Đóng cửa phóng vương gia
Chương 70 : Đêm động phòng
Bị hắn vạch trần, Ngư Ấu Trần mắc cỡ đỏ mặt đến tận cổ. Thật ra từ lâu cô cũng đã nghĩ đến ngày hôm nay rồi. Hơn nữa, việc cùng hắn cùng ngủ trên một chiếc giường cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng ai ngờ rằng lúc này đây cô vẫn căng thẳng vô cùng.
Có lẽ là bởi vì hôm qua bà mai có đưa cho cô xem một quyển sách. Cô cũng không ngờ rằng mấy hình vẽ trong đó lại là những cái….. kia….
Nói ra có hơi xấu hổ một tí, lần đầu xem cô còn tưởng đó là chiêu thức võ công gì nữa chứ, còn xem rất là cẩn thận. Kết quả đợi đến khi cô hiểu ra mấy hình vẽ kia là gì thì cũng đã muộn rồi.
Tối hôm qua, hình ảnh hai người trong hình vẽ trong quyển sách thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu cô, tự dưng làm cô bối rối hồi hộp. Giờ phút này, đối diện với Quân Vô Nặc, lòng cô lại rối bời như nai con đi loạn.
Trước kia đối với chuyện viên phòng (XXOOYY), cô cũng không hề có tí khái niệm nào, cô luôn luôn nghĩ rằng cô và Quân Vô Nặc chỉ cùng nằm trên giường mà ngủ thôi, cho dù có thân mật hơn thì cũng là thuận theo tự nhiên. Nhưng hôm nay vừa nghĩ tới tư thế của hai người trong hình vẽ, cô chợt tưởng tượng đến hai người đó thành cô và Quân Vô Nặc…
Ngư Ấu Trần thật sự chỉ muốn tông cửa mà trốn.
“Sao lại đỏ mặt lên thế?” Quân Vô Nặc đưa tay vuốt gò má đỏ ửng của Ấu Trần, khác với với làn da nóng hầm hập của cô, ngón tay hắn lại vô cùng mát lạnh. Quân Vô Nặc ranh mãnh dò xét ánh mắt láo lia thẹn thùng của cô, tiếp tục trên chọc, “Ta cứ tưởng nàng gan dạ lắm chứ, sao giờ lại im re không dám bới móc khiêu khích ta thế hả?”
Ngư Ấu Trần bất mãn liếc hắn, hắn không phải biết rồi mà còn hỏi? Hiện tại cô mà xoi mói khiêu khích hắn không phải đã tạo cho hắn cơ hội ăn cô không còn mảnh giáp sao?
Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại thì hôm nay cũng là đêm động phòng của hai người, việc bị ăn đến không còn mảnh giáp là điều hiển nhiên. Phía trước đang có dao chờ sẵn, ngoảnh đầu lại phía sau cũng có dao, chỉ khác nhau là ăn như thế nào mà thôi.
Nghĩ đến nội dung hình vẽ trong quyển sách kia, lòng Ngư Ấu Trần cũng có chút suy tính.
Hắng giọng một cái, sau đó ngẩng đầu nghênh ngang nhìn hắn, cô cười xoà, nói, “Ai nói ta lảng sang chuyện khác, ta chỉ là lo lắng chàng uống hơi nhiều thôi. Đã chàng không có việc gì thì… thì… rất tốt.”
“Rất tốt?” Quân Vô Nặc nhìn cô với vẻ nghiền ngẫm, “Ý phu nhân nói là lo lắng ta uống say sẽ lạnh nhạt đối với nàng ư?”
Sao mà cô nói cái gì cũng bị hắn xuyên tạc là cô có ý đồ thế hả? Ngư Ấu Trần vừa xấu hổ lại vừa mắc cỡ. Cô đó giờ không thích ở vào thế bị động, giờ bị hắn chèn ép, cô cũng quên mất cái gì gọi là căng thẳng ngượng ngùng, lập tức bắt bẻ, “Không phải chàng vừa nói cái gì mà…. À, xuân gì? Xuân tiêu đáng giá ngàn vàng sao? Sao giờ lại nhiều lời thế?”
