Dong Binh Thiên Hạ
Chương 67 : Thu Bảo Hộ Phí
Những năm đầu tiên của Ma Pháp lịch là khoảng thời gian phong vũ phiêu bạc nhất của toàn bộ thế giới, trong giai đoạn này, những tin tức vô cùng kinh người không ngừng được lan truyền.
Nếu nói trong những tháng năm này, có 1 khoảng bình yên thì dó chính là giai đoạn từ Ma Pháp lịch năm 2 cho tới năm 4.
Ngả Mễ đế quốc Tây Lâm thành – Thành chí
Toàn bộ Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục bị vây giữa đại dương bao la. Tên như ý nghĩa, trừ vùng bờ biển Thánh Tuyết sơn ở vùng nam bộ và vùng bờ biển Mai Tây Tư sơn mạch ở vùng bắc bộ do sơn phong lẫm liệt khiến cho biển cuồn cuộn sóng ra, đường bờ biển ở những nơi khác đều sóng êm gió lặng.
Ở phía tây của Ngả Mễ đế quốc cũng không có đại lục gì, thậm chí ngay đến cả những hòn đảo lớn nhỏ cũng không có, bởi vậy, phía tây mặc dù cũng có một số vịnh hình vòng cung, thậm chí là hải cảng tự nhiên, nhưng vùng đất này cũng chẳng thiết lập hải cảng quân sự nào cả.
Nguyên nhân tạo thành loại cục diện này, chủ yếu là vào khoảng cuối Hồng Nguyệt lịch và khởi đầu Ma Pháp lịch, các quốc gia tại các đại lục cũng chẳng có hạm đội hoàn chỉnh nào cả, thậm chí cũng chẳng đặt ra các bộ chuyên quản lý các hạm đội, mặc dù các quốc gia cũng thiết lập một số lượng nhỏ mấy cái quân cảng cùng một vài con thuyền để chủ yếu làm công cụ cho bộ đội, nhưng mà, lấy quy mô của thuyền lúc đó cùng với phương hướng phòng ngự quân sự chủ yếu mà xét thì chức năng chủ yếu của những con thuyền này cũng chỉ để phục vụ cho bội đội cứu viện bờ biển mà thôi.
Còn đối với thương nhân mà nói, trên toàn bộ Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục, đại lục công lộ chẳng khác gì mạng nhện đan xen với nhau, tất cả các thành trấn lớn cơ hồ đều bị hệ thống mạng nhện này bao trùm, tuy rằng số lượng hàng hóa vận chuyển bằng đường bộ không thể nhiều như đường biển, nhưng tốc độ cùng với độ an toàn thì lại cao hơn vận chuyển bằng đường biển nhiều. Loại tình huống này cũng là một trong số các nguyên nhân khiến cho vùng ven biển phía tây của Ngả Mễ đế quốc ngay đến một cái hải cảng cũng không có. Không có hải cảng, tất nhiên là sẽ không có đại thành thị, hay chính xác hơn mà nói, là ngay cả một ít thành trấn lớn cũng tìm không ra.
Ngả Mễ đế quốc cùng Tu Tư đế quốc là căn cứ theo đường sông của Sư Tử hà để làm biên giới tự nhiên, giữa Sư Tử hà có một hòn đảo nhỏ do đất bồi mà thành, nếu tính lượng đất bồi thành đảo mà nói, hòn đảo nhỏ này tương đối lớn. Lúc đầu, trên hòn đảo nhỏ này cũng không có hộ gia đình, chỉ có hồng thụ lâm rậm rạp sinh trưởng, mà nơi này lại nằm chếch về phía tây của đại lục, bởi vậy nó được gọi là Tây Lâm đảo, sau này, trên đảo dần dần có cư dân, hình thành thôn xóm, lại được gọi là Tây Lâm thôn. Đương nhiên, đây chính là bờ biển phía tây của Ngả Mễ đế quốc, trong cái thôn nhỏ nhà cửa cứ dần dần mọc lên. Sau chót, tại bờ biển phía ngoài phát hiện có một lượng cá lớn, thế là quy mô của các thôn xóm dần dần được mở rộng ra, để giữ gìn trị an và phòng tránh các tiểu cổ hải đảo quấy nhiễu, đế quốc liền phái bộ đội tới, thôn này chính thức được thăng cấp lên thành Tây Lâm trấn.
Từ quy mô thành trấn mà xét, Tây Lâm trấn chỉ có khoảng 3000 người, so với đại bộ phận thành trấn trong đại lục thì chỉ là một con số quá nhỏ bé. Về quân đội trấn thủ mà nói, so với bộ đội biên phòng chính quy cũng ít hơn một cách thê thảm. Tổng bộ đế quốc quân đội dường như quá mức tin tưởng rằng lực lượng phòng ngự dọc Sư Tử hà rộng chừng 4000 thước cũng chẳng cần phải nhiều như lực lượng trú đóng để phòng ngự biên cảnh; mà huyễn thú kỵ sĩ tướng quân phụ trách công tác phòng thủ Sư Tử hà – Phạm tử tước – thì lại càng có lý do để mà tin tưởng, tính từ hải khẩu của Tây Lâm đảo, khoảng cách tới Tu Tư đế quốc cũng phải chừng trên 6000 thước, nơi này cũng chẳng việc gì phải phái một lượng lớn bộ đội chính quy tới cả, nếu không phải do áp lực từ Tổng bộ đế quốc quân, hắn cũng chẳng muốn phái 200 người vốn là kiếm sĩ doanh cơ bản nhất tới đây.
Mặc dù hắn có thể bỏ qua sự tồn tại của hòn đảo nhỏ này, nhưng cứ mỗi lần mở hội nghị đại chiến khu, mỗi lần kể khổ -- đều tỏ vẻ cái tiểu thôn trấn này được đầu tư quá ít về mặt quân sự, không có báo cáo hợp lý, tổng bộ đế quốc quân lại không thể cấp thêm phí dụng, nơi này đã trở thành hắc động phòng khu của hắn.
Nhưng mà, nếu có một ngày, có mấy cá nhân lại trắng trợn tới tiếp nhận hòn đảo này từ tay hắn, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn bất kể thế nào cũng không thể chấp nhận được.
Mùa thu Ma Pháp lịch năm 3, tại phòng nghị sự tướng quân phủ của Phạm tử tước có mấy người đang ngồi.
Ngồi ở chiếc ghế tựa cao giữa đại sảnh, Phạm tử tước đang lật qua lật lại một phong thư của đế quốc quân tổng bộ, âm thầm quét ánh mắt liếc qua mấy người trẻ tuổi đứng trước mặt mình, yên lặng thưởng thức nội dung bức thư:
Ngả Mễ đế quốc quân biên phòng Sư Tử hà – Tướng quân Phạm:
Rõ ràng, kể từ sau khi thiết lập bộ đội phòng thủ Tây Lâm trấn, đã khiến cho quân phí phòng khu Sư Tử hà có dấu hiệu không ngừng tăng lên, mà tổng bộ đế quốc quân cũng không có cách nào để giải quyết.
Hiện đã có Tiểu dong binh đoàn đội trưởng Ngả Mễ các hạ nguyện ý gánh vác công tác hộ vệ trấn, cũng nguyện ý gánh vác quân phí kiếm sĩ doanh 200 người đóng tại trấn, qua xác minh của tổng bộ, Tiểu dong binh đoàn quả thực có thực lực này.
Căn cứ theo đế quốc dong binh đoàn hiệp phòng quy định, tổng bộ xác nhận: Kể từ hôm nay, việc trú đóng tại Tây Lâm trấn sẽ giao cho Tiểu dong binh đoàn, dong binh đoàn có quyền trưng thu 50% thuế để làm quân phí trú đóng, và sẽ trực thuộc khu vực phòng thủ của bộ đội biên phòng Sư Tử hà.
Ngả Mễ đế quốc quân – Tổng bộ Nguyên soái Trì Đại Đồng công tước
Mọi người đều biết, đế quốc có trưng thu của dân chúng một loại thuế dựa theo nhân số, trong đó 50% là trực tiếp giao cho quan quân địa phương dùng để tăng cường quân đội cùng với chính vụ địa phương. 3 năm trước, từ sau khi Tây Lâm thiết lập quân đội, nhất là trang bị thêm cả kiếm sĩ doanh, bất luận là tại phương diện đầu tư cho quân lương hay là đầu tư trang bị vũ khí cho binh lính, cũng đều là những khoản ít nhất trong số tất cả các quân chủng. Mặc dù lần nào đám nhân viên cũng oán thán là mức gia tăng quân phí không được như mong đợi, nhưng mà, chuyện này cũng không hề ảnh hưởng tới các khoản thu ngoài đến từ Tây Lâm của Phạm tử tước cùng với đám quan liêu thân tín.
