*******Thật ra chương này là 17 nhưng mà chươgn 16 ta k edit nên ta đôn lên, chương 16 k có j hết, chỉ là Ấu Trần, Dê béo, Vân Khởi, Thiếu Dương và Thần Sương đua ngựa đến khu rừng mà thui, nguyên cháp kể về việc đua ngựa, k có j bất thường nên ta k edit… vì dù có hay k thì đọc cháp này các nàng cũng sẽ hiểu, đừng lo… vì cháp đó cuối cùng chỉ nói đến kết quả ai là người thắng thui… Kết quả trận đấu ngoài dự đoán của mọi người, Vân Khởi không hổ danh là tinh binh tiên phong, là người về nhất, Ngư Ấu Trần về nhì, thứ ba là Quân Vô Nặc, tuy rằng Quân Vô Nặc và Phó Thiếu Dương cạnh tranh khốc liệt, nhưng cuối cùng vẫn là Quân Vô Nặc giành trước vài bước. Ngư Thần Sương dù rằng cưỡi ngựa cũng rất nhanh, nhưng vẫn về cuối cùng. Sắc mặt Ngư Thần Sương đen như mực, đương nhiên cũng bởi vì cô về cuối cùng. Ôm một bụng oán khi, Ngư Thần Sương xuống ngựa liền chạy tới trước mặt Quân Vô Nặc. “Ngươi xấu lắm ! Còn dám bảo mình không biết cưỡi ngựa, nếu không phải ngươi cố ý chơi xấu thì Thiếu Dương sẽ không thua.” “Ta chưa từng nói ta không biết cưỡi ngựa.” Quân Vân Nặc bình tĩnh trả lời, sắc mặt không chút thay đổi nhìn Phó Thiếu Dương, nói, “Đa tạ.” Hắn thật đúng là thắng mà còn vênh mặt như thế, Phó Thiếu Dương tuy rằng không cam lòng nhưng ngoài mặt vẫn trầm tĩnh, nói, “Không có gì, thua thì chịu thua.” “Muội phu quả thật là người tốt.” Năm cười thì trong đó Ngư Ấu Trần là người vui vẻ nhất, giống như kế hoạch của cô, cô đã tự mình đánh bại Phó Thiếu Dương. Xem ra cô quả thật đã đánh giá quá cao hắn, hắn thế nhưng lại không thắng được Quân Vô Nặc, thấy hắn bị thua mà cô rất phấn khích. Cái này có phải là thấy người gặp họa mà lòng ta sung sướng không nhỉ ? Hắng giọng, Ngư Ấu Trần nghiêm mặt nói, “Kế tiếp chúng ta sẽ săn bắn, dựa theo quy tắc, Vân Khởi là người thắng nên sẽ được quyền ra lệnh.” Vân Khởi âm thầm liếc mắt nhìn Quân Vô Nặc, vừa rồi cùng tranh đua với Ấu Trần, cũng không để ý hắn cùng Phó Thiếu Dương, không ngờ hắn lại là người về thứ 3, tên Quân Vô Nặc này tuyệt đối không đơn giản. Vân Khởi nói, “Lần này chủ yếu là dạy Ấu Trần bắn cung, Quân công tử phụ trách kiểm mồi, Phó công tử cùng nhị tiểu thư phụ trách vây bắt thú.” Tốt lắm, toàn công việc vặt vãnh ! Phó Thiếu Dương đương nhiên biết Vân Khởi cố ý, nhưng cả Quân Vô Nặc cũng không phản đối, hắn cũng không thể mở miệng được. Ngư Thần Sương ngoài miệng cằn nhằn vài câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn cùng Phó Thiếu Dương chia ra 2 đường, bắt đầu vây săn. Quân Vô Nặc đứng tại chỗ, chờ kiểm con mồi. Nghe Vân Khởi giải thích và chỉ bí quyết bắn cung, lại thấy Vân Khởi làm mẫu, Ngư Ấu Trần bắt đầu ngứa ngáy tay chân, lập tực thúc ngựa đi tìm con mồi. Đột nhiên bụi cây trong rừng lay động, một con heo rừng hốt hoảng chạy ra, Ngư Ấu Trần reo vui trong lòng, giương cung, lấy tên, bắn ra ! Trúng ! Tên chuẩn xác cắm trên cây đại thụ. Một tiếng “éc” lập tức vang lên, con heo rừng kêu lên thảm thiết sau đó lăn ra đất. Không cần phải nói, người bắn trúng con heo rừng này chính là Vân Khởi. “Thấy con mồi không cần sợ, phải nhắm trước đã.” Mắt thấy Vân Khởi thu cung, sắc mặt không có gì biến đổi, Ngư Ấu Trần nhìn chằm chằm Vân Khởi. Cô tuy rằng chưa từng thấy bộ dáng oai hùng khi lâm trận giết giặc của Vân Khởi, nhưng lúc ở doanh trại cũng từng thấy qua huynh ấy luyện kiếm cùng tinh binh, cô cũng rất ngưỡng mộ. Giờ lại thấy tài bắn cung siêu phàm của huynh ấy, cô càng sùng bái hơn nữa. Vân Khởi bị cô nhìn đến ngượng ngùng, ánh mắt khẽ dời, nói, “Tiếp theo tới muội.” “Vâng.” Cô nhất định phải luyện bắn cung thật giỏi, để còn cùng Vân Khởi so tài, công phu của cô còn non nớt, cho nên cô nhất định phải lấy Vân Khởi làm mục tiêu mà cố gắng ! “Lần sau săn ở núi khác đi.” Giọng nói bực bội của Quân Vô Nặc vang lên. Ngư Ấu Trần giờ mới