Dong Binh Thiên Hạ

Chương 62 : Kinh Hồn Nhất Sát

Chúng thần chi chiến Ma pháp binh khí phổ (Trang thứ 3, khổ đầu tiên: Thốn Duyên) Trường thương Dài: 11 xích 9 thốn 8 phân Nặng: 54 kg Chất liệu: không rõ Nơi sản sinh: không rõ Tại chúng thần chi chiến được Hắc ám long vương sử dụng, nguyên lai lịch không rõ, nhưng trong chúng thần chi chiến, lúc thủ thì kéo dài hàng tấc, khi chuyển sang công đánh tới lút cán thường thường có thể từ một góc độ tuyệt đối không thể mà bộc phát ra công kích trí mạng; Cây thương này vẫn làm bạn với Trì Ngạo Thiên suốt cả đời. Rất nhiều người khi phải đối diện với sinh tử, thường từ bỏ hết thảy tôn nghiêm, từ bỏ hết thảy điều kiện, lựa chọn con đường sống. Gió rít gào dữ dội quét tới khuôn mặt xám xanh của Trì Ngạo Thiên, đôi mày rậm phủ đầy bông tuyết đã nhíu chặt vào với nhau, dưới lông mi mắt cũng đã khép lại thành một đường. Hắn dứt khoát xoay tay lại vỗ vỗ tiểu hắc long: “Tiểu Hắc, đồng sinh cộng tử a.” Nói xong, ngay lập tức luồn ra sau bức vách bằng băng tháo tiểu hắc long ra, rồi tìm một ít vụn băng ở xung quanh đắp thành 2 khối ở 2 bên, đoạn đem tuyết di động ở gần đó vun vun trát trát, lớp tuyết tan chỉ trong nháy mắt đã đông lại, trát kín những khe hở gió lùa của vụn băng, bức vách băng cùng với 2 khối tường bằng băng vụn hình thành một khối dạng cái bụng của bình hồ lô. Cuối cùng dùng số tuyết đọng và băng vụn còn lại đổ ở mặt trước, gió cũng từ từ nhỏ dần đi. Trì Ngạo Thiên cũng không thể tưởng tượng nổi, vốn đã mệt nhọc là thế mà vẫn còn thể lực để hoàn thành loại công tác này. Trong hồ lô nhiệt độ dần dần lên cao, tối thiểu cũng không lạnh buốt như ở bên ngoài nữa. Người và rồng gắt gao tựa vào nhau, Trì Ngạo Thiên ôm chặt đầu tiểu hắc long vào lòng, khiến hơi thở của nó phả vào y phục mình tạo thành một vòng tuần hoàn nhỏ, có thể mau chóng quay trở lại trong thân thể Tiểu Hắc, như vậy sẽ không bị mất quá nhiều nhiệt lượng. Đêm, càng ngày càng trở nên sâu thẳm. Tuyết bay lả tả bị gió thổi phủ kín khắp thiên địa trong lúc đó, bên ngoài tuyết hồ lô nho nhỏ cũng bị tuyết bít kín càng ngày càng dày. Ban đêm, trong lúc ngủ mơ, Trì Ngạo Thiên mơ thấy mình và Tiểu Hắc cùng đi vào Huyễn Thú thánh viên, í, đây là Huyễn Thú thánh viên sao? Sao lại có nhiều phòng như thế? Chưa từng nghe thấy thúc thúc mình nói là trong Huyễn Thú thánh viên lại có phòng ở bao giờ. Hơn nữa ở đây hết thảy đều là màu đen, vô cùng yên ắng, Tiểu Hắc ở bên trong có vẻ thật sinh động, không ngừng cắn y phục của mình kéo chạy về phía trước. Tiếp theo, phía trước dần hiện ra một cái đại sảnh, bước vào thì bỗng phát hiện ra trên bậc thềm lớn có 1 hắc y nhân, hắn đang ngước lên nhìn đỉnh