Chương 8 Bọn họ quay về căn phòng ở tầng ba khách sạn Hữu Nghị để lấy đồ dùng của cô. Tiểu Sơn ngồi xuống chiếc ghế dưới cửa sổ nói: “Vừa nãy em đã thấy ảnh anh ta rồi đấy, thứ em muốn vẫn y nguyên, không trầy vi tróc vảy. Thứ anh muốn, em có đem đến không?” “Không mang tôi lấy gì ra giao dịch với cậu?” Giai Ninh hỏi. “Chip?” “Cần sao? Tôi tự đến đây không phải tốt hơn ư?” Anh nhìn bóng lưng của cô, không nói gì. Cô cao gầy, khi ở Bắc Kinh cô thích mặc áo khoác, lộ ra cái đầu nhỏ đáng yêu, mái tóc xoăn màu đen khi thì xõa tung, khi thì buộc gọn, kiêu ngạo vểnh lên. Lúc đó anh nghĩ, không biết cô mặc áo dài thì sẽ thế nào? Bộ quần áo hôm nay anh chuẩn bị cho cô lại bị vứt xuống đất. Tiểu Sơn đi qua cầm bộ quần áo đó lên: “Mặc nó đi.” Cô ngoảnh đầu lại nhìn, nhìn rất lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm cầm lấy, quay lưng đi cởi quần áo ngay trước mặt anh rồi thay bộ đồ đó vào, đưa tay lên lau nước mắt. Anh quay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Đó là một bộ đồ vừa mềm vừa đẹp, sắc xanh nhạt trong suốt, khoác lên cơ thể cao gầy của Giai Ninh bồng bềnh hệt làn nước, như thể có hương thơm vấn vít cả nơi gấu áo. Anh nhìn cô, đoạn ngồi xổm xuống đi chiếc giày vải thêu hoa vào cho cô rồi đứng dậy, hai người nhìn nhau. Anh cố rũ khát khao ôm cô vào lòng. “Đường còn dài, anh đủ thời gian giải thích cho em tất cả mọi chuyện. Hỏi gì cũng được. Anh không muốn em im lặng như thế này.” “…” “Có người muốn mua, bọn em không bán, anh chỉ cố hết sức xúc tiến giao dịch này thành công mà thôi. Sau này tiền sẽ được chuyển vào tài khoản ngân hàng của em ở Trung Quốc.” “Tôi cứ tưởng cậu là học viên thật. Đồ lừa đảo.” “Nói đúng ra, muốn hoàn thành nhiệm vụ thì luôn phải làm một vài bài tập trước đã.” “Thầy tôi đột nhiên nằm viện, có liên quan đến các người không?” “Nếu anh có thể đưa ông ta tới đây thì còn cần em sao? Viện sĩ Vương đột nhiên nằm viện, đó là vận may của ông ta. Em cảm thấy anh gài bẫy em? Mục tiêu của anh vốn là viện sĩ Vương, không phải em. Gặp phải em như thế, anh mới là người bất ngờ.” “Nhưng chồng tôi không hề làm gì cả.” “Anh ta không nên là anh ta.” “…” “Em uống chút nước đi. Em vẫn chưa uống gì, không được.” Chiếc xe Jeep đi qua con đường núi đất đen, Giai Ninh ngồi cạnh Châu Tiểu Sơn, tựa đầu vào ghế, hoang mang nhìn phía trước. Cô thấy đầu mình nhức nhức, thò tay vào túi xách lấy aspirin ra, ngửa đầu uống thuốc. Anh nhìn cô qua kính chiếu hậu. Cô lại lấy thuốc ra, còn chưa kịp hút đã bị anh giằng lấy ném ra ngoài. Không sao, vẫn còn. Cô lại lấy ra một điếu khác, xoay người lại, châm điếu rồi rít một hơi thật sâu, nhả khỏi ra, hất mặt lên nhìn anh thách thức. Châu Tiểu Sơn ho một tiếng, vươn tay giằng lấy điếu thuốc trên tay cô, dập mạnh rồi vứt ra ngoài. Anh cũng giật lấy túi