Dong Binh Thiên Hạ
Chương 112 : Trường Ca Đương Khốc
“Hoắc Ân Tư, Ngả Mễ và Đại Thanh Sơn bọn chúng đâu?” Mạc Dã cùng Hoắc Ân Tư cũng không quá quen mặt nhau, Long từ trong đội người ngựa tiến ra.
“Long thúc thúc, bọn họ ở phía sau, sẽ lập tức tới đây ngay.” Hoắc Ân Tư cũng giống như Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, đều gọi bậc cha chú này là thúc thúc.
“Các ngươi đều thoát hiểm sao?” Lông mày Long nhíu chặt lại, hơi khom người tóm chặt lấy vai tiểu Ải nhân Long tương đối hiểu Hoắc Ân Tư, y là một tay Ải nhân chiến sĩ về mặt chiến kỹ có thể sánh vai với Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, vậy mà giờ hắn toàn thân sặc mùi máu tươi, trên chòm râu màu nâu còn vương vãi máu cùng những mẩu thịt vụn li ti chưa kịp tẩy rửa, sau lưng chiếc đại phủ màu lam gắn chặt bị những tảng máu thẫm đen đọng lại làm hủy hoại màu sáng bóng vốn có. Tương tự, phía trên tấm áo choàng màu nâu rủ xuống cũng bị mồ hôi ướt sũng làm ướt đẫm khắp lưng. Ở phía sau lưng hắn, các tiểu dong binh cũng không được như vậy, đa số người đều mang theo thương tích. Long cùng với Mạc Dã lập tức cổ họng tắc nghẹn.
“Ta… ta luôn ở đằng trước, Đại Thanh Sơn phụ trách mặt sau. Bất quá… Bạn gái Ngả Mễ bị trọng thương, Lôi Cát sư phụ cùng với Lục Nhi pháp lực đều dùng cạn hết cả, thương vong của dong binh đoàn, Đại Thanh Sơn hiểu rõ hơn.” Trong ánh mắt nâu lộ rõ đầy sự bất an, Hoắc Ân Tư cũng không biết nên nói gì cho phải. Từ đêm qua tới giờ, hắn hầu như không có thời gian hay nói chính xác hơn là không dám ngoái đầu lại nhìn những bệnh binh ở đằng sau.
Bạn gái của Ngả Mễ? Hai trung niên nhân nhìn nhau một chút, vẫn chưa từng nghe đến một nhân vật quan trọng tới mức như vậy, một cô gái có thể lọt vào mắt xanh của Ngả Mễ thì bất kể là về phương diện nào cũng sẽ không quá tệ, cô gái như vậy dưới sự bảo vệ của đám người Ngả Mễ mà vẫn còn bị trọng thương ư? Vậy những người khác…
Lúc này, trung quân cùng với cuồng thứu kiếm sĩ doanh đoạn hậu cũng lục tục kéo đến. Các tiểu dong binh lặng lẽ hãm trục bánh xe, đưa những người phụ trách chủ chốt từ bên trong như Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Lôi Cát, Trì Ngạo Thiên, Sa Nhược, Ba Nhĩ Ba Tư bước ra.
Long cùng Mạc Dã tiến về phía cả nhóm: “Đại Thanh Sơn, Ngả Mễ, Ba Nhĩ Ba Tư, các người đều tới rồi ư?” Trong giọng nói khẽ run run này, chẳng biết là sự vui sướng hay là lo lắng nữa.
Đại Thanh Sơn phần lớn thời gian là ở hậu quân, trên người cũng ít máu me hơn một chút, quẳng tấm chắn xuống đất: “Long thúc thúc, Mạc Dã thúc thúc, chúng ta đều đến rồi, có điều, Tiểu dong binh đoàn trận này tổn thất lớn quá… Rất nhiều anh em dong binh đều…” Nói tới đây thì cứ do do dự dự chẳng biết phải thế nào nữa.
