Chương 14 Chai rượu sâm banh gói trong giấy thiếc xám, vùi một nửa trong đống đá hình vuông, hơi lạnh tạo thành những hạt nước và phủ một lớp sương mờ trên bề mặt chai xanh thẫm. Cạnh thùng đá là phô mai, những quả dâu tươi được xếp thành hình quả núi. Bồi bàn nâng chiếc khay lên cao, bước chân như bay nhưng vô cùng vững vàng đi qua nhà hàng, đại sảnh khách sạn, vào thang máy lên tầng hai mươi sáu, cho đến khi tới trước cánh cửa đó quả dâu tây trên chóp vẫn không hề lung lay. Người đó nhấn chuông cửa. Một lúc sau, người mở cửa là một cô gái xa lạ mặc bộ lễ phục màu đen, môi đỏ thắm. Bồi bàn không nói gì, khẽ lùi về sau, quét mắt một lần để chắc chắn rằng không nhầm phòng. Người đó nói bằng tiếng bản địa. Cô gái không hiểu, đứng sang một bên. Người ló mặt ra sau mới là người mà bồi bàn biết, Châu Tiểu Sơn, bọn họ nói bằng tiếng bản địa. “Tôi không gọi rượu.” “Khách sạn đưa tặng.” Tiểu Sơn nhìn qua: “Đều là đồ lạnh cả, không có thức ăn à?” “Dạ không, đây là đồ ăn nhanh.” Tiểu Sơn tự cầm lấy, trả tiền boa. Bồi bàn chắp tay chữ thập để cảm ơn, khẽ khàng bước đi. Lúc anh bê khay vào, cô đang định rời đi. “Em không định ở lại uống với anh một ly à?” “Tôi mệt rồi.” Anh không níu kéo, chỉ nhìn cô bỏ đi, đóng cửa lại Tiểu Sơn hít hà mùi hương trên ngón tay mình, là mùi hương của cô. Anh nhìn chai sâm banh trước mặt. Công việc của Châu Tiểu Sơn thường là thế này. Có khi vô cùng đơn giản, đi gặp người nào dó, nhận hàng, trả tiền rồi sau đó lại chuyển hàng về, bí mật và an toàn. Bắt đầu từ khi mười bốn tuổi Tiểu Sơn đã làm những vụ giao dịch đơn giản nhất. Thường thì khó khăn nằm ở con đường vận chuyển, bởi vì hàng hóa trong tay anh đều là vật báu bị mất trộm, bị truy nã treo giải thưởng, muốn vận chuyển về không hề đơn giản chút nào. Con đường Tiểu Sơn chọn còn khó khăn và nguy hiểm hơn bất kì ai. Có cái lại phức tạp hơn một chút, tốn nhiều công sức hơn, phải ẩn náu vạch kế hoạch vận chuyển, vì mục tiêu của những vụ giao dịch này thường là vật báu hiếm có, tướng quân sẽ lấy thứ đó để trao đổi vũ khí đạn dược mình cần với những nhn vật quyền lực khác. Ví dụ như cách chế tạo vật liệu A của Cừu Giai Ninh. Người mua không lấy được qua cách thức thông thường nên đành phải giao dịch với tướng quân Tra Tài, thù lao là một lượng lớn vũ khí, Tiểu Sơn nhận lệnh lẻn vào Đại học Bắc Hoa, tiếp cận mục tiêu, đợi vật liệu được xét duyệt, đến khi đã chắc chắn nó có hiệu quả thực tế. Vốn dĩ phải lấy trộm phương thức chế tạo về cho tướng quân, nhưng trong quá trình thực thi, nhiệm vụ nào cũng có thể xảy ra vài biến cố không ngờ đến, ví dụ như viện sĩ Vương Chí Lý đột nhiên đổ bệnh, ví dụ cuộc gặp gỡ giữa anh và Cừu Giai Ninh, ở mỗi khúc ngoặt anh đều phải đưa ra lựa chọn và ứng đối. Cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi cuốn