Dong Binh Thiên Hạ
Chương 88 : Mê Thất Linh Hồn
Chúng thần chi chiến Ma pháp binh khí phổ
Trang thứ 1 dòng thứ 2
Trong tam đại thần kiếm, nổi tiếng nhất tại Thần giới chính là Trạm Lam Vẫn Thạch cự kiếm. Trạm Lam Vẫn Thạch cự kiếm dài 1m60, nặng 47 cân, có màu trạm lam trong suốt, thân kiếm dạng thẳng, trong công kích vật lý có thể đồng thời phóng ra 2 loại ma pháp tấn công bất đồng là lửa và băng.
Sau Chúng thần đại chiến, thanh kiếm thần bí này biến mất, cho dù là Sáng Thế Thần người sáng tạo ra nó cũng không thể tìm được bóng dáng thanh kiếm này trong tam giới.
Ngả Mễ vuốt vuốt mũi, khóe miệng nở nụ cười: “Trường kiếm gia gia, chi bằng trực tiếp nói ra nan đề của ông đi.”
“Hắc hắc”, thấy không lừa nổi Ngả Mễ, Trạm Lam Vẫn Thạch cự kiếm bật cười ha hả: “Kỳ thực cũng chẳng có gì, nếu muốn dẫn ta đi thì phải vượt qua đám tinh linh kiếm trước mắt này…”
“Ồ…” Ngả Mễ cắt ngang tiếng kim khí: “Lão gia gia, đám tinh linh kia chẳng phải do ông triệu hồi đến sao? Bọn chúng chẳng phải là nghe lời ông à? Tự ông thu hồi lại là được rồi.”
“Ai bảo thế?” Trường kiếm phát ra giọng khổ sở: “Đám tinh linh này là do Sáng Thế Thần triệu hoán ra, ta đoán chừng ta chính là nguyên nhân để Sáng Thế Thần bồi dưỡng ra cái đám tinh linh này. Nếu nói ngọn núi lớn bên ngoài này chính là nhà lao chuẩn bị cho ta, thì đám tinh linh này chính là giám ngục được chuẩn bị.” Trạm Lam Vẫn Thạch cự kiếm thê thảm kể lại nỗi thống khổ mà mình gặp phải.
“Lão gia gia, lại lạc đề rồi.” Ngả Mễ không thể không chen ngang.
“Chẳng lẽ ngươi ngay đến một chút lòng cảm thông cũng không có…”
“Hay là quay trở lại vấn đề đi, được không? Ta rất bội phục tinh thần siêng năng lạc đề của ngài.” Ngả Mễ lúc này cũng cực kỳ phiền muộn.
“Ta mới nói đến chỗ nào rồi nhỉ…” Ngay cả bảo kiếm cũng khó thoát khỏi tật hay quên mà ông trời ban cho, Trạm Lam Vẫn Thạch ngẫm nghĩ: “Muốn giải quyết vấn đề này chỉ có một biện pháp duy nhất, đó là có 1 nhân loại có thể câu thông cùng tinh linh kiếm, đứng ở phía trước ta, dựa theo biện pháp mà ngươi thường sử dụng để triệu hoán tinh linh kiếm, chậm rãi cùng câu thông với bọn chúng ―― Dựa vào lực lượng của 2 chúng ta, đem đám tinh linh kiếm này từ từ hút vào trong thân thể ta.”
“Nếu thành công thì sao? Nếu không thành công thì sao?” Ngả Mễ tỏ ra có phần hứng thú.
“Nếu thành công thì ta chính là chiến lợi phẩm lần này của ngươi, ta cũng muốn cùng ngươi đi ra xem thế giới bên ngoài. Có điều không biết năng lực của ngươi hiện tại có thể sử dụng được ta hay không. Nếu thất bại, vậy thì quên đi, ta nghĩ đây là ý trời, các ngươi cứ bỏ đi là được.” Trường kiếm lúc này cũng có vẻ cực kỳ bình tĩnh.
“Được, thành giao.” Ngả Mễ cẩn thận ngẫm lại lợi hại trong đó, tựa hồ không thấy tổn thất gì, tối thiểu thì bất kể thế nào Oánh cũng sẽ không phải chịu thương tổn, dưới điều kiện tiên quyết này, Ngả Mễ có thể bỏ qua tất cả để dấn thân vào cuộc phiêu lưu.
