Đông Cung

Chương 11

“Đúng thế! Nương nương của chúng ta vốn có dung mạo mỹ miều, không được điện hạ quan tâm, quả thực trời đất bất dung!” “Muội có để ý dáng vẻ nương nương lúc thấy dải uyên ương ấy không, mặt ửng hồng e lệ nhé….” “Đúng thế, là tỷ, tỷ cũng thẹn thùng đấy, điện hạ thật là mạnh dạn….giữa thanh thiên bạch nhật lại sai người ban tặng nương nương cái đó…..” “Còn phải mạnh dạn hơn ấy….tỷ không thấy nương nương lúc trở về à, đầu bù tóc rối, đến y phục cũng bị bức xé…..có thể thấy điện hạ rất là….rất là khẩn thiết….hì hì….” …..Tôi lồm cồm bò dậy, nghe cung nữ gác đêm rủ rỉ to nhỏ, chỉ muốn gào thật to lên mà bảo với họ rằng, đấy không phải sự thật, không phải sự thật đâu! Ta đây đỏ mặt là bởi vì tức đấy chứ! Áo váy bị rách là do đánh nhau cơ mà! Tóm lại thì chuyện này về căn bản không hề giống như mấy người bọn họ tưởng tượng! Lí Thừa Ngân cũng chẳng thật sự thích tôi, hắn chỉ đang rắp tâm làm ô danh tôi. Chẳng ngờ Lí Thừa Ngân không chỉ cố ý khiến tôi chịu oan ức, mà chủ tâm hắn còn muốn ngậm máu phun người. Đến hôm sau thì Hoàng hậu đã gọi tôi tiến cung, tôi vừa vái chào xong, người không sai cung nữ đỡ tôi dậy như thường lệ, cũng không nói ban ngồi. Hoàng hậu ngồi trên ngự tọa, độc thoại một bài dài dằng dặc. Tuy rằng lời lẽ vẫn kiểu khách khí xa lạ, thế nhưng tôi thừa hiểu những lời ấy toàn là mấy lời giáo huấn cả. Tôi đành phải quỳ trên thảm nuốt từng câu dạy dỗ. Đây quả là chuyện xưa nay chưa từng có, trước kia thỉnh thoảng cũng có lần người mắng tôi, thường thì là vì tôi làm những chuyện quá trớn, ví dụ như ở đại lễ lại quên khuấy mất cung quy, hoặc lúc lễ tổ không cẩn thận lại buông ra mấy lời xui xẻo. Nhưng bảo tôi quỳ ở đây chịu mắng mỏ, có lẽ là lần đầu. Người bắt đầu dẫn chứng nào là ‘Nữ huấn’ ‘Nữ giới’, sau thì trích dẫn sự tích về những hoàng hậu vừa đức độ lại anh tuệ đã lưu danh triều đại, một tràng dài những lời trưởng giả cứ thế tuôn ra, tôi nghe mà bức rức khó chịu, thậm chí đầu gối cũng bủn rủn, lại không dám với tay ra xoa nắn. Thực ra người thừa biết tôi nghe không hiểu ý nghĩa ẩn dụ trong lời người nói, quả nhiên, sau khi đường hoàng kết thúc bài diễn văn ấy, Hoàng hậu cuối cùng thở dài, bảo: “Con là Thái tử phi, là chính thất của Đông Cung, là mực thước cho thiên hạ. Ngân Nhi tuổi trẻ bồng bột, con phải ở bên mà khuyên nhủ, sao còn có thể để mặc hoàng nhi làm càn như thế? Chẳng nói gì hoàng tộc chúng ta, mà bổn phận của một thê tử bình thường cũng biết nên dè dặt….” Tôi cuối cùng đã nghe ra ý tứ của người, không kìm được mà phân bua: “Không phải thế đâu ạ, là điện hạ….” Hoàng hậu lạnh lùng lườm tôi 1 cái, ngắt