Dong Binh Thiên Hạ

Chương 134 : Phục Kích Tiếp Trì

Gió bắc vù vù cuốn qua quốc lộ, phía xa xa đồi núi cùng rừng rậm vẫn còn bao phủ một lớp tuyết trắng còn sót lại, hoàn toàn tĩnh lặng Tiếng Ngả Mễ văng vẳng quanh cánh đồng bát ngát, ở đằng xa vẫn hết sức yên tĩnh, cứ như thể là không có người vậy. Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn nhìn nhau một chút, xem ra đối phương tương đối bình tĩnh, Ngả Mễ bất đắc dĩ lắc đầu: "Cảnh cáo lần cuối cùng, bất luận các ngươi là ai? Bất luận các ngươi có mục đích là gì? Giờ ngay lập tức bước ra đây, nếu không tự gánh lấy hậu quả." Khắp khu vực đồi núi vẫn chẳng có phản ứng gì. Xem ra cần phải có chút động tĩnh thật, “Cung tiễn thủ, nhắm thẳng mục tiêu, bắn!” Đại Thanh Sơn liên tục phát ra mệnh lệnh. Sau khi được mở rộng, Cung tiễn doanh đã đạt đến quy mô 250 người, trong đó có 120 người là tinh linh đến từ thảo nguyên, còn lại 130 người là nhân loại, mỗi lần cùng bắn hiệu quả cũng tương đối khả quan, trên trời tức thì phủ kín mưa tên màu nâu và màu xanh, khoảng cách 100 mét trong phút chốc bị xóa bỏ, mưa tên màu trắng rào rào cắm vào rừng rậm. Không có phản ứng gì. Đại Thanh Sơn cùng Ngả Mễ đều toát mồ hôi hột, địch nhân không hề đơn giản. Cảnh cung tiễn bắn chụm lại nhìn đã tương đối kinh hoàng rồi, đạo tặc đoàn hoặc tổ chức dong binh không có cung tiễn doanh chỉ cần trông thấy mưa tên dày đặc như vậy thôi đã đủ để loạn cào cào lên rồi. Căn cứ theo 2 tháng huấn luyện tại Kỵ sĩ học giáo, có 1 câu kinh điển nhất về việc vận dụng cung tiễn thủ: bắn mưa không bắn gió, bắn núi không bắn rừng. Rừng rậm là thiên địch của cung tiễn thủ quân đội, không cung tiễn nào có thể xuyên thấu qua khoảng cách 20 mét rừng rậm để bắn chết mục tiêu, điều này chỉ có thể nói lên rằng đám người đang mai phục tương đối quen thuộc đối với việc ứng dụng cung tiễn. Tiểu dong binh đoàn có phần tiến thoái lưỡng nan, nếu phái người đi lùng sục, một khi đối phương ào lên tấn công thì tổn thất sẽ lớn, còn nếu không để ý tới bọn chúng mà cứ tiếp tục tiến lên thì lại càng phiền toái hơn, vạn nhất đối phương sử dụng cung tiễn tập kích thì cũng không thể tản ra được, chuyện này cũng hết sức dọa người, đường đường 1 dong binh đoàn cấp A, hơn 1.500 người vũ trang lại bị hơn 300 địch nhân khiến cho phải nhượng bộ lui binh, chuyện này mà truyền ra ngoài thì Tiểu dong binh đoàn cũng khỏi cần phải phấn đấu nữa. Ngả Mễ khẽ nói 1 câu với Đại Thanh Sơn, ngay lập tức, từ trên trời truyền tới 1 tiếng rồng ngâm rõ to, biển mây tức thì vần vũ, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của Lục Nhi như 1 mũi tên từ trong mây mù vẽ nên 1 đạo huyễn ảnh màu xanh ở giữa không trung, không có bất kỳ động tác gì, Lục Nhi vượt qua sự trói buộc của lực quán tính đột nhiên dừng phắt lại giữa không trung rồi lao thẳng tắp xuống. “Chào đoàn trưởng đại nhân, chẳng hay có chuyện gì cần đến gã hầu cao quý của ngài vậy?” Kể từ sau khi học nói, hễ có cơ hội là nó sẽ chẳng bao giờ từ bỏ quyền lợi này, trong toàn bộ Tiểu dong binh đoàn cũng chỉ có mình nó dám nói hươu nói vượn như vậy với đoàn trưởng đại nhân. Thần thánh cự long rất thông minh, vừa rơi xuống là đã biết ai sai bảo mình rồi: Đại Thanh Sơn dù có chuyện gì cũng sẽ chẳng bao giờ tìm tới mình, chỉ có Ngả Mễ mới có thể coi Thần thánh cự long như con chó nhỏ gọi tới gọi lui, Lục Nhi vẫn thường hoài nghi rằng lúc trước rốt cuộc là mình ký nhân long khế ước với Đại Thanh Sơn hay là ký khế ước bán thân với Ngả Mễ. Lục Nhi vừa nói vừa tiến tới trước mặt Ngả Mễ, duỗi tay ra mò xem trên người Ngả Mễ với Đại Thanh Sơn có đồ ăn gì ngon không. Thần thánh cự long cấp 4 không chỉ vận dụng thành thạo ngôn ngữ của nhân loại, tinh linh mà còn có thể tự do biến hóa thể tích thân hình của chính mình. Lục Nhi không thích thân hình khổng lồ dài hơn 10 mét mà thích thân thể không chênh lệch lắm so với con người ―― Cái gọi là không chênh lệch lắm ở đây là cao hơn một chút so với Ngả Mễ và Đại Thanh Sơn, như vậy sẽ cảm thấy ổn hơn. Ngả Mễ cẩn thận nắm chặt túi tiền của mình Hiện tại Lục Nhi đã càng ngày càng không đơn giản, đã sớm học được thói giả vờ tìm đồ ăn để mò mẫm những thứ đồ bằng kim loại màu trắng và màu vàng trong túi tiền của mình, chỉ cần không để ý một chút là mất ngay, hơn nữa, nếu lúc đó không phát hiện ra thì về sau Lục Nhi tuyệt đối sẽ không chịu thừa nhận. Từ sau khi Lục Nhi biết nói, Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên cứ lặng lẽ thay Trì Hàn Phong nộp lãi số tiền lúc trước đoạt được trong long động. Mới đầu Trì Ngạo Thiên còn không phục muốn cùng Lục Nhi lý luận một phen, kết quả là Lục Nhi đại nhân nước mắt nước mũi dầm dề kéo hắn đi tìm Đại Thanh Sơn cùng với Ngả Mễ, rồi khoa tay múa chân diễn tả cảnh lúc trước Trì Hàn Phong lấy đi tiền bạc trong long huyệt ra sao ―― Móng vuốt của Lục Nhi so với lúc trước đâu chỉ lớn hơn có đôi lần, Trì Ngạo Thiên cũng thật sự không ngờ rằng thúc thúc mà mình sùng bái lại có thể làm chuyện “hạ lưu đê tiện: như vậy, cũng chỉ còn biết tăng cường quản lý đối với túi tiền của mình mà thôi. “Này, này, đừng có ngọ nguậy, ta không mang theo tiền, chỉ có đồ ăn thôi.” Ngả Mễ đầu có phần to lên: “Lục Nhi, chúng ta đang bị kẻ khác mai phục, mau hỗ trợ tặng cho bọn chúng một ít long tức, không cần làm đến mức tai nạn chết người nhé.” Lục Nhi thè lưỡi, thấy cũng không ướt át lắm, liền bay lên trời, hướng về phía khu rừng rậm cách đó không xa phun vãi ra 2 cỗ long tức màu trắng hình vòng cung, trong không khí bỗng phất phơ bông tuyết hình lục giác, rừng cây bên ngoài thậm chí còn xuất hiện cả tuyết tùng màu trắng. Người ở bên trong không trốn được nữa, đầu tiên lao ra là hơn trăm con địa hành long khổng lồ, những quái vật to lớn này cúi đầu phát ra tiếng rống sợ hãi, từ trên sườn núi hướng về phía Lục Nhi chậm rãi nằm sấp xuống. Tiếp theo, một đám người trong trang phục dong binh vọt ra, miệng phun ra làn khói trắng ―― Long tức của Thần thánh cự long sứ uy lực quả thực là đáng nể. Từ hai bên tiến ra tổng cộng khoảng 350 người, ở giữa không ngừng có người hò hét, 2 nhóm người bắt đầu tập trung lại sắp xếp đội hình tại đại lục quốc lộ. Dưới ánh mặt trời, long tức ngưng tụ thành làn sương tuyết màu trắng rất nhanh chóng tan ra, bì giáp của các dong binh lộ ra màu sắc vốn có ―― màu xanh đen. Ồ, Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn mày đều nhíu lại, Huyền Thanh Địa Long dong binh đoàn ư? Chẳng lẽ giới hạn xung đột giữa cá nhân lại trở thành trận chém giết quy mô lớn giữa các siêu cấp dong binh đoàn? Điều khiến cho không ai có thể lý giải nổi là tại sao Huyền Thanh dong binh đoàn lại phải phái người phục kích? Hẳn