Đôi mắt thanh tú của Oánh xuyên thấu qua chất lỏng màu lam chăm chú nhìn Ngả Mễ, Ngả Mễ vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Oánh: “Bảo bối đừng lo, ta nhất định sẽ không việc gì đâu.”
Tinh linh mở to 2 mắt, đôi mi dài khẽ chớp, mặt hiện rõ vẻ đăm chiêu vô cùng nghiêm túc, nhưng rốt cuộc lại chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng siết chặt tay thêm một chút, để có thể thoải mái cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay Ngả Mễ. Trước kia đã từ lâu lắm rồi, nàng từng nghe có người nói: “Nếu muốn biết một chàng trai có yêu mình hay không, hãy dùng trái tim nắm lấy tay anh ấy, cảm nhận những cảm xúc được mang đến. Một chàng trai nếu yêu thương mình thì cảm giác đem đến tất nhiên sẽ là sự ấm áp cùng một chút ẩm ướt thoải mái như thế này. Còn nếu là lạnh lùng cùng hời hợt thì căn bản là chẳng cần quan tâm đến nữa.”
Ngả Mễ theo nhịp nắm tay Oánh 3 lần ―― Đây là ước định giữa 2 người: Nếu trong trường hợp ở trước mặt công chúng, thực sự không có cách nào để bày tỏ tình yêu cùng với đối phương, thì sẽ đem một động tác liên tục lặp lại 3 lần, ý nghĩa là: ta yêu nàng (chàng). Sau đó, hắn xoay người bước lên từng bậc từng bậc thang, đi tới phía trước cự kiếm.
Ngả Mễ nhẹ nhàng nhấc tay lên, tựa như đang nắm một thanh kiếm không tồn tại, để có thể nắm một cách chắc chắn, hắn chậm rãi nhắm 2 mắt lại, từ từ cảm nhận được hải dương tinh linh kiếm tựa hồ như vô bờ vô bến 4 phía xung quanh.
Trong nháy mắt khi Ngả Mễ nhập tĩnh, trong kết giới toàn bộ tinh linh kiếm bắt đầu phát ra tiếng xôn xao mơ hồ, không chỉ có Oánh ở bên trong kết giới cảm nhận được rõ ràng mà các chiến sĩ dong binh bên ngoài kết giới cũng có thể phát hiện ra được. Nói một cách chính xác thì là các tinh linh kiếm đang kinh hãi.
Các tinh linh kiếm xuất hiện ở đây đều tồn tại từ thời khai thiên lập địa, trải qua tới hơn 10 vạn năm, đã hoàn toàn câu thông với thiên địa dị bảo ―― Trạm Lam Vẫn Thạch cự kiếm mới đầu là tương khắc, dần dần dung hợp vào nhau rồi đến cuối cùng là cộng sinh. Mỗi một tinh linh kiếm đều cực kỳ quen thuộc với ma pháp kết giới này, mà trải qua vô số năm, chưa từng có bất cứ kẻ nào tới đây với ý định giải cứu ―― Không, nói chính xác hơn, thì là có ý đồ thu phục bọn chúng.
Thế mà bây giờ, động tác của thanh niên nhân loại trước mắt đối với đám tinh linh kiếm mà nói, chính là một sự khiêu khích tột độ chẳng còn gì phải bàn cãi.
Đối với tinh linh kiếm cùng với kết giới tinh linh kiếm cao cấp, chỉ có 1 hình thức duy nhất có thể tiến vào ―― là tâm linh. Cho dù là nhân loại hay tinh linh thì cũng chỉ có thể thông qua tâm linh để câu thông với tinh linh kiếm. Ngả Mễ lúc này chính là đang thử làm như vậy, kết quả của phép thử…
Oánh khẩn trương nhìn Ngả Mễ, mặc dù hắn vẫn không nhúc nhích, nhưng đối với một tinh linh cao cấp có thể tự do tiến vào tinh linh huyễn giới mà nói, nàng hiểu rất rõ là nhân loại cần phải thông qua cách thức như thế nào mới có thể tiến hành công thông với tinh linh tự nhiên. Có lẽ bản thân Dong binh vương nhân loại vẫn còn chưa hoàn toàn hiểu hết ý tứ của Trạm Lam Vẫn Thạch cự kiếm, song Oánh vừa nghe xong thì đã biết ―― Kiểu tùy tiện tiến vào tinh linh huyễn giới như thế này cực kỳ dễ dàng bị tinh linh đánh hội đồng. Dựa vào thực lực của một người hoặc 1 tinh linh cao cấp mà đòi chống lại toàn bộ tinh linh giới thì chỉ có 4 chữ để hình dung: ý nghĩ kỳ quặc.