cả một người không liên quan như Tần Bân vào vòng xoáy này, phải lấy anh ta để uy hiếp người khác. Với anh mà nói, đây không phải là một nhiệm vụ tốt, không thể so sánh được với lần trộm sư tử hổ suôn sẻ ở Pháp trước kia. Còn có vài lần mục tiêu của nhiệm vụ thay đổi rất đột ngột, thường là do tình hình, hoặc đến sát giờ tướng quân mới quyết định. Tiểu Sơn giải quyết bằng một cách thô bạo và nhanh chóng. Thùng đá đựng sâm banh ướm đầy hơi nước ở trước mặt anh bên trong chứa đựng tin tức và nhiệm vụ gì đấy vẫn chưa hề biết. Tiểu Sơn không động vào thùng đá mà móc điện thoại ra gọi. Chuông vang lên ba tiếng, điện thoại đã kết nối nhưng không ai nói gì. “Mạc Lị.” Tiểu Sơn nói. “…” “Câu hỏi của em, anh đã có đáp án.” “…” “Chúng ta không bao giờ gặp lại nữa cũng được. Hoặc anh không bao giờ làm thế, hoặc em dừng tay ngay bây giờ, lập tức rời đi.” “…” “Không phải ai cũng có thể trờ thành người môi giới đâu.” “Không. Em muốn được giống anh. Còn giỏi hơn anh.” Cuối cùng Mạc Lị cũng đáp, giọng còn hơi khàn: “Anh hãy đợi đi, em sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ này. Em sẽ làm còn tuyệt vời hơn anh.” Sau đó Mạc Lị cúp điện thoại, chỉ còn lại tiếng tút tút gai tai. Tiểu Sơn nhìn ra ngoài bờ biển trong màn đêm, sóng biển vỗ trắng xóa, hải đăng chiếu ra ánh sáng màu vàng sáng ngời hình xoắn ốc, soi sáng đất trời. Tiểu Sơn nhớ tới cái ngày trước khi ra khỏi thành Tra Tài, anh tới gặp tướng quân. Không ngờ Mạc Lị bỏ đi đã lâu cũng có mặt ở đó, thấy anh, cô không nói gì, vẻ mặt bướng bỉnh. Sau đó bọn họ mỗi người phải đi tới một nơi khác nhau, Tiểu Sơn tới Đốc Mạch nghỉ phép, Mạc Lị nhận nhiệm vụ đầu tiên trong cương vị môi giới, tới một nơi xa nhận hàng. Bọn họ cùng xuất phát, lúc sắp đi, ở trước cửa dinh thự của tướng quân, đột nhiên Mạc Lị hỏi Tiểu Sơn: “Phải làm thế nào mới có thể vĩnh viễn không gặp anh?” Anh không nói gì. Cuối cùng giờ cũng có câu trả lời. Cuộc sống không bao giờ dừng lại, Mạc Lị là người đến sau, bứt ra càng sớm càng tốt. Nhưng Mạc Lị lại không làm thế. Anh trầm ngâm hồi lâu, lấy thùng đá ra, ngón cái miết vành ngoài, bốn ngón tay còn lại thì dồn sức vào trong, xoay tròn ba vòng ngược chiều kim đồng hồ, từ từ nhích lên trên. Hai lớp trong và ngoài của chiếc thùng đá tách ra, Tiểu Sơn lấy ra một tờ giấy mỏng màu trắng ở ngăn vách, anh mở chai sâm banh, vẩy chút rượu rồi lấy đá xoa trên tờ giấy trắng, đột nhiên một tấm ảnh hiện ra. Tiểu Sơn nhìn thật kỹ. Một phút sau tấm ảnh kia đã không thấy đâu, còn tờ giấy trắng kia không khác gì những tờ giấy khác. Từ lúc trở về từ phòng Tiểu Sơn, Giai Ninh vẫn không tài nào chợp mắt nổi. Cô khoác áo ra đại sảnh định tìm thuốc ngủ hoặc một bao thuốc cũng được, đã lâu rồi không hút, bao thuốc cuối cùng của cô đã bị Tiểu Sơn ném đi. Không có thuốc