Hiện tại có kẻ muốn tiếp nhận, đây nhất định là điều mà Phạm tử tước không muốn chấp nhận.
Lại xuyên thấu qua thư nhòm nhòm mấy người trẻ tuổi trước mặt, Phạm tử tước phỏng đoán, nếu không giao lại cho bọn chúng, bọn chúng có đủ thực lực để tạo thành uy hiếp đối với mình sao? Xem ra không thể nào. Trước mặt tổng cộng chỉ có 8 người trẻ tuổi, tuổi tác đều rất nhỏ, đại khái cũng chưa tới 20.
Kẻ cầm đầu, hình như là một người trẻ tuổi xuất thân từ tầng lớp quý tộc, trông cũng chẳng có gì đặc biệt. Vừa rồi trong khoảng thời gian trò chuyện ngắn ngủi, Phạm tử tước đã biết được tên của hắn: Ngả Mễ Cáp Bá, căn cứ theo ấn tượng của Phạm tử tước, tại các gia tộc bá tước hoặc gần với bá tước tại đế đô hiện tại, cũng chẳng có gia tộc nào là Cáp Bá cả, có lẽ là xuất thân từ thư đồng của gia tộc quý tộc chăng? Thiếu niên này vận đồ toàn một màu trắng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, thủy chung toát ra một nụ cười hiền lành, có vài phần yếu nhược, sau lưng đeo một thanh song thủ đại kiếm cực kỳ không tương xứng với thể hình của hắn, nếu là kim loại thì phỏng chừng cũng phải trên 20 kg. Nhìn thế nào cũng không ra thiếu niên này lại có thể sử dụng nổi, có lẽ không phải là kim loại, vả lại, cho dù là kim loại, cũng chẳng sao cả, thanh kiếm này cũng thuyết minh cho thân phận thấp kém đáng thương của hắn, tại đế quốc chẳng có quý tộc nào sử dụng song thủ đại kiếm cả, song thủ kiếm không thể sử dụng khi ngồi trên tọa kỵ, việc này sẽ ảnh hưởng tới thân phận kỵ sĩ mà quý tộc thường theo đuổi.
Bất quá, phần lạc khoản trong thư quả thực là đặc biệt, mặc dù lần nào công hàm tới, lạc khoản cũng đều ghi là Nguyên soái Trì Đại Đồng, nhưng lần này không giống như những lần trước kia, không thấy có biểu tượng của Nguyên soái. Không phải là giả đấy chứ? Trước tiên có nên giam bọn chúng lại không nhỉ? Phạm tử tước phủ định ý nghĩ của mình, khu vực phòng thủ có thể không giao, nhưng mà vô duyên đi đắc tội với người như vậy, hơn nữa những người này có thể thực sự có thực lực rất mạnh, luôn là không hay.
“Ngả Mễ tiên sinh, rất vui vì có thể thấy ngài nguyện ý tham gia vào lĩnh vực hiệp phòng công tác. Có điều, thứ cho chỗ bản nhân hẻo lánh, cho nên hiểu biết đối với bên ngoài không được nhiều lắm, hoàn toàn không biết gì về các hạ, có thể giới thiệu một chút trước hay không?”
“À, tướng quân đại nhân.” Thiếu niên áo trắng cười gật đầu một cái: “Ta chỉ là một tiểu dong binh, vừa mới nhập đạo được 2 năm, thật sự chẳng có gì để mà giới thiệu cả.”
“Ngả Mễ tiên sinh, gần đây vùng phụ cận Tây Lâm đảo đã nhiều lần phát hiện thấy có hải tặc, vì thế, ta đã đề xuất với quân bộ để tăng cường quân đội trấn thủ vùng bờ biển. Xuất phát từ lo lắng này, ta đề nghị ngươi trước tiên hãy quay lại tổng bộ quân đội xác nhận lại một lần nữa, ý ngài thế nào?” Nếu chỉ là một tiểu dong binh, vậy thì chẳng cần gì phải khách khí.
“Được, vậy hẹn gặp lại tướng quân các hạ.” Thiếu niên áo trắng căn bản chẳng có vẻ gì là muốn cự tuyệt, sau khi mỉm cười gật đầu thăm hỏi, liền dẫn 7 nam hài chỉ khoảng 15, 16 tuổi quay đầu bước ra khỏi đại sảnh.