là không thể nào, trong vòng hơn 2 tháng qua ở đế đô, tại đại bản doanh của Huyền Thanh Địa Long dong binh đoàn, giữa 2 dong binh đoàn không hề xảy ra bất cứ xung đột nào. Không phải là bọn họ có nhiệm vụ khác đấy chứ? Trong đầu liên tục hiện ra những nghi vấn khác nhau, song biểu hiện bên ngoài của Ngả Mễ vẫn hết sức khách khí. “Chư vị là huynh đệ dong binh thuộc Huyền Thanh Địa Long kỵ sĩ đoàn phải không? Chẳng hay giữa chúng ta có chuyện gì hiểu lầm không?” Ngả Mễ lộ ra nụ cười thân thiện. “Cái gì? Hiểu lầm á?” Cầm đầu là một thiếu niên cường tráng có bộ râu quai nón, nhìn thân hình thì có vẻ là Cuồng chiến sĩ, thần tình phẫn nộ: “Phó đoàn trưởng của chúng ta đúng là có xảy ra một vài xung đột nhỏ với các ngươi, nhưng cuối cùng các ngươi cũng đâu có bị thiệt thòi gì, chẳng những được tiếng lại còn được cả tiền bồi thường, Phó đoàn trưởng của chúng ta binh khí còn bị hủy mất, các ngươi còn muốn thế nào nữa? Tại sao lại khinh người khinh đến tận nhà vậy.” Nghe mấy câu xong, trên mặt các cán bộ chủ chốt của Tiểu dong binh đoàn đều lộ ra vẻ không hiểu gì hết. Khinh người ư? Ai? Lúc còn tại đế đô, Tiểu dong binh đoàn chỉ sợ xảy ra chuyện, dong binh bình thường nếu không được phê chuẩn thì cũng không được phép ra khỏi nơi trú đóng. “Mẹ kiếp, không cho chúng ta sống ở đế đô, lão tử sẽ chơi đến cùng với các ngươi, cùng lắm thì chết sạch là cùng.” Cuồng chiến sĩ táo bạo phát tiết, đằng sau các chiến sĩ khác nắm chặt vũ khí trong tay. “Lão huynh, các người hiểu lầm rồi. Chúng ta ở đế đô cũng không cho phép dong binh rời khỏi nơi trú đóng, ngươi có thể chỉ ra dong binh nào xảy ra xung đột với các ngươi không, nếu vấn đề nằm ở phía chúng ta, đương nhiên sẽ nghiêm trị không tha.” Đại Thanh Sơn nói chuyện vô cùng khách khí. Hiện tại ở đế đô có người phao tin rằng Tiểu dong binh đoàn là dong binh đoàn của triều đình, có mối quan hệ dây dưa không rõ ràng với vương thất cùng đế quốc đại quý tộc, để tránh những phiền toái sau này, Tiểu dong binh đoàn về phương diện này cũng tương đối cẩn thận, thậm chí còn yêu cầu đoàn viên lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, nếu không phải là bắt buộc thì không được phép nói ra là thành viên của Tiểu dong binh đoàn. “Là kẻ nào ư? Đại đa số là Thất Thải Long kỵ sĩ đoàn, còn cả một số Cấm vệ quân nữa.” Dong binh cao to vừa nói vừa nhìn về phía Tiểu dong binh đoàn: “Các ngươi cũng thật quá đáng, ngày nào cũng ở cổng chính của dong binh đoàn chúng ta kiểm tra xem trang phục của chúng ta có sạch sẽ hay không, chỉ cần chúng ta bước ra khỏi cửa là yêu cầu chúng ta phải đi giống quân nhân đang trong thời hạn nghĩa vụ, thậm chí còn yêu cầu tọa kỵ của chúng ta cũng phải đi như vậy, chẳng phải là tác phẩm của các ngươi hay sao?” Ba Nhĩ Ba Tư phì cười, chuyện quân nhân trong thời hạn nghĩa vụ Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn cũng không biết, Ba Nhĩ Ba Tư khẽ giải thích chuyện đám quân nhân đế quốc hàng ngày phải bức hại Huyền Thanh Địa Long kỵ sĩ đoàn ra sao, Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn 2 người đều xấu hổ cười khổ. “Các huynh đệ khác doanh thử nói xem, huấn luyện thì phải có quy định cụ thể, có ai nghe nói địa hành long cuồng bạo cũng phải huấn luyện giống như vậy bao giờ? Con mẹ nó chứ, rồng của chúng ta hơn 2 tháng nay cũng không dám đi