Dong Binh Thiên Hạ
Chương 137 : Thiên Lý Bôn Tập
Trong nghị sự đại sảnh của Tiểu dong binh đoàn rất nhanh chóng tụ tập đầy người ―― Ngả Mễ hoả tốc phái người đi triệu tập các cán bộ chủ chốt của dong binh đoàn. Quy mô Tiểu dong binh đoàn được cấp tốc mở rộng, số lượng cán bộ cũng cơ hồ gia tăng mạnh với tỷ lệ tương đương. Để tăng cường hiệu quả huấn luyện của các doanh, Tiểu dong binh đoàn trước mắt lựa chọn sử dụng một bộ biên chế mới, phía trên ngũ là khúc trưởng, mỗi một vị khúc trưởng quản lý 10 ngũ. Điểm này không giống với biên chế của đế quốc, tất cả các chiến sĩ doanh tại Tiểu dong binh đoàn đều lấy khúc làm đơn vị chuẩn để tiến hành quản lý cùng huấn luyện hằng ngày. Lần này cán bộ được triệu tập chính là các dong binh từ cấp khúc trưởng trở lên.
Trong nghị sự đại sảnh đông nghẹt tới hơn 50 người ngồi, đại bộ phận dong binh doanh vừa rồi vẫn còn đang tiến hành huấn luyện với khối lượng vận động lớn, trên những khuôn mặt trẻ với nước da rám nắng ướt đẫm mồ hôi. Các cán bộ dong binh không hề biết chuyện gì xảy ra, cúi đầu khẽ hỏi thăm nhau. Suốt hơn hai tháng qua, Ngả Mễ vì muốn để cho các dong binh mới gia nhập có thể mau chóng hòa nhập với Tiểu dong binh đoàn, đã hầu như từ bở tất cả các nhiệm vụ loại nhỏ, toàn lực huấn luyện người mới, bởi vậy, trừ việc mỗi tuần một lần điều chỉnh chương trình huấn luyện ra, cũng chẳng có thời gian cho nhiều cán bộ cùng tụ tập lại như vậy, phỏng chừng là đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Quan chức phụ trách công tác huấn luyện hàng ngày tại dong binh đoàn là Đại Thanh Sơn, khi hắn đem tin tức tình báo vừa mới nhận được nói ra xong, các thiếu niên của Tiểu dong binh đoàn hầu như không thể tin vào lỗ tai mình, tất cả mọi người đều nhao nhao bàn tán cùng với đồng bọn ngồi bên cạnh, loại cảnh tượng hỗn loạn này là trước nay chưa từng có. Hoắc Ân Tư vừa định đứng lên lớn tiếng răn dạy đôi câu, Đại Thanh Sơn đã kéo tay áo hắn ngăn lại.
Trong số những người đang ngồi đây có hơn 30 khúc trưởng, hơn 10 đội trưởng, phó đội trưởng, trừ cuồng chiến sĩ doanh và kỵ sĩ doanh ra, những người khác không một ngoại lệ đều là tiểu dong binh từ Tây Lâm đảo bước ra. Nơi này mỗi người đều có huynh đệ, cấp dưới, thượng cấp, bằng hữu hoặc là người yêu ngã xuống ở bên ngoài Tây Lâm đảo, mà đầu sỏ gây nên là ai? Còn không phải là đám thú nhân đáng ghê tởm đang ẩn mình dưới những cánh buồm trắng kia thì ai? Các thiếu niên tâm tình kích động là điều có thể tưởng tượng được.
Lúc trước sau khi đế quốc bố trí Tiểu dong binh đoàn đóng ở Đoạn Băng cảng, giữa các dong binh từng nổi lên một số lời xì xào khác thường, một số thiếu niên dong binh có thân nhân ngã xuống ở rừng rậm Nam Cương thậm chí còn định bí mật rời khỏi dong binh đoàn quay trở lại vùng phụ cận Tây Lâm đảo tập kích quân đội Pháp Tây Tư đại lục. Nếu không có Ba Nhĩ Ba Tư lấy thân phận của bậc cha chú đứng ra phân giải, Trì Ngạo Thiên một mình phụ trách dong binh đoàn hầu như không thể trấn áp nổi cục diện.
