Dong Binh Thiên Hạ

Chương 70 : Tứ Đại Chức Nghiệp

Cuồng thứu kiếm sĩ là chức nghiệp hạng 2 của kiếm sĩ chức nghiệp, cũng đã tồn tại từ lâu rồi. Chức nghiệp hạng 2 này có được những ưu điểm sau: có thể nhanh chóng di chuyển phạm vi rộng, hơn nữa có thể tránh được một số bẫy rập cùng với công kích dưới mặt đất. Đa phần là được một vài dong binh cấp thấp lựa chọn. Bất quá chức nghiệp này thực sự trở thành chức nghiệp được mọi người chú ý tới là kể từ khi Dong binh vương Ngả Mễ đem nó tổ chức thành một binh chủng phối hợp với trường kiếm chuyên môn thích hợp với loại chức nghiệp này. Mà sau khi binh chủng này lần đầu tiên xuất hiện ở trên chiến trường, lập tức trở thành đầu đề mới cho các binh chủng học giả, thậm chí có thể nói không hề khoa trương, binh chủng này xuất hiện đã rút ngắn thời gian chiến tranh lại một khoảng cực kỳ lớn. Hiện đại binh chủng tương khắc Học thuyết Mặc dù Ngả Mễ đã tưởng tượng ra Đại Thanh Sơn đã nói được thì sẽ làm được, nhưng vẫn phải hoảng sợ khi chứng kiến sự thật trước mắt: cảnh tượng hơn 80 con Cuồng thứu như cọc gỗ rải rác khiến cho bất cứ ai cũng phải cảm thấy chấn động. Đang tán gẫu bên ngoài túp lều, Ngả Mễ bèn ngó đầu vào tìm tòi, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất có thể lộn ngược lại đằng sau: một mùi hôi thối cùng tiếng kêu khe khẽ từ bên trong lều xộc thẳng ra. Lúc này, Đại Thanh Sơn hiển nhiên cũng nghe thấy bên ngoài có người tới, bèn từ trong lều chui ra. Mọi người đều nhíu mày: Đại Thanh Sơn vốn luôn luôn sạch sẽ, y phục màu đen trên người lúc này lại toàn là phân chim, trên đầu còn vướng cả lông chim nữa. “Đại Thanh Sơn, không phải là ngươi hy sinh hóa trang thành màu của cuồng thứu để đi hấp dẫn chúng đấy chứ?” Ngả Mễ bịt mũi hỏi, nụ cười trên mặt cũng biến thành cười khổ. Đại Thanh Sơn đặc biệt vô tội lắc đầu: “Không phải, ta đem bắt hết đám cuồng thứu trưởng thành này, sợ những con non bị đói, thế là ngày hôm qua để cho Lục Nhi lôi chúng từ trong tổ ra, tổng cộng hơn 30 con, đều đang ở trong này.” “Ngươi làm thế nào mà bắt được chúng? Không phải là đám cuồng thứu này cũng giống như lũ rồng ngốc, đều vô cùng nghe lời Lục Nhi, coi nó là lão đại đấy chứ?” Đại Thanh Sơn trên mặt lộ ra nụ cười hàm hậu, lắc lắc đầu. Sau khi Ngả Mễ đi rồi, Đại Thanh Sơn để cho Lục Nhi phi hành trên biển, tận lực phát ra một ít tiếng vang, khiến cho đám Cuồng thứu không dám bay ra, hắn đến khu chợ ở vùng phụ cận mua một ít thừng gân lộc có tính đàn hồi phi thường cùng với gà quay. Sau khi trở về, hắn lại căng một sợi thừng gân lộc thật dài giữa 2 cái cây, ở giữa dây thừng buộc một con gà quay, cứ thế xoắn lại rất nhiều lần. Đám cuồng thứu không dám rời khỏi tổ, đã đói bụng suốt một ngày, thấy đồ ăn lập tức không cần mạng vọt cả xuống dưới, chúng đều nghĩ rằng sợi dây kia