ngủ. Người phục vụ nói, quý cô không ngủ được có thể lên khu phục vụ ở tầng ba, ở đó có tẩu thuốc, rất hiệu quả với việc trị chứng mất ngủ. Giai Ninh đi giày định lên tầng thì thấy một người đàn ông đang ngáp liên hồi ở hành lang cạnh phòng vệ sinh nữ. Cô nhận ra đó là vệ sĩ của cô bé mình gặp lúc ăn cơm xong. Nửa đêm nửa hôm, chắc chắn phải xảy ra chuyện gì đó mới bắt một người trưởng thành đứng đợi chỗ này. Giai Ninh bước qua đúng lúc cô bảo mẫu cũng đi từ trong ra, lắc đầu, cùng vẻ mệt mỏi và bất lực. Bọn trẻ con thường không muốn xa tay của mẹ, món đồ chơi mình yêu thích hoặc bể bơi đây ắp bạn bè, đây là lần đầu tiên Giai Ninh thấy một đứa bé lưu luyến không chịu ra khỏi phòng vệ sinh. Sở thích thú vị đến quái đản. Giai Ninh toan bước vào thì bị vệ sĩ ngăn cản, nhưng cô bảo mẫu nhận ra, liền xin cô giúp đỡ. Giai Ninh bước vào, quả nhiên nhìn thấy con bé đang ngồi trên chiếc đi văng phía trước, gương mặt bầu bĩnh trắng trẻo, đẹp nhưng lạnh lùng. Cô ngồi xổm trước mặt con bé: “Muộn vậy rồi sao không đi ngủ?” “…” Con bé đang mặc chiếc váy ngủ màu trắng, đôi chân nhỏ nhắn lộ ra ngoài. “Sao cháu không đi giày?” Giai Ninh hỏi. Đôi chân nhỏ của con bé rụt lại. “Nếu để con chuột nhỏ chạy ra cào chân thì cháu sẽ bị ngứa suốt đêm đấy.” Vừa nói cô vừa thò tay chọc chọc vào gan bàn chân vừa mềm vừa mũm mĩm của con bé. Con bé mở lời: “Cháu không sợ.” Giai Ninh đứng dậy: “Vậy được, cháu ngồi một mình ở đây đi. Cô mệt rồi, cô muốn về ngủ.” Cô giả vờ định đi, con bé liền đứng lên, lấy váy che chân lại. Giai Ninh phì cười nói thầm vào tai con bé: “Đi thôi, cô đưa cháu đi. Cháu ở đây một mình, có che chân đi thì chúng vẫn sẽ cào lên lòng bàn tay của cháu thôi.” “…” “Cháu biết không? Nếu giờ không đi ngủ thì sáng mai sẽ mệt lắm, sẽ không xem hết buổi biểu diễn ảo thuật được đâu.” Con bé vẫn không nói gì, chỉ nhìn Giai Ninh. Lúc Giai Ninh thật sự định đi thì con bé vươn tay ra. Cô không biết bế trẻ con cho lắm, bèn đưa hai tay ra kẹp lấy vai ôm con bé lên. Trông con bé không được thoải mái, nhưng vẫn vòng tay ôm cổ Giai Ninh, khiến cô ngửi thấy mùi sữa. Cô kể vài chuyện linh tinh cho đứa bé nghe, muốn con bé đồng ý cho cô ôm, để cô đưa ra khỏi phòng vệ sinh này. Cô không hỏi chuyện bố mẹ con bé, vì sao ư? Một đứa bé gái xuất thân giàu sang luôn có bảo mẫu và vệ sĩ kè kè bên cạnh mà không phải là cha hay mẹ thì làm sao cô có thể hỏi “Mẹ em đâu rồi?”, cô làm sao có thể chạm vào nỗi đau của con bé? Cô ôm con bé, nhớ tới lúc cha mẹ mình ly hôn, cô đã hút hết hai bao thuốc lá trong lớp ôn thi Olympic Toán học của mình. Còn đứa bé trong lòng cô hiện giờ chỉ im lặng mà thôi, không hề làm gì quá đáng. Cô bảo mẫu ôm lấy đứa bé, sau đó cảm ơn. Con bé tựa má vào vai cô bảo mẫu, nhìn Giai Ninh, đôi mắt đó rất đẹp, rất trong. Giai Ninh thấy