Dong Binh Thiên Hạ
Chương 8 : Đảm Đại Bao Thiên
Huyễn Thú thánh viên nằm ở nơi Ngả Mễ đế quốc, Thần Thánh giáo đình, Tu Tư đế quốc giao nhau, nằm giữa dãy Thánh Tuyết sơn cao 4000 mét, dài 500 dặm. Bất kể từ hướng nào tiến nhập Thánh viên, khi gặp nơi nào thế núi dốc, độ cao giảm nhanh chóng từ 4000 mét xuống còn 800 mét thì nơi đó chính là Huyễn Thú thánh viên.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì không ai có thể tin được trên đỉnh tuyết sơn lại có một địa phương huyền ảo như vậy. Huyễn thú các loại tự do sinh hoạt khắp nơi, nhưng khi muốn bước vào thì sẽ phát hiện ra bị một kết giới ngăn cản. Theo truyền ngôn lưu lại chỉ khi thời khắc Hắc thái dương và Bạch thái dương kết hợp, đi cùng những linh thú có tiềm chất trở thành huyễn thú thì mới có thể tiến nhập Thánh viên.
Đây chỉ là lưu truyền trong dân gian, cách thức thực sự thì chỉ có những nhân vật cấp cao của Ngả Mễ đế quốc, Thần Thánh giáo đình và Tu Tư đế quốc mới có thể nắm rõ.
Trong một lần tham gia lễ hội của Ải nhân, một thi nhân vô tình nghe được bài thơ:
Sáng Thế Thần tạo ra 4 chủng tộc
Thông tuệ nắm giữ Thiên giới
Tà ác đoạt lấy Địa giới
Vô tri lưu lạc Phàm trần
Chỉ có Ải nhân đáng thương một lòng vì Sáng Thế Thần
Khi sinh mệnh linh quang hiển hiện, thần thánh huyễn thú sẽ trở thành con thuyền cứu mạng những kẻ vô tri.
Từ đó Huyễn Thú thánh viên càng trở nên huyền bí.
Trích từ "Sơn Hải Kinh - Kì Đàm Quái Luận"
"Ngả Mễ, ta luôn coi con như con trai của ta. Cũng chỉ có danh hiệu quí tộc của Đế quốc mới có cơ hội trở thành một Huyễn thú kị sĩ". Trì Hàn Phong cưỡi Tuyết lang vừa nói vừa nghịch đám lông trắng, Tuyết lang thoải mái nhắm mắt rên khẽ.
"Ngả Mễ, ta nói cho con hay, muốn nhanh chóng làm quen với Tuyết lang, cách hiệu quả nhất chính là gãi đám lông phía dưới cổ của nó... Trông nhiều móng vuốt như vậy nhưng phần dưới cổ là nơi duy nhất nó không thể tự mình gãi ngứa được, cho nên nó rất thích người khác gãi giùm."
"Điều đó thì liên quan gì đến việc học sử dụng vũ khí của cháu?" Ngả Mễ sau khi trở lại bình thường liền truy vấn Trì Hàn Phong.
Khuôn mặt Trì Hàn Phong trông ngố chưa từng thấy, lập tức lấy tay đấm vào đầu Ngả Mễ nói: "Song thủ kiếm cốt ở 6 chữ ngoan, mãnh, chuẩn, linh, xảo, khoái. Do đó yêu cầu thân pháp người sử dụng phải linh hoạt, nhưng linh thú chỉ có thể nâng cao xung lực không thể nào phối hợp được với tốc độ yêu cầu của song thủ kiếm. Nếu con muốn học kiếm pháp đó thì cả đời này đừng mong trở thành kị sĩ."
