Đóng cửa phóng vương gia
Chương 12 : Oan gia ngõ hẹp
Sự việc xảy rất đột ngột, Ngư Ấu Trần không kịp phản ứng, cũng không kịp ngăn cản. Chờ lúc cô hồi phục tinh thần, mọi người xung quanh đều há hốc mồm mà nhìn cô.
Đã không có bộ râu che đi khuôn mặt, cho dù đang mặc quần áo đàn ông nhưng cũng chẳng che giấu được vẻ đẹp mĩ miều của cô. Vì thế, mọi người bắt đầu xầm xì to nhỏ, ngay cả người quả phụ kia cũng hai mắt tròn xoe đầy kinh ngạc.
“Quân —— vô —— nặc!” Ngư Ấu Trần nghiến răng nghiện lợi riết từng chữ, uổng cho lúc nãy cô còn nghĩ hắn là người tốt, không thể ngờ hắn lại dám ăn gan hùm mà vạch trần việc cô cải trang.
Quân Vô Nặc vẫn dửng dưng, xem như không thấy mặt cô đằng đằng sát khí, quay sang nói với quả phụ kia, “Vị đại tỷ này còn muốn nàng chịu trách nhiệm nữa không ?”
Phản ứng của vị quả phụ cũng rất nhanh, trên mặt đầu tiên là lúng túng, liền sau đó bình tĩnh lại, “Thì ra là một vị cô nương, bỏ đi. Nhưng mà ta sẽ nhận phí thuốc thang này.” Nói xong, tiện tay lấy bạc vụn trong tay Ngư Ấu Trần, lẫn vào đám đông, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
“Xem đi, giải quyết xong rồi đó.” Quân Vô Nặc nghênh ngang nhìn gương mặt giận dữ của Ngư Ấu Trần, gặp Ngư Ấu Trần vẫn đứng im như trời tròng, hắn cúi người, kề sát tai cô mà nói, “Tốt hơn hết chúng ta nên đi chỗ khác nói chuyện.”
Hắn cũng biết hành động lúc nãy của hắn sẽ rước lấy phiền phức sao ? Ngư Ấu Trần dù hận nghiến răng, nhưng cũng biết hiện tại chỗ này không nên ở lâu, hung hăng trừng mắt liếc Quân Vô Nặc, nói, “Đúng vậy, chúng ta nên đi chỗ khác cùng nhau nói chuyện.” Ngư Ấu Trần cố ý kéo hai chữ cuối, liền sau đó túm tay áo hắn, cũng chẳng quan tâm ánh mắt tò mò của mọi người, kéo Quân Vô Nặc vào trong hẻm nhỏ.
“Này….” Công tử phú gia từ nãy đến giờ bị lãng quên, mở miệng gọi bọn họ lại, nhưng chưa kịp nói gì thì hai người đã nhanh chóng biến mắt ở cuối hẻm.
Đám đông lúc này lại càng bán tàn xôn xao hơn, tụm năm tụm bảy xầm xì to nhỏ, đề tài chính lúc này lại là dung mạo cùng thân phận của Ngư Ấu Trầm.
“Ai, cô ta không phải là Ngư gia đại tiểu thư sao ? Nghe nói Ngư đại tiểu thư võ công rất cao cường. ” Đột nhiên, trong đám người không biết ai gào to một tiếng, giống như tiếng sấm mùa xuân, lập tức khen mọi người nháo nhào lên.
Ngay sau đó, lại có người bắn phát thứ hai, “Nghe ngươi nói vậy, ta mới nhớ, cái công tử ra tay nghĩa hiệp kia trông rất quen mặt, rất giống Phó gia Phó thiếu gia ?”
Người khác lên tiếng phản bác, “Làm gì có, cô nương kia vừa rồi rất xinh đẹp, nếu là Ngư đại tiểu thư thì Phó thiếu gia làm sao có thể từ hôn ? hơn nữa, Phó thiếu gia làm ra mà không nhận ra Ngư đại tiểu thư được chứ.”
Ngư gia đại tiểu thư ? Vốn đã đi ra khỏi đám đông, công tử phú gia vừa nghe họ nói vậy cả người chấn động, chân lảo đảo suýt nữa là té.
Hôm nay hắn hành hiệp trượng nghĩa không thành, lại cùng đối phương giao đấu bất phân thắng bại, nhưng đánh lâu vậy mà không nhận ra người đó là con gái. Mà nãy nghe được mọi người nhắc đến Ngư gia đại tiểu thư, rồi lại thoáng nhìn gương mặt kiều diễm kia, sắc mặt hắn nháy mắt cứng đờ.
Hẳn không phải là nàng, tuyệt đối không phải là nàng. (Phó thiếu dương đã 8 năm k gặp Ngư Ấu Trần, kiểu này từ hôn ẻm kia quá =]] )
Hắn đưa tay lên xem, một khối ngọc bội man mát nằm trong lòng bàn tay. Đây là vừa rồi hắn nhặt được ở dưới đất, có phải là của nàng ? Xem ra, hắn vẫn là phải đi chứng thực một chút. Hắn nắm chặt bàn tay, sau đó bỏ ngọc bội vào trong áo, cất bước vào dòng người trên phố.