So với Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn thì Long cùng Mạc Dã đều có kinh nghiệm sa trường phong phú hơn nhiều, từng vô số lần lướt qua mặt tử thần trên chiến trường, vốn quen với chuyện cứ trải qua mỗi trường đại chiến thì đều có chiến hữu từ nay về sau mãi mãi biến mất không còn bên cạnh mình nữa. Trong tình huống đó, bọn họ đối với chiến tranh cùng tử vong cũng không quá kinh ngạc, có điều, lần này thì khác… Bất kể là Mạc Dã hay là Long hay Ba Nhĩ Ba Tư phá vây mà ra, bọn họ lần đầu tiên lặng lẽ cầu nguyện không gặp phải trường hợp tử vong như vậy, bởi đại bộ phận những người trẻ tuổi vừa mới lao ra khỏi cửa tử đều là đám con cháu của bọn họ.
Bất kể là như thế nào, bọn họ cũng không hy vọng phải chứng kiến cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Đáng tiếc…
“Ca ca…” Tiếng khóc tê tâm liệt phế của một tiểu cô nương từ phía cuối đội ngũ truyền đến, âm thanh thê thảm bi thương khẽ động tới tầm mắt của mọi người.
Ở phía sau đội ngũ, một cô gái mặc ma pháp bào màu lam khóc rống lên gục bên chiếc cáng giản dị ló ra, ở trên chiếc cáng, dưới tấm chăn mỏng manh lộ ra khuôn mặt trắng bệch của một người trẻ tuổi. Bên cạnh cáng còn có 1 mục sự của Tiểu dong binh đoàn đang uể oải ngồi đó, biểu tình trên mặt cực kỳ ảm đạm.
“Ca ca, anh mở to mắt ra nhìn em đi…” Cô gái giật giật cánh tay của chàng trai, “Ca ca, anh không thể bỏ mặc em như vậy được… Anh hứa với ba mẹ là phải chăm sóc em cơ mà… Ca ca…”
Nhìn đám người Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn đều vây quanh lại, lão mục sư nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt: “Mới vừa rồi vẫn còn đỡ, còn bảo phải đi mua đồ ăn cho em gái hắn, ai ngờ… Ai biết được rằng… Lại nhanh như vậy.”
“Rốt cuộc là mất bao nhiêu người?” Long từng sống với lũ trẻ này suốt 2 năm, tình cảm là không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt được, giọng hắn rõ ràng là run rẩy.
Đại Thanh Sơn lặng lẽ đẩy mấy dong binh ra, ở phía sau bọn họ lộ ra mấy chục chiếc xe trượt tuyết, phía trên mỗi xe trượt tuyết đều có vài thi thể của các dong binh Tiểu dong binh đoàn tử vong.
Long cùng Mạc Dã cứ như thể lập tức già đi tới 30 tuổi. Long thân thể hơi lắc lư đi qua giữa đám xe trượt tuyết, hết sức cẩn thận như sợ làm kinh động thứ gì đó, miệng hắn lần lượt gọi tên các dong binh mà mình quen biết: “Lâm Đạt… Ước Sắt… Hán Ba… Y Lệ Sa… Tiểu Trung Tử… A Khải… lão tứ nhà Bá Minh…” Có lúc hắn ngồi xổm xuống cạnh thi thể các dong binh đưa tay vuốt mắt lại, những giọt nước mắt lã chã nhỏ xuống dưới.
“Long… Đừng gọi nữa, xin ngươi đấy…” Ba Nhĩ Ba Tư nghẹn ngào nói.
Cuối cùng khi đứng trước một cái xe trượt tuyết, thân thể Long đột nhiên run rẩy dữ dội: “Tiểu Đậu?”
Mạc Dã nghe thấy, không thể tin được nhìn chiếc xe trượt tuyết trước mặt Long, lảo đảo bước tới ấn Long ngồi xuống, Ba Nhĩ Ba Tư cũng bước ra đằng sau: ở phía trên xe trượt tuyết có 1 nam hai chừng 14, 15 tuổi đang say ngủ, một bàn tay nắm chặt đại kiếm bên cạnh, tay còn lại nhét vào trong ngực áo, trên khóe môi vẫn còn vương 1 dòng máu, mình phủ lên 1 tấm chăn màu đen.
