Dong Binh Thiên Hạ
Chương 126 : Cảm Ân Đái Đức
Quý tộc đối với mỗi quốc gia đều là trụ cột có ý nghĩa tuyệt đối.
Bất kể là chiến tranh, quản lý, thu thuế, giáo dục, ma pháp… Đứng đầu hầu hết đều là quý tộc.
Khi quốc gia bị xâm lược, lúc vùng phụ cận thôn trang, thành trấn xuất hiện ma, thú… Điểm khác biệt lớn nhất so với những công dân bình thường của đế quốc chính là ở chỗ, quý tộc có trách nhiệm và nghĩa vụ mang theo trang bị và gia tộc của mình xông lên trước tiên Có lẽ, cũng có những người bình dân rủa, quý tộc đã bị ma thú đánh chết rồi, song rốt cuộc cuối cùng, quái thú lại bị dong binh đoàn giết chết. Xin chớ coi thường, hơn 90% dong binh đoàn đều là quý tộc bỏ tiền ra thuê.
Trong mọi cuộc chiến tranh đoạt đế vị, trong quá trình hưng khởi của 1 quốc gia mới, đều đồng nghĩa với việc rất nhiều quý tộc (tới hơn 80%) huyết thống gia tộc hoàn toàn biến mất…
Đối với quý tộc mà nói, bọn họ hết thảy đều có quan hệ mật thiết không thể tách rời với quốc gia hiện hữu, bởi vậy, đa số bọn họ đều đem lợi ích quốc gia đặt lên trên lợi ích của gia tộc.
Quý tộc… Là một tập hợp tương đối tinh anh.
―― Điều lệ gia tộc của Đế quốc quý tộc
Từ ngày xuất đạo với Trì Ngạo Thiên, bất kể là Đại Thanh Sơn hay Hoắc Ân Tư đều chưa từng chứng kiến hắn bị rơi vào trạng thái phải phòng thủ tuyệt đối Với trường kiếm cùng long thương quỷ bí của Trì Ngạo Thiên, gã đồng bọn chẳng mấy khi nói chuyện này cho dù đang trong trạng thái phòng thủ thì cũng vẫn là 1 con rắn hổ mang thân thể uốn lượn đang ngoác cái miệng rộng với đầy răng nanh và nọc độc ra, rất khó phân biệt là hắn đang phòng ngự hay đang tìm kiếm thời cơ tốt để tấn công. Thực lực của dũng giả tóc tìm không thể nghi ngờ gì là ở cùng một đẳng cấp với Bạch y A Phong, ở nhiều mặt thậm chí còn có thể sánh với nhân vật được ví là một thứ thượng cổ thần khí là lão Lạc Khắc, xét trên bất cứ góc độ nào thì cũng đều đủ để gây ra uy hiếp cho Trì Ngạo Thiên.
Trong nháy mắt khi trường kiếm của Trì Ngạo Thiên vỡ ra thành những mảnh nhỏ, Đại Thanh Sơn lập tức cảm thấy không ổn, Trì Ngạo Thiên là 1 người dùng vũ khí làm sinh mệnh, nhất là lúc cầm kiếm trong tay, toàn bộ đòn thế tấn công của hắn đều dựa vào trường kiếm, thậm chí còn lấy công làm thủ, lúc trường kiếm rơi xuống đất, Trì Ngạo Thiên thực sự là thúc thủ vô sách, bó tay chẳng còn cách nào khác.