“Ngươi, làm lộ thân phận của ta, làm nhục thanh danh ta, bây giờ tính làm sao ?”
Cúi đầu nhìn tay cô đang nắm chặt tay áo mình, Quân Vô Nặc không giận mà còn cười, nói, “Ta không phải giúp ngươi giải quyết phiền phức rồi sao, nói gì thì nói, trên mặt ngươi cũng có ghi 3 chữ Ngư Ấu Trần đâu, khẩn trương cái gì ?”
Hắn còn biết thế sao ? Ngư Ấu Trần giận dữ nói, “Ngươi nói nghe rất dễ, bộ ngươi tưởng cả thành Kinh Châu này ai cũng ngốc hết hay sao ? Khắp thành Kinh Châu có mấy ai có võ công giỏi như Ngư gia ta ?”
Quân Vô Nặc chưa từng thấy ai lại khoe khoang chính mình mà lưu loát như vậy, “Được rồi, nhưng mà ít nhất hôm nay ta cũng giúp ngươi mà.”
Không có hắn thì không bắt được trộm nhhi, có lẽ giờ này cô còn đánh nhau với tên nhà giàu đó, dân chúng sẽ xem cô là dâm tặc, vị quả phụ kia coi cô là đàn ông vô sỉ, có phải ý hắn là vậy không ?
Điều này đúng là sự thật, Ngư Ấu Trần cũng biết rõ trắng đen phải trái, cho nên cô mới cố né cơn giận của mình xuống. Nhưng nhìn thấy hậu quả mà hắn làm, cô thật sự muốn bóp chết hắn mà thôi. Đường đường là thiên kim phủ tướng quân lại đi mở quán trọ, nếu chuyện này mà truyền đi, chắc chắn sẽ ảnh hương đến uy danh của cha cô, về sau xuất môn sẽ không còn dễ dàng nữa.
“Nói mới nhớ, ngươi làm sao bắt được tên trộm nhi kia ? Ta thấy nó cũng rất lanh lẹ.” Bởi vì trong lòng khó chịu, Ngư Ấu Trần hoài nghi trừng mắt nhìn hắn.
Nói tới đây cô liền khiếp đảm, nhìn dáng vẻ an nhàn sung sướng của hắn, làm sao có thể thuận lợi bắt được kẻ cắp chuyên nghiệp vậy ?
Xem ra, hình như cô có chút hoài nghi hắn ? Quân Vô Nặc nhíu mày nghĩ nghĩ, nói, “Chắc có lẽ là ta một lòng muốn bắt tên trộm nhi đó, nên mới bắt được.”
“Phải không ?” Ngư Ấu Trần liếc mắt đánh giá hắn, ”Cho dù là như vậy, nó làm sao dễ dàng khai ra mình là trộm chứ ?” (tỷ, yêu nghiệt này giỏi giả vờ, chớ võ công cao lém í =]] )
Loại trộm nhi này cô cũng từng gặp qua, dù có bị bắt, nhất định cũng sẽ không khai mình là trộm, đừng nói tới chuyện thành thật nhận tội.
“Này thôi….” Quân Vô Nặc có chút khó xử nhìn cô, nói,”Không nói được đâu.”
“Ách ? Sao lại không nói được ?” Ngư Ấu Trần thấy hắn chần chờ không chịu trả lời, nghi hoặc trong lòng lại càng nhiều hơn.
Quân Vô Nặc trầm mặt một lát, ngay lúc Ngư Ấu Trần tưởng hắn không tìm được lý do gì, hắn đột nhiên nói, “Bởi vì ta uy hiếp nó, nếu nó không nghe theo lời ta, ta sẽ cắt cái đó của nó, cho hắn vào cung làm thái giám.”
Đáp án này khiến Ngư Ấu Trần thiếu chút nữa là té ngã, vốn cô còn hoài nghi hắn có phải thâm tàng bất lộ không, nhưng nghe hắn nói vậy, xem ra là cô suy nghĩ quá nhiều, hắn làm sao là người gian xảo được ? (=]] anh nì cáo quá… cáo này già lắm òi)
“Được rồi, lần này coi như ngươi có lý, ta tạm thời không so đo với ngươi nữa, Dù sao ngươi cũng đưa ngọc bội gán nợ, nếu ta có tổn thất gì, ngươi sẽ toi đời.”
Nói đến ngọc bội, Ngư Ấu Trần mới nhớ lại, giờ cô phải đi kiểm nghiệm giá trị của nó, tay cô lần mò túi tiền kiếm ngọc bội.
Một lát sau…..
Ngọc bội không thấy !
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
31 chương
58 chương
159 chương
201 chương
34 chương