Động Cơ Giết Người
Chương 12
Trong một vụ án mưu sát, chuyện không có khả năng nhất lại chính là chuyện có khả năng nhất.
Hôm nay là thứ bảy.
Đây vốn là ngày nghỉ quý giá thuộc về chúng tôi, song do xảy ra hai vụ án mưu sát nên chúng đã bị Cục tàn nhẫn chiếm dụng.
Sáng sớm, chúng tôi đã đến văn phòng, tổng kết báo cáo điều tra hai ngày qua.
Theo thường lệ, ông sếp hiền lành của chúng tôi sẽ phát biểu một bài diễn văn nhỏ về mức độ nghiêm trọng của hai vụ án mưu sát và ảnh hưởng bất lợi của chúng đối với xã hội, sau đó lại nhấn mạnh nhất định phải mau chóng phá án, sau đó lại tiến hành trình bày tầm quan trọng của công việc cảnh sát chúng tôi đối với an sinh đoàn kết xã hội.
Giọng sếp không cao, vừa khàn vừa lề mề vừa ngoan cố, cứ như bài hát ru con vang vọng bên tai, chỉ chốc lát sau tôi đã buồn ngủ.
Tôi lấy tay chống trán, gật gà gật gù trên ghế không biết bao nhiêu lâu thì cơn đau truyền đến từ chân kéo ý thức tôi trở về cơ thể.
Là Lưu Ly. Cô đang dùng mũi giày cao gót nhọn hoắt của mình đá mạnh vào cẳng chân tôi.
Tôi á một tiếng, đau quá rụt chân lại.
“Đến anh phát biểu kìa, phát biểu!” Cô khẽ nói.
Tôi lấy lại tinh thần, phát hiện ánh mắt như khe cửa của sếp dễ mến đang nhìn mình.
“Tiểu Trần, lại đang mơ màng gì đấy?” Chú hỏi.
“Báo cáo trưởng quan, không mơ màng gì hết. Thuộc hạ đang toàn tâm toàn ý nghĩ về vụ án trong tay!” Tôi mau chóng đáp lại.
Lưu Ly cười phì một tiếng.
Sếp cũng cười: “Tốt. Không chỉ đi làm nghĩ về vụ án, tan ca nghĩ về vụ án, Tiểu Trần ngay cả ngủ cũng toàn tâm toàn ý nghĩ về vụ án. Tinh thần này rất đáng khen ha?”
Các đồng nghiệp thấy vậy đều bật cười. Ông mập Tôn Cương còn phát ra tiếng cười đặc biệt vang dội.
“Cám ơn lãnh đạo khen ngợi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, phát triển tinh thần cách mạng của giai cấp vô sản, làm tốt nhiệm vụ của một chiếc đinh ốc trong đội cảnh sát.” Tôi phẫn nộ nói: “Thế nhưng tại đây tôi muốn nêu ý kiến với đồng chí Tôn Cương thiếu nghiêm túc trong giờ họp, còn cười toe toét.”
“Tôi đây không phải tại thấy ông được khen nên đặc biệt mừng cho ông hay sao!” Tôn Cương cười ha ha.
Tôi đang định trả đũa thì bị trưởng khoa cắt lời.
“Được rồi, quay về chuyện chính đi.” Sếp rất có phong thái lãnh đạo vung tay lên: “Giờ xin mời Tiểu Trần phát biểu quan điểm của mình về vụ án.”
Tôi chuẩn bị tinh thần, cầm ra tài liệu điều tra tôi tổng kết qua hai ngày vừa rồi.
“Cho tới bây giờ, tuy vụ án vẫn còn nhiều điều bí ẩn nhưng qua hai ngày điều tra khắp nơi, hiện tại chúng tôi đã có một vài manh mối.”
