Dong Binh Thiên Hạ

Chương 13 : Nan Huynh Nan Đệ

Đầu tiên tại thượng cổ thần thánh cự long tộc tra xét, thượng cổ thần thánh cự long thực sự có tồn tại, hơn nữa còn có một con thuộc loại thượng đẳng sinh sống tại nhân gian. Ba trăm năm gần đây, thượng cổ thần thánh cự long nổi danh nhất là tại Chúng thần chi chiến, là tọa kỵ của Thánh long kỵ sĩ Cáp Nhĩ Khắc Đại Thanh Sơn – Lục băng long Thái Mục Cách Nhĩ. Thượng cổ thần thánh cự long không cần dùng chú ngữ có thể thi triển ma pháp thuộc tính cấp 5 đồng hệ. Đồng thời có thể hóa thành người, duy nhất một điều làm người ta lo lắng là, sau khi trưởng thành thần thánh cự long còn có trí tuệ tuyệt vời, nhưng mà 400 năm từ khi sinh ra đến khi trưởng thành thì y như con nít ba tuổi, không có lý trí, chỉ có tâm tính sung mãn, chơi đùa cuồng nhiệt, dễ bị tổn thương bởi ma pháp có tính hủy diệt. Sáng Thế Thần khi sáng tạo ra các chủng tộc, đã vì Thần tộc mà tạo ra một loại rồng làm tọa kỵ. Rồng cùng loài người, tinh linh đều giống nhau, đều là chủng tộc trung đẳng, sau khi Sáng Thế Thần tịch diệt, tọa kỵ long được người cưỡi phóng thích, đi xuống trần gian xưng hùng khắp nơi, dân gian gọi là cự long. Cự long có trí tuệ rất cao, am hiểu một loại ma pháp, đồng thời có sức phá hoại rất cao. Đồn rằng, có một vài chủng tộc thần bí thuộc Thần tộc hoặc Ma tộc có thể cùng tọa kỵ long nói chuyện, rồi còn có thể cưỡi lên lưng chúng, người đời gọi là Thánh long kị sĩ. Theo nghiên cứu thì chủng tộc này không di truyền huyết thống Thánh long kỵ sĩ cho đời sau, vì vậy trong một số tộc rất ít người, lâu lắm mới xuất hiện một người có dòng máu Thánh long kỵ sĩ, nhìn trước mắt các đế quốc chỉ có khoảng chưa đến năm hay mười Thánh long kỵ sĩ. Nhìn vào các binh đoàn của các đế quốc, đột kích chủ lực chính là long kỵ binh, sự thực tọa kỵ chỉ là Địa hành long. Theo nghiên cứu, chúng là một nhánh nhỏ của long tộc, Sáng Thế Thần khi sáng tạo ra Long tộc đã tạo ra nhiều sản phẩm không đạt tiêu chuẩn. Tuy nhiên những sản phẩm không đủ chuẩn này, năng lực khá tệ nhưng năng lực cầu sinh thì lại rất, rất cao, sinh sống tại khắp nơi trên thế giới. Đôi lúc người ta bắt gặp một con Địa hành long có khả năng ma pháp đơn giản, còn đại đa số chúng đều dùng sức mạnh cuồng bạo của mình công kích. Trong cự ly ngắn, long kỵ binh chính là binh chủng gây cho người ta nhiều ác mộng nhất. Bản ghi chép về gia trì Binh chủng học hiện đại - Long kỵ binh tương sinh tương khắc “Gừ… gừ”, con gấu thở hồng hộc, thân thể giãy dụa cào cấu. Trong mắt Ngả Mễ, sau đó là…”A a...” Ngả Mễ la lên một tiếng thất thanh, té bệt xuống đất. Nguyên con gấu tuyết vốn là lông màu trắng, hiện tại một mảng màu đỏ loang lổ, vết thương rộng toang hoác, một mảng ruột thòi lòng thòng ra ngoài, chả trách Ngả Mễ sợ đến như vậy, dù sao nó vẫn còn là một đứa trẻ. “Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy ăn cơm nè… có gái đẹp nè… cố lên, dậy đi.” Ngả Mễ nằm bất động bên vệ đường, bên cạnh nó một thằng nhỏ áo đen vừa lay vừa kêu to. “Lục Nhi, coi chừng hắn, ta đi dọc hồ nước tìm tuyết đọng…” “Á, lạnh chết đi...” Lúc còn nhỏ bị Trì Hàn Phong hành hạ, Ngả Mễ đã sớm biết triệu chứng ”thanh thần băng tuyết” (đắp tuyết lên mặt cho người đang mê cảm thấy lạnh tỉnh dậy), đang mơ hồ, nghe thấy hai chữ ”tuyết đọng” nó liền lập tức tỉnh lại. “Con gấu, con gấu đâu rồi?” Vừa mở mắt, Ngả Mễ lập tức nghĩ đến cảnh tượng khủng khiếp hồi nãy. “Kì quái, ta còn chưa kịp tìm tuyết, ngươi lạnh cái nỗi gì? Gấu bị ngươi giết chết mất rồi, nhà ngươi cũng thật là dữ dằn đó.” Thằng bé áo đen kinh ngạc nói: ”Con gấu mẹ bị ta dùng tên bắn thủng xuyên từ tai trái qua tai phải chết ngay lập tức rồi, đó là biện pháp nhanh nhất để giết gấu; Còn con đực thì quá ngu ngốc, tự mình phá bụng của mình, chết sớm.” “Mẹ nó, làm ta sợ chết đi được.” Ngả Mễ tuy mới tỉnh dậy nhưng cảm thấy rất kinh khủng, mệt đến mức không ngồi dậy nổi. “Ta tên là Đại Thanh Sơn, Cáp Nhĩ Khắc Đại Thanh Sơn, còn ngươi?” Thằng bé hấp háy mắt, cười cười đưa tay về phía Ngả Mễ. “Ta là Ngả Mễ, Ngả Mễ Cáp Bá.” Nắm lấy tay thằng bé, Ngả Mễ mượn thế đứng lên. Tại Chúng thần chi chiến, làm rung chuyển cả nhân giới, thiên giới, ma giới, trở thành ”Nhân Long Thần” là ba thiếu niên, hiện nay hai người trong số họ đang gặp mặt. Sau đó, mỗi lần Đại Thanh Sơn nhắc lại tình cảnh lúc này, Ngả Mễ nếu có mặt ở đó, lập tức dùng ma pháp mạnh nhất giáo huấn hắn – Chuyện này về sau hãy nói. Lại quay lại bọn Ngả Mễ sau khi giết được hai con gấu tuyết khủng khiếp. “Vừa rồi ngươi thật lợi hại, thanh kiếm của ngươi thế nào mà lại xuất ra pháp thuật được vậy?” Đại Thanh Sơn cầm Băng Nhận, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Ngả Mễ. “Đó là cha của ta cho ta... ngươi không phải lúc đấy đã xỉu rồi hay sao? Sao lại thấy ta sử dụng ma pháp?” “Ai nói ta bị xỉu chớ, chỉ là gấu không ăn xác người chết, ta thấy ngươi có khả năng cầm chân bọn gấu một chút nên trước tiên ta giả bộ xỉu, sau đó bọn gấu tập trung đuổi đánh ngươi, ta liền trờ dậy từ xa giương cung bắn chết gấu mẹ.” Thằng bé áo đen nói tỉnh bơ. Ngả Mễ cũng thầm phục Đại Thanh Sơn nói dóc không đổi sắc. “À ra vậy, lần sau tốt nhất đừng làm vậy nữa nhe, ta sợ chết đi được. À, ngươi vì sao phải bắt gấu con vậy, nguy hiểm quá đi.