Dong Binh Thiên Hạ
Chương 130 : Thần Binh Chi Tranh
Ma Pháp lịch mùa đông năm 4, do bên ngoài cổng nam Sử Khảm Bố Lôi xảy ra 1 trường ác chiến nên Dong binh công hội phải khẩn cấp thiết lập 1 bảng xếp hạng dong binh mới. Đó cũng là bảng xếp hạng gây ra nhiều tranh cãi nhất trong vòng 200 năm qua.
Cũng như mọi người đều biết, tiêu điểm tranh luận chủ yếu xoay quanh rồng.
Ngày hôm đó 30% nhân vật chủ chốt của Dong binh nghiệp đoàn đều có mặt trên khán đài. Tất cả mọi người đều bị biểu hiện cường hãn của Lục Nhi cùng với Yếu Ly long khiến cho rung động, 2 con rồng độc nhất vô nhị được biết đến trên thế giới này khiến cho toàn bộ cự long bình thường bỗng trở nên không đáng giá tới 1 xu.
Nếu đem chiến lực của Lục Nhi cùng với Yếu Ly long cộng vào cho long kỵ sĩ, như vậy, bất kể là Đại Thanh Sơn hay Trì Ngạo Thiên đều đã sáp nhập vào top 10 trên Chiến Hồn bảng ―― Không có bất kỳ dong binh nào có thể nhẹ nhàng chế phục được Hạng Thiên đến như vậy.
Trong bảng xếp hạng mới, Đại Thanh Sơn cùng với Trì Ngạo Thiên xếp hạng đồng thời lọt vào top 100, phân biệt là 99, 100, hơn nữa còn được ghi chú đặc biệt.
Đồng thời Chiến hồn bảng mới còn có 1 bảng xếp hạng hoàn toàn mới Long bảng, chuyên thu thập tọa kỵ hoặc sủng vật của 100 vị dong binh hàng đầu, một vài cái tên tiêu biểu như sau:
Thứ 1 là Lục Nhi của Đại Thanh Sơn.
Thứ 2 là Yếu Ly long của Trì Ngạo Thiên.
Từ thứ 3 ~ thứ 5 là Hoàng kim cự long của Hoàng Kim Long kỵ sĩ đoàn.
Sau trận dũng giả quyết chiến, toàn bộ dong binh giới, đặc biệt là các dong binh trẻ tuổi mới gia nhập đều mơ ước có được 1 con Thần thánh cự long, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì, phàm là những dong binh được tận mắt chứng kiến trận dũng giả quyết chiến đều đưa ra lời bình luận kinh điển về Thần thánh cự long các hạ như sau: “Kiêu ngạo, cực kỳ là kiêu ngạo…”
―― Chiến Hồn bảng Thập di
Dưới sự chỉ đạo của Ngả Mễ, Lục Nhi tóm chân Hạng Thiên quẳng xuống đất, vỗ vỗ bụi bám trên móng vuốt, khinh miệt bảo: “Tất cả những kẻ dám cả gan khiêu chiến quyền uy của Thần thánh cự long cùng với Long kỵ sĩ thì sẽ đều không có kết cục tử tế.” Trong lúc nói, đôi mắt to như nắm đấm còn lướt qua đánh bay nốt chút dũng khí ốm o của kẻ yếu dám cả gan khiêu chiến cường giả.
Ngả Mễ căn bản không để ý đến mấy trò khiêu khích đó, tiến lên nhiệt tình nâng Hạng Thiên dậy: “Hạng tiên sinh, hết sức xin lỗi, 2 con rồng này đều không được giáo dục tử tế nên toàn đi gây rối, sau khi trở về ta nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị.”
Hạng Thiên thời gian bay ở trên trời đã đủ dài đến mức có thể dần dần thích ứng, trên mặt cũng không nhìn ra nét sợ sệt nào cả, ở dưới trung tâm đài, y cúi đầu không thốt lấy một lời. Trên khán đài Dong binh, những kẻ đặt cửa Hạng Thiên thắng đều như muốn té xỉu đến nơi rồi.
Hồng Thạch tiến ra hòa giải: “Hạng phó đoàn trưởng, Tiểu dong binh đoàn vốn có chiến lực vô cùng cường đại, đối với chiến lực của dị đại lục, cần phải đánh giá ới được.”
Hạng Thiên sắc mặt xanh mét, thi lễ thật sâu: “Tâu bệ hạ, thần có thỉnh cầu cuối cùng xin được đấu 1 trận với Trì Ngạo Thiên cùng Đại Thanh Sơn, nhưng không đánh với rồng của bọn họ. Thần vẫn còn hoài nghi chiến lực của bọn họ cũng như binh khí của thần đem dâng tặng. Thần… Thần, khẩn cầu xin được đánh 1 trận nữa, là đánh giữa người với người.”
