Dong Binh Thiên Hạ

Chương 105 : Sinh Tử Nhất Thuấn

Nhìn hỏa trận đằng xa, 1 thiên nhân đội hy sinh đã tạo ra cơ hội cho chủ soái bên địch tranh thủ điều binh khiển tướng, sắc mặt Ngả Mễ bỗng trở nên trầm trọng hẳn. “Hoắc Ân Tư ―― tiên phong xông vào cánh phải, 2 khúc đại kiếm sĩ ở trung quân cùng ta đánh về bên trái ――” Đó cũng là 1 trong các cách, nếu hướng chính bắc không thể đột kích nổi, vậy liền lập tức chuyển thành phá vây bên cánh trái, nơi đó hẳn là điểm đồn trú của quân tinh nhuệ khu vực Sư Tử hà, cho dù địch nhân có chặn đường thì cũng không thể mai phục quá nhiều được, dù sao thì bọn chúng cũng phải lo phòng ngự quân tiếp viện từ Sư Tử hà tới tiếp ứng. Giữa bạo phong tuyết, địch nhân hẳn là sẽ không thể nhanh chóng tiến hành xoay chuyển trọng điểm phòng ngự như vậy được. Đại kiếm sĩ tàn dư của đội tiên phong lập tức nhập vào cánh phải của trung quân, 2 khúc trưởng vừa rồi phụ trách đoạn hậu theo sau Ngả Mễ lập tức dẫn theo 50 đại kiếm sĩ bản bộ hành quân hướng về phía bên cánh phải, cách đó không xa là 1 con hỏa long đang chặn đường. Có thể nhận thấy rõ rằng. địch nhân cũng vừa mới phóng như điên tới đây. Trong việc chạy bộ thì binh sĩ lang nhân trang bị nhẹ hẳn nhiên đã chứng tỏ được năng lực điền kinh vĩ đại của chúng, toàn bộ chiến trận được lập thành đều không ngoại lệ, toàn bộ đều là binh lính lang nhân. Toàn bộ đuốc trong tay các lang nhân được ném về phía trung tâm chiến trường, 2 phe căn bản là không hề dừng bước, gào thét xông thẳng vào nhau. “Băng tuyết phong bạo!” Ngả Mễ đã lâu không sử dụng tới, ma pháp cấp 2, Băng Nhận sau khi trải qua quá trình ma luyện với tinh linh cấp cao, ở trong tay ma pháp sư cấp 1 huyễn hóa ra lực lượng trước nay chưa từng có. Tiểu thuẫn trong tay binh lính lang nhân không thể bảo vệ được phía dưới chân ―― Băng Tuyết Phong Bạo là 1 loại ma pháp vô cùng thực dụng, lực công kích mặc dù không mạnh, song lại không ngừng hình thành nên những lớp băng phủ lấy chân của đông đảo lang nhân, đám binh lính đang vây quanh phía sau tức thì nhốn nháo cả lên. Hoắc Ân Tư cùng với trung quân cũng ngay lúc đó ập vào, lúc này trở kích kiếm sĩ đã trở thành chủ lực chiến tranh, đâm chém trong khoảng cách ngắn là sở trường của bọn họ, cứ mỗi đại kiếm sĩ ngã xuống là lại lập tức có trở kích kiếm sĩ bổ sung vào, hắc kiếm dài mỏng xuyên qua đại kiếm sĩ uốn lượn đâm vào khe hở của tiểu thuẫn, máu tươi tức thì từ lưỡi kiếm phun ra. Sợ địch nhân không chết, áp dụng bài học chuyên môn do Trì Ngạo Thiên phụ trách, toàn bộ kiếm sĩ tại thời điểm rút kiếm ra khỏi cơ thể địch nhân đều ra sức giật mạnh qua vai. “Ngả Mễ ――” Đại Thanh Sơn vừa rồi còn chưa kịp hạ xuống mặt đất đã phi thẳng tới, hắn kéo giật tay Ngả Mễ lại, phía sau các kiếm sĩ nhanh chóng bổ khuyết vào ví trí trống mà Ngả Mễ lưu