Đóng cửa phóng vương gia
Chương 56 : Họa vô đơn chí
Người này nói năng quả thật rất suồng sã, có lẽ cũng do thân phận cao quý nên hắn cũng đã quen ăn nói như thế. Ngư Ấu Trần cảm thấy Quân Vô Hoán chắc chắn rất muốn tháo bộ râu giả trên mặt cô xuống để xem diện mạo thật sự của cô là như thế nào, điều này làm cho Ngư Ấu Trần cảm thấy rất khó chịu.
Không thể ngờ trong đời mình lại có thể gặp được vị Vương gia trong truyền thuyết này, nhưng cô không có lúng túng hay khẩn trương, mà nghĩ đi nghĩ lại cô cũng không cảm thấy người trước mặt này chính là Cần Vương.
“Cần vương nói như vậy không hợp lý cho lắm, cho dù là tò mò thì Vương gia cứ trực tiếp đến phủ tướng quân, thì cũng sẽ gặp được ta thôi ? Thế mà ngài lại cố ý che dấu thân phận, kêu ta đến chỗ này, ngài không sợ chuyện này bị truyền ra ngoài sao ? ”
Cô rất lanh miệng, ứng đối rất sắc sảo, sắc mặt không có tí sợ hãi, mặc dù bị hắn nhìn chăm chú nhưng cô vẫn không tự ti hay kiêu ngạo, còn dám phê bình hắn, Quân Vô Hoán hai mắt sáng lên, vẻ mặt ngạo mạn cũng biến mất.
“Thật không hổ danh là dương môn hổ tướng, quả nhiên có vài phần gan dạ sáng suốt. ” Quân Vô Hoán bưng ly trà thưởng thức, nói với cô, “Tuy nhiên, cô là chưởng quầy của quán trọ này, còn ta là khách trong quán trọ cô, lúc nãy ta mời cô lên đây, cô cũng sảng khoái đồng ý, có gì mà không thỏa đáng chứ ? ”
Quân gia bọn họ quả nhiên toàn người biết ăn nói, lời hắn nói đúng thật là hợp lý. Ngư Ấu Trần nhíu mày, nói, “Vừa rồi đồng ý lên đây, là vì đạo đãi khách. Nhưng mà giờ ta đã biết ngài là Cần vương, đương nhiên ta cũng không thể ở lại tiếp đãi ngài được nữa, điều này không hợp với lễ nghĩa. Hay là chúng ta trở về phủ tướng quân đi. ”
“Nói đến lễ nghĩa… ” Quân Vô Hoán đặt ly trà xuống, nửa đùa nửa thật nói, “Ngươi thấy bổn vương sao không chịu hành lễ ? Hơn nữa, ngươi ở trước mặt bổn vương nói chuyện không phân tôn ti, vậy có coi là lễ nghĩa chu toàn không ? ”
Ngư Ấu Trần thoáng giật mình, cô bình thường đều cư xử như vậy với Quân Vô Nặc, dần dà cũng thành thói quen. Gia đình cô làm quan, đương nhiên mấy chuyện lễ nghi cũng phải học đôi chút, nhưng trời sinh bản tính ngang bướng , cũng không thích ai bắt ép mình, thứ hai nữa là từ nhỏ đến giờ cô đúng thật gặp rất ít người mà cô phải hành lễ.
Cho nên, lúc gặp Cần vương này, cô cũng không nghĩ nhiều đến mấy thứ lễ nghi đó. Giờ lại bị hắn bắt bẻ, cả người cô toát mồ lạnh.
Tuy nói hắn là ca ca của Quân Vô Nặc, nhưng huynh đệ hoàng gia cho dù là chảy cùng dòng máu cũng chưa chắc gì đã thân thiết, huống chi hai người vẫn là cùng cha khác mẹ. Chẳng lẽ muốn lấy cái cớ này để trừng trị cô ?
Ngư Ấu Trần lơ đãng nhìn hắn, thấy hắn cũng không giống như loại người nham hiểm vậy. Cô phản ứng lanh lẹ, lập tức đứng dậy, nói, “Cần vương nói rất đúng, chẳng qua sự việc xảy ra bất ngờ, nhưng lúc này ta đang giả dạng, nếu như hành lễ thì cũng không phù hợp. Đợi đến khi trở về phủ, ta tắm rửa thay quần áo rồi sẽ chính thức bái kiến ngài. ”
Quân Vô Hoán rốt cuộc mỉm cười, “Sợ ngươi cảm thấy không được tự nhiên cho nên bổn vương cũng không nói rõ từ đầu, nào, ngồi xuống nói chuyện đi, còn nữa, cái gì đó trên mặt ngươi, giờ có thể tháo xuống được chưa ? ”
Thì ra từ nãy đến giờ hắn gây sự với cô là vì cái này sao ? Xem ra, Vương gia này âm hiểm cũng chẳng thua gì Quân Vô Nặc.
Ngư Ấu Trần tuy rất bực bội nhưng cũng không nói gì, tỏ vẻ ung dung tháo bộ râu trên mặt mình, lần nữa ngồi xuống, nói, “ Vương gia quả thật an bài chu đáo, không biết ngài muốn nói chuyện gì với tôi ? ”
Quân Vô Hoán nhướng mày chăm chú đánh giá cô một hồi lâu, mới khẽ thở dài, “ Quả nhiên là xinh đẹp nhưng không hề tầm thường, so với mấy tiểu thư khuê các trong thành này, cô có vài phần bướng bỉnh hơn, giờ thì bổn vương đã hiểu vì sao rồi. ”
Mấy lời khen khách sáo này Ngư Ấu Trần cũng không phải lần đầu nghe, đương nhiên cũng không lấy làm lạ, chỉ là câu cuối cùng của hắn lại làm cô không hiểu cho lắm.
Đúng lúc này Vân Nương mang rượu và thức ăn vào phòng, cô cũng bớt ngượng ngùng hơn.
Quân Vô Hoán thật ra rất thản nhiên, đợi đến khi Vân Nương dọn đồ ăn lên xong hết rồi rời khỏi phòng, hắn mới nói tiếp, “ Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là tò mò về cô thôi. Nếu trực tiếp đến phủ tướng quân thì đương nhiên ta cũng có thể gặp cô, nhưng đâu thể nào nói chuyện thoải mái như bây giờ được ? ”
Thấy ánh mắt hoài nghi của cô, hắn lại nói tiếp, “ Ngươi cũng không cần khẩn trương như vậy, bổn vương bất quá đột nhiên nghe nói thất đệ đã thành thân ở Kinh Châu, cho nên muốn đến đây để xem thực hư ra sao thôi. ”
Chỉ có vậy thôi sao ? Nghe hắn nói vậy, Ngư Ấu Trần ngược lại không biết nói cái gì cho phải, thừa dịp thay hắn rót rượu, cô lảng sang chuyện khác, “ Cần vương ngàn dặm xa xôi đến Kinh Châu, chẳng lẽ là vì chuyện này sao ? ”
“ Đương nhiên chỉ là một trong những lý do thôi. ” Quân Vô Hoán đem ly rượu đưa lên mũi ngửi, đột nhiên trừng mắt nói, “ Rượu này có bỏ thêm gì à ? ”
“ Bỏ thêm cái gì ? Vương gia cho rằng quán trọ ta là hắc điếm sao ? ” Ngư Ấu Trần lanh miệng nói, trong lòng thì rối bời, chẳng lẽ Vân Nương nghĩ hắn là một tên ” dê béo ”, tự quyết định bỏ thuốc mê vào rượu chứ ? Hơn nữa, cho dù là bỏ thuốc thì cũng vô sắc vô vị, hẳn là không ngửi thấy mới đúng.