Tể tướng cùng với đám văn thần đứng đầu không ít người định tiến lên góp ý, Hồng Thạch khoát tay ý bảo tự mình biết phải nói gì, đại đế hiện tại rất hiểu, tể tướng cùng đại đa số mọi người đều quan tâm đến kết quả của ván cá cược hơn là thắng bại trước mắt, chứ để ý gì tới chuyện thần binh.
Trì công tước vừa rồi vẫn chưa hề lên tiếng đột nhiên cất bước tiến lên: “Tâu bệ hạ, Trì Ngạo Thiên cùng Đại Thanh Sơn đều là thanh niên vừa mới 20 tuổi, trước đây, thần cũng không biết chuyện lúc bọn chúng trở lại đế đô đã từng xảy ra chuyện hiểu lầm với Hạng tiên sinh, nếu không nhất định sẽ đốc thúc bọn chúng đến xin lỗi. Còn lần đánh giá này, đế quốc chủ yếu là quan tâm đến tình hình địch tại bờ nam Sư Tử hà, vừa rồi thực lực mà 2 cự long đã biểu hiện là không thể nghi ngờ gì, điều này đã chứng tỏ rất nhiều điều. Bởi vậy, thần cho rằng, để Trì Ngạo Thiên cùng Đại Thanh Sơn công khai xin lỗi trước mặt mọi người, chuyện này kết thúc tại đây.”
Trì công tước là nguyên lão trong quân đội đế quốc, trong đại đa số các sự vụ hàng ngày của đế quốc đều bảo trì trầm mặc, còn một khi đã lên tiếng thì thường là giải quyết dứt khoát. Là trọng thần của đế quốc, trong sự kiện lần này, Trì Ngạo Thiên cùng với Đại Thanh Sơn nếu không bị tổn thất mà còn chiến thắng được cường giả nằm trong top 100 trên Chiến hồn bảng thì không thể nghi ngờ gì là nhân họa được phúc, nếu tiếp tục tỷ thí, bất kể là thắng hay bại thì cũng chẳng có ích gì đối với Trì gia, hơn nữa, trong trận tỷ thí đầu tiên, Trì công tước cũng biểu hiện đầy đủ tính công bằng cẩn trọng của gia chủ danh môn, lúc này lại đứng ra khiến cho đại đa số người đều không còn lời nào để nói.
“Tâu bệ hạ.” Trên đài ở vị trí trung tâm, hầu như tất cả mọi người đều biết rằng sẽ có người bước ra phản đối, quả nhiên, trước sau như một: “Lần tỷ thí này thực sự có ý nghĩa rất lớn, không chỉ đơn giản là đánh giá 2 đại dong binh đoàn cấp A, mà đúng như lời Hạng phó đoàn trưởng nói, tối thiểu cũng giúp chúng ta giải đáp được mối hiềm nghi về tội khi quân.”
“Bệ hạ, thần tình nguyện đấu 1 trận!” Trì Ngạo Thiên 1 tay đẩy Đại Thanh Sơn ra, bước nhanh về phía trước khom người xin chiến: “Mặc dù khoảng cách giữa thần cùng Hạng phó đoàn trưởng vẫn còn cách khá xa, nhưng thần tin rằng bản thân không kém đến mức không dám đấu 1 trận.” Điểm Trì Hàn Phong chưa hài lòng nhất ở cháu mình chính là điểm này, luôn không chịu thua kém mất mặt, cuối cùng toàn chịu thiệt, đã không ăn được lại còn bị đánh ngã.
Trì Ngạo Thiên trước khi kết bạn với Ngả Mễ, toàn chủ yếu tu luyện đơn thủ kiếm, sau khi gia nhập dong binh đoàn trong công tác hàng ngày, việc ứng dụng song thủ kiếm còn nhiều hơn cả đơn thủ kiếm, đối với bộ phận này từng khổ công rèn luyện cùng Ngả Mễ.
Chu Tước chậm rãi từ trong vỏ kiếm tuốt ra, trên thân kiếm lập lòe sắc tím đỏ, hắc y thiếu niên song thủ nắm chặt đốc kiếm, hơi nheo nheo mắt từ phía sau mũi kiếm nhìm chằm chằm dũng giả tóc tím, một cỗ sóng nhiệt mênh mang phủ kín đám người ở xung quanh.