Tôi hắng giọng, nói: “Đầu tiên, tôi cho rằng đối tượng điều tra trọng điểm của chúng ta nên tập trung vào Lý Mai. Bởi vì vụ án này có một điểm đáng ngờ rất lớn chính là Lý Tín Như bị sát hại tại nhà song Lý Mai lại khai hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Chẳng lẽ trước khi chết, Lý Tín Như không kêu một tiếng cứu mạng? Và sau khi Lý Mai ngủ, Lý Tín Như lén lút rời khỏi giường, thay quần áo đi ra ngoài, người làm vợ chẳng lẽ thật sự hoàn toàn không biết gì cả? Hay chính Lý Mai đã theo dõi Lý Tín Như tìm đến chỗ Chu Khiết Khiết? Sự thật chứng minh, Lý Tín Như không phải một ông chồng tốt, mà Lý Mai lại đơn phương cho rằng tình cảm vợ chồng của họ rất tốt. Vì sao Lý Mai lại sợ chúng ta biết chuyện tình cảm vợ chồng của họ không tốt? Xét tổng thể thì động cơ giết người của Lý Mai đầy đủ nhất. Do cuộc hôn nhân của cô vô cùng bất hạnh, chồng có khả năng vứt bỏ mình bất cứ lúc nào, cha thì lại không cho phép ly hôn, Lý Mai là một người phụ nữ thiếu cảm giác an toàn và hơi ấm gia đình, đây thường chính là nguyên nhân mấu chốt cấu thành động cơ giết người. Thế nhưng, mặt khác, tôi và Lưu Ly đã gặp phải tình huống mới tại nhà mẹ đẻ Lý Mai.”
Tôi thuật lại những chuyện từng trải vào hôm đầu tiên đến tìm cha mẹ Lý Mai và chuyện đã xảy ra vào hôm qua khi gặp Lý Nhiễm.
“Câu hỏi của tôi là, vì sao Lý Nhiễm phải tránh mặt cảnh sát chúng ta? Tôi có thể đặt giả thiết, hung thủ thật sự chính là Lý Nhiễm hay không? Nếu như vậy, rất nhiều chuyện đều có thể giải thích rõ ràng. Bởi vì nếu là tình nhân giết người, vì sao đối tượng lại là một tình nhân khác chứ không phải vợ của người đó? Trừ phi vợ của kẻ bạc tình này chính là chị ruột của mình. Chúng ta có thể đặt giả thiết hơn một năm trước, Lý Tín Như và Lý Nhiễm có quan hệ mờ ám, bị Lý Mai phát hiện, họ náo loạn một trận, cuối cùng Lý Tín Như tặng căn hộ cho nhà Lý Mai làm quà trả nợ là xong việc hay không? Nhất định Lý Tín Như còn đồng ý với Lý Mai sẽ không bao giờ qua lại với Lý Nhiễm nữa. Thế nhưng rất rõ ràng, Lý Nhiễm là một thiếu nữ trẻ trung đáng yêu, thiếu nữ như cô chắc hẳn sẽ thích mẫu đàn ông sự nghiệp thành đạt, ngoại hình anh tuấn trưởng thành như Lý Tín Như. Trong chuyện này, nếu phụ nữ không buông tay, đàn ông lại tùy tiện thì họ nhất định sẽ tiếp tục ám độ trần thương [12]. Cho đến lúc Lý Tín Như gặp được người xinh đẹp hơn đáng yêu hơn Lý Nhiễm là Chu Khiết Khiết, vì yêu Chu Khiết Khiết nên Lý Tín Như mới rời bỏ Lý Nhiễm, cho nên Lý Nhiễm ôm hận trong lòng, một đường theo dõi Lý Tín Như đến nhà tình nhân mới, giết Chu Khiết Khiết, lại quay về nhà chị, giết anh rể cợt nhả trong tình cảm này. Có lẽ ngay từ đầu Lý Mai đã biết rõ hung thủ là ai, nhưng cô ta nhất định phải bảo vệ em gái mình, có lẽ cô ta còn giúp Lý Nhiễm rời khỏi hiện trường, có lẽ dao bổ dưa do chính Lý Mai tẩy rửa, cô ta suy trước tính sau thật lâu rồi mới quyết định báo án. Do chúng ta không có chứng cứ bắt Lý Nhiễm, nếu cả nhà họ đều kín miệng như bưng, chúng ta sẽ không tìm thấy động cơ giết người của Lý Nhiễm. Trên thực tế, cả nhà họ đúng là liên tục lảng tránh chuyện này.”
