Dong Binh Thiên Hạ
Chương 101 : Thời Cơ Thoát Khốn
Đối với người bình thường mà nói, bên ngoài không có viện binh, bên trong không có ưu thế về mặt binh lực, tử thủ trên một hòn đảo nhỏ, nếu phải bảo đảm sĩ khí không bị lung lay, hầu như là không có khả năng. Dong binh vương Ngả Mễ thì lại khác. Đương nhiên, nếu như trong mọi tình huống vẫn cứ khăng khăng phải tử thủ cho đến sơn cùng thủy tận, như vậy đã chẳng phải là Ngả Mễ nổi danh khối óc vàng nữa rồi.
―― Dong binh vương – Thành danh chiến nghiên tập
Tại cổng doanh trại của Tiểu dong binh đoàn có dựng một tấm ván gỗ thật lớn, phía trên viết tên toàn bộ chiến sĩ của Tiểu dong binh đoàn, phía dưới tên là công huân trong chiến dịch lần này. Mỗi lần giết chết 1 địch nhân, bắt được 1 địch nhân, đánh bị thương 1 địch nhân, đều thể hiện rõ trên tấm ván gỗ này.
Ở phía trên cùng của tấm ván gỗ là bức họa hình 2 thanh trường kiếm giao nhau, phía dưới viết “Tiểu dong binh đoàn dũng sĩ bảng”, một câu mà chẳng cần phải nói, toàn bộ chiến sĩ của dong binh đoàn đi ngang qua chỗ này đều có thể hiểu được, mỗi người còn cách 2 thanh thần binh lợi khí này bao xa nữa ―― Dù sao thì đội trưởng cũng đã tuyên bố, một khi chiến dịch chấm dứt sẽ lập tức bắt đầu chia của. Mỗi cá nhân trong lòng đều phát sốt lên.
“Tiểu dong binh đoàn dũng sĩ bảng” từ ngày được sinh ra, theo lực ảnh hưởng của Tiểu dong binh đoàn, xếp hạng trước tiên dựa vào uy danh của dũng sĩ, dần dần từ Tiểu dong binh đoàn khuếch tán ra, đầu tiên là dong binh giới, tiếp đến là các quốc gia, sau đó là toàn bộ đại lục, cuối cùng là vượt qua cả Long, Nhân, Ma tam giới. Thứ hạng trên bảng này ảnh hưởng đối với Tiểu dong binh đoàn không chỉ ở chỗ xếp hạng các dũng sĩ. Binh lính bình thường, nếu qua mỗi lần chiến dịch không lập được nhiều công trạng bằng các đồng chí ngang hàng với mình, thì không còn nghi ngờ gì nữa – là một sự sỉ nhục đối với bản thân. Bởi vậy, theo thứ tự xếp hạng trên bảng này, tướng quân có mục tiêu so tài của tướng quân, binh lính có đối thủ cạnh tranh của binh lính.
Đến lúc này, đã không thể giấu diếm gì đối với binh lính của dong binh đoàn nữa, Ngả Mễ bố trí các doanh trưởng của Kiếm sĩ doanh chia ra làm công tác động viên các chiến sĩ trong doanh.
Tại Tiểu dong binh đoàn nơi tinh vân hội tụ, ngay trong cách động viên của các đoàn trưởng cũng có phong thái hoàn toàn khác nhau.
Tập hợp nhanh nhất chính là Đại kiếm sĩ doanh, đám người gồm toàn những đại kiếm sĩ bưu hãn đông nghịt đứng chật nửa trường thao diễn, Hoắc Ân Tư một tay nắm chiến phủ màu lam, một tay vuốt vuốt chòm râu.
“Các dũng sĩ!” Chiến phủ to lớn bổ thật mạnh xuống đất: “Đối mặt với cường địch, đối mặt với một đại lục từ bên ngoài đến tập kích chúng ta, trận chiến ngày hôm qua đã chứng minh rằng, Tiểu dong binh đoàn chúng ta có sức mạnh chiến đấu cực kỳ lớn, hiện tại, ta muốn hỏi: Các ngươi có sợ không?!”
“Không hề!” Dưới trường các Đại kiếm sĩ đồng thanh hô vang.
“Đại kiếm sĩ doanh chiếm tới hơn nửa nhân số của dong binh đoàn, ta hy vọng, ta rất tin tưởng, tại bảng xếp hạng dũng sĩ sau chiến tranh, trong Đại kiếm sĩ doanh sẽ có dũng sĩ vô địch ít nhất cũng giành được 1 thanh thần binh lợi khí, tiếp nối thần thoại vô địch của chúng ta.”
Hoắc Ân Tư dùng ngữ khí trào dâng tiếp tục kích thích không khí tại trường.
“Thân là đội trưởng, ta không thể dễ dàng tha thứ nếu sau khi chiến tranh kết thúc, tập thể của chúng ta để tuột mất vinh dự, nếu mà như vậy, ta đề nghị toàn thể chiến sĩ của Đại kiếm sĩ doanh cùng tự sát để chấm dứt nỗi sỉ nhục phải hứng chịu ―― Anh dũng giết địch, sáng tạo thần thoại bất bại!”
“Anh dũng giết địch, sáng tạo thần thoại bất bại!”
Có thể thấy rằng, đối diện với Đại kiếm sĩ doanh vốn nổi tiếng về sự dũng mãnh, những khẩu hiệu kích thích này của Hoắc Ân Tư tương đối là hữu hiệu, hơn 300 thanh trường kiếm khổng lồ bạt vỏ mà ra, kiêu hãnh giương lên, trường kiếm như tuyết, kiếm khí đầy trời.
Đội tiếp theo tập hợp tiến vào sân chính là Trở kích kiếm sĩ doanh dưới trướng Trì Ngạo Thiên, để đảm bảo thân thể linh hoạt, Trở kích kiếm sĩ doanh là nhóm mặc ít giáp nhất trong số 4 đại kiếm sĩ doanh, trang phục bằng vải bố màu đen, bên trong tại những bộ phận trọng yếu có thêm giáp làm bằng da, sau lưng tương tự khoác áo choàng đen để ẩn nấp trong đêm. Điểm khác biệt tuyệt đối so với Đại kiếm sĩ doanh hoành tráng nện bước chính là, hơn 100 người trong đội hầu như không phát ra bất kỳ tiếng động nào trong lúc tiến vào sân.
Biểu hiện xuất sắc trong đêm qua khiến cho toàn bộ Trở kích kiếm sĩ cùng với Thảo nguyên tinh linh sánh vai nhau, trở thành 2 đoàn thể có khả năng giành được 2 thanh thần binh lớn nhất.
Trì Ngạo Thiên tương tự cũng trong y phục màu đen chậm rãi bước lên đài, hắn cơ bản là không giỏi trong việc dùng ngôn ngữ diễn đạt. Trì Ngạo Thiên đứng thẳng tắp bất động, gió biển thổi bay tấm áo choàng sau lưng hắn, hòa cùng chiến bào của các Trở kích kiếm sĩ, phát ra tiếng gió phần phật. Trong yên lặng, trên người Trì Ngạo Thiên dần dần tỏa ra sát khí, dưới đài, tương tự cũng trong yên lặng, sát khí bắt đầu từ từ dâng lên trong nhóm Trở kích kiếm sĩ.
Đột nhiên, trường kiếm màu đen của Trì Ngạo Thiên vạch ra giữa không trung một tia chớp đen, một chữ Tử khổng lồ xuất hiện phía sau lưng hắn. “Soạt”, hắc sắc trường kiếm biến mất ở bên trong vỏ kiếm.
“Cùng tử thần cộng vũ! Cùng tử thần cộng vũ! Cùng tử thần cộng vũ!”
Bài học đầu tiên mà Trì Ngạo Thiên dạy cho Trở kích kiếm sĩ doanh chính là, sử dụng trường kiếm trong tay sau một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, khắc thành chữ Tử sâu 2 tấc ở trên tường, hơn nữa nhẹ nhàng nói ra 5 chữ “Cùng tử thần cộng vũ!” Đây cũng là hình ảnh miêu tả chính xác nhất về tác phong của các Trở kích kiếm sĩ – anh dũng giết địch, lấy mạng đổi mạng. Lúc này, ở trong gió biển, trong yên ắng bắt đầu vang lên âm thanh trường kiếm khắc xuống đất, tức thì từ đáy lòng các Trở kích kiếm sĩ cũng dậy lên tín niệm quen thuộc nhất của bọn họ: “Cùng tử thần cộng vũ!”
Đại Thanh Sơn bị Ngả Mễ liên tục véo 3 cái vào mạng sườn, mới bất đắc dĩ bước lên đài ―― chức đội trưởng Cuồng thứu kiếm sĩ doanh vốn do Trì Ngạo Thiên kiêm nhiệm, lúc này, Ngả Mễ lại bố trí hắn tiến lên phát biểu. Đại Thanh Sơn trầm mặc ít lời khuất phục trước dâm uy của Ngả Mễ đành phải cố gắng mà làm.
“Chuyện này…” Đại Thanh Sơn gãi gãi đầu, nếu không phải toàn bộ dong binh của Tiểu dong binh đoàn đều quá hiểu thực lực của vị Phó đoàn trưởng này, thì nhất định là dưới đài sẽ vang lên những lời đánh giá.
Là đoàn thể lớn thứ 2 của Tiểu dong binh đoàn, biