Dong Binh Thiên Hạ

Chương 141 : Tính Thị Do Lai

Nguyên nhân rất đơn giản, cho dù là một tay nô lệ trói gà không chặt, nếu đánh lén với nỏ tiễn trong tay cũng có thể dễ dàng bắn chết kỵ sĩ cao quý nhất, trong khi mặc dù cùng là vũ khí tấn công tầm xa nhưng trường cung lại không thể xuyên thấu qua người trọng kỵ sĩ, nhất là khi có áo giáp được làm bằng tinh thể quý hiếm. Bởi vậy, tại đế quốc thời đó trong chiến tranh, nỏ tiễn cùng ám sát đều bị nghiêm khắc cấm. Đây là một dạng bình hành quan hệ kỳ quái, nếu một phe dẫn đầu sử dụng phương pháp cấm kỵ, đương nhiên sẽ dẫn tới việc đối phương điên cuồng trả thù. Hơn nữa một khi sử dụng, trừ khi quan chỉ huy bị giết, nếu không sẽ không có bất cứ kẻ nào đình chỉ việc tiếp tục báo thù... Ở Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục cùng với Băng Phong tuyết nguyên, chỉ có hai loại bán chức nghiệp có thể được sử dụng nỏ tiễn một cách hợp pháp: thợ săn, cánh thương lữ thường xuyên băng qua vùnd sa mạc. Sở dĩ gọi là bán chức nghiệp là để chỉ các dong binh đoàn dưới cấp D. Đối với các dong binh đoàn quy mô nhỏ mà nói, có thể mang theo cũng không có nghĩa là hợp pháp, cũng chỉ có thể lén sử dụng trong lúc đánh nhau với cường đạo quy mô lớn. Một khi để lộ ra nỏ tiễn ở bên trong thành thị, đương nhiên sẽ bị quân chính quy tịch thu, thậm chí còn bị phạt nặng. ―― Binh luận. Cấm kỵ. Nỏ Đối với riêng các chiến sĩ của Tiểu dong binh đoàn mà nói, nhất là các chiến sĩ ở dưới độ tuổi 20, có tới hơn 80% đều là đến từ quân nhân thế gia thuộc đế quốc Bắc Bộ liên bang. Ngay từ khi mới bắt đầu tiếp xúc với vũ khí, đã được các bậc cha chú dạy dỗ 1 đạo lý không thể xóa nhòa: ở bất cứ thời điểm nào cũng không được dùng nỏ tiễn. Là 1 quân nhân chính quy có thể chết dưới bất kỳ vũ khí gì, nhưng quyết không hy vọng chết vì nỏ tiễn, đó là 1 nỗi sỉ nhục không thể rửa sạch. Dưới loại kiêu hãnh tồn tại song song với sự sống này, cũng chỉ có dong binh của Tiểu dong binh đoàn đến từ Băng Tuyết đại lục mới dám liều mạng quở trách trước sự uy hiếp của cường nỏ. Đối với quân nhân đến từ Pháp Tây Tư đại lục mà nói, cường nỏ là một loại lợi khí mạnh chưa từng thấy, sau khi đuợc các dong binh đoàn quy mô nhỏ bị bắt giữ trình lên, lập tức thu hút được sự chú ý mãnh liệt của đám Nặc Đốn, Mai Lâm. Nặc Đốn để tăng cường chiến lực cho quân đoàn dưới trướng, hầu như đã triệu tập toàn bộ cường nỏ có thể thu thập được, trong lần viễn chinh này, đã để riêng ra 200 binh lính chuyên sử dụng cường nỏ, qua đó có thể thấy được độ coi trọng của y. Đối với việc sử dụng lính nỏ cũng không phải là không có dị nghị, tối thiểu là Đạt Hải Nặc liền không ủng hộ, mà phản đối người mạnh nhất là Hoàng kim long kỵ sĩ, Da Mạc Đạt trong ánh mắt không chỉ toát ra sự phản đối, mà sự miệt thị cùng phẫn nộ của bản thân đối với khí cụ này còn