“Ngạo Thiên, ta tới đây.” Hét to 1 tiếng, Đại Thanh Sơn tuốt kiếm xông tới phía trước dũng giả tóc tím, mũi kiếm chỉ xéo về phía ánh mắt Hạng Thiên, tiếp đó trường kiếm sáng loáng cũng gia nhập chiến đoàn. Cùng lúc đó, đại phủ màu lam của Ải nhân cũng bạt không mà ra, tỏa ánh sáng đỏ chói lóa. Thấy Đại Thanh Sơn đã gia nhập chiến đoàn, tiểu Ải nhân cũng bày ra tư thế tấn công, trong vòng 3 bước cũng tạo ra đủ áp lực lên Hạng Thiên ―― Thực lực kinh người mà dũng giả tóc tím biểu hiện ra đã làm rung động 3 thiếu niên, trước đó trong đại đa số các trận chiến quy mô nhỏ chưa từng có việc các thiếu niên cùng nhất loạt xông lên mà chủ yếu là 2 người liên thủ lại. Cho dù là như vậy, người lớn tuổi nhất trong số họ là Hoắc Ân Tư vẫn sợ rằng khó có thể cản nổi dũng giả tóc tím vác cái bổng kia xông lên tấn công.
Trường kiếm màu bạc hắt bóng kiếm nặng nề trên nền tuyết trắng, cương thuẫn màu bạc che chắn cho thân hình dày rộng của thiếu niên cũng vận đồ đen tương tự. Thân kiếm màu đen bị mẻ tựa như con độc xà bị trúng thương hung ác giả trá theo bóng kiếm màu bạc phóng ra, chưa từng bị đánh đến chật vật như vậy, Trì Ngạo Thiên cắn chặt môi trên, từ trong con ngươi màu đen tỏa ra khí tức tử vong, cương thuẫn màu đen trên tay trong cơn giận dữ cũng hóa thành vũ khí tấn công phối hợp với trường kiếm đang mở ra cùng lúc giáp công đoản côn màu đen quỷ bí của dũng giả tóc tím.
1.300 năm trước đại sư dụng binh Tôn Tử từng tóm lược tường thuật nét tinh túy trong cách dụng binh như sau: binh giả, kỳ chính tương phụ, phòng vi chính, công vi kỳ.
Xung quanh gần trăm dong binh dưới đòn tấn công của 2 kiếm đạo cao thủ thiếu niên, đều liên tưởng đến cách dùng binh của Tôn Tử: trường kiếm màu bạc dệt nên kỹ xảo kiếm võng vốn là cảnh giới mà vô số võ giả tha thiết ước mơ ―― đường đường chính chính như nước chảy mây trôi ra sức chống đỡ đòn tấn công của Hắc Thủy Hồn, còn tàn kiếm màu đen thì căn bản là tấn công không tuân theo kiếm lý thông thường khiến cho toàn bộ những người chứng kiến đều cảm thấy phát lạnh khắp toàn thân. Trường kiếm bị chặt đứt non nửa cứ sau mỗi đòn công kích lại sinh ra biến hóa quỷ dị, bất kể là ai cũng đều không muốn đối mặt với một đối thủ như vậy. Căn bản là 2 loại kiếm đạo bất động, nhưng sự chặt chẽ trong cách liên thủ công kích lại khiến ọi người mơ hồ cảm giác như là từ cùng 1 thầy mà ra.
Nhưng, điều khiến cho 2 hắc y thiếu niên cùng tiểu Ải nhân trong lòng phát lạnh chính là, mặc dù phải chống lại 1 chính 1 phụ tiến công phòng ngự song Hắc Thủy Hồn trong tay dũng giả tóc tím vẫn biểu hiện hết sức nhuần nhuyễn. Hắc Thủy Hồn bên tay phải của Hạng Thiên thì tung hết sức ra phòng ngự trường kiếm màu đen, còn Hắc Thủy Hồn bên tay trái trong khả năng có thể cũng đồng thời tạo ra một tấm màn phòng ngự, nhịp điệu không hề bị gián đoạn từ 1 góc độ không tưởng tấn công 2 chàng trai trẻ. Hơn nữa, dáng người vĩ ngạn của dũng giả lại xê dịch rất nhanh, Hắc Thủy Hồn tạo ra phạm vi công kích càng lúc càng lớn, 2 người đều cảm giác được áp lực mơ hồ gia tăng.