ra ngoài, ngày nào cũng ăn uống ỉa đái trong doanh trại, làm doanh trại của chúng ta còn thối hơn cả nhà vệ sinh.” Thiếu niên Cuồng chiến sĩ râu quai nón đột nhiên ngửa mặt lên trời phát ra 1 tràng cười quái dị: “Mẹ kiếp, lão tử chịu đủ rồi. Cho nên, lão tử quyết định lôi kéo các huynh đệ cũng chịu đựng đủ rồi đi tập kích các ngươi.” Xung quanh các dong binh đều phát ra tiếng gào rú quái dị, mấy kẻ táo bạo trên người còn tỏa ra làn hơi đỏ. Mấy người phụ trách chủ yếu của Tiểu dong binh đoàn mặt đều ngưng trọng hẳn lên, không thể nào, chẳng lẽ mấy trăm chiến sĩ trước mặt này đều là Cuồng chiến sĩ? Nếu nhiều chiến sĩ cuồng hóa đến như vậy thì Tiểu dong binh đoàn nói không chừng thật sự không phải là đối thủ. “Khoan khoan!” Ngả Mễ sử dụng 1 ma pháp khuếch đại âm thanh lên gấp bội, lớn tiếng hô 1 câu, âm thanh nhất thời vang vọng giữa trời: “Các người nghĩ thử xem, nếu đánh nhau như vậy, đế quốc quân bộ sẽ xử lý thế nào? Dong binh nghiệp đoàn sẽ làm gì? Huyền Thanh Địa Long dong binh đoàn của các ngươi có khả năng sẽ phải biến mất.” “Ta mặc kệ, tóm lại, giết chết các ngươi xong chúng ta sẽ bỏ chạy, tóm lại là không quay trở lại đế đô để cho kẻ khác khinh nhờn nữa.” Thiếu niên Cuồng chiến sĩ kéo địa hành long của mình qua rồi xoay người nhảy tót lên, song phủ to lớn lấp lóe quơ qua quơ lại giữa không trung thúc giục địa hành long phát động xung phong. Long tộc có đẳng cấp không thể vượt qua nổi, địa hành long ở trước mặt Thần long sứ căn bản không dám có bất kỳ hành động gì, mặc cho Cuồng chiến sĩ thiếu niên lôi kéo thế nào đi nữa cũng vẫn chẳng chịu nhúc nhích. Ngả Mễ đột nhiên có cảm giác cực kỳ quen thuộc, bèn khẽ hỏi Đại Thanh Sơn: “Kỳ lạ thật, tại sao ta lại cảm thấy người ở trước mặt này cứ như thể là đã gặp ở đâu rồi vậy.” Đại Thanh Sơn nheo mắt nhìn kỹ: “Hẳn là không đâu, chúng ta quen rất ít Cuồng chiến sĩ…” Nhắc tới việc quen biết Cuồng chiến sĩ, Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn trong đầu lập tức điểm qua toàn bộ những Cuồng chiến sĩ từng biết, 2 người ánh mắt đều nóng lên, 2 miệng 1 lời: “Ta biết hắn giống ai rồi.” “Ngươi có quen mấy Cuồng chiến sĩ Đức Lỗ, Đức Việt không?” Ngả Mễ gần như là hét lên. 5 năm trước, lúc Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn lần đầu tiên đi thám hiểm, từng cùng kết bạn đồng hành với mấy Cuồng chiến sĩ. Sau trận chiến này, Tiểu dong binh đoàn đả thương Ác long Ngâm Phong, trở thành dong binh đoàn cấp A, còn 5 huynh đệ của Cuồng Bạo Chiến Sĩ dong binh đoàn tất cả đều chết trận trong cuộc chiến này. Mặc dù trong cuộc thám hiểm này, Tiểu dong binh đoàn còn xảy ra 1 trận xung đột với huynh đệ Đức Lỗ, song chuyện cùng nhau chống cự lại cường địch mấy năm về trước, cuối cùng toàn bộ đều chết trận vẫn là điều Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn không thể nào quên được, cứ như thể vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Xem ra thiếu niên Cuồng chiến sĩ có đẳng cấp tương đối cao, mặc dù đang phẫn nộ song vẫn không tiến vào giai đoạn cuồng hóa, nghe Ngả Mễ hỏi lúc ấy mới sửng sốt: “Ngươi quen bọn họ ư?” Một cách bất tự giác, thiếu niên Cuồng chiến sĩ đã sử dụng kính từ ở ngôi thứ ba. “Ngươi và bọn họ có quan hệ gì?” Ngả Mễ càng nhìn càng thấy thiếu niên này giống huynh đệ Đức Lỗ lúc trước. Phàm là người đã từng là quân