Trên mặt Ngả Mễ bắt đầu lấm tấm mồ hôi hột, từ từ nhỏ xuống rồi nhanh chóng biến mất trong huyễn giới. Các tinh linh kiếm xao động càng ngày càng mãnh liệt, càng về sau thì chẳng khác nào một cơn thủy triều bắt đầu dâng lên. Bản thân cũng là tinh linh, chẳng cần phải tiến vào huyễn giới tinh linh kiếm, Oánh cũng có thể dễ dàng cảm nhận được sự phẫn nộ của các tinh linh cùng hy vọng có thể giết chết được tên nhân loại có ý tưởng manh động này.
Lúc này, linh hồn Ngả Mễ đã hoàn toàn tiến vào trong huyễn giới, có thể thấy rất rõ thân ảnh của các tinh linh phiêu động trước mắt, khuôn mặt của chúng bởi vì phẫn nộ mà biến dạng đi. Ngả Mễ cũng có chút hối hạn, dựa vào thực lực của một cá nhân đi khiêu chiến với đám tinh linh tính ra phải đến cả trăm ngàn vạn ở trước mắt, thực sự là không thể tưởng tượng nổi, chẳng khác nào một đứa bé phải khiêu chiến với cả một quân đoàn. Ý thức hắn lơ lửng bất định giữa không trung, nhìn đám tinh linh màu lam chuyển động đang nhằm về phía mình công kích, trong thoáng chốc Ngả Mễ như quay trở lại 10 năm về trước, chỉ một cái liếc mắt đã trông thấy Băng Tuyết sâm lâm nhìn không thấy giới hạn, một đứa bé thân thể trần trụi chạy như điên giữa cuồng phong, bất kể là gió lạnh ùa tới thấu qua da thịt, bất kể là lá thông phủ kín băng đâm chi chít trên người, chính là thứ cảm giác hiện tại ―― đau đớn đến thấu xương, hơn nữa cảm giác ấy lại kéo dài như không hề có điểm tận cùng. Một con người ở trong hoàn cảnh ấy mới nhỏ bé biết nhường nào. Khi đó Ngả Mễ hoàn toàn là dựa vào một loại dục vọng cầu sinh dùng ý chí thúc đẩy 2 chân chạy một cách máy móc ở trong rừng rậm. Các tinh linh cũng bị ý chí quật cường mà chàng trai trước mắt đang bộc lộ ra khiến cho không khỏi phải giật mình ―― Có thể cảm nhận được rõ ràng là hắn đang chống cự lại với cái chết, cứ mỗi lần cho rằng hắn đã sức cùng lực tận chuẩn bị gục xuống bỏ mình trong giây lát thì hắn lại có thể duy trì dũng khí để tiếp tục duy trì.
Oánh lập tức đã nhận ra được cảm nhận của các tinh linh, 2 mắt tức thì ngập hơi nước, nàng hướng về phía cự kiếm nhìn lại: “Ngươi vì sao lại muốn lừa gạt chúng ta?”
“Ta lừa gạt cái gì?” Cự kiếm trong lúc đang gắt gao quan sát cuộc chiến, phải đến lúc Oánh liên tục hét to tới 3 lượt thì mới lấy lại tinh thần.
“Lực lượng của một người thì làm sao có thể chống cự lại toàn bộ huyễngiới? Nếu có thể mà nói, như vậy thì chẳng phải là toàn bộ lĩnh vực ma pháp đều chẳng còn tí hiệu quả nào hay sao? Cho dù có là Thần thánh thì cũng không thể bỏ qua tác dụng của lĩnh vực được!” Tinh linh vốn có ngộ tính tự nhiên đối với các danh từ ma pháp.
“Ồ… Ngươi thấy đấy, ta vừa rồi cũng đâu có ép buộc hắn, là chính bản thân hắn tự nguyện đấy chứ!” Cự kiếm thở dài một cái.
“Ngươi nếu chỉ cần chúng ta lưu lại cùng với ngươi, thì cả 2 chúng ta cùng ở lại là được rồi, ngươi vì sao lại còn muốn đẩy huynh ấy tiến vào? Ngươi chẳng lẽ không biết điều đó sẽ khiến cho linh hồn của huynh ấy vĩnh viễn bị lạc trong huyễn giới hay sao?”