Nghĩ đến đây, cô nhất thời hận chính mình nhanh mồm nhanh miệng. Quả nhiên, Quân Vô Hoán liền cười nói, “ Ngư cô nương đừng hiểu lầm, ý ta là, rượu này thơm nồng hương cam, không giống như loại rượu bình thường. ”
Lời hắn nói ra càng làm cô thêm chột dạ. Từ lúc hắn nói ra thân phận của mình, cô cảm giác như có gông cùm xiềng xích bao quanh mình, cảm giác rất bức bối.
“ Ngư cô nương không uốn một chén với bổn vương sao ? ” Quân Vô Hoán cũng không vội vã vào vấn đề chính, cầm ly rượu đưa cho cô.
“ Thực xin lỗi, ta không uống rượu được, luôn chỉ xem người khác uống thôi. ” Ngư Ấu Trần từ chối, hơn nữa cô quả thật không có tửu lượng, lại không biết mục đích thật sự của hắn là gì, tốt nhất là không nên uống rượu.
Quân Vô Hoán cũng không miễn cưỡng, nâng chén nhấp một ngụm, sau đó đặt chén xuống bàn, chậm rãi nói, “ Ngư cô nương cảm thấy bổn vương thế nào ? ”
Hắn cân nhắc nửa ngày lại hỏi một câu hỏi mờ ám như vậy khiến Ngư Ấu Trần bất ngờ không biết ứng xử làm sao, cũng đoán không ra dụng ý của hắn, chỉ hàm hồ đáp, “ Vương gia đương nhiên phải rất tốt. ”
Quân Vô Hoán cười cười, nụ cười nhàn nhạt nhưng không kém phần quyến rũ, nói, “ Vậy ngươi có muốn làm Vương phi của bổn vương ? ”
Hắn nói cái gì ? Ngư Ấu Trần thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, cô không nghe lầm chứ ? Có đùa thì cũng đừng đùa quá trớn vậy chứ ?
Ngư Ấu Trần gượng cười, “ Ta nghĩ Vương gia cũng biết, ta và Cẩn vương đã thành thân, tính theo cấp bậc, thì ta hẳn là em dâu của ngài. ”
Thái độ Quân Vô Hoán vẫn dửng dưng, “ Đại hôn của hoàng tử đều phải do Hoàng Thượng, Thái Hậu và Hoàng Thái Hậu quyết định, dù ngươi đã gả cho thất đệ nhưng nếu hoàng tộc không thừa nhận thì hai người cũng phải hòa ly thôi. ” (hòa ly = ly hôn è theo phim Công Chúa Giá Đáo )
Nói xong, hắn ngừng lại xem xét thái độ cô, “ Tuy là lần đầu gặp mặt, bổn vương càng nhìn càng thích ngươi, nếu ngươi đồng ý, ta sẽ tâu với phụ hoàng tứ hôn ngươi cho ta. ”
Hắn nói cái quái gì vậy ? Tuy rằng kẻ điếc cũng hiểu lời hắn nói không có thật lòng, nhưng nghe lời nói suồng sã ” thích ngươi ” của hắn, Ngư Ấu Trần nhăn mặt lại, “ Vương gia, ngài chẳng lẽ muốn đùa với ta ư ? ”
Quân Vô Hoán bỗng nghiêm mặt nói, “ Hôn nhân đại sự đương nhiên không thể nào lấy làm trò đùa được. Hơn nữa, đệ ấy cho cô thứ gì, bổn vương cũng có thể cho cô thứ đó. ”
Nghe thế, Ngư Ấu Trần cảm thấy ngàn lần bội phục vị Cần vương này, cứ tưởng rằng Quân Vô Nặc là kẻ lừa đảo lớn nhất mà cô từng gặp, không ngờ vị Cần vương này so với hắn cũng gian xảo không kém, mở to hai mắt mà nói dối quả thật khiến người ta phải bội phục.
Chỉ chỉ ly rượu của hắn, Ngư Ấu Trần nhịn cười nói, “ Vương gia, ta nghĩ ngài không nên uống rượu nữa. ”
Quân Vô Hoán thoáng kinh ngạc sau đó liền nở nụ cười, nói, “ Mới uống một chén thôi, ngươi cho là bổn vương uống say nói năng bậy bạ ư ? ”
“ Không phải. ” Ngư Ấu Trần mím môi, “ Chỉ là ta nghĩ, không chừng rượu này thật có bỏ thêm gì đó. ”
Tuy là hắn có tài nói dối không chớp mắt, nhưng so về tài lừa đảo thì bản lĩnh của hắn còn thua xa Quân Vô Nặc nhiều.