nhân hoặc dong binh thì đều vô cùng quý trọng tình huynh đệ của những người đã từng cùng mình vào sinh ra tử, nhất là nếu huynh đệ của mình chết trận ngay bên mình, người còn sống đều sẽ toàn lực chăm nom cho người nhà của đồng chí đã mất. Mặc dù huynh đệ Đức Lỗ không phải là đoàn viên của Tiểu dong binh đoàn, song cảm tình của Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn đối với người đã khuất lại không hề tệ chút nào. “Đức Lỗ là anh ruột của ta, đã chết trận cùng những người anh khác của ta từ lâu rồi.” Thấy người trước mắt cứ muốn nhận người quen, thiếu niên Cuồng chiến sĩ cũng thận trọng hẳn lên. Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn trên mặt đồng thời lộ ra thần sắc vui mừng, 2 người bước nhanh tới, Ngả Mễ vỗ tọa kỵ của thiếu niên Cuồng chiến sĩ, hưng phấn nói: “Ha ha, tọa kỵ ngươi đang cưỡi có chung một màu với tọa kỵ của anh ngươi năm đó.” Nhóm Cuồng chiến sĩ nhìn cừu địch đột nhiên biến thành người quen, cả đám cũng chẳng biết nên làm gì bây giờ? Cuồng chiến sĩ kỵ sĩ xấu hổ từ trên mình rồng nhảy xuống khẽ thăm dò: “Các người là ai, có quen với đại ca ta sao?” Đại Thanh Sơn mắt rơm rớm nước, tay ra sức nắm chặt bả vai dày rộng của thiếu niên, kích động không biết nên nói gì cho phải. Loại thần sắc này, cho dù là Cuồng chiến sĩ phản ứng tương đối chậm thì cũng vẫn nhìn thấu 2 người kia có giao tình khác biệt với huynh đệ Đức Lỗ. Ngả Mễ ngẩng đầu nhìn thiếu niên Cuồng chiến sĩ cao hơn mình cả một cái đầu, tựa như trông thấy 5 huynh đệ lúc trước, thở ra 1 hơi dài: “Ta và các anh ngươi tuy không phải là quá quen, nhưng, chúng ta là sinh tử chi giao!” “Đúng, chúng ta là sinh tử chi giao!" Đại Thanh Sơn cường điệu thêm một lượt. Thiếu niên có chút choáng váng, Cuồng chiến sĩ ý nghĩ đều rất đơn giản, trong cuộc sống của bọn họ, luôn coi huyết thống chí thân là quan trọng nhất, thấy là bạn sinh tử chi giao của anh ruột mình, nỗi tức giận vừa rồi cũng biến mất tăm mất tích giữa sự xấu hổ. “Ngươi tên là gì? Trong nhà còn có anh em nào khác không? Cuộc sống ra sao? Có cần tiền không? Lạnh như thế này, mặc ít như vậy, có lạnh không...” Ngả Mễ cứ như thể gặp được anh em mình, vừa vỗ vỗ bả vai thiếu niên, vừa nhiệt tình ân cần hỏi han. Sau trận chiến với Ngâm Phong, cả 2 người của Tiểu dong binh đoàn, Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn đều rất quan tâm tới các dong binh chiến tử, chẳng qua là không có khả năng để tới từng nhà của các dong binh. Lúc ấy, phụ trách xử lý chuyện này chính là lão Lạc Khắc. Sau khi tới Tuyết Nguyên thành, hai người còn liên tục hỏi về việc này, lão Lạc Khắc tỏ vẻ, đã chia cho gia đình của các dong binh chết trận một khoản tiền kha khá để trang trải chi phí cuộc sống sau này. Đối với tác phong làm việc của bậc tiền bối, Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn cũng tương đối yên tâm. Về sau, dong binh đoàn cũng có nhiều việc lớn, hai người lại càng không có thời gian để suy nghĩ về những chuyện này nữa. “Ta tên là Đức Thiên, là lão lục con út trong nhà. Nhà ta cũng không đến nỗi nghèo, các huynh là?” Đức Thiên ngay từ đầu đã nhìn ra 2 người kia tại Tiểu dong binh đoàn có địa vị không thấp, lại nhìn thấy những giọt lệ trong mắt họ, địch ý trong lòng đã chuyển thành kính ý đối với các bậc huynh trưởng. “Hầy, chúng ta là 2 người cuối cùng