Lúc đầu thấy cô khẩn trương, hắn chỉ định trêu chọc để cho cô bớt căng thẳng mà thôi, ngờ đâu giờ phút này chính Quân Vô Nặc lại bị cô chọc đến suýt bật cười, “Phu nhân trách ta rất đúng, thế thì, theo ý của nàng, chúng ta bây giờ sẽ…”
Câu nói của hắn Ngư Ấu Trần trả lời cũng không được, mà không đáp lại cũng chẳng được. Rõ ràng là hắn sốt ruột thì có, giờ lại nói cứ như thể cô đợi không kịp vậy.
Tuy nhiên, Ngư Ấu Trần không quen bị người ta dắt mũi, nghe hắn hỏi dò ý của mình, cô cũng gật đầu ấp úng “ừ” một tiếng.
“Cả ngày nay chắc nàng đã đói bụng rồi, có muốn ăn ít đồ trước không?” Quân Vô Nặc nhịn cười, ít khi nào thấy hắn lại nghiêm túc trong những tình huống thế này.
Ngư Ấu Trần lắc đầu, giờ cô lại thấy hành động của mình tựa như không thể chờ đợi được, hối hận đến độ muốn cắn hắn một cái.
Được rồi, dù sao cũng mất thể diện hết rồi, cô cũng chẳng màng sá gì, cắn cắn môi, e dè nói, “Vậy thì, chúng ta bắt đầu đi.”
Nhìn vẻ mặt cô bây giờ cứ như sắp lâm trận đánh giặc, hào hiệp hy sinh vì nghĩa, làm Quân Vô Nặc bật cười ha hả.
Đưa tay ôm lấy eo cô, kéo gần khoảng cách hai người lại với nhau. Cảm giác cơ thể cô run run trong vòng tay mình, hắn khẽ cười, đôi môi áp vào giữa chân mày đang cau chặt của cô, mỉm cười trấn an, “Đừng sợ, ta sẽ không để nàng cảm thấy khó chịu đâu.”
Hắn hôn, một nụ hôn nhẹ nhàng đến nỗi khiến lòng Ngư Ấu Trần nôn nao không thôi. Quanh quẩn bên cô chỉ còn là hơi thở của Quân Vô Nặc, nhìn khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, nghe những lời quan tâm của hắn, cô nhất thời động lòng, ngẩng đầu hôn lên môi của hắn.
Cảm giác rạo rực nhen nhóm lên trong từng hơi thở, bàn tay hắn ngày càng siết chặt eo cô hơn, cả người cô ngã vào vòng ôm của Quân Vô Nặc, hắn xoay người nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường êm ái.
Hắn như tan chảy trong cái hôn của cô, đôi môi của hắn quấn lấn đôi môi run rẩy của Ấu Trần, chiếc lưỡi táo bạo nhấm nháp từng vị ngọt trong miệng cô cứ như thể đang thưởng thúc một thanh kẹo bạch nha ngọt lịm, đầu lưỡi hắn tựa như con rắn luồn lách sâu trong miệng cô, chờ mong cô đáp lại trong say đắm.
Ngư Ấu Trần mải mê luống cuống hôn lại hắn khi đam mê tuôn trào trong cô, nào ngờ thắt lưng áo thình lình bị nới lỏng, giờ phút này cô mới phát giác hắn đang cởi y phục mình ra.
Cô theo bản năng ngăn hắn lại, thế nhưng nụ hồn nồng cháy của hắn khiến cô chìm trong ngây ngất, hơn nữa càng giãy giũa bao nhiêu thì lại tạo thêm cơ hội cho hắn kéo áo bào đỏ thẫm trên người cô xuống bấy nhiêu.
Bàn tay nóng bỏng lại siết chặt eo Ấu Trần, khẽ vuốt ve mơn trớn đường cong quyến rũ đến mê hồn đó, dấy lên dục vọng khát khao thôi thúc trong người thiếu nữ đang chìm trong dục vọng mãnh liệt.
Ngư Ấu Trần bỗng dưng cảm thấy không khí xung quanh loãng ra, tựa như đang có một ngọn lửa hừng hực cháy trong người, cơ thể cô nóng lên từng hồi. Ngực bị hắn xoa nắn có chút đau nhức, chẳng biết phải nói rằng là khoan khoái hay khó chịu. Bàn tay hắn lúc thì đặt trên bụng cô lúc thì lướt nhẹ qua nụ hoa đang chớm nở kia, càng khiến cô cảm thấy như có hàng ngàn con kiến bò khắp người, nhột nhạt khó chịu, người cô càng lúc càng nóng lên, mỗi lúc một thêm bứt rứt.
Tiếng rên the thé bật ra khỏi cổ họng khiến cả chính bản thân cô cũng phải khiếp sợ, xấu hổ nhìn xuống phía dưới mới phát hiện quần áo trên người bị hắn cởi ra chỉ còn mỗi chiếc yếm lụa.
Tuy rằng đúng như lời hắn nói không để cô cảm thấy khó chịu, thậm chí lại có chút mê man trong cảm giác tuyệt với này, nhưng mỗi khi bị hắn hôn, cô cứ như mất đi lý trí, đến nỗi quên đi chính cái tôi của mình, cả người oằn oại trong đê mê, cô cũng muốn đưa vào cơn đê mê bất tận này cùng cô.
Chống tay trên ngực hắn, chật vật lắm mới có thể nới giãn khoảng cách của nhau, mặt cô đỏ như lửa, ngại ngùng nói, “Ta cởi áo ra cho chàng.”
Đôi mắt rừng rực men tình nhìn cánh môi hồng thắm mấp máy từng chữ e thẹn, hắn vẫn chưa thoả mãn, nhưng càng vui mừng hơn khi thấy cô chủ động, hắn chống tay thẳng người lên.
Ngư Ấu Trần ngồi trước người Quân Vô Nặc, đưa tay cởi đai lưng bên eo hắn. Y phục của đàn ông đơn giản hơn so với con gái các cô nhiều, rất nhanh hỉ bào lẫn áo sấn dài bên trong của hắn đều rơi rớt xuống đất. (áo sấn dài: áo màu trắng mặc bên trong, hay thấy trong phim cổ trang á)
Vì đây không phải lần đầu cởi áo hắn ra, lúc hắn bị thương, cô mỗi ngày đều thay hắn cởi áo lau mình, cho nên việc này với Ngư Ấu Trần cũng không quá khó khăn. Thế nhưng khi chạm đến phần dưới bụng hắn nóng hơn những nơi khác, tay vẫn e dè rụt lại.
Ánh mắt tránh né thế nào cũng không thể bỏ qua phần khác thường phía dưới quần hắn. Nhớ đến lần trước vô tình đụng phải thì hắn đã kìm chế không được, Ngư Ấu Trần thật sự cũng tò mò, theo tiềm thức đưa tay chạm vào đó.
Quân Vô Nặc bỗng dưng rên lên, mắt lim dim chìm trong cảm giác tê dại này, bàn tay đột nhiên nắm chặt gáy cô, giọng nói trầm đục ra lệnh, “Tiểu Ngư, trước tiên lấy tay ra!”
Vật bị cô nắm dưới lòng bàn tay động đậy lạ thường, lại nóng hổi và cứng rắn làm cô hoảng sợ gần như buông tay. Song phản ứng của hắn lại làm cô hứng thú không thôi, chẳng những không nghe lời buông tay, ngược lại còn nắm chặt lại thăm dò phản ứng của hắn.
