Dong Binh Thiên Hạ

Chương 123 : Phản Hồi Đế Đô

Trong Chúng Thần đại chiến, có những nhân vật cực kỳ nổi tiếng về tài ăn nói, trong đó đứng thứ 2 chính là Trì Hàn Phong bá tước, trong truyền thuyết đã đạt đến trình độ Hoạt tử nhân; xếp ngay phía sau, Ngả Mễ các hạ chẳng những kế thừa được ngữ khí trầm thấp du dương của Trì Hàn Phong bá tước mà lời nói còn có thể khiến cho giang sơn nghiêng ngả, bởi vậy, được xếp ở vị trí thứ 3. Thái Mục Cách Nhĩ Tái các hạ mặc dù là học nói muộn nhất (chỉ xét đến ngôn ngữ nhân loại), nhưng với trí thông minh của thượng cổ Thần thánh cự long, lại được 2 danh gia đích thân truyền đạt dạy dỗ trong nhiều năm (quả là ý nghĩa đích thực của 2 chữ “truyền ngôn” giáo dục con người bằng hành động), đã dung hợp thành công ưu điểm của cả 2 người, để rồi bỗng dưng trở nên nổi tiếng. Nghe nói, “Chữ chửa kinh người chết chửa thôi”, “Miệng có gang có thép” 2 câu này chính là từ Lục Nhi mà sinh ra. Đương nhiên, Lục Nhi đại nhân luôn hết sức khiêm tốn nói: “Trì Hàn Phong cùng với Ngả Mễ đều là khách khí. Bọn họ bảo miệng có gang có thép là muốn nói đến việc răng của ta tốt, ngoài ta ra, bọn họ cũng đều không thể nhai được gang và thép.” Nói đến đây, Lục Nhi đại nhân thích nhất là dùng thanh âm khoa trương hét lớn: “Răng tốt, khẩu vị sẽ tốt, ăn uống sẽ ngon lành. Đó chính là chân lý thép.” -- Đàm luận về danh gia trong Chúng thần đại chiến Thương thay cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ. Những người đã từng làm cha mẹ nhất định là sẽ nhớ rõ thời điểm khi cục cưng của mình lần đầu tiên tập nói, đột nhiên một ngày kia bỗng bập bẹ “Ba ba” hay “Mẹ mẹ”, nhất định là thời khắc cực kỳ hạnh phúc. Có điều… Nếu đứa bé này lần đầu tiên mở miệng ra đã biết nói chuyện lưu loát, thậm chí lại có tài ăn nói vô tiền khoáng hậu, không biết cảm giác của cha mẹ đứa trẻ sẽ là như thế nào. Bất kể là Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư hay là Trì Ngạo Thiên, lần đầu tiên đối diện với Lục Nhi biết nói, trong đầu toàn một mảng tái nhợt, còn thừa một ít điểm có khả năng tư duy thì cũng bị 2 chữ lớn ―― “Khủng bố” lấp đầy. Nhìn Lục Nhi trên mặt đầy vẻ “Ta chấp tất 3 người các ngươi”, 3 người trong đầu đều nhớ Ngả Mễ khôn nguôi. Cũng khó trách sao Ngả Mễ từ sáng sớm đã hắt xì một cái rõ to, khiến cho Oánh tiểu thư trên giường bệnh phải đau lòng xót xa cho người yêu. Cuối cùng, vào lúc 3 người trẻ tuổi hầu như định từ bó ý niệm ngu xuẩn này trong đầu thì không biết vì sao, Lục Nhi các hạ đột nhiên lại khai ân, tỏ vẻ nguyện ý thử chở Đại Thanh Sơn, có điều, đối với ý định đồng thời để cho Hoắc Ân Tư ngồi ở trên lưng, Lục Nhi các hạ dứt khoát tỏ ý, cho dù có gió dập mưa vùi thì cũng chẳng thèm quan tâm. Sau này, nhận sự ủy thác của mọi người, Ngả Mễ có trao đổi với Lục Nhi về việc này, đối với việc sau đó Lục Nhi rốt cuộc cũng tình nguyện để cho Đại Thanh Sơn cưỡi, Lục Nhi có thổ lộ rằng: Thần thánh cự long lương thiện đáng yêu như vậy, sao có thể không để cho đồng bọn thân ái nhất của mình cưỡi được chứ. Có điều, Thần thánh cự long trời sinh có 1 loại trực giác, cho dù là đang ngủ thì cũng vẫn có thể cảm nhận được trong vòng 10 dặm có kẻ nào có chủ ý phá hoại không. Đối với