Bị đau như vậy còn chạy lung tung...... "Được, tôi đã biết, cô đi làm thủ tục đi." Bác sĩ mặc áo trắng dài đáp, mang khẩu trang vội vàng phụ giúp đẩy Lệ Tước Phong tiến vào phòng cấp cứu. Mãi cho đến khi cửa đóng lại, Lệ Tước Phong mới hơi hơi ngẩng đầu lên, mắt sắc sâu đậm nhìn ra bên ngoài. Ngoài cửa, Cố Tiểu Ngải khẩn trương vẫn nhìn hắn bên trong này, hai tay như sợ hãi bịt kín miệng mình, tóc dài cùng quần áo bị mưa to ướt nhẹp, bộ dáng ướt sũng chật vật cực kỳ...... Người phụ nữ chết tiệt...... rõ ràng đối với hắn không phải vô tâm. Miệng lại ương bướng. Hay là muốn hắn lạt mềm buộc chặt chứ? Nói cái gì chấm dứt...... Muốn chấm dứt còn khẩn trương như vậy làm cái gì?! Đèn phòng cấp cứu sáng lên. Cố Tiểu Ngải cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, làm thủ tục xong liền đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu lo lắng chờ đợi. Nhanh rất nhiều so với lần trước, đèn phòng cấp cứu tắt đi, Lệ Tước Phong bị đẩy ra. Cố Tiểu Ngải sốt ruột xông lên, nhìn cũng không nhìn hắn một cái, chỉ lo hỏi bác sĩ, "Bác sĩ, anh ta thế nào rồi? Có phải vết thương trầm trọng hơn rồi hay không?" "Trước mắt xem ra tình trạng vết thương cũng tạm ổn, tôi đã tiêm thuốc giảm đau cho anh ta rồi. Xương bị động chạm mạnh nên trong vòng một trăm ngày, nhất định phải nằm tĩnh dưỡng, không thể chạy loạn nữa." Bác sĩ tháo khẩu trang xuống nói, "Biên lai của cô đâu?" "Ở trong này." Cố Tiểu Ngải đem ra. Bác sĩ liếc liếc mắt một cái, thực tự nhiên nói, "Lệ phu nhân, theo tôi đến đây lấy thuốc đi." Cố Tiểu Ngải sửng sốt, tầm mắt không tự giác dời về phía Lệ Tước Phong, lại thấy trong mắt Lệ Tước Phong sâu không thấy đáy...... Trái tim đột nhiên rung động. "À, được." Có chút bất an thu hồi tầm mắt của mình, Cố Tiểu Ngải gật gật đầu. Lấy thuốc xong lại làm thủ tục nhập viện, Cố Tiểu Ngải ở bệnh viện đi qua đi lại thật lâu mới trở lại phòng bệnh, bệnh viện này chỉ là bệnh viện bình thường. Cố Tiểu Ngải muốn đổi cho Lệ Tước Phong phòng bệnh cao cấp hơn, nhưng nơi này bố trí không được. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng. Ngoài cửa sổ tiếng mưa to vang lên, Lệ Tước Phong ngồi tựa vào đầu giường mắt nhắm lại, đại khái là đang ngủ, hé ra mặt anh tuấn không có tính thô bạo, im lặng cực kỳ. Cố Tiểu Ngải tiến lên đắp chăn lại cho hắn. Lệ Tước Phong chọt mở mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm cô. Cố Tiểu Ngải nhất thời hít một hơi thật mạnh, theo bản năng lui vài bước. Lệ Tước Phong mi lập tức nhíu lại, hai mắt hung hăng trừng mắt cô, "Cố Tiểu Ngải! Cô lại đây cho tôi!" Cố Tiểu Ngải xiết chặt hai tay, cô sợ cô đi qua bị đánh thì thật sự khó coi...... "Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong trong mắt phụt ra lửa giận, "Đừng ép tôi đi qua bắt cô!" "......" Cố Tiểu Ngải nhắm mắt đi qua, trong giọng nói lộ ra một chút sợ hãi, "Nếu anh muốn đánh tôi sẽ đụng đến vết thương đó, đến lúc đó bị bại liệt thì tôi không chịu trách nhiệm đâu." ...... Cô dám nói với hắn như vậy! Lệ Tước Phong nghiến răng, lạnh lùng hỏi lại, "Cố Tiểu Ngải, cô đang uy hiếp tôi sao?!" Cô chỉ bắt chước hắn thôi. Hắn nói chuyện với người khác cũng đều dùng uy hiếp không phải sao? "Tôi nói là lời nói thật." Cố Tiểu Ngải nói xong thật cẩn thận đi đến trước giường hắn, trong mắt có đầy sự phòng bị. Ngộ nhỡ hắn từ trên giường nhảy dựng lên đánh cô, cô cũng trốn chạy được...... Lệ Tước Phong một tay ấn điều khiển giường bật lên ngồi dựa vào, Cố Tiểu Ngải lập tức lại cẩn thận lui về phía sau từng bước. Mắt Lệ Tước Phong biến đổi, sắc mặt lạnh lùng hơn, "Cố Tiểu Ngải, thu hồi lời của cô, tôi không đánh cô." Đây đã là nhượng bộ lớn nhất hắn có thể làm được. Đơn giản chỉ bởi vì cô lúc nãy chạy xe như bay trên đường để cứu hắn...... Cố Tiểu Ngải xiết chặt ống tay áo, theo dõi mặt lạnh lùng của hắn nói, "Tôi nói là lời nói thật, bác sĩ đều nói anh lại lộn xộn thương thế nhất định sẽ tăng lên." "Đừng giả ngu với tôi!" Lệ Tước Phong trừng mắt cô, "Tôi không