xách trong lòng cô, rất nhanh liền tìm thấy hộp thuốc và bật lửa, vứt hết đi. Đúng lúc đó một cái tát của Giai Ninh cũng yên vị trên mặt anh. Châu Tiểu Sơn sững sờ, tay vẫn cầm túi xách của cô, gương mặt lộ rõ vẻ không tin nổi, nhìn chằm chằm vào cô. Lúc ấy xe đang đi vào biển mây bên đèo, hơi nước dày đặc ùa vào, gương mặt hai người đều trở nên mờ nhòa. Cô thừa dịp giằng lấy vô lăng, vừa chạm phải tay anh thì lập tức cào cấu, trong làn sương mù, chiếc xe chuyển bánh đánh võng, đâm vào một bên vách đá, vang lên tiếng va chạm chói tai, lần này Giai Ninh dồn hết sức đấu với Châu Tiểu Sơn. Cô không biết rốt cuộc mình muốn làm gì, chỉ muốn giành lại thứ gì đó, dù là thuốc lá cũng được. Giây tiếp theo xe lại đánh một vòng, rồi đột nhiên mất trọng tâm, cô nghe thấy tiếng anh nói: “Ngốc nghếch.” Lúc rơi xuống vực, tay cô bị anh nắm chặt. Lần đầu tiên Châu Tiểu Sơn gặp Hương Lan, đó là lúc cô từ Anh về đây nghỉ hè. Tướng quân Tra Tài giới thiệu hai đứa trẻ cho nhau, Hương Lan đưa tay ra nói bằng tiếng Anh: “Xin chào, Tiểu Sơn.” Tiểu Sơn cũng bắt tay nói xin chào, rất vui vì lần đầu tiên gặp mặt. Hương Lan bật cười, hỏi cha mình: “Sao cậu ấy cũng nói giọng Anh thế ạ?” “Bởi vì Tiểu Sơn học gì cũng giống y bản gốc.” Tướng quân đáp, “Kỳ nghỉ này để hai đứa sang Nam Mỹ chơi được không?” Bọn họ khoác ba lô lên vai, mang đôi giày leo núi nhẹ và chắc chắn, giống như những đứa trẻ yêu du lịch băng qua những đất nước xa lạ, ở những nhà khách dành cho người trẻ, uống nước suối, nhảy múa hoặc đánh bài cùng những con người xa lạ. Thời gian họ dừng lại ở La Mã dài hơn một chút, Tiểu Sơn chơi cờ vây với một người ở quán rượu, ngày nào cũng chơi, thắng thua ngang cơ. Hương Lan nói, đi thôi đi thôi, chúng ta tới đảo Phục Sinh. Tiểu Sơn bảo, đợi tôi thu phục được anh ta rồi nói. Cô gái đành mỗi ngày ở quán rượu đợi cậu. Ở được mấy ngày, có một ông bác tới nói chuyện với bọn họ, hỏi: Các cháu từ Anh đến à?” Tiểu Sơn buông ván cờ đang quyết chiến kịch liệt đáp: “Bọn tôi học trung học ở Anh.” “Trẻ quá.” “Học sinh đều thế cả.” “Trường nào?” “St. Thistle.” “Thầy Navan vẫn khỏe chứ?” Tiểu Sơn móc điện thoại ra: “Đợi tôi hỏi thăm ông ấy đã.” Ông bác nháy mắt với Hương Lan: “Kết quả học tập trước kia của bác không tốt lắm.” Tiểu Sơn nói điện thoại xong thì bảo với người kia: “Phiếu điểm đã được sửa rồi.” Một tin nhắn gửi tới máy ông bác. Ông ta vội vàng mở ra xem, mỉm cười, lấy ra một chiếc hộp nhỏ: “Đây là đồ điểm tâm cho thầy Navan.” Tiểu Sơn nhận lấy rồi mở ra xem, nhìn cẩn thận rồi đáp: “Ngon quá.” Hai người bắt tay chào tạm biệt. Hương Lan nhìn bọn họ: Nơi đất khách quê người lại gặp được bạn cùng trường, cảnh tượng ấy thật đáng yêu, quả là một bộ phim xuất sắc. Trước khi bay tới đảo Phục Sinh, máy bay gặp chút trục trặc. Tiểu Sơn bỗng thay đổi