Đóng cửa phóng vương gia
Chương 19 : Hẹn gặp
Sau khi hồi phủ, Ngư Ấu Trần rất nhanh hiểu được lời nói lúc nãy của Quân Vô Nặc, quả nhiên giờ cô thực sự gặp phiền phức.
“Ấu Trần, con làm gì cũng quá nóng vội, Thiếu Dương nói thế nào cũng là cô gia của phủ tướng quân, mà lại làm nó trật khớp tay, nhớ rõ lần sau gặp nó thì phải xin lỗi.” Ngư Thần Sương không biết lúc nào đã đem chuyện xảy ra ở rừng mai nói hết cho Ngư Diệu Thiên nghe, vì thế trong giờ cơm, Ngư ẤuTrần không thể tránh khỏi bị giáo huấn.
Nhưng mà nói bị giáo huấn, thật ra thái đổ Ngư Diệu Thiên cũng không quá cứng rắn, dù sao do Phó Thiếu Dương từ hôn trước, Ấu Trần không thích nó cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng nó vẫn là con rể của ông, về sau đều là người một nhà, ông cũng không muốn nhà cửa xào xáo.
“Có thể Thiếu Dương đã chọc giận Ấu Trần, chứ Ấu Trần của chúng ta không phải người không biết nói lý lẽ.” Thu Nhị nương rất hiểu tính tình Ấu Trần, tuy rằng Thần Sương cũng nói chuyện tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói Ấu Trần hành hung, những điều khác thì chỉ lập lờ.
“Đánh người luôn sai, có chuyện gì không thế nói rõ ràng chứ ?” Ngư Diệu Thiên lúc nói chuyện cũng liếc mắt nhìn Thu Nhị nương.
Thu Nhị nương ngẩn ra, sau đó liền hiểu được, tầm mắt nhìn về phía người ngồi cạnh Ngư Ấu Trần – Quân Vô Nặc, có chút ngượng ngùng nói, “Vô Nặc, công tử trăm ngàn đừng sợ, Ấu Trần nhà chúng ta bình thường không phải như vậy, nó rất là dịu dàng…. ”
Quân Vô Nặc mặt không có gì phản đối, liến mắt nhìn Ngư Ấu Trần đang bần thần, cười nói, “Ta biết.”
Thu Nhị nương vừa lòng gật gật đầu, nhìn Ngư Diệu Thiên nói, “Xem đi, cũng là Vô Nặc hiểu tính tình của Ấu Trần thật.”
Ngư Ấu Trần trong lòng đang suy nghĩ vẩn vơ, lão cha cùng Nhị nương nói gì cô cũng không nghe được, chính là hàm hồ gật đầu coi như trả lời, dù sao cô bị giáo huấn cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà ánh mắt hai người họ giờ lại nhìn người ngồi bên cạnh cô, không khí khác thường này làm cô chú ý.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy lão cha và Nhị nương nhìn cô và Quân Vô Nặc đầy ẩn ý. Ngư Ấu Trần nhất thời xoay qua nhìn Quân Vô nặc, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt để hỏi.
Hắn vừa rồi thừa dịp cô không chú ý lại nói cái gì ?
Quận Vô Nặc cũng không nói gì, chỉ yên lặng tiếp tục dùng bữa. Ngư Ấu Trần cảm thấy bất thường, nhịn không được đá hắn một cước ở dưới bàn.
Đừng tưởng rằng cô không biết, sáng nay không đuổi hắn đi, tất cả là vì “tự bảo vệ mình”, lại bắt đầu ở trước mặt cha cô và Nhị nương nói lung tung cái gì nữa.
Quân Vô Nặc vô duyên vô cớ bị đá một cước, thực sự oan ức, lại không biết thanh minh thế nào, đành phải chịu thua, tiếp tục dùng bữa.
Ngư Diệu Thiên và Thu Nhị nương thấy vậy, liền tỏ vẻ vui mừng, cũng không nhắc tới chuyện xin lỗi Phó Thiếu Dương nữa. Ngư Thần Sương thấy cha mẹ nặng bên này nhẹ bên kia, sắc mặt tái mét.
“Cha, mẹ, các người phải thay con làm chủ, con cũng không muốn gì hết, nhưng mà chẳng lẽ để Thiếu Dương chịu úy khuất ?”
“Tỷ tỷ con không phải nói là sẽ xin lỗi Thiếu Dương sao, con còn bất mãn gì nữa ?” Thu Nhị nương trừng mắt nhìn Thần Sương, đứa nhỏ này đã sắp thành thân mà vẫn cứ như con nít vậy.
Ngư Ấu Trần tưởng chừng mình nghe lầm, cô khi nào đáp ứng đi xin lỗi Phó Thiếu Dương ? Nhưng mà nghĩ đến lá thư chiều nay nhận được, cô lại đổi chủ ý, liền đáp, “Nhị nương nói đúng, con ngày mai sẽ đi xin lỗi Thiếu Dương.”
Ngư Thần Sương bất ngờ không còn lời nào để nói, ngay cả Quân Vô Nặc cũng dừng đũa xoay qua nhìn Ấu Trần.