"Đoàn trưởng!" Một thanh âm mảnh mai vang lên, một cô gái mặc ma pháp bào màu lam trung lập đứng dậy. Nghe tiếng biết người, đại bộ phận người lập tức đoán được thiếu nữ đến từ Băng Phong tuyết nguyên này đang định nói gì ―― Trong chiến dịch Tây Lâm đảo, người anh ruột của nàng thân là khúc trưởng đại kiếm sĩ doanh vì thay dong binh đoàn mở ra 1 con đường máu, nên sau khi liên tục phá tan 2 thiên người đội đã ngã xuống dưới nền đất đỏ, đến lúc liệm thi thể mới phát hiện, trên di thể của người thiếu niên này tổng cộng có 15 chỗ bị thương. Cô gái tên là Chiêu Lan môi run rẩy vừa mới cất lên hai chữ, nước mắt đã từ trên khuôn mặt nàng chảy xuống, khóc nấc không thành tiếng. Lâm Vũ Thường vội vàng đứng lên, nàng bây giờ là sư phụ khách mời tại ma kiếm doanh, trong hàng ngũ đông đảo các đệ tử, sự quật cường của cô gái nhỏ hơn mình 4 tuổi này đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với người khác, nhìn lệ ướt nhòa khuôn mặt hoa lệ, liền đau lòng thay nàng lau khô nước mắt.
Cô gái đang cúi đầu trong tiếng khóc miễn cưỡng lên tiếng: “Năm đó khi ta mới 1 tuổi, vì đưa đế quốc pháp sư đến Băng chi Khất Nguyện tháp, cha ta ở trong thí luyện huyệt động bị tập kích bỏ mình; lúc ta 7 tuổi, mẹ ta lâm bệnh mà chết. Ta cùng với ca ca ta sống nương tựa vào nhau, ta muốn thay ca ca ta báo thù...”
Mới vừa nghe xong mấy câu nói đó, Ngả Mễ, Ba Nhĩ Ba Tư cả người chấn động, 2 người đều lộ ra thần sắc bất khả tư nghị.
“Con à, ba của con cũng là bộ đội biên phòng à? Cũng thuộc bộ binh đại đội Xuyên Băng sao?" Ba Nhĩ Ba Tư không thể tin nổi tại Tiểu dong binh đoàn vẫn còn có hậu duệ của đồng chí cùng thời mà bản thân mình lại không biết.
Cô gái gật gật đầu: “Mẹ của con vẫn thường kể rằng, cha của con tên là Thiệu Nham Lan.”
Trước mặt bao nhiêu thiếu niên đang ngồi đó, bậc trung niên mái tóc đã điểm bạc bất đắc dĩ đưa tay trái lên nhẹ nhàng ma sát lông mi mình định che giấu đi vẻ mặt kích động, nhưng ―― xuyên thấu qua những kẽ tay lại làm lộ ra phần yếu ớt bên trong con người của trung niên nhân.
Một giây sau, trung niên nhân phát ra tiếng thở dài không tương xứng với tuổi tác của mình: “Ài ―― Ta có quen cha của con, năm đó, phụ thân của Ngả Mễ đoàn trưởng là đại đội trưởng đại đội bộ binh Xuyên Băng, ta và phụ thân con đều là binh lính dưới trướng ông ấy..."
Đại bộ phận người của Tiểu dong binh đoàn cũng biết đoạn cố sự tương đối xưa này, mối ưu thương năm xưa bị nhắc lại làm chấn động khắp toàn đại sảnh.
“Những con sói ti tiện trên thảo nguyên luôn ẩn trong đêm tối tập kích đàn dê lương thiện.” Đại bộ phận thảo nguyên tinh linh trong lúc đàm thoại, đặc biệt là trong các trường hợp công khai, đều thích trích dẫn những câu ngạn ngữ của thảo nguyên. Cách Nhĩ Tô lúc này đã trở thành một trong số những người phụ trách chủ yếu của Tiểu dong binh đoàn trong cơn thịnh nộ đã trích dẫn câu ngạn ngữ nổi tiếng nhất trên thảo nguyên: “Linh hồn tinh linh cao quý sẽ không bao giờ biến mất một cách uổng phí, các hạ, ta thỉnh cầu được ngăn chặn đám súc sinh thấp kém đó!”