mái vòm trong đại thính, ánh trăng từ trên bầu trời chiếu xuống, đem bóng dáng của hắn đổ dài trên mặt đất. Trừ ánh trăng kia ra, trong đại sảnh toàn bộ đều là một màu tăm tối. Đột nhiên, hắc y nhân phát ra tiếng cười lạnh lùng: “A, nhìn không ra, thực sự có nhân loại có thể ở trong này khiêu chiến với tử vong. Tiểu tử, biểu hiện không tệ nha.” Hắc y nhân xoay ngoắt người lại, ánh mắt đỏ như máu chẳng khác gì tia chớp xẹt qua trong đại sảnh, Trì Ngạo Thiên cảm giác như có một cỗ khí tức âm lãnh từ trên trời giáng xuống, hơi lạnh của băng thấu vào lòng bàn chân, đau buốt như kim châm. A – Trì Ngạo Thiên từ trong mộng bừng tỉnh lại. Phát hiện phía dưới bức vách tuyết đã bị gió thổi lộ ra một cái huyệt động, chân mình vừa vặn đặt ở sau huyệt động, vù vù, gió lạnh từ chỗ này thốc tới. Hắn xê dịch chân đi, dùng chăn bịt lên miệng huyệt động rồi dùng chân đạp tới. Hắn lại sờ sờ Tiểu Hắc, trong lòng cả kinh, sao đầu lại lạnh như băng, vội vàng xoay người bật dậy, nâng đầu Tiểu Hắc lên, đã lạnh như băng một mảng, nhưng mũi vẫn còn có hơi thở. Hỏng rồi, Trì Ngạo Thiên nhớ lại trong bài học về huyễn thú tại Kỵ Sĩ học giáo có viết về địa hành long: Địa hành long, đa phần là động vật máu lạnh, cũng có một số là động vật máu nóng. Địa hành long máu nóng vóc dáng nhỏ, không thể dùng làm tọa kỵ cho kỵ sĩ, thành thử, địa hành long phục vụ cho quân đội đều là máu lạnh. Để đảm bảo áu lưu thông bình thường, địa hành long phải thông qua: vận động, phơi nắng hoặc là động vật có nhiệt lượng cao… các phương pháp để thu hoạch đủ nhiệt lượng, nếu trong một thời gian dài không thể thu hoạch nhiệt lượng mới, địa hành long sẽ bị chết. Kể cả là đang ở trong băng thiên tuyết địa, mồ hôi vẫn từ trên đầu Trì Ngạo Thiên đổ xuống dưới. Bắt đầu từ hôm qua đến giờ, Tiểu Hoắc không hề vận động, hơn nữa không ăn đồ ăn gì nóng, chưa nói gì tới phơi nắng. Làm sao bây giờ? Nếu cứ như vậy, đến ngày mai chỉ có một kết quả -- lạnh đến chết. Trong lòng vẫn còn mấy khối thịt bò cuối cùng, nhưng cũng đều lạnh như băng cả rồi. Nhiệt lượng, nhiệt lượng, ở đâu có nhiệt lượng? Trì Ngạo Thiên 2 tay đan chặt vào nhau. Đột nhiên, trong đầu hắn linh quang lóe lên, từ trong giày rút chủy thủ ra, vươn tay trái, cởi bỏ bao tay cùng với ống tay áo bằng lụa đen ra, bàn tay nắm lại thành quyền, hắn cắn chặt răng, đâm chủy thủ xuống dọc theo mạch, máu phun ra, cánh tay vội vàng chuyển qua miệng Tiểu Hắc, có thể cảm thấy máu của mình từ cánh tay chảy ra, chậm rãi nhỏ vào yết hầu Tiểu Hắc, đầu lưỡi nó khe khẽ giật giật 2 cái. Một lát sau, máu nhỏ ra càng ngày càng chậm, Trì Ngạo Thiên lại nắm chặt tay, rạch thật sâu thành hình chữ thập vào một cái động