lại: “Tình hình không ổn! Hiện tại đang có 2 đội ngũ xông đến chỗ này!” Ngả Mễ lắp bắp kinh hãi, địch nhân sao lại phản ứng nhanh như vậy được, bèn dùng huyền phù thuật bay lên không mới phát hiện ra, quả thực, chẳng những có 2 nhánh hỏa long mạnh dị thường đang xông tới đây, ngoài ra còn có cả những con hỏa long khác như lồng sắt vây bọc 4 phía đông, tây, nam, bắc, cũng đang tiến về phía này. Nếu chỉ đếm sơ sơ số lượng đuốc, thì mỗi con hỏa long đại khái có khoảng 500~1.000 người. “Ngả Mễ!” Thân thể Oánh còn chưa kịp hồi phục như cũ, Ngả Mễ bố trí cho nàng khởi hành ở giữa trung quân, “Ở bầu trời phía tây bắc có 1 nhóm hỏa cầu không ngừng lay động, đã khoảng nửa ngày nay rồi.” Cách Nhĩ Tô vừa vặn chỉ huy tinh linh cung tiễn thủ chạy tới, nghe được lời nói của Oánh lập tức ngoái đầu nhìn về phía tây bắc, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đoàn trưởng, đúng là ở nơi đó có hỏa cầu!” Ngả Mễ sau khi hạ xuống bèn cùng Đại Thanh Sơn đưa mắt nhìn nhau, cả 2 đều từ trong mắt đối phương nhận ra sự khiếp sợ cùng kinh hãi. Mặc dù bởi đặc thù chủng tộc, bọn họ không thể trông thấy sự việc ở phía tây bắc, song lúc này tất cả đều nói lên rằng, tướng lãnh của địch đang điều khiển toàn cục. Hỏng rồi, nếu là như vậy, phen này Tiểu dong binh đoàn hầu như không có cơ hội thoát ly khỏi lao tù! Phía Tây Bắc, trên sườn núi Hố Lưu Đáp đã dựng 1 cái đài gỗ cao khổng lồ, bạo phong tuyết ở phía đông cũng không thể ảnh hưởng được tới đây. Đạt Hải Nặc đang cùng vài quan quân cấp cao của Thống soái bộ quân chinh tây ngồi trên đài cao uống trả. Do cũng là nhân loại nên hắn cũng không thể trông thấy ở phía đông đang xảy ra chuyện gì, có điều hắn biết việc này cũng chẳng ảnh hưởng tới thắng lợi cuối cùng của cuộc chiến. Từ 7.000 lang nhân chọn lựa ra 3 tên có thị lực cao nhất chăm chú quan sát tình hình phát triển chiến cuộc ở đằng xa, rồi chỉ huy 5 chiếc đèn lồng màu đỏ to lớn trên đài cao để báo hiệu vị trí hiện tại của địch cho các thiên nhân trưởng. Đạt Hải Nặc chậm rãi gạn gạn lá trà trong tách, hương vị trà trong tách quả thực là không tệ, nhất là đối với người đã có tuổi. Có thể nhìn thấu ý đồ đột vây của địch nhân, từ đó khống chế được toàn cục, cảm giác thật sảng khoái. Trận này mặc dù không phải hao tổn quá nhiều tâm tư, song cái kiểu dồn ép cường địch lại một góc để từ từ tiêu diệt thì quả thực là 1 dạng hưởng thụ nhất định không thể bỏ qua. … Tiểu dong binh đoàn vẫn đang xung phong đột kích về phía binh lính lang nhân, bất kể là đại kiếm sĩ, ma kiếm sĩ hay trở kích kiếm sĩ về mặt năng lực của từng binh sĩ đều hơn xa binh lính lang nhân. Trong tình huông nhân số cơ bản là tương đương, vị trí trung tâm của địch sẽ bị đánh chiếm rất nhanh. Chủ tướng địch so với các chủ tướng bên này rõ ràng là cũng không bằng, trong