Đồng Đồng Và Kỳ Kỳ
Chương 14
Tôi bị xách tai lôi vào phòng.
Giây phút cửa đóng lại, tôi cuối cùng đã biết thế nào là cảm giác rơi xuống địa ngục. Dùng tính từ hung ác để miêu tả mẹ mình thì có chút bất hiếu, nhưng tôi thấy nó thậm chí còn không thể hiện hết vẻ mặt của mẹ tôi lúc này.
“Con nói đi, thế này là thế nào?”, lúc giận giọng mẹ tôi thường nâng lên một quãng tám, nhưng một khi pà đang giận mà giọng chẳng những không cao lên, lại còn thấp xuống một quãng tám thì chết chắc rồi – tôi chết chắc rồi!
Tôi từng bước lùi về phía sau, bị mẹ kéo tai tôi lại: “Mẹ! Mẹ! Mẹ bỏ tay ra, tai con sắp đứt rồi”.
“Chuyện này là thế nào?”
Vật chứng huơ huơ trước mặt, vừa liếc bức tranh màu in trên đó đầu óc tôi liền choáng váng, vội vàng quay đi chỗ khác.
“Con cũng không biết”. Mặc dù lời tôi nói là sự thật nhưng chắc chắn không ai thèm tin. Tôi khổ sở nhăn nhó, cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa: “Con thật sự, thật sự, thật sự không biết”.
“Con…”, mẹ tôi mặt xanh tái, vung tay đập thẳng lên đầu tôi.
“Ối…”, tôi chỉ có thể ôm đầu chịu trận.
Tên Vĩnh Kỳ khốn khiếp, tôi hận anh đến chết!
May mà có dì xông ra che chắn, chặn Kim Cang Chưởng đáng sợ của mẹ tôi lại: “Chị, chị đừng kích động, chị nghe em nói đã…”.
“Có gì để nói nữa đây?”, mẹ tôi mặt mày hung dữ, định tiếp tục đánh nhưng bị dì kéo lại, đột nhiên khuôn mặt bà xuất hiện vẻ thất vọng: “Bây giờ còn gì để nói nữa?
Nó… không ngờ nó lại dám xem mấy thứ bậy bạ đó! Chị còn biết nói gì nữa đây?”.
Bà ngồi bệt xuống giường, vỗ bồm bộp mấy cái lên giường, đột nhiên bật khóc: “Trên tivi nói đồng tính thế này thế nọ, chị chẳng có cảm giác gì. Giờ thì hay rồi, không ngờ con trai mình lại… là… là”. Bà lặp lại đến vài lần chữ “là” nhưng vẫn không cách nào nói tiếp được, nước mắt đã chảy đầy mặt.
Dì nhìn mẹ, rồi quay ra nhìn tôi.
“Đồng Đồng, con… sao con lại mắc bệnh này?”, dì trách móc một câu, sau đó vuốt ve má trái bị mẹ đánh sưng vù của tôi: “Từ nhỏ con đã là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện… Không phải dì kỳ thị gì đâu, nhưng người đồng tính đều có bệnh, sẽ chết đó, con biết không?”.
Người đồng tính đều có bệnh ư?
Dì ơi, vấn đề này thì dì thiếu hiểu biết cơ bản rồi.
“Dì ơi, thực ra…”. Tôi nuốt nước bọt, hắng giọng định phản bác, may mà kịp thời nhớ ra đang lúc dầu sôi lửa bỏng, liền lập tức đổi giọng: “Thực ra con cũng là bất đắc dĩ thôi”.
“Cái gì? Bất đắc dĩ?”
Nhắc tới ba chứ bất đắc dĩ, tất cả những việc xui xẻo từ khi bước chân vào trường đại học này lần lượt hiện ra trong đầu, khiến tôi bất giác rầu rĩ. Đang định tung hê tất thảy, kể hết những tai ương mà Vĩnh Kỳ gây ra thì chợt nhớ, người đứng trước mặt mình chính là mẹ ruột của Vĩnh Kỳ.
Làm thế… có vẻ không được hay cho lắm. Tôi bắt đầu do dự.
Dì vẫn âu yếm nhìn tôi: “Đồng Đồng, có nỗi khổ gì con cứ nói hết ra đi. Ôi, Vĩnh Kỳ cũng thật là, sao nó không khuyên bảo con? Chuyện của con, Vĩnh Kỳ có biết không?”.