mạch khác… Không biết đã qua bao lâu, trên 2 cánh tay Trì Ngạo Thiên đã đầy những vết thương, dưới chân tê đi – đã không còn cảm giác mặt đất tồn tại nữa. Nhìn Tiểu Hắc hô hấp dần dần bình thường, Trì Ngạo Thiên còn chưa kịp thu tay về đã ngã quỵ ra trên mặt tuyết. Lại không biết đã qua bao lâu, Trì Ngạo Thiên rốt cuộc lại tỉnh lại, chỉ thấy toàn sao giữa một mảng đen tối trước mắt. Hắn lại nhắm nghiền mắt lại, tới lúc mở ra, phát hiện bên ngoài trời đã sáng, tuyết có vẻ như cũng đã ngừng rơi. Đưa tay sờ Tiểu Hắc một chút, hô hấp rất đều, xem ra máu tươi không hề uổng phí. Đem 2 khối thịt bò cuối cùng để vào miệng, hắn tiếp túc khoác tiểu hắc long lên rồi đi tiếp theo biển chỉ đường, rát nhanh đã tìm ra nơi cắm trại. Hắn cũng không hề dùng ma pháp năng lượng mà đem lều trại cùng với chăn đệm dùng để cắm trại ra đốt lửa nấu cơm, cũng tranh thủ sưởi ấm thân thể cho Tiểu Hắc. Dù sao thì cũng đã bị lỡ mất 1 điểm cắm trại, hơn nữa, nếu không nhanh chóng đi tiếp thì có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội tiến vào Huyễn Thú thánh viên kịp thời gian. Không sao cả, Trì Ngạo Thiên vừa nhóm khối da cuối cùng trong tay vừa nghĩ. Sau khi ăn cơm no, lại đem ma pháp năng lượng đút vào trong ngực, tiếp tục khoác Tiểu Hắc lên đường. Quá trình xuống núi tương đối dễ dàng hơn một chút, thường thường gặp những sườn dốc lớn phủ tuyết, cứ nằm trên đó rồi chậm rãi trượt xuống – Lúc này đã chẳng buồn để tâm đến quần áo sạch hay bẩn nữa rồi. May mà, sau khi tiến vào sơn dương, gió cũng dần ngưng, cơ hồi mỗi ngày đều thấy một ít ánh nắng. Để bù lại một ngày đường vừa qua, ở ban đêm chỉ cần có ánh trăng, Trì Ngạo Thiên sẽ không ngừng lại. Tiểu Hắc mấy ngày nay vẫn hỗn loạn, cũng không biết là tốt hay xấu, chỉ suốt ngày ngủ, sau khi tới chỗ cắm trại, cũng chỉ tỉnh lại để đổ một ít canh thịt cùng thịt vụn vào miệng, rồi lại gục xuống ngủ tiếp. Đây cũng đã là biểu hiện tốt nhất có thể mong đợi rồi, cách Huyễn Thú thánh viên càng ngày càng gần, hy vọng lại càng lúc càng lớn. Rốt cuộc, vượt qua tuyết tuyến, ánh mặt trời càng lúc càng mạnh, bọc quần áo trên người Tiểu Hắc cũng được cởi ra, cảm giác được ánh mặt trời Tiểu Hắc lần đầu tiên chủ động mở mắt, nheo mắt nhìn nhìn ánh mặt trời, lại nhìn nhìn Trì Ngạo Thiên, dùng đầu lưỡi lạnh như băng liếm liếm tay Trì Ngạo Thiên. Cuối cùng, thấy ma pháp trận khổng lồ ở trong rừng vân sam, chẳng phải là Huyễn Thú thánh viên sao? Trì Ngạo Thiên trong lòng vui mừng, hắn quay đầu lại nói với Tiểu Hắc: “Hắc, Tiểu Hắc, thấy không? Chẳng phải là Huyễn Thú thánh viên sao! Chúng ta mau đi ra thôi.” Nhìn thấy hy vọng, người ta có thể từ trống rỗng lôi ra rất nhiều dũng khí