Cô đoán chừng cảm giác lúc này của hắn cũng giống như cảm giác lúc hắn mân mê ngực cô. Nghĩ như vậy, cô bắt chước động tác xoa xoa nắn nắn lúc đó của hắn.
“Tiểu Ngư! Dừng tay!” Tay hắn càng siết chặt gáy cô hơn, kéo cô ngã ập vào người hắn, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Thấy hắn chỉ biết thét lên ra lệnh, không hề ngăn cô lại, còn nhanh chóng ôm cô vào lòng, Ngư Ấu Trần trong lòng có chút đắc ý. Cho tới nay, đều là hắn cám dỗ cô, nhìn cô từng bước từng bước mất phương hướng trước mặt hắn. Hôm nay, vất vả lắm mới tìm được phương pháp không chế hắn, cô há sao lại chịu để yên vậy chứ.
“Đừng la, ta cũng sẽ không để chàng cảm thấy khó chịu đâu.” Cô trấn an hắn, động tác trên tay cũng không hề ngừng lại.
Đột nhiên, Quân Vô Nặc bắt được tay cô, cô cứ tưởng hắn không chịu nổi nữa nên muốn ngăn cô lại, nhưng không ngờ hắn chẳng những không xê dịch tay cô, ngược lại còn dẫn dắt tay Ấu Trần mò mẫm trong quần hắn, nắm lấy vật thể nóng phỏng tay kia.
Không còn vải vóc ngăn cách, cảm nhận vật thể khác thường kia trồi hẳn lên làm cô hoảng sợ, muốn buông tay ra nhưng lại bị tay hắn giữ chặt, đồng thời hắn còn đặt nụ hôn lên môi cô.
Nụ hôn của hắn không còn dịu dàng đằm thắm như lúc nãy, hắn hôn như cướp đoạt, như trừng phạt, mạnh mẽ mút lấy đôi môi Ngư Ấu Trần. Hơn nữa, còn ôm sát cơ thể cô đang run lên trong nụ hôn sâu gấp gáp của hắn, lòng bàn tay cô đột nhiên cảm thấy vật thể nóng hổi kia trơn ướt lạ thường.
Ngư Ấu Trần còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, giờ đây cô chỉ cảm thấy hắn hôn đến trời đất chao đảo quay cuồng. Mãi cho đến khi khoé môi bị hắn cắn một cái không nhẹ cũng không mạnh, trong tiếng đau đớn the thé của cô, hắn bỗng nhiên thả cô ra.
Đang định trách Quân Vô Nặc hôn quá thô bạo, thì đã thấy đôi mắt phượng của hắn rực lửa nhìn chằm chằm cô, bất thình lình ôm ngang người cô, chân dài luồn qua, đặt cô dưới thân hắn.
“Ngư Ấu Trần, lúc này nàng đã xong!” Hắn khàn giọng nói, cắn nhẹ vành tai cô, bên tai đồng thời truyền đến tiếng quần áo bị xé rách, trước ngực bỗng nhiên lành lạnh, lồng ngực nóng bỏng của hắn lập tức chặt chẽ đè sát lấy.
Ngư Ấu Trần vốn không biết mình làm sai gì mà làm hắn nổi giận như thế. Nhưng thấy hắn không để cô chuẩn bị gì thì đã xé áo của cô, lập tức chống chọi muốn đẩy hắn xuống khỏi người mình.
Quân Vô Nặc hoàn toàn không đoái hoài đến sức cỏn con của cô, hắn hôn một đường kéo dài đến cái cổ trắng ngần của Ấu Trần, lưu lại trên đó một dấu hôn đỏ thẫm. Cuối cùng, thấy cô nóng nảy giãy dụa, hắn dứt khoát ôm lấy eo cô, cơ thể Ngư Ấu Trần lập tức bị lật úp lại, hắn thừa cơ hôn mút từng bộ phận trên người cô.