Nếu dì biết được bộ mặt thật của Vĩnh Kỳ nhất định sẽ rất đau lòng, chắc chắn là đau lòng hơn mẹ tôi nhiều, nói không chừng còn mắc bệnh trầm cảm nữa ấy chứ.
Mẹ tôi mà còn trở nên đáng sợ thế này, tôi không muốn cả người dì xinh đẹp, dịu dàng của mình cũng bị tổn thương.
Tôi lắc đầu theo phản xạ.
“Vĩnh Kỳ không biết sao?”, dì thở dài: “Đồng Đồng, hai anh em lúc nào cũng bên nhau, có chuyện gì con cũng nên nói với anh mới phải. Không dám nói với người lớn thì nói với anh, cùng tìm cách giải quyết”. Dì lại thở dài thườn thượt, ánh mắt nhìn tôi trìu mến. Khi nãy bị mẹ véo tai mắng mỏ tôi cũng không khóc, nhưng được dì vỗ vai xoa đầu, sống mũi liền cay cay.
“Dì, con… con… là con không tốt”. Nói xong câu này, trong lòng tôi lại càng buồn bực. Sao lại là tôi không tốt? Tất cả đều tại tên khốn Vĩnh Kỳ mới đúng!
Dì khẽ nói: “Con có nỗi khổ riêng, dì hiểu”.
Dì quay người, bước đến bên mẹ tôi lúc này đã chuyển từ gào khóc sang khóc rấm rứt, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Chị, chị cũng nghĩ cho Đồng Đồng một chút. Nó mắc phải căn bệnh này áp lực đã không nhỏ, chị còn đánh nó mắng nó, nhỡ ép nó vào đường cùng thì…”.
Không không, dì ơi, dì lại sai rồi, con tuyệt đối không mắc bệnh này.
Mẹ nghe dì nói thế, hình như rất kinh ngạc, liền quay đầu sang nhìn tôi. Chắc lúc này mẹ mới nghĩ ra, bạo lực quá mức luôn dẫn đến bi kịch gia đình.
“Chị, chị xem, chị đánh Đồng Đồng đến nông nỗi nào rồi?”, dì chậm rãi nói: “Chị lúc nào cũng nóng tính thế, một khi tức giận là chẳng phân biệt nặng nhẹ gì nữa cả. Vĩnh Kỳ nhà em, em chưa từng động tay động chân với nó lần nào. Bọn trẻ bây giờ đều được cưng chiều từ bé, không chịu nổi cái cách thượng cẳng tay hạ cẳng chân của chị đâu.Với lại, chị đánh nó thì nó có thể bình thường trở lại sao?”.
Cho dù tôi có chưa từng được nuông chiều đi chăng nữa thì cũng không tài nào chịu nổi sự bạo lực của mẹ, dì nói đúng quá đi mất. Tôi đứng bên cạnh, gật đầu như bổ củi, nhiệt liệt tán thành.
Được một lúc mới lờ mờ nhận ra, hình như câu cuối của dì là… Mặt tôi biến sắc, chẳng lẽ tôi vừa thể hiện sai thái độ mất rồi?
“Đúng thật, chuyện này có phải đánh nó là xong đâu?”, mẹ tôi cuối cùng cũng lấy tay lau nước mắt, cất tiếng.
Thôi chết, quả nhiên là thể hiện sai thái độ rồi. Tôi thầm kêu khổ.
“Em nói xem chị nên làm gì với nó đây? Đánh cũng không đuọc, vứt đi cũng không xong…”
Trời ơi, mẹ sao lại có ý định vứt bỏ tôi cơ chứ? Tôi trợn tròn mắt, cho dù tôi có là đồng tính thật thì mẹ cũng không nên có ý nghĩ đó mới phải?
“Khoan đừng nói gì cả, chúng ta làm đơn xin cho Đồng Đồng nghỉ vài ngày, đưa nó về nhà cái đã”. Dì ngẫm nghĩ rồi nói: “Về nhà chúng ta mới có thể bình tĩnh mà giải quyết chuyện này. Chị, chắc chắn sẽ có cách giải quyết mà”.
“Ừ”.
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Đồng Đồng, anh về rồi đây. Mau mở cửa ra, lần này em thua chắc nhé”, là giọng nói vui mừng hớn hở của Vĩnh Kỳ.
Hắn cứ la hét ầm ĩ cho đến lúc dì mở cửa ra mới ngẩn người.