tình huống nhân số chiếm ưu thế mà cũng không lựa chọn sử dụng trận hình mềm mại để hấp thu đợt công kích. Có điều, bất kể là chủ tướng địch có yếu đến đâu đi chăng nữa, 1 cai đầu dài của thiên nhân đội lang nhân cũng không để mặc cho chiến sĩ của Tiểu dong binh đoàn chém, phỏng chừng cứ chém xong được 1 trận hình phòng ngự thì hỏa long ở đằng xa sẽ lại hình thành nên 1 trận hình mới. Hơn nữa, những binh chủng trang bị nặng như bán thú nhân, hùng nhân cũng sẽ lại xuất hiện trong số đó. Giữa bạo phong tuyết cuồng loạn, Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn trán đều toát mồ hôi lạnh. “Lục Nhi, Lục Nhi đâu?” Ngả Mễ nhanh chóng bổ nhào về phía xe trượt tuyết tại trung quân. Thò ra ngoài tấm chăn trên chiếc xe trượt tuyết lớn nhất, Lục Nhi với sắc mặt cực kỳ không ổn đang nằm ở trên đó. Ngả Mễ lòng nhói đau, suốt 10 ngày qua đã bắt tên tiểu tử kia mệt muốn chết rồi. Không ngừng phóng ra ma pháp cấp 3, 4 không hạn chế, cuối cùng lại phóng ra 1 ma pháp lĩnh vực, nếu không phải là Thần thánh cự long thì e rằng đã bị cạn khô từ lâu rồi. Bên cạnh không ngừng chuyển tới các tiểu dong binh bị thương cùng tử vong, máu rất nhanh chóng khoác tấm xiêm y màu đỏ lên đại địa. Gánh chịu 2 cơn đau ập tới này ―― Ngả Mễ tay run rẩy, khẽ vỗ nhẹ lên người Lục Nhi: “Lục Nhi, Lục Nhi, ngươi còn đứng dậy được không? Chúng ta cần sự hỗ trợ của ngươi.” Lục Nhi chậm rãi mở to mắt, xiêu vẹo từ trên xe trượt tuyết đứng dậy, đầu uể oải gục xuống, cánh thõng trên mặt đất. “Lục Nhi, nhìn phía tây kìa, mấy ngọn đèn kia đang uy hiếp chúng ta, nếu không cho chúng biến mất, thì tất cả mọi người chúng ta… Ngươi có hiểu không?” Ngả Mễ áp sát mặt vào mặt Lục Nhi, nước mắt đau lòng tức thì rơi lã chã! Tình hình lúc này đã chẳng cần Ngả Mễ phải nói nữa, trước mắt đầy rẫy chiến sĩ nằm trên xe trượt tuyết đã thuyết minh hết thảy ―― Từ lúc Lục Nhi gia nhập dong binh đoàn, còn chưa từng chứng kiến nhiều dong binh tử trận và bị thương đến như vậy. Tiểu Thần thánh cự long vận sức dùng chi trước đặt lên vai Ngả Mễ, định bay lên bầu trời, song vừa mới cất cánh khỏi mặt đất đã lại ngã phịch xuống, đầu vùi sâu trên nền tuyết trắng phủ đầy bông tuyết giăng giăng. Ngả Mễ hít một hơi thật sâu, xem ra, thực sự là… Trời diệt Tiểu dong binh rồi! Lại hít sâu thêm 1 hơi nữa, tiếp đó phóng thích ra ma pháp khuếch đại âm thanh giấu đi nước mắt lưng tròng: “Hoắc Ân Tư, chỉ huy bộ đội đột kích dọc theo bờ sông phía đông, nếu thật sự không được thì quay về Tây Lâm đảo hoặc là rút lui đến Tu Tư đế quốc.” Lúc này, chỉ còn lại duy nhất lối này là xem ra còn có thể có sinh lộ, bờ Sư Tử hà cỏ lau mọc thành bụi, có thể trợ giúp cho Tiểu dong binh đoàn ngăn trở binh lính trang bị nặng của địch, hơn nữa, tấn công trong phạm vi hẹp, có thể sẽ trở thành một mũi dùi đục