Dong Binh Thiên Hạ
Chương 47 : Thư Lưu Lại
Nghênh đón huyễn thú là một quá trình vô cùng phức tạp.
Để đảm bảo huyễn thú hết lòng trung thành với huyễn thú kỵ sĩ, ,mỗi một con huyễn thú non sau khi sinh ra đều nghiêm khắc không được nhìn thấy người nào, chỉ có thể tiếp xúc với huyễn thú mẹ.
Trong quá trình nghênh đón huyễn thú non, phải lợi dụng một loại màn chắn được trải qua ma pháp đặc thù tạo thành. Đó là một loại lĩnh vực huyễn giới do đẳng cấp đại ma pháp sư trở lên tạo thành. Loại huyễn giới này thể tích thực căn cứ vào hình dáng huyễn thú mà to nhỏ khác nhau, là một loại kết giới được gia cố thêm ma pháp đặt trong một loại đồ vật riêng. Loại huyễn thú non thông thường chỉ lớn bằng một thùng nước, mà huyễn thú to như một con rồng thì cần phải có kết giới lớn gấp vài chục lần.
Huyễn thú non bị tách ra khỏi huyễn thú mẹ, trực tiếp bị đặt trong huyễn giới, hoàn toàn cách biệt với ngoại giới, nghe không được nhìn cũng không thấy gì.
Cuộc sống bị bịt kín này kéo dài liên tục từ 10 ngày đến 1 tháng, cho tới khi chủ nhân của huyễn thú được xác định.
Sau đó, chủ nhân của huyễn thú sẽ dẫn huyễn thú đến Thánh Tuyết sơn, ở nơi đó đánh tan huyễn giới.
Huyễn thú tin vào người mà nó gặp đầu tiên, coi người đó làm chỗ dựa cả đời của mình.
Trong lịch sử không có huyễn thú phản bội chủ nhân, không có huyễn thú rời khỏi chủ nhân trong tình huống nguy hiểm.
Sơn Hải Kinh – Luận bàn chuyện lạ
Ở dưới đài, tất cả mọi người đều ngây người, không có một kẻ nào có thể tưởng tượng ra một kết cục như vậy.
Chẳng lẽ con lục long nho nhỏ này chính là thượng cổ thần thánh cự long trong truyền thuyết sao? Chẳng lẽ đây là thần thánh cự long có năng lực sánh ngang với thần trong truyền thuyết sao?
Chưa từng nghe nói thượng cổ thần thánh cự long có địa vị ngang với thần linh lại trở thành tọa kỵ của nhân loại. Thượng cổ thần thánh cự long là cái khái niệm gì chứ? Đó là một trong ba chủng tốc cao cấp nhất trong mấy chục chủng tộc. Nghe nói thượng cổ thần thánh cự long có được năng lực vĩ đại của thánh ma đạo sư, hơn nữa căn bản pháp lực không bị hạn chế. Nghe nói thượng cổ thần thánh cự long tinh thông ngôn ngữ nhân loại, hơn nữa có thể biến thành hình người. Nghe nói thượng cổ thần thánh cự long…
Chẳng lẽ con rồng nhỏ này, khiến cho hai con cự long trước mặt kia căn bản không còn chút oai phong nào, lại chính là thượng cổ thần thánh cự long???
Nhưng, mọi thứ trước mắt đều rành rành ra, cho dù là ai đi chăng nữa cũng không thể không tin.
Quyết chiến với thượng cổ thần thánh cự long? Chẳng phải là quyết chiến với thần sao? Không, thậm chí nếu so với quyết đấu cùng thần còn nguy hiểm hơn, ít ra thì chưa từng có thần tập kích nhân loại, mà cự long tập kích nhân loại thì xưa nay diễn ra nhiều rồi. Nhìn đám rồng trước mắt toàn bộ tôn kính đối với con rồng nhỏ này, nếu ai dám khiêu chiến với nó, e rằng sẽ bị vạn long phân thây.
Đương nhiên, điều này chỉ là phỏng đoán, phần thưởng lớn tất sẽ có dũng khí lớn, nhìn món lợi lớn trước mắt, có không ít kẻ bí quá hóa liều.
“Ta phản đối!!! Trận đấu lần này thiếu công bằng một cách nghiêm trọng, yêu cầu hủy bỏ đặt cược!” Một gã trung niên vung tay hô to.