Hắc Thủy Hồn trên không trung bỗng có sự biến hóa, hào quang màu trắng bỗng tỏa ra, 1 cột ánh sáng rọi thẳng về phía Trì Ngạo Thiên Đặc công trên Hắc Thủy Hồn có vẻ khá nhiều, có điều những đặc công này đều vừa mới được dùng đến, không thể căn cứ theo số lần sử dụng để đánh giá binh khí nào bản thân đã có sẵn đặc công vĩnh cửu, binh khí nào được đại ma pháp sư gia trì thêm ma pháp. Cột sáng thuần trắng rõ ràng là thánh ngôn do tế tự gia trì thêm vào, lợi dụng lực lượng của Thánh thần để gây áp lực tâm lý cho kẻ đối đầu, đối với những địch nhân yếu bóng vía hoặc không chuẩn bị đủ tâm lý sẽ có tác dụng rõ ràng. Hạng Thiên tương đối thuần thục trong việc vận dụng Hắc Thủy Hồn.
Hiểu biết của Trì Ngạo Thiên đối với pháp thuật tấn công hệ Thần thánh là vô cùng ít ỏi, thân thể lập tức thoát ly khỏi vị trí vừa rồi, Chu Tước lóe lên đồng thời mơ hồ tạo ra 1 tấm chắn màu đỏ ở trên người thiếu niên.
Những người có mặt tại hiện trường đều ồ lên kinh ngạc, thần khí trong truyền thuyết quả nhiên là bất phàm, Thần thánh hệ mục sư có thể huyễn hóa ra nhiều loại tấm chắn, song toàn là thuần một màu trắng, còn màu đỏ như thế này thì rõ ràng là 1 loại ma pháp thuẫn không biết tên.
Dưới tấm chắn màu đỏ tía, hắc y thiếu niên đột nhiên lắc mình xông tới, đại kiếm từ dưới chui lên chém về phía bụng Hạng Thiên. Đại đa số mọi người có chút hiểu biết đối với song thủ trường kiếm đều nhíu mày, cách dùng song thủ đại kiếm không phải là như vậy, kiếm đâm ra luôn tạo ra thế công đại khai đại hợp, sao có thể trở nên tàn nhẫn đến thế?
Hạng Thiên vừa mới cong người tránh né, mũi đại kiếm trong nháy mắt đã xỉa về phía đầu, sau đó hắc y thiếu niên lấy thân thể làm trục, đại kiếm xoay tròn 360° rít gào bức Hạng Thiên ra ngoài vòng công kích, không đợi dũng giả kịp đứng vững, đại kiếm màu đỏ lại tản mát ra nhiệt lượng khổng lồ, kề sát thân thể thiếu niên đâm qua mặt Hạng Thiên, mũi kiếm liên tục khẽ rung lên ở tốc độ cao, lưu lại 3 vệt tàn ngân màu đỏ trong không khí.
Hạng Thiên cùng với những người xung quanh đều cảm thấy khiếp sợ, chỉ có chiến sĩ cao cấp mới có thể lưu lại tàn ngân có lực công kích tương tự trong quá trình tấn công, chân liên tục gấp gáp lùi về phía sau tránh né đợt sóng kiếm như cuồng phong bạo vũ bổ tới. Trì Ngạo Thiên lợi dụng tối đa thế công của bản thân, đại kiếm lại từ một góc độ không tưởng đâm ra chứ không phải là chém ra.
Thân hình Hạng Thiên ở trên không trung liên tục xoay 3 vòng rồi đáp xuống 1 vị trí ở xa hơn một chút về phía sau. Thân ảnh hùng tráng huyễn hóa ra thành nhiều thân ảnh khác nhau vây lấy Trì Ngạo Thiên.
Hạng Thiên cùng Trì Ngạo Thiên trong tấn công có những điểm tương đồng ―― Cả 2 đều có thân hình cao lớn, vũ khí trong tay đều cực nặng, có điều cả 2 đều thích kiểu tấn công nội tuyến. Đầu bổng, gai trên bổng, mũi kiếm, thân kiếm, chuôi kiếm, song cước… Ở 4 phía, các dong binh, đám quan viên chứng kiến 2 người từ mọi vị trí đột nhiên bộc phát ra công kích trí mạng, cứ như thể 1 đám sương mù màu đen bao chặt lấy 1 ngọn lửa màu đỏ.