ý định, hỏi Hương Lan: “Hay là chúng ta tới Mũi Sừng nhé, ngồi thuyền là được. Mũi Hảo Vọng tôi tới rồi, vậy nên vẫn luôn muốn tới một cực khác của thế giới.” Cô khẽ cười: “Được.” Trước khi lên thuyền cậu nói: “Có quà cho cậu này.” Tiểu Sơn đeo cho cô một chiếc dây chuyền có mặt ngọc bích cực lớn, cô thốt lên: Đẹp quá! Lúc qua trạm hải quan, nhân viên hải quan là một người phụ nữ đã vào độ trung niên, khi kiểm tra giấy tờ, bà mỉm cười thân thiện với hai cô cậu khả ái đến từ phương Đông: “Các cháu thích nơi này chứ?” Tiểu Sơn gật đầu. Bà nhìn chiếc vòng trên cổ Hương Lan: “Ồ, đó là Nước mắt của mẹ vĩ đại, con gái cô cũng có một sợi mô phỏng.” Hương Lan đáp: “Cháu mới mua trước khi lên đường thôi mà. Cháu rất thích nó.” Vì vậy bọn họ an toàn rời khỏi đất nước đó. Thế nhưng Mũi Sừng chỉ có một ngọn hải đăng đã cũ, cát sỏi đen kịt hòa cùng sóng to gió dữ. Hương Lan đứng trước mặt cậu, nhìn về phía biển lớn: “Cậu đến đây là để giao dịch giúp ông ta, đúng không?” Cậu vẫn không hé lời, bởi vì không biết nên đáp lại thế nào. Có nước rơi xuống mặt, là nước mắt của cô. Hiện giờ cũng có hơi nước phủ lên mặt. Châu Tiểu Sơn mở choàng mắt ra, vội vàng điều chỉnh lại tầm nhìn và suy nghĩ: Hơi nước lững lờ, rừng cây trong khe núi, chiếc xe lật nhào, anh có thể cử động, cơ thể không bị thương tổn gì. Cừu Giai Ninh. Anh bỗng thở phào: Tay anh vẫn còn nắm chặt lấy tay cô. Quay đầu lại nhìn, cô vẫn ở bên cạnh, mở mắt nhìn anh, nhưng không nói gì. Anh vươn tay sờ lên khuôn mặt của cô, thăm dò hơi thở của cô: “Em sao rồi? Có ổn không?” “Ừm”, cô đáp lại, bị kẹt ở chỗ ngồi, không nói gì. Bây giờ bọn họ bị nhốt trong chiếc xe lật nhào, cửa xe bị cành cây và đá chèn mất. Tiểu Sơn đập vỡ tấm kính trước mặt chui ra ngoài, cẩn thận từng chút một kéo Giai Ninh ra. Cô nhíu mày, không nhúc nhích. Anh biết có chuyện gì đó, từ tốn hỏi: “Sao vậy? Giai Ninh.” “…” Anh ngửi thấy mùi máu, sau đó liền nhìn thấy con dao đó, con dao mà cô chuẩn bị, con dao định đâm vào người anh, mũi dao sắc nhọn đã đâm vào bên sườn phải của cô, mỗi lần Giai Ninh thở khẽ máu lại ồng ٣ chảy ra. Giai Ninh cảm thấy rất lạnh, mồ hôi rịn ra, không đau nhưng cả người run lên bần bật; muốn nói vài câu nhưng lại không thốt nên lời, chậm rãi vươn tay về phía anh, Châu Tiểu Sơn nắm chặt: “Đừng nói, Giai Ninh. Anh ôm em ra, em đừng cử động.” Tiểu Sơn vòng tay qua gáy cô đỡ lấy con dao, không dám rút vì sợ máu phụt ra, một tay khác ôm lấy đôi chân của cô, cố gắng giữ tư thế cũ của cô, từ từ ôm cô ra khỏi xe qua khung cửa. Anh đặt cô lên trên mặt cỏ, kiểm tra qua: Miệng cô không có máu, chắc hẳn nội tạng không bị tổn thương, nhưng mũi dao cắm vào ngập một ngón tay, miệng vết thương rất sâu, máu chảy ra rất nhiều. “Tôi, tôi…” Cô nhìn anh, miệng mấp máy. “Em không sao, đừng nói gì.” Anh