Hổ Phách nghe tiểu nha hoàn nói vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi. Nha hoàn kia còn muốn nói gì đó, nhưng một nha hoàn khác bên cạnh giật giật tay áo, rồi lại nhìn về phía Hổ Phách, nha hoàn kia hiểu ý mới ngừng lại. “Được rồi, đi làm việc của mình đi, Thanh Đại viện như thế nào cũng không liên quan đến chúng ta” Hổ Phách nói xong liền xoay người rời đi. Hai nha hoàn kia nhìn nhau, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Hổ Phách tỷ tỷ tức giận rồi, tỷ ấy giận không thể bám lấy Hầu gia nên trút cơn giận lên chúng ta. Ta nói, nàng ta ngoại trừ là một đại nha hoàn thì cũng đâu có gì khác với chúng ta, ít nhất ta không muốn trèo cao, an phận làm việc.” “Đừng nói nữa, muốn chết sao, lời này truyền đến tai Triệu ma ma thì phải làm sao.” … Thanh Đại viện. Nhìn trên bàn gần như đầy ắp đồ vật, A Yên nhất thời có chút kinh hãi. Nàng hầu hạ ở Giang gia nhiều năm như vậy, cũng đã nhìn thấy rất nhiều món đồ quý giá, nhưng những thứ mà Tạ Thận Chi gửi đến quả thật khiến nàng bị sốc. “Chủ tử, Hầu gia đem đồ tới, Hầu gia có vẻ rất xem trọng người.” “Đặc biệt là Đông Châu hay gấm Tứ Xuyên này, ngay cả các cô nương trong phủ cũng rất ít có được.” Bảo Trân cười nói. A Yên nghe thấy điều này, một chút bất an hiện lên giữa lông mày và mắt nàng. Cô nương trong phủ còn không thường có những món đồ này, vậy mà Tạ Thận Chi lại đem đến cho nàng nhiều như vậy. Nhìn thấy sắc mặt của chủ tử, Bảo Trân cười cười, lên tiếng an ủi: “Cô nương cứ yên tâm mà nhận, những thứ này tuy quý giá nhưng cũng không vượt quá giới hạn. Hơn nữa triều ta cũng không quá khắt khe với những thứ này, nữ nhi của những thương gia lớn cũng thường dùng, chỉ cần có đủ khả năng, dùng những thứ này sẽ không thu hút sự chỉ trích, chỉ là tốn kém hơn mà thôi.” A Yên nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt bớt lo lắng. “Chi bằng lấy chỗ gấm Tứ Xuyên này làm quà đáp lễ đại cô nương đi.” A Yên suy nghĩ một hồi rồi nói. Bảo Trân có chút sửng sốt, không ngờ chủ nhân lại không tiếc những thứ này mà đem nó đi tặng, đây là thứ mà Hầu gia cho chủ tử. Thấy nàng ấy nhìn qua, A Yên liền nhẹ nhàng giải thích: “Đại cô nương sai người đem trâm ngọc tới, ta lại tặng trâm ngọc thì không hay lắm. Chẳng bằng chọn gấm Tư Xuyên này đi, dù ta dùng loại gấm này không vượt quá giới hạn, nhưng dẫu sao thân phận cao thấp cũng có khác biệt, vẫn là không thỏa đáng.” Tính tình A Yên từ nhỏ đã như vậy, nói dễ nghe là do tính nàng cẩn thận, nhưng thực ra là nhát gan. Nàng luôn cảm thấy dù ở đâu cũng phải tuân theo quy củ mới có thể tồn tại, một di nương như nàng nếu làm khoa trương thì không biết sẽ nhận bao nhiêu chỉ trích. Vì vậy, thay vì giữ chỗ gấm Tứ Xuyên này lại Thanh Đại viện, thì cứ coi nó như món đồ đáp lễ mà Tạ Thận Chi đã đặc biệt chuẩn bị cho nàng. A Yên bèn nói với Bảo Trân những suy nghĩ của mình. Trong đôi mắt của Bảo Trân xẹt qua tia nguõng mộ, nàng ấy cười nói: “Chủ tử nghĩ được như vậy là rất tốt.” Thế là sau khi hai người bàn nhau xong, Bảo Trân đã tự mình đến viện tự của đại cô nương. Nàng ấy từ Thế An viện ra, bây giờ lại