Nhìn Ninh Trí Viễn ở đối diện lang thôn hổ yết, Khương Hi Vũ yên lặng rót một ly nước, sau đó lấy khăn tay ở trên bàn đưa qua. Ninh Trí Viễn miệng nuốt xuống ngụm cơm cuối cùng, nhận nước từ tay Khương Hi Vũ đưa tới, ùng ục uống vài ngụm, sau đó lấy khăn từ tay hắn vừa lau miệng vừa cười: “Cảm ơn Hi Vũ.” “...... Hi Vũ làm tốt lắm, đại ca nói cảm ơn......” Khương Hi Vũ nghe được Ninh Trí Viễn cảm ơn, thực vui vẻ cúi đầu nói thầm, nhìn hắn ngoan ngoãn nhu thuận, Ninh Trí Viễn nhịn không được xoa đầu hắn. Thôi Lược Thương ngồi ở sô pha, cả thân thể đều chìm vào trong nệm ghế mềm mại, lắc lắc đầu nhìn hai huynh đệ thân thiết trên bàn cơm, bỗng nhiên nhớ Tam Lục nhà hắn. Đồ Tô mang bìa sơmi đựng hồ sơ từ trên lầu chạy xuống, nhìn nhìn Ninh Trí Viễn, cuối cùng quay đầu hướng Thôi Lược Thương, vỗ vỗ vai hắn ý bảo hắn ngẩng đầu nhìn mình: “Lược Thương, tôi có việc phải tới nhà xuất bản, bản thảo phiên dịch lần này có chút vấn đề cần hỏi. Anh trông chừng Hi Vũ, đừng làm cho đệ ấy ra ngoài một mình.” Nói xong ngừng một chút, lại nhìn lướt qua Ninh Trí Viễn, “Cho dù phải ra ngoài anh cũng phải đi theo, tuyệt đối không thể để hai người bọn họ cùng đi ra ngoài......” Thôi Lược Thương lộ ra vẻ mặt thật phiền toái, vừa thấy Đồ Tô sắc mặt trầm xuống, lập tức thẳng lưng ưỡn ngực trả lời: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” “Tốt lắm.” Nhìn Đồ Tô xoay người hướng cửa chính đi, Ninh Trí Viễn liền đem chiếc đũa đang cầm trong tay phóng tới sau đầu hắn: “Bách Lý Đồ Tô ngươi thật sự không tôn trọng đại ca ngươi chút nào hết! Vì sao ta không thể mang Hi Vũ ra ngoài!” Nhìn Đồ Tô chỉ cần nhẹ nghiêng đầu nâng tay đã bắt được chiếc đũa một cách dễ dàng, Thôi Lược Thương ngồi ở sô pha nhịn không được huýt sáo tán thưởng. “...... Chờ ca ngươi nhớ được đường đến siêu thị cùng công viên rồi hãy nói muốn dẫn Hi Vũ ra ngoài.” Bách Lý Đồ Tô nhìn lướt qua Ninh Trí Viễn, sau đó đem chiếc đũa ném trở về, mở cửa đi ra ngoài. Ninh Trí Viễn nhìn Thôi Lược Thương ở sô pha nhịn cười đến muốn xỉu, tức giận run người, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, cuối cùng đành phải đứng dậy đi rửa đám chén dĩa mình vừa ăn xong. Khương Hi Vũ nghiêng đầu kỳ quái nhìn Thôi Lược Thương nhịn cười đến run bả vai, tò mò chạy đến cạnh sô pha ngồi xổm xuống, ngẩng đầu hỏi hắn: “...... Lược Thương, anh cười gì vậy...... Hi Vũ cũng muốn biết......” “Hử? Ha ha ha ha, không có gì không có gì. Hi Vũ chúng ta đi vẽ tranh được không?” Thôi Lược Thương nhìn Khương Hi Vũ mở to mắt ngây thơ nhìn chằm chằm chính mình, càng muốn cười, nhưng e ngại từng trận hàn khí của Ninh Trí Viễn từ phòng bếp truyền đến, đành phải cố gắng nhẫn nhịn. Khương Hi Vũ lại bị xoa đầu, chu miệng không vui, bỗng nhiên nhớ đến đệ đệ, nếu đệ đệ ở cạnh thì hắn có thể xoa đầu của đệ đệ rồi...... Suy nghĩ vừa mông lung chạy đi xa, nhìn tập giấy phác thảo Thôi Lược Thương đưa đến Khương Hi Vũ lập tức nở nụ cười, vui vẻ ngồi vào sô pha nhận lấy. “...... Wah a, tất cả đều là A Đình ca.” Mọi người trong nhà ít nhiều đều từng ở lại nhà chăm sóc Hi Vũ, tuy nhiên Thôi Lược Thương có thể nói là ít nhất. Hắn là cảnh sát, cơ bản mỗi ngày đều phải đi làm, thời gian nghỉ ngơi ít đến đáng thương. Hắn lại ở phòng truy bắt tội phạm, cho nên bình thường đều là bị cưỡng chế nghỉ ngơi vì bị thương. Khi đó hơn phân nửa không phải ở bệnh viện thì là ở trên giường nằm dưỡng, tính ra số lần hắn ở nhà chăm sóc