vuốt ve mái tóc và gò má của cô, tay cô lạnh quá, anh nắm thật chặt, “Đợi anh một lát được không? Anh sẽ về ngay thôi.” Anh cởi chiếc áo sơ mi tay lỡ bằng vải ka ki của mình ra đắp lên người cô, nói như thể đang khẩn cầu: “Chỉ một lát thôi, em đừng cử động.” Thấy hình như cô gật đầu, Châu Tiểu Sơn vội vàng quay người chạy vào rừng sâu tìm cỏ cầm máu. Giai Ninh nằm trên mặt đất, bởi vì lúc trước đã uống aspirin, nên giờ đây máu cứ tí tách chảy không ngừng, tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ. Đầu tiên trước mắt cô hiện lên hình ảnh của Tần Bân, anh mặc áo khoác, ngậm điếu thuốc, đeo máy ảnh, Giai Ninh nói: “Em vẫn muốn đưa anh đi, nhưng anh xem, em đúng là kẻ ngốc.” Ngay sau đó người ấy bỗng biến thành Châu Tiểu Sơn, anh không nói gì, gương mặt trẻ tuổi phảng phất nỗi buồn. Lúc này Giai Ninh đã chắc chắn mọi chuyện kinh khủng trước kia đều là lỗi của mình, cô khẽ nói: “Xin lỗi, tất cả là lỗi tại tôi. Tại tôi làm hỏng tất cả.” Cánh tay run rẩy của cô từ từ sờ lên con dao kia, tự an ủi mình rằng: Tốt quá rồi, vốn dĩ thứ này thực ra là để chuẩn bị cho cô. Nơi đây có tiếng nước chảy, có mùi hương của thực vật. Mùi hương trên người Châu Tiểu Sơn lúc ái ân Cô dồn hết sức nhổ phắt con dao trên sườn mình ra. Châu Tiểu Sơn tìm thấy đạm trúc trong khe đá, đó là một loại thảo dược hình răng cưa mọc thành bụi, linh dược cầm máu trị thương trong rừng rậm, nhưng khía lá rất sắc, anh nhổ một bụi, tay bị trầy xước hết cả, không chỉ tay mà khắp người đều rướm máu do bị cành lá quất qua. Nhưng anh đâu để ý được đến chuyện đó nữa, lúc này trong mắt anh không còn gì khác, cởi trần chạy như bay trong rừng, chỉ sợ chậm một phút sẽ lỡ cả mạng sống của cô gái kia. Thế nhưng lúc anh trở về, máu của cô đã nhuốm đỏ cả một khoảng, đôi mắt khép hờ, lặng ngắt như thể không còn hơi thở. Châu Tiểu Sơn chỉ thấy đầu mình như vừa nổ tung, một thứ gì đó trong cơ thể bị đánh nát vụn. Anh vội vàng lấy tay mình, dùng cơ thể mình định phủ lên vết thương của cô, ngăn dòng máu đang chảy ồng ộc ra ngoài. Anh cực kỳ giận dữ, anh bảo cô đợi, bảo cô đừng cử động, rõ ràng cô đã gật đầu rồi mà lại thành ra thế kia. Bao lời dối gian cùng sự ruồng rẫy trước kia cũng chẳng bằng lần này. Cô mới là kẻ lừa đảo thực sự. Châu Tiểu Sơn ôm cô dậy, áp miệng vào tai cô, gằn từng tiếng: “Cừu Giai Ninh, em nghe cho rõ: Nếu em chết, anh sẽ giết tên đó, để hai người cùng xuống địa ngục. Anh nói được làm được.” Giai Ninh đang hôn mê bỗng ho một tiếng. Tiểu Sơn thở phào, vội vàng nhai nát đạm trúc rịt lên vết thương của Giai Ninh, xé quần áo thành mảnh băng bó cho cô, anh rất cẩn thận, vô cùng cẩn thận. Rồi anh ôm trọn cô vào lòng, không cho nhiệt độ cơ thế vốn thấp đến thảm thương của cô mỗi lúc một hạ xuống. Không biết qua bao lâu, Giai Ninh mới dần cựa quậy