Đồng Đạo
Chương 4
Người dịch: Nguyễn Bá Long
Nhà xuất bản: NXB Văn học
Shared by: CCG -
Cú điện thoại thứ tư hay thứ năm gì đó của những người hàng xóm đã làm cho bà Stephano phải chú ý, và nó cũng buộc Jack phải nói thật với vợ. Ba người đàn ông mặc đồ màu sẫm lảng vảng bên chiếc xe đậu ngoài phố ngay trước cửa nhà họ là các nhân viên FBI. Lão giải thích vì sao họ lại có mặt ở đó. Lão nói với vợ phần lớn câu chuyện về Patrick, một vi phạm nghiêm trọng nghề nghiệp. Bà Stephano không bao giờ hỏi han gì.
Bà không quan tâm tới chuyện chồng bà làm gì ở văn phòng. Tuy nhiên, bà có cảm giác khá rõ về điều mà những người hàng xóm có thể nghĩ. Sau cùng thì đây là Falls Church, và người ta hẳn sẽ dị nghị.
Bà lên giường vào lúc nửa đêm. Jack ngủ ở chiếc xôpha trong căn phòng làm việc, cứ nửa tiếng lại dậy một lần để nhìn qua rèm cửa xem họ đang làm gì ngoài đó. Lão thiếp đi vào lúc ba giờ sáng, khi chuông cửa réo lên.
Lão ra mở cửa trong bộ đồ ngủ. Bốn người bọn họ đang đứng đợi và lão nhận ra ngay một trong số đó là Hamilton Jaynes, Phó giám đốc FBI. Nhân vật số hai này ở FBI tình cờ sống ở cách nhà lão có bốn đoạn phố và cùng ở trong một câu lạc bộ gôn với lão, mặc dù cả hai chưa bao giờ chạm mặt.
Lão để họ vào trong căn phòng làm việc rộng thênh thang của mình. Tiếp đó là những lời giới thiệu cứng nhắc. Họ ngồi đó trong lúc bà Stephano đi xuống trong chiếc áo choàng ngủ, rồi vội vã trở lên khi nhác thấy những người đàn ông trong các bộ đồ màu sẫm.
Jaynes nói, thay mặt cho FBI. “Chúng tôi đang làm việc ngày đêm về vụ Lanigan này. Tin tức tình báo của chúng tôi cho biết hắn đang ở trong tay ông. Ông có thể xác nhận hoặc phủ nhận chăng ?”
“Không,” Stephano đáp, mặt lạnh như tiền.
“Tôi có trát bắt giữ ông."
Vẻ mặt hơi thay đổi, Stephano liếc nhìn một nhân viên có vẻ mặt dữ dằn khác. “Về tội gì?"
“Chứa chấp một kẻ bị Liên bang truy nã. Cản trở công vụ. Tùy ông gọi thế nào cũng được. Có gì khác nhau đâu ? Tôi không quan tâm tới việc buộc tội ông. Tất cả những gì tôi muốn là tống giam ông, rồi sau đó sẽ dọn dẹp cả cái hãng lẫn đám thân chủ của ông. Hai mươi tư giờ đồng hồ để tóm gọn tất cả. Chúng tôi sẽ lo việc truy tố sau, tùy thuộc vào việc chúng tôi có tóm được gã Lanigan hay không. Ông hiểu chứ ?"
"Hiểu. Tôi nghĩ thế."
"Lanigan đang ở đâu?"
"Braxin.”
“Tôi muốn tóm gã. Và ngay bây giờ.”
Stephano nheo mày một đôi lần, và mọi quân bài đều đã rõ. Trong hoàn cảnh này, giao nộp Lanigan không phải là một bước đi tồi. Đám Liên bang này có cách để buộc hắn phải mở miệng. Trước một cái án chung thân, Patrick có thể sẽ phải bật mí và khai khoản tiền kia ra. Có những áp lực to lớn từ đủ các phía đòi phải có điều đó.
"Thôi được, thỏa thuận thế này vậy,” Stephano nói. “Cho tôi bốn mươi tám giờ, tôi sẽ trao cho ông Lanigan. Còn ông thì xé cái trát bắt tôi đi và từ bỏ những đe dọa truy tố trong tương lai."
“Đồng ý."
Một khoảnh khắc im lặng trong khi cả hai phía đang nhấm nháp thắng lợi. Jaynes nói, “Tôi cần biết sẽ phải nhận hắn ở đâu.”
“Phái một chiếc máy bay tới Asunción."
“Paragoay ư ? Thế Braxin thì sao ?"
“Hắn có bạn bè ở Braxin.”
“Thôi được.” Jaynes thầm thì vào tai một đồng sự, người kia lập tức đứng dậy đi ra. “Hắn ta vẫn nguyên vẹn đấy chứ ?" Ông ta hỏi Stephano.
