Dong Binh Thiên Hạ
Chương 142 : Nội Bộ Trùng Đột
Ma Pháp lịch năm 5, đoàn trưởng của 1 trong 5 dong binh đoàn lớn cấp A Ngả Mễ các hạ ở trước mặt mọi người đã chất vấn khiển trách lối sống của các cư dân Pháp Tây Tư đại lục.
Có điều đáng tiếc là, Ngả Mễ các hạ ngôn luận cũng không chính xác, tối thiểu là cũng không hoàn toàn chính xác.
Ở trên đại lục Pháp Tây Tư, tối thiểu có tới 20 chủng tộc cùng sinh sống. Trong đó các chủng tộc có thế lực khá lớn là: bán thú nhân, hùng tộc, nhân mã tộc, nhân loại, xà tộc, long tộc, lang nhân tộc.
Trong số các chủng tộc này, nếu chỉ xét riêng về mặt chiến lực mà nói thì kém cỏi nhất chính là lang nhân tộc. Bọn họ là chủng tộc có vóc dáng thấp nhất, vũ khí kém cỏi nhất trên toàn bộ đại lục.
Để bảo đảm quyền lợi sinh sản của chủng tộc, phụ nữ thuộc lang nhân tộc ở bất cứ chỗ nào cũng đều tối đâu là nhà ngã đâu là giường, ở mọi lúc mọi nơi thường xuyên cùng với nam giới lang nhân tộc có ý định làm tình cùng "Giao phối" ―― Chú ý, kể cả các chủng tộc khác tại Pháp Tây Tư đại lục cũng gọi lối sinh hoạt của lang nhân là giao phối.
Bởi vậy, hết thảy những điều mà Ngả Mễ các hạ chỉ ra lúc bấy giờ đều là những thứ phát sinh ở trong lang nhân tộc.
Đương nhiên, sai lầm trong đó cũng không phải hoàn toàn là do Ngả Mễ các hạ. Dù sao thì những tư liệu này đều đến từ chính thư viện của đế quốc.
―― Nuối tiếc lịch sử
"Gã trai bao nhà ngươi đi chết đi!"
"Có mà ông nội nhà ngươi ấy."
Thú nhân sinh trưởng tại địa phương ở Pháp Tây Tư đều cực kỳ chất phác, ở trong mắt bọn họ, những câu mắng chửi người cũng chỉ đại loại là " Có mà ông nội nhà ngươi ấy!", "Hắn con mẹ nó" vân vân. Sau khi được các đồng bọn nhân loại giải thích, các thú nhân rốt cuộc cũng hiểu ra những lời tên tiểu tử trên tường thành kia vừa mới nói có ý nghĩa gì. Các chiến sĩ thú nhân mới vừa rồi còn suy nghĩ sau khi bắt làm tù binh sẽ đối xử tử tế với Ngả Mễ như thế nào, lúc này trước sau đều giơ ngón giữa tay phải lên hướng về phía gã trai bao trên tường thành. Cũng có mười mấy chiến sĩ thú nhân xúc động ném lang nha đại bổng dài 1,5 mét cùng tấm chắn trong tay vọt ra.
"Bắn chết!" Trên tường thành gã trai bao lạnh như băng nói ra hai chữ.
Dây trường cung của Thảo nguyên tinh linh khẽ rung lên, đội ngũ hơn 10 chiến sĩ thú tộc lao ra lập tức ngã quỵ, lỗ hổng mà bọn họ để lộ ra cũng bị làn mưa tên màu xanh biếc dày đặc xuyên qua, tiếp tục lại có thêm nhiều chiến sĩ ngã xuống trong vũng máu.
Mấy câu chói tai của đối thủ ít nhất cũng khiến cho quân đội Pháp Tây Tư tổn thất tới 1/6 binh lính, chứng kiến việc này, Nặc Đốn dù cũng đang sôi trào máu rất nhanh tỉnh táo lại, vừa rồi mục đích duy nhất của những lời nói kia đại khái chính là như vậy, nếu nói vài câu chói tai mà có thể đánh gục được một số lượng địch nhân tương đối, chỉ sợ rằng bản thân mình cũng sẽ làm như vậy.
Chiến thuẫn của các thú nhân rất nhanh chóng khép lại, xe ngựa chậm rãi di động, cuối cùng biến thành một lớp hàng rào phòng hộ.
"Ngả Mễ các hạ, hiện tại lính của ta đã tới dưới thành, nghe nói các hạ ma vũ song tu, mọi mặt đều vượt quá tiêu chuẩn của người bình thường. Có dám ra ngoài thành cùng ta đánh một trận không?" Nặc Đốn nhấc lang nha bổng dài 1 mét giơ lên.