cùng với các đại ca ngươi tham gia trận đại chiến Ngâm Phong. Kết quả là nhóm các anh ngươi chết trận, vài người còn lại chúng ta may mắn sống sót. Thế nào, chẳng lẽ người mà Lạc Khắc tiền bối phái tới nhà các ngươi cũng không nói gì sao?” “Đúng là có người tới nhà chúng ta báo tin, còn để lại nhà chúng ta không ít tiền bạc. Ta lúc ấy đi tham gia thí luyện trưởng thành, lúc về có nghe nói cùng đi với ca ca ta còn có mấy vị dong binh đoàn cấp A, đáng tiếc là đều chết trận cả. Cuối cùng người giết chết Ngâm Phong chính là Bạch y A Phong vô cùng nổi tiếng trên Chiến hồn bảng.” Cuồng chiến sĩ nhắc đến chuyện huynh trưởng chiến tử, ngữ khí cũng có phần trầm thấp xuống. Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn vừa nghe đã hiểu ra ngay, năm đó Tiểu dong binh đoàn mới chỉ là một đoàn thể cấp G. Người được phái đi thông báo cũng không có kể rõ tường tận quá trình, trong số bao nhiêu người thì Bạch y A Phong là nổi tiếng nhất, cho nên tiểu tử này mới nhớ kỹ A Phong. “Ta tên là Đại Thanh Sơn, hắn là Ngả Mễ. Lúc ấy chúng ta cùng ca ca ngươi cùng đi giết Ngâm Phong. Đại ca ngươi vô cùng lợi hại, cuối cùng còn giáng cho Ngâm Phong 1 kích thật mạnh.” Đại Thanh Sơn thiện chí cười nói. “Hả? Các huynh là…” Đức Thiên quả thực không thể tin vào lỗ tai mình. Mặc dù đối với Tiểu dong binh đoàn bất mãn bất phục, song Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn là những cái tên rất vang dội trong toàn dong binh giới, đặc biệt là Đại Thanh Sơn, thiên cổ đệ nhất Thần thánh long kỵ sĩ, thiếu niên vừa mới hơn 20 tuổi đã trở thành nhân vật trong truyền thuyết. “Đức Thiên huynh đệ, ta nghĩ giữa chúng ta hiện tại đang có sự hiểu lầm, vừa rồi ta có hiểu sơ qua tình hình, là đế quốc quân đội trong lúc chúng ta không biết đã tới quấy rầy các ngươi. Vậy đi, lát nữa, ta sẽ mời 1 bậc cha chú của chúng ta về đế đô phối hợp giúp các ngươi. Đáng tiếc, ta cùng với Đại Thanh Sơn suốt ngày mải học tập tại Kỵ sĩ học giáo, nếu sớm biết rằng xảy ra chuyện như vậy, chúng ta nhất định đã sớm phối hợp. Thiên hạ dong binh đều là người một nhà cả mà." Ngả Mễ vừa nói vừa mời Ba Nhĩ Ba Tư lại. “Ba Nhĩ Ba Tư thúc thúc, ta muốn mời thúc trở lại đế đô một chuyến, đi đàm phán một chút cùng với Lâm bá tước, đề nghị các vị quan quân của Thất Thải Long kỵ sĩ đoàn cùng với Cấm vệ quân không được tiếp tục gây khó dễ cho Huyền Thanh Địa Long dong binh đoàn nữa, việc này đừng cho Trì gia gia biết, nếu không lại to chuyện.” Ngả Mễ sau khi nói xong với Ba Nhĩ Ba Tư, bèn quay sang nói với Đức Thiên: “Ngươi xem như vậy có được không, ngươi cùng với Ba Nhĩ Ba Tư thúc thúc cùng nhau trở về, một thời gian nữa, ta cùng với Đại Thanh Sơn sẽ về đế đô gặp ngươi, còn nếu ngươi có thời gian, thì tới Phù Băng thành tìm chúng ta cũng được.” Tiểu dong binh đoàn hành quân quy mô lớn như vậy, không thể hễ nói dừng là dừng lại được. Mặc dù Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn đều rất hy vọng có thể tâm sự được nhiều hơn với em của cố nhân, song lộ trình hành quân không cho phép như vậy. “Không! Ta không quay về đâu.” Đức Thiên đột nhiên nói một câu khiến Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Ba Nhĩ Ba Tư đều sửng sốt. “Gì chứ?” “Vốn chúng ta lần này đều là chạy trốn đến đây, Cuồng chiến sĩ doanh cùng với Cuồng kỵ sĩ doanh chúng ta trước sau