Hoắc Ân Tư cũng cảm nhận được áp lực, cự phủ màu lam lập tức tỏa ra vô hạn sát ý, giữa bông tuyết bay lượn, thân hình cường tráng của Ải nhân cũng đột nhập vào chiến đoàn, lưỡi búa được đúc bằng kim loại quý hiếm như tia chớp vẽ ra 1 vệt sét màu lam, kết hợp với bạc và đen 2 loại sắc điệu, trở thành màu sắc chính của trận chiến.
Tất cả những dong binh đang bí mật quan sát đều biết rằng, đó cũng là 1 thanh vũ khí cực kỳ quý giá, ít nhất có thể đối đầu với Hắc Thủy Hồn.
...
“Dừng tay! Tất cả dừng hết lại cho bản quan.”
Tại cổng thành liên tiếp xảy ra chiến đấu kịch liệt, đã nhanh chóng làm kinh động đến quan quân thủ thành, quan quân mặc quan phục đại đội trưởng Ngự lâm quân cưỡi huyễn thú của mình mang theo đội ngũ hơn trăm kỵ sĩ từ trong thành vọt ra.
Trì Ngạo Thiên tra tàn kiếm vào vỏ, là người đầu tiên lui ra khỏi trận chiến, tiếp theo Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư cũng rất nhanh rút khỏi phạm vi chiến tranh.
Thấy khoảng đất trước mặt vẫn còn vết tích của trận chiến có sử dụng vũ khí, bất kể là ai đi nữa thì cũng đều không hào hứng lắm. Đại đội trưởng Ngự lâm quân sắc mặt âm trầm từ trên ngựa vươn người ra hỏi: “Sao lại thế này?”
“Bọn chúng là gian tế, ta là Phó đoàn trưởng của Huyền Thanh Địa Long kỵ sĩ đoàn.” Hạng Thiên bước ra khỏi chiến đoàn trầm giọng trả lời, xem ra dũng giả tóc tím cũng không thuần thục lắm trong chuyện xã giao với phía Chính phủ. Quan quân Ngự lâm quân bên cạnh cũng biết sự lợi hại của đại đội trưởng, không dám thò mặt ra cướp lời.
“Ủa ――” Đại đội trưởng Ngự lâm quân đưa ánh mắt quét về phía phe còn lại tham gia vào trận chiến.
Lúc ánh mắt y đảo qua người Đại Thanh Sơn, tiếp đó dừng lại trên người Trì Ngạo Thiên, có phần hơi chút kinh hãi, song mặt mày thì lại tràn ngập nụ cười: “Vị thiếu niên tiểu dong binh anh tuấn đây có phải là nhị thiếu gia của Trì gia không?”
Toàn bộ binh lính Ngự lâm quân đều lắp bắp kinh hãi, thủ trưởng của mình vốn nổi danh trong việc đắc tội với người khác, sao hôm nay lại thấy y nhăn nhở mỉm cười chào hỏi với 1 gã tiểu dong binh vậy?
“Đúng, ta là Trì Ngạo Thiên.”
"Ha ha ――" Đại đội trưởng Ngự lâm quân bỗng dưng cao hứng hoa chân múa tay tán loạn cả lên, tiếp đó lập tức nhảy xuống, tới nắm chặt lấy tay Trì Ngạo Thiên, vỗ vỗ bả vai y, ra vẻ cực kỳ thân thiết.
Trì Ngạo Thiên vốn là 1 người cực kỳ lạnh lùng, vốn không có thói quen nhiệt tình với 1 người căn bản là không hề quen biết như vậy, song lúc này quả thực là hy vọng người này là chỗ quen biết, trong lúc bối rối, nhất thời không biết phải làm sao, mồ hôi lập tức vã ra đầy trán.
“Vị tướng quân uy vũ này, ngài biết Trì Ngạo Thiên à? Ngài đây là?” Hoắc Ân Tư biết Trì Ngạo Hiên hiện giờ nhất định là như có hàng ngàn con kiến nhỏ bò trên người, khó chịu muốn chết.
