Dong Binh Thiên Hạ
Chương 60 : Đồng Bọn Thật Tình
Để cam đoan huyễn thú kỵ sĩ thực sự là nhóm người có thực lực mạnh nhất trong các chiến sĩ của đế quốc trong vòng 5 năm, quá trình chọn lựa huyễn thú kỵ sĩ của Ngả Mễ đế quốc là một quá trình vô cùng dài dòng.
Huyễn thú kỵ sĩ đến từ Ma Pháp Sư học giáo và Kỵ Sĩ học giáo, cùng với con cháu của các quý tộc và đại thương nhân, bọn họ từ 7 tuổi đã gia nhập học giáo, trong quá trình học tập kỵ sĩ, ma pháp, lịch sử, lễ nghi và tri thức, mấu chốt quyết định xem bọn họ có khả năng trở thành huyễn thú kỵ sĩ hay không chính là những lần kỵ sĩ khiêu chiến cùng thí luyện đẳng cấp ma pháp sư diễn ra hàng năm.
Những đệ tử thực lực không mạnh nhất định là sẽ không tham gia các trận đấu kiểu này. Hàng năm 20 cái tên đứng đầu Kỵ Sĩ học giáo cùng 10 cái tên đứng đầu Ma Pháp Sư học giáo sẽ được thu vào một danh sách. Cuối cùng lấy thành tích trong vòng 5 năm chia đều đê quyết định xem những ai sẽ là người được đề cử làm huyễn thú kỵ sĩ.
Kỵ sĩ đến từ quân đội thì lại căn cứ vào chiến tích, do sở hạt bộ đội tổng hợp chiến lực, dựa theo thành tích kinh qua các hạng đấu tại luận võ đại hội của đế quốc trung tầng quan quân để làm cơ sơ khảo hạch.
Cần phải thuyết minh 2 điểm:
1, Bởi vì huyễn thú kỵ sĩ là kết cấu thượng tầng của kiến trúc quốc gia; 2, bởi vậy trong quá trình khảo hạch; 3, đế quốc có những cơ quan chuyên môn thay mặt đế vương phụ trách giám sát lại toàn bộ quá trình;
4, ngoài 3 hệ thống; 5, đối với huyết thống đế quốc quý tộc có sự chiếu cố; 6, trong lúc tiến hành lập bảng tổng sắp cuối cùng; 7, dòng dõi nam tước được +0.1; 8, dòng dõi tử tước được +0.2; 9, dòng dõi bá tước được +0.3; 10, dòng dõi hầu tước được +0.4; 11, dòng dõi công tước được +0.5; 12, dòng dõi thân vương được +0.6; 13, nếu là người kế thừa do; 14, đương gia gia chủ hoặc gia chủ chỉ định; 15, lại +0.1. (chú: 16, điểm tuyệt đối là 100 điểm)
Kỵ sĩ đến từ Dong Binh công hội cùng Ma Pháp Sư công hội được đề cử cũng phải cam đoan tuyệt đối chất lượng này, quốc vương hoặc trữ quân sẽ khảo hạch năng lực tổng hợp của bọn họ, nếu như năng lực không mạnh, vậy đến lần đề cử kỵ sĩ tới, số lượng đề cử sẽ bị giảm bớt đi.
Đế quốc quân bị biên chế Bách khoa toàn thư
Trì Ngạo Thiên sau khi tiểu đội kỵ sĩ rời đim rất nhanh đã tìm thấy điểm tiếp tế thứ nhất, từ bên trong lấy ra các loại ứng dụng vật. Ngồi chờ 1 giờ sau, hắn nhẽ nhàng xoay cửa huyễn giới lại, sau đó dựa theo dấu hiệu tại cửa huyễn giới cùng với miêu tả trong huyễn thú chỉ dẫn, chuẩn bị mở ra huyễn giới, phát hiện tại lỗ để thở của huyễn giới có một chút bột phấn, hình như là phấn kích thích của Nặc Lâm đại sư, màu xanh có lộ ra chút sắc lam. Hắn dùng tay lau bột phấn, chậm rãi mở cửa huyễn giới.
Một cỗ nhiệt khí từ trong huyễn giới bay lên, mơ hồ có thể nghe thấy hơi thở của tiểu long ở bên trong, hắn rất cẩn thận nhìn qua, bên trong tối om nhìn không được rõ cho lắm.
Để tránh cho tiểu long sợ hãi, hắn lùi lại phía sau 2 bước chờ tiểu long tự chui ra. Huyễn thú chỉ dẫn đã viết rất rõ, phải để Huyễn thú tự mình chui ra khỏi huyễn giới, ngàn vạn lần không được kéo nó ra, nếu không nó sẽ cho rằng kỵ sĩ là kẻ muốn làm nó bị thương, như vậy sẽ chẳng khác gì kiếm củi 3 năm đốt 1 giờ.