“Mẹ? Mẹ đến từ lúc nào thế?” Vĩnh Kỳ có chút mất hứng, chỉ đến khi bước vào phòng, nhìn thấy nét mặt khó coi của mẹ tôi và vết sưng trên má tôi, mới cảnh giác hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”, chưa kịp hỏi hết đã liếc thấy quyển sách hắn bắt tôi đọc ở trên giường, lập tức biến sắc, nhìn tôi dò hỏi.
Tôi trừng mắt lườm hắn. Anh nhìn tôi làm cái quái gì? Đều do anh hại cả, may mà tôi có nghĩa khí, không bán đứng anh, một mình chịu oan ức.
“Vĩnh Kỳ, đừng hỏi nữa”. Hình như dì định giữ lại thể diện cho tôi, nhanh nhẹn cất cuốn tạp chí vào túi xách của mình:”Hai đứa mau đi xin nghỉ học vài hôm, về nhà với mẹ và bác”.
“Xin nghỉ học? Tại sao?”
“Con hỏi ít thôi, tóm lại là nhà có việc”.
Lôi cả Vĩnh Kỳ về nhà ư? Liếc hắn một cái, tôi không muốn, hắn chỉ giỏi hại tôi thôi.
May mà mẹ tôi lên tiếng: “Em à, chị thấy cứ để Vĩnh Kỳ ở đây đi. Chuyện của Đồng Đồng không cần làm ảnh hưởng đến việc học của Vĩnh Kỳ. Chúng ta đưa Đồng Đồng về là được rồi”.
Có vẻ Vĩnh Kỳ cuối cùng cũng đã hiểu ra chân tướng sự việc, đột nhiên lớn giọng: “Sao lại chỉ đưa một mình Đồng Đồng về?
Con vừa là anh vừa là bạn học, có việc gì cũng phải chịu một phần trách nhiệm”.
Tôi nhìn hắn khẳng khái hiên ngang, ưỡn ngực nói với mẹ tôi: “Bác, con sẽ luôn ở bên cạnh Đồng Đồng. Bây giờ con đi xin phép nghỉ học” mà chỉ muốn khóc rống lên.
Vĩnh Kỳ ra tay, chuyện xin nghỉ nhanh chóng êm xuôi.
Bốn người chúng tôi vội vàng xuất phát, im lặng tiến về cố hương.
Vừa về đến nhà, tôi lập tức bị mẹ nhốt vào trong kho.
Nhà tôi ở tầng một, là một căn nhà liền sân có hai phòng khách ba phòng ngủ. Ở một bên sân, mẹ tôi nhờ người dùng xi măng xây một căn phòng thấp bé đựng đồ linh tinh, bình thường chỉ có chó mèo chui vào đấy chơi thôi.
Chính tại nơi này, tôi đã trải qua ba ngày không thấy ánh mặt trời, trong lòng thấp thỏm không yên, lồng ngực chua xót buồn tủi.
Tại sao lại nhốt tôi? Lẽ ra bọn họ phải nhốt cái tên biến thái Vĩnh Kỳ kia mới đúng! Tôi nghiến răng căm phẫn cả buổi, nhưng khi đối mặt với ánh mắt thương xót của dì mỗi lần đến đưa cơm là tôi lại không thốt ra được chữ nào.
Hà Vĩnh Kỳ, tôi hận anh, anh phải đền bù cho thanh danh của tôi!
Ngày thứ ba, trong lúc tôi đang coi cái sofa cũ lâu không dùng đến là Vĩnh Kỳ mà ra sức đấm đá, cánh cửa bị khóa ngoài đột nhiên mở ra.
Bữa trưa hôm nay đến sớm vậy sao?
Quay đầu lại thì nhìn thấy bộ dạng toe toét của Vĩnh Kỳ, mặt tôi lập tức tối sầm lại.
“Cút!”, tôi hét lên, phát ra âm thanh trầm thấp như lũ chó hoang nhìn thấy kẻ địch.
Vĩnh Kỳ vẫn giữ nguyên nụ cười đáng ghét, giở giọng nịnh nọt: “Đồng Đồng, anh đến cứu em đây”.
“Cút!”