Lục Nhi đại nhân thông minh cơ trí tuyệt đỉnh, vừa mở mắt ra là đã nhìn ra ngay Hoắc Ân Tư là kẻ đầu sỏ chủ mưu. Tục ngữ nói, “Rồng hiền thì bị người cưỡi, người hiền thì bị người ta khinh”, để phòng ngừa Đại Thanh Sơn bị Hoắc Ân Tư tính kế, Lục Nhi đại nhân đành phải hy sinh danh dự của chính mình, giáo huấn cái tên đáng giận này mọt chút, để tránh cho Đại Thanh Sơn vô ý giao lưu ―― Nói đến đây, trên mặt Lục Nhi lại nở nụ cười hiền hậu, nụ cười ấy so với kiểu cười đặc trưng của Ngả Mễ quả thật là vô cùng giống nhau. Ừm, sự thật chứng minh rằng, kẻ có ý đồ tính kế với Lục Nhi đại nhân là Hoắc Ân Tư cuối cùng kết cục cực kỳ bi thảm. “À, Hoắc Ân Tư này, ngươi biết không, ta và ngươi quan hệ rất tốt, có điều…” Lục Nhi vẻ mặt rất thật, hiền lành giải thích với Hoắc Ân Tư: “Là Thần thánh cự long, căn bản không thể để cho người không phải là long kỵ sĩ cưỡi, nếu không, Sáng Thế Thần cùng với Long thần đều sẽ giáng sét xuống trị tội lớn.” Lục Nhi hết sức cẩn thận nói xong, rồi trộm liếc mắt nhìn lên trời, ha ha ―― không có sét tiếp tục giáng xuống nữa, giọng nói non nớt của nó lập tức to hẳn lên: “Ngươi xem như vậy có được không, sau khi ta bay lên, có thể dùng móng vuốt chộp lấy ngươi… Để cho an toàn, chúng ta có thể bay thấp một chút…” Hoắc Ân Tư cũng là người cực kỳ thông minh, vừa thấy Lục Nhi gục mặt xuống vụng trộm nở một nụ cười sung sướng, chẳng cần phải nghĩ cũng biết ngay là đang chuẩn bị một ý đồ xấu xa nào đó. Thèm vào, lúc trước tại Tây Lâm đảo Lục Nhi có thể siêu tưởng tượng sử dụng hỏa tinh linh như thế nào, tình cảnh vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt. Nhỡ ra, nó lấy cớ không đủ sức, trực tiếp ném mình từ độ ấy chục mét xuống, phỏng chừng kết cục của mình so với hỏa tinh linh còn thảm hơn. Hỏa tinh linh ít ra còn may mắn vì bên dưới là biển rộng, cho dù có ngã xuống thì cũng không đến nỗi nào. Mà nếu có không ném mình xuống, bên dưới là rừng cây rậm rạp, Lục Nhi giảo hoạt cổ quái này biết đâu lại chẳng lôi mình ra làm cây chổi để quét dọn vệ sinh bảo vệ môi trường. “Óe… Lục Nhi, hay là thôi đi, ngươi vất vả như vậy, ta cũng xót xa ngươi lắm. Các ngươi đi trước đi, ta nghĩ cách tìm một dịch trạm nào đó.” Hoắc Ân Tư tức thì dịu dàng cự tuyệt. Lục Nhi vừa nghe xong, trong ánh mắt lập tức lại trào ra nhiệt lệ, cái mũi sụt sịt hít hà nói: “Ta chỉ biết rằng ngươi không tin ta… Hu hu…” Lúc ấy Đại Thanh Sơn cùng với Trì Ngạo Thiên đã cảm động tới hồ đồ rồi, thậm chí còn hoài nghi không biết Lục Nhi nghịch ngợm gây sự vừa rồi cùng với Lục Nhi biết quan tâm nghe lời hiện tại có phải là cùng 1 con rồng không nữa. Hoắc Ân Tư cũng có chút áy náy, có lẽ thực sự không nên nghi ngờ thành ý của Lục Nhi. Đương nhiên, sau đó thực tế đã chứng minh rằng, Lục Nhi là bởi vì âm mưu của mình bị nhìn thấu, nên nhiệt lệ mới tuôn ra ào ào Ừm, cũng là sử dụng nước mắt để tiêu trừ một chút sự đề phòng của Hoắc Ân Tư. “Thôi đi…” Lục Nhi cực kỳ ai oán hộc ra một hơi dài: “Để cho ngươi yên tâm, để chúng ta có thể mau chóng trở về đế đô, như vậy đi, ta sẽ phóng ra 1 cái Phiêu phù thuật cho ngươi, Phiêu phù thuật do ta phóng ra ít nhất có thể bay được trong 1 buổi sáng. Sau đó, dù sao thì ngươi cũng không