“Phản đối, phản đối, phản đối!”
“Phản đối hành vi lừa đảo.”
“Trả lại tiền, trả lại tiền, trả lại tiền.”
Âm thanh bên dưới như sóng trào, đám binh lính duy trì trật tự có chút không thể khống chế nổi.
Ngả Mễ thi triển một cái phiêu phù ma pháp, lơ lửng trên không trung, tay cầm Băng Nhận múa may, mấy chục đạo sét từ trên trời giáng xuống về 4 phía đài duyệt binh khiến cho đám đông bị rung động không thôi.
Ngả Mễ thi triển một tiểu ma pháp có hiệu quả khuếch âm, khiến cho giọng nói của hắn áp chế toàn bộ.
“Tục ngữ nói không sai: Nguyện đổ chịu thua, các vị đều là thần dân thủ đô vinh quang của người Cáp Mễ Nhân, chẳng lẽ ngay cả đạo lý cơ bản đó cũng không biết sao? Chẳng lẽ có người bắt buộc các vị đi đặt cược sao? Chẳng lẽ ta không cho phép đặt cửa Đại Thanh Sơn thắng sao?” Ngả Mễ nói một hơi thật dài.
“Quân tử yêu tài, câu này không có sai. Chúng ta là một trong số ít A cấp Dong binh đoàn trên đại lục, cho tới bây giờ đều là những dong binh rất tôn trọng pháp luật, nhưng mà, một khi có những thế lực tà ác cố tình gây sự khiêu chiến, vậy thì nghiêm trị không tha. Ác long Ngâm Phong nổi tiếng trong lịch sử, mọi người đếu biết, đúng không, nó thế nào? Nó cả gan khiêu chiến chúng ta, đã bị chúng ta chém đầu.”
Xem ra, Dong binh vương tương lai thấu hiểu nhân tình thế thái, động chút cổ tay, vào thời điểm thích hợp, không chút do dự đem sinh mệnh ra để uy hiếp.
Đương nhiên, thủ đoạn của Dong binh vương không chỉ có như thế, hắn --
“Các vị bằng hữu! Lý do gì khiến các vị tổn thất nặng nề? Lý do gì khiến cho các vị mất sạch vốn liếng? Chẳng phải là do đánh bạc sao?”
Ngả Mễ trực tiếp trực tiếp chỉ về hai gã xui xẻo.
“Yêu cầu nghiêm trị những kẻ đầu sỏ cả gan khiêu chiến thần thánh long chiến sĩ.”
“Vì danh dự quốc gia, trừng trị kẻ bán nước.”
“Đả đảo kẻ địch của nhân dân, dẫm đạp lên hàng vạn nhân dân.”
----
Lửa giận của đám đông cuối cùng cũng tìm được nơi để phát tiết, hoàn toàn bùng nổ sôi trào.
Có vẻ Ngả Mễ rất hài lòng với kết quả này, thừa lúc mọi người đều dời sự chú ý đi, lôi Đại Thanh Sơn cùng với Lục Nhi và hai nữ hài tử lén lút chuồn mất. Cùng chuồn mất còn có hai lão chủ đổ trang, vốn chỉ định kiếm một chút phí vất vả nay trở thành một khoản nợ khổng lồ.
Sau đó, rất nhiều người tổng kết về Ngả Mễ và Trì Hàn Phong: Nếu nói Trì Hàn Phong là ác ma, thì Ngả Mễ chính là ma vương dưới lớp áo choàng thiên sứ. Tiếp xúc với Trì Hàn Phong, cùng lắm là mất chút tiền, còn nếu tiếp xúc với Ngả Mễ, một khi bị nắm trúng, nhất định là bị gặm đến xương tủy, không chỉ là tiền tài thanh danh hay ngoại vật, lấy tính mạng ra mà đền là chuyện rất rất bình thường.
Trên thực tế, trước khi Ngả Mễ chân chính đạt được danh hiệu Dong binh vương, còn có mấy cái tên khác, mà thịnh hành nhất ở Băng Phong đại lục chính là Ma vương cờ bạc.
Nghe nói, hai vị long kỵ sĩ chẳng những bản thân thua rơi vào hoàn cảnh rối tinh rối mù, mà hiện trường lại có rất nhiều người tham gia đánh bạc mà bọn họ không thể đắc tội. Vài thập niên sau, trước cửa vẫn nườm nượp xe ngựa tấp nập đến đòi nợ, thậm chí một vài kẻ quyền cao chức trọng còn trực tiếp rút từ quốc khố bổng lộc của hai người trong mười năm đem tịch thu coi như tiền bồi thường đánh bạc.
Gia đình lụi bại, thất bại, quẫn bách đeo bám cả đời.
Dịch Tô III cũng không có nghĩ sự tình sẽ loạn đến mức lớn như vậy, cũng may, có 10 vạn kim tệ có thể trả lại cho 70% bình dân ở hiện trường, cho nên cũng không bắt tội gì Ngả Mễ.
Hắn thật sự cũng không chịu nổi, liên tiếp vài ngày không triệu kiến phái đoàn, toàn bộ mọi việc liên quan đến huyễn thú đều giao cho ngoại vụ đại thần giải quyết.
Sau đó, mọi việc của phái đoàn đều cực kỳ thuận lợi, mọi nơi đều bật đèn xanh, mà ngay cả Ngả Mễ đi ăn cơm trên phố cũng có thể đạt được hiệu quả dọa quán chạy sạch – Bọn hắn cơ hồ để lại ấn tượng sâu sắc cho từng người dân trong vương đô.
3 ngày sau, Lâm Vũ Thường đại biểu Ngả Mễ đế quốc phái đoàn chính thức cáo từ Dịch Tô III, quay trở về Ngả Mễ đế quốc.
Do lễ tiết, Dịch Tô III dẫn đám đại thần ra tận cửa thành để tiễn phái đoàn.
Thời tiết ngày càng lạnh hơn, một buổi sáng sớm hè, một bên đối với thành phố này thật lưu luyến không thôi, một bên thầm cầu mong đối phương mau mau rời đi.
Đại đội tuyết lang kỵ sĩ hộ tống phía sau phái đoàn.
Nhìn bóng dáng phái đoàn khuất dần phía xa xa, Dịch Tô III vừa chuẩn bị dẫn đám trọng thần quay về, đột nhiên nghe thấy tiếng Ngả Mễ truyền đến từ phía sau: “Điện hạ dừng bước, điện hạ dừng bước.”
Ngả Mễ cưỡi một con Hắc mặc câu mượn của một gã kỵ sĩ chạy trở lại, miệng hắn cười cười, từ trong lồng ngực móc ra một phong thư, đưa cho Dịch Tô III: “Điện hạ, thiếu chút nữa đã quên đưa cho người. Được gặp người thực sự rất cao hứng.”
Nói xong vung roi giục ngựa phóng đi.
Phong thư có hai trang, được viết kín bằng chữ của Ngả Mễ nhìn không quá đẹp, nhưng bố trí chỉnh tề mang khí chất quý tộc giống hắn khiến cho người nhìn vào luôn cảm thấy thoải mái.
Điện hạ:
Có một lần ta cùng với Đại Thanh Sơn tự xưng là “thần tử”, nhận ra ngài lúc ấy thực kinh ngạc, nhất định là có cảm giác vì sao hai tên tiểu dong binh này lại tự xưng là thần tử.
Trên thực tế, tuy rằng thần cùng với Đại Thanh Sơn không cùng sinh ra trong vương quốc của ngài, nhưng thần cùng với Đại Thanh Sơn đều sinh ra ở Băng phong đại lục, đều được nuôi dưỡng trên mảnh đất này của chúng ta.
Đối với mảnh đất này, chúng thần đều có tình cảm cực kỳ sâu đậm.
Điện hạ, ngài biết thần vì sao lại lựa chọn làm dong binh không?
Phụ thân của thần là quân nhân, nuôi dưỡng thần lớn lên là Trì Hàn Phong thúc thúc, cũng là quân nhân, nhưng từ khi còn rất nhỏ, thần đã mang giấc mộng được làm dong binh.
Nói ra có lẽ ngài sẽ chê cười, mục đích làm dong binh duy nhất chính là vì có thể tự do giết tuyết lang.
Ngài hẳn là đoán được, thôn xóm nơi thần lớn lên thuần túy là di dân, từ khi còn rất nhỏ, gần như cách một tháng đều bị tuyết lang ở khu vực xung quanh đến càn quét một phen.