[12] Ám độ trần thương: Kế thứ 8 trong 36 kế, nghĩa là chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Lúc này Tôn Cương lại đưa ra dị nghị: “Thế nhưng có một việc tôi không hiểu, Lý Mai hay Lý Nhiễm đã theo dõi Lý Tín Như đến nhà Chu Khiết Khiết bằng cách nào? Lý Tín Như lái xe đến chỗ Chu Khiết Khiết, nhưng chị em Lý Mai chắc hẳn không lái xe chứ. Nếu có thì chiếc xe dùng để theo dõi đã để ở đâu?”
“Có thể là bắt taxi không?” Tưởng mập nói.
Tôi cảm thấy Tôn Cương nói rất có lý: “Chắc là không. Bởi vì con đường dưới nhà Lý Tín Như qua lại rất thưa thớt, vào đêm khuya nhất định rất hoang vu, chắc hẳn rất khó gọi taxi.”
“Tôi đồng ý.” Lưu Ly nói: “Hơn nữa nếu muốn giết người mà gọi taxi là quá ngu ngốc. Chỉ cần chúng ta nắm giữ bằng chứng gọi taxi vào thời gian cùng ngày thì chẳng khác nào nắm được bằng chứng phạm tội của cô ta cả.”
Mọi người trầm mặc.
Sếp lấy tay gõ bàn: “Đây là điểm đáng ngờ. Mọi người phải làm rõ chuyện này.”
“Thứ Hai tôi sẽ đến công ty taxi điều tra trong thời gian xảy ra vụ án, có xe nào bắt khách ở dưới nhà Lý Tín Như hay không, tranh thủ sự phối hợp của tài xế taxi.” Tôn Cương chủ động xin đi giết giặc.
“Được, chuyện này giao cho Tiểu Tôn đi làm.” Chú nói.
Tiền mặt rỗ vẫn trầm tư không nói lời nào, lúc này đột nhiên mở miệng: “Câu hỏi vừa rồi của Tôn Cương, tôi nghĩ có thể Lý Mai hay Lý Nhiễm ngay từ đầu đã trốn trên xe Lý Tín Như hay không?”
“Chuyện này cũng không phải không có khả năng…” Lưu Ly nói: “Vậy đầu tiên phải loại bỏ nghi ngờ với Lý Mai vì Lý Tín Như rời khỏi nhà sau khi Lý Mai đã ngủ, nhà họ chỉ có một cánh cửa, không thể có chuyện Lý Mai đang ngủ trên giường lại rời khỏi nhà trước Lý Tín Như, chạy lên xe anh ta để trốn được.”
“Lưu Ly, tiền đề cho suy luận này của em là hoàn toàn tin tưởng những điều Lý Mai nói là sự thật.” Tiền mặt rỗ cười: “Làm sao em biết tình hình lúc ấy rốt cuộc là như thế nào? Cho đến hiện tại, làm sao chúng ta có thể tin tưởng Lý Mai đã nói thật?”
Lưu Ly không nói gì cả.
“Chỗ này còn có một vấn đề.” Tôi nói: “Chính là hai bản khẩu cung chúng tôi lấy được không khớp với nhau.”
Nhắc tới Trình Minh, tôi kinh ngạc phát hiện trong lòng tôi có một chút cảm giác không tình nguyện. Tôi thật sự không muốn nhắc tới tên anh ta ở chốn này. Tôi rất ghét mình như vậy. Tôi đã sớm tự mình đá mình trong lòng một ngàn tám trăm lần.
Cứ như đang tự phân cao thấp với chính mình, tôi hết sức bình tĩnh thuật lại cuộc nói chuyện với Trình Minh và cuộc nói chuyện của tôi với Lý Nhiễm.