Thấy có người đi đầu, từ trong đám người bỗng phát ra một tiếng rống to, Cuồng chiến sĩ Đức Thiên ấn vai đồng bọn tiến ra: “Đoàn trưởng đại nhân, cuồng chiến sĩ chúng ta vẫn chưa được đánh giặc, lần này nhất định phải cử chúng ta đầu tiên! Mẹ kiếp, lão tử cũng muốn vũ khí do Sáng Thế Thần tạo ra! Chúng ta cũng muốn trở thành quý tộc!” Tựa hồ để hưởng ứng lời kêu gọi của Đức Thiên, 4, 5 cuồng chiến sĩ khác cũng rầm rầm đứng hết lên, làm cho cái bàn được làm bằng gỗ phải phát ra tiếng rên ai oán trước khi đổ sầm xuống.
Biểu hiện của quần thể Cuồng chiến sĩ lập tức dẫn phát quần thể kiếm sĩ có nhân số đông nhất trong đại sảnh nhất trí hành động, 15 16 gã thiếu niên đại kiếm sĩ doanh bưu hãn nhìn ánh mắt phó đội trưởng rồi cùng chỉnh tề đứng dậy...
Các thiếu niên Đại kiếm sĩ doanh còn chưa kịp lên tiếng, hành động của bọn họ đã kéo theo tất cả những người trẻ tuổi trong đại sảnh, ngay lập tức tất cả mọi người đều đứng lên...
Nhìn các thiếu niên trẻ tuổi trên gương mặt không thể đè nén được nỗi xúc động, Ngả Mễ vỗ mạnh xuống bàn 1 cái, trong phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại: “Mọi người hiện tại đều thật là lợi hại, nếu thực sự lợi hại như vậy thì trong trận chiến ở Tây Lâm đảo, Tiểu dong binh đoàn cũng không đến mức bị người ta đánh cho chạy trối chết đâu.”
“Ừm, ta tán thành quan điểm của Hoắc Ân Tư.” Đại Thanh Sơn đứng lên mở ra tấm bản đồ Đoạn Băng cảng mà Tiểu dong binh đoàn vừa mới vẽ gần đây ―― Đó cũng là bài học xương máu, trong trận chiến tại Tây Lâm đảo, Tiểu dong binh đoàn sau khi thoát khỏi miệng hổ đi ra mới phát hiện, nếu lúc ấy trước hết tấn công Tu Tư đế quốc rồi sau đó chạy đến Thánh Tuyết sơn, tổn thất nhất định sẽ ít hơn rất nhiều. Đáng tiếc, lúc đò trước hết là bởi vì tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc biên giới, lại không có kiến thức mấy về Tu Tư đế quốc gần trong gang tấc, thậm chí ngay đến cả bản đồ đầy đủ cũng không có, muốn chạy cũng không chạy được.
“Ta cho rằng, quân nhân Pháp Tây Tư có thể sẽ chọn dùng phương pháp tấn công như sau: bọn chúng ngồi hải thuyền mà đến, tới ngoài phạm vi cảnh giới Đoạn Băng cảng, tức là khoảng 50 dặm ~100 dặm, sẽ rời thuyền tấn công bằng đường bộ; hơn nữa, ta nghĩ, nhân số tấn công lục địa của bọn chúng sẽ không nhiều lắm, ước chừng khoảng 1.000 người hoặc 2.000 người. Nếu nhân số quá đông, đương nhiên sẽ bị cư dân đế quốc phát hiện, chúng ta đã sớm biết rồi.” Đại Thanh Sơn dùng ngón tay chỉ lên địa đồ.
“Nếu bọn chúng hoá trang thành binh lính đế quốc thì sao? Binh lực cũng có thể nhiều hơn con số này.” Trì Ngạo Thiên hỏi lại.
“Không thể nào.” Đại Thanh Sơn quả quyết phủ định. Thứ nhất, quân đội hơn 1.000 người muốn di chuyển phải có thủ lệnh của quân bộ, nếu không rất khó thông qua các đồn biên phòng nơi đóng quân; Thứ hai, cho dù bọn chúng ngày đi đêm nghỉ, cố gắng giữ bí mật, thì binh lính Pháp Tây Tư tướng mạo rất đặc biệt, không thể nào không bị cư dân phát hiện ra. Ta cảm thấy rằng, bọn chúng lần này nhất định là sẽ dùng khá nhiều binh lính nhân loại để làm cơ sở che mắt các điểm đóng quân. Mà dựa vào trận chiến bên bờ Sư Tử hà để phán đoán, binh lính nhân loại của đối phương sẽ không quá 1.500 người.”