cùng với lực lượng, bờ vai vốn đã tê dại của Trì Ngạo Thiên như được bổ sung một nguồn năng lượng mới, bước chân nhanh hơn, vân sam, dòng suối nhỏ, dãy núi càng ngày càng bị hắn bỏ lại ở phía sau lưng. Chung cuộc, dưới chân đã là đất bằng, xuyên thấu qua rừng vân sam trước mắt, có thể thấy rất nhiều người đang vây quanh trước ma pháp trận, đó là đại môn sao? Nói như vậy là mình đã đến đúng chỗ rồi. Trong rừng đột nhiên quét qua một làn gió nhẹ, xoay tròn rồi dựng lên – Hỏng rồi, mặc dù cực kỳ mệt nhọc nhưng Trì Ngạo Thiên vẫn lập tức kịp phản ứng, hắc thái dương cùng với bạch thái dương trùng hợp, loại gió xoay tròn rồi hướng về phía trước này chỉ xuất hiện dưới một loại tình huống: nhật thực; còn được gọi là Nhật thực phong. Từ xa chứng kiến, đám người đột nhiên trở nên xôn xao, tiếp theo, ma pháp đại môn bắt đầu rung động, đám người như cơn thủy triều ào ào tiến vào đại môn. Còn có 10 phút… Trì Ngạo Thiên thất tha thất thểu chạy đến, hắn từ trong rừng cây lao ra chỉ trong nháy mắt đã thấy trước đại môn có 2 cô gái đang đứng, dường như đã từng gặp qua. Mới vừa hơi phân tâm, không để ý dưới chân, đã lập tức ngã sấp xuống, hắn bất chấp tất cả, lại tiếp tục đứng lên chạy tiếp. Bên tai vang lên tiếng kêu của 2 cô gái: “Nhanh lên, nhanh lên.” Rất nhiều người nghe thấy tiếng kêu của Lâm Vũ Thường cùng với Sa Nhược, ngoái đầu lại nhìn bên ngoài đại môn, một hắc y nam hài toàn thân lấm lem bùn đất, lưng cõng một con huyễn thú khổng lồ, nghiêng nghiêng ngả ngả từ trong rừng cây chạy ra, nhắm hướng đại môn. Không nghi ngờ gì, đó chính là một huyễn thú đồng bạn, nhớ lại lúc mình ở trên đường phải nếm trải nỗi khổ sở, cơ hồ tất cả mọi người đều bắt đầu hô lên: “Cố lên nào! Nhanh lên!” Rất nhiều huyễn thú cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cảnh trước mắt. Đột nhiên, ma pháp đại môn vốn vô thực của Huyễn Thú thánh viên bỗng chớp lên – khi hắc thái dương vượt qua bạch thái dương, ma pháp trận sẽ khép lại, mà lúc này, hắc y nam hài kia đã chỉ còn cách đại môn có vài chục thước, tất cả mọi người đều nín thở, khẩn trương nhìn hắn đang vội vàng chạy, trong nháy mắt ma pháp trận chớp lên lần cuối cùng, nam hài kia đã xô mạnh vào cửa ma pháp, cho dù là còn xa hơn cả chục thước, cũng có thể chứng kiến rõ ràng cảnh tượng cửa ma pháp sau khi bị va chạm kịch liệt lóe ra những tia sáng nhiều màu – Nam hài cùng với huyễn thú trên lưng hắn ngã nhào vào ma pháp kết giới. Đám người lại vang lên tiếng hoan hô, lại một nam hài nữa trở thành huyễn thú kỵ sĩ. Ma pháp trận sau khi chớp lên, nhanh chóng khép lại. Sa Nhược và Lâm Vũ Thường cùng nhau chạy tới, nâng Trì Ngạo Thiên dậy. Trì Ngạo Thiên trên mặt