“Trình Minh và Lý Nhiễm, tất phải có một bên đang nói dối.” Tôi nói: “Vậy rốt cuộc người đó là ai? Lúc đầu tôi nghi là Trình Minh, nhưng anh ta lại đưa ra chứng cứ hoàn hảo chứng minh mình không có mặt, nhân chứng vật chứng đều có. Nếu người nói dối là Lý Nhiễm thì vì sao cô ta phải nói thông đồng thành cưỡng hiếp? Cô ta muốn giấu chuyện gì?”
“Không thể là Trình Minh.” Lưu Ly là người đầu tiên phản đối: “Trình Minh căn bản không có động cơ giết người! Hơn nữa anh ấy là luật sư, loại chuyện giết người đền mạng này, anh ấy chắc chắn rõ hơn ai hết. Người như anh ấy sao có thể phạm loại sai lầm hạ cấp này!”
“Nguyên nhân vì anh ta là luật sư, tiếp xúc với nhiều vụ án hơn ai hết nên anh ta rõ chuyện có quá nhiều vụ án giết người đến nay vẫn không được kết thúc quá nhiều hung thủ vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Tôi nói.
“Đúng vậy, chẳng lẽ còn thiếu vụ án phần tử tri thức cao cấp phạm tội ư?” Tiền mặt rỗ cười khà khà một tiếng: “Mẹ nó, tôi chính là không quen nhìn đám phần tử tri thức đó, tự cho là tài trí hơn người, chẳng phải cũng xấu xa bỉ ổi [13] như ai hay sao. Lần này để ông đây bắt cả đại luật sư thì càng thú vị! Đến lúc đó ông phải lột quần hắn xuống cho mọi người xem là chym gì mới được.”
[13] Nguyên văn “nam đạo nữ xướng”: Nam làm đạo tặc, nữ làm kỹ nữ.
Nghe những lời thô tục đó, Lưu Ly giận đến độ không biết nên nói gì cho phải. Cô cắn môi, hai má đỏ lên, đôi mắt ngấn nước.
Tôi nhìn cô, cảm thấy hơi thương tiếc.
Tôi biết vì sao Lưu Ly lại giận. Lúc này, chỉ e là cô ấy đã thật sự thích luật sư Trình Minh kia rồi.
Xưa nay tôi đều không quá tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, thế nhưng khi thật sự chứng kiến, tôi lại không thể không thừa nhận, có vài người, trời sinh đã có sức hấp dẫn kỳ diệu khiến người ta phải lòng họ trong nháy mắt.
“Có nữ đồng chí ở đây, Tiểu Tiền cậu ăn nói phải chú ý một chút. Mọi người còn đang thảo luận vụ án. Tiểu Tiền, cậu đừng mang nặng thành kiến, ‘vào trước là chủ [14]’ là quan niệm sai lầm đấy!” Trưởng khoa đại nhân đức cao vọng trọng ra mặt: “Mạng người là chuyện trọng đại, mọi người đều phải cẩn thận chứng thực mới được.”
[14] Vào trước là chủ: Tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới.
“Có thể hai chị em đều tham gia vào vụ giết người lần này hay không?” Khi Lưu Ly tranh cãi với chúng tôi, Tôn Cương hiếm khi vẫn duy trì yên lặng, lúc này anh ta lại đột nhiên đưa ra một giả thiết to gan khác: “Có thể đặt giả thiết thật ra có hai hung thủ, nhưng vì trước đó có hẹn trước nên dùng hung khí giống nhau hay không? Dao bổ dưa cũng không phải đồ quý hiếm gì, nhất định có thể mua được hai con dao giống nhau như đúc.”
“Ý của anh là, Lý Nhiễm trốn trên xe Lý Tín Như, theo dõi rồi giết Chu Khiết Khiết, sau đó Lý Tín Như về nhà, Lý Mai lại giết Lý Tín Như?” Tôi cau mày nói.
Tôn Cương hơi ngượng ngùng gãi đầu: “Tôi chỉ đưa ra ý kiến mà thôi, hơi kỳ lạ một chút nhỉ.”