lời tôi: “Ta biết là do phía hoàng nhi, thế nhưng hoàng nhi thân thể còn đang mang bệnh, con không biết đường cự tuyệt hay sao? Ngộ nhỡ qua cơn thương hàn mà giữ gìn sức khỏe, lại đổ bệnh nặng hơn, vậy thì phải làm sao đây? Tương lai sau này con lên ngôi Hoàng hậu, với tư cách người đứng đầu lục cung, phải làm tấm gương cho hậu cung, con cứ đà này, mai sau làm sao nói được người khác?” Tôi vừa tức tối lại vừa hổ thẹn, chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui vào. Chừng như Hoàng hậu đang mắng tôi không biết giữ thể diện, biết Lí Thừa Ngân đang bệnh mà còn…. còn…. làm …. chuyện ….. đó ….. Thế nhưng có trời mới biết! Chúng tôi vốn có làm gì đâu…..không hề làm mà! Oan khuất quá, rõ ràng là tôi đang bị vu oan! Hoàng hậu thấy tôi túng ấm ức ngân ngấn nước mắt, chắc bụng bảo dạy thế cũng đủ lắm rồi, người nói: “Đứng lên đi! Ta chỉ muốn tốt cho con thôi, con biết chuyện này truyền ra ngoài sẽ khó nghe thế nào không, phu thê tuổi còn trẻ thân mật là chuyện bình thường, thế nhưng cũng phải chọn lúc chọn nơi cho thích hợp. Trung Nguyên chúng ta không bì được với Tây Lương, một câu nói tùy tiện cũng giống như một con dao, nhất là trong cung cấm, những chuyện gièm pha vô căn cứ có khả năng giết người cả đấy.” Vành mắt tôi đỏ hoe: “Con không xứng với ngôi Thái tử phi này….con không thể làm được.” Hoàng hậu tỏ vẻ như không hề nghe thấy, chỉ dặn dò Vĩnh Nương: “Chăm sóc Thái tử phi cho tốt, còn nữa, Thái tử dạo gần đây lâm bệnh, Thái tử phi còn trẻ người non dạ, trách nhiệm lại nhiều, Thái tử phi không cần phải hầu hạ thuốc thang cho Thái tử. Để Thái tử phi chép phạt ‘Nữ huấn’ mười lần.” Tôi tức anh ách trong bụng, như thế chẳng phải là coi tôi như hồ ly tinh à! Tôi cuối cùng đã hiểu ra, Lí Thừa Ngân giăng cái bẫy này là muốn tôi chui đầu vào. Dải uyên ương cái nỗi gì chứ, rõ ràng hại nhau còn hơn cả lụa trắng, lại phải chép mười lần ‘Nữ huấn’, thế là giết tôi rồi còn gì! Vừa trở về Đông Cung, tôi đã muốn xách đao đi tìm Lí Thừa Ngân sống mái một phen, hắn dám ngấm ngầm mưu tính hại tôi, hắn chán sống rồi! Thế mà Vĩnh Nương ở bên trông coi tôi nửa bước cũng không rời, còn bố trí cung nữ giúp tôi mài mực trải giấy, tôi buộc lòng phải nuốt giận mà chép ‘nữ huấn’, chữ Trung Nguyên vốn đã khó viết thì chớ, mỗi 1 chữ viết ra, trong lòng tôi lại lôi Lí Thừa Ngân ra chửi 1 lượt. Chép xong mấy dòng, trong lòng tôi tổng thể đã chửi Lí Thừa Ngân đến quá trăm lượt. Tối đến, khó khắn lắm mới đợi được đêm khuya thanh tĩnh, tôi nhẹ nhàng choàng áo vào, A Độ nghe tiếng tôi bật khỏi giường, cũng khó hiểu mà ngồi dậy theo, tôi thì thầm: ‘A Độ, đưa đao của