“Ta cũng đồng ý rằng đối phương sẽ chọn dùng thủ đoạn trang để tập kích bất ngờ.” Ngả Mễ gãi gãi đầu, tiếp đó bổ sung mấy điểm: “Nếu chúng ta chuẩn bị phục kích, vậy sẽ làm đơn giản một chút. Trực tiếp đem đối phương lùa vào trong thành, rồi đóng cửa đánh chó. Để cho kiếm sĩ doanh vốn phòng thủ tại thành đến Phù Băng cảng thu thập đầy đủ các khối băng, sau đó sẽ chất các khối băng này trước các cửa hàng ở dọc cổng chính của thành thị, rồi để cho băng hệ kiếm sĩ thuộc ma kiếm sĩ doanh đi gia cố hóa những khối băng này. Địch nhân cơ bản đều là từ khu vực nhiệt đới ở phía nam đại lục tới, ta không tin rằng bọn chúng quen thuộc với băng tuyết hơn so với Tiểu dong binh đoàn. Còn nữa, cung tiễn thủ phân ra một nửa bố trí chiếm lĩnh các cao điểm ở trong thành, trở kích kiếm sĩ cũng bắt đầu quen thuộc với ngõ ngách các nơi, vạn nhất có địch nhân xâm nhập sẽ dễ dàng chiến đấu. Để phòng ngừa địch nhân trên biển hiệp trợ công kích, đem tất cả các thuyền đánh cá ở ngoài hải cảng toàn bộ đều chất đống lên, mùa này dù sao ngư dân cũng nhàn rỗi, đối phương sẽ không nghi ngờ gì cả. Đem một vài mỏ neo thuyền đánh cá ném xuống biển, phía trên giấu vào bụi rậm cùng với dầu hoả, một khi địch nhân công kích, lập tức dẫn cháy...”
Ba Nhĩ Ba Tư là bậc cha chú, hạnh phúc tựa vào ghế trên, nhìn trước mắt bốn chàng thanh niên trong lúc cười đùa đem Đoạn Băng thành biến thành cái bẫy tử vong... Là quan quân cơ sở của đế quốc, lúc còn ở bộ binh đại đội Xuyên Băng rất ít khi tham gia vào các loại chiến dịch bố trí cao quy cách như thế này, nhưng thông qua một số nhiệm vụ mà cấp trên giao xuống thì có thể thấy, bộ đội chính quy tinh nhuệ của đế quốc trước chiến tranh bố trí cũng không hơn gì thế này. Bởi vậy đó có thể thấy, đám con cháu hậu bối này quả thực là đã trưởng thành rồi.
Mấy chàng trai còn đang nói chuyện, ngoài cửa bỗng có người đến báo, trung đội trưởng kiếm sĩ doanh tại Đoạn Băng thành cùng với kỵ sĩ tiểu đội trưởng trực thuộc dưới quyền thành chủ đã tới.
Dựa theo biên chế của quân đội đế quốc, kiếm sĩ doanh tại địa phương là cấp thấp hơn so với dong binh đoàn quy mô lớn từ cấp B trở lên, hơn nữa, một khi 1 dong binh đoàn quy mô lớn được quân bộ cho phép đóng tại 1 thành thị, sẽ tự động tiếp quản công tác phòng ngự tại địa khu, đồng thời cũng có quyền được mở rộng, thu nhỏ lại thậm chí là thủ tiêu bộ đội không phải đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự. Sau khi tiến vào Đoạn Băng cảng, Tiểu dong binh đoàn quá bận rộn đối với việc huấn luyện dong binh mới, nên cũng chẳng có điều chỉnh gì đối với nguyên kiếm sĩ doanh.
“Ngả Mễ đoàn trưởng, ồ, mấy vị Phó đoàn trưởng cũng đều ở đây à, chào mọi người, không biết cho gọi anh em tới đây có chuyện gì sai bảo.” Trung đội trưởng Kiếm sĩ doanh Quý Quỷ khách khí chào mọi người.