bảo mẫu ôm rất chuyên nghiệp, nhân lúc đi thang máy về phòng cô bèn đưa hai tay ra bắt chước, quên luôn cả việc muốn đi hút vài điếu thuốc. Châu Tiểu Sơn đứng ngoài cửa phòng đợi cô, nhìn cô bước ra khỏi thang máy, mở cửa phòng mình. “Này, người hay đi chơi đêm.” “Chào anh bảo vệ.” Anh mỉm cười, bước vào phòng theo cô: “Đi đâu thế?” Cô liếc nhìn anh: “Xuống dưới tầng, đi dạo một vòng.” Anh vươn tay ra ôm lấy cô, khẽ ghé sát mặt cô, nói lấp lửng: “Vừa nãy chúng ta…” Giai Ninh không chú ý, nghiêng đầu nhìn anh: “Này, bao giờ tôi mới có thể đưa chồng mình rời khỏi đây?” Anh sững lại một lát: “Ba ngày nữa, người mua sẽ gọi điện cho anh. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì anh sẽ lập tức thả hai người đi.” “Rất tốt.” Giai Ninh nói. “Nếu…” “Cậu muốn hỏi liệu tôi có đồng ý ở lại nơi này không hả?” “Phải.” Anh nghĩ, cô thật thẳng thắn. “Ông chủ của anh từng hỏi một câu y như thế.” Cánh tay ôm Giai Ninh của Tiểu Sơn hơi siết lại, anh nhìn vào mắt cô: “Ông ấy từng hỏi em?” “Phải. Lần ăn cơm đó.” “Vậy em trả lời thế nào?” “Không. Châu Tiểu Sơn, ai hỏi tôi cũng thế thôi. Tôi sẽ không ở lại nơi này, tôi sẽ về cùng chồng tôi, chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới, trong năm sẽ sinh một đứa bé gái. Chúng tôi sẽ cùng nhau đến bách niên giai lão. Con gái tôi sẽ rất hòa đồng, học hành giỏi giang. Còn cậu, tôi sẽ quên.” Lúc đang nói, chính bản thân cô cũng không biết rằng, có giọt nước đã chảy quanh khóe mắt hồi lâu, nhưng vẫn ương bướng không chịu rơi xuống. z Mạc Lị nghĩ, nếu là Tiểu Sơn thì lúc này anh sẽ làm thế nào? Đã mười lăm phút trôi qua mà người giao hàng vẫn chưa đến. Cô đợi ở hành lang trong bệnh viện, suy nghĩ biện pháp, chẳng lẽ lại về tay không như thế này? Hay là tới căn phòng bệnh đó, tự cắt ngón trỏ trên bàn tay phải của mục tiêu. Không, cô không thể quay về như thế, cô đã nói với Tiểu Sơn rằng muốn trở thành một người giống anh, muốn ngang hàng với anh, đây là nhiệm vụ đầu tiên, cô phải thành công, nhất định phải thành công. Nghiến răng quyết tâm, Mạc Lị nhớ tới Tiểu Sơn, anh luôn biết vượt qua muôn vàn khó khăn, hoàn thành nhiệm vụ. Cô quay người lên tầng cao nhất, tới căn phòng bệnh, từ từ tiếp cận mục tiêu. Trong căn phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng cao nhất trong bệnh viện trung ương, người nằm trên giường gần đất xa trời cắm đầy ống truyền, dây rợ xung quanh nhưng vẫn nắm phần lớn quyền lực ở miền Bắc nước Y, ông ta nắm trong tay một lượng vũ khí khổng lồ, quân đội và đất đai màu mỡ, thiết lập trạm kiểm soát ở khu vực mình quản lý, vũ khí tướng quân Tra Tài mua ở nước ngoài không thể vận chuyển qua đường bộ, ông cần ngón trỏ trên bàn tay phải của người này, dấu vân tay của ông ta chính là căn cứ thông quan. Bên ngoài có hai tay vệ sĩ canh gác, Mạc