ngươi cho ta.” A Độ không hiểu tôi muốn làm gì, nhưng vẫn giao cho tôi thanh đao của nàng ấy, tôi lẳng lặng nhét đao vào dưới áo, rồi khoác thêm áo gấm bên ngoài đồ ngủ. Không có A Độ, tôi không lách được đám Vũ Lâm quân trong Đông Cung, thế nên tôi dẫn A Độ theo, rón ra rón rén đẩy cửa bên hông tẩm điện, rồi xuyên qua cầu mái hiên, nhắm thẳng hướng tẩm điện của Lí Thừa Ngân mà đi. Vừa mới lên cầu, A Độ bỗng sững lại. Thì ra đúng lúc Vĩnh Nương nhấc lồng hương đi tới, quả này chúng tôi bị bà ấy bắt tận mặt rồi. Mà cũng trùng hợp ngẫu nhiên thật, tôi quên khuấy mất đêm nay là đêm 15, hàng tháng đến dịp Vĩnh Nương lại đi cúng Trăng. Tôi đang suy xét việc có nên bảo A Độ đánh ngất bà ấy không nhỉ, hoặc bà ấy có la lớn, gọi Vũ lâm quân đến, áp tải chúng tôi chăng. Ai ngờ Vĩnh Nương thấy 2 người bọn tôi, thoạt đầu có ngẩn ra, sau lại ngoái đầu nhìn hướng chúng tôi sắp đi, ánh đèn thoắt ẩn thoắt hiện phía bên đó là tẩm điện của Lí Thừa Ngân. Tôi thừa cơ liền quay sang nháy mắt ra hiệu với A Độ, ý bảo nàng ấy hạ gục Vĩnh Nương đi. Mắt tôi còn còn chưa kịp nháy, ai dè Vĩnh Nương chỉ khẽ thở dài, nhấc lồng hương, lẳng lặng lách thẳng qua người chúng tôi. Tôi bối rối đến bán sống bán chết, Vĩnh Nương đi được vài bước, chợt ngoái đầu, nói với tôi: “Gió đêm hơi lạnh, Thái tử phi thăm điện hạ xong thì trở về nhé, chớ để nhiễm lạnh.” Tôi lại được cơn bực mình, không ngờ bà ấy cho rằng tôi đi gặp riêng Lí Thừa Ngân! Cái này…..đúng là……Thôi, bỏ qua đi! Tôi hằm hằm dẫn A Độ chạy thẳng đến tẩm điện của Lí Thừa Ngân, ngày nào chưa bẻ gẫy được răng hắn, ngày đó khó mà rửa được nỗi sỉ nhục này. Đến trước tường bao ngoài của tẩm điện, A Độ nhẹ nhàng kéo tôi nhảy vọt lên bờ tường, chúng tôi còn chưa kịp đứng vững, đột nhiên nghe thấy tiếng la lớn: “Có thích khách!” tiếp theo đó nào là tiếng binh khí sắc lẹm bổ vào không khí, nào là tiếng cung tên rung bật vun vút, tôi đang nửa chừng ngơ ngác thì đã có vô vàn mũi tên bắn thẳng đến về phía chúng tôi, hệt như 1 trận mưa châu chấu đen kịt bầu trời. Bốn phía đèn đuốc phần phật chỉ trong nháy mắt đã sáng lóa, A Độ chắn trước mặt tôi đánh chặn biết bao nhiêu là tên bay, nàng ấy có chắn cũng không được bao lâu, phút nôn nóng tôi đã nghĩ mình phải quay người nhảy xuống, tránh làm A Độ bị thương, ai ngờ vừa trượt chân 1 cái, đã rơi thẳng từ trên tường cao xuống. Bờ tường rất cao! Chỉ nghe tiếng gió quất bên tai vun vút….phen này….phen này ngã thể nào cũng ra thịt băm. Tôi ngả ngửa người xuống, còn thoáng thấy khuôn mặt A Độ hoảng hốt lo sợ. Nàng ấy phi thân nhào đầu về phía trước toan túm lấy tôi, sau lưng kia là khoảng trời đen