Hi Vũ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay khó được bị vết thương nhẹ nhân cơ hội nghỉ phép, ở nhà cùng Hi Vũ cũng thật không tồi. Nhìn Khương Hi Vũ mở ra tập phác thảo của mình, Thôi Lược Thương nhịn không được kinh thán một tiếng. Mỗi một bức họa đều là hình bóng một người, là A Đình, đại ca của hắn. Có lúc tức giận có lúc mỉm cười, còn có tư thế lúc ngủ. Thôi Lược Thương lật xem từng tờ một, cảm thấy thật sự giống như đúc, nhịn không được quay đầu hỏi Khương Hi Vũ, “Mấy bức tranh này vẽ như thế nào vậy? Nhìn hình chụp vẽ lại sao?” Khương Hi Vũ chớp chớp mắt to, lắc lắc đầu: “Không phải...... Là Hi Vũ...... Nhớ kỹ thần sắc của A Đình...... Nhớ đến, liền vẽ......” Thôi Lược Thương thầm cảm khái Khương Hi Vũ không hổ danh là học bá*, chỉ dựa vào ấn tượng trong đầu đã có thể vẽ tranh giống hệt, thật sự là tuyệt vời. “Ai, Hi Vũ này, cậu vẽ Tam Lục một bức được không? Tôi tôi, tôi có ảnh chụp!” Thôi Lược Thương đột nhiên nghĩ đến gì đó, đem tập phác hoạ đẩy qua ngực Khương Hi Vũ, sau đó cầm di động, nhanh như chớp mở khóa truy cập vào một album được bảo vệ bằng mật khẩu. Khương Hi Vũ bị gợi lên trí tò mò, cũng vội nghiên đầu qua xem. “...... Chết tiệt, Thôi Lược Thương ngươi là đồ biến thái.” Từ đỉnh đầu thình lình truyền đến thanh âm của Ninh Trí Viễn, làm hai người giật mình suýt nhảy dựng lên. “...... Tôi thích, ai cần anh lo.” Thôi Lược Thương quay đầu trừng Ninh Trí Viễn một cái, tiếp tục chọn ảnh chụp trong album. Trong album đều là ảnh chụp của Trần Tam Lục, các loại tư thế cái gì đều có. Tư thế lúc ngủ, ăn cơm, nói chuyện, còn có lúc dạy học...... “...... Anh đi… trường… Tam Lục ca… dạy?......” Khương Hi Vũ mắt sắc nhìn một bức có vẻ là chụp ở ngoài cửa sổ, vội vươn tay chỉ. “...... Ta gọi điện cho sếp của ngươi nói ngươi trốn việc lúc đi tuần tra.” Ninh Trí Viễn ngồi vào sô pha lắc đầu tắc lưỡi vài tiếng. Bị hai người nói, Thôi Lược Thương đỏ mặt lắp bắp liên quan gì đến các người. “Sao lại không liên quan, ảnh chụp mà đồ biến thái nhà ngươi lưu là đệ đệ của ta, làm sao ta không quản được! Ta phải xóa cái ảnh đang tắm rửa đi!” Ninh Trí Viễn thu hẹp ánh mắt ngắm đến ảnh chụp ở phòng tắm, bật người nổi điên vươn tay sẽ giật lấy điện thoại xóa đi, bị Thôi Lược Thương giành trước ôm điện thoại ra xa: “Có cái gì đâu! Anh đi mà xem điện thoại của Dật Trần ca, di động của anh ấy tuyệt đối cũng có!!” Ninh Trí Viễn khóe miệng giật giật, không thể tin hỏi: “...... Ngươi nói cái gì...... Thiệt hay giả......” “...... Cái gì thiệt hay giả, trong máy lưu ảnh chụp của người mình yêu rất kì quái sao? Buồn cười! Còn không anh đem di động ra đây, ta cũng không tin không có ảnh của Dật Trần ca!” Thôi Lược Thương hướng Ninh Trí Viễn đưa qua một cái ánh mắt hèn mọn, người bị nói tới mặt đỏ lên, lắp bắp nói: “...... Nói hưu nói vượn, ta...... Bổn thiếu gia mới không thèm lưu ảnh của An Dật Trần đâu! Hừ!” Đối với Thôi Lược Thương hừ một tiếng sau, Ninh Trí Viễn quay đầu bỏ lên lầu. “...... Bức này đẹp, Hi Vũ muốn vẽ bức này......” Khương Hi Vũ ngồi thẳng lưng nhìn toàn bộ ảnh chụp trong điện thoại một lần, sau đó chỉ vào bức Trần Tam Lục ngồi ở bàn học viết chữ,  cười tủm tỉm quay đầu hỏi Thôi Lược Thương, “Vẽ hình này, được không?” Thôi Lược Thương gật đầu, vừa trả lời tốt vừa khóa màn hình bằng bức ảnh Khương Hi Vũ vừa chỉ, sau đó đặt lên bàn trà. Khương Hi Vũ lập tức lấy bút chì, nhìn qua, thực sự nghiêm túc bắt đầu vẽ.