“Cũng không phải không tồn tại khả năng này.” Lưu Ly lập tức phụ họa.
Dù sao chỉ cần Trình đại luật sư cô nàng đơn phương yêu mến không liên quan là được.
Thế nhưng lúc này, tôi lại đồng ý với ý kiến của Lưu Ly. Trong một vụ án mưu sát, chuyện không có khả năng nhất lại chính là chuyện có khả năng nhất.
“Nếu thật sự là vậy thì tên đó bị giết cũng đáng.” Tiền mặt rỗ lẩm bẩm: “Muốn chị lại muốn cả em, tên Lý Tín Như này cũng phong lưu quá thì phải.”
Tưởng mập cười: “Sao thế, Tiền mặt rỗ, té ra là hâm mộ chứ gì?”
“Có gã đàn ông nào mà không hâm mộ?” Tiền mặt rỗ nhếch miệng cười: “Tôi không hiểu, sao cái đám vô lại thì có thể chơi bời hết người này đến người kia, cảnh sát nhân dân chúng ta đến hơn ba mươi vẫn còn chăn đơn gối chiếc, ngay cả quỷ phong lưu so ra cũng mẹ nó kém! Lý gì không biết!”
Lưu Ly bĩu môi, khó khăn lắm mới chịu được không nói ra mấy câu móc mỉa.
Sếp đã lên tiếng: “Này này, bây giờ mọi người đang thảo luận vụ án, những chuyện không liên quan đến vụ án thì tự nói lúc khác đi. Có điều tôi cũng muốn phê bình Tiểu Tiền một chút, suy nghĩ này của cậu rất nguy hiểm! Cảnh sát nhân dân sao có thể nói ra những lời như vậy?”
Tiền mặt rỗ nghiêm mặt cười, dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi.
Tiểu Triệu là thực tập sinh vừa được phân đến, vẫn yên lặng lắng nghe không lên tiếng, lúc này đột nhiên nhỏ giọng phát ngôn: “Sếp ơi, chúng ta nên áp dụng hành động gì với tình nghi chủ yếu của vụ án?”
“Xem nào…” Sếp trầm ngâm như thể đang ngẫm nghĩ một vấn đề khó khăn nào đó: “Tạm thời không vội, trên tay chúng ta còn chưa nắm được chứng cứ vững chắc. Đừng để đánh rắn động cỏ.”
“Có cần phái người đến theo dõi nhà Lý Mai hay không?” Tôn Cương hỏi: “Ngộ nhỡ nghi phạm bỏ trốn thì biết xử lý sao?”
“Cũng được.” Sếp gật đầu.
“Chỉ sợ người không chạy.” Tôi nói: “Nếu chạy thật thì chúng ta sẽ có bước đột phá.”
…
Họp xong, Lưu Ly tìm cơ hội lén lút nói chuyện với tôi.
“Hôm qua anh và Trình Minh gặp nhau lúc nào?” Cô hỏi: “Sao em lại không biết?”
“Sau khi tan ca.” Tôi tỏ vẻ buồn chán: “Hình như anh ta quan tâm đến vụ này lắm, muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh. Cũng đúng lúc anh muốn hỏi anh ta chuyện Lý Nhiễm nên đôi bên gặp nhau.”
“Ồ…” Lưu Ly thất vọng: “Vì sao anh ấy không tìm em? Em cũng là cảnh sát mà.”
“Xin cô đấy. Mỹ nhân như em đây, nếu tan ca rồi còn gọi điện hẹn em ra ngoài, người khác còn sợ em tưởng anh ta có ý đồ gì đấy chứ.”
Thật ra tôi cũng biết Lưu Ly chỉ sợ Trình Minh không có ý đồ, chứ có ý đồ mới tốt.
“Vẫn là đàn ông tốt, nói chuyện làm việc tiện hơn.”
Tôi do dự một chút.
“Tối nay anh tính đi điều tra chứng cứ chứng minh không có mặt của anh ta, Lưu Ly nếu em có hứng thì đi với anh.”
“Thật ạ? Trình Minh cũng đi ạ?”