kịt, những vì tinh tú rải rắc như vừng trắng, chẳng mấy đã càng lùi càng xa, mà ánh trăng kia trong phút chốc đã bị mái vòm che chắn khuất khỏi tầm mắt….Tôi nghĩ A Độ không túm nổi tôi rồi, tôi rơi xuống chóng vánh quá, vào đúng cái lúc tuyệt vọng ấy, đột nhiên có người ôm lấy thắt lưng tôi, thế ngã cũng bất thình lình chậm dần, người ấy chuyển mình, thế rồi cả cơ thể tôi được bao gọn. Trâm cài đầu bị gió hất bung, tóc xõa tung phấp phới phe phẩy trước mặt, tôi chỉ nhìn được ánh giáp bạc trên thân hình kia, tia sáng phản xạ từ bó đuốc hồng rực liên miên lướt qua, như những bông hoa nhỏ xinh nở rộ trên thân giáp bạc. Những bông hoa lửa li ti phản chiếu trong đáy mắt người đó, mà đôi mắt ấy đang chuyên chú nhìn tôi. Như bao giấc mơ tôi đã từng mơ….anh hùng cứu mỹ nhân, trong gió đêm xoay mòng người đó đã ôm tôi….xoay mòng….xoay rồi cứ xoay…. những vì tinh tú phủ kín bầu trời kia tựa như giọt mưa sa…. Giữa đất trời này chỉ có chàng ấy nhìn xoáy vào mắt tôi….đôi mắt này chỉ có riêng mình tôi….Tôi sắp say rồi, tôi sắp say ngất rồi, được chàng ấy ôm ấp trong vòng tay, chính là người trong mơ đây mà…. “Bẩm Thái tử phi!” Chân tôi đã đáp trên mặt đất, tôi ngỡ ngàng bừng tỉnh nhìn người trước mắt, hắn mặc 1 bộ giáp bạc, mắt mày sáng sủa, khí phách hiên ngang. Chính là người đó chăng? Là người bao lần xuất hiện trong giấc mơ tôi, là người anh hùng kiệt suất bao lần cứu tôi khỏi bờ vực nguy hiểm chăng? Bùi Chiếu khom người hành lễ với tôi, tên từ bốn phía đã ngưng bắn. Hắn đặt tôi trên mặt đất, lúc ấy tôi mới để ý tay mình vẫn đang cứng đờ níu trên cánh tay hắn. A Độ kéo tay tôi, cẩn thận kiểm tra xem tôi có bị thương không, tôi trở nên lúng túng khó xử. Người anh hùng trong giấc mơ tôi có lẽ nào là Bùi Chiếu? Thế nhưng….sao chính tôi lại không biết nhỉ? Song Bùi Chiếu khôi ngô thật đấy, võ công lại cao cường, chỉ có điều sao có thể là hắn? Tai tôi nóng bừng, lại liếc mắt về đằng ấy. Tối nay xuất quân xui rủi, trước đó đã đụng độ Vĩnh Nương, sau đó lại gặp Bùi Chiếu. Bùi Chiếu phất tay, cung thủ cùng thị vệ Vũ Lâm quân nháy mắt đã tản đi mắt tăm mất dạng. Tôi thấy mình cũng nên nói gì đó, nghĩ một đằng lại khen 1 lẻo: “Bùi tướng quân quả thật dụng binh như thần….” “Xin Thái tử phi thứ lỗi cho mạc tướng tội kinh động thánh giá.” Bùi Chiếu chắp tay vái lễ, “Mạc tướng không lường trước được Thái tử phi sẽ vượt tường vào, xin Thái tử phi thứ tội.” “Cái này không trách ngươi được, ai bảo ta và A Độ trèo tường để bị các ngươi tưởng lầm thành thích khách đâu chứ.” “Không rõ Thái tử phi đêm khuya đến đây có việc gì ạ?” Tôi nào có ngu thế, ngu mới kể cho hắn tôi đến