“Ha ha, các ngươi không nhận ra ta à? Còn ta thì lại biết các ngươi đấy.” Đại đội trưởng nhiệt tình không hề trách cứ Hoắc Ân Tư không nhận ra mình.
Đại đội trưởng ý bảo bộ hạ của mình để ra mấy thớt ngựa, để cho Hoắc Ân Tư, Trì Ngạo Thiên, Đại Thanh Sơn cùng cô gái vừa mới nhặt đoản kiếm ở dưới đất ngồi lên, sau đó quay sang quan quân thủ vệ khiển trách: “Ngươi chẳng lẽ ngay đến cháu của Trì nguyên soái danh môn trong danh môn ở đế quốc mà cũng không biết sao? Cho dù ngươi không biết cậu ấy, thì cũng nên biết, bệ hạ trước đó không lâu đã tuyên bố mệnh lệnh, ngợi khen Tiểu dong binh đoàn khốn thủ Tây Lâm đảo, nếu như không có bọn họ dùng hơn 80% thương vong để tranh thủ đổi lấy 10 ngày vô vàn quý báu về cho đế quốc, thì đế quốc đã sớm rơi vào trạng thái bị động, cho dù là Ngự lâm quân như ta và ngươi phỏng chừng cũng phải trực tiếp đi chiến đấu.” Nói tới đây, ánh mắt đại đội trưởng đảo qua dong binh màu xanh đen: “Dong binh như vậy mới thực sự là tinh nhuệ của đế quốc, trụ cột của đế quốc, dùng 600 người chống lại hơn vạn địch nhân. Không như mấy dong binh đoàn khác được hàng ngàn người biết đến…”
Lúc này đã rất khó để nắm bắt được tâm tư của quan quân cao cấp của đế quốc, không biết là đang thật sự trách cứ cấp dưới hay là đang lấy lòng Trì Ngạo Thiên cùng các cán bộ cầm đầu của Tiểu dong binh đoàn.
Vừa tiến vào trong thành, đại đội trưởng vừa nhiệt tình đàm thiên thuyết địa cùng Trì Ngạo Thiên, có điều thiếu gia Trì gia quả thực là không giỏi trong việc ăn nói, hơn nữa những lời của tay đại đội trưởng này toàn là những chuyện không đâu, khiến cho tất cả mọi người đều đau hết cả đầu, bất đắc dĩ đa số lời nói đều là 1 mình tiểu Ải nhân hứng lấy.
Phía trước đã là phủ Công tước, mọi người xuống ngựa còn chưa kịp sắp xếp, đại đội trưởng đột nhiên cười toe toét: “Ngạo Thiên huynh, ngài có biết khi nào thì lệnh thúc sẽ từ đế quốc Bắc Bộ liên bang quay trở lại đế đô không?”
“Đại đội trưởng các hạ, ta vừa mới trở về đế đô, chuyện thúc thúc đi Bắc Bộ liên bang cũng là việc vừa mới biết, nên cũng không rõ lắm.” Trì Ngạo Thiên trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
“Chuyện này… Chuyện này…” Nụ cười trên mặt đại đội trưởng Ngự lâm quân di động khác thường: “Có một câu không biết có nên nói hay không?”
“Hôm nay cảm ơn các hạ đã hỗ trợ, xin cứ nói, nếu có thể giúp được, chúng ta đương nhiên sẽ nỗ lực.” Biết Trì Ngạo Thiên sẽ không trả lời, Hoắc Ân Tư tiếp nhận đề tài.
