!" Cố Tiểu Ngải liều mạng giãy dụa, Võ Giang vẫn là không quan tâm kéo cô đi, Cố Tiểu Ngải quay đầu lại nhìn Chu Chỉ Nghi nằm trên giường hô, "Tiểu Nghi, đừng nói cho cậu tôi biết!"
"Này?!" Chu Chỉ Nghi ngơ ngác nhìn cô, hoàn toàn phản ứng không kịp.
Ra bệnh viện, Cố Tiểu Ngải bị bọn Võ Giang lôi cánh tay, trực tiếp đem cô nhét vào trong xe.
Lệ Tước Phong ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, lạnh lùng nhìn cô bị nhét vào, từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, "Võ Giang, ánh mắt ngươi mù sao?! Ai cho ngươi đem cô ta bỏ đến đây?!"
"......" Vẻ mặt Võ Giang Minh cứng ngắc.
Cố Tiểu Ngải mắt lạnh nhìn Lệ Tước Phong, đẩy ra cửa xe ra xuống xe, đi lên chỗ ngồi phía trước.
Lệ Tước Phong ngước mắt lạnh lùng nhìn Cố Tiểu Ngải ngồi ở phía trước, trong lòng một trận bực mình.
Cố Tiểu Ngải chết tiệt.
......
Trở lại Biệt thự Lệ gia, Cố Tiểu Ngải trầm mặc theo sau Lệ Tước Phong đi vào.
Bảo mẫu rất nhanh ra đón, lo lắng lôi kéo tay Cố Tiểu Ngải hỏi, "Cố tiểu thư không có việc gì chứ? Tai sao đầu và tay đều bị thương?"
Cố Tiểu Ngải trừng mắt nhìn bóng lưng cao to của tên phía trước, giọng nói dịu dàng mang theo một cỗ lạnh nhạt, "Đương nhiên không có việc gì, không bị người ta đánh chết tất nhiên còn sống tốt được."
Lệ Tước Phong mạnh xoay người lại, ánh mắt âm trầm trừng mắt cô, "Cố Tiểu Ngải! Cô lại dám dùng loại khẩu khí này nói với tôi, tôi đánh cô cái gì cũng không nhận ra!"
"......"
Dã man.
Ngang ngược.
Biến thái.
Cố Tiểu Ngải ở trong lòng thầm mắng, mím môi không nói gì, cô cũng không muốn tự tìm chịu tội.
Bảo mẫu thấy vậy đi ra pha trò nói sang chuyện khác, "Cố tiểu thư hiện tại không có việc gì chứ? Có đói bụng không, tôi đi nấu cháo cho cô?"
"Tôi......"
"Tôi không phải thỉnh cô ta trở về hưởng phúc." Lệ Tước Phong lạnh lùng liếc liếc mắt bảo mẫu một cái, chuyển mắt nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, "Đi xuống bếp."
"......" Cố Tiểu Ngải kỳ lạ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
Hắn không phải chán ghét ăn mỳ?!
"Cố Tiểu Ngải, về sau cô là nữ giúp việc nơi này." Lệ Tước Phong trên cao nhìn xuống nhìn cô, giọng điệu đùa cợt.
"......"
"Không có tiền lương, cô cũng chỉ có thể lựa chọn thuận theo, không có con đường thứ hai."
"......"
Nói xong, Lệ Tước Phong xoay người rời đi.
Cố Tiểu Ngải hận không thể đi lên đá hai chân hắn, tên này hận cô đến mức này sao?! Không chỉ cho người khác đến cường gian cô mà còn làm cho cô thành nữ giúp việc của Lệ gia?!
"Đi thôi, Cố tiểu thư......" Bảo mẫu vẻ mặt thông cảm nhìn cô.
Mắt Cố Tiểu Ngải ảm đạm không quan hệ.
Cô không đi có thể thế nào? Cô còn tưởng rằng Lệ Tước Phong làm cho cô cút đi chính là không hề quan tâm cô.
Không đến một ngày, cô lại bị bắt trở lại.
Muốn chơi đùa đến cô muốn sống cũng không thể, muốn chết cũng không xong thật không?
Được thôi, nhìn xem xương cốt của cô cứng rắn, hay là thủ đoạn của hắn tàn nhẫn......
Cố Tiểu Ngải nắm tay thành quyền, khẽ cắn môi đi xuống phòng bếp, nấu nước sôi lên.
Bảo mẫu theo sát sau đi tới, ở bên người cô đi loanh quanh thật lâu, cuối cùng quyết định nói, "Cố tiểu thư, Lệ tiên sinh thật sự thích cô....."
"......"
Lại là một câu này.
Bảo mẫu cũng không còn câu nào khác để nói sao?
Cố Tiểu Ngải có chút không nói gì nhìn về phía bảo mẫu, "Bảo mẫu, chúng ta không đề cập tới hắn được không? Câu này thật sự là chuyện chê cười nhất tôi từng nghe qua."
Không có gì giả dối hơn so với những lời này.
Tuy rằng, cô thiếu chút nữa đã tin......
"Là thật, sau khi Lệ tiên sinh xảy ra tai nạn xe cộ cái gì cũng không muốn ăn, lại muốn ăn mì cô nấu, lại không muốn cho cô biết cậu ấy nhớ thương cô, cho nên còn không cho tôi xuất hiện trước mặt cô." Bảo mẫu liếc liếc mắt bên ngoài phòng bếp một cái, thấy không có người mới nói nhỏ bên tai Cố Tiểu Ngải.
......
Cố Tiểu Ngải đem mì bỏ vào trong nồi nước sôi, nghe vậy, tay đột nhiên dừng một chút, "Hắn xảy ra tai nạn xe cộ?"
Khi nào chứ?
Tại sao cô không biết?
"Bây giờ, trên đầu Lệ tiên sinh còn dán băng gạc, cô xem hai người thật giống một đôi, trên đầu đều bị thương."
"......" Cố Tiểu Ngải nhíu nhíu mày, "Bảo mẫu, bà làm sao có thể nói như vậy được?"
Cô cùng Lệ Tước Phong làm sao có thể giống một đôi?
"Lệ tiên sinh ở bệnh viện hôn mê một ngày một đêm mới tỉnh lại, cái gì cũng không chịu ăn, cuối cùng chịu không được mới gào thét muốn ăn mì của cô nấu......" Bảo mẫu nhỏ giọng tựa vào bên cạnh Cố Tiểu Ngải nói.
Hắn ghét nhất ăn mì, làm sao lại muốn ăn mì của cô nấu chứ?
Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm nồi mì chần chờ mới cứng ngắc hỏi, "Hắn khi nào thì xảy ra tai nạn xe cộ?"
"Buổi tối ba ngày trước, mất lái đụng vào xe phía trước."
......
Đó không phải là ngày hắn biết cô cùng Sở Thế Tu có quan hệ sao?
Hắn rời khỏi khách sạn 33 ngày kỷ niệm liền xảy ra tai nạn xe cộ? Sự kiện kia đối với hắn đả kích thực sự lớn như vậy sao? Hay đơn giản là hắn mãnh liệt tham muốn giữ lấy bị cô khiêu chiến?
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
63 chương
28 chương
2 chương
134 chương
25 chương