tìm Lí Thừa Ngân tính sổ. Thế là tôi cười ha ha: “Ta đến làm gì không thể tiết lộ với ngươi được.” Biểu cảm trên mặt Bùi Chiếu vẫn cái kiểu đó, hắn cúi đầu buông câu “Vâng ạ.” Tôi dẫn theo A Độ ngông nghênh tiến về phía trước, bỗng nhiên Bùi Chiếu gọi tôi: “Bẩm Thái tử phi.” “Gì thế?” “Tẩm điện của Thái tử điện hạ không phải ở bên đó, là ở đằng này mới đúng.” Tôi thẹn quá hóa giận, hung hăng nguýt hắn 1 cái, thế nhưng hắn vẫn đứng nghiêm chỉnh cung kính, như thể không hề thấy cái lườm của tôi. Tôi buộc lòng phải quay lại, đi theo con đường hắn vừa chỉ. Cuối cùng cũng đến được tẩm điện của Lí Thừa Ngân, tôi ra lệnh cho A Độ: “Ngươi giữ cửa, cấm không cho bất kì kẻ nào vào.” A Độ gật gật đầu, dùng tay ra hiệu, tôi biết ý của nàng ấy bảo tôi cứ yên tâm đi. Tôi tiến vào tẩm điện, cung nữ trực đêm vẫn chưa ngủ, bọn họ ngồi dưới ngọn đèn chơi đố chữ, tôi lẳng lặng rón rén từng bước sau lưng bọn họ, không ai phát hiện ra tôi. Tôi mon men vào trong nội điện. Góc phòng có châm một ngọn đèn, ánh nến hư ảo mịt mùng đổ bóng lên tấm màn, tựa sóng nước dập dềnh khẽ vỗ. Tôi nín lặng lừ lừ bước đến bên giường, chầm chậm vén mành lên, cẩn thận không gây ra bất kì tiếng động nào, 1 tiếng “vút” ập đến bất thình lình, tôi nghiêng mặt theo bản năng, gió lạnh bám dính trên mặt tôi mà lướt qua, cà vào gò má đau ran rát. Tôi không kịp thốt ra tiếng nào, đất trời đã nghiêng ngả, tôi bị ấn chặt trên giường, một lưỡi dao sắc lẹm kề ngay sát cổ họng, chỉ e một chốc lát thôi, cái thứ ấy sẽ rạch toác cổ tôi, tôi hoảng hồn, toàn thân đều nổi gai ốc. Tôi thấy Lí Thừa Ngân, giữa tối tăm, khuôn mặt hắn toát ra vẻ cương quyết dị thường, hoàn toàn như một người xa lạ. Hắn sít sao nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi nằm mơ cũng chẳng ngờ Lí Thừa Ngân lại thủ đao bên mình, thậm chí ngủ trên giường mà cũng đề cao cảnh giác. “Là nàng à?” Lí Thừa Ngân thu lại thanh đao, tất thảy dường như trở lại dáng vẻ quen thuộc như xưa, hẳn vẽ ra bộ mặt lờ đờ hỏi tôi: “Nửa đêm nửa hôm nàng chạy tới đây làm gì?” “Hả….không làm gì cả.” Dù sao tôi cũng không thể nói mục đích tôi đến là muốn trói hắn thành cái bánh trưng khổng lồ rồi giã một trận cho bõ tức nhằm trả mối thù bị hãm hại được. Hắn nửa cười nửa không, liếc tôi: “À, ta biết rồi, nàng nhớ ta chứ gì, thế nên mới đến thăm ta, đúng chưa?” Tôi thoáng cái đã nhớ ngay chuyện hắn dùng lụa uyên ương để hãm hại tôi ra sao, hại tôi bị Hoàng hậu mắng, còn bị phạt chép sách. Chép sách này! Tôi căm thù chép sách! Tôi rút đao giấu trong lớp áo ra “soạt” 1 tiếng, nghiến răng nghiến lợi: “Chàng đoán đúng rồi đấy, thần thiếp nhớ điện hạ vô cùng!” Vậy mà hẳn chẳng hề tỏ vẻ sợ sệt, mà còn khẽ bật cười: “Thì ra con gaí Tây Nương các nàng đều cầm đao đi nhớ người ta à!” “Đừng nhiều lời!” Tôi kề đao vào cổ hắn, “Đưa đao của chàng đây.” Hắn nhích dần lên phía trước: “Nàng bảo ta đưa là ta phải đưa cho nàng chắc?” “Đừng có qua….