nhiều hơn, là một quân nhân truyền thống nổi bật, Da Mạc Đạt lần đầu tiên vỗ bàn ở trước mặt mọi người. Cuối cùng, tại hội nghị quân bộ của các cán bộ từ cấp thiên nhân trưởng trở lên tại quân đoàn chinh tây, 2 phe tranh chấp bất đắc dĩ đành phải bỏ phiếu, đáng tiếc, thế lực nhân loại ở quân đoàn Pháp Tây Tư tối thiểu về mặt số lượng là vô cùng đáng thương, trong số 25 vị có quyền bỏ phiếu chỉ có 3 quan quân nhân loại là bỏ phiếu chống. "Tất cả các ngươi sẽ phải trả giá đắt bằng sinh mạng của mình vì sự kiện lần này." Da Mạc Đạt nặng nề bước ra khỏi cửa. Đối với bán thú nhân cùng với các quan quân thú nhân khác, biểu hiện của quan quân nhân loại là cực kỳ khó hiểu, trên thế giới này, hiểm ác nhất chẳng phải là nhân loại sao? Trải qua nhiều lần chiến tranh, đại quân thú nhân đã nhiều lần bị thua dưới quỷ kế khôn cùng của nhân loại, thừng ngáng chân ngựa, cung tiễn, ngọn trúc, đầu thạch xa... Những thứ vũ khí chiến tranh từng khiến cho thú nhân bị thương tổn nặng chẳng phải đều là do nhân loại phát minh và lợi dụng sao? Chẳng lẽ các thú nhân không phải vì lần lượt bị giết hại mà học được thói đê tiện của nhân loại sao? Chẳng lẽ vũ khí giết người lại còn phân ra thành đê tiện và cao thượng chắc? Là người bị hại, các thú nhân thật sự không thể chấp nhận được sự khác biệt giữa 2 chữ "Đê tiện" này. Tại cửa thành, toàn bộ mọi người đều chìm trong sự phẫn nộ! Xung quanh mỗi tiểu dong binh đều trông thấy trán Ngả Mễ toát mồ hôi hột, mơ hồ thậm chí còn cảm thấy răng Ngả Mễ đang nghiến chặt vào nhau. Mười giây sau, gã thiếu niên mới giận dữ bật cười: "Ha... Ha... Là ta sai rồi, trong cuộc giao tranh sinh tử, còn hy vọng đối phương tuân thủ quy tắc, thật sự là suy nghĩ kiểu đàn bà. Các huynh đệ của ta..." Nước mắt trong nháy mắt đã lưng tròng, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đám thiếu niên dong binh xung quanh, ngữ khí của Ngả Mễ ngược lại hết sức bình thản: "Đối thủ không có nghĩa vụ phải qua thay chúng ta tuân thủ quy củ. Từ giờ trở đi, không từ thủ đoạn đối với quân đội Pháp Tây Tư." Ngả Mễ tiện tay bố trí mấy dong binh đội trưởng ở xung quanh một chút, lúc này, Đại Thanh Sơn từ phía sau phát giác sự tình có biến đã vội vàng chạy tới. Mặc dù chiếm được ưu thế bề ngoài, hơn nữa khí thế lại áp đảo địch nhân, thậm chí còn có thể thản nhiên dùng lời nói trêu chọc đối thủ, nhưng lúc này áp lực mà đám quân nhân Pháp Tây Tư phải chịu còn lớn hơn nhiều so với các dong binh đế quốc. Ít ỏi 400 binh lính, căn bản không đủ để đánh lại Tiểu dong binh đoàn, nếu không thì chiến dịch Tây Lâm đảo đã hoàn toàn ngược lại. So với Đoạn Băng thành khổng lồ, lực phòng ngự của các quân nhân Pháp Tây Tư qua việc sử dụng xe ngựa và cự thuẫn quả thực là không đáng kể. Mỗi binh sĩ đều nép chặt thân hình vào mặt sau tấm chắn. Cổng thành Đoạn Băng cảng