Nam nhi khi rơi lệ sẽ không lên tiếng, hay là chưa tới lúc thương tâm?
Ba đại nam nhân trong mắt đồng thời đẫm hơi nước, nước mắt tí tách nhỏ xuống xe trượt tuyết.
Tiểu Đậu? Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư lòng như bị dao cứa mạnh, 3 nam hài đồng thời nhớ lại mùa thu 3 năm trước, ở ngoài cửa tây Băng Phong bảo lũy của họ, Mạc Dã hướng về phía một căn phòng nhỏ lụp xụp gọi lớn: “Tiểu Đậu.”
Một chú bé chừng hơn 10 tuổi bước ra, trông thấy bọn họ, trên mặt nở nụ cười tươi rói, ân cần thăm hỏi các bậc cha chú của mình: “Mạc thúc thúc, Ngũ Lan Phu thúc thúc, Ba Nhĩ Ba Tư thúc thúc, xin chào các bác.”
Còn nhớ khi ấy Mạc Dã đã ngồi xổm xuống ôm lấy chú bé Tiểu Đậu này. “Mẹ cháu đâu?”
Nhớ lúc đó Tiểu Đậu còn duỗi tay ra vuốt trường kiếm sau lưng Mạc Dã, “Mẹ đi làm công cho nhà người ta rồi.” Mặt lộ ra biểu tình hâm mộ.
Còn nhớ khi ấy Ngũ Lan Phu lo lắng nhìn mái nhà lợp bằng cỏ tranh bị gió thốc liêu xiêu: “Mùa đông sắp đến rồi, mẹ cháu có nói khi nào thì sửa lại phòng không? Cứ như thế làm sao vượt qua nổi mùa đông.”
Chú bé nhỏ kia đáp cực kỳ khẽ: “Mẹ cháu nói: mỗi năm gian khổ thì năm sẽ qua, mỗi tuổi gian nan thì tuổi sẽ trưởng thành, chờ tới khi con trưởng thành thì sẽ ổn.”
Đại Thanh Sơn rốt cuộc cũng không thể khống chế nổi, che miệng ngồi xổm xuống, trên bờ vai mái tóc đen bị gió thổi tung lên nhè nhẹ, cúi đầu thút thít khóc. Ngả Mễ trong lòng cũng không biết là tư vị gì, cho tới giờ hắn mới biết, đại kiếm sĩ tên là Á Tắc vốn ít nói này chính là Tiểu Đậu 3 năm về trước. Còn nhớ có 1 lần mình cùng nói chuyện phiếm với các dong binh, còn thuận miệng nhắc lại chuyện về Tiểu Đậu, lúc đó Á Tắc cũng đứng ở bên cạnh, nhưng nó chẳng có biểu hiện gì cứ như thể đang nghe lại chuyện cũ của người khác vậy. Hảo huynh đệ thật tốt đấy, chưa bao giờ từng đến nhận mặt Ngả Mễ, lại càng chưa bao giờ thích thể hiện bản thân ở trước mặt người khác.