hầu hạ bên cạnh Yên di nương, thân phận này cũng có chút xấu hổ. Nhưng Tạ Thư cũng đã theo phu nhân quản gia, hành sự cũng rất quy tắc cùng chút thủ đoạn, vì vậy thấy Bảo Trân đi đến, mấy nha hoàn bên ngoài hành lang tươi cười chào hỏi rất lễ phép. Sau khi nghe Bảo Trân nói lý do đến đây, họ liền lên tiếng đáp: “Di nương thật khách khí quá, cô nương nhà ta đang ở trong phòng, tỷ tỷ đợi chút để ta vào bẩm báo.” Nói xong, thấy Bảo Trân gật đầu, nàng ta vén rèm lên rồi đi vào bên trong. Một lát sau liền gọi Bảo Trân vào trong. Tạ Thu sau khi nghe ý đồ mà Bảo Trân đến đây, cả hai đều mỉm cười. Yên di nương quả là biết làm người, không uổng công hôm qua nàng đưa chiếc trâm đến. Nhưng khi Tạ Thư nhìn thấy món đồ Bảo Trân mang tới, nàng không khỏi có chút sửng sốt. Loại gấm Tứ Xuyên này quý giá, các cô nương trong phủ Ngụy Quốc Công mỗi tháng được bốn lượng bạc, vì vậy nếu không phải được lão phu nhân ban thưởng thì không thể có được thứ như vậy. Nhìn thấy đại cô nương ngạc nhiên, Bảo Trân cười giải thích: “Hôm qua di nương nhà ta nhận được món quà từ cô nương liền nghĩ phải chuẩn bị quà đáp lễ sao cho tốt, cô nương cũng biết di nương nhà ta từ Hoài An đến, trong tay cũng không có vật gì quý giá, vì vậy chỉ có thể nói với Hầu gia. Sáng sớm nay Hầu gia đã cho người mang đồ đến, loại gấm này quý giá, thật sự rất hợp với cô nương.” Bảo Trân là người rất biết cách nói chuyện, sau vài lời đã cho thấy món quà mà di nương đem đến chính là do thúc thúc chuẩn bị. Dù là tính tình Tạ Thư như vậy, nhưng nghe xong trên mặt cũng không khỏi tỏ vẻ vui mừng. Tiểu thúc thúc của nàng tính tình rất lạnh lùng, bao năm qua nàng chưa từng nhận bất cứ thứ gì từ vị trưởng bối này. Bây giờ tiểu thúc được Hoàng thượng xem trọng, đương nhiên sẽ phải giữ thể diện, thúc ấy chọn loại gấm quý giá này có phải có ý rằng một vãn bối như nàng cũng cần trau chuốt hơn trước mặt thúc ấy? Nghĩ như vậy, Tạ Thư càng thêm thiện cảm đối với Yên di nương. Dẫu gì cũng là nữ tử của tam thúc, không những xinh đẹp mà còn rất biết lấy lòng người khác. Hôm qua nàng cho A Yên chút thể diện, hôm nay lại nhận lại không ít. Quà cáp cũng chỉ là phụ, điều quan trọng là nàng để lại ấn tượng tốt với tam thúc. Nếu sau này có chuyện gì, tam thúc cũng có thể giúp nàng. Người được Hoàng thượng coi trọng dẫu sao cũng khác với những người khác. “Di nương đã có lòng như vậy, ta xin nhận, khi nào di nương rảnh thì hãy qua viện tự của ta trò chuyện.” Tạ Thư cười nói. Bảo Trân nghe rồi cười đáp: “Vâng.” “Nếu cô nương không còn gì dặn dò, vậy nô tỳ xin cáo lui.” Bảo Trân nói. “Ngươi lui đi.” Bảo Trân cúi người chào, quay ra ngoài và đi về Thanh Đại viện. Chỉ một lúc sau, chuyện tam lão gia ban thưởng cho Yên di nương những món đồ quý giá đã lan truyền khắp phủ Ngụy Quốc Công. Đám người bàn tán ầm ĩ, có người nói Yên di nương thật may mắn, cũng có người nói nàng thật sự là một người biết thủ đoạn, có thể thu phục được tính tình của tam thúc. Đừng nói là những nha hoàn thường ngày hầu hạ trong phủ, ngay cả những lão bà ở trong phủ cả nửa đời người cũng chưa từng thấy Hầu gia đối