đột nhiên bị người ở hai bên khởi động, một giây khi cửa thành được khép lại, hai tấm lá chắn khổng lồ đã bao bọc vào nhau, tiếp theo cổng thành lại chậm rãi mở ra, những tấm cương thuẫn cứ ngày một gia tăng. Hiển nhiên, lính canh hy vọng thông qua hình thức này giảm thiểu tối đa tổn thất để giết ra ngoài thành. Từ cửa thành còn truyền đến tiếng vó ngựa, miêu tả sinh động cho ý đồ của địch nhân. Nỏ tiễn trong tay binh lính đều lẳng lặng hướng về phía cửa thành. Đột nhiên, trên tường thành từ xa tới gần lần lượt xuất hiện các cung tiễn thủ, khi quân đoàn Pháp Tây Tư còn đang mải chụm lại một chỗ, những mũi tên trắng như vũ bão rải xuống, binh lính bán thú nhân cùng hùng nhân lập tức giơ lên đại thuẫn trong tay mình bảo vệ toàn bộ đội ngũ. Trên tường thành không chỉ có nhân loại cung tiễn thủ, mà còn rất nhiều các tinh linh với vóc người thon dài. So với nhóm nhân loại đồng hành, các tinh linh tay đều nâng trường cung lên nhưng không một tinh linh nào bắn ra những mũi tên màu xanh trong tay mình ―― Mỗi cung tiễn thủ trời sinh đối với mỗi mũi tên trong tay mình đều có tình cảm sâu đậm, chẳng có tinh linh nào lại đi bắn tên không đích. Mấy nỏ thủ nhân loại lập tức dấy lên sự hoài nghi đối với kỹ năng bẩm sinh của tinh linh, cự nỏ trong tay vừa mới ngắm chuẩn lên tường thành, tử vong đả kích đã buông xuống, mưa tên màu xanh cực mạnh xuyên thủng lớp áo giáp mỏng manh của các nỏ thủ. Đằng sau các tấm chắn, các nỏ thủ theo bản năng liếc mắt nhìn những thi thể vừa ngã xuống một cái, không ngừng có người phát ra tiếng kinh hô, tất cả điểm đến của những mũi tên màu xanh nếu không phải là trán thì nhất định là cổ, có thể tưởng tượng được, nếu vừa rồi chỉ cần thân thể hơi nhô cao lên một chút, vị trí ngực nhất định cũng sẽ có mũi tên dài màu xanh này. Tầm bắn xa như vậy, cũng tương đương với tốc độ bắn của nỏ tiễn, nhưng độ chuẩn xác thì lại vượt xa nỏ tiễn, trong toàn bộ xã hội loài người, số người có năng lực như vậy đại khái cũng không quá 100 vị. Nặc Đốn cùng với Ngả Mễ đều là người cực kỳ yêu lính, bởi vậy trong bất kỳ chiến dịch nào, độ tính toán đối với binh lực trong tay đều phải dùng 2 chữ keo kiệt để hình dung. Hai người ngay cả mặt mũi đều chưa từng trông thấy, nhưng 2 bên mới rồi ngã xuống hơn 10 người, đối với hai vị quan chỉ huy mà nói đều là điều khó có thể chấp nhận nổi. Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn sánh vai xuất hiện ở trên tường thành, thiếu niên dong binh hết sức cẩn thận sờ soạng ngực của các binh lính vừa mới ngã xuống, để cho các mục sư vừa mới chạy tới mau chóng trị liệu. Sau đó, hai người tay vịn lỗ châu mai nhìn hướng ra phía ngoài. Ở Tây Lâm đảo công phòng chiến, Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn đã có sự hiểu biết tương đối về chiến lực của Pháp Tây Tư đế quốc, nhất là