“Có vẻ tâm tình cô rất tốt.” Sau khi ăn xong, trên đường trở về phòng, Quân Vô Nặc đi sau Ngư Ấu Trần, lơ đãng nói.
“Đương nhiên.” Ngư Ấu Trần cũng không gạt hắn, mặt mày hớn hở, nói, “Ngọc bội của ngươi lại từ trên trời rơi xuống, làm sao ta không vui cho được ?”
“Hả ?” Câu nói này của Ấu Trần làm hắn kinh ngạc.
Nghĩ đến việc có thể lấy lại 500 lượng, cô lập tức phấn chấn, lấy tờ giấy từ trong túi áo ra, giơ trước mặt hắn, “Có người nhặt được, hẹn ta ngày mai gặp mặt.”
Quân Vô Nặc nhíu mày, “Người đó là Phó Thiếu Dương ?”
“Ngươi làm sao biết ?” Ngư Ấu Trần tò mò nhìn hắn, ngay cả thư cũng chưa coi, huống chi, lá thư này cũng không có ký tên, cô suy nghĩ rất lâu cũng chưa dám khẳng định.
Quân Vô Nặc bâng quơ nói, “Rất đơn giản, đó là ngọc bội của ta.”
Cũng không có gì khó, ngọc bội là của Quân Vô Nặc, bị người ta nhặt được, cho dù muốn trả lại cho chủ nhân của nó, cũng không nên trực tiếp tìm đến cô, huống chi ngọc bội kia cũng không khắc tên họ. Hơn nữa, ngày đó cô đã cải trang, cũng không để lộ thận phận của mình. Cho nên, người viết thư này cho cô biết cô đánh rơi ngọc bội, lại biết thân phận của cô. Mà theo như cô biết, chỉ có Phó Thiếu Dương mà thôi.
Nhưng mà điều làm Ngư Ấu Trần cảm thấy khó hiểu chính là Phó Thiếu Dương muốn gì ? Nếu đã có lòng trả lại cho cô, vì sao không ra mặt nói cô biết ? Viết thư thì không nói đi, còn nặc danh nữa, còn hẹn cô ngày mai gặp ở đình Liễu Tâm ở ngoài thành, nhưng lại nói rõ cô phải đi “một mình”, cũng không biết hắn muốn làm trò gì nữa.
Có lẽ hôm nay cô làm cho hắn mất mặt, hắn muốn tìm cơ hội để trả thù cô ?
Thấy cô lại bần thần suy nghĩ gì đó, liếc nhìn lá thư trên tay cô, sắc mặt Quân Vô Nặc có chút thay đổi, lại không nói thêm gì, lướt qua cô đi thẳng về phòng mình.
Đình Liễu Tâm ngoài thành —-
Bởi vì ở ngoài thành, người qua lại cũng ít đi, lại nằm ngay khu rừng nên càng hoang vu hẻo lánh. Cây cối um tùm, chỗ này rất thích hợp để ẩn nấp, mai phục, và dĩ nhiên là trả thù.
Ngư Ấu Trần đúng giờ Tỵ đến đi đến đình, mới vừa vào rừng liền thấy con ngựa bị buộc dây ở gốc cây liễu, bên cạnh còn có bóng dáng cao cao mặc ái xanh ngọc. Đúng thật là Phó Thiếu Dương.
Tuy rằng sớm đã đoán được, nhưng khi nhìn người thật, Ngư Ấu Trần không khỏi nhíu mày. Cô liền trấn tĩnh, đi đến bên hắn.
“Nói đi, muốn giải quyết thế nào.” Ngư Ấu Trần ghét quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.
Kỳ lạ là trên mặt Phó Thiếu Dương lại chẳng có gì địch ý, cũng không oán giận cô như hôm qua, vẻ mặt lúc này lại chẳng biết hắn đang giận hay vui, chỉ là sau khi nghe thấy lời cô nói, hắn liền nở nụ cười.
“Sao cô mỗi lần gặp ta, đều đối chọi gay gắt vậy ?”
Ách, lời này, chẳng lẽ hắn muốn giảng hòa ? Ngư Ấu Trần không tin vào tai mình. Cô nghĩ hôm qua hắn bị cô bẻ tay, giờ ngọc bội lại nắm trong tay hắn, hắn tất nhiên phải ra vẻ ta đây. Nhưng giờ sao lại như vậy ? Hắn có vẻ như đang “nhận tội”, thật đúng làm cho người ta trở tay không kịp.
Nhưng mà suy đi nghĩ lại cũng không đúng cho lắm, nếu muốn giảng hòa, không phải nên đi đến quán trà tửu lâu, vừa uống vừa tán gẫu sao ? Ở nơi này Ngư Ấu Trần chỉ nghĩ đến bốn chữ “khoái ý ân cừu”.
Xem ra, hắn quả nhiên muốn giở trò rồi ! Ngư Ấu Trần cắn cắn môi, quyết định làm theo kế hoạch, “Ngọc bội của ta đâu ? Có mang tới không ?”
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
31 chương
58 chương
159 chương
201 chương
34 chương