Lị tạo âm thanh giả trong góc hành lang, một tay vệ sĩ nghe thấy bèn đi tới, vừa tới khúc cua đã nằm gọn trong phạm vi tấn công của Mạc Lị, cô nhanh tay kéo một sợi kim loại mảnh từ trong đồng hồ đeo tay ra, quàng qua cổ đối phương một cách cực kỳ chuẩn xác, dồn hết sức lực, hai mươi giây trôi qua, người đàn ông vạm vỡ đã bỏ mạng. Cô ngồi xổm xuống chờ đợi, kẻ còn lại thấy bạn mình đi mãi chưa về bèn gọi tên người đó, nhưng không ai đáp lời, sau đó Mạc Lị nghe thấy tiếng bước chân, tiếng súng lên nòng, người đó từ từ tiến lại gần, tay phải của Mạc Lị nắm chặt con dao găm. Trong khúc quanh này ở hành lang, cửa sổ không đóng chặt, tay vệ sĩ đi tới chỗ đó đúng lúc cơn gió ùa vào, một con côn trùng nhỏ xanh biếc lọt vào mắt người đó, anh ta vội vàng nhắm mắt lại, nhưng lúc mở mắt ra đã không còn kịp nữa, tay trái của Mạc Lị đã hất súng của anh ta lên cao, tay phải cô lập tức vung dao chếch lên phía trước ba mươi độ, chuẩn xác đâm vào tim anh ta. Động tác của Mạc Lị vô cùng thành thạo, mỗi lần cô ra tay, tiếng Châu Tiểu Sơn nhắc nhở luôn vang bên tai: “Lúc đâm phải xoay một chút rồi mới rút ra, cứa nát tim thì người đó muốn rên cũng không được.” Tất cả quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt, không một tiếng động. Mùi máu tanh trở nên ngòn ngọt trong làn gió xuân. Mạc Lị đẩy cánh cửa phòng bệnh ra, mục tiêu ở ngay trước mắt. Nhiệm vụ của cô không hề phức tạp, ngón trỏ bàn tay phải, chỉ cần tìm khớp xương rồi chặt mà thôi, con dao găm vừa mới được tưới máu trở nên sắc bén vô cùng. Thành công ở ngay trước mắt. Dường như ở ngay trước mắt. Một giây sau, một họng súng chợt gí sát ngay thái dương của cô, quả đúng là cao thủ, cô không hề nghe thấy tiếng người đó bước vào phòng. Cùng lúc đó tại vùng duyên hải phía Đông nước Y, trong hội trường mái vòm ở Đốc Mạch xa hoa, màn biểu diễn đặc sắc của nhà ảo thuật tới từ phương xa sắp sửa bắt đầu. Châu Tiểu Sơn cầm điện thoại, mở ra xem, như thể đang đợi điều gì, lo lắng điều gì, đột nhiên có tiếng chuông vang lên, chiếc điện thoại trượt xuống khỏi bàn tay trước nay chưa từng run rẩy của anh, đập xuống đất. Anh nhìn nhưng không có động tĩnh gì, Giai Ninh cúi xuống nhặt hộ, đặt vào tay anh, làn da hai người lạnh lẽo giống hệt nhau. Trưóc khi Siegfried và Roy lên sàn, có một màn xiếc nhỏ của dân bản xứ làm ấm không khí. Trong tiếng chiêng trống, một nghệ sĩ có vóc người hệt như cây trúc lên bục, mặt anh ta bôi vẽ đầy những vệt màu rất khoa trương, anh lấy bồ câu, ngỗng trắng, chó Nhật, cuối cùng là một con cá sấu từ trong áo khoác của mình ra, đoạn đắm đuối hôn lên miệng con cá sấu, răng trên răng dưới của nó vừa chạm vào nhau anh ta đã lảo đảo, hết thảy người xem đều bật cười. Sau đó là màn biểu diễn cưỡi thú của cô gái Thổ Nhĩ Kỳ, cô ta đeo mạng che mặt, mặc bộ quần áo lộng lẫy, cưỡi con lạc đà cao lớn bước lên đài, bộ yên của lạc đà đính đầy đá quý, trên đầu cài một sợi lông chim cao vổng, dưới chiếc roi da màu đen, chúng chạy theo nhịp tiếng nhạc, nhanh như cắt. Cô gái ngồi trên lạc đà gửi tới một nụ hôn gió, rồi lộn người tạo thành một tư thế có độ khó cao, người xem vỗ tay rần rần. Nhưng đúng vào lúc cao trào, đèn đột nhiên vụt tắt, nhạc cũng dừng lại. Trong bóng tối, một ánh đèn lóe sáng, ở chính giữa sân khấu, Siegfried và Roy đứng ở đó trong chiếc áo trắng và quần đen, con sư tử trắng nằm sấp bên cạnh bọn họ, hổ trắng thì ngồi. Roy huơ tay, con hổ trắng gầm lên một tiếng dài, vang dội cả khán phòng, dũng mãnh, thần kỳ. Khán phòng rộ lên tiếng vỗ tay như sấm, bọn họ vô cùng chờ mong buổi biểu diễn đặc sắc hôm nay. Nhưng những thứ Châu Tiểu Sơn nhìn thấy lại không chỉ có thế. Trong giây phút ánh đèn lóe lên, anh đã nhìn thấy có mai phục ở bốn lối đi nhỏ, bọn chúng có trên hai mươi người, đang lanh lẹ xuyên qua khán đài, nhằm thẳng về phía anh. Tối qua anh đã đến Petersburg, nhưng phải đến hôm nay Nguyễn Văn Chiêu mới ra tay. Với hiệu suất như thế, thảo nào cố lắm bọn họ mới chỉ sở hữu được một xó xỉnh ở vùng duyên hải phía Đông này, làm vài vụ buôn bán vớ vẩn. Bóng tối lại bao trùm, anh vỗ lên mu bàn tay của Giai Ninh. “Chuyện gì vậy?” “Xin lỗi đã làm phiền em, nhưng mong em hãy lánh khỏi nơi này. Ra ngoài đợi anh.” Đó là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện với nhau trong ngày hôm ấy. Đột nhiên sân khấu lửa bùng cháy, Giai Ninh quay mặt lại nhìn anh, dưới ánh lửa đỏ, gương mặt xinh đẹp của cô được sắc hồng bao phủ. Cô không hỏi nguyên nhân, khom lưng đi luôn. Trên sân khấu, Roy dẫn chú hổ trắng vào chuồng. Ông ta muốn khiến nó biến mất trước mắt bao người sao? Tiểu Sơn nghĩ, xem ai nhanh hơn. Anh cần một sự hỗn loạn, không cần quá kinh động, chỉ cần đủ thoát thân là ổn. Chiếc đồng hồ đeo tay của anh có một thiết bị nhỏ, bên trong đặt một thứ trông như hai lát keo, đó là axit nitric và glycerin đã được đông đặc, Tiểu Sơn lấy chúng ra, nhẹ nhàng vê trong lòng bàn tay. Trải qua một quy trình xử lý đặc biệt, chúng đã trở thành từng vật thể rắn ổn định, có điều, một khi dung hòa cả hai lại, sẽ tạo ra một vụ nổ mạnh. Trên sân khấu, chiếc chuồng hổ được phủ một lớp khăn đen. Khán giả nín thở chờ đợi. Sát thủ từng bước tiến lại gần. Tiểu Sơn vẫn im lặng. Bên phải, đã có người chỉ cách anh hai mét. Đột nhiên bên cạnh có người hút thuốc, một đốm lửa đỏ sáng lên. Tiểu Sơn nghĩ bụng, thật đáng ghét, thế nhưng vẫn phải cảm ơn ông ta, Tiểu Sơn bắn thứ trong tay ra, axit nitric và glycerin đã được vê vào nhau cùng sượt qua tàn thuốc, hai chất nổ cùng ma sát trong không khí, dung hòa trong đốm lửa, gắn kết, nổ tung, bay thẳng về phía kẻ địch của anh như sao chổi.