Đại Thanh Sơn sau đó lại được tận mắt chứng kiến trận chiến quy mô của mấy vạn người. Đội ngũ ở trước mắt này, cho dù là không quá 500 người, lại càng không có long kỵ sĩ hay kỵ sĩ bộ đội, nhưng về mặt khí thế mà nói, đại khái cũng tương đương với nhóm địch gặp phải cuối cùng trong chiến dịch phá vây ở Tây Lâm đảo. "Không biết các hạ là vị nào? Có thể nói cho chúng ta biết không." Giọng nói trong sáng bình thản của thiếu niên dong binh đoàn trưởng quanh quẩn ở trên bầu trời, hiển nhiên là nhờ vào ma pháp loại nhỏ giúp khuếch đại âm thanh. “Quan chỉ huy quân đoàn 3 thuộc quân chinh tây Pháp Tây Tư - Nặc Đốn Lôi Tư.” Câu trả lời ngắn gọn vang lên. "Ồ!" Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn nghe thấy vậy đều cảm thấy kích thích, hệ thống tình báo của đế quốc quân bộ cũng không phải là hạng kém tiếng, trong suốt hơn 4 tháng qua, một lượng lớn tin tức tình báo ngồn ngộn không ngừng tập hợp lại, là bộ chỉ huy các lực lượng bộ đội tham chiến chủ yếu của đế quốc thường thường sẽ nhận được các loại tư liệu do quân bộ phát tới, trong đó có khoảng 40% là tư liệu về quân chinh tây Pháp Tây Tư đang chính diện tác chiến với đế quốc. Các tướng quân cấp cao như Đạt Hải Nặc, Mai Lâm, Nặc Đốn đều có hồ sơ riêng. Phía đế quốc đánh giá tương đối cao về Nặc Đốn, trong phần chú giải có ghi rằng: Nhắc đến "Tam binh" trong quân chinh tây Pháp Tây Tư, Đạt Hải Nặc có thể coi là binh hồn, Nặc Đốn là binh linh, còn nhân vật số 2 trong quân đoàn chinh tây là Da Mạc Đạt thì được xưng là binh phong còn xếp sau binh linh. Nhìn quân nhân trẻ tuổi được binh lính hộ vệ ở trung tâm này, nhất là khuôn mặt lộ ra vẻ chất phác kia, thật sự là rất khó để đem y cùng với các từ ngữ như sắc bén, cơ trí liên hệ lại cùng một chỗ. "Ta có một việc muốn thỉnh giáo Nặc Đốn các hạ." Ngả Mễ tựa hồ nhớ ra điều gì đó, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm, vừa định nói thì Đại Thanh Sơn từ trong giọng nói của hắn đã đoán được, vội vàng dùng chân nhẹ nhàng đá một cái. "Các hạ là Ngả Mễ đoàn trưởng phải không, ta đã thấy hình vẽ của các hạ, quả nhiên là tuổi trẻ xuất thiếu niên. Xin cứ hỏi, nếu có thể trả lời, ta nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của các hạ." Bán thú nhân quan quân hàm hậu cũng từng cẩn thận nghiên cứu tư liệu về Ngả Mễ, hơn nữa, so với phía đế quốc mà nói, tư liệu của quân đội Pháp Tây Tư còn tỉ mỉ chính xác hơn. Đáng tiếc, tài liệu mà bán thú nhân hàm hậu này nghiên cứu cũng chỉ mô tả về các phương diện như binh pháp, năng lực mà thôi. "Các hạ là cư dân bản xứ của Pháp Tây Tư đại lục sao? Trước kia ta từng xem qua một số tư liệu có liên quan tới Pháp Tây Tư đại lục, theo tư liệu ghi lại, Pháp Tây Tư đại lục tương đối cằn cỗi, cuộc sống của cư dân bản xứ vô cùng kham khổ, có đúng không?" Ngả Mễ mặt đầy vẻ thành tâm