“ Ngả Mễ trong lòng vẫn còn thấy run. Cáp Nhĩ Khắc Đại Thanh Sơn năm nay 15 tuổi, sinh sống tại Tiểu Giác thôn phía bắc Long Nha sơn, nhưng không phải là người Cáp Mễ. Tổ tiên hắn vì thấy Cáp Mễ vương quốc đánh thuế rất thấp mà di cư đến đây. Khi hắn mới 9 tuổi, cha mẹ của hắn một lần đi săn cùng người trong thôn, đi nhầm vào Lục Long đài, làm Long tộc nổi giận, kết quả một con rồng cực kỳ to làm ra băng tuyết đè chết gần hết bọn họ. Chỉ có một số ít chạy thoát, Đại Thanh Sơn từ đó thành cô nhi. Nếu như không phải người trong thôn thương tình hắn tiếp tế lương thực, Đại Thanh Sơn đã sớm chết rồi. Thằng bé nghèo đáng thương từ đó phải tự lo lấy thân, Đại Thanh Sơn khi lên 10 đã tự biết đi đào động chuột tuyết, dùng cung nhỏ bắn thỏ tuyết. Lớn hơn một chút, hắn cùng người trong thôn đi săn bắn thú rừng. Ba năm trước đây, hai con gấu tuyết di cư đến gần thôn, đa số gấu tuyết đều sinh sống tại bờ biển để ăn hải sản, không hiểu vì sao hai con gấu tuyết này lại đến thôn Tiểu Giác nằm khá xa bờ biển như vậy, lại còn thường thường tấn công gia súc trong thôn. Mấy lần tập trung săn lùng không làm chúng thương hại gì, lần này Đại Thanh Sơn phát hiện chúng mang theo con đi kiếm ăn, thừa lúc sơ ý hắn đánh cắp gấu con rồi bỏ chạy. “Há há, ngươi xem” – Đại Thanh Sơn cực kỳ đắc ý kể cho Ngả Mễ quá trình hắn chạy trốn từ trên núi xuống dưới núi như thế nào – Kết quả quần áo hoàn toàn rách nát hết, ”Ta vốn là đã tính trước sẽ đem bọn gấu con đến dịch trạm, ở đó có binh lính, sẽ giết được hai con gấu kia.” Hai đứa trẻ mục đích cùng giống nhau, Ngả Mễ đến dịch trạm Long Nha sơn chờ sư phụ, còn Đại Thanh Sơn lại muốn đến dịch trạm để bán hai con gấu con. Đại Thanh Sơn rút ra một thanh chủy thủ sắc bén vô cùng, trước tiên hắn rọc lấy da gấu, thuận tay chặt luôn tay gấu, cuối cùng moi luôn cả mật gấu ra. “Gấu đã chết rồi, sao ngươi tàn nhẫn quá vậy, moi tim xẻ ruột chúng?“ Ngả Mễ cảm thấy kì lạ. “Da gấu có thể bán lấy tiền đó, đặc biệt là gấu tuyết càng hiếm nữa, tay gấu lại là món ăn trân phẩm, chắc chắn ở dịch trạm sẽ có người mua giá cao. Còn mật gấu… Ồ… ngươi xem, mật của gấu bị giết khi giận dữ khác với mật gấu thường, so với gấu bắt bằng bẫy thì to gấp đôi, vậy thì bán được rất nhiều tiền đó.” Vừa nói, Đại Thanh Sơn vừa cần mẫn làm việc, sau đó, hắn kiếm vài thanh củi chất xung quanh xác gấu rồi ột mồi lửa, thuận tiện hơ da gấu lên trên cho khô. Ngày hôm sau, hai cậu bé cười vui vẻ xuất hiện tại Long Nha dịch trạm, đúng như lời Đại Thanh Sơn nói, tất cả đều bán được rất rất nhiều tiền – 200 đồng vàng, đủ ột người bình thường sống mười năm. Đại Thanh Sơn là một thằng nhỏ hào phóng, lập tức mời Ngả Mễ ăn một bữa thịnh soạn. Sau khi Ngả Mễ ăn thỏa thích, hắn lại ở lại cùng Ngả Mễ chờ Trì Hàn Phong cùng Lôi Cát. Băng tuyết đại lục về đêm rất lạnh, gió bấc đem theo tuyết từ Long Nha sơn thổi đến, Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn khẩn trương đứng đợi. Hai thằng bé không ngủ được muốn nói chuyện phiếm cùng nhau, lại sợ tốn tiền xuống quầy rượu nên rủ nhau ra ngoài trời cùng đứng. “Gâu gâu…” Con chó nhỏ màu xanh đi theo Đại Thanh Sơn và Ngả Mễ đột nhiên chạy lên trước, tru lên sung sướng. Ngả Mễ kể cho Đại Thanh Sơn nghe về Trì thúc thúc và Lôi Cát sư phụ, rồi lại miêu tả lúc bơi lội tại Tuyết Nguyệt hồ ra sao, rồi lại nói về những lần băng qua rừng, Đại Thanh Sơn càng nghe càng thích, thì ra trong vùng băng tuyết cũng có hồ nước nóng? Mà lại còn lớn như vậy, Đại Thanh Sơn đương nhiên chưa từng đi qua. “Ối chà, lạnh chết đi được..” Ngày kế tiếp lại trôi qua, đang nằm trên giường ngủ, Đại Thanh Sơn đột nhiên bừng tỉnh bởi một tiếng thét thất thanh, nhìn trong phòng xuất hiện hai người cùng một con Tuyết lang cực to. Lão già nhìn hơi phờ phạc, đứng cạnh là một người thanh niên tay cầm một thanh kiếm cực to, cất tiếng cười rất dễ nghe tiến đến giường Ngả Mễ nói: ”Cuối cùng cũng gặp được con”. Lão già trông phờ phạc nhìn Đại Thanh Sơn và Lục Nhi với vẻ chú ý. “Quái dị, để ta xem ta nhìn thấy gì.” Lão già cười mỉm nhìn Đại Thanh Sơn: ”Tiểu tử, ngươi tên là gì?” “Đại Thanh Sơn, Cáp Nhĩ Khắc Đại Thanh Sơn.” “Ta không hỏi ngươi, ta hỏi con vật màu xanh dễ thương kia.” Lão già vẫn tiếp tục cười mỉm. “À, đó là con chó nhỏ của ta, nó tên là Lục Nhi”. Trăm nghe không bằng một thấy, Đại Thanh Sơn nhìn sơ qua người thân của Ngả Mễ, đơn giản hắn thấy hơi khùng khùng, cuối cùng quyết định – kiếm cái gì ăn đã rồi nói sau. “À à đúng đúng, là con chó nhỏ.” Lão già vẫn cười tủm tỉm: ”Ngươi… cùng con chó này đã ký khế ước chưa?” “Khế ước gì?” Đại Thanh Sơn không hiểu. “Tiểu bằng hữu, như vậy ngươi nghĩ xem có được hay không nhé, con chó của ngươi 400 năm nữa mới trưởng thành, ngươi nuôi nó bây giờ thực sự vô dụng, hay là ngươi đem cho ta?” Lão già dịu dàng nhìn vào mắt Đại Thanh Sơn. ”Đương nhiên có điều kiện kèm theo, ngươi xem thử có được không. Nếu như ngươi muốn học ma pháp, ta dạy cho ngươi bảo đảm ngươi thành cung đình đại ma pháp sư; Nếu như ngươi muốn thành kỵ sĩ, người thanh niên kế bên ta có thể dạy cho ngươi, ngươi thấy con bạch lang to lớn đằng kia chứ. Đó là ảo thú, có thể cưỡi được. Một năm từ đây trở về sau, ta sẽ cho ngươi một con ảo thú nhỏ và giúp ngươi trở thành đế quốc ảo thú kỵ sĩ”. Trừ Đại Thanh Sơn, ba người còn lại đều phản ứng hết sức khác nhau. “Ây dà…” Ngả Mễ thở dài một hơi, đúng là cần cù 3 năm chỉ cần 3 ngày sinh tật là mất hết, mấy ngày không gặp, Lôi Cát sư phụ đã bị nhiễm tính xấu của Trì thúc thúc rồi, còn muốn chôm ảo thú của người ta đem đi nữa. Sang năm không biết số ảo thú được phát ra thế nào, nhưng mà hai con trong đó chắc chắn đã bị người ta ”quy hoạch” trước rồi. “Hừ hừ, ta mặc kệ, ta đường đường là một kỵ sĩ đế quốc, ông nói ta thu đồ đệ là ta thu hả, thiệt là không coi mặt mũi ta ra gì cả.” Trì Hàn Phong phẫn nộ nói. “Gào gào…” Trong đầu Lục Nhi vừa mới nghe xong những điều đó, nó liền hung hăng nhảy đến chân Lôi Cát sủa inh ỏi.