Đại đội trưởng phất tay bảo tùy tùng phía sau lùi ra xa, đè thấp thanh âm xuống: “Chuyện này… Thật là ngại, 2 năm trước, bá tước đại nhân kiên quyết đề cử ta đi 4 khu trọng địa của đế quốc, đảm nhân nhiệm vụ đại đội trưởng tại địa phương, có điều… Thật không ngờ… Không biết là vì sao, mới chưa đầy 2 năm, đế quốc quân bộ đã hạ lệnh điều ta trở về làm đại đội trưởng Ngự lâm quân, trông thì có vẻ là thăng nửa cấp, nhưng ta thực sự… Muốn quay trở lại.”
Hoắc Ân Tư nghe lý do đó xong không khỏi mỉm cười, điển cố này số lượng người biết cũng không nhiều, lúc ấy, Trì bá tước đại nhân vì muốn tống khứ 3 bộ hạ kiêu ngạo bất tuân lệnh, nên phân biệt đem họ điều đến 3 khu vực phòng thủ khác nhau bên ngoài, mà trong số đó có 1 tay đội trưởng cực kỳ háo sắc được điều tới 4 trọng địa khu thừa thãi mỹ nữ nhất đế quốc. Chuyện này, tại Tiểu dong binh đoàn cũng chỉ có Ngả Mễ cùng với Hoắc Ân Tư biết.
“À…” Hoắc Ân Tư trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Ý của ngài là, nam nhi chí tại bốn phương có phải không?”
“Đúng thế, đúng thế…” Đại đội trưởng có cảm giác như thể tái ngộ tri âm từ cố hương xa cách, không ngừng gật đầu lia lịa.
“Vậy, ý ngài có phải là… Ngài… Rất muốn tham gia xây dựng địa phương không?”
“Ây dà, mẹ ơi, nói trúng lòng ta rồi… Ta đúng là muốn tích cực tham gia xây dựng địa phương đó!” Đại đội trưởng kích động nắm 2 tay tiểu Ải nhân, nhiệt lệ cuồn cuộn tuôn.
“Vậy đi, đế quốc quân nhân rắn rỏi, sao có thể không quan tâm đến được. Việc này ngài cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ trao đổi với bá tước đại nhân. Ta nghĩ, bất luận là đế quốc quân bộ hay là khu vực phòng thủ quân bộ, đều hy vọng sẽ xuất hiện ngày một nhiều những người tích cực tham gia xây dựng đất nước, những quân nhân tốt giống như ngài.” Hoắc Ân Tư nhún chân lên vỗ vỗ vai đại đội trưởng, trên mặt lộ ra thần sắc kiên định. Đại đội trưởng sợ tiểu Ải nhân tự làm khổ chính mình, vội vàng nửa ngồi chồm hỗm xuống.
“Ba vị, nếu việc này hoàn thành, vạn nhất về sau có chỗ cần tới anh em, dù là nước sôi lửa bỏng, cũng chỉ cần một câu thôi.” Đại đội trưởng từ trong ra ngoài đều biểu hiện ra bộ dạng tri kỷ sẵn sàng chết vì bạn.
Nói xong, lau khô nước mắt kích động trên mặt, dẫn dắt bộ hạ leo lên ngựa, chuẩn bị rời đi. Hoắc Ân Tư đột nhiên lại hỏi 1 câu: “Đúng rồi, đại đội trưởng các hạ, có thể nói cho ta biết một chút được không, trong 2 năm này chiến quả của các hạ ra sao?”
“Ầy…” Đại đội trưởng thở dài một tiếng: “Ở 4 trọng khu này 2 năm, ta thực sự hiểu ra 1 câu: ‘anh hùng chân chính, phải làm được 1 việc, vượt qua rừng tùng với muôn hoa, không được để chiếc lá nào dính vào thân’.”
“Ồ, đó chính là hoàn cảnh của ngài à?” Tiểu Ải nhân cùng với Đại Thanh Sơn đồng thời kinh ngạc hỏi, mặc dù kiến thức đối với chuyện nam nữ lúc đó cũng chưa biết nhiều lắm, song loại cảnh giới trong truyền thuyết này vốn đã từng nghe qua, Hoắc Ân Tư cùng với Đại Thanh Sơn đồng thời dùng ánh mắt ngưỡng mộ như trông thấy thái sơn nhìn đại đội trưởng trước mặt.