“Tất nhiên. Hôm qua anh hẹn anh ta rồi.”
“Tốt quá!”
Chạng vạng sáu giờ đồng hồ, xe của Trình Minh đúng giờ đậu dưới nhà tôi.
Tôi không rõ khi anh ta ngồi trong xe, thấy tôi và Lưu Ly cùng bước xuống từ nhà tôi, đi về phía mình thì sẽ có biểu cảm gì. Đến gần, tôi mới rõ anh ta đang mỉm cười.
“Chào cậu, cảnh sát Trần.” Anh ta chào hỏi tôi.
Sau đó anh ta xuống xe, mở cửa xe Lưu Ly: “Được gặp lại cô thật mừng quá, cảnh sát Hứa.”
Lưu Ly đeo khuyên trân châu, mặc áo khoác trắng cười duyên một tiếng, ngồi vào xe với dáng vẻ như một quý phu nhân.
Tôi thì ngồi bên cạnh Trình Minh.
Đóng cửa xe, mùi hương thoải mái tỏa ra từ cơ thể Lưu Ly lại càng rõ rệt.
…
Dọc đường chỉ nghe thấy Trình Minh nói chuyện với Lưu Ly. Lưu Ly không có ý thức chấp hành việc công gì hết, cả đường cứ coi đây thành cuộc hẹn hò đầu tiên, nói nói cười cười, truyện trò rôm rả. Trông Trình đại luật sư dường như cũng rất hưởng thụ, hoạt ngôn nói năng khiến Lưu Ly tươi cười không ngừng. Có vài lần tôi thật muốn đề xuất, chi bằng để tôi lái xe đi, anh ngồi ra sau tán tỉnh cho dễ, loại nhân vật như tài xế để tôi sắm vai là thích hợp nhất còn gì. Tôi biết Lưu Ly nhất định sẽ vô cùng tán thành.
Mặc chiếc áo khoác cũ kỹ lần trước đến khách sạn năm sao ăn cơm Tây với Trình Minh khiến tôi tự biết xấu hổ. Lần này để ứng phó với mọi trường hợp, tôi đặc biệt mặc vào một bộ vest màu đen, còn không được tự nhiên thắt một cái chiếc cà vạt hoa văn ô vuông màu đỏ sậm. Bộ vest này do mẹ tôi khi còn sống cứ ép tôi mua tại một cửa hàng quần áo lâu đời sinh tiền bà vẫn thường đến, mất hơn hai trăm tệ, nhiều năm qua vẫn đặt ở đáy tủ quần áo, trong trí nhớ của tôi thì hình như chỉ hôm ba tái hôn, tôi mới mặc được một lần. Lúc lôi nó ra, trong lòng tôi cũng cảm khái, không thể tưởng tượng được nó còn có ngày được thấy ánh sáng mặt trời. Vì bị đè ép lâu năm nên nó hơi nhăn một chút, có điều cũng hết cách rồi, tôi không có bàn là, cũng không có thời gian mang ra ngoài là lại.
Song ngược lại, hôm nay Trình Minh lại ăn mặc rất thoải mái.
Anh ta mặc một chiếc áo gió rất dày, vì cơ thể cao lớn nên trông vẫn rất ra dáng.
“Chúng ta tìm một chỗ ăn tối trước có được không?” Anh ta hỏi.
Tôi không lên tiếng. Tôi đoán không phải anh ta đang hỏi mình.
Quả nhiên, Lưu Ly ngọt ngào trả lời: “Được ạ.”
Lúc chúng tôi đến quán bar kia, đại khái là tám giờ tối.
Quán bar Disco đúng là phải thu vé vào cửa, nam một trăm tệ, nữ năm mươi tệ.