“Phải.”
“Tốt nhất là nên như thế. Nếu có một vết bầm tím nào trên người hắn thì tôi sẽ quăng ông xuống địa ngục đấy.”
“Tôi cần phải gọi một cú điện thoại."
Jaynes thực sự phải cố mỉm cười. Ông ta nhìn quanh các bức tường và nói. "Đây là nhà của ông mà.”
“Máy của tôi có bị nghe trộm không ?”
“Không đâu.”
“Ông thề chứ ?”
“Tôi nói là không mà.”
“Xin lỗi.” Stephano bước qua gian bếp, rồi vào trong phòng kho nơi lão để một cái điện thoại di động. Lão bước ra sân sau, đứng trong đám cỏ ướt và gọi Guy.
Tiếng kêu thét đã ngừng vào lúc mà gã người Braxin ngồi gác cái xe tải nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Chiếc máy được để ở khoang lái, với cái cần ăngten cao gần năm mét nhô ra từ nóc xe. Anh ta trả lời máy bằng tiếng Anh, rồi chạy đi kiếm một người Mỹ.
Guy từ trong nhà chạy ra và chộp lấy máy.
“Hắn có mở miệng không ?” Stephano hỏi.
“Một chút xíu. Hắn đã gục cách đây chừng một giờ.”
“Cậu đã biết những gì ?”
“Khoản tiền đó vẫn còn. Hắn không biết nó nằm ở đâu. Nó do một ngưòi đàn bà ở Rio, một luật sư, kiểm soát.”
“Có tên cô ta không ?"
“Dạ. Chúng tôi đang liên hệ. Osmar có người ở Rio.”
“Cậu có thể moi được ở hắn thêm gì nữa không ?”
"Tôi không nghĩ vậy. Hắn nửa sống nửa chết rồi, Jack.”
“Ngừng ngay mọi chuyện mà cậu đang làm. Có bác sĩ ở đó không ?"
“Tất nhiên.”
“Chữa trị ngay cho hắn. Đưa hắn tới Asunción càng nhanh càng tốt,”
“Nhưng sao...“
“Không hỏi. Không có thời gian. Đám Liên bang (1) vây chúng ta kín rồi. Hãy làm theo lời tôi, và đừng có để hắn bị tổn thương gì đấy.”
“Đừng bị tổn thương ? Tôi đã suýt giết chết hắn trong suốt năm giờ đồng hồ qua.”
“Làm theo lời tôi. Chữa trị cho hắn. Gây mê. Đi Asunción ngay. Cứ mỗi tiếng lại gọi cho tôi, vào đầu giờ.”
“Tùy ý sếp thôi.”
“Và kiếm người đàn bà kia.”
Đầu Patrick được nhẹ nhàng nâng lên và nước mát được rót vào miệng hắn. Những sợi dây trói được cắt ra, và họ nhẹ nhàng gỡ những dải băng keo, đám dây điện và các điện cực. Hắn co quắp, vặn vẹo và rên rỉ những lời mà chẳng ai hiểu gì cả. Một mũi moócphin được tiêm vào tĩnh mạch hắn và rồi Patrick lại chìm vào cơn hôn mê.
Vào lúc tảng sáng, Osmar có mặt ở sân bay Ponta Porã để chờ chuyến bay sẽ đưa anh ta tới Rio vào lúc cuối ngày. Anh ta đã liên lạc với người ở Rio, kéo họ ra khỏi giường với lời hứa hẹn về những khoản tiền lớn. Họ sẽ phải sục sạo trên các đường phố.
Nàng gọi cho cha trước tiên, ngay sau lúc mặt trời mọc, thời điểm trong ngày mà ông luôn luôn ở ngoài hiên với mấy tờ báo và một ly cà phê. Ông sống trong một căn hộ nhỏ ở Ipanema, cách bờ biển ba khúc phố, không xa Eva yêu quý của ông cho lắm. Khu nhà nơi ông ở đã được xây dựng cách đây ba chục năm và là một trong những tòa nhà cổ nhất trong khu phố giàu của Rio. Ông sống có một mình.
Nghe giọng nàng, ông biết ngay là có chuyện. Nàng bảo đảm với ông là nàng an toàn và sẽ vẫn như vậy, rằng một khách hàng ở châu Âu đột nhiên cần đến nàng trong hai tuần, và rằng nàng sẽ gọi cho ông hàng ngày. Nàng giải thích tiếp là vị khách hàng đặc biệt này có lẽ có gì đó mờ ám và rất cẩn trọng, và do đó có lẽ ông ta sẽ cho người ngó ngàng tới quá khứ của nàng. Đừng có lo ngại gì. Trong thương mại quốc tế thì điều đó không có gì là bất thường cả.
Ông những muốn có vài câu hỏi, nhưng hiểu rằng sẽ không có những câu trả lời.