Trên khuôn mặt Trì Hàn Phong bất ngờ lộ ra nụ cười gian xảo: "Ta lúc đầu muốn con học thương chính là đợi qua 5 năm nữa khi con 15 tuổi, lúc đó Hắc thái dương với Bạch thái dương sẽ trùng hiện. Ngả Mễ đế quốc tất sẽ cử người sang Bắc Cáp Mễ quốc cầu Tuyết lang vương sinh hạ 5 Tuyết lang linh thú con, ta sẽ mượn của họ 1 con rồi đưa con đến Huyễn Thú thánh viên, dạy con cách biến linh thú thành huyễn thú để trở thành một Huyễn thú kị sĩ giống ta."
"Tổng cộng chỉ có 5 con, có quỉ mới ượn, e là đi ăn trộm thì đúng hơn!" Quá quen với tác phong của Trì thúc thúc nên Ngả Mễ một câu đã nói rõ "Thiên cơ".
"He... he… Vậy thì đã sao? Ta đường đường là Đế quốc quí tộc, con trai của ta trở thành Huyễn thú kị sĩ là điều đương nhiên." Trì Hàn Phong vỗ ngực tự hào nói tiếp: "Nếu không phải mong con trở thành một kị sĩ cao quí ta cũng không ép con học trường thương với đơn kiếm."
Bất ngờ một giọng nói khàn khàn cất lên: "Trì Hàn Phong, cậu có biết bờ biển Cáp Mễ quốc có một chủng ưng được gọi là Cuồng Thứu ưng không?"
"A, là Cáp Bá thúc thúc." Trì Hàn Phong và Ngả Mễ mễ phát hiện lão Cáp Bá đang đứng trong sân.
"Ta cũng vừa về, thấy hai người nói chuyện vui vẻ nên không muốn làm phiền." Lão Cáp Bá trầm giọng nói tiếp: "Cuồng Thứu ưng không những mạnh mẽ, linh hoạt mà tốc độ còn rất nhanh. Tổ tiên nhà Cáp Bá ta cũng từng có người thuần phục được vài con, phát hiện chúng có thể phối hợp với tốc độ của đại kiếm sĩ cần có. Nghe nói Cuồng Thứu ưng cũng là một loại linh thú, có thể tiến nhập Huyễn Thú thánh viên tiếp thu tẩy luyện."
"A? Cáp Bá thúc thúc từ đâu biết được điều này?" Trì Hàn Phong kinh ngạc, không ngờ ở một thôn làng nhỏ bé này cũng có người biết về phương pháp huấn luyện huyễn thú.
"Đế quốc quí tộc không chỉ có Trì gia, tổ tiên của ta cũng từng là quí tộc, nhưng do nhiều nguyên nhân nên chúng ta đã rời khỏi Đế quốc." Lão Cáp Bá chỉ trả lời ngắn gọn, hình như không muốn tiếp tục nói về vấn đề này.
Với kết quả 2 chọi 1, song thủ kiếm trở thành môn học chính của Ngả Mễ. Nhưng Trì Hàn Phong cũng làm mọi cách tranh thủ thời gian để thương thuẫn phối hợp trở thành môn phụ khoá cho Ngả Mễ.
Hậu thế các Đại kiếm sĩ sau này nghe đến đây cũng không khỏi thở ra một tiếng, nếu không có lão Cáp Bá xuất hiện đúng lúc thì có lẽ Ngả Mễ đã bị tên Trì Hàn Phong đáng ghét này đưa đi theo con đường khác, có thể khiến rất nhiều dong binh, chiến sĩ mất việc.
Luyện song thủ kiếm là quá trình gian nan vất vả... Tất cả bắt đầu từ Trì Hàn Phong. Theo lý thuyết thì tất cả khu vực xung quanh Đại kiếm sĩ trừ phía sau lưng ra đều là nơi nguy hiểm, động tay động chân một chút cũng có thể gây nguy hiểm ột số sinh vật "nhỏ bé" như Tiểu Bạch, Huyễn thú của Trì Hàn Phong. Do đó Ngả Mễ được đặc cách sử dụng một thanh kiếm độn thêm... 20 kí sắt cho an toàn, trọng lượng cũng không khác một thanh đại phủ là bao nhiêu. Tất nhiên là bổ củi cũng phải dùng cây kiếm này... Quả là ác ma.