Nhìn bộ dạng gàn dở của cô, Quân Vô Hoán cũng không để ý mấy tiếp tục thong thả uống rượu, “ Thích thì nói thích, bổn vương không nghĩ phải giấu diếm. ”
Vẻ mặt hắn tuy là nghiêm túc và chân thật, đối với Ngư Ấu Trần mà nói cô chỉ cảm thấy giống như đang hát kịch vậy, trong đầu cô giờ toàn lởn vởn mấy cảnh Cần vương đoạt thê, đang lúc suy nghĩ thì cô lại nghe hắn nói, “ Được rồi, không nói đến chuyện này nữa, bổn vương nói tin vui này cho ngươi biết. Hoàng Thượng đã ân chuẩn thỉnh cầu của thất đệ, đem ngươi tứ hôn cho hắn, lần này bổn vương tới chính là để tuyên chỉ. ”
Ngư Ấu Trần trong lòng cả kinh, tên Cần Vương này sao cứ thay đổi thái độ xoành xoạch vậy ?
Nhìn vẻ mặt sửng sốt của cô, Quân Vô Hoán rốt cuộc nhịn không được cười to lên, “ Sao ? Bổn Vương làm ngươi sợ à ? ”
“ Một chút. ” Ngư Ấu Trần lập tức thay đổi suy nghĩ về hắn, hắn không phải là lừa gạt, mà là xảo quyệt, khiến người ta hoàn toàn đoán không được hắn muốn làm gì.
Cùng Quân Vô Hoán dùng cơm xong, hai người cùng xuống lầu trở về phủ tướng quân. Bữa cơm này tuy rằng cũng không ngon lành gì, nhưng cũng may là hắn cũng không có ăn nói điên khùng như lúc nãy nữa, tựa như là hắn chưa từng nói mấy lời đó vậy.
Còn bên trong phủ tướng quân thì xảy ra chuyện mà Ngư Ấu Trần không hề ngờ tới.
Trong lúc cô đi ra ngoài, Phó Thiếu Dương đã đến đây. Hơn nữa hắn còn đặc biệt đến tìm Quân Vô Nặc, và còn đi chung với một người nữa.
Nghe nói người này là con của bạn làm ăn của ông chủ “ Thương Túc Các ”, tên là Vi Sinh, có giao tình rất tốt với mấy vị công tử của “ Thương Túc Các ”. Lần này hắn đến Kinh Châu để bàn chuyện làm ăn, thuận tiện bái phỏng Phó gia.
Nghe Phó Thiếu Dương nói nhị công tử của “ Thương Túc Các ” cũng đang ở Kinh Châu, lại còn bị thương nữa, liền bảo Phó Thiếu Dương dẫn đến thăm.
Chuyện Quân Vô Nặc bị thương tuyệt đối tối mật, Ngư Ấu Trần cũng không nói người ngoài nghe, mà Ngư Thần Sương là người một nhà thì biết cũng là chuyện đương nhiên, mà Thần Sương biết, dĩ nhiên Phó Thiếu Dương cũng sẽ biết.
Vì thế, lúc Ngư Ấu Trần bình an trở về thì Quân Vô Nặc toàn thân mang đầy thương tích theo cô trở về. Điều này khiến người ta phải suy đoán lung tung, rằng hắn không tự lượng sức muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, cương quyết đi theo Ngư Diệu Thiên xông pha chiến trường, cuối cùng lại bị trọng thương quay về.
Nếu Quân Vô Nặc bị thương thì Phó Thiếu Dương dẫn bạn cũ đến thăm hắn cũng chỉ là theo đạo nghĩa mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
31 chương
58 chương
159 chương
201 chương
34 chương