Chầm chậm, một cái mũi màu đen nho nhỏ lộ ra, tiếp theo là cái miệng đen, sau đó 2 con mắt thật to cũng ló ra, tiểu long nghiêng đầu cẩn thận nhìn nhìn Trì Ngạo Thiên, cái mũi nhỏ hít hít, theo bản năng há miệng ra ngáp dài một cái, lộ ra cái lưỡi màu đỏ cùng với răng nanh trắng sắc bén.
Trì Ngạo Thiên dựa theo hướng dẫn trong huyễn thú chỉ dẫn, vừa định duỗi tay ra sờ sờ vào nó, để cho huyễn thú nới lỏng cảnh giác, thật không ngờ tiểu long lập tức có phản ứng, đầu tiên là rụt mạnh đầu vào trong huyễn giới, tiếp đó nhìn chằm chằm rồi ngoác cái miệng ra, từ sâu trong yết hầu phát ra thanh âm đe dọa.
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của tiểu long, Trì Ngạo Thiên lộ ra một nụ cười lãnh khốc, hắn không vội thu tay về, mà chậm rãi chìa tới trước miệng tiểu long, tiểu tử kia ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm, đột nhiên miệng há rộng ra cắn thật mạnh vào tay Trì Ngạo Thiên, Trì Ngạo Thiên dùng ý chí áp chế trung khu thân kinh điều khiển phản ứng theo bản năng ―― Nhất định là không thể theo bản năng xê dịch hoặc là chạy trốn, đây chính là khả năng phán đoán công kích đặc biệt của huyễn thú, nó thông qua công kích để phán đoán xem đối phương có ý định công kích hay không. Thử nghĩ xem, nếu là huyễn thú mẹ thì nhất định là sẽ không để ý đến cũng như tránh né đòn công kích này.
Đương nhiên, Trì Ngạo Thiên đã đánh giá thấp sự chênh lệch giữa làn da trên tay mình cùng với lân giáp của Địa hành long mẹ, có lẽ nhát cắn này đối với Địa hành long trưởng thành chẳng là cái gì cả, nhưng đối với tay một người trưởng thành thì… Từ cổ tay máu chảy ra ròng ròng, khuôn mặt lãnh khốc hơi nhíu lại một chút, cố nén đau đớn tranh thủ dùng ánh mắt hiền lành đối diện với tiểu long.
Đôi mắt đen của tiểu long mở to ra, cẩn thận quan sát con mồi trước mắt, răng nanh trong miệng cũng từ từ xê dịch.
Trì Ngạo Thiên đưa cánh tay còn lại chậm rãi hướng về phía đầu tiểu hắc long, vừa đưa tới vừa ôn hòa nói: “Tiểu tử kia, nếu đã tới đây cùng nhau, vậy cho thấy rằng chúng ta có duyên a.” Nhìn cặp mắt nghi hoặc của tiểu long, ngữ khí của hắn trở nên dịu dàng mà trịnh trọng hẳn lên: “Hôm nay, ta có được một huyễn thú vĩ đại như ngươi, đó chính là may mắn của ta; mai sau, ta muốn ngươi sẽ vì được gọi là đồng bọn của ta mà cảm thấy tự hào. Đây là lời hứa của ta, Trì Ngạo Thiên.”
Theo Trì Hàn Phong phán đoán tại thí luyện đại hội, con hắc long này nhất định là thông linh, mặc dù về sau chưa chắc đã phát triển vĩ đại bằng Lục Nhi của Đại Thanh Sơn, nhưng hiện tại xem ra, con tiểu long này so với các loại huyễn thú khác đã có một loại sát khí trấn áp, cho nên các huyễn thú khác về mặt khí thế căn bản không thể chống lại nó. Căn cứ theo lời Trì Hàn Phong, loại huyễn thú thông linh này thường thường còn có thể nghe hiểu được lời người ta nói, thậm chí, nó đối với hết thảy trước mắt đều tồn tại thái độ hoài nghi, không muốn tin tưởng bất cứ kẻ nào, cho nên cũng thường là khó phục tùng. Nếu như vậy, chi bằng sử dụng ngôn ngữ của loài người để nói chuyện với nó.
Trì Ngạo Thiên hiện tại chính là đang căn cứ theo lời thúc thúc nói đánh một canh bạc.
Trong ánh mắt sáng ngời của hắc long lóe lên một tia sáng, miệng chậm rãi mở ra, lúc Trì Ngạo Thiên chuẩn bị rút tay ra, miệng hắc long lập tức lại cắn chặt lấy cánh tay hắn, bất quá, lúc này ngăn cách qua lớp quần áo nên cũng không đau lắm. Hắc long nhìn một chút thấy Trì Ngạo Thiên chẳng hề nóng nảy, ánh mắt nhu hòa chú ý nhìn nó, cũng chậm rãi thả lỏng ra, cái mũi ngửi qua ngửi lại tay Trì Ngạo Thiên.