"Nói ra thật xấu hổ, nghe nói phải ở trong hoàn cảnh này, phải trải qua 500 tuyệt sắc giai nhân ―― đó mới là phương hướng để ta phấn đấu." Đại đội trưởng các hạ trên mặt lướt qua một tia ửng đỏ, tựa hồ cũng không muốn nói nữa, giục ngựa ra roi lao đi như bay.
"Nhất phong triêu tấu cửu trọng thiên, tịch biếm triều châu lộ bát thiên." (Dịch nghĩa: Ban sáng vừa mới dâng lên nhà vua một tờ tấu chương, Buổi chiều đã bị biếm đi Triều Châu xa tám ngàn dặm – 2 câu thơ trong bài Tả Thiên Chí Lam Quan Thị Điệt Tôn Tương của Hàn Dũ)
Từ xưa đến nay, vô số quan tướng dù công cao đến mấy, song bởi vì đắc tội với người đương quyền nên bị đày đi ngàn dậm, đều là một đường hành trình một đường khóc một đường ai oán. Trong suốt nhiều năm như vậy, đại khái cũng chỉ có mỗi 1 người đương quyền như Trì bá sau khi tống cổ bộ hạ đi rất xa, ấy thế mà lại được bộ hạ cảm kích đến rơi nước mắt, trên đường đi lưu đày một đường tiếng ca một đường cười. Mặc dù Trì bá tước không phải là quyền mưu đại sư, song biểu hiện ở phương diện này tuyệt đối đủ khiến cho các quyền mưu đại sư từ xưa đến nay phải tán thưởng mãi không thôi .
Sau khi cùng dùng ánh mắt phức tạp tiễn đại đội trưởng các hạ đi au, 3 thiếu niên thu hồi ánh mắt lại, Hoắc Ân Tư phát hiện vừa rồi thiếu niên dong binh nữ cải trang nam quả nhiên đã không biết đã biến đi mất từ khi nào, trong ánh mắt nâu toát ra 1 tia hối hận Vừa rồi không nên để cho Hạng Thiên làm thương tổn cô gái nhất định là chính xác rồi, có điều là Tiểu dong binh đoàn bất luận thế nào cũng không nên gây trở ngại cho việc binh lính đế quốc điều tra người bị tình nghi, hơn nữa, lại càng không nên đưa cô gái vào đế đô trong một tình huống không rõ ràng, chỉ mong sau này không xảy ra chuyện gì. Tiểu Ải nhân trong lòng âm thầm cầu nguyện.
Đứng gác phía trước phủ Công tước là 2 tiểu đội trưởng của vệ đội thân thuộc của Công tước, từ xa trông thấy Trì Ngạo Thiên, Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư vội vàng dẫn theo bộ hạ ra đón chào.
“Gia gia đang ở bên trong à?” Đại Thanh Sơn từ xa đã cất tiếng hỏi. Cho dù là đã về tới cửa, Trì Ngạo Thiên cũng vẫn chẳng tỏ ra vui mừng tí nào, Đại Thanh Sơn vẫn cùng Trì Ngạo Thiên gọi Công tước là gia gia, vốn Hoắc Ân Tư cũng muốn gọi Công tước là gia gia, song đáng tiếc lại bị Công tước các hạ kiên quyết cự tuyệt. Lý do của Công tước các hạ thì rất đơn giản ―― nếu để 1 thiếu niên sinh cùng thời với cha của cha của cha của cha gọi mình là gia gia, thì rất dễ khiến cho bối phận trở nên rối loạn. Có điều, Công tước các hạ còn chưa biết, đứa con bảo bối của mình là Trì bá tước đại nhân luôn kiên trì bắt tiểu Ải nhân phải gọi mình là: thúc thúc đại nhân thân mến.