thủng vòng vây! “Từ từ đã, Ngả Mễ!” Oánh đứng ở bên cạnh, trong mắt nước mắt không ngừng tuôn ra. “Để ta đi thử xem, ta muốn cưỡi 1 con cuồng thứu nhỏ, đi hạ những chiếc đèn lồng trên bầu trời kia xuống.” “Oánh Oánh, không được đâu, cuồng thứu ban đêm chẳng khác nào kẻ mù, nhìn không ra bất cứ thứ gì, chi bằng để ta bố trí cuồng thứu đại đội xuất ra 1 đội đi đột kích.” Ngả Mễ nhẹ nhàng kéo thắt lưng Oánh lại. “Để ta thử xem, tinh linh chúng ta có thể lợi dụng 1 loại ma pháp cơ bản nhất, câu thông với động vật, có thể tiến vào thế giới của chúng, mượn ánh mắt bọn chúng để trông thấy quân địch từ đằng xa. Có lẽ, làm ngược lại, để cho cuồng thứu trông thấy cảnh tượng qua ánh mắt ta cũng có thể được.” Cô gái tinh linh cố chấp nhìn Ngả Mễ, môi dưới run lên nhè nhẹ. “Thật không?” Ánh mắt Ngả Mễ đột nhiên sáng rực lên: “Thật sự có thể làm được sao?” “Để ta thử xem!” Bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của Oánh nắm chặt tay Ngả Mễ, giọng nói dịu dàng ấm áp cất lên: “Ngả Mễ, ôm ta đi, có được không?” Tại sao tay nàng lại lạnh đến như vậy? Ngả Mễ lòng tan nát, hồn phiêu lạc cuốn theo chiều gió. Ngả Mễ biết, cũng giống như toàn bộ binh lính của Pháp Tây Tư đại lục, Oánh đến từ Tinh Linh sâm lâm cũng căn bản chưa từng gặp cảnh băng thiên tuyết địa như thế này, giữa thời tiết lạnh như băng làm sao có thể phát huy được? Địch nhân sao có thể để cho nàng dễ dàng tiếp cận, quân địch đa mưu túc trí như vậy làm sao lại có thể không bố trí phòng thủ được? Lần này đi, sợ rằng… Không bao giờ… Nhìn ánh mắt các dong binh ở bên cạnh, Ngả Mễ ra sức ôm chặt lấy vòng eo thon của Oánh, trong gió lạnh thân thể mềm mại của nàng đang lạnh đến phát run lên. Môi Ngả Mễ dán chặt vào bên tai nàng: “Bảo bối, bất kể là có thành công hay không, ta cũng sẽ đợi nàng quay về, hứa với ta đi.” “Ngả Mễ, ta yêu chàng… Yêu suốt cuộc đời này.” Cô gái áp chặt khuôn mặt vào tấm áo trắng của Ngả Mễ, mái tóc màu đen dài bay phất phơ trong gió, nàng cẩn thận lau khô nước mắt trên áo, gỡ tay Ngả Mễ ra, từ sau lưng 1 đại kiếm sĩ cởi ra 1 con cuồng thứu nhỏ vừa mới đến tuổi trưởng thành, xoay người cưỡi lên lưng cuồng thứu, giữa cuồng phong, lông thứu dựng đứng hết cả lên. “Đi ――” Tiểu cô nương cắn chặt làn môi trắng bệch đã đóng băng, ra sức kéo nhẹ vào bộ dây cương buộc bên miệng cuồng thứu. Sau 1 thoáng chần chừ, cuồng thứu cũng vỗ cánh chạy đà mấy bước rồi lao về phía bầu trời đêm. Trên không trung, cứ mỗi lần cuồng thứu lay động ở trong gió là lại 1 lần khiến cho tim Ngả Mễ đập nhanh hơn: “Oánh Oánh, nàng phải trở về đấy, nếu không…” Lời nói nuốt vào trong miệng, bất kể là Oánh ở trên trời hay là Đại Thanh Sơn đứng bên cạnh, thậm chí là các dong binh nằm dưới đất cũng biết ―― đồng sinh cộng tử. Khác với đại đa số những người yêu nhau khác, tình