“Ngả Mễ đại ca… Oái… Lại nói sai rồi, Ngả Mễ đoàn trưởng, chúng ta cứ như thế mà đi sao? Vừa rồi cái gã tướng quân gì đó kia hình như là…” Sau khi ra khỏi phủ tướng quân, 1 nam hài phía sau vội vàng hỏi Ngả Mễ.
“Ha ha, cứ gọi là đại ca đi, ta đã nói rồi, trừ khi là ở trong quan trường, nếu không thì không cần khách khí như thế, chúng ta đều là người nhà cả.” Ngả Mễ cắt đứt lời nam hài, chầm chậm nói, “Chúng ta về đế đô, lại tu dưỡng một thời gian ngắn, ta nghĩ lần sau có thể sẽ có người đến mời chúng ta quay lại.”
Phạm tước đang vì biểu hiện xuất sắc của mình thu được nhiều lợi ích mà đắc chí, đương nhiên hắn sẽ không biết rằng đã phạm phải sai lầm lớn.
Thời gian chuyển qua mùa xuân Ma Pháp lịch năm 3, Trì bá tước thông qua một loạt thủ đoạn cao siêu khiến cho người ta thấy thế là đủ rồi, hiểu thì dùng lý, động thì dùng tình, dụ thì dùng lợi, thu phục được hết thảy 7 tay thủ hạ đại đội trưởng cùng 25 gã trung đội trưởng.
Trên thực tế, cũng không phải là hoàn toàn thuận buồm xuôi gió.
Có 3 gã đại đội trưởng xuất thân từ danh môn tỏ ra cực kỳ không phối hợp, nguyên nhân chủ yếu cũng không phải là không ham tiền, một tên cũng là đồng nghiệp đại đội trưởng, vì sao lại có thể nhảy qua chức vụ tham tướng để trở thành người lãnh đạo trực tiếp của mình chứ? Dưới ảnh hưởng của loại tâm lý này quấy phá, thái độ hợp tác vẫn có phần không ổn. Đương nhiên, chỉ có trong trường hợp khó khăn thế này mới cho thấy thủ đoạn cao siêu cùng với giao thiệp rộng khắp của Trì bá tước.
Sau khi đã nắm được sở thích của 3 vị đại đội trưởng này phân biệt là: tiền, sắc, chiến công, Trì bá tược mượn ô dù của quốc vương bệ hạ cùng với quân vụ đại thần Trì công tước, thông đồng với tổng bộ đế quốc quân, vì thế có 3 lượt mở tiệc chiêu đãi khác nhau.
Đầu tiên là mời vị đại đội trưởng đề cao hình tượng dũng sĩ khai cương thác thổ bảo vệ quốc gia, “Với tài của huynh, có thể thắng đệ cả chục lần, mà hiện tại chỉ làm chức vụ đại đội trưởng, quả thực là không xứng với tài năng, thật sự là không có đất để phát triển. Người làm tướng quân, trừ Vũ huân là không thể tăng lên được, mà rời khỏi kinh kỳ, đối mặt với mấy thứ liêu tầm thường, thật chẳng khác gì minh châu chôn vùi cặn bã.” Trì bá tước tiếp theo bắt đầu ra tay thuyết pháp, bản thân hắn vốn là một người rất bình thường, vì sao lại được đề bạt làm tướng quân? Mấu chốt là nhờ thời gian ở bộ đội biên phòng đế quốc đánh giặc, mà mấy năm nay, các khu khác cơ bản là không có chiến tranh, như vậy lúc thăng quân hàm, thì chỉ có người đến từ Bắc Bộ liên bang mới có thể thăng quan, thật sự là hổ thẹn. Đương nhiên, Trì bá tước trên mặt chắc là cũng sẽ biết lộ ra chút ít biểu tình hổ thẹn: “Ta ngầm cho rằng, với tài của huynh, như quả được đến biên cương, như vậy mấy cái chức vị như tham tướng, tướng quân sắp tới, thậm chí là Nguyên soái cũng chẳng cách huynh bao xa, nếu huynh nguyện ý, tiểu đệ nguyện đem tính mạng ra bảo đảm với quân bộ, để cho tài hoa của huynh có cơ hội phát triển…” Bất kể là tài hoa của tay đại đội trưởng này trên lĩnh vực quân sự có thể so với đế quốc đại ma thạch hay không, xét về mặt cơ trí, xem ra còn xa mới có thể được xếp cùng một cấpm Trì bá tước dễ dàng đá bay một hòn đá nhỏ trước mắt.