“Ở bên trong.” Tiểu đội trưởng trả lời, trên mặt lộ ra sắc thái kỳ quái: “Ba vị thiếu gia tại sao lại trở về nhanh như vậy? Ngả Mễ các hạ đâu?”
“À, chúng ta cưỡi phi long trở về.” Đại Thanh Sơn hờ hững đáp.
“Oa, thật là đáng hâm mộ.” Đám binh lính trên mặt lộ ra vẻ khao khát.
“Việc này… Ta có thể bán vé, mỗi người các ngươi nếu muốn đi bằng phi long thì cũng không đắt lắm, 100 kim tệ từ đây cho đến bất kỳ ngõ ngách nào trên đại lục.” Tiểu Ải nhân cười khổ.
Đại Thanh Sơn bất đắc dĩ lắc đầu, tại Tiểu dong binh đoàn, nếu xét về độ giảo hoạt thì đứng đầu là Ngả Mễ, đứng thứ 2 nhất định là Hoắc Ân Tư, trong tình huống bản thân cực kỳ đau đớn, vẫn còn nham hiểm muốn kéo theo những người khác, dùng việc cưỡi tàu phi long làm mồi nhử kiếm tiền, hơn nữa còn ngầm chơi chữ ―― là đi bằng phi long chứ không phải là cưỡi phi long, khác biệt trong 1 chữ này đủ để khiến cho người ta cảm nhận được cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục là như thế nào. Hơn nữa, tên súc sinh này còn hiểu rất rõ Lục Nhi, cứ trông thấy vàng là sáng mắt, muốn thu thập hết toàn bộ, Lục Nhi nhất định là sẽ động lòng. Đương nhiên, đừng hòng trông cậy Lục Nhi sẽ chịu hy sinh lớn, cuối cùng kẻ chịu thiệt nhất định là Yếu Ly long. Nói ra cũng thật là kỳ quái, Lục Nhi gần đây không biết làm cách nào, cũng học được cách triệu hồi Yếu Ly long, hơn nữa quan hệ giữa 2 con rồng còn vô cùng gần gũi, Lục Nhi bảo gì là Yếu Ly long nghe nấy, khiến ọi người đều không thể hiểu nổi. Chẳng lẽ rồng cũng đồng tính luyến ái? Ầy, Yếu Ly quả thực là một con rồng ngốc nghếch.
Đế quốc Nguyên soái đại nhân đang ở bên trong phòng nghị sự của phủ Công tước cùng mấy vị quan quân đế quốc quân bộ nói chuyện phiếm, thấy Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư vội vã bước vào, mọi người trên mặt đều cả kinh.
“Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư, Ngạo Thiên, đã xảy ra chuyện gì thế? Ngả Mễ đâu?” Trong 4 người này, nếu thiếu đi Ngả Mễ thì chẳng khác nào đất bị mất nước, rất khó có thể ngưng kết lại cùng 1 chỗ, không thấy Ngả Mễ, bảo sao Công tước cùng với bảo vệ ngoài cửa đều đưa ra cùng 1 vấn đề.
“Gia gia, chúng cháu cưỡi phi long về tới đế đô trước. Hôm trước, quân đoàn Hỏa sư tử cùng lũ xâm lược Pháp Nặc Tư lưỡng bại câu thương, Dịch Hải Lan đã dẫn theo ít nhất là 20.000 quân đội ác ma xâm nhập bờ bắc Sư Tử hà.” Đại Thanh Sơn nét mặt lộ ra vẻ lo lắng của thiếu niên.
“Ồ? Vậy 2 vạn đại quân Hỏa sư tử giờ còn lại bao nhiêu? Phạm tử tước thế nào? Dịch Hải Lan là ai? Các ngươi đừng vội, cứ ngồi xuống nói đi.” Công tước các hạ liên tục hỏi 3 vấn đề chủ yếu. Mấy vị quan viên quân bộ ngồi xung quanh châm trà nóng cho 3 thiếu niên vừa mới bôn ba hơn 2.000 dặm về đây.