cảm giữa Ngả Mễ cùng với Oánh cho tới giờ vẫn được bao bọc trong 1 trạng thái cực kỳ vi diệu. Oánh từ nhỏ đã không có tình thương thực sự của cha, sau khi gặp Ngả Mễ, chẳng những coi hắn là bạn trai mình, là chồng tương lai, mà trong tiềm thức, Oánh còn coi Ngả Mễ với hàng tá kinh nghiệm xã hội như cha mình, cho nên, trong bức thư đầu tiên viết cho Ngả Mễ mới vô ý thức viết: “Ta rất muốn rất muốn tài bồi hạt mầm nhỏ này thành 1 cây đại thụ cứng rắn để có thể chấp nhận chủ nhân là huynh.” Tương tự, Ngả Mễ từ nhỏ sống cùng ông nội. Ông nội, Trì Hàn Phong, Lôi Cát, Đại Thanh Sơn cùng những người sau này có ảnh hưởng rất lớn tới hắn như A Phong, lão Lạc Khắc, đều là nam giới, xung quanh hắn hầu như chưa từng tiếp xúc với nữ giới bao giờ ―― cho nên bản năng hắn vẫn cự tuyệt các cô gái. Trong toàn bộ sinh hoạt cuộc sống của mình, hắn luôn là người nhỏ tuổi nhất, cho tới khi cùng Oánh kết giao, tiếng sét của thần ái tình bổ xuống đã kích thích sợi tơ chôn dấu sâu thẳm nhất trong lòng hắn. Ngả Mễ căn bản chưa từng thực sự thể nghiệm qua tình yêu nam nữ, sau khi bị Oánh tác động thật sâu vào trong thâm tâm thì đồng thời, cũng coi cô gái nhỏ xinh đẹp, nhu nhược, từ nhỏ đã không được hưởng hạnh phúc chân chính này như đứa con để mình che chở, yêu thương; lúc Oánh “hung tợn” buộc hắn phải đi cạo sạch râu, buộc hắn tắm xong phải lau khô tóc, buộc hắn sáng phải ăn cơm sớm hơn, những lúc đó, Oánh lại xuất ra một thứ tình yêu mà Ngả Mễ chưa từng được trải qua ―― tình thương của mẹ. Lại trải qua khảo nghiệm sinh tử của Trạm Lam Vẫn Thạch cự kiếm, Oánh cơ hồ là sử dụng tính mạng của mình để đổi lấy sự thoát hiểm cho Ngả Mễ. Tất cả những thứ tình yêu ấy cùng đan xen, ngưng tụ vào nhau tại 1 chỗ, hay nói 1 cách chính xác hơn là: hỏi thế gian, tình là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết… Đại Thanh Sơn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn chạy qua bên Cách Nhĩ Tô lớn tiếng hỏi: “Anh mau bố trí vài cung tiễn thủ trang bị nhẹ, cùng cưỡi cuồng thứu đi phá hỏng hệ thống chỉ huy của địch đi.” Một màn vừa rồi, Cách Nhĩ Tô cũng trông thấy, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Phó đoàn trưởng, nếu có thể mà nói, ta căn bản sẽ không để cho 1 nữ tinh linh vừa mới trưởng thành đi hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm này! Chúng ta là Thảo nguyên tinh linh. Ma pháp cơ sở của Sâm lâm tinh linh là khác biệt so với 6 hệ ma pháp – là tinh thần hệ ma pháp. Còn Thảo nguyên tinh linh chúng ta, bởi vì nguyên nhân địa lý, cho nên ma pháp cơ sở của chúng ta là phong hệ ma pháp.” Sau khi nhìn bầu trời đêm nuốt chửng lấy bóng dáng người yêu, Ngả Mễ trong tay Băng Nhận lại huyễn hóa ra thành quầng sáng, xông thẳng vào trận địa địch, nước mắt trên mặt, máu, tuyết cùng hòa vào một chỗ.