phải nói ý này." "Cái gì?" Cố Tiểu Ngải vẻ mặt mờ mịt, đột nhiên nhớ tới lúc nãy hai người dưới trận mưa to nói những gì. ...... "Lệ Tước Phong, chúng ta chấm dứt loại quan hệ này đi." "Cố Tiểu Ngải, cô dám nói lại lần nữa xem!" ...... Cố Tiểu Ngải nhìn chăm chú vào Lệ Tước Phong, vẫn đang kiên trì nói, "Tôi nói cái này cũng là lời nói thật, Lệ Tước Phong, chúng ta chấm dứt đi." "Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong một phen rút kim tiêm đang truyền dịch xốc chăn lên xuống giường, trên mặt vẻ lo lắng giống như muốn đem cô cắn nuốt sạch sẽ...... Cố Tiểu Ngải giống như con chim nhỏ kinh hãi, sợ tới mức liên tục lui lại, "Lệ Tước Phong, anh nói một chút đạo lý được không, đừng mỗi lần đều sử dụng bạo lực như vậy!" "Không đánh cô không được mà!" Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, từng bước một dồn ép tới cô. Cố Tiểu Ngải lui đụng vào trên tường, đã không thể lui được nữa rồi. Lệ Tước Phong thấy tình thế như vậy tiến tới, thân hình cao to đầy vẻ lo lắng bao phủ cô, đem cô vây quanh thật kín, tay phải nắm lại thành quyền chậm rãi giơ lên. Cố Tiểu Ngải cắn môi, nhắm chặt hai mắt lại. Nói thì cũng đã nói ra miệng, cô không có khả năng thu hồi lại, quan hệ này của bọn họ sớm hay muộn cũng phải chấm dứt...... Chẳng qua cô không đợi đến hắn nói một câu chơi ngấy, mà là mình mở miệng trước. "Phanh ——" Cảm giác đau đớn trong tưởng tượng không có buông xuống, Cố Tiểu Ngải kinh ngạc mở to mắt, Lệ Tước Phong một quyền ở trên tường bên đầu cô...... "Lệ Tước...... Đừng." Lệ Tước Phong hai tay đặt hai bên tường, hình thành một loại tình huống cường thế bao phủ, quay đầu đi liền hôn cô...... Nụ hôn liền dừng lại, Lệ Tước Phong liền nhanh chóng lui cách cô ba bước, lạnh lùng nói, "Cố Tiểu Ngải, tôi không đánh cô, là do tôi đã có biện pháp rất tốt đối phó với cô." Hắn tuyệt đối không nỡ đánh cô. Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn mặt của hắn. "Cô không nghe lời, cả nhà cậu cô cùng tòa soạn báo cũng không đủ để tôi đùa đâu." Lệ Tước Phong tới gần mặt của cô nói từng chữ uy hiếp, "Tôi, Lệ Tước Phong này cái gì cũng đều làm được." Trái tim nhất thời chợt lạnh. Cô đương nhiên biết, hắn chuyện gì cũng đều làm được. Cô chưa bao giờ dám mở miệng đề cập chấm dứt, sợ liên lụy đến nhà cậu...... Còn tưởng rằng...... gần đây đã cải thiện quan hệ với Lệ Tước Phong, hóa ra cái gì cũng chưa có. Thấy cô không nói lời nào, nghĩ đến cô lại một lần nữa thỏa hiệp, Lệ Tước Phong thực hiện được gợi lên khóe môi, tươi cười có chút lạnh lùng, "Cố Tiểu Ngải, không phản đối sao?" Cố Tiểu Ngải lặng im vài giây, mới nghiêm túc nói, "Lệ Tước Phong, anh ép tôi ở lại bên cạnh anh như vậy chính là bởi vì anh yêu tôi sao?" Ánh mắt Lệ Tước Phong đắc ý trong nháy mắt cứng ngắc ở trên mặt, trên cao nhìn xuống nhìn cô, "Người yêu là cô, Cố Tiểu Ngải, cô không thương tôi thì vừa rồi cô sẽ không gấp đến rơi nước mắt không phải sao?" Đây là một trò chơi chinh phục. Cái chữ yêu kia, tuyệt đối không phải từ miệng hắn nói ra. Mà lòng của phụ nữ, hắn nhất định phải chiếm được, hoàn toàn chiếm được. "Tôi không thương anh, Lệ Tước Phong." Cố Tiểu Ngải nhắm mắt, có chút gian nan nói, "Tôi thực cảm kích anh đã làm mọi chuyện cho tôi." Tôi không thương anh. Lời này cô đã nói qua vài lần, mỗi lần đều làm cho hắn có loại xúc động muốn đánh người. "Cảm kích?" Lệ Tước Phong lạnh lùng liếc cô. "Bánh bích quy, mỳ sợi, thức ăn hàng ngày...... Tất cả đều là anh ghét nhất không phải sao?" Cố Tiểu Ngải ngước mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn. Cô làm sao mà biết?! Bảo mẫu kia thật lắm lời! Trên vẻ mặt Lệ Tước Phong lại cứng đờ, giọng điệu có chút không được tự nhiên, "Quỷ mới muốn cô cảm kích!" "Tôi biết anh đối với tôi không tồi, vậy anh đối tốt với tôi một lần được không?" Giọng nói Cố Tiểu Ngải mềm mại tiếp tục nói, ánh mắt gần như cầu xin nhìn hắn, "Lệ Tước Phong, anh thả tôi được không? Tôi cầu xin anh, bên cạnh anh phụ nữ như tôi không thiếu."