đã xung đột đánh lộn vài trận với Thất Thải Long kỵ sĩ đoàn. Đoàn trưởng sau khi trở về còn bắt chúng ta đi bồi tội. Chúng ta vốn nghĩ muốn cùng các huynh đánh một trận, sau đó sẽ đến Dong Binh đế quốc thành lập một dong binh đoàn mới.” Đức Thiên vừa nói xong, các Cuồng chiến sĩ khác đứng đằng sau đều gật đầu. “Có đủ lộ phí đi đường chưa?” Đại Thanh Sơn quan tâm hỏi. “Hiện tại ta thay đổi ý định rồi, các huynh vốn có giao tình rất sâu với ca ca ta, ta quyết định đi theo các huynh.” Đức Thiên khụt khịt cái mũi: “Chúng ta ở đế đô đã hiểu rồi, cho dù có năng lực đến đâu đi nữa thì cũng chẳng ăn thua, quan trọng là phải có giao tình, tốt nhất là ở trên quen biết quốc vương, ở dưới quen biết các quan lớn trong quân đội. Chúng ta giác ngộ rất mạnh điều này là từ các huynh, cho nên chi bằng gia nhập luôn với các huynh.” Hả? Đám người Ngả Mễ đều choáng váng, Hoắc Ân Tư vừa mới đuổi tới cũng nghe thấy những lời này, trợn tròn mắt: “Ai nói chúng ta không có thực lực? Ai nói chúng ta có quan hệ? Tiểu dong binh đoàn có được như ngày hôm nay đều là tự chúng ta đánh giết mà ra.” “Ai nói các huynh không có vấn đề gì?” Đức Thiên xòe những ngón tay thô ráp ra liệt kê: "Quốc vương là người thân của các huynh, có đúng không? Đế quốc Nguyên soái Trì công tước là người thân của các huynh, có đúng không? Tướng quân của 2 đại quân khu thuộc đế quốc là người thân của các huynh, có đúng không? Đế quốc quân bộ có một vị bá tước là cha nuôi của các huynh có đúng không? A... Hình như còn có những vấn đề khác nữa thì phải.” Cuồng chiến sĩ cao lớn gãi gãi tóc trên đầu mình. “Đế quốc đại ma pháp sư tối cao là sư phụ của bọn họ.” “Thần thánh cự long có giao tình với bọn họ.” “Sáng Thế Thần còn trao kiếm cho bọn họ để lấy lòng.” “Quốc vương Cáp Mễ Nhân có vẻ rất quen thân với bọn họ, hình như còn muốn gả con gái cho bọn họ nữa.” “Trong số bọn họ còn có cả người thừa kế của Ải nhân quốc vương.” “Còn cả một dong binh đoàn cấp A có quan hệ cha hay chú rất tốt với bọn họ.” “Nghe nói còn có cả 1 vị công chúa có quan hệ bất chính với đoàn trưởng của bọn họ.” ... Các dong binh đứng phía sau cứ như thể không nói thì không chịu được, bắt đầu bổ sung vào. Thật không vậy? Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư đều tỏ ra oan uổng, Ngả Mễ theo bản năng nhìn lướt qua xung quanh. Ở phía sau bọn họ, các chiến sĩ bình thường của Tiểu dong binh đoàn nghe thấy thế trên mặt đều lộ ra thần sắc đương nhiên là như vậy. Ngả Mễ bọn họ quả thật không ngờ rằng Tiểu dong binh đoàn trải qua nhiều trận chiến như vậy, mà vẫn không xoay chuyển nổi ác danh của mình. Hóa ra người khác mỗi khi nhắc tới Tiểu dong binh đoàn đều nói là tổ chức có vận khí tốt nhất, hiện tại, những ác danh như đầu cơ trục lợi, đi cửa sau, dựa hơi người quyền quý đúng là trốn không thoát nổi. “Dừng, dừng, dừng... Đức Thiên, chúng ta quả thật cũng có quen với một số người ở đế quốc, nhưng trên thực tế, sự trợ giúp của bọn họ đối với chúng ta cũng không nhiều như ngươi nghĩ đâu. Hơn nữa, chúng ta cũng không thể thu nhận các ngươi được.” Ngả Mễ thần sắc cực kỳ trịnh trọng nói. “Vì sao chứ? Mới vừa rồi còn nói huynh cùng ca ca ta là bạn bè sinh tử cơ mà.” “Chúng ta đây không thể lấy đi trụ cột của Huyền Thanh dong binh đoàn được, đây là điều kiêng kị nhất trong dong binh giới.” Ngả Mễ cực kỳ thành thật nói. “Ta đây mặc kệ, tóm lại là ta cứ bám riết lấy các huynh, các huynh đi đâu ta liền theo tới đó, mọi người nói có đúng không?" Đức Thiên lớn tiếng hỏi đám Cuồng chiến sĩ ở bên cạnh. “Đúng! Dù sao chúng ta cũng cứ bám lấy, các ngươi ăn cơm thì ta cũng ăn cơm, các ngươi cũng không thể không trả tiền cho chúng ta được.” “Cứ đi theo bọn họ, bọn họ cũng chẳng có cách nào, bọn họ cũng chẳng đánh được chúng ta.” “Bọn họ vận khí tốt, còn có Quốc vương nâng đỡ, đi theo bọn họ là không sai.” “Đánh không thắng bọn họ, vậy thì ăn cùng bọn họ, tóm lại, chúng ta phải tích cực chủ động khiến cho bọn họ cảm thấy khó chịu, hết sức khó chịu.” ... Ma Pháp lịch mùa đông ngày 12 tháng 3 năm 5, 2 đại dong binh đoàn cấp A nổi danh nhất trên đại lục đã xảy ra trận chiến giữa hơn 1.000 người, Huyền Thanh Địa Long dong binh đoàn tham chiến chính là Cuồng chiến sĩ doanh cùng với Cuồng chiến sĩ kỵ sĩ doanh tinh nhuệ nhất, còn Tiểu dong binh đoàn tham chiến chính là kiếm sĩ doanh do dong binh đoàn đoàn trưởng Ngả Mễ, Phó đoàn trưởng Đại Thanh Sơn cầm đầu. Cuối cùng, dưới ma pháp công kích của ma kiếm sĩ doanh, chiến sĩ của Cuồng chiến sĩ doanh cùng với Cuồng chiến sĩ kỵ sĩ doanh bị đánh tan và bắt làm tù binh, cuối cùng nhập vào biên chế của Tiểu dong binh đoàn. Trong giới dong binh còn lưu truyền 1 dị bản khác về việc này như sau: hơn 300 Cuồng chiến sĩ doanh cùng với Cuồng chiến sĩ kỵ sĩ doanh bắt cóc 1.500 người của Tiểu dong binh đoàn, từ đó về sau, liên tiếp trong vòng 20 ngày, đám Cuồng chiến sĩ phát huy đầy đủ chính sách “Ăn sạch, uống sạch”, quét sạch toàn bộ khách sạn ở 2 bên đại lục quốc lộ, hơn nữa, còn buộc Tiểu dong binh đoàn có mối sinh tử chi giao cùng huynh trưởng mình phải trả tiền. Cuối cùng, đoàn trưởng Ngả Mễ cùng Thiên cổ đệ nhất Thần thánh long kỵ sĩ Đại Thanh Sơn của Tiểu dong binh đoàn đứng trước một đống hóa đơn dày cộp bị buộc phải đồng ý cho đám Cuồng chiến sĩ nọ gia nhập Tiểu dong binh đoàn. Nghe nói, đối diện với đống giấy tờ lên đến mấy vạn kim tệ, ngay cả Đại Thanh Sơn được luận xưng là trung hậu nhất cũng phải hung hăng thốt lên 1 câu: “Cho bọn chúng vào đoàn, hàng ngày buộc chúng đi làm cu ly, bán máu cũng phải đem bù về số tiền này.” Mới đầu, đại đa số người đối với 2 phiên bản này vẫn còn tồn tại nghi vấn cái nào thật cái nào giả, có điều, trong 1 dịp Đại hội dong binh giới, đoàn trưởng Ngả Mễ của Tiểu dong binh đoàn ở trước mặt công chúng đã lặp lại dị bản thứ 2, mà đồng thời, ở dưới bục giảng, 1 người đương sự ―― 1 Cuồng chiến sĩ vô cùng hiền hậu không ngừng khe khẽ thỏ thẻ với những người khác: “Hắn gạt người, là hắn dùng dao uy hiếp chúng ta gia nhập Tiểu dong binh đoàn.” Lần này, nhất thời tra ra manh mối, mọi người cho rằng, nếu nhất định phải lựa chọn giữa Cuồng chiến sĩ và đoàn trưởng Ngả Mễ lúc đó xem lời của ai đáng tin hơn, thì mọi người đều không ngoại lệ lựa chọn thiếu niên Cuồng chiến sĩ thành thực, an phận, thành thực, hơi có phần mộc mạc chứ không phải Ngả Mễ trứ danh Bộ não vàng ―― Ầy… Ở đây có nhiều người như vậy cũng không cần phải lo lắng rằng khi nào Ngả Mễ sẽ dùng đến dao. Có điều, mọi người hết thảy đều cho rằng, đám Cuồng chiến sĩ đó có thể gia nhập Tiểu dong binh đoàn thủ đoạn thông thiên, vận khí cực tốt là hạnh phúc lớn nhất trong kiếp sống sinh nhai của bọn họ rồi.