xử với ai như vậy. Yên di nương quả là lắm thủ đoạn, lẽ nào nữ tử phương Nam toàn là loại hồ ly? Nếu không làm sao Yên di nương có thể sai khiến tam lão gia như vậy. Thế thì cũng không khác gì vũ nữ của giáo phường ti Tiết thị, cũng có thể khiến Quốc Công gia mê đắm, một hai phải đưa người vào phủ. Chuyện này đương nhiên cũng truyền đến tai Khấu lão phu nhân. Hai ngày nay vì chuyện trưởng tử Ngụy Quốc Công và vũ nữ giáo phường ti Tiết thị mà Khấu lão phu nhân đã rất tức giận, bây giờ lại nghe thêm chuyện này thì không khỏi càng bực bội, đặt mạnh tách trà trên tay xuống bàn. “Đúng là không ra làm sao, vì một di nương mà làm náo loạn lên như vậy. Ta thấy sau này hắn không cần phải làm ban sai cho Hoàng thượng nữa, nếu không chỉ một lời đường mật của di nương cũng khiến hắn choáng vóng đầu óc rồi.” Khấu lão phu nhân trước giờ chưa từng chào đón Tạ Thận Chi, nên lời nói quả thực khó nghe, không giữ chút thể diện nào cho Tạ Thận Chi. Lúc này, Thích thị cùng Phương thị đều ở trong phòng, nghe lời này của lão phu nhân xong, Phương thị không nói gì, nhưng Thích thị lại hùa theo: “Không phải chứ, chỉ là một di nương mà cũng xứng dùng loại gấm Tứ Xuyên này sao? Chuyện này nếu truyền tới trong cung, e là các nương nương cũng thất thần. Tam đệ sau khi đến Hoài An một chuyến thì làm việc không còn đúng chuẩn mực, không còn phân trên dưới nữa. Trước tiên là không một lời thông báo với người mà đã sắp xếp nữ tử Hoài An kia vào Thế An viện, bây giờ không ngờ lại sủng ái nàng ta đến vậy. Nếu chuyện này truyền ra ngoài cũng không phải chuyện đùa, nó sẽ ảnh hưởng đến thanh danh phủ Ngụy Quốc Công chúng ta.” “Tạm đệ là lần đầu quen biết nữ tử nhưng cũng không thể như vậy, lão phu nhân người phải quản giáo lại hắn đi.” Lời Thích thị chưa nói xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân, là đại cô nương Tạ Thư đến. Nàng còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng mẫu thân mình đang giật dây lão phu nhân giáo huấn, trách phạt Tạ Thận Chi, nàng nhanh chóng tiến vào trong. “Tham kiến tổ mẫu.” “Mẫu thân, nhị thẩm thẩm.” Nàng tiến lên cúi người hành lễ, lễ phép chào hỏi. Khấu lão phu nhân rất yêu quý nàng, thấy nàng tiến đến liền tươi cười nói: “Sáng sớm không phải đến rồi sao, sao giờ này lại đến nữa, không sợ mệt à?” Tạ Thư cười cười rồi đáp: “Đến thỉnh an tổ mẫu, Thư nhi sao có thể mệt được?” Nàng liếc nhìn Thích thị, rồi nói: “Vừa rồi Bảo Trân cô nương người bên cạnh Yên di nương đã đến chỗ con, mang theo gấm Tứ Xuyên đến, nói rằng do đích thân tam thúc chọn cho con, loại gấm này quý giá như vậy, nữ nhi là lần đầu tiên có được.” Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Thích thị liền thay đổi, có chút ngượng ngùng nói: “Sao có thể như vậy. Đang yên đang lành hắn lại tặng quà cho ngươi làm gì? Tính tình hắn thường ngày đâu có như thế, trong mắt làm gì có mấy tiểu bối như các ngươi?” Thích thị trước giờ vẫn luôn thích nói xấu Tạ Thận Chi để lấy lòng lão phu nhân, nên bà ta cũng chẳng suy nghĩ gì mà hỏi ra những câu này. Tạ Thư nhìn thấy Phương thị đang yên lặng ngồi bên cạnh không lên