Dong Binh Thiên Hạ

Chương 132 : Hắc Ám Tinh Linh

Oánh thân thể vẫn chưa khỏe lại, chỉ trong vòng ngắn ngủi chưa tới 2 tháng đã 2 lần bị trọng thương, lần nào cũng mất một lượng lớn máu, đối với một cô gái là thương tích rất lớn. Khuôn mặt vốn phơn phớt nét hồng ẩn dưới làn da trắng nay trở nên trắng bệch như tuyết. Ban huấn luyện dong binh đế quốc vốn cũng không có tên Oánh, có điều Ngả Mễ căn bản không yên tâm về thân thể của Oánh, mà phủ Công tước thì trùng hợp lại nằm ngay ở vùng phụ cận của đế quốc Kỵ sĩ học trường, Ngả Mễ mượn 1 gian phòng lớn bỏ trống để cho Oánh tới ở. Ngả Mễ buổi sáng ở trường học các tri thức bổ túc về nhiều loại binh chủng tác chiến, buổi chiều tới dong binh đoàn xử lý các sự vụ có liên quan, còn buổi tối thì chuyên tâm chăm sóc Oánh. Cũng giống như trước đây, 4 người phụ trách của Tiểu dong binh đoàn tại đế đô đều là những nhân vật chạm tay có thể bỏng. Ngả Mễ các hạ công nhiên dẫn Oánh tham dự 2 buổi tiệc khuya, khiến các đại danh môn đều phải kinh thán tinh linh thiếu nữ có nét thanh tú hiếm thấy trên đời, đồng thời cũng hiểu được mục đích của dong binh trí giả, từ đó trở đi, rất hiếm có người đưa các giai nhân con nhà đế quốc tới trước mặt giới thiệu cùng Ngả Mễ ―― Đương nhiên, có kẻ vui mừng thì cũng có người lo lắng. Những giai nhân đó đều được cố tình giới thiệu với đám Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, ngay đến cả Hoắc Ân Tư cũng trở thành nhân vật được săn đón trong buổi vãn yến. Không ít đế quốc quý tộc hảo tâm hỏi tiểu Ải nhân có nghĩ đến việc muốn thay đổi một chút huyết thống gia tộc hay không, có muốn thế hệ sau của mình cao hơn một chút để có thể thuận lợi tìm được đối tượng thích hợp phối ngẫu chung thân hay không. Đối mặt với những lời nhiệt tình ân cần thăm hỏi này, tiểu Ải nhân sau mỗi lần nhận được thiệp mời màu tím hoặc màu đỏ thì cứ như thể bị áp giải ra pháp trường. Thân thể Oánh cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp, Hồng Thạch đại đế cùng với Trì Công tước biết được tình lữ của Ngả Mễ 2 lần vì hắn mà liên tục bị thương nặng, đều tỏ ra hết sức quan tâm. Hồng Thạch đại đế thường xuyên phái ngự y tới chẩn bệnh, lại gửi rất nhiều thuốc trong hoàng cung cho tiểu tinh linh dùng; lão Công tước thì phái chuyên gia tới Thông Vân quan mua lương dược. Thông Vân quan tiếp giáp với Tinh Linh sâm lâm, bên trong thành cũng có 1 số lượng tinh linh tương đối lớn, bởi vậy có cả những hiệu thuốc dành riêng cho tinh linh, số tiền bỏ ra lớn tới mức gần như đem toàn bộ quầy thuốc lớn nhất của tinh linh tới phủ Công tước. Hiệu quả cho thấy cũng tương đối rõ, nhất là sau khi mua được thảo dược dành riêng cho tinh linh, thân thể Oánh hồi phục tương đối nhanh chóng. Buổi tối, khi Ngả Mễ từ nơi đồn trú của dong binh đoàn ở bên ngoài thành quay về phủ Công tước, tay dắt Oánh đang cùng vài người khác nói chuyện phiếm, ở trong phòng còn có Hoắc Ân Tư, Trì Ngạo Thiên, Đại Thanh Sơn, Sa Nhược. Quan hệ giữa Đại Thanh Sơn và Sa Nhược cơ bản đã công khai, có điều 2 người tương đối quy củ ở trước mặt mọi người cũng không dám có biểu hiện gì đặc biệt, điều này cũng khiến cho Ngả Mễ cứ suốt ngày cười chế giễu Đại Thanh Sơn. Tiểu đội trưởng đang làm nhiệm vụ vội vàng từ bên ngoài tiến vào: “Ngả Mễ tiên sinh, bên ngoài phủ có người đến, nói là muốn tìm Oánh tiểu thư cùng với ngài.” Ngả Mễ cùng Oánh nhìn nhau 1 chút, đến gặp riêng 2 người là chuyện trước nay chưa từng có, Oánh đột nhiên nhớ ra điều gì đó sắc mặt trở nên có chút phiền muộn, khẽ nói một câu: “Mau mời ông ấy vào.” Chưa đến mấy phút, đã có quân nhân dẫn theo 1 người với làn da ngăm đen bước vào phòng. “Cha ――” Oánh không hề có biểu hiện gì là quá kinh ngạc, vội vàng đứng dậy. Ngả Mễ trước tiên là sửng sốt, chỉ mới vẻn vẹn có 2 tháng, nhạc phụ tương lai của mình thoạt nhìn trông có vẻ như đen đi rất nhiều. Trong đại bộ phận nhân sinh mà Ngả Mễ từng trải qua, số lần giao tiếp với các trưởng bối chí thân của mình là rất ít, trong đó lại toàn là những bậc trưởng bối bất lương hủy hoại người khác không biết mệt, vừa trông thấy tinh linh trưởng giả da ngăm đen, hắn vội buông chén trà trong tay xuống: “Chào bá phụ.” Đám người Hoắc Ân Tư vội vàng đứng dậy, sau khi cùng vấn an bậc trưởng giả, bèn đưa mắt ra hiệu cho nhau bèn cùng chuồn ra khỏi phòng. Nhìn đám bạn bước ra, Ngả Mễ tâm tình cũng thả lỏng đi đôi chút, đáng sợ nhất vẫn là người nhà đang đứng trước mặt, dù sao thì vị nhạc phụ đại nhân này có trốn cũng không thoát, đã thế thì cứ tiếp đi. Hắn mời tinh linh ngồi lên ghế trên, Oánh cũng rót trà mời phụ thân. “Ngả Mễ này, ngươi bảo ta phải nói sao đây?” Thanh Tân nâng chén trà lên không uống ngay mà vân vê trong tay, sắc mặt ngăm đen hiện ra vẻ tức giận. Ngả Mễ vốn vẫn cảm thấy bản thân rất có lỗi với Oánh, thấy phụ thân cô khởi binh vấn tội lại càng lúng túng. “Con gái ta ở cùng với ngươi, vốn dĩ ta cũng chẳng muốn quản. Từ nhỏ ta cũng rất thương nó, có điều bởi vì nguyên nhân là do ta, nói ra lại càng thêm xấu hổ, nên cũng không cho nó được nhiều hạnh phúc lắm. Cho nên, ta vẫn luôn hy vọng rằng sau này nó có thể gả cho 1 người tốt. Ta thật không ngờ rằng nó lại lựa chọn 1 nhân loại, nhân loại các ngươi tuổi thọ ngắn như vậy, sau này nó chẳng phải là sẽ vì ngươi mà phải cô đơn cả đời à? Con gái thường hay hướng ngoại, nó đã thích thì ta cũng khó mà nói gì được.” Chén trà nhẹ nhàng đặt xuống bàn: “Có điều, ngươi không thể để nó chỉ trong có mỗi 2 tháng ngắn ngủi mà phải chịu thương tổn lớn như vậy được!” “Bá phụ, con thực sự là không cố ý…” Ngả Mễ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ người đang đứng trước mặt, miệng lưỡi vốn linh xảo ở trước mặt người khác mà nay đứng trước mặt Thanh Tân lại chẳng biết nên giải thích như thế nào. Thành thử, Ngả Mễ lại cầu cứu Oánh, nét mặt vì sốt ruột đã đỏ bừng lên. Oánh từ phía sau huých Ngả Mễ một cái, để cho hắn khỏi gấp gáp: “Cha, kỳ thực cũng chẳng có chuyện gì lớn…” “Không có chuyện gì lớn ư!?” Thanh Tân sắc mặt càng xám xịt, tay vỗ mạnh xuống bàn, nước trà tức thì từ cạnh bàn chảy xuống: “Chẳng lẽ ta bị điếc chắc? Các ngươi chẳng lẽ không biết Ám dạ tinh linh có mạng lưới tình báo ở khắp mọi nơi sao?” “Oánh Oánh, con đi ra ngoài đi, để ta cùng với cậu thanh niên này nói chuyện riêng!” Thanh Tân nghiêm khuôn mặt đen đúa lại ra lệnh cho con gái mình. Oánh do dự nhìn phụ thân, Thanh Tân đột nhiên sử dụng tinh linh ngữ trao đổi rất nhanh cùng với Oánh, Ngả Mễ không biết ông ta đang nói gì, nhưng tựa hồ là dạy dỗ Oánh, mình tốt nhất là không nên xen vào. Oánh trong mắt mơ hồ trào ra nước mắt, xoay người rời khỏi phòng. “Ngả Mễ này, lần tay ta tới tìm ngươi có 1 việc, ta hy vọng ngươi để cho con gái ta tránh xa ngươi ra, ta thật sự không yên tâm. Ta có mấy đứa con, Oánh Oánh là đứa tốt nhất trong số đó, ta sau này cả đời đều là trông cậy vào nó, ngươi cứ ngày nào cũng làm cho nó bị nguy hiểm tới tính mạng khiến ta cảm thấy lo lắng. Ta muốn chịu trách nhiệm đối với bản thân mình, đồng thời cũng muốn chịu trách nhiệm đối với con gái ta.” Trung niên tinh linh đột nhiên nghiêm mặt nói ra những lời Ngả Mễ căn bản không thể tưởng tượng nổi. Ớ? Ngả Mễ bị giáng ột đòn khiến cho phát sốt: “Bá phụ, trước đây, cháu thật sự không biết xảy ra chuyện này, về sau, cháu tuyệt đối sẽ không cho Oánh Oánh phải chịu nguy hiểm nữa. Cháu sẽ để nàng cách ly thật xa khỏi chiến tranh, đồng thời cháu cũng không muốn phải chia cách với nàng.” “Hừ, nếu cứ cho ngươi cơ hội… Nếu không phải là có tin tức từ nghiệp đoàn thì con gái ta chết như thế nào ta cũng chẳng biết.” “Thúc thúc, mặc kệ người nói gì, cháu cũng không để Oánh Oánh đi đâu.” Sự tình đã đến mức không thể điều hòa nổi, sự bình tĩnh của thiếu niên dong binh cũng đương nhiên được biểu lộ ra, trong giọng nói trầm lạnh cho thấy rõ nét uy nghiêm của vương giả không ngai. Thanh Tân hiển nhiên không ngờ rằng đi lôi con gái về lại đụng phải một cái gai như vậy: “Vậy ngươi bảo phải làm sao bây giờ? Ngươi làm sao có thể cam đoan rằng con gái ta sẽ không gặp phải chuyện gì, ta nửa đời sau còn phải trông cậy vào con gái ta.” “Ngài nói đi.” Ngả Mễ đầu cũng có phần nóng lên, trực tiếp đem vấn đề đá trở lại. “Như vậy đi.” Thanh Tân đứng dậy đi đi lại lại mấy bước: “Không thì ngươi cho ta một số tiền, như vậy cho dù con gái ta có xảy ra vấn đề gì, ta cũng vẫn có thể tự mình dưỡng già, ta coi như chưa từng sinh ra đứa con này.” ... ... ... Ngả Mễ thật không ngờ sẽ nghe những lời như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào. Thanh Tân tự mình nói ra mục đích của bản thân: “Ta còn có thể sống được khoảng 800 năm nữa, mỗi năm ta tiêu hết khoảng 1.000 kim tệ, ngươi cứ đưa ta 80 vạn kim tệ là được.” Ngả Mễ theo bản năng dùng răng cắn chặt mu bàn tay mình, chẳng lẽ đây lại là sự thật… Ngả Mễ biết rất nhiều nhân loại quả thực hết sức tham tiền, trong đó không thiếu những chuyện đem con đi bán lấy tiền, song chỉ là ở những vùng dân tộc thiểu số xa xôi, trong những câu chuyện cổ. Có điều, tinh linh thì sao? Trong tất cả các miêu tả về tinh linh, tinh linh luôn là hóa thân của sự lương thiện, thuần khiết. Rất khó nói lúc trước Ngả Mễ vừa mới gặp Oánh là đã yêu ngay liệu có phải là do bị những ấn tượng tốt đẹp từ trước đó mê hoặc hay không. Ngay cả khi ở trong Tinh Linh kết giới, cùng 2 tinh linh trưởng lão quyết chiến sinh tử, Ngả Mễ trong lòng cũng không hề cho rằng tinh linh tộc có gì là tà ác. Điều càng khiến cho Ngả Mễ không thể chấp nhận nổi là, vị tinh linh nam đen đúa trước mặt này lại là cha của Oánh, một cô gái đơn thuần thông minh, thiện lương vô cùng như Oánh sao lại có thân nhân bất lương như vậy? Ngả Mễ trước tiên là nghĩ rằng mình nghe lầm, hắn hoảng hốt nhìn trung niên tinh linh, tiếp theo, Ngả Mễ lại cho rằng vị trung niên tinh linh này đang nói đùa, là để thử mình. Chuyện này làm sao có thể?! Nhìn nét mặt