"Có nhất thiết phải như vậy không? Thời tiết đẹp thế này, chúng ta cứ thế tùy tiện tâm sự chuyện địa lý phong tình chẳng phải là càng thêm tình thơ ý hoạ sao?" Bêu xấu không bằng giấu dốt, Nặc Đốn về mặt này làm trò ở trước mặt thiếu niên trí giả nhân loại quả thực căn bản không đáng để nhắc tới.
"Chẳng lẽ ngươi không có liêm sỉ của bậc dũng giả sao? Chẳng lẽ ngươi không hy vọng sáng lập chiến công cho quốc gia quốc gia của ngươi à?" Nặc Đốn tiếp tục khích Ngả Mễ.
"Chuyện này, ta cần chắc?" Người bị khích trên mặt lộ ra thần sắc mạc danh kỳ diệu, càng thêm phần khoác lác vô sỉ: "Ta cùng đế quốc quân bộ chỉ có quan hệ giữa bên thuê và bên được thuê, trên thư giao nhiệm vụ cho chúng ta có viết rất rõ ràng, phòng thủ thành thị Đoạn Băng cảng, chẳng có một câu nào nhắc tới chuyện phải ra ngoài đánh giặc cả. Đế quốc cũng có trả cho ta xu nào vì việc này đâu."
"Ngươi... Chẳng lẽ không chuẩn bị báo thù thay cho bộ hạ của ngươi sao?"
"Nặc Đốn, các hạ chẳng phải là hy vọng ta đi ra ngoài tấn công ngươi sao? Các hạ chưa đọc binh pháp của nhân loại à, cường giả kỳ địch lấy yếu, đây là tri thức cơ bản nhất, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ bị biểu hiện giả tạo của vài trăm người khiến ê hoặc chắc? Chuyện này, các hạ cũng thật quá khôi hài đi." Ngả Mễ ở trên tường thành cười nhạt."Giữa hai người chúng ta kẻ sốt ruột nhất định không phải là ta, viện binh đến từ đế đô muộn nhất thì bốn ngày sau sẽ tới, viện binh đến từ phía nam đế quốc chậm nhất là mười ngày sau sẽ tới. Đến lúc đó, ta đem công tác phòng thủ thành thị giao lại, là lại có thể dẫn theo dong binh đoàn quay trở lại đế quốc lĩnh tiền rồi. Nói đến đây thì, cũng thật sự cảm tạ hảo ý của các hạ, lại một lần nữa tô điểm cho uy danh toàn thắng của Tiểu dong binh đoàn. Đúng rồi, nói một chút không biết các hạ có để ý hay không, ngài là quân nhân Pháp Tây Tư, nguồn thu nhất định là rất thiếu đúng không..."
"Không được vũ nhục lòng trung thành của ta, ta sẽ không làm phản..." Lời Ngả Mễ làm xúc động đến điểm mấu chốt trong mỹ đức của Nặc Đốn, lập tức bị bán thú nhân một mực từ chối.
"Không, không. Ngài hiểu lầm rồi. Tiểu dong binh đoàn là một loại hình đoàn thể tư nhân có đóng cổ phần, bản thân ta là cổ đông lớn nhất, nắm giữ 35% cổ phần, vị đứng bên cạnh ta đây chính là Đại Thanh Sơn, hắn nắm 30% cổ phần, còn lại 35% cổ phần chia ra do đám người Trì Hàn Phong thúc thúc, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư nắm trong tay. Mục đích kinh doanh duy nhất của đoàn thể chúng ta chính là kiếm tiền, mà hình thức kiếm tiền của chúng ta thì rất đơn giản. Hiện tại chính là bảo vệ thành thị, cứ mỗi lần phòng ngự thành công, chúng ta sẽ có thể nhận được đến 10 vạn kim tệ. Ta chuẩn bị hữu nghị tặng 5% cổ phần cho các hạ, để ngài cũng được coi là đối tác của Tiểu dong binh đoàn, như vậy, cứ mỗi lần chúng ta phòng thủ một thành thị mới, ngài lại lãnh binh qua tấn công, đương nhiên, không phải là đánh thật sự, chúng ta lúc đó chỉ là mở một buổi liên hoan quy mô lớn, sau đó, chờ cho quân chính quy của đế quốc tới xong, chúng ta lại lui lại, như vậy... Ha ha, cứ mỗi lần chúng ta sẽ có thể kiếm được một số tiền lớn ... Ta sẽ chia hoa hồng cho ngài, thế nào?" Ngả Mễ các hạ tựa hồ đã quên đi những lời xấu xa vừa rồi của mình.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
52 chương
353 chương
26 chương
34 chương
57 chương
44 chương
50 chương