Trong bốn tên đồ đệ Cẩm Ngân thu nhận ngoại trừ Trúc Hùng là động vật ăn tạp mập ú, người y dung túng nhất hiển nhiên là Nặc Phong, kẻ khiến y bất lực nhất là Hữu Tư Tuyệt nhưng người mà y thích dựa dẫm làm nũng lại là kẻ muốn hành hạ y sống dở chết dở Âu Thần Viên. Cẩm Ngân không biết mình có chấp niệm này từ bao giờ, chỉ là muốn ôm hắn một cái như ngày hắn còn nhỏ nghịch ngợm không ai ngăn nổi vậy mà chỉ cần bản thân ôm lấy hắn, hắn liền ngoan ngoãn theo y trở về đọc sách vẽ tranh, buổi tối ngâm vài câu thơ hay hát một khúc nhạc dỗ hắn ngủ... Nhưng cái chính là... Đóng cửa ngồi trong nhà, họa trên trời rơi xuống. Một ngày Âu Thần Viên đột nhiên trở mặt... " Đang nghĩ về hai tên súc sinh kia?" Âu Thần Viên chẳng biết đứng cạnh xe ngựa từ bao giờ hay từ lúc Cẩm Ngân hôn mê hắn vẫn đứng đó giống như 1 bóng ma lẳng lặng quan sát từng cử động nhỏ của Cẩm Ngân. Cẩm Ngân thấy lồng ngực lạnh toát thoi thóp thở từng hơi khó khăn, đôi môi nứt nẻ mím lại hiện rõ ra tơ máu đáng sợ, chất độc đã lan đến tim so với tính toán còn nhanh hơn. Âu Thần Viên nói " Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó. Ngươi vốn là hàn thể trong người lại có ma khí của tên cẩu Hữu Tư Tuyệt kia giờ độc mới ăn mòn tim nhanh như vậy, đúng là vật họp theo đàn" Gáy của Cẩm Ngân vừa ướt vừa lạnh như đã kết 1 tầng băng dù muốn nghiêng đầu cũng chẳng được " Nếu không phải ngươi khởi xướng bọn chúng sẽ thành ra như vậy sao?" Âu Thần Viên nghiến răng " Ta khởi xướng? Cẩm Ngân ngươi lúc đó đã già rồi nên mắt mù đúng không? Ngươi có biết trong tâm bọn chúng thèm khát ngươi bao nhiêu hay không? Ta chỉ là một giọt nước làm tràn ly trà đã đầy khiến bọn chúng lộ ra tâm tư nhơ bẩn thôi!" " Ngươi không phải cũng vậy sao?" "..." Một câu nói khiến Âu Thần Viên cứng lưỡi, đúng vậy...hắn chẳng lẽ không giống hai tên kia sao? Năm ấy ai cũng không ngờ được Âu Thần Viên hạ độc dược vào giếng nước, lúc đó Hữu Tư Tuyệt cùng Nặc Phong tu vi không đủ chỉ có thể bất động một chỗ trơ mắt nhìn Cẩm Ngân chật vật giao đấu cùng Âu Thần Viên, nói là giao đấu không bằng nói là chống đỡ. Một câu " không ai nợ ai" khi ấy đổi lại chính là thô bạo xé rách, thân thể bị chà đạp nói đau thật ra không đau, đau nhất có lẽ chính là Hữu Tư Tuyệt và Nặc Phong phải chứng kiến cảnh sư tôn mình luôn kính trọng bị sư huynh áp dưới thân thô lỗ xỏ xuyên cưỡng đoạt. Nói là giọt nước tràn ly, vậy giọt nước này đã lật đổ bao nhiêu năm tháng tĩnh dưỡng  nhân tâm an nhàn của Cẩm Ngân. Sau hôm đó ai cũng xé rách mặt nạ của mình, Hữu Tư Tuyệt không hề che giấu ham muốn muốn phế tứ chi của y đem y về nhốt vào lồng, Nặc Phong thì đỡ hơn nhưng vẫn không tránh được bị tha lên giường lăn qua lăn lại một trận. Bù lại đứa nào cũng rất nhẹ nhàng chỉ sợ Cẩm Ngân lưu lại bóng ma tâm lý từ việc Âu Thần Viên. Kỳ thật hai kẻ này lo xa, Cẩm Ngân sống qua mấy trăm năm sớm đã chai lỳ với đời, đối với việc ấy chỉ coi như bị chó cắn một phát, chẳng qua không tính đến chuyện sau này bị " ba con chó con" này luân phiên cắn mấy phát, khổ không sao tả. Mi mắt ngày càng nặng trĩu như đeo trì, Cẩm Ngân ôm theo tâm tình hỗn độn rơi vào hôn mê nhưng trong mộng cũng rất chập chờn không an ổn. Âu Thần Viên nhìn sư tôn lịm đi, trong miệng đắng ngắt không có tư vị, giữa trời tuyết Tây Vực hắn tự hỏi tim của y có lạnh như chiếc lồng sắt đang giam cầm y hay không. Ở chung với Cẩm Ngân từ lúc nhỏ đến tận khi trưởng thành cảm xúc mà người này biểu đạt luôn chỉ dừng ở lạnh nhạt và mỉa mai.Y chưa từng tức giận, buồn phiền hay phẫn nộ. Thật khiến người ta chán ghét. " Âu Thần ca ca" Giọng nói thiếu niên thanh túy ở ngay sau lưng, Âu Thần Viên chưa quay người lại đã có một người nhào tới ôm. Thiếu niên gương mặt tú lệ, mái tóc cắt ngắn lộ ra phần gáy trắng mịn rất không hợp với thời đại này, cả thân hình nhỏ gầy áp vào tấm lưng rộng lớn của Âu Thần Viên, hay cánh tay ôm lấy thắt lưng cường tráng kia. " Ninh Hàm, trời lạnh như vậy sao đệ lại ra ngoài này?" Âu Thần Viên vừa nói vừa gỡ tay thiếu niên ra, hắn cởi áo choàng của mình mở cửa sắt quấn quanh người Cẩm Ngân, bọc y kín tới mức ngón chân cũng không lộ ra ngoài. " Âu Thần ca ca, vị này là...?" Thiếu niên nghi hoặc nhìn người được Âu Thần Viên ôm ra từ lồng sắt, nửa khuôn mặt đã vùi vào trong áo bông nhưng vẫn dễ dàng nhận ra đây là một nam nhân. " Đệ không cần biết, trở về liều của mình đi" Âu Thần Viên không quan tâm tới biểu cảm kinh ngạc ủy khuất của thiếu niên khi đó, ôm Cẩm Ngân một đường đến lều riêng của mình cách đó không xa. .