trung niên nhân không hề có tí vẻ biểu đạt sai lầm nào, Ngả Mễ đầu còn to hơn so với vừa rồi. Cha Oánh sao có thể đi bán con mình được? “Ngài nói có thật không?” Ngả Mễ cảm thấy cổ họng mình đắng ngắt. “Đương nhiên, ta phải giữ 1 khoản tiền như vậy để nhỡ sau này ngươi không cần con gái ta nữa, ta muốn để lại cho nó đủ tiền sinh hoạt phí.” Trong tròng mắt khô vàng của hắc tinh linh bắn ra 1 tia hàn quang. Ngả Mễ cúi đầu trầm ngâm một hồi, vỗ tay gọi vào 1 đoàn viên tiểu dong binh trực ban, khẽ nói với hắn vài câu, đoàn viên tiểu dong binh lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau đó vội vàng đi ra ngoài. Không lâu sau, đoàn viên tiểu dong binh vừa rồi đã trở lại, trong tay cầm theo 2 thanh trường kiếm nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng. “Thúc thúc, cháu không biết hàm nghĩa đích thực trong lời ngài nói. Trong tay cháu cũng không có nhiều tiền lắm, Tiểu dong binh đoàn là 1 tổ chức mới được thành lập chưa lâu, mặc dù cháu là đoàn trưởng song bản thân vẫn chưa tích cóp được gì, ở dong binh đoàn cũng không có nguồn tài chính dồi dào. 2 thanh kiếm này là do chúng cháu phát hiện ra trong chuyến thám hiểm hơn 2 tháng trước, cũng như bảo kiếm Chu Tước mà chúng cháu hiến tặng cho quốc vương bệ hạ, đều là do Sáng Thế Thần tự tay rèn ra. Chúng cháu đã tiến hành định giá, bảo kiếm như vậy trong mắt người có kiến thức căn bản là vật báu vô giá, mỗi cái quy đổi ra tối thiểu cũng phải tương đương trên 10 vạn hiện kim. Trong nhiệm vụ lần trước, cháu với Oánh mỗi người đều có được 1 thanh, cháu xin gửi ngài hết.” Ngả Mễ suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Thúc thúc, cháu nghĩ tình yêu không thể dùng tiền bạc để cân đo đong đếm được. Cháu coi 80 vạn kim tiền mà ngài vừa nhắc đến coi như là sính lễ mà ngài đưa ra, cháu cho rằng cũng là điều hết sức bình thường. Oánh là một cô gái tốt, nhà gái đưa ra số tiền này để làm sính lễ cũng chẳng vấn đề gì. Có điều trong tay cháu hiện giờ không có nhiều tiền như vậy, cháu hy vọng ngài có thể cho cháu thêm 5 năm nữa, trong vòng 5 năm tối thiểu hàng năm cháu sẽ đưa cho ngài 10 vạn kim tệ sính lễ.” Thanh Tân cầm lấy 2 thanh trường kiếm 1 dài 1 ngắn, ra sức rút kiếm ra khỏi vỏ, trong phòng đồng thời phát ra 2 đạo quang mang màu lam và màu bạc chói mắt, sau ánh hào quang, trên thân 2 thanh kiếm huyền phù 4 chữ cổ: “Vân Thường”, “Thanh Hoa”. Hắc tinh linh tựa hồ cũng biết chuyện về Chu Tước, khẽ gật gật đầu: “Được rồi, ta trước hết cứ nhận lấy, nhớ cho kỹ, phải mau chóng đưa những sính lễ còn lại cho ta đấy.” Dưới cái nhìn chăm chú của Ngả Mễ, hắc yêu tinh thân thể đột nhiên xảy ra chấn động nhỏ, sau đó toàn thân biến mất trong không khí. Cửa bị mở tung ra, rồi lại tự động đóng lại. Ngả Mễ quệt mồ hôi trên trán, đã sớm nghe nói hắc yêu tinh vốn có kỹ năng ẩn thân đặc thù, loại kỹ năng này hiệu quả vượt xa so với ma pháp ẩn thân cường đại của ma pháp sư. Hơn nữa, không thể dùng Thánh nhãn thuật để dò ra hắc yêu tinh sau khi ẩn thân được, lần này đã tận mắt được chứng kiến rồi. Ngả Mễ tìm Oánh trở lại, đang định kể cho nàng nghe về quá trình vừa rồi, đám Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên đã mò tới. Hoắc Ân Tư nói ra nghi vấn của mọi người: “Ngả Mễ, vừa rồi lão nhạc phụ của huynh tới