Quý Quỷ là một thanh niên hơn 30 tuổi, vốn là 1 tiểu đội trưởng tại chiến khu kinh đô đế quốc và vùng lân cận. Sau khi chiến tranh bùng nổ, để tăng cường công tác phòng ngự vùng phụ cận đế đô, được thăng nửa cấp điều động đi làm trung đội trưởng kiếm sĩ doanh. Y cũng chỉ mới tới Đoạn Băng cảng trước 4 tháng so với Tiểu dong binh đoàn. Vốn lệ thuộc trực tiếp dưới trướng Trì Hàn Phong hầu tước, bởi vậy đối với Tiểu dong binh đoàn có một loại cảm tình đặc thù, trong lời nói lộ ra bên ngoài sự khách khí hiếm thấy ở quân nhân.
Kỵ sĩ tiểu đội đội trưởng thì ngược lại, là một thanh niên nam tử tên là Lâm Tạp Thả có danh hiệu bá tước, vừa mới 25 tuổi. Còn trẻ như vậy mà đã có thể trở thành bá tước gia chủ cũng là chuyện rất hiếm gặp. Theo hiểu biết của Lâm Vũ Thường đại tiểu thư qua nhiều buổi vãn yến do quý tộc trong thành tổ chức, Lâm Tạp bộ tộc gia đạo suy tàn, ở thời phụ thân hắn gần đó, gia cảnh cũng đã rất bần hàn rồi, phụ thân hắn lục tục vay mượn tại Bộ nội vụ đế quốc đã lên đến con số 60 vạn kim tệ. Để hoàn lại số tiền lớn này, bất đắc dĩ đành gia nhập quân đội, vào mấy năm trước trong một lần xung đột tại biên cảnh đã bỏ mạng. Cũng chính bởi vì vì nước hy sinh thân mình, nên căn cứ theo pháp lệnh đế quốc quý tộc, Lâm Tạp gia tộc được miễn số tiền còn nợ, còn Lâm Tạp Thả thì được kế thừa danh hiệu bá tước.
Tiểu dong binh đoàn tiếp quản công tác phòng ngự Đoạn Băng cảng cũng chẳng phải là giai đại vui mừng gì, trong đó lợi ích trực tiếp bị tổn thất lớn nhất chính là tiểu đội trực thuộc dưới quyền thành chủ.
Kỵ sĩ tiểu đội trực thuộc thành chủ thuộc quyền quản lý trực tiếp của các thành chủ, có thể xem như là đội ngũ vũ trang tư nhân hợp pháp do đế quốc quân bộ bố trí riêng cho thành chủ, quy mô không được vượt quá 200 người, do thành chủ thông qua các khoản thu từ thuế tại địa phương để trả lương trực tiếp. Chẳng có gì phải nghi ngờ, tại bất kỳ thành thị nào, kỵ sĩ tiểu đội phụ thuộc trực tiếp vào thành chủ cũng chỉ nguyện trung thành với 1 mình thành chủ mà thôi.
Tại một thành thị buôn bán như Đoạn Băng cảng, bởi vì việc buôn bán hoàn toàn là căn cứ theo mùa, cho nên tại địa phương cũng chẳng có dong binh đoàn quy mô lớn nào thiết lập phân bộ ở đây, nhất là đông, xuân, hạ 3 quý, tại Đoạn Băng cảng dong binh đoàn hầu như là không thấy mấy. Trong thành thị phần lớn công tác hộ tống đều do tiểu đội kỵ sĩ trực thuộc thành chủ trực tiếp hoàn thành, trong đó tiền lãi cũng tương đối dày. Tiểu dong binh đoàn đến khiến cho võ giả trẻ tuổi mất đi nguồn thu nhập thêm duy nhất trong suốt mấy năm nay, từ việc tư cho đến lý lẽ cũng khó tránh khỏi sẽ có những lời đồn thổi.
Nghe thấy dị tộc võ trang đột nhiên xâm lược, phản ứng của hai người cũng là hoàn toàn tương phản, Quý Quỷ cùng với đại bộ phận thành viên của Tiểu dong binh đoàn hầu như là giống nhau, biểu tình giật mình trên mặt nhanh chóng biến thành nỗi vui mừng như điên. Đối với một quân nhân, nhất là quan quân chính quy bị điều chuyển đi làm quan quân quân dự bị, hiện tại ý tưởng duy nhất chính là mau chóng trở lại trong hàng ngũ bộ đội tinh nhuệ, cho dù là bị giáng cấp cũng được, lần này không thể nghi ngờ gì là một cơ hội khó mà có được. Lâm Tạp bá tước thì tại không dám tin, biểu tình trên mặt toát ra một nỗi sợ hãi.
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
392 chương
14 chương
871 chương
31 chương
34 chương