Mạc Dã chậm rãi đem cánh tay trong lồng ngực Đậu Đỏ rút ra, tiếng khóc nghẹn ngào đột nhiên chuyển thành tiếng khóc rống thảm thiết, trên cánh tay trắng trẻo của chú bé còn nắm chặt 1 chiếc kèn bằng xương sư tử biển, một đầu kèn còn buộc chặt một sợi dây màu đỏ đeo ở trên cổ. Long cùng với Ba Nhĩ Ba Tư đều biết chiếc kèn này, đó là vào 5 năm trước, trong 1 trận chiến xung đột tại biên giới, Mạc Dã đã thu được chiến lợi phẩm từ trên người 1 binh sĩ Cáp Mễ Nhân. Sau đó rất lâu, Mạc Dã khi đó còn chưa kết hôn, vô cùng yêu thương Tiểu Đậu, bèn đem 1 thanh đao nhỏ bằng thép giũa lên chiếc kèn để gây sự chú ý, vừa làm việc vừa luôn mồm làu bàu phải đem nó cho Tiểu Đậu, mọi người còn hay nói đùa rằng, sau này nếu Mạc Dã có con gái, thì nhất định sẽ kén Tiểu Đậu làm rể…
Mạc Dã kéo mạnh thi thể Tiểu Đậu từ trên cáng ôm vào lòng, tất cả mọi người đều kinh hô lên 1 tiếng, Mạc Dã cúi đầu nhìn thoáng qua, suýt chút nữa thì hôn mê bất tỉnh: Tiểu Đậu trong lúc đột kích vào thiên nhân đội của Mai Lâm, bị lang nhân xảo diệu tạo thành trận đồ hình vảy cá ám sát, trong trận đột kích ấy, mỗi dong binh ngã xuống trên người ít nhất đồng thời bị 4 lưỡi loan đao sắc bén cắm vào ―― Loan đao hình bán nguyệt của lang nhân hầu như cắt đứt thân thể của Tiểu Đậu, nội tạng sắp đứt còn lòng thòng thò ra từ trong bụng, máu sau khi chảy hết, để lộ ra khung xương trắng bệch.
Phạm tử tước cùng mấy chục quý tộc đứng từ đằng xa đã trông thấy tất cả, mũi cũng sụt sịt, Phạm tử tước lặng lẽ bước tới, vỗ lên vai Long còn đang run rẩy: “Người, chi bằng đem chôn đi để họ được yên nghỉ.”
Một đống xe trượt tuyết được tập trung lại, ngoài thi thể của bộ tộc Thảo nguyên tinh linh được đem đi xử lý riêng, một số vị mục sư lớn tuổi dùng vải bố cẩn thận lau máu trên mặt các thi thể, cứ mỗi lần bước qua 1 thi thể, bọn họ lại cúi đầu vịnh xướng an linh khúc của Thần Thánh giáo đình: “Linh hồn thánh khiết hãy trở về với cõi niết bàn xa xôi…”
Long từ trong bọc lôi ra 1 cái bình bằng xương, từ bên trong đổ ra 1 ít bột tự cháy, vừa khóc vừa vãi lên thi thể lũ trẻ, sau đó màu đỏ bùng lên trên các thi thể, toàn bộ các xe trượt tuyết đều hóa thành 1 đám hỏa cầu.
Dưới ngọn lửa hừng hực, một đám sinh mệnh từng tràn sinh khí sung mãn biến ảo thành một đám khói nhẹ nhàng lượn lờ trước mắt ―― Trên trời chẳng lẽ thực sự có thiên đường sao? Tử thần điện liệu có thu nạp những linh hồn dũng sĩ thuần khiết vì đồng bọn mở ra một con đường máu, dùng tính mạng của mình đổi lấy sinh mệnh cho đồng chí này không?
Mạc Dã 2 tay nắm chiếc kèn nhỏ, đầu kèn áp vào miệng, tiếng khóc nức nở theo tiếng kèn truyền ra ―― Điệu kèn mà Mạc Dã thổi chính là một khúc hết sức quen thuộc đối với binh lính Bắc bộ liên bang, nghe nói là được lưu truyền từ Cáp Mễ Nhân tới. Khúc này được sử dụng nhiều nhất trong các nghi thức tế điện của người Cáp Mễ Nhân, đại bộ phân lính biên phòng sau chiến tranh đều từng chứng kiến cảnh người Cáp Mễ Nhân ngồi ôm thi thể huynh đệ không hề nhúc nhích, miệng ngâm nga ca khúc này.
Mới đầu, khi ngọn lửa bắt đầu bùng lên, khúc ca uyển chuyển ngân nga tựa như đang nhắc lại những kỷ niệm cũ với bạn bè, tiếp đó, làn điệu réo rắt như khóc như than kéo dài cho tới hết bài. Chiếc kèn trong tay Mạc Dã chính là loại kèn được người trong quân đội cải biến từ kèn của những người hát rong mà thành. Xương sư tử biển cứng rắn lại càng làm tăng thêm độ thê lương trong khúc hát của những người hát rong.