“Em bị nhốt ba ngày, anh lo phát điên lên được. Nhưng anh cũng bận tối mắt tối mũi”, Vĩnh Kỳ lờ tịt ánh mắt căm hờn của tôi, ung dung bước đến ngồi xuống sofa: “Ngày đầu tiên, anh vất vả lắm mới giải thích cho bác hiểu, đồng tính không thể đổ hết lỗi lên đầu một người được, bởi vì cấu tạo gene của con người quá phức tạp”. Thấy tôi siết chặt nắm đấm tiến lại, hắn cũng biết không nên dài dòng, vội vàng kết luận: “Tóm lại anh đã giải thích cặn kẽ cho bác biết, chuyện này không thể trách em được. Em cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi”.
“Không thể trách tôi?”, tôi hơi cúi người, bất thình lình lao tới, bóp cổ hắn: “Đều tại anh! Tại anh cả!”.
Vĩnh Kỳ như có chuẩn bị trước, tay tôi vừa chạm cổ, hắn liền xoay người, vật tôi xuống sofa: “Xem em này, bị nhốt đã ba ngày mà lửa giận vẫn ngùn ngụt như thế. Đừng nghịch cổ anh, anh có máu buồn”. Hắn gỡ từng ngón tay tôi ra, thái độ thản nhiên như không làm tôi tức muốn ói máu.
Sau đó, hắn tiếp tục nói: “Ngày thứ hai, anh phải hi sinh cả bản thân mình để giúp bác hiểu, hai người đàn ông quan hệ với nhau rât nguy hiểm, đặc biệt là AIDS này, bệnh lây qua đường tình dục này,… bất cẩn một chút có thể mất mạng như chơi”.
Tôi chớp chớp mắt, bắt đầu nghiến răng: “Anh cũng biết có thể mất mạng như chơi, sao không cải tà quy chính đi… ư ưm…”.
Vừa lơ là phòng bị một cái, lưỡi của tên khốn đó lập tức đột phá vòng vây, nhanh nhẹn tiến vào trong trêu chọc khắp nơi. Đến lúc bắt được lưỡi tôi liền không ngừng mút mạnh.
“Ư ư…”, tôi sắp nghẹt thở đến nơi.
“Ngày thứ ba, dựa vào kết quả của hai ngày trước, anh và bác cuối cùng đã đưa ra một kết luận chung”. Vĩnh Kỳ vẫn chưa thỏa mãn, còn cắn môi tôi một cái mới đắc ý buông tha, cúi đầu cười nhẹ: “Thứ nhất, không thể dùng những biện pháp cưỡng chế vô dụng như chửi mắng, đánh đập để thay đổi khuynh hướng giới tính của em nữa. Thứ hai, nếu như các biện pháp điều trị tâm lý đều vô ích thì, dựa vào yếu tố khách quan là bác chỉ có em là con một, mọi người quyết định chấp nhận khuynh hướng giới tính của em”.
Tôi khóc không thành tiếng. Tại sao lại phải chấp nhận? Tôi làm gì có cái khuynh hướng biến thái đó đâu!
“Thứ ba, nếu như khuynh hướng giới tính của em đã không thể thay đổi, vậy thì vì sự an toàn của em, nhất định phải vô cùng cẩn thận khi chọn người yêu. Bởi thế, nếu không có sự đồng ý của mọi người, em không được phép tùy tiện qua lại với bất kì thằng nào”. Vĩnh Kỳ ngẫm nghĩ, sau đó thêm vào một câu mờ ám: “Bác và mẹ đã cho anh toàn quyền quyết định chuyện chọn người yêu cho em, anh cũng tiện thể giám sát luôn các mối quan hệ của em với đám con gái”. Hắn vui sướng nhìn tôi, kết luận một câu: “Tức là, nếu không có sự cho phép của anh, bất kể trai hay gái, e cũng không được phép tiếp cận”.
Hắn cúi đầu, lại lao vào hôn tôi điên cuồng.
Tôi thật không hiểu nổi, sao có lúc đánh hắn dễ như trở bàn tay, có lúc không tài nào đẩy hắn ra nổi?
“Đã giải quyết hết rồi, em còn câu hỏi nào không?”
Khó khăn lắm tôi mới thoát ra khỏi miệng sói của hắn, vừa thở dốc vừa hỏi: “Các biện pháp điều trị tâm lý ở điều thứ hai. Mọi người định làm gì?”, chắc không phải đưa tôi đến viện tâm thần chứ?
Vĩnh Kỳ dịu giọng nói: “Chúng ta vừa là bạn học, vừa là anh em kết nghĩa, lại ở cùng phòng…”.