Cú điện thoại cho vị cổ đông giám sát công việc của nàng thì khó khăn hơn nhiều. Câu chuyện mà nàng chuẩn bị trước được nói ra rành mạch, thế nhưng vẫn có những chỗ trống lớn trong đó. Một khách hàng mới đã gọi điện đêm hôm trước và nàng cần phải có mặt ngay ở Hamburg. Nàng sẽ bay một chuyến bay sớm. Vị khách này hoạt động trong ngành viễn thông, với những kế hoạch mở rộng thị trường lớn lao ở Braxin.
Vị cổ đông kia còn đang ngái ngủ. Ông ta bảo nàng gọi lại nói chi tiết sau.
Nàng gọi cho người thư ký vẫn với câu chuyện đó, và yêu cầu cô ta hoãn tất cả các cuộc hẹn và các cuộc gặp lại cho tới khi nàng trở về.
Từ Curitiba, nàng bay tới São Paulo và từ đó lên một chuyến bay của hãng Hàng không Achentina bay thẳng đi Buênốt Airét. Lần đầu tiên, nàng dùng tấm hộ chiếu mới của nàng, do Danilo “sắm” giúp từ cách đây một năm. Nàng đã cất giữ nó ở căn hộ kia, cùng với hai chiếc thẻ tín dụng mới và tám nghìn đôla Mỹ tiền mặt.
Giờ đây, nàng là Leah Pires, cùng tuổi nhưng khác ngày sinh. Danilo không biết những chi tiết này; hắn không thể nào biết.
Nàng hoàn toàn cảm thấy mình là một người khác.
Có nhiều khả năng. Hắn có thể đã bị một băng cướp bắn chết trong một vụ cướp đường thông thường trên một ngả đường nông thôn hoang dã. Chuyện vẫn xảy ra ở vùng biên. Hắn cũng có thể đã lọt vào tay một băng nhóm ngầm nào đó biết rõ quá khứ của hắn, bị tra tấn, bị giết và vùi xác trong rừng rậm. Có thể là hắn đã phải mở miệng, và nếu như vậy thì chắc hẳn là tên nàng đã được nhắc tới. Nàng sẽ có thể phải sống chui lủi cả phần đời còn lại của mình. Chí ít thì hắn cũng đã cảnh cáo nàng về điều này ngay từ đầu. Nhưng cũng có thể là hắn đã không khai gì hết và nàng vẫn được là Eva.
Có thể Danilo vẫn còn sống ở đâu đó. Hắn đã hứa với nàng là họ sẽ không giết hắn. Họ có thể hành hạ khiến cho hắn phải cầu xin được chết, nhưng họ không dám giết hắn. Nếu các nhà chức trách Mỹ tìm ra hắn trước thì sẽ đòi giải hắn về Mỹ. Hắn đã chọn Nam Mỹ bởi vì xứ sở này có truyền thống chống lại việc dẫn độ.
Nếu những kẻ thuộc thế giới ngầm tìm ra hắn trước, họ sẽ đánh đập hắn cho tới khi hắn phải nói ra số tiền đó đang ở đâu. Đó là điều mà hắn sợ nhất - việc bị cưỡng ép.
Nàng cố gắng chợp mắt một lúc ở sân bay Buênốt Airét nhưng không tài nào ngủ được. Nàng lại gọi về nhà hắn ở Ponta Porã, gọi vào máy di động và gọi về căn hộ ở Curitiba. Vô ích.
Tại Buênôt Airét, nàng lên một chuyến bay đi New York, nơi nàng sẽ chờ ba tiếng đồng hồ rồi lên chuyến bay đi Zurich của hãng Hàng không Thụy Sĩ.
Họ đặt hắn nằm trên ghế sau của chiếc van Volkswagen, và chằng qua người chiếc dây an toàn để hắn khỏi lăn xuống. Những đoạn đường phía trước rất gồ ghề. Trên người hắn chỉ có độc chiếc quần cộc mặc khi tập chạy. Tay bác sĩ đã kiểm tra lại những chỗ băng bó - tám chỗ tất cả , bôi dầu lên những vết bỏng và tiêm kháng sinh cho hắn. Anh ta ngồi ở chiếc ghế phía trước bệnh nhân, và cặp cái túi đen nhỏ của mình ở giữa hai chân. Patrick đã phải chịu đựng đủ rồi. Giờ thì đến lúc anh ta phải lo cho hắn.
Một hoặc hai ngày nghỉ ngơi và thêm chút thuốc giảm đau thì Patrick sẽ bắt đầu hồi phục. Những vết bỏng sẽ để lại những cái sẹo nhỏ, và với thời gian thì sẽ mờ đi.
Tay bác sĩ ngoái lại và vỗ nhẹ trên vai hắn. Anh ta rất mừng là hắn đã không bị chết. “Hắn đã sẵn sàng,” anh ta nói với Guy ngồi ở ghế trước. Tay tài xế người Braxin bắt đầu cho xe chuyển bánh.