trong lòng Châu Tiểu Sơn, anh khẽ hỏi bên tai cô: “Anh là ai?” Cô nhận ra mùi hương này, trả lời yếu ớt: “Châu Tiểu Sơn.” Sau đó thở dài một tiếng. Bàn tay đang ôm lấy cô của anh càng siết chặt thêm. “Cậu đi đi.” “…” “Tôi lấy cái mạng này trả cho những lỗi lầm trước kia không được sao? Thả anh ấy đi.” “Không được nói.” “Vật liệu A…” “Anh muốn em sống.” Nói xong anh bèn hôn lên môi cô, dịu dàng mà vẫn kiên quyết, ngăn cô lên tiếng. Nụ hôn từ tốn mang theo hơi ấm đã xa cách lâu ngày. Lần trước là từ khi nào nhỉ? Chớm đông ở Bắc Kinh, trong ký túc Đại học Bắc Hoa, anh là người tình bí mật của cô. Anh rời khỏi môi cô, rồi lại ôm cô vào lòng: “Anh đã nói từ lâu rồi, Giai Ninh, em muốn đi sao, không được, tuyệt đối không thể được.” Khi tỉnh lại lần nữa, cô nghe thấy một tiếng động kỳ lạ. Mặt đất rung chuyển, cành lá sột soạt. Tiểu Sơn vẫn đang ở bên cạnh, đỡ cô ngồi dậy, tay vẫn đặt lên vết thương của cô: “Có người đến đón chúng ta.” Cô ngẩng đầu lên, đó là hai con voi lớn, được trang bị bộ yên vừa lộng lẫy lại vừa thoải mái, cô gái đã từng gặp kia đang ngồi trên một con. Giai Ninh vẫn nằm trong lòng anh, bọn họ cưỡi voi tiếp tục cuộc hành trình còn dang dở, máu đã ngừng chảy, cô tỉnh táo hơn, lẳng lặng ngắm nhìn vùng đất chưa từng đặt chân tới. Tiểu Sơn cũng nhìn cô, vươn tay gạt mấy sợi tóc bết mồ hôi dính trên trán cô ra. Cảnh tượng đó hệt như đôi chim chuyền cành, cẩn thận sửa sang lại bộ lông cho bạn tình, hơi thở như dung hòa vào nhau. Bọn họ đi dọc sông, đám chim ngụ trên tàng cây bên sông hoảng hốt vỗ cánh bay đi từng đàn. Giai Ninh bỗng tròn mắt. Tiểu Sơn nói: “Nhìn thấy không? Vẹt trắng đấy? Nếu em thích anh sẽ bắt cho em.” Cô lắc đầu. Anh nắm lấy tay cô, sao anh phải lo lắng trái tim của cô giờ đang ở đâu chứ? Giờ đây cô không thể quay lưng bỏ anh lại được nữa rồỉ. z Kì nghỉ hè đã kết thúc nhưng Hương Lan vẫn không chịu quay lại Anh. Cô chuyển tới học ở một trường trung học quốc tế tại thành Tây, Tiểu Sơn cũng đi theo. Trước khi đi tướng quân Tra Tài dặn dò Tiểu Sơn phải vừa chăm chỉ học tập vừa hết sức bảo vệ an toàn cho Hương Lan, ông còn đưa cho cậu một khẩu súng lục nhỏ màu bạc được chế tạo ở Anh. Trong trường khu học của nam nữ được phân riêng biệt. Phòng học và phòng ngủ của Tiểu Sơn và Hương Lan đều đối diện nhau, có đôi khi trong lớp cậu nghiêng đầu nhìn Hương Lan bên kia, cô chống tay lên má, hóa ra cũng đang nhìn về phía cậu. Sau đó giáo viên gọi cô dậy trả lời câu hỏi gì đấy, đương nhiên cô không trả lời được, ấp úng hồi lâu rồi đành đưa tay ra nhận thước của giáo viên. Sau cùng quay sang làm mặt quỷ với cậu. Vì vậy, sau khi tan học, ngồi trong thư viện Hương Lan lấy câu hỏi của giáo viên ra hỏi lại cậu lượt nữa, kèm theo lý do rất chính đáng: Cô không hề nghe giảng. Lúc đó cô mặc một chiếc váy