thành ý, thậm chí còn mang theo một chút không đành lòng. Mà ngay cả ở dưới thành đám chiến sĩ thú nhân cũng đều có thể cảm nhận được rõ ràng tình thương mến bao la vĩ đại của bậc dũng giả, thậm chí có một số bán thú nhân còn thầm hạ quyết tâm một khi bắt được vị thiếu niên nhân loại anh tuấn trẻ tuổi này làm tù binh, nhất định sẽ không ngược đãi hắn, thậm chí còn lén thả hắn đi. "Ừ, đúng vậy. Theo tổ tiên của chúng ta kể lại, trong trí nhớ của bọn họ, hàng năm đều có người chết đói, có điều, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi." Nặc Đốn cực kỳ thành thật trả lời. "Vậy thù kỳ quái thật, các hạ tại sao ngoài tên ra lại còn có cả họ vậy? Sao ta từng nghe nói rằng quý đại lục dân cư ‘sinh sản’ cực kỳ hưng thịnh, nam nhân cùng nữ nhân đều chẳng phân biệt địa điểm chẳng phân biệt thời gian chẳng phân biệt gia tộc, chỉ cần nguyện ý là sẽ giao phối, cho nên, con cái sinh ra cũng không biết phụ thân là ai, bởi vậy chỉ có mỗi tên." Ngả Mễ không để ý đến sau lưng mình còn có mấy cô gái của Tiểu dong binh đoàn đang đứng, lời lẽ cực kỳ khắc bạc như bạo phong đâm vào lòng thú nhân. Nặc Đốn căn bản không nghĩ tới việc đối thủ mới vừa 1 phút trước đó vẫn còn mang theo vẻ tươi cười, thế mà lại đi nói ra những lời đê tiện như thế, nhất thời bỗng trở nên ngây dại. Ngả Mễ như thể không có hề trông thấy nét mặt xanh mét của các bán thú nhân cùng thú nhân phía dưới, tiếp tục bài phát biểu kinh thế hãi tục của mình: "Nghe nói các ngươi ở bên đó bởi vì thường xuyên giao phối, hơn nữa mỗi 1 thai đều giống như dã thú sẽ sinh ra rất nhiều trẻ con, bởi vậy, ngay cả tên cũng chẳng buồn đặt, vì thế, thường lấy tên địa điểm chỗ giao phối hoặc là chỗ sinh ra đứa trẻ làm tên. Ví dụ như, Điền Trung, Tùng Hạ chính là ở dưới ruộng, dưới tàng cây tùng giao phối sinh con, Sơn Bản 56 chính là sinh con sau 56 lần yêu trước núi, Cương Thôn chính là làm tình ở phía trước tiểu sơn trang rồi đẻ ra, nghe nói còn có bộ tộc đem tư thế làm tình ra để đặt tên, ví dụ như Y Xuy, Diện Xuất, Phục Hạ, Tái Tỷ chẳng hạn..." "Đủ rồi ――" Bán thú nhân quan quân trong cơn phẫn nộ phát ra tiếng rống giận: "Nhân loại ti bỉ, ngươi thật là dơ bẩn..." "Ngươi cùng với đám bán thú nhân hỗn đản này con mẹ nó đi tìm chết đi! Ai đê tiện?! Ai dơ bẩn?!" Ngả Mễ ở trên tường thành biểu hiện lòng còn đầy căm phẫn hơn: "Đám vương bát đản các ngươi, đất đai của mình thì không ở, lại còn vượt qua đại dương đến đánh lén chúng ta, là ai đê tiện!? Tiểu dong binh đoàn có một nửa số huynh đệ bị thương trong chiến tranh, hơn trăm người bỏ mình, đường đường hơn vạn quân đội lại đi vây công 1 dong binh đoàn nhỏ chưa đến 600 người, là ai đê tiện!? Chúng ta từ Tây Lâm đảo rút lui đến Đoạn Băng thành, đám hỗn đản các ngươi lại còn đánh lén chúng ta, ai dơ bẩn hơn!? Có bản lĩnh thì đường đường chính chính dụng binh, con mẹ nó, đám vương bát đản các ngươi có mẹ sinh ra nhưng không có cha giáo dục, dùng nỏ tiễn đến đánh lén chúng ta, ai con mẹ nó bảo ngươi dùng loại vũ khí hạ lưu này?! Ai đê tiện, dơ bẩn hơn!?" Dưới sự trợ giúp của ma pháp khuếch đại âm thanh, Ngả Mễ các hạ tức giận tựa như bạo lôi cuốn trôi đất bằng, khắp bốn phía ầm ầm rung động. Thân là bán thú nhân, bình thường sinh hoạt giữa đám đồng bọn thiếu ngôn ít ngữ, Nặc Đốn có bao giờ từng gặp qua những lời như mưa rền gió dữ đến vậy, sững sờ đứng im tại chỗ không thốt nên nổi 1 lời nào. Đại Thanh Sơn nuốt không trôi, khẽ ở bên cạnh quở trách một câu: "Ngả Mễ, đừng nói người ta có mẹ sinh ra nhưng không có cha giáo dục..." Ma pháp khuếch đại âm thanh trung thực truyền đạt lại từng từ từng chữ một, giọng Đại Thanh Sơn cũng quanh quẩn ở trên không trung. Thần thánh long kỵ sĩ vốn cũng là hảo ý, đáng tiếc bởi vì bản thân giao hữu vô ý, toàn bộ thiện ý lập tức lại trở thành ngược lại: "Ôi, rất xin lỗi." Ngả Mễ bắt đầu thành khẩn thừa nhận sai lầm, "Ta sai lầm rồi, ta tại sao lại có thể nói ra những lời không phù hợp với thực tế như vậy? Người Pháp Tây Tư các ngươi làm sao lại có mẹ sinh ra mà không có cha giáo dục được, hẳn là nhiều cha ít mẹ chứ, chỗ các ngươi giao phối thường xuyên như vậy, ta đoán chừng các ngươi sau khi sinh hễ gặp bất kỳ nam nhân nào thì đều muốn gọi là cha, nếu không tại sao lại có người nhiệt tình giáo dục các ngươi dùng nỏ tiễn được?" Ở thời kỳ trước Ma Pháp lịch, cứ mỗi đêm trước chiến dịch quy mô lớn, chủ tướng 2 bên dưới sự bảo vệ của vệ đội đều mặt đối mặt lý luận một phen xem rốt cuộc ai đúng ai sai, người có thể tham gia vào loại đối thoại này đa số đều là đại quý tộc cực kỳ có tố chất, bởi vậy, để lại một lượng lớn những câu nói nổi tiếng. Căn cứ theo nghiên cứu, Dong binh vương Ngả Mễ các hạ chửi ầm lên làm khúc dạo đầu như vậy là điều xưa nay chưa từng có Có điều đáng tiếc là, đoạn "Danh mắng" này của Ngả Mễ tiên sinh cũng khai sáng ra một trào lưu mới, vốn dĩ, quyền phát ngôn ở trước trận là độc quyền của các quân nhân bác tài đa học có xuất thân quý tộc, về sau, càng ngày càng có nhiều võ tướng một chữ bẻ đôi còn không biết cũng gia nhập vào vụ "Mắng đánh" này. Còn đáng giận hơn là, đời sau một số văn nhân thối lại đi ca ngợi dong binh vương thối chân, nói cái gì mà "Bài mắng này đã quét sạch ngũ đại nhu nhược chi phong, mở ra 1 dòng chảy mới cho thế nhân" vân vân. Mà trên thực tế, đoạn văn tự này không sót một chữ được truyền về Pháp Tây Tư quân doanh, nghe nói còn được đem khắc vào tảng đá, trước mỗi lần xuất chinh, tất cả binh lính đều lấy tay xoa lên để không quên đi nỗi sỉ nhục. Tất cả các chiến sĩ thú nhân đều nhớ rất kỹ tên hai người: Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn! Ài... Đại Thanh Sơn chỉ còn biết thở dài.