Sau khi mua vé, Trình Minh dẫn chúng tôi vào bên trong, cậu bé gác cửa cười tủm tỉm chào hỏi anh ta, có thể nhìn ra anh ta là khách quen ở đây. Vừa đi vào cửa, ánh đèn đột nhiên chuyển màu xanh lam trầm, giống như đột ngột tiến vào đại dương thăm thẳm vậy, đây chính là quán bar Disco. Băng qua một chuỗi quầy bar xanh trầm là một cái hành lang dài có nét giống đường hầm không gian. Cửa hành lang đôi khi sẽ mở ra, lúc ấy tôi mới biết hai bên hành lang đều là phòng cho thuê. Đi hết hành lang mới tiến vào đại sảnh của quán.
Dường như tôi đã đột ngột bước vào một khung cảnh trong phim khoa học viễn tưởng. Từ xa tôi đã nhìn thấy một cái sân khấu vừa giống hang động vừa giống bề mặt ngoài trái đất, có mấy người ăn mặc quái dị đang ngây ngất uốn éo cơ thể đằng sau sân khấu. Tôi biết chỗ đó là bàn DJ, bên dưới DJ là một sàn nhảy rất lớn. Do thời gian còn sớm nên người nhảy cũng không nhiều. Trong sàn nhảy sương khói tràn ngập, thỉnh thoảng có bóng dáng mấy đôi nam nữ ôm nhau lướt qua.
…
Dưới sự dẫn dắt của một cậu phục vụ, chúng tôi đi đến một nơi khá yên lặng.
Trình Minh vừa ngồi xuống đã cởi áo gió mặc ngoài giao cho cậu phục vụ kia, lộ ra chiếc áo len cổ lọ màu đen bên trong. Lưu Ly cũng cởi áo khoác trắng, bên trong cô mặc một bộ áo liền váy màu đen bằng lông cừu, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. Lúc này tôi mới thầm kêu khổ một tiếng. Trừ bảo vệ mặt mày nghiêm nghị mang tai nghe đứng ở góc quán ra thì căn bản không có ai ở đây mặc vest cả. Một nam một nữ trước mặt tôi, ai cũng ăn diện tinh tế đẹp đẽ như đôi tình nhân quý tộc, còn người mặc bộ âu phục chất lượng kém như tôi ngồi trước mặt họ cứ như cò mồi đang muốn chào hàng bảo hiểm vậy.
Chúng tôi gọi một chai vang và một chút đồ nhắm, Lưu Ly còn gọi thêm một ly nước chanh.
“Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, cảnh sát Trần.” Trình Minh nói với tôi.
“Cái gì có thể bắt đầu bất cứ lúc nào?” Lưu Ly hỏi.
“Điều tra.”
Tôi gật đầu, kêu lên một cậu phục vụ mặc áo đen quần đen áo ghi lê bạc.
Tôi xuất trình giấy chứng nhận của mình.
“Tên của cậu.” Tôi hỏi.
“Vương Tiểu Phong.”
“Đây là tên thật của cậu?”
“Đúng vậy.”
“Tôi có thể xem chứng minh thư của cậu một chút chứ?”
Cậu ta ngẩn ra: “Được, xin anh chờ một chút.”
Một lát sau, cậu ta cầm chứng minh thư đến.
Tôi xem một hồi, cậu ta còn rất nhỏ, mới mười chín tuổi.
“Có thể gọi quản lý chỗ này lên không?” Tôi nói: “Có một vụ án hình sự muốn mời các cậu hỗ trợ điều tra.”
Nghe thấy có án hình sự, cậu bé tỏ vẻ hơi hưng phấn.
“Được, anh chờ một chút.”
…
Ba người chúng tôi ngồi tại chỗ, không ai nói chuyện, Trình Minh khoanh tay, mặt không chút thay đổi Lưu Ly trông có vẻ mất hứng, cứ nhìn qua hướng khác, như thể đang nói tôi không biết anh ta vậy.
Một lát sau, cậu nhóc quay lại.
“Cảnh sát Trần, quản lý của chúng tôi mời anh đến phòng quản lý.”
Tôi liếc nhìn Lưu Ly, cô nàng không có vẻ muốn đi cùng tôi chút nào. Tôi đành phải tự mình đứng dậy đi cùng cậu nhóc sang phòng quản lý.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
61 chương
41 chương
15 chương
78 chương