trắng, cổ áo thủy thủ, cánh tay thanh mảnh, cô biết rất nhiều cách quay bút, lúc cậu giảng đề vật lý cho cô nghe, tay cô hơi nghiêng, quay bút đến nỗi cậu hoa cả mắt. Cậu giằng lấy bút của cô: “Mắc nối tiếp và mắc song song vô cùng quan trọng, nếu cậu không muốn thi thì tôi không giảng nữa.” “Chẳng phải chỉ thi thôi sao? Làm như ghê gớm lắm.” Cậu nhìn cô: Thuốc nổ cùng hàm lượng, nhưng cách mắc quyết định tới phạm vi nổ và mức độ, quyết định xem có thể hại chết bao nhiêu người. Những lời này cậu không nói ra, chỉ lẳng lặng thu dọn sách vở bỏ đi. Hương Lan túm lấy gấu áo của cậu: “Cậu nói gì ấy nhỉ? Trong mạch nối tiếp, cường độ dòng điện như nhau nên phải xem hiệu điện thế của điện trở? Đúng không?” Cậu ngồi xuống hỏi cô: “Thế trong mạch điện song song thì sao? Tôi vừa nói xong…” Trong khoảng thời gian này Châu Tiểu Sơn cao thêm rất nhiều, cùng một chiếc áo đồng phục màu trắng mà mặc lên người cậu lại càng tôn thêm vẻ tuấn tú. Khi những cậu trai khác trong ngôi trường nhà giàu này vắt óc tìm cơ hội cởi chiếc áo đồng phục nhan nhản này để khoác lên mình những bộ ple cao cấp hay là bộ thể thao có biểu tượng cỏ ba lá trước ngực, Châu Tiểu Sơn vẫn chỉ mặc đồng phục, cả ngày nghỉ cũng vậy. Cậu rất giản dị. Cậu thích học, thành thích rất ổn, ngoại ngữ nói rất lưu loát, ngữ âm chẳng kém gì người bản xứ. Cậu được các cô gái để ý nhưng lại không hề quan tâm, điềm tĩnh và kiệm lời hơn tuổi, đám thiếu nữ cảm thấy cậu có bí mật gì đó, vì thế lại càng mê mẩn hơn, nhưng cũng có cô bảo cậu lạnh lùng, thậm chí còn tỏ vẻ từng trải nói, con trai kiểu này ngoài bản thân ra, trong đầu còn chứa nổi ai khác? Bởi vậy họ quyết định đánh cược. Chiều cuối tuần hôm đó, có một nữ sinh đang trượt patin gần sân bóng rổ thì bị sảy chân. Cô gái đó cố ý, chính là cô mập rút trúng lá thăm. Có điều quá trình chuẩn bị trước có sơ suất nên từ giả thành thật, ngã trật cả đầu gối. Không một ai ra giúp cô, tuy đám nam sinh mặc Adidas rất tò mò về cân nặng của cô gái ấy nhưng không ai muốn ấy cánh tay mình ra làm cân, đám nữ sinh cũng không có ai chạy lên, bọn họ đang quan sát, nghĩ rằng trò chơi vẫn đang tiếp diễn. Chỉ có Châu Tiểu Sơn chạy qua, đỡ cô gái đó dậy rồi xoay người cõng cô lên lưng. Cuối tuần ấy bác sĩ không có ở trường, trời lại nóng nực, mặt trời như thiêu như đốt, Châu Tiểu Sơn cõng cô mập chạy qua sân bóng, khuôn viên trường, ba con đường mới đến bệnh viện gần nhất, may mà kịp thời sơ cứu nên vết thương ở chân cô gái không có gì đáng ngại. Cậu đợi bác sĩ khám chữa xong rồi mới đưa cô về, tiễn đến tận ký túc xá. Bọn họ nghĩ, rốt cuộc Châu Tiểu Sơn là người thế nào? Lúc lạnh nhạt, lúc lại tốt bụng, lúc hờ hững, lúc lại thân thiện. Chắc hẳn có một người có thể giải thích: Tra Hương Lan. Bọn họ đến cùng một lúc, thỉnh thoảng lại còn ở cạnh