á….” Nửa câu sau của tôi đã bị ép nuốt chửng xuống bụng, rồi thì vai đã bị ôm chặt , không cho phép tôi kịp định thần, hắn lại gặm môi tôi! ……Thật quá đáng! Lần này hắn gặm rất chậm rãi, như thể đang gặm 1 con cua, tôi từng thấy Lí Thừa Ngân dùng món cua rồi, đúng ra có thể gọi là… tuyệt vời. Hắn nốc sạch thịt ở phần vỏ xong vẫn còn có thể ghép lại nguyên hình một con cua, đoán chừng bản lĩnh còn lợi hại hơn cả mấy cô nương Trung Nguyên dùng chỉ mảnh thêu thùa. Tôi không ngừng khoa tay múa đao sau lưng hắn, chỉ hận không thể chọc cho hắn 1 nhát. Thì cũng chẳng sợ gì, chỉ sợ chiến tranh, cha đã già rồi, nếu như đánh nhau với Trung Nguyên trận nữa, chỉ e cha không gánh nổi, chỉ e Tây Lương khó thắng nổi. Tôi nhịn…..tôi phải nhịn…..hắn gặm môi 1 lúc rồi mới chịu thôi, tôi còn chưa kịp thở hắt ra, thế mà hắn đã bắt đầu gặm xuống cổ, xong rồi, chết rồi, nhất định hắn tính từ từ gặm sạch tôi như gặm 1 con cua đây mà, cổ tôi bị hắn gặm vừa ngứa lại vừa đau, khó chịu không sao nói hết. Hắn cứ thong dong gặm, đang lân la gặm đến thùy tai tôi rồi, phen này chết mất thôi, tôi sợ nhất có người chọc tôi nhột. Hắn cứ thở bên tên thế này, tôi chỉ thiếu điều co giật vì cười, đến nỗi toàn thân nhũn ra chẳng còn tí sức lực nào, thậm chí đao trên tay cũng bị hắn tuốt mất. Hắn quẳng thanh đao sang 1 bên, rồi mon men gặm tiếp phần môi. Tôi cứ thấy có gì đó bất thường, rồi không biết từ lúc nào, tay hắn đã luồn đến lớp áo trong, cánh tay siết chặt trên eo tôi, tôi bị hắn siết đến nỗi không cựa quậy được, gào lên trong cuống quýt: “Chàng! Chàng! Bỏ tay ra! Không bỏ tay ta gọi A Độ đấy!” Lí Thừa Ngân cười nói: “Nàng cứ gọi đi! Nàng có gọi cả Đông Cung này đến, ta cũng không để ý đâu, dù gì thì cũng là tự nàng nửa đêm nửa hôm mò vào giường ta cơ mà.” Tôi tức đến suýt lịm đi, quá quá quá đáng tởm! Miệng hắn phát ra câu nào câu ấy rặt 1 lũ chướng tai. Cái gì mà bò vào giường hắn, tôi…..tôi….tôi phen này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được nhục. Ngay lúc tôi hùng hổ muốn cho hắn 1 đao thì đột nhiên có luồng gió từ ngoài mành xộc thẳng vào, nhanh như cắt, Lí Thừa Ngân vội vã đẩy tôi một cái rõ mạnh, tôi bị hất vào góc giường, lúc ấy mới nhìn rõ thì ra là một chuôi trường kiếm. Bởi lẽ hắn chỉ vội đẩy tôi mà bản thân hắn lại khó thoát, nhát kiếm ấy xuyên thẳng qua ngực