có thể đứng lên được, hơn nữa dựa theo thói quen của chúng, đều phải đậu xuống sợi dây rồi mới ăn đồ ăn, nhưng sợi thừng co dãn 10 phần vừa phải tiếp xúc với áp lực, lập tức lún xuống dưới, sau khi đám Cuồng thứu phát hiện ra có điều không ổn, động tác đầu tiên không phải là bay mà là bấu chặt lấy dây thừng, dây thừng co giãn lớn như vậy căn bản cũng không thể bám chắc được, vì thế, mỗi con cuồng thứu to như vậy đều bị mắc chân vào sợi dây, hơn nữa còn sợ hãi muốn chết. Toàn bộ họ nhà ưng, mỗi khi cất cánh đều phải đạp xuống một chút, nếu không chúng căn bản là không thể bay lên nổi, Cuồng thứu bị treo ngược trên không trung lấy đâu ra chỗ mà đạp cơ chứ, cứ như thế bị treo ngược lên. Đại Thanh Sơn cứ cách 2 giờ lại phải đi trói 1 lần, khi đó, đám cuồng thứu này đều đã bị dốc đến xung huyết não rồi, vô cùng thành thực vô cùng phối hợp, đến lúc chúng nó cuối cùng bị Đại Thanh Sơn trói dựng đứng lên ở bên tường, trong ánh mắt thậm chí còn toát ra vẻ cảm kích. “Người chết vì tài, chim chết vì ăn” những lời này là cực kỳ chính xác. Cứ việc nhìn từng đám từng đám cuồng thứu bị trói gô lại, nhưng những con Cuồng thứu sau đó vẫn cứ bị đồ ăn hấp dẫn rồi lại cắm đầu vào trong bẫy – Chỉ có chút khác biệt là, đám cuồng thứu sau này không ngừng cất cánh, hạ xuống, cất cánh, hạ xuống, cất cánh, hạ xuống hy vọng có thể thấy rõ làm thế nào tránh bẫy rập. Bất quá trên sợi dây không phải là quá dài này có thể thử được gì cơ chứ? Tháng 1 năm thứ 3 Ma Pháp lịch, 80 con ác điểu Cuồng thứu khổng lồ trưởng thành cùng với 30 con chim non được mang về Tây Lâm, đám con em mới được thu nhận đang ở trên thuyền luyện tập kiếm thuật trở thành chủ nhân mới của Cuồng thứu. Ngày 7 tháng 2 năm thứ 3 Ma Pháp lịch, 256 thiếu niên đã qua tuổi 14 cuối cùng trong vòng 1 tháng này đã từ Băng Chi bảo lũy tại Băng Phong đại lục đi vào Tây Lâm. Trong đó, đại bộ phận gia nhập đại kiếm sĩ cùng trở kích kiếm sĩ doanh, có hơn 50 nam hài cùng nữ hài có biểu hiện vô cùng tốt trên phương diện ma pháp được phân phối vào ma kiếm sĩ doanh, còn có 1 số nhỏ được phân phối vào Cuồng thứu kiếm sĩ doanh. Ngả Mễ trong ngày này chính thức tuyên bố phân công nhân sự lần đầu tiên của Tiểu dong binh đoàn. Tiểu dong binh đoàn – Dong binh đoàn Cấp A. Đoàn trưởng Ngả Mễ dong binh cấp A. Phó đoàn trưởng Đại Thanh Sơn dong binh cấp A. (Có lẽ là bởi vì nhân viên cấp dưới đều không có đẳng cấp dong binh thích ứng, bởi vậy trong việc phân công nhân viên cấp dưới, cũng không viết cấp bậc dong binh của bọn họ.) Đại kiếm sĩ doanh (Đủ quân số tiêu chuẩn bố trí 272 người) đội trưởng Hoắc Ân Tư. Trở kích kiếm sĩ doanh (Đủ quân số tiêu chuẩn bố trí 101 người) đội trưởng Trì Ngạo Thiên. Ma kiếm sĩ doanh (Đủ quân số tiêu chuẩn bố trí 53 người) đội trưởng Ngả Mễ (kiêm nhiệm) Cuồng thứu kiếm sĩ doanh (Đủ quân số tiêu chuẩn bố trí 82 người) đội trưởng Trì Ngạo Thiên (kiêm nhiệm) Tây Lâm đốc đạo (giám sát) Ba Nhĩ Ba Tư. Băng Tuyết bảo lũy phân bộ đốc đạo Long. Căn cứ theo đặc điểm của các chức nghiệp, Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư, Ba Nhĩ Ba Tư chế định ra các phương thức huấn luyện hoàn toàn khác nhau. Dong binh đoàn khác với quân đội, trừ khi là trong chiến tranh được quốc gia thuê, mới có thể mặt đối mặt giao phong chiến, cũng chỉ có dưới 3 loại tình huống sau dong binh mới có thể tham dự chiến tranh chính diện: 1/ Quân đội của một quốc gia có thực lực quá kém, không thể không mời dong binh, hơn nữa còn vung tiền ra để thu hút người; 2/ Quốc gia trong thời kỳ khẩn cấp, thực hành chính sách toàn dân toàn quân, dong binh cũng không cần thảo luận giá để trở thành một phần của quân đội; 3/ Mời tứ đại dong binh đoàn Cấp A tham chiến hoặc là dong binh đoàn có thực lực Cấp B tham chiến, dong binh đoàn hàng ngày huấn luyện có rất ít mục huấn luyện chiến tranh chính diện, hơn nữa cũng không thể tích lũy kinh nghiệm trên phương diện này, khi quân chính quy trùng kích trước mặt, cơ hồ là không thể sống sót được. Bởi vậy, lúc Ngả Mễ triển khai kế hoạch huấn luyện, sau khi thấy toàn bộ bố cục dong binh đoàn, tất cả nhân viên trung tâm đều chấn động, trong ánh mắt toát ra nghi hoặc: chẳng lẽ Tiểu dong binh đoàn phải tham gia chiến tranh chính quy ư? Ngả Mễ mỉm cười giải thích kế hoạch của mình: “Tiểu dong binh đoàn trước mắt tài lực không thể như quốc gia nuôi binh ngàn ngày được, chúng ta phải đi nhận nhiệm vụ khắp nơi, như vậy Tiểu dong binh đoàn mới có thể sinh tồn và phát triển không gian được. Tại huấn luyện đại quy mô nhân viên, rất khó đạt thành sự ăn ý hợp tác trường kỳ như chúng ta được, bởi vậy cũng sẽ không thể đợi bọn họ về sau trong kiếp sống dong binh hình thành đầy đủ lực công kích được, ta đã từng tử tế tán gẫu với Trì thúc thúc bọn họ về cơ chế huấn luyện của quân đội rồi, thông qua việc phân thành binh chủng huấn luyện này, sau đó lại hỗn hợp tác chiến, sẽ càng dễ dàng hình thành một loại phối hợp ăn ý đa binh chủng, việc này khác với ăn ý giữa người với người, mà được thành lập dựa trên học thuyết binh chủng tương sinh tương khắc. Thông qua hình thức này, về sau chúng ta cho dù phái đi đội ngũ chiến đấu quy mô nhỏ, cũng có thể đạt thành sự phối hợp giữa các chức nghiệp với nhau.” Do Hoắc Ân Tư chủ yếu giám sát huấn luyện đại kiếm sĩ doanh trở thành lực lượng chiến đấu chủ lực của Tiểu dong binh đoàn, những chiến sĩ này cũng được trang bị giáp tốt nhất trong số tất cả chiến sĩ, khôi giáp chủ yếu của bọn họ đều được kết hợp giữa da và kim loại, so với khôi giáp truyền thống toàn bộ được làm bằng kim loại của bộ đội chủ chiến, mục đích hy sinh phòng ngự trực tiếp là để thu hoạch lực công kích cùng với tính nhanh nhẹn còn cao hơn, đội ngũ này sinh ra, chủ yếu là do Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn lấy cảm hứng từ cuồng chiến sĩ trong cuộc chiến với Ngâm Phong, tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn không thể có được một lượng lớn cuồng chiến sĩ, nhưng mà nếu có một đội ngũ lấy dũng lực cùng với lực phá hoại làm mục đích căn bản nhất, không thể nghi ngờ gì là toàn bộ dong binh đoàn đều hy vọng đạt được. Hơn nữa binh chủng này tuy rằng không thể kỳ vọng đạt được lực phá hoại lớn như cuồng chiến sĩ, nhưng cũng tuyệt đối không cần lo lắng bị cuồng hóa như cuồng chiến sĩ. Công kích của bản thân Hoắc Ân Tư vốn không có loại khí thế liều chết, cầu sự sống từ trong cái chết, bởi vậy trong khi hắn tiến hành huấn luyện, cũng tính thuê cả cuồng chiến sĩ tới chỉ giáo. Trì Ngạo Thiên thì chủ yếu giám sát huấn luyện trở kích kiếm sĩ doanh vốn là một binh chủng vô cùng đặc thù, binh chủng này là đích thân Trì Ngạo Thiên cực lực đề nghị sáng lập, theo lời hắn nói, bất luận là đại kiếm sĩ dũng mãnh vô cùng hay cuồng thứu chiến sĩ uy phong lẫm lẫm cũng không phải là đoàn thể có đặc điểm công kích trí mạng, chỉ có trở kích kiếm sĩ mới đem việc giết người làm công cụ mục tiêu, trường kiếm dài nhỏ màu đen thích hợp công kích địch nhân trong đêm tối hoắc là những nơi bí ẩn như sơn cốc, sâm lâm – Bất luận là dong binh chiến tranh hay là quốc gia chiến tranh, thắng lợi là mục tiêu duy nhất. Trì Ngạo Thiên kiếm pháp cũng giống như tính cách, chuyên đi theo lối quỷ quái, mặc dù hắn dùng đơn thủ kiếm, nhưng sau khi hoàn thiện thêm thì cũng không khó mở rộng ra thành song thủ kiếm. Ba Nhĩ Ba Tư không quá quen thuộc với Trì Ngạo Thiên, tại trung tâm hội nghị thấy Trì Ngạo Thiên nheo mắt nói ra chuyện này, bỗng có một loại cảm giác sởn tóc gáy. Ma kiếm sĩ doanh chỉ có Ngả Mễ kiêm nhiệm, mặc dù không khó tìm ra cao thủ ma pháp hoặc là cao thủ kiếm thuật, nhưng nếu muốn tìm ra chiến sĩ có cả 2 loại tiêu chuẩn ở mức nhất định thì lại là việc cực kỳ phí sức, đương nhiên muốn đồng thời có được sự nghiên cứu ma kiếm thuật huyền bí ở mức sơ bộ thì lại càng ít. Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn từng tính đến việc tới Tử Tâm Kiếm dong binh đoàn của A Phong mời mấy cao thủ trên phương diện này qua chỉ giáo, có điều căn cứ của A Phong ở tận Băng Chi bảo lũy, muốn đến rồi quay về ít nhất cũng phải mất 30 ngày, cho nên trước mắt chỉ có thể để Ngả Mễ kiêm nhiệm. Nếu nói trở kích kiếm sĩ là công cụ giết người, như vậy ma kiếm sĩ chính là công cụ chiến tranh ma pháp, suy nghĩ hoàn toàn khác với ma pháp sư thông thường chú trọng dùng ma pháp cấp cao thủ thắng ở chỗ, ma kiếm sĩ chú trọng đến việc trong khoảng thời gian nhanh nhất lợi dụng kiếm cùng với ma pháp để đạt thành mục tiêu, cho nên ma kiếm sĩ có rất ít người nghiên cứu ma pháp cấp cao, cho nên 1 ma kiếm sĩ có thể sử dụng ma pháp cấp 1 như vậy là đủ rồi, nếu như có thể sử dụng được ma pháp cấp 2 thì đã đạt tới cực chí, nếu 1 ma kiếm sĩ sử dụng được ma pháp cấp 3 thì sao? Ách… Vậy còn là 1 ma kiếm sĩ sao? Chi bằng gọi hắn là kiếm ma pháp sư thì chính xác hơn a, thời gian sử dụng ma pháp cấp 3 cũng đủ a kiếm sĩ tiêu chuẩn liên tục phát ra 2 tia chớp ma pháp cấp 1 có thể gây tê liệt người rồi, sau 2 cái ma pháp tia chớp kia, xuất hiện ở trước mặt sẽ không phải là ma pháp quấy rầy nữa mà là kiếm giết người rồi. Trước mắt tại hạch tâm của Tiểu dong binh đoàn mới chỉ có 1 người có thể bay lên trời, không ai khác chính là Trì Ngạo Thiên, cho nên nhiệm vụ huấn luyện cuồng thứu kiếm sĩ cũng đẩy cho hắn. Mục đích đặt ra cuồng thứu kiếm sĩ doanh của Ngả Mễ chính là dựa theo quy tắc sẵn có về lực lượng đột kích trên không trung, nếu gặp phải địch nhân có huyễn thú kỵ sĩ cũng có thể chống lại được. Nhưng mà dưới ảnh hưởng của người đầu tiên đảm nhiệm chức vụ đội trưởng của cuồng thứu kiếm sĩ doanh, sau khi cuồng thứu kiếm sĩ trở thành một binh chủng chính thức, am hiểu nhất chính là phương diện tập kích trên không trung, nhất là nhằm vào chủ soái của quân địch để đánh lén, việc này xét trên một khía cạnh nào đó cũng khiến cho chiến tranh trở nên đa dạng hóa hơn. Dựa theo ý tưởng của Ngả Mễ cùng với Trì Ngạo Thiên, Tiểu dong binh đoàn hẳn là còn cần phải có 1 nhánh kỵ sĩ bộ đội cùng với 1 nhánh ma pháp bộ đội, mục sư nhân số không cần quá nhiều nhưng cũng ắt là không thể thiếu, bất quá trong ngắn hạn mà nói, số lượng nhân viên trước mắt là đủ rồi, nếu lại mở rộng thêm, như vậy phải có thu nhập kinh tế ổn định hơn nữa. Từ thu nhập của Tây Lâm trấn mà xét, nuôi sống một nhánh kiếm sĩ doanh 200 người thì còn tương đối dư dả, nhưng nếu đem quy mô mở rộng tới 500 người thì khẳng định là thu không đủ bù chi, nếu không phải là tại đế quốc từng có một chút thu nhập mờ ám, Tiểu dong binh đoàn đã sớm phải đóng cửa vì kinh doanh không tốt rồi, để mau chóng đi vào ổn định, Tiểu dong binh đoàn tại một số Thụ ốc tửu quán ở các đại lục công lộ chủ yếu của đế quốc đều thiết lập phòng làm việc, mấy người phụ trách chủ yếu luân phiên dẫn các dong binh thông thường đi tiếp nhận nhiệm vụ, thông qua loại hình thức này chẳng những có thêm nhiều thu nhập, mà cấp bậc dong binh của mọi người cũng đều ổn định tăng lên. Trong lúc nói chuyện phiếm, Ngả Mễ từng ca thán với Đại Thanh Sơn: Tiểu dong binh đoàn đã rơi vào một loại tăng trưởng tuần hoàn ác tính, thu nhập đầu người càng ngày càng thấp, mà nhân số lại không ngừng tăng trưởng. Đại Thanh Sơn ngoài việc cười hàm hậu ra thì còn có thể làm được gì cơ chứ? Lúc trước quyết định “phụng dưỡng” đám cô nhi quả phụ này là quyết