Hồng Nguyệt lịch năm 196.
Ngả Mễ đã gần 11 tuổi, luyện tập song thủ kiếm cũng đạt được thành tựu hơn người. 3 phương diện ngoan, mãnh, chuẩn theo Trì Hàn Phong phán đoán đã ngang với trình độ của Lai Khắc Cáp Bá cha nó năm xưa. Nếu như không có Tiểu Bạch hỗ trợ, trường thương của Trì Hàn Phong vô phương xâm nhập phạm vi song thủ kiếm của Ngả Mễ. Còn nếu dùng đơn kiếm để đấu, chỉ có thể lợi dụng động tác nhanh nhẹn mà tập kích 2 bên sườn của Ngả Mễ, còn như trực diện đối kháng e là vũ khí bị đánh văng mất tích.
Đối với tình huống này, Trì Hàn Phong chỉ có thể than thầm: Đại kiếm sĩ chỉ dùng lực thôi đã hơn xa Kị sĩ như vậy, nếu thêm thân pháp với tốc độ thì...
Tất nhiên Trì Hàn Phong không dại gì đem thân ra thử nghiệm, nên cái đầu ác ma của hắn đã nghĩ ra một phương pháp mới cho Ngả Mễ luyện tập thân pháp.
Hồng Nguyệt lịch cuối năm 196.
Bài tập chạy bộ kéo dài 4 năm đã được thay thế bằng một bài tập mới, sau này Ngả Mễ gọi nó là "Ác ma tam niên khổ huấn".
Từ sáng sớm, Ngả Mễ dưới sự giám sát của Ác ma phải chạy tới Băng Tuyết sâm lâm, cởi hết quần áo trên người chỉ trừ… chiếc khố, sau đó phải chạy chân trần vào trong sâm lâm.
Thực vật ở Băng Tuyết sâm lâm vì chống chọi lại mùa đông kéo dài 10 tháng ở nơi này đã biến lá của mình lại thành những chiếc lá kim để giảm bớt thoát hơi nước, không những thế những chiếc kim này còn mọc rất dày. Nếu bị những chiếc lá này đâm phải cảm giác như bị đao đâm vào xương, tê, buốt, ngứa... những cảm giác chỉ khi trực tiếp thử qua mới rõ được.
Nếu như muốn tránh những chiếc lá đâm ngang dọc trước mặt này thì phải cẩn thận bước từng bước, nhưng chỉ cần chậm thì sẽ phải đối đầu với hàn khí vùng cực địa này. Còn nếu nhanh chân chạy thì phải chịu thống khổ từ muôn vàn chiếc lá sắc nhọn như kim châm. Từ khi bắt đầu tập luyện, Ngả Mễ không biết đã tê cứng nằm trên mặt đất bao nhiêu lần, nếu không có phương pháp trị liệu đặc biệt của Tuyết Nguyệt hồ có lẽ đã không còn trên nhân thế.
Bất quá thời gian trôi qua, thân pháp của Ngả Mễ cũng tăng lên, các bộ phận như có mắt dễ dành tránh khỏi những chiếc lá đáng sợ đó, có thể từ từ mà chạy trong sâm lâm.
Sau 2 năm luyện tập, Ngả Mễ có đã có thể vừa cưỡi Tiểu Bạch chạy trong sâm lâm, vừa linh hoạt tránh né các cành cây đầy lá kim.
Cũng từ lúc đó, Trì Hàn Phong "tiên sinh" khả ái không bao giờ đấu luyện với Ngả Mễ nữa. Theo như lời hắn nói với Ngả Mễ thì: "Chiến đấu trên mặt đất, con có thể xuất sư rồi."
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
52 chương
353 chương
26 chương
34 chương
57 chương
44 chương
50 chương