tin ta, chi bằng ngươi cứ ôm Yếu Ly đi, ngươi ôm đuôi của nó, như vậy, nó cơ bản sẽ không phải chịu áp lực, là cơ bản có thể kéo ngươi lên bầu trời, chúng ta sẽ cùng bay trở về.” Nhìn Lục Nhi ủy khuất đưa ra ý kiến có tính xây dựng như vậy, Hoắc Ân Tư cơ hồ muốn trách bản thân mình đã quá đa nghi rồi. Suýt chút nữa thì thốt ra: hay là ôm đuôi Lục Nhi vậy. Bất quá, dù sao thì Hoắc Ân Tư cũng vẫn có tâm lý đề phòng rất mạnh, cuối cùng vẫn kiên quyết lựa chọn biện pháp ôm đuôi Yếu Ly long. Hoắc Ân Tư thật sự rất sợ Lục Nhi vạn nhất đang trên không trung lại mót, ồ ạt xả ra một số thứ bài tiết, vận mệnh của mình sẽ chẳng khác nào vũng nước dưới bồn cầu. Đáng tiếc, trí tuệ nhân loại chung quy là có hạn, huống hồ lại là Ải nhân tộc vốn chẳng có mấy tiếng tăm về mặt trí tuệ. Cự long trong lúc bay, đôi cánh lớn chỉ dùng để quạt gió bay lên 9 tầng trời, còn cái đuôi khổng lồ thì dùng để đung đưa điều chỉnh phương hướng. Về mặt ý nghĩa này mà nói, nếu phương hướng đã điều chỉnh chính xác, hướng bay của cự long sẽ không có biến hóa gì lớn, đuôi của cự long quả thực là có thể hết sức thoải mái chở thêm 1 người đã được gia cố Phiêu phù thuật. Đáng tiếc là, Lục Nhi các hạ sẽ để tình huống như thế xảy ra chắc? Đại Thanh Sơn cùng với Trì Ngạo Thiên cùng có thể làm chứng, lúc này sau 8 giờ phi hành, Lục Nhi biểu diễn các thế võ khắp toàn thân, trên không trung thực hiện các loại tư thế khó, hơn nữa hấp dẫn Yếu Ly long đuổi theo nó ―― thành thật mà nói, Yếu Ly là một con rồng tốt, chỉ có điều đầu óc hơi có phần đơn giản. Vừa mới bay lên trời, Đại Thanh Sơn đương nhiên là vô cùng hưng phấn, Trì Ngạo Thiên cũng không hề để tâm tới những biểu hiện dị thường của Lục Nhi, thực sự khó chịu chính là người thừa kế hợp pháp hàng thứ 3 của Ải nhân vương quốc bị buộc ở cái đuôi Yếu Ly. Cái đuôi rồng khổng lồ cứ mỗi lần quét mạnh trên không trung, nghoe nguẩy, là Hoắc Ân Tư đều hưng phấn, à, nhầm, là khủng bố phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế. Mới đầu, Hoắc Ân Tư còn lớn tiếng mắng Lục Nhi, những ngôn ngữ đó thật sự có thể làm tổn hại tới hình tượng của 2 nhân vật có siêu cấp trọng lượng trong lịch sử, cho nên sẽ không đề cập tỉ mỉ, tóm lại, là từ Long thần rồi lại ân cần hỏi thăm tới toàn bộ những loài bò sát trên mặt đất. Sau đó, thấy chẳng những Lục Nhi chẳng thèm bận tâm hỏi han gì đến, mà ngay cả Đại Thanh Sơn cùng với Trì Ngạo Thiên cũng không hề để ý đến mình, Hoắc Ân Tư lại chuyển qua mắng 2 đồng bọn. Đáng tiếc, chuyện này… Thật sự không phải là lỗi của Đại Thanh Sơn và Trì Ngạo Thiên. Vừa rồi đã quên không nói ―― Lục Nhi các hạ trong nháy mắt lúc phóng ra Phiêu phù thuật thì đồng thời cũng phóng ra “Thuật im lặng”. Lục Nhi hiện tại đã có năng lực tương đương với ma đạo sự, vụ phóng thích ra ma pháp cấp 5 này cơ bản là không cần vịnh xướng. Cuối cùng, mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Hoắc Ân Tư mắng nhiếc mệt mỏi rốt cuộc cũng ở trên đuôi Yếu Ly sau khi phun đủ rồi, mắng đủ rồi… Ngủ thiếp đi, hay nói chính xác hơn là hôn mê. Để tránh làm kinh thế hãi tục, 2 cự long đáp xuống 1 sườn núi bên ngoài cách Sử Khảm Bố Lôi không xa, Đại Thanh Sơn cùng Trì Ngạo Thiên cởi trói cho Hoắc