định của riêng Ngả Mễ, còn gì mà ca thán cơ chứ, hiện tại chẳng qua là thông qua chức nghiệp mà mọi người am hiểu nhất cùng với thủ đoạn để tiếp tục phụng dưỡng tiếp mà thôi. Ma Pháp lịch tháng 3 năm 4, một cô gái xinh đẹp dẫn theo huyễn thú của nàng đi tới Tây Lâm trấn – Sa Nhược đã hoàn thành công khóa bắt buộc tại Thần Thánh giáo đình, dựa theo sự bồi huấn của giáo đình đối với thiếu niên mục sư, sau khi hoàn thành công khóa bắt buộc, hoặc là lựa chọn tiến vào quân đội, hoặc là lựa chọn tiến vào dong binh, hoặc là lựa chọn tiến vào giáo khu tại thành thị bình thường, tóm lại là phải rời khỏi giáo đình một thời gian ngắn, bọn họ gọi khoảng thời gian này là tu hành. Một lần tu hành bình thường kéo dài trong khoảng 10 năm. Mục sư trong quá trình học nghiệp, đã xác định được chức nghiệp mà bản thân mình lựa chọn, tại sơ đẳng mục sư chức nghiệp, đại đa số mọi người lựa chọn chức nghiệp hiền giả, tiếp theo là thần quan cùng tế tự. Sa Nhược lựa chọn hiền giả, trong vòng 10 năm sắp tới, Sa Nhược phải thông qua khắc khổ tu hành, xác lập mục tiêu của chính mình, nếu nàng nguyện ý trở lại giáo đình, như vậy sẽ trở thành Thánh giả càng thêm phần gần gũi với thần linh hơn, nếu nàng nguyện ý tiếp tục ở lại dân gian làm người phát ngôn của thần, như vậy nàng sẽ được gọi là một trí giả từ bi. Sa Nhược đem mục đích tu hành xác nhận là tại Tây Lâm trấn, sở tại của Đại Thanh Sơn, trở thành một thiếu niên dong binh của Tiểu dong binh đoàn. Cùng năm, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên 2 người 21 tuổi, Ngả Mễ 20 tuổi; Hoắc Ân Tư 202 tuổi (tương đương với nhân loại 16 tuổi); Sa Nhược 18 tuổi; Lâm Vũ Thường 18 tuổi vẫn còn ở lại Sử Khảm Bố Lôi tiếp thụ ma pháp huấn luyện năm cuối. Tháng 3 năm đó, Trì Ngạo Thiên tròn 21 tuổi căn cứ theo gia quy của Trì gia, chính thức có tên của mình: Trì Trường Phong (tham khảo tiêu đề của Quyển 2 Chương 4, “Trường Phong Ngạo Thiên”), bất quá người của Tiểu dong binh đoàn đều đã quen gọi hắn theo tên lúc còn nhỏ là Ngạo Thiên, điều này cho dù là Trì công tước cũng không thể thay đổi được. Ma Pháp lịch tháng 3 năm 4, tại Thụ Ốc Tửu quán ven đại lục công lộ của Sư Tử hà, phòng làm việc mà Tiểu dong binh đoàn thiết lập nhận được một nhiệm vụ: hộ tống một vị nam tước từ trang viên nằm ở vùng phụ cận của Sư Tử hà tới một cái trấn nhỏ có tên là Tam Hương trấn nằm bên cạnh Tinh Linh sâm lâm thuộc cảnh nội của Thần Thánh giáo đình, bởi vì cố chủ cường điệu lên rằng thời gian cấp bách, cho nên không thể đi trên đại lục công lộ được, phải đi qua dư mạch của Thánh Tuyết sơn, vượt qua Tang Kiền hà, băng qua Giới Lâm Đại sâm lâm rồi cuối cùng đến Tinh Linh sâm lâm. Như vậy thời gian có thể rút ngắn lại từ 17 ngày xuống còn 14 ngày, đương nhiên là chỉ dưới tình huống an toàn. Nam tước vì an toàn