lần đầu tiên nở ra nụ cười chân thành: “Cám ơn.” Nói xong, hắn hướng về nơi có nhiều người nhất chạy tới – Nơi đó nhất định là Huyết trì. Ở giữa đám huyễn thú kỵ sĩ, đúng là Huyết trì khổng lồ, ít nhất đường kính cũng phải đến 100 thước, bên trong huyết trì có một thứ chất lỏng màu hồng bảo thạch, trong đó có rất nhiều huyễn thú đang bơi lội. Đám huyễn thú mới tiến vào huyết trì trên người tản ra màu đỏ rực, chất lỏng trong huyết trì cũng thẩm thấu vào da lông chúng, toàn thân đều mất đi nhan sắc vốn có, một mảng màu đỏ; mà những huyễn thú khác đang bơi lội vốn sinh sống đã rất nhiều năm tại Huyết trì này trên người lại toát ra màu lam, trong nháy mắt sau khi thân thể rời khỏi chất lỏng, bộ lông tự nhiên khôi phục lại nhan sắc vốn có. Mấy huyễn thú mới sau khi cẩn thận tiến vào trong huyết trì, thân thể đột nhiên phát ra hồng quang chậm rãi hóa lớn, các loại đặc thù trên người đám ấu thú, ấu điểu này đều bị huyết trì tẩy đi, ngay cả màu lông cũng biến thành màu lông của huyễn thú thành niên. Có một số huyễn thú bản thân cũng không thể tin nổi loại biến hóa cực nhanh này, phát ra tiếng kêu kinh hoảng. Trì Ngạo Thiên tách đám người ra, quỳ xuống bên Huyết trì, duỗi tay cởi bỏ dây lưng trên người mình, Lâm Vũ Thường cùng Sa Nhược cũng theo tới, đều từng đọc Huyễn thú chỉ dẫn, các nàng cũng đoán ra được nguyên nhân, nhất định là huyễn thú bị thương, phải nhanh chóng đưa vào Huyết trì để trị liệu. Bên hông vẫn còn một sợi dây cột chặt, Trì Ngạo Thiên sốt ruột rút chủy thủ ra, trực tiếp cắt đứt, Tiểu Hắc ở trên lưng được dỡ xuống mặt đất, tất cả các kỵ binh trẻ tuổi đều phát ra một tiếng thét kinh hãi: Con huyễn thú này làm sao vậy? Toàn bộ huyễn thú kỵ sĩ từ đế quốc tới đều chẳng thể tin nổi con địa hành long màu đen này lại chính là con địa hành long màu đen có cái uy của bậc vương giả đã từng thấy trong giai đoạn trước của huyễn thú thí luyện. Máu từ bên miệng, mũi Tiểu Hắc chậm rãi chảy ra. Trì Ngạo Thiên cũng thật không ngờ Tiểu Hắc sau khi được gỡ ra lại biến thành bộ dạng này, hắn dùng tay ôm lấy đầu Tiểu Hắc, lớn tiếng gọi: “Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, chúng ta tới Huyết trì rồi! Ngươi mau tỉnh lại đi!” Tiểu Hắc khe khẽ giật mình, ánh mắt chậm rãi mở ra, ngơ ngác nhìn nhìn người trước mắt, vươn cái lưỡi đầy tưa lưỡi màu trắng chầm chậm liếm tay Trì Ngạo Thiên, ánh mắt từ từ khép lại, chảy ra 2 dòng nước mắt đầm đìa, cái đầu vốn luôn ngẩng cao khí phách ngút trời gục vào trong lòng Trì Ngạo Thiên. Mất đi hô hấp. “Tiểu Hắc --” Trì Ngạo Thiên căn bản không thể ức chế tình cảm của mình, đem Tiểu Hắc ôm chặt vào lòng, trong ánh mắt sưng đỏ lập tức tràn ngập hơi nước.