phải. Tôi hét lên, A Độ đã lao vào, thích khách rút kiếm nhằm hướng Lí Thừa Ngân đâm tới, đao của A Độ lúc đầu đã đưa tôi rồi, tình thế gấp rút chỉ kịp lấy chân nến trên bàn phi về phía tên thích khách. Lực cánh tay của A Độ rất mạnh, giá nến như một cây trâm dài ngoẵng xé gió lao vút trong không khí, tên thích khách vừa né được, tôi đã hô hào: “Người đâu! Có thích khách!” Vũ Lâm quân trực đêm phá cửa lao vào, A Độ đang vật lộn với hắn, từ trong ra ngoài tẩm điện xôn xao tiếng động, trong khuôn viên nhốn nháo ầm ĩ, càng có nhiều người xuất hiện, thích khách thấy tình thế bất lợi liền vọt ra ngoài cửa sổ, A Độ cũng lao theo truy đuổi hắn. Vẻ xuân Tôi dìu Lí Thừa Ngân, nửa bên người hắn đã sẫm màu máu tươi, máu không ngừng túa ra từ miệng vết thương. Tôi vừa cuống vừa sợ, thế mà hắn hỏi tôi: “Nàng có bị thương….” Câu nói còn bỏ ngỏ, miệng đã ứa máu, máu của hắn bám đầy trên vạt áo tôi, mắt tôi nhòa ướt, thốt lên tên hắn: “Lí Thừa Ngân!” Tôi dù ghét Lí Thừa Ngân thật đấy, thế nhưng xưa nay tôi nào có nguyền rủa hắn phải chết. Hắn hoang mang nắm lấy tay tôi, khóe miệng sũng máu, vậy mà lại cười: “Xưa nay ta chưa từng thấy nàng khóc….chẳng lẽ nàng sợ….sợ làm góa phụ trẻ….” Lúc này rồi mà hắn còn nói đùa, nước mắt tôi cứ mặc sức trào ra, chân tay lóng ngóng muốn cầm máu cho hắn, thế nhưng phải cầm ở chỗ nào đây, máu tươi len qua kẽ tay, những dóng máu ấm nóng ấy, ngai ngái ấy, biết bao nhiêu là máu đã chảy, sự sợ hãi của tôi lên đến cực điểm. Nhiều cung nữ thấy có động liền chạy vào, có người vừa nhìn thấy máu đã hét lên hãi hùng rồi ngất xỉu, trong điện tức khắc biến thành 1 bãi hỗn loạn. Tôi nghe thấy tiếng Bùi Chiếu từ ngoài lớn tiếng ra lệnh, rồi hắn xông thẳng vào, tôi nhìn hắn như nhìn 1 vị cứu tinh: “Bùi tướng quân!” Bùi Chiếu thấy tình hình, lập tức gọi người: “Mau đi truyền Ngự y!” Hắn lao lên phía trước, với ngón tay niêm phong toàn bộ huyệt đạo xung quanh vết thương trên người Lí Thừa Ngân. Hắn thấy tôi vẫn ôm chặt Lí Thừa Ngân, nói: “Thái tử phi, xin người cứ đặt điện hạ xuống, như vậy mạc tướng mới có thể kiểm tra được thương tích của điện hạ.” Tôi đang hoang mang lo sợ, Bùi Chiếu lại trấn tĩnh như thế, sự bình tĩnh của hắn khiến xoa dịu tôi, tôi nghe lời đặt Lí Thừa Ngân nằm xuống, Bùi Chiếu vạch áo Lí Thừa Ngân ra, hắn hơi chau mày. Tôi không hiểu cái chau mày ấy có ý nghĩa gì, thế nhưng chẳng bao lâu sau tôi đã hiểu, ngự y lập tức xuất hiện, thế rồi quá nửa thái y viện đều bị điều tới Đông Cung. Tin tức được báo về trong cung, nửa đêm cửa phía đông rộng mở, Hoàng đế cùng Hoàng hậu mặc vi phục vội vàng thân chinh xa giá đến Đông Cung.