nhau. “Châu Tiểu Sơn là người thế nào?” Bị bạn bè hỏi chuyện này, Hương Lan nghĩ một lát, “Giống mọi người, chỉ có điều không thích nói chuyện thôi.” Lúc bọn họ nhắc đến cậu thì đã là nửa đêm. Ký túc tắt đèn, đám nữ sinh ngồi quây trong chăn, tay cầm đèn pin, một con hình nộm làm bằng lá trúc đặt ngay chính giữa, Hương Lan vừa dứt lời đã có người chọc lên mặt hình nộm: “Kẻ nào nói dối phải chịu đau.” Hương Lan quả thật cảm thấy tai mình hơi nhói, vội vàng sờ thử xem, lầm bầm làu bàu: “Tớ không nói dối.” Hương Lan nghĩ bụng, quả thật cô cũng không biết chuyện gì, cha mới là người bồi dưỡng Châu Tiểu Sơn, cậu ấy làm việc cho cha, cả hai người đều bí ẩn. “Các cậu đừng làm khó cậu ấy nữa.” Có người giải vây, đó là cô mập trước kia đã từng “tiếp xúc thân mật” với Châu Tiểu Sơn, “Có khi Hương Lan không biết gì thật. Đã không biết thì làm sao mà gạt chúng ta được” Người nói mỉm cười nhớ lại ký ức ngọt ngào, “Cậu ấy chạy rất nhanh, đưa tớ đến bệnh viện mà không hề thở dốc.” Hương Lan lại thấy khó chịu, cô vốn là một thục nữ dịu dàng thành thực, biết chuyện gì không thể nói, chuyện gì không thể khoe khoang, nhưng con gái tuổi này, không chuyện gì quan trọng bằng việc giữ sức hút của mình, Hương Lan đáp: “Nếu bắt buộc phải nói vậy tớ cũng không giấu nữa. Châu Tiểu Sơn ấy à, tất nhiên là cậu ấy thích tớ rồi. Cậu ấy đến đây học là vì tớ đấy.” Đám nữ sinh cười rần rần. Cô biết vì sao, có lẽ những lời này thực ra phải nói ngược lại mới đúng. Khi chột dạ con người ta có thể nổi sùng lên, Hương Lan lấy kim đâm lên ngực hình nộm bằng lá trúc: “Kẻ nào nói dối thì cả đời không được hạnh phúc.” Thầy quản lý cầm roi trúc gõ mạnh một cái vào cửa: “Còn không ngủ? Bắt đầu từ ngày mai dọn dẹp phòng tắm một tuần nhé!” Đám nữ sinh bịt miệng, ai nấy đều rón ra rón rén quay lại giường mình. Hương Lan rất lâu sau vẫn không ngủ được, cẩn thận tính toán. Tiểu Sơn quay về phòng mình thì thấy Hương Lan đang đợi cậu ở đó. Mái tóc của cô vừa đen vừa bóng như gấm, khẽ tung bay trong gió đêm man mát. “Không phải cậu có tiết Pháp à?” “Học không vào, tớ chuồn ra trước.” “…” “Dù sao thì cậu cũng có thể dạy tớ mà, đúng không? Tiểu Sơn?” “Giáo viên giảng mới cặn kẽ.” “Đều là thì quá khứ, một cái nhấn mạnh kết quả, một cái diễn tả hành động đang tiếp diễn trong quá khứ.” “Ồ… hóa ra là vậy.” Cô chậm rãi bước lại gần: “Tớ vẫn không hiểu một từ đơn.” “Từ gì?” “Embrasser.” “…” Cậu không trả lời được, cậu biết nghĩa của từ này, nhưng lại không thốt nên lời. Hương Lan ôm chặt lấy cậu, làn môi màu hồng phấn vừa thơm vừa mềm của cô áp lên đôi môi vừa mỏng vừa lạnh của cậu. Đó là một nụ hôn phớt nhưng lại đượm hương thơm. Cô buông cậu ra, cậu nhìn vào mắt cô, và cả làn môi nữa. “Kiss. Đúng không?” Cậu gật đầu. “Tối mai là vũ hội cuối tuần, chúng ta cùng khiêu vũ nhé.” “…” Cô