Lần yến hội thứ 2 khách mời chính là đại đội trưởng mê tiền, vẫn là điệp khúc kể khổ bắt đầu: “Ài, ở kinh đô vẫn chẳng có gì thay đổi nha, mặc dù cũng là bá tước, nhưng mà ở trong kinh thành số lượng tướng quân, quan viên cấp cao lại quá nhiều, trông thấy một tay tử tước nho nhỏ nhiều khi cũng phải xuống ngựa thi lễ, hơn nữa tất cả giám sát ngành đều ở kinh thành. Ta ở đế quốc bộ đội biên phòng làm đại đội trưởng được hơn 4 năm, trong thời gian đó vơ vét của cải trên 40 vạn, mà về đây, 3 tháng đầu chẳng những một xu cũng chẳng có, mà ngược lại còn phải tốn đến 3 vạn, thật là nhớ cái đoạn tháng ngày trời thì à hoàng đế thì ở xa kia nha.” Trì bá tước khẳng định là sẽ không nói ra 40 vạn cự ngạch tài phú của mình là đến từ đám vương công đại thần đáng thương của Cáp Mễ Nhân đế quốc. Sau khi cẩn thận quan sát phát hiện ra vị đại đội trưởng hám tài kia cũng lộ ra loại cảm xúc hâm mộ, Trì bá tước lại đem đoạn hội thoại trong yến hội ngày hôm qua ra sửa chữa đôi chút: “Ta ngầm cho rằng, với tài của huynh, như quả cũng đến được một nơi như vậy, vậy có thể tưởng tượng ra cảnh tài nguyên cuồn cuộn, nếu huynh nguyện ý, tiểu đệ nguyện đem tính mạng ra bảo đảm với quân bộ, để cho tài hoa của huynh có cơ hội phát triển…” Đương nhiên, về phần Trì bá tước bản thân đã nghĩ ra kế hoạch làm thế nào để phát tài ở đế đô, chắc là cũng sẽ biết cách không để lộ ra tay bộ hạ khiến mình thấy không vừa mắt.
So với nam nhân mê tiền, yêu sự nghiệp, nam nhân háo sắc chẳng còn gì phải nghi ngờ là dễ giao tiếp nhất, lúc này, ngay đến cơm còn chưa đụng tới, chỉ sau 2 chén nước trà, Trì bá tước đã đi thẳng vào vấn đề: “Gần đây, đế quốc trung bộ thừa thãi mỹ nữ, 4 trọng khu lại đang khuyết 1 chức đại đội trưởng, ta liền tiến cử với quân bộ hiền tài các hạ. Trong vòng vài năm trở lại đây, 4 trọng khu quân bị lỏng lẻo, hơn nữa có một số quan quân đế quốc cấp thấp ngụy trang làm thân quyến của quan quân, đi lừa gạt không biết bao nhiêu cô gái trong trắng xinh đẹp, thậm chí có kẻ đã cưới tới hơn 15 vợ rồi.” Nói đến đây, Trì bá tước vỗ thật mạnh xuống bàn: “Lần này, ta xin quân bộ lo liệu cho đệ đi trước đến duy trì trị an tại địa phương, ta cho rằng, tài của đệ tướng mạo có thể sánh cùng Phan An nhất định sẽ chỉnh đốn được quân kỷ tại địa phương, nên mới nhờ đệ sau khi tới địa phương, nhất định phải nghiêm ngặt tra xét, duy trì hình tượng quân nhân tốt bụng của chúng ta.” Một phen lời tâm huyết đã khiến cho háo sắc đại đội trưởng cảm động đến nước mắt giàn dụa, mặt hồng như hoa đào, cầm đôi tay đáng yêu của Trì bá tước, hu hu mà nói: “Sinh ra ta là cha mẹ ta, người hiểu ta cũng chỉ có bá tước, nếu ngày sau có điều gì cần tới chỗ tiểu đệ, chỉ cần một mảnh giấy, tiểu đệ cam nguyện nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.” Màn đêm buông xuống, đại đội trưởng sau khi rời khỏi bá tước phủ còn chưa trở về phủ mà đã trực tiếp ra roi thúc ngựa chạy tới tân nhậm sở để chỉnh đốn quân kỷ rồi.
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
392 chương
14 chương
871 chương
31 chương
34 chương