Tôi sởn gai ốc. Không phải chứ?
“…Đương nhiên bác sĩ tâm lý của em sẽ là anh rồi”. Vĩnh Kỳ lại cúi đầu, lần này hắn liếm nhẹ mũi tôi, nói bằng giọng rất dịu dàng: “Đồng Đồng yên tâm, có anh chăm sóc thì cả đời này khuynh hướng giới tính của em cũng không thay đổi được đâu”.
“Tôi chưa bao giờ có cái khuynh hướng đó”.
“Em xem, lại bắt đầu nói năng lung tung rồi. Miệng không ngoan thì phải chịu phạt”. Chắc hắn đã xem quá nhiều cảnh gà mổ thóc nên bắt chước rất sinh động, hơi tí lại cúi xuống hôn tôi thật mạnh.
“Cứu với… ư…”
Trong lúc giằng co hắn ăn của tôi mấy đạp, nhưng vẫn đè chặt lấy tôi.
Đạp cũng không chịu buông, tính cắn môi thì không cắn được, tôi đành phải đe dọa: “Anh dám làm chuyện này với tôi tại chính nhà tôi à? Mẹ tôi và mẹ anh bất cứ lúc nào cũng có thể đem cơm trưa đến, vì thế…”.
“Đồng Đồng, em thật đáng yêu”, hắn cắt ngang lời tôi, cười hì hì: “Sau khi đưa ra quyết định cuối cùng, mẹ anh đã đưa mẹ em ra ngoài thư giãn đầu óc rồi. Anh nói với bác, Đồng Đồng vừa phải chịu sự đả kích nặng nề, mặc dù vết thương trên mặt đã khỏi, nhưng vết thương trong tâm hồn khó mà lành ngay được. Lúc này e là Đồng Đồng không muốn gặp người khác, càng sợ đối mặt với bác, vì thế bác nên để cả hai có không gian riêng”.
Tôi nghe hắn thao thao bất tuyệt, không khó hình dung ra cảnh mẹ tôi bị hắn khua môi múa mép thuyết phục.
“Vì thế, mẹ em và mẹ anh đã đi du lịch rồi. Anh ở lại điều trị tâm lý cho em, giúp em mau chóng hàn gắn vết thương lòng”.
Trời đất quay cuồng.
Mẹ ơi, dì ơi, thần hộ mạng của tôi ơi.
Tôi lầm bầm: “Mẹ ơi mẹ mau về đi, con thà bị mẹ đánh chết còn hơn phải làm mồi cho tên lang sói này”.
Vĩnh Kỳ càng cười tươi hơn, nằm lên người tôi phấn khích nói: “Đồng Đồng hôm nay em muốn ăn gì? Hiếm lắm mới có dịp anh đích thân xuống bếp đấy. Hôm nay thời tiết thật đẹp, chuyện rắc rối này cũng được giải quyết thuận lợi rồi”.
Tôi đờ ra nhìn hắn một lúc, hét lên thất thanh: “Thuận lợi cái đầu anh ấy!”.
“Đồng Đồng sao em lại nói bậy rồi?”, ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống làm tôi cảm thấy sợ hãi. Hắn khẽ nhướng mày, môi cong lên gian xảo: “Chà, anh đã nói miệng không ngoan sẽ bị phạt mà. Xem ra em rất thích anh phạt em nhỉ?”.
“Không phải! Tuyệt đối không phải”, thấy hắn lại sáp mặt lại, tôi vội vàng lắc đầu lia lịa.
Vĩnh Kỳ đã lần nào thèm nghe tôi giải thích đâu, hắn tự biên tự diễn: “Đã vậy thì, cung kính không bằng tuân mệnh Đồng Đồng nhỉ?”.
Bờ môi lại nóng ran, hàm răng cứng cáp của hắn chạm lên bờ môi hơi sưng của tôi, từ tốn cắn nhẹ.
“Ư ư… cứu…”
Tôi khóc không thành tiếng, đảo mắt nhìn khắp bốn phía.
Xem ra bữa trưa hôm nay chẳng có hi vọng gì rồi. Tại sao đã rời trường mà số tôi vẫn không khá lên được?
Tôi tin chắc, nơi nào có Vĩnh Kỳ là nơi đó có vận xui.
Truyện khác cùng thể loại
337 chương
26 chương
42 chương
78 chương
117 chương