Ân Tư khỏi đuôi của Yếu Ly long, tiểu Ải nhân sắc mặt tái nhợt bộ dạng xiêu vẹo, dọc đường đi đem toàn bộ những thứ trong dạ dày phun hết ra, 2 chân đứng trên mặt đất, thân hình bị yếu tố thần kinh điều khiển xoay mòng mòng… Từ đó về sau, Hoắc Ân Tư không còn nghĩ tới chuyện bay lên trời nữa, hơn nữa, nghe nói cũng bắt đầu từ thế hệ ấy, dòng dõi Vương tộc của Ải nhân tộc toàn bộ mọi người đều mắc chứng sợ độ cao. Ngày hôm sau, Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư, Trì Ngạo Thiên từ triền núi băng xuống đại lục quốc lộ, khoảng cách từ nơi này tới Sử Khảm Bố Lôi thành đã rất gần, đi bộ đại khái tốn khoảng 2 giờ đồng hồ. Yếu Ly long đã về tới Huyễn Thú thánh viên, còn Lục Nhi đại nhân thì biểu lộ, bởi vì gần đây liên tục phải lao động trí óc với cường độ cao, áp lực quá lớn, nên muốn ngủ thêm một lát, buổi chiều sẽ tự mình bay trở về phủ Công tước. Ba người dọc theo đại lục quốc lộ mới đi được mấy dặm đã thấy trong không khí tràn ngập một thứ mùi đặc thù. Xét về mặt không gian, đế đô Sử Khảm Bố Lôi cách xa chiến trường, ở giữa chẳng những có 1 con sông khác cũng rộng lớn mênh mang ―― Tang Kiền hà, mà với chiều dài hơn 2.000 dặm, trừ cự long ra, cho dù là Cuồng thứu kỵ sĩ thì cũng phải mất tới hơn 5 ngày mới có thể bay hết, mà tại khoảng không gian địa lý xa như vậy, còn có bộ đội tinh nhuệ của 4 đại chiến khu phân bố dày đặc. Bởi vậy xét về mặt vị trí địa lý, đế đô được bảo vệ an toàn tuyệt đối. Có điều hết thảy trước mắt đều nói lên một điều rằng, chiến hỏa đã thực sự lan tới đây. Trên đại lục quốc lộ không ngừng có khinh trang kỵ sĩ thúc ngựa chạy như bay qua, bì giáp màu đỏ cho thấy đây là đội lính liên lạc; trong các lữ điếm ở bên đường đều có binh lính vận đồ nhung đi ra đi vào; xa xa đã thấy Sử Khảm Bố Lôi thành, đồng thời có thể chứng kiến các quân doanh được sắp xếp kéo dài liên miên bên ngoài thành. Theo chiến tranh dần leo thang, Trì công tước đại diện chop he bảo thủ lo lắng đế quốc gặp phải kẻ địch mạnh chưa từng thấy, bởi vậy thông qua đế quốc quân bộ không ngừng gia tăng áp lực lên Hồng Thạch đại đế, hy vọng có thể triệu tập được càng nhiều binh lực lũ lượt tham chiến. Dựa theo công văn mới nhất do Hồng Thạch đại đế ngự phê, 7 đại chiến khu của đế quốc đều đã tiến vào trạng thái chiến tranh ở cấp độ cao nhất. Trong những ngày này, quan chức tối cao của chiến khu kinh đô đế quốc và vùng lân cận là Trì Hàn Phong bá tước thừa lệnh đi trước đến Bắc Bộ liên bang, điều 10.000 bộ đội tinh nhuệ của Tuyết Nguyệt quân đoàn cưỡi thuyền tới chi viện cho đế quốc bản thổ. Cùng ngày, Thất Thải Long kỵ sĩ đoàn xếp hàng đầu trong 4 đại chiến khu của đế quốc phụng mệnh tập kết ở dưới thành Sử Khảm Bố Lôi. Sử Khảm Bố Lôi ngoại trừ 8.000 cận vệ quân bảo vệ hoàng thành ra, toàn bộ công tác điều động quân phòng ngự đều do kiếm sĩ doanh dưới quyền Bác Đắc Đặc Lạp Hoa hầu tước phụ trách tiếp quản. Ma Pháp lịch năm 4 những ngày lập đông, gió phương bắc từ Băng Tuyết đại lục xa xôi vượt qua đại dương rít gào kéo đến, đám người Hoắc Ân Tư từ xa trông thấy bên trong thành Sử Khảm Bố Lôi đã lất phất buông xuống trận tuyết đầu tiên trong năm nay, nhất định sắp tới sẽ là 1 mùa đông vô cùng lạnh lẽo.