“Ta biết, nhưng mà, đó là đường ra duy nhất của chúng ta, không dấn thân vào phiêu lưu một chút thì không thể…”
“Vì sao? Vì sao lại phải đẩy huynh ấy vào cuộc phiêu lưu?” Oánh nước mắt đã trào ra ngoài khóe mi.
Trường kiếm rất lâu sau mới trả lời: “Có lẽ đây là vận mệnh, hắn đã thất bại rồi, vốn dĩ vừa rồi nhìn thấy hắn nhấc tay lên cùng với ý chí mạnh mẽ của hắn, ta cứ nghĩ rằng hắn có thể thành công. Rất xin lỗi, tiểu cô nương, ngươi đi đi.”
“Không ――” Ý chí Oánh trong nháy mắt đã sụp đổ, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp, nàng không thể khống chế bản thân mình, khóc rống lên:
“Ngươi là đồ đê tiện! Ta không muốn rời khỏi đây, ta cần Ngả Mễ của ta.”
“Trừ bà của ta ra, chưng từng có ai thực sự yêu thương ta, Ngả Mễ là người duy nhất, ta không thể mất huynh ấy được!” Cô gái nghẹn ngào:
“Lần đầu tiên ta gặp huynh ấy, ta chỉ biết rằng huynh ấy chính là chồng của ta, hắn giống hệt với người trước đây ta vẫn thường gặp trong những giấc mơ, huynh ấy không đẹp trai, nhưng mà huynh ấy thực sự yêu thương ta. Bất kể là sống hay chết, ta cùng huynh ấy sẽ không chia lìa.”
Oánh đã cảm nhận được tin tức mà các tinh linh truyền lại trong lúc đó: “Lại nhằm vào kẻ này phát động một đợt công kích cuối cùng, hắn đã đến phút chót rồi, một khi ý chí sụp đổ, toàn bộ sẽ kết thúc.”
Oánh lặng lẽ từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ màu trắng, chậm rãi tiến tới bên cạnh Ngả Mễ, ngồi ở bậc thang bên cạnh hắn, mặt tựa vào đùi Ngả Mễ, miệng khẽ thì thầm, thanh âm réo rắt thê lương phiêu đãng trong huyễn giới: “Chồng à, cuối cùng gọi huynh một tiếng là chồng, không cho phép huynh nói ta đùa nghịch. Ta cùng huynh đều ở lại chỗ này đi, huynh phải bảo vệ ta cho tốt đấy nhé. Ta không muốn huynh đi trước ta, chồng ơi, ta đi trước đây, ta muốn sinh mệnh của ta và huynh cùng rời đi.”
Tay phải nắm chủy thủ của Oánh thong thả đâm vào cổ tay trái trắng nõn của mình, máu tươi đầu tiên là từ từ ứa ra, rồi đến lúc tĩnh mạch bị vỡ thì máu cũng phun ra mãnh liệt. Chất lỏng mảu đỏ lặng lẽ lan ra bốn phía giữa không gian toàn một màu lam.
Bên trong sắc đỏ, một tinh linh bé nhỏ ôm lấy chân Ngả Mễ, cúi đầu giọng nói tựa hồ như đang trò chuyện với người yêu mình: “Chồng ơi, huynh nhìn cảnh bốn phía xem có đẹp không… Chồng à, ta dẫn huynh về nhà bà của ta ở phía đông, ở đó rất đẹp, huynh sẽ trông thấy các loại cỏ cây hoa lá tại Thụ Ốc tửu quán, tại đô thị lớn của chúng ta nằm ở trên núi, có các loại cỏ xấu hổ… Chồng này, ta không thích huynh tặng hoa cho ta đâu, lần trước huynh đưa cho ta, toàn bộ ta đều ném đi, hoa tươi cũng có sinh mệnh, lần sau không cần phải tặng gì hết, chỉ cần có huynh là ta đã vui lắm rồi… Chồng ơi, huynh không được tiêu pha hoang phí đâu đấy, không ần mua quần mua áo gì cả, ta chỉ cần có cái mặc là tốt rồi… Chồng à, ta hơi lạnh, huynh ôm ta một cái được không…”
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
392 chương
14 chương
871 chương
31 chương
34 chương