tìm huynh làm gì vậy, lại còn thần thần bí bí bắt Oảnh tiểu thư phải đi ra ngoài, tiếp đó lại bảo Đại Thanh Sơn đi lấy 2 thanh trường kiếm, có chuyện gì à?” Nhìn các huynh đệ, Ngả Mễ trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, rồi thoáng cười khổ: “Lão nhân đến đây thăm ta cùng với Oánh Oánh, ông ấy nghe nói Oánh Oánh lại bị thương nên vô cùng sốt ruột. Trường kiếm thì thôi, theo quy củ của tinh linh, lấy con gái nhà người ta về, cần phải có vật phẩm quý giá để làm sính lễ, 2 thanh trường kiếm kia chính là để làm sính lễ.” “Ha ha” Hoắc Ân Tư cười quỷ quyệt: “Hóa ra là bảo kiếm đưa tình à.” Mấy người thấy không còn chuyện gì khác đều lục tục rời đi. Ngả Mễ cùng với Oánh nhìn nhau một chút, Oánh khẽ nói 1 câu: “Huynh không cần phải nói với ta, ta đại khái cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.” Ngả Mễ trên mặt lại cười méo mó: “Oánh, thật không ngờ lại là như vậy… Ầy, cứ coi như là ta đem sính lễ tới nhà nàng đi.” Về cụ thể số tiền, Ngả Mễ cũng không muốn nói với cô gái, dù sao thì có nói cũng chẳng giải quyết được gì. Bàn tay mảnh khảnh của tiểu cô nương nắm lấy tay Ngả Mễ: “Huynh còn nhớ rõ lần đầu tiên ta viết thư cho huynh không? Ngả Mễ, ta thật sự không biết nên nói như thế nào. Cha ta từ nhỏ đã không ở bên chúng ta, mỗi lần về chỉ được có vài ngày là lại đi. Ta từ trước tới nay lớn lên với ông bà, ông ấy thấy có ít thời gian ở cùng với chúng ta nên muốn dùng tiền bạc để bù đắp, có điều… Ông ấy cũng chẳng có bao nhiêu tiền. Ta rốt cuộc cảm thấy rằng ông ấy quan tâm đến tiền còn hơn cả quan tâm đến ta, huynh xem 2 lần vừa rồi, ông ấy mỗi lần đến có thật sự quan tâm tới tình hình của ta không? Ngả Mễ, lần đầu tiên ta trông thấy huynh, ta đã cảm thấy 1 thứ cảm giác an toàn, hơn nữa, càng về sau ta càng thấy yêu huynh, cho nên, ta nói ta muốn huynh đem ta nuôi lớn lên… Huynh sẽ không trách ta vì không nói cho huynh biết về cha…” Trong mắt tinh linh lại ầng ậng nước. “Đừng nói nữa…” Cứ mỗi lần thấy Oánh rơi lệ, lòng Ngả Mễ lại như bị dao cắt, trước đây cũng từng cùng Oánh tán gẫu về chuyện trong nhà, cũng biết một số chuyện, song không thể nào tưởng tượng nổi là lại phức tạp đến như vậy, lại càng không thể tưởng tượng nổi cha của cô gái mà mình yêu mến lại là 1 kẻ tham tiền phụ tình. Ngả Mễ lấy tay lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn láng mịn: “Oánh, có lẽ cha nàng có chỗ khó xử riêng của ông ấy, chúng ta ráng sức bù đắp lại là được rồi. Hơn nữa, người ta muốn cưới chính là nàng, chứ không phải là những người khác, nàng không cần phải nghĩ ngợi lung tung.” Thế giới chính là như vậy, bất kể một người có vĩ đại đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không thể đảm bảo rằng mình không có những người thân bạc ác. Nếu không phải là cố ý đề cập tới, sẽ chẳng ai biết rằng Dong binh vương mạnh mẽ vô song, khí thế ngút trời lại có cố sự u ám như vậy trong cuộc đời. Đến giờ sau nhiều lần cuốn sách Dong binh vương truyền kỳ được xuất bản, đại đa số nhà xuất bản đều bỏ đoạn này đi, mà cho dù có giữ lại đi chăng nữa thì độc giả cũng thường là bỏ qua. Có điều, đây là chuyện có thật từng xảy ra trong lịch sử, những học giả cả đời nghiên cứu về Ngả Mễ không thể lảng tránh, hơn nữa còn phải hiểu được sự thực một cách tường tận.