Đám Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn lòng bàn tay đều ướt sũng, chiến lực của Hạng Thiên cực kỳ khả quan, nếu không phải Trì Ngạo Thiên tiên phát chế nhân nắm giữ thế chủ động tấn công ngay từ đầu thì hiện tại có lẽ đã để lộ ra sơ hở, mà cho dù là như vậy, có thể tiếp tục chống đỡ được bao lâu là điều không thể dự kiến được.
Từ bên trong trận chiến, Trì Ngạo Thiên bỗng hét lớn 1 tiếng, thế công của đại kiếm đột nhiên thay đổi, đòn tấn công như ngọn lửa trên mũi kiếm, vỏ kiếm bỗng biến mất, thân kiếm phát ra sóng nhiệt vù vù, thân thể của chàng trai trẻ bỗng lắc lư, ngọn lửa màu đỏ như thể bị nuốt chửng, ngày một nhỏ dần bên trong đám sương mù màu đen.
Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư đều nhăn tít mày, loại kiếm thế này cũng không phải sở trường của Trì Ngạo Thiên, phương thức tấn công đột nhiên biến hóa, chỉ có thể cho thaasay Trì Ngạo Thiên hy vọng mượn trợ lực từ ngoại thế của đại kiếm để thủ thắng, có điều, thanh trường kiếm Chu Tước này liệu có thể hơn được Hắc Thủy Hồn sao?
Trường kiếm màu đỏ tía tựa hồ như sóng lớn gào thét ập đến, từng đợt sóng nối đuôi nhau đánh về phía Hạng Thiên, mỗi kiếm đều chỉ nhằm 2 mục đích: hoặc là chém trúng người, hoặc là buộc đối thủ phải đưa vũ khí ra đón đỡ.
Hạng Thiên lập tức hiểu được mục đích của người trẻ tuổi, do đó y không muốn đối đầu trực tiếp. Thiếu niên ở trước mặt có lẽ có thực lực để đấu một trận, song chẳng bao lâu nữa khẳng định là sẽ bại, điều này thì từ lần giao thủ trước đã nhìn ra rồi. Luận võ tuyệt đối không phải là so sánh về binh khí, Hạng Thiên so với Trì Ngạo Thiên thì còn kiêng dè binh khí của đối thủ hơn. Đối với Trì Ngạo Thiên mà nói, địa vị của Chu Tước ở trong lòng là vô cùng thấp, vốn cũng chẳng phải là của mình, đã được cung tiến cho quốc vương, cho dù có xảy ra vấn đề gì thì cũng chẳng phải là tổn thất đối với mình; còn với Hạng Thiên, Hắc Thủy Hồn chính là vũ khí thành danh của y, còn quý hơn sinh mệnh. Nếu xảy ra vấn đề gì thì chẳng những chiến lực của bản thân sẽ bị ảnh hưởng, và đối với dũng giả cũng là một nỗi sỉ nhục lớn.
Hạng Thiên nhanh nhẹn né tránh.
Trì Ngạo Thiên cắn chặt môi, trong lúc quay phắt lại quát lên 2 tiếng lớn, thân thể cấp tốc rung lên, ở bên cạnh hắn xuất hiện thêm 1 hắc y thiếu niên đồng dạng ―― “Tàn tượng!” Từ trên dong binh khán đài truyền đến tiếng kinh hô trăm miệng như một. Đây là sau khi chiến sĩ thăng cấp đến một trình độ nhất định, mới có thể vận dụng 1 loại chiến kỹ, tàn tượng sẽ biến mất trong một thời gian rất ngắn, trước khi biến mất, nó có thể đi theo bản thân đồng thời tấn công cùng 1 mục tiêu. Hai thanh đại kiếm đồng dạng màu lửa đỏ từ 2 phía phải trái đồng thời bổ về phía Hạng Thiên,
Lùi, đã không còn lùi được nữa.
Hai thanh trường kiếm dài 2 mét chỉ trong tích tắc đã bao phủ khoảng không gian chừng 8 mét, sóng nhiệt cuồn cuộn xâm nhập vào thần kinh của Hạng Thiên.
Là nhân vật cao cấp trên Chiến Hồn bảng, Hạng Thiên đương nhiên biết Tàn tượng, hơn nữa bản thân cũng có thể xuất ra tàn tượng, nếu tính ra thì độ trễ trong việc thi triển của thiếu niên trước mặt này còn dài hơn nhiều, đáng tiếc, hiện tại đã không còn kịp xuất ra nữa rồi.
Vạn bất đắc dĩ, đôi Hắc Thủy Hồn của Hạng Thiên đành lăng không bổ về phía 2 thanh trường kiếm màu lửa đỏ.
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
392 chương
14 chương
871 chương
31 chương
34 chương