của bản thân, chỉ định cần dong binh đoàn từ Cấp B cho tới Cấp A tiếp nhận nhiệm vụ này, cũng nguyện ý vì thế chi ra 500 kim tệ. Lúc ấy, Ngả Mễ cùng với Hoắc Ân Tư trùng hợp đang ở phòng làm việc, đơn giản thương lượng một chút, Ngả Mễ cùng với Hoắc Ân Tư quyết định tiếp nhận nhiệm vụ này, hơn nữa 2 người còn đích thân hộ tống – 500 kim tệ đối với Tiểu dong binh đoàn đã là một nguồn thu rất lớn rồi. Nam tước là một người tương đối dễ gần, hắn đối với lộ trình này vô cùng quen thuộc, điểm này thực sự là ngoài mong đợi, dọc đường đi cơ hồ là không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào cả, đường xá bình an cho tới cuối cùng vì Hoắc Ân Tư ngượng ngùng tìm nam tước đòi tiền, nên rốt cuộc không thể không làm phiền đội trưởng đại gia tự mình ra tay. Sau khi cùng nam tước chia tay, Ngả Mễ cùng với Hoắc Ân Tư chuẩn bị đến dịch trạm để đi xe ngựa đến đại lục công lộ gần nhất, sau đó lại đi bộ về đế quốc. Cán sự của dịch trạm nói rằng chuyến xe ngựa gần nhất là vào 6:30 chiều, thấy sắc trời vẫn còn sớm, Ngả Mễ đề nghị đầu tiên cứ đi ăn cơm đã. Ngành ăn uống tại tiểu trấn xem ra là tương đối phát đạt, ngay đằng trước dịch trạm đã có rất nhiều quán ăn rồi, Ngả Mễ chỉ vào một quán ăn tương đối lớn và rất sạch sẽ ở trước mặt, nói: “Đi nào, ta mời khách, sang tửu điếm có tên là ‘Thực Vi Tiên’ kia đi.” Có lẽ là vì ở bên cạnh Tinh Linh sâm lâm, cho nên người phục vụ tại tửu điếm đại bộ phận là sâm lâm tinh linh, ra mở cửa là một tinh linh nữ hài có phần mũm mĩm xinh đẹp trong giới tinh linh, trên khuôn mặt tròn tròn lộ ra vẻ nhiệt tình tươi cười, nụ cười tươi tắn thế này là thứ mà các nữ hài của nhân loại lớn lên ở thành thị không thể có được, “Hoan nghênh đến với Thực Vi Tiên.” Nàng đẩy cửa tiếp đón Ngả Mễ cùng với Hoắc Ân Tư tiến vào khách sạn. Bọn họ tìm một chỗ ngồi dựa vào cửa sổ rồi ngồi xuống, có lẽ còn chưa đến giờ mở cửa chính thức, trong tửu điếm cũng không có nhiều người, chỉ có 3, 4 bàn có khách, tại một chỗ ngồi tựa vào cửa sổ tương tự còn có 1 bàn khách nhân, là 2 nam hài tuấn mỹ cùng với 1 cô gái tóc dài màu vàng, hiển nhiên bọn họ cũng là dong binh, bên cạnh chỗ ngồi của nam hài có gác một thanh trường kiếm, cô gái lưng quay về phía Ngả Mễ bọn họ, bên người nàng bất ngờ lộ ra một thanh ma pháp trượng màu lam. Cô gái tóc vàng nghe thấy có khách mới đến ngồi ở đằng sau mình, nhịn không được quay đầu lại nhìn một chút, vẻ xinh đẹp của cô gái nọ khiến cho Ngả Mễ cùng với Hoắc Ân Tư không thể xem nhẹ động tác nhỏ bé này. Xuất phát từ dong binh lễ nghi, bọn họ hướng tới 2 nam hài cùng cô gái tóc vàng xinh đẹp kia gật đầu thăm hỏi, 3 thiếu niên cũng mỉm cười hướng bọn họ gật đầu. Trong nháy mắt này, Ngả Mễ cùng với Hoắc Ân Tư đều hơi sửng sốt: 3 người này trên bả vai đều có thêu một con phi long màu vàng.