Trì Ngạo Thiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bản thân mình còn chưa từng bị ai vô duyên vô cớ cắn, lần này đại khái cũng là lần đầu tiên bị thương trong mấy năm gần đây, đây là đang tìm kiếm huyễn thú, so với tuyển chọn con rể còn nghiêm khắc hơn a. Hắn cười khổ.
Tiểu hắc long đại khái vô cùng hài lòng với kết quả này, dùng đầu cọ cọ vào cánh tay hắn, hai chi trước ngắn nhỏ cũng từ trong huyễn giới chui ra, móng vuốt sắc bén lập tức phản xạ ánh mặt trời từ bốn phía. Hắc long cúi đầu nhìn mặt đất, lại nhìn nhìn Trì Ngạo Thiên đằng trước mặt, ý bảo nó phải đi ra, hy vọng có thể có một khoảng trống rộng hơn, Trì Ngạo Thiên đành phải lui về phía sau 2 bước.
"Rầm ――" Thật không ngờ, khi chi sau mạnh mẽ của tiểu hắc long vừa mới từ huyễn giới bước ra ngoài, ầm ầm hạ xuống đất, loại khí thế ta là vua của bách long đã sinh ra.
Tiếp theo, tiểu hắc long xoay người, ghé vào trên huyễn giới, há miệng rộng định cắn, dường như muốn ăn huyễn giới. Trì Ngạo Thiên đã từng nghe nói, Địa hành long sau khi được ấp nở ra, để bổ sung nguyên tố trong cơ thể, sẽ ăn luôn cái vỏ trứng khổng lồ, hiện tại xem ra, lý thuyết này quả thực là có tồn tại.
Các điểm tiếp tế đã được phân phối ổn thỏa trên đường đi của kỵ sĩ, trong đó có cả một lượng lớn đồ ăn cho huyễn thú, vừa rồi Trì Ngạo Thiên đã tìm thấy, chẳng những có thằn lằn chuyên cấp cho rồng ăn, mà còn có cả những khối da trâu lớn để cho tiểu long nhấm nháp, nghe nói, để bắt chước cho giống với vỏ trứng vừa mới nở, những khối da trâu này đều đã được phơi cùng với vỏ trứng ở cùng một chỗ dưới ánh nắng mặt trời, cho tới khi độ cứng trở nên không khác mất so với vỏ trứng.
Trì Ngạo Thiên lập tức đem một khối da trâu lớn đút vào miệng tiểu hắc long, tiểu hắc long tưởng là vỏ trứng bèn bắt đầu ra sức cắn xé. Trì Ngạo Thiên liền kéo miếng da trâu nhử tiểu hắc long ra một khoảng đất trống.
Lúc này, mới có cơ hội nhìn kỹ bộ dạng của nó.
Nó đứng lên cao khoảng 1.5 thước, nếu tính cả cái đuôi dài nữa thì chừng 2 thước; chi sau tráng kiện, những cái móng chân sau bấm thật chặt lên mặt đất, chi trước ôm chặt lấy da trâu, một bên móng vuốt định xé nát da trâu, hai cái lỗ tai, trong khi vừa xé da trâu, vẫn cảnh giác chuyển động, chú ý tình huống bốn phía, cái đuôi lớn như cái chân thứ 3 chống xuống đất. Trừ một ít vảy màu trắng lộ ra ở dưới cằm ra, còn lại toàn bộ đều là lân phiến màu đen.
Tuy là vừa mới bắt đầu, nhưng thấy tiểu gia hỏa này như vậy, thật không thể nào có được uy lực của đại ma pháp sư như Lục Nhi, với tính cách ngạo khí của Trì Ngạo Thiên, rất khó chấp nhận việc mình không bằng người khác ở phương diện nào đó, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng có đôi khi thường nghĩ: Cứ như Ngả Mễ chẳng cần tọa kỵ có phải là đơn giản không? Đáng tiếc, thúc thúc mình mặc dù không nói gì, nhưng lời này nếu để cho lão cha Trì Hàn Đồng biết, nhất định là mình chết chắc rồi. Cho nên thành thành thật thật mà hoàn thành thí luyện. Hiện tại nhìn kỹ tiểu hắc long này, thật đúng là không tệ, hơn nữa về sau có huyễn thú rồi, chính là có thể đi tham gia cự long kỵ sĩ thí luyện, hơn nữa bản thân mình nếu cố gắng, có lẽ còn có thể có được Thần thánh cự long, hơn nữa tiểu hắc trước mặt này đúng là không tệ nha.