Họ dừng lại sau mỗi giờ, chính xác là sau sáu mươi phút, để có thể liên lạc bằng điện thoại di động ở vùng núi này, với chiếc ăngten được dựng lên trên nóc xe. Guy gọi cho Stephano, đang ngồi tại văn phòng của lão ở Oasinhtơn D.C. cùng với Hamilton Jaynes và một quan chức cấp cao khác của Bộ Ngoại giao Mỹ. Lầu Năm Góc cũng đang được tham khảo ý kiến.
Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế nhỉ, Guy những muốn hỏi. Cái đám Liên bang này từ đâu đến vậy?
Trong sáu giờ đồng hồ đầu tiên, họ chạy được một trăm dặm. Thỉnh thoảng đường xấu đến mức gần như không thể đi được. Họ còn liên tiếp phải dừng lại để gọi cho Oasinhtơn. Vào lúc hai giờ chiều, đường xá đã khá hơn khi họ bắt đầu rời khỏi vùng núi.
Vấn đề dẫn độ rất rắc rối, và Hamilton Jaynes không muốn chuyện đó tí nào. Những kênh ngoại giao quan trọng được sử dụng đến. Giám đốc FBI gọi điện cho Chánh văn phòng Nhà Trắng. Đại sứ Mỹ tại Paragoay cũng bị lôi vào cuộc. Những lời hứa hẹn và những lời dọa nạt được đưa ra.
Một đổi tượng tình nghi về tiền bạc có thể cưỡng lại chuyện bị dẫn độ từ Paragoay trong nhiều năm, nếu không nói là vĩnh viễn. Nhưng đối tượng này không có tiền trong tay và thậm chí không biết là hắn đang ở trên lãnh thổ nước nào.
Ngưòi Paragoay đã miễn cưõng đồng ý lờ đi chuyện thủ tục dẫn độ.
Vào lúc bốn giờ, Stephano lệnh cho Guy tìm đến cái sân bay ở Concepción, một thị trấn nhỏ cách Asunción chừng ba giờ xe chạy. Tay tài xế người Braxin đã chửi thề bằng tiếng Bồ Đào Nha khi được yêu cầu quay đầu xe lại để đi về phía bắc.
Họ đến Concepción lúc tảng sáng và trời vẫn còn tối khi sau cùng họ cũng tới được sân bay, một tòa nhà nhỏ xây bằng gạch bên cạnh một dải đường băng hẹp trải nhựa. Guy gọi cho Stephano, và được chỉ thị để lại Patrick trong xe, với chìa khóa xe trong ổ cắm, rồi rời khỏi đó. Guy, tay bác sĩ, tay tài xế và một người Mỹ nữa từ từ bước ra xa khỏi xe, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại trông chừng. Họ tìm một điểm cách xa chừng ba bốn chục mét, dưới một tán cây lớn, nơi họ không thể bị nhìn thấy. Một giờ đồng hồ trôi qua.
Sau cùng, một chiếc King Air mang số hiệu đăng ký của Mỹ hạ cánh và chạy tới bên cái nhà ga nhỏ. Hai viên phi công bước ra và đi vào bên trong nhà ga. Một thoáng sau, họ đi tới chỗ chiếc xe, mở cửa, chui vào và lái nó chạy lại bên chiếc máy bay.
Patrick được đỡ ra khỏi xe để đưa lên máy bay. Một tay bác sĩ không quân đã chờ sẵn và ngay lập tức chăm sóc cho gã tù nhân. Viên phi công trả chiếc xe trở lại vị trí cũ của nó. Vài phút sau đó, chiếc máy bay cất cánh.
Chiếc King Air lấy thêm nhiên liệu ở Asunción, và trong lúc nó còn đang đỗ ở đó thì Patrick đã bắt đầu cựa quậy được. Hắn quá yếu và quá đau đớn đến mức không thể tự ngồi dậy. Tay bác sĩ cho hắn một chút nước mát và vài cái bánh ngọt.
Họ lại lấy thêm nhiên liệu ở La Paz và ở Lima. Đến Bôgôta, họ chuyển hắn sang một chiếc Lear loại nhỏ, có tốc độ gấp hai lần chiếc King Air. Nó lấy thêm nhiên liệu ở Aruba, ngoài khơi Vênêxuêla, rồi bay thẳng tới một căn cứ của Hải quân Mỹ bên ngoài San Juan, Puéctô Ricô. Một chiếc xe cứu thương đưa hắn tới bệnh viện của căn cứ này.
Sau gần bốn năm rưỡi, Patrick lại trở về lãnh thổ Mỹ.
(1)" Ý nói FBI
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
17 chương
55 chương
22 chương
41 chương
32 chương
31 chương