Long cùng Ba Nhĩ Ba Tư trong ánh mắt đều ánh lên ngọn lửa đỏ phừng phừng, theo tiếng kèn, họ cùng hát lên khúc bi ca của người Cáp Mễ Nhân ―― Thời khắc này, trong đầu Long cùng Ba Nhĩ Ba Tư đều đồng thời nhớ tới hình ảnh người lính Cáp Mễ Nhân ngơ ngác bất động đắm chìm trong nỗi đau khi ôm thi thể của đồng đội, có lẽ, cảm giác của bản thân trong lúc này cũng giống như thế.
Huynh đệ,
Ngươi là cánh tay thân thiết của ta,
Ngươi nói, cùng sánh vai chúng ta có thể bước lên những chặng đường xa hơn;
Huynh đệ,
Ngươi là ý chí, là biển rộng,
Ngươi nhớ không, biết bao đêm chúng ta cùng đắp chung chăn;
Huynh đệ,
Thân hình ngươi là ngọn núi cao,
Ai bảo ngươi dùng ngực mình ngăn cản lợi kiếm đâm tới;
Huynh đệ,
Ngươi hóa thành rừng cây, biển rộng, núi cao.
Có cảm thấy nỗi bi thương mà ta không thể nào xóa đi được.
Huynh đệ, ngươi ở trên thiên đường có tốt không?
… Đoạn phía sau là ngôn ngữ cổ của người Cáp Mễ Nhân, trừ một số vị tế tự của Cáp Mễ Nhân ra, đa số người không thể hiểu được chính xác hàm nghĩa của những lời này.
Làn điệu kết thúc, chiếc kèn màu trắng vẽ nên một đường con chuẩn xác dừng trên chiếc xe trượt tuyết của Tiểu Đậu, ngọn lửa đột nhiên bùng lên rất cao hân hoan đón lấy đồ tế mới.
Ma Pháp lịch mùa thu năm 4, trong chiến dịch được người đời sau xưng tụng là Tây Lâm đảo thành danh chiến, Tiểu dong binh đoàn gặp phải sự đả kích lớn chưa từng thấy kể từ ngày thành lập cho tới nay.
Cụ thể:
Tổng nhân số Tổng bộ của Tiểu dong binh đoàn gồm có 623 người. Trong đó, Đại kiếm sĩ doanh tổng cộng 302 người, Trở kích kiếm sĩ doanh 90 người, Ma kiếm sĩ doanh 60 người, Cuồng thứu kiếm sĩ doanh 112 người, Cung tiễn thủ doanh 52 người, lãnh đạo phụ trách chủ chốt 7 người. Tham gia vào trận chiến lần này tổng cộng có 601 người, 22 người còn lại đóng ở các Thụ ốc tửu quán trên Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục.
Tổng kết lại, tổng số dong binh bỏ mình là 176 người, trong đó Đại kiếm sĩ doanh 126 người, Trở kích kiếm sĩ doanh 24 người, Ma kiếm sĩ doanh 12 người, Cung tiễn thủ doanh 14 người.
Số người bị thương: 384 người, trong đó, 45 người vĩnh viễn phải rời bỏ chiến trường.
Trải qua một trận xung đột quy mô nhỏ, tỷ lệ thương vong lên đến 80%, nếu dựa trên con số này mà nói, Tiểu dong binh đoàn dù thắng thì cũng chỉ có thể xem là thắng thảm mà thôi.
Người đời sau, thường đem tổng tỷ lệ thương vong đạt đến trên 60% gọi là: “Tây Lâm đảo thức thắng lợi”, bất cứ kẻ nào cũng không thể vượt qua được 2 trận Tây Lâm đảo thức thắng lợi, cho dù có mọc thêm 2 cái đầu rắn đuôi chuông đen cũng không thể làm được.
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
392 chương
14 chương
871 chương
31 chương
34 chương