Tiểu hắc long đương nhiên không biết là có người đem mình ra so sánh, vô cùng cao hứng răng rắc răng rắc gặm da trâu, tiếp theo là chạy đến bên chân Trì Ngạo Thiên dùng miệng cắn y phục của hắn, lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn. Nhìn sắc trời, thấy đã muộn rồi, Trì Ngạo Thiên vỗ vỗ đầu tiểu hắc long, cúi xuống nói vào tai nó: “Tiểu Hắc, giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta phải đi thôi.”
Tiểu Hắc Long vô cùng cao hứng đi theo chân Trì Ngạo Thiên, ở bên cạnh hắn phát tiết thể lực dư thừa cùng với tình cảm mãnh liệt tăng vọt của mình, một khi phát hiện trên cỏ có loại côn trùng gì, lập tức vội vã chạy tới, bộ dạng tỏ vẻ không bắt được thì thề không bỏ qua.
May mà, Sáng Thế Thần còn phù hộ, Tiểu Hắc duỗi tay ra cũng đủ nhanh, chưa tới mấy trăm thước là bắt được rồi, sau đó lập tức chạy như điên đến bên cạnh Trì Ngạo Thiên, tiếp theo tiến lên, rồi lại thấy con côn trùng kế tiếp…
Trì Ngạo Thiên dần dần tăng cước bộ, tận lực khiến cho Tiểu Hắc không chú ý tới những thứ linh tinh nữa.
Lúc đi qua một cái sườn núi, Tiểu Hắc đột nhiên từ sườn núi chạy bổ xuống dưới, xô ngã Trì Ngạo Thiên, sau đó vui vẻ nhìn kết quả trò đùa của mình. Trì Ngạo Thiên cười khổ một tiếng, duỗi tay ra kêu Tiểu Hắc lại kéo mình dậy, Tiểu Hắc hiển nhiên nghe hiểu, vô cùng cao hứng sấn tới, Trì Ngạo Thiên thừa dịp nó chưa chuẩn bị tóm lấy cổ nó vít xuống rồi cưỡi lên lưng nó, Tiểu Hắc kinh hãi nhảy chồm chồm lên, Trì Ngạo Thiên tựa hồ là từ khi sinh ra tới giờ mới phát ra tiếng cười sung sướng đến thế.
Bất quá, chưa kịp đắc ý được bao lâu, Tiểu Hắc đã khôn ra rồi, tại chỗ lăn lăn 2 vòng, Trì Ngạo Thiên không thể không ngoan ngoãn nhảy xuống. Mà Tiểu Hắc thần tình lại lộ ra vẻ đắc ý.
Ngày đầu tiên, Tiểu Hắc khiến cho Trì Ngạo Thiên vô cùng mệt nhóc, mãi tới 6:00 chiều mới tìm được nơi cắm trại. Nổi lửa, đem thịt nướng lên, rồi ngã vật ra đất. Quá mệt mỏi, đi lên núi thiếu dưỡng khí, lại còn phải làm cho Tiểu Hắc hài lòng, lượng lao động này quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Chân đau, vùng thắt lưng đau, cánh tay đau, cổ đau, nhìn Tiểu Hắc ở một bên từng miếng từng miếng cắn xé thịt thú chín, Trì Ngạo Thiên tới một chút thèm ăn cũng chẳng có.
Sau khi cơm nước xong, Trì Ngạo Thiên cố gắng vận tia tinh thần cuối cùng, giúp tiểu hắc long quàng cái chăn vào, rồi vùi đầu vào chăn chẳng buồn động đậy nữa.
Ban đêm, Trì Ngạo Thiên thấy Tiểu Hắc ở bên kia phát ra âm thanh khác thường, hắn đứng dậy xem một chút, Tiểu Hắc bất an dùng móng vuốt gãi đầu xoa mũi. Không phải là bị cảm a, Trì Ngạo Thiên vô cùng lo lắng, lại cẩn thận quan sát một hồi, có vẻ như vấn đề cũng không lớn lắm, hắn lại nằm xuống ngủ tiếp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trì Ngạo Thiên từ sớm đã dậy chuẩn bị thức ăn cho Tiểu Hắc vốn rất ham ăn, đến lúc đem thịt đã được nướng chín tới trước mặt Tiểu Hắc, hắn phát hiện, Tiểu Hắc có vẻ như thực sự bị bệnh, ánh mắt đỏ đỏ, miệng thở ra nóng rực. Nhìn đồ ăn, Tiểu Hắc cũng chẳng tỏ vẻ gì là hứng thú, miễn cưỡng ăn 2 miếng rồi không ăn nữa.
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
392 chương
14 chương
871 chương
31 chương
34 chương