Ba thiếu niên sau khi ngồi xuống, Đại Thanh Sơn kể chính, Hoắc Ân Tư bổ sung, tường tận hồi báo về trận chiến Máu nhuốm Sư Tử hà, cùng với việc trong nháy mắt khi chiến tranh sắp phân ra thắng bại, quân đoàn của Dịch Hải Lan bỗng nhiên lại từ trên trời rơi xuống.
“Công tước các hạ, nếu chúng ta đoán không sai thì Dịch Hải Lan đương nhiên sẽ lợi dụng cơ hội song phương còn lại thế lực suy yếu, thừa cơ công chiếm đại bộ phận thành trấn ven bờ Sư Tử hà.” Tiểu Ải nhân chần chờ một chút, cuối cùng lại bổ sung một câu.
Ma Pháp lịch mùa thu ngày 24 tháng 3 năm 4, đối với đại bộ phận kiến trúc thượng tầng tại đế quốc mà nói, đều là 1 đêm mất ngủ.
Vào buổi sáng cùng ngày, Trì công tước dẫn 3 thiếu niên vừa từ tiền tuyến quay trở lại đế đô cùng vào Hoàng cung.
Xế chiều hôm đó, Hồng Thạch đại đế lại một lần nữa triệu tập đại hội Đế quốc quân bộ, toàn bộ quan quân từ tham tướng đang trong thời hạn nghĩa vụ trở lên tại đế đô, quan quân từ tướng quân dự bị trở lên, tổng cộng 31 người tham dự đại hội.
Đêm cùng ngày, 1 nhóm gồm 4 huyễn thú kỵ sĩ hợp thành tiểu đội đặc sứ của đế quốc quân bộ ngay trong đêm bay đến 4 quốc gia khác tại Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục, trong tay bọn họ chẳng những có bản tình báo ghi chép cụ thể về 2 nhóm địch nhân khác nhau, mà còn kèm theo cả thư do Hồng Thạch đại đế đích thân gửi, nội dung đại khái như sau:
Suốt mấy ngàn năm qua, chưa bao giờ có địch nhân từ đại lục khác tới tấn công Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục, vậy mà ngày hôm nay, nguy cơ bị mất nước, diệt chủng bởi 2 thế lực địch khác nhau đang diễn ra ngay trước mắt nhân loại.
Để có thể tiêu diệt địch một cách hữu hiệu nhất, toàn bộ Ngả Mễ đế quốc đã tiến vào trạng thái chiến tranh. Vì đem binh lực hữu hiệu bổ sung toàn bộ cho chiến tranh, Ngả Mễ đế quốc đã rút đi hết bộ đội chính quy đóng ở vùng biên giới, thay thế bằng sự bảo vệ của các quý tộc võ trang.
Lúc này, nguy cơ chung đã ập đến trước mặt nhân loại, Hồng Thạch hy vọng đại lục chư quốc có thể nắm lấy tay nhau, cùng tiêu diệt địch nhân… vân vân.
Cũng trong đêm ấy, đế quốc quân bộ lại phát ra lệnh điều binh khẩn cấp từ đế quốc Bắc Bộ liên bang tại Băng Phong đại lục. Đế quốc Bắc Bộ liên bang tương ứng cử ra quân đoàn tinh nhuê từ 3 đại đội tăng lên thành 5 đại đội, 5 đại đội này được tập hợp toàn bộ lại, tùy thời sẽ nghe theo sự sắp xếp.
Tội ác cùng lương thiện đan xen, trật tự thay thế bằng hỗn loạn, ma pháp và lực lượng cùng tỏa sáng. Cứ mỗi 1 ngày, cứ mỗi 1 khắc, Ngả Mễ Nặc Nhị đại lục lại lún thêm vào vực sâu hỗn loạn…
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
52 chương
353 chương
26 chương
34 chương
57 chương
44 chương
50 chương