tiếng, cảm thấy mẫu thân nhà mình thật không biết xử lý sự tình, mấy nữ nhân trong phòng nói này nói kia thì có ảnh hưởng gì đến tam thúc được cơ chứ? Tổ mẫu nghe vậy lại còn thấy hứng thú, lẽ nào thật sự muốn ban thưởng cho mẫu thân? Ngược lại là tam thúc, người ta thật sự là một Bình Tuyên hầu. Tổ mẫu nhìn tam thúc vốn không thuận mắt đã đành, sao mẫu thân cũng lại như vậy? Tạ Thư kiên nhẫn giải thích: “Là hôm qua biểu muội có mời con đến chỗ muội ấy, nói là muốn cùng ngồi uống trà với Yên di nương, nhưng vì bận nên con không đến đó. Sau đó con đã sai người đem cây trâm ngọc đến coi như lễ vật tặng cho Yên di nương. Con cũng không nghĩ rằng Yên di nương lại khách khí như vậy, trên người không có đồ vật gì giá trị để đáp lễ liền nói với tam thúc, nên mới có sự tình ngày hôm nay.” Khấu lão phu nhân nghe vậy, buồn bực trên mặt mới tan đi phần nào. Gấm Tứ Xuyên mặc lên người Tạ Thư đương nhiên sẽ khác với mặc lên người A Yên. Thích thị cũng ngượng ngùng cười một tiếng, rồi nói: “Thì ra là như vậy, tam đệ cũng thật là, muốn làm hài lòng Thư nha đầu thì sai người mang đồ đến là được rồi, cần gì phải qua tay một di nương, cũng không phải là chủ mẫu chính thức.” Lời thì mặc dù nói như vậy, nhưng chung quy cũng là ‘cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn’. Nói xong lời này, Thích thị không nói thêm gì nữa. Nhất thời những người trong phòng có chút lúng túng. Khấu lão phu nhân liếc nhìn bọn họ, nói: “Được rồi, nói chuyện một hồi cũng có chút mệt mỏi, các ngươi trở về đi.” Mọi người nghe xong đều đứng dậy rời đi. Đợi cho những người của lão phu nhân rời khỏi viện tự, đến ngã ba Phương thị rời đi xong, Thích thị mới chịu không được mà nói với Tạ Thư: “Đứa trẻ này, tự dưng lại giữ thể diện cho Yên di nương kia làm gì chứ? Con thân phận gì, nó thân phận gì? Lẽ nào con còn phải nịnh bợ nó sao? Con không đến cũng đâu có sao, nó tự phải biết thân biết phận, đâu cần con phải đặt biệt tặng đồ?” “Ta dạy con nhiều năm như vậy mà chẳng thấy con thông minh hơn chút nào. Vừa rồi tổ mẫu nhất định có suy nghĩ gì đó mà không muốn nói ra.” Tạ Thư nghe vậy, trong lòng có chút khó chịu, nói: “Mẫu thân sao cứ phải suốt ngày nói xấu sau lưng tam thúc, tam thúc bây giờ là người được Hoàng thượng xem trọng, có thể giao hảo thì tại sao lại phải kết thù?” “Phụ thân bây giờ bình tập tước vị Quốc Công, ca ca cũng được phong thế tử, mẫu thân còn gì muốn cầu xin tổ mẫu sao? Vì một câu nói của tổ mẫu mà đắc tội với tam thúc thì đáng không? Người cũng không nhìn xem vừa rồi người ở trong phòng hùa theo tổ mẫu, nhị thẩm là người câm hay sao mà không nói lời nào?” Tạ Thư vừa nói xong liền nhìn thấy một nữ tử chạy tới, có chút hụt hơi: “Phu nhân, cô nương, xe ngựa của Vĩnh Minh quận chúa đang đậu ngoài cửa phủ, nói rằng đến tìm chơi với cô nương nhà chúng ta.” Tạ Thư nghe vậy, nhất thời ngây người ra. Vĩnh Minh quận chúa Khương Uyển, hai người chỉ mới gặp qua vài lần trong yến tiệc, mà quận chúa thân phận cao quý, trước giờ vẫn luôn ngồi ở phía trên, có gặp qua cũng là không quen biết gì. Tại sao hôm nay quận chúa lại tìm nàng chơi..