phát hiện Quân Vô Nặc đã ruổi ngựa lại đây từ bao giờ, vừa quải con heo rừng lên ngựa, vừa đề nghị. Quả thật một người tuấn tú như Quân Vô Nặc mà giờ lại quải con ngựa trên lưng, đúng thật là cảnh tượng hiếm thấy. Hơn nữa con heo rừng kia vẫn chưa chết, vẫn còn giãy dụa trong tay hắn. “Vậy coi ngươi có biết điều không đã.” Không biết vì sao Ngư Ấu Trần nhìn thấy bộ dáng khó chịu của hắn mà trong lòng đắc ý hề hề. Nhìn hắn nho nhã lễ độ như vậy, thì ra hắn sợ bẩn, cuối cùng cô cũng nắm được điểm yếu của hắn rồi. Ngư Ấu Trần thúc ngựa đi tiếp, nhìn thấy con chim trĩ và thỏ rừng, nhưng cô vẫn làm như không thấy mà chọn mục tiêu khác. Cuối cùng cô cũng bắn trúng được 1 con nai, Quân Vô Nặc liền thúc ngựa đi tới chỗ con nai bị bắn. Đột nhiên, Ngư Ấu Trần nghe một tiếng “sưu” bay trong không trung, một mũi tên nhọn đang hướng đến chỗ Quân Vô Nặc. Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ, Ngư Ấu Trần hoảng sợ mở to hai mắt, cô muốn gọi hắn tránh ra nhưng không biết tại sao lại không mở miệng được. Quân Vô Nặc đang đi đến chỗ con nai, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang cận kề. Mũi tên đang hướng thẳng đến lưng Quân Vô Nặc, trong phút chốc cô tưởng chừng như hắn sẽ chết. Đột nhiên mũi tên chuyển hướng, rơi ngay xuống đất, nhưng vừa lúc mũi tên kia chuyển hướng, Quân Vô Nặc lại đúng lúc cúi người nhặt roi quất ngựa. Cho đến khi Quân Vô Nặc quải con nai lên ngựa, Ngư Ấu Trần rốt cuộc định thần, xoay người nhìn Vân Khởi, nói. “Huynh vừa mới… “ Cô tuyệt đối không tin Vân Khởi cố ý, tuy rằng cô cũng là người tập võ, cũng nhìn ra mũi tên kia đích thực nhắm vào Quân Vô Nặc. May mà lúc ấy Vân Khởi bắn ra một mũi tên khác là trệch hướng mũi tên kia, nếu không…. Nhưng rốt cuộc cũng chẳng có chuyện gì, Quân Vô nặc lúc ấy lại cúi người. Hắn biết mũi tên hướng về hắn nên tránh sao ? Hay là do hắn may mắn ? Quân Vô Nặc vẫn đang quải con nai lên lưng ngựa, giống như chẳng biết vừa rồi mình đã bước 1 chân vào quỷ môn quan, thậm chí còn không để ý đến mũi tên bị đánh rơi gần đó. Ách, sao mũi tên kia lại không có đầu tên ? (ý nói là có phần thân, nhưng k có ngọn, là cái đầu nhọn nhọn k có áh) Ngư Ấu Trần không dám tin vào mắt mình, liền quay đầu nhìn Vân Khởi lần nữa, “Huynh….” Là cố ý? Vân Khởi cũng không chối cãi, mà còn gật gật đầu, nói, “Huynh không cố ý.” Huynh ấy dám mở to mắt mà nói dối? Ngư Ấu Trần hiện tại mới phát hiện, Vân Khởi không chỉ là cao thủ, mà còn là người “thâm độc”. Nhưng vì sao trong lòng cô giờ cũng muốn bắn thử một tên như Vân Khởi? Bởi vì cô thật sự muốn biết Quân Vô Nặc có phải “may mắn” tránh được nữa hay không. Vân Khởi chăm chú nhìn Ấu Trần, khóe môi không khỏi hiện lời nụ cười ngọt ngào. Kỳ thật, lúc đó hắn cũng đắn đo không biết nên bắn hay không, vừa rồi hành động của Quân Vô Nặc rõ ràng là biết nên tránh mũi tên, nhưng khi nhìn vào người ta vẫn nghĩ là Quân Vô Nặc vô ý. Nhưng mà như thế thì lại làm Vân Khởi càng thêm lo lắng. Mà giờ cũng không có cơ hội thử lại, vì Quân Vô Nặc đang đi tới phía bọn họ. “Ngươi cũng mang giúp đi.” Quân Vô Nặc không quan tâm Vân Khởi đồng ý hay không, không chút khách khí liền quăng con nai lên ngựa Vân Khởi, phủi phủi tay, xoay người lên ngựa, lúc này hắn mới nhìn Ngư Ấu Trần, cười nói, “Thiếu chút nữa là trúng mục tiêu, cần cố gắng hơn nữa.” (ta kết anh nì… hí hí…) Dù rằng hắn nói lời này với cô, nhưng Ngư Ấu Trần vẫn cảm thấy hắn đang ám chỉ gì đó, cô trộm nhìn hắn một cái, nhưng lại không phát hiện điều gì khác thường. Ngư Ấu Trần nghiêng đầu nhìn Vân Khởi, Vân Khởi lại xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nói, “Tiếp tục đi.” Chắc chắn có chuyện gì đó, nếu không, Vân Khởi cũng không vô duyên vô cớ mà bắn mũi tên về phía Quân Vô Nặc. Không được ! Nhất định cô phải hỏi rõ Vân Khởi, thật ra là có chuyện gì !