yêu biết mấy vẻ mặt của cậu, Tiểu Sơn khi ấy, khuôn mặt lúc nào cũng lãnh đạm bởi vì ngượng ngùng mà đỏ hồng lên, cô phì cười ôm lấy cậu, vùi vào ngực cậu. Đây mới là vẻ mặt nam sinh tuổi này nên có, không phải sao? Cô đi ra khỏi phòng cậu, vui vẻ hát vang, vừa đi tới trước cửa nhà thể thao thì có người khẽ gọi: “Hương… Hương Lan.” Cô ngoảnh đầu lại. Dưới ánh đèn đường, trong điệu múa của những chú côn trùng xanh biếc, có một cậu trai đứng đó. Cô cảm thấy gương mặt và thân hình có những đường nét rắn rỏi ấy trông quen quen, nhưng quả thật vẫn không nhớ ra đó là ai. “Tớ là Nguyễn Văn Chiêu.” Chàng trai nói. “À.” Cô nhận ra cậu ta rồi. Cha của Nguyễn Văn Chiêu từng là cấp dưới của tướng quân Tra Tài, sau đó không mang bao lớn bao nhỏ quà cáp tới thăm hỏi nữa mà tự tách ra xây dựng thế lực riêng, giờ vô cùng phát triển, độc bá một phương. “Tớ đã nhận ra cậu từ lâu rồi.” Cậu Nguyễn bảo. Hương Lan mỉm cười: “Chào cậu, Văn Chiêu.” “Cậu cao lên nhiêu.” “Cậu cũng vậy.” “Ngày mai cùng khiêu vũ chứ?” “Ngày mai á? Chuyện ngày mai… để ngay mai nói.” Thế nhưng cô đợi cả một buổi tối, Châu Tiểu Sơn vẫn không xuất hiện. Cô mặc dạ phục tham dự vũ hội vì cô nghĩ cậu sẽ mặc lễ phục, nhưng cậu không đến. Lúc đầu đám con gái cười tủm tỉm xem Hương Lan gánh chịu hậu quả từ việc bốc phét ra sao, sau đó từng người ngồi xuống, cầm nước trái cây cùng đợi với cô. Cô gọi điện, cậu không nghe. Cô mập chống nạng vốn không định tham dự vũ hội bèn chen miệng: “Tớ thấy Châu Tiểu Sơn chơi bóng một mình ở sân bóng rổ.” Bọn họ cùng thở dài. Cô không đi tìm cậu nữa. Tự mình lên tầng thượng ngắm sao trời, nhớ lại chuyến du lịch tới Nam Mỹ của bọn họ. Giờ đương tháng Ba, bầu trời sao ở vùng nhiệt đới rực rỡ sáng như ngọc, cơ hồ chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào, nhưng thực sự đưa tay ra thì chỉ có gió lướt qua ngón tay. “Hương Lan.” Có người gọi. Cô quay đầu lại, là Nguyễn Văn Chiêu. “Ồ, Văn Chiêu.” Hương Lan lau nước mắt, mượn sắc đêm che giấu, mong người bên cạnh không nhìn thấy. “Vũ hội kết thúc rồi.” “Vậy à?” Hương Lan nói, kể ra, buổi vũ hội của cô cũng kết thúc từ lâu rồi. “Nhưng tớ vẫn muốn khiêu vũ với cậu.” “Tại sao lại không nhỉ?” Cô nhảy khỏi ban công, rồi cậu nắm chặt lấy tay cô. Đó là năm mười sáu tuổi của bọn họ. Trường Trung học Quốc tế Tây Thành. Buổi vũ hội cuối tuần nào đó dành cho học sinh vừa kết thúc. Châu Tiểu Sơn đánh bóng trong nhà thể thao tối đen, cái hay của môn này là ở chỗ: Ngoài bảng rổ, cậu không có đối thủ, không có kẻ địch, cũng không có bạn bè. Tra Lan Hương mặc đồng phục cùng Nguyễn Văn Chiêu khoác vest nhảy điệu slow chậm trên tầng thượng của ký túc, Nguyễn Văn Chiêu ôm lấy eo cô, miệng liến thoắng. Chuyện xảy ra sau đó khiến lời thề của Tra Lan Hương với hình nộm lá trúc trở thành sự thật.