Tình thế chuyển biến vô cùng bất ngờ, cô không còn kiểm soát tình hình được nữa. Lúc đầu cô còn nghĩ thế nào cũng bị ăn đến không còn mảnh giáp, tư thế của hai người dù thế nào thì cô so ra vẫn còn có lợi. Phản ứng vừa rồi của hắn cũng rõ ràng là cô chiếm thế thượng phong.
Chỉ là không biết phản ứng của hắn tiếp theo sẽ như thế nào, chính bản thân cô đến giờ cũng không biết mình đã sai ở bước nào? Hắn không những không chìm trong cơn mê này, mà còn mãnh liệt hơn lúc nãy, đến nỗi cô bị hắn giữ cứng đờ, không thể phản kháng lại thì không nói đi, mà toàn thân còn mất đi sức lực, hoàn toàn yếu mềm trong lồng ngực hắn.
Nhưng Quân Vô Nặc lại không dễ dàng buông tha cô, chiếc lưỡi của hắn nhấm nháp lấy từng vị ngọt trên cơ thể mềm mại Ấu Trần, hai tay vuốt ve khắp người, nhẹ nhàng mơn trớn đường cong mĩ miều của cô, không bỏ qua bất cứ chỗ nào trên cơ thể cô cả.
Mơ màng trong ngây ngất, bộ y phục cuối cùng cũng bị hắn bong ra từng mảnh, đến khi bàn tay hắn dần xâm nhập chỗ nhạy cảm nhất của mình, cô nhất thời bừng tỉnh, vội vươn tay nắm chặt cổ tay Quân Vô Nặc muốn ngăn hắn lại.
“Đừng căng thẳng, không sao đâu.” Hắn nhỏ giọng dụ hoặc, Ngư Ấu Trần ý thức cũng dần buông lỏng, không đợi cô đổi ý, bàn tay hắn đã lấn sâu thăm dò bên trong cô.
Sự xâm nhập lạ lẫm khiến cô muốn kháng cự, nhưng đã muộn rồi, ngón tay thon dài của Quân Vô Nặc ngọ nguậy ra vào cơ thể cô, cảm giác kích thích và hứng tình một cách tột cùng dâng lên khắp người cô.
Ngay lúc cô dần chìm vào đê mê ngây ngất, hắn đột nhiên rút tay ra, Ngư Ấu Trần chỉ cảm thấy mất mát gì đó, không cầm lòng được ngửa mình đưa tay tìm tay hắn.
Eo bị hắn nắm chặt, một vật nóng rực khác thay thế tay hắn đi vào cơ thể cô, cảm giác chỗ nhạy cả ấy bị ai xé rách vừa đau đớn vừa làm cô mất hết sức lực, nước mặt chực trào nơi khoé mi.
Ôm sát cơ thể run rẩy của Ấu Trần, đặt một nụ hôn sau lên môi cô, đầu lưỡi liếm láp đôi môi đang mím chặt của cô, chiếc lưỡi nhẹ nhàng tách môi cô ra, tựa như con răng lần mò thăm dò miệng cô, quyện lấy chiếc lưỡi ướt át kia.
Chỉ là ngừng lại trong ngắn ngủi nhưng sự chịu đựng của hắn đã đến cực hạn. Cảm giác được cô buông lỏng đôi chút, cơ thể hắn động đậy, xâm nhập sâu bên trong cô.
Cảm giác đau rát từ từ mất đi, Ngư Ấu Trần dần dần thích ứng với sự hiện hữu của hắn bên trong cơ thể mình. Hắn cũng không thể khắc chế dục vọng hừng hực trong người mình, bắt đầu chuyển động bên trong cô.
Dưới ánh nến đỏ loan phụng chập chờn cháy, màn lụa mỏng phơ phất bay cao, hai người như rơi vào thế ngoại đào nguyên chất ngất trong đê mê say nồng, trong phòng chỉ còn tiếng thở dồn dập gấp gáp mãi đến canh khuya.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
31 chương
58 chương
159 chương
201 chương
34 chương