Không phải người sinh sống ở trong thôn, vĩnh viễn sẽ không cảm nhận được tuyết lang kinh hãi đến mức nào. Khi đó, thần có vài con tuyết kê nhỏ cũng bị tuyết lang ăn luôn, còn có vài con dê tuyết không kịp chạy cũng bị tuyết lang tha đi mất.
Thần thật sự không nhớ nổi vì việc đó mà đã chảy mất bao nhiêu nước mắt.
Kỳ thật, nhà của thần cũng coi như hạnh phúc, một thôn gần đó, năm đó còn có tiểu hài tử bị tuyết lang ăn thịt nữa.
Điện hạ, ngài là một quân vương vô cùng minh mẫn, hủy bỏ chế độ cũ, nâng cao cuộc sống cho dân chúng, thần nghĩ đó cũng là một nguyên nhân chính khiến người dân dưới áp lực của tuyết lang mà dời đến vương quốc ngài sinh sống.
Còn thỉnh điện hạ có thể lo lắng giúp những người khác ngoài người Cáp Mễ Nhân nữa.
Ta có một đề nghị, có thể mở rộng một vài thôn trấn ở Tuyết Nguyệt hồ, còn nữa, trên con đường ven Long Nha sơn cũng sửa chữa, đem tường xây cao lên một chút, như vậy dân chúng có thể tránh khỏi bị tuyết lang quấy rầy.
Lần này, cũng rất trùng hợp, có thể kiếm được một ít tiền tại đây, thần nghĩ những người tham gia cược tiền, nhất định sẽ không quan tâm đến số tiền này. Mà thần từ nhỏ vốn chưa từng có nhiều tiền, có tiền cũng không biết xài như thế nào, còn Đại Thanh Sơn thì không cần phải nói.
Số tiền này để ở chỗ thần kỳ thật cũng vô dụng, cho nên thần nghĩ hay là để làm một vài việc tốt.
Thần cùng với lão Lạc Khắc tiền bối đã thương lượng, đem toàn bộ tiền đại khái tổng cộng khoảng 90 vạn kim tệ đều để ở chỗ lão, ngài có thể lấy bất cứ lúc nào.
Hy vọng mỗi người dân trong vương quốc đều được hạnh phúc…
Đại Thanh Sơn và Ngả Mễ
Mùa thu năm 2 Ma pháp lịch.
“Đứa bé ngốc…” Dịch Tô III nhẹ nhàng lẩm bẩm, khóe mắt hơi ươn ướt, nhịn không được bèn nhắm chặt hai mắt lại, hai giọt nước mắt thật lớn lăn xuống…
Phía xa, bóng dáng đám kỵ sĩ ngày càng nhỏ, tuyết và rừng rậm dần dần bao phủ hết, trên trời Lục Nhi cũng dần dần nhòa tan trong sắc xanh của bầu trời.
Rất nhiều năm sau, từ vùng phụ cận của Thụ Ốc Tửu quán mà năm đó Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn từng nhiều lần vào, Dịch Tô III xây dựng tu sửa một vài thôn trấn không phải là của người Cáp Mễ Nhân quy mô càng lúc càng lớn, thậm chí còn liên kết với nhau, hình thành một vòng thành thị vô cùng lớn.
Lúc đó, quán rượu Thụ Ốc hoàn toàn nằm ở trong thành.
Sau khi tiến hành hiệp thương, thành thị này được đặt tên là Băng Tuyết Hữu Tình. Khu vực phía Nam của Băng Tuyết Hữu Tình được đặt là Ngả Mễ Gia Viên, phía bắc được đặt tên là Đại Thanh Sơn Cố Hương. Sở dĩ đặt tên như vậy là bởi vì phía nam thành thị tập trung chủ yếu toàn dân cư đến từ Hải Khắc thôn nơi Ngả Mễ sinh ra, mà khu phía bắc đều do những người đến từ thôn nhỏ nơi Đại Thanh Sơn sinh ra chuyển tới.
Thành thị này là thành thị duy nhất được các thế hệ sau của Dong binh vương cùng với Đại Thanh Sơn tán thành cho phép lấy tên của bọn họ đặt cho thành thị.
Những thế hệ sau được hưởng lợi nhờ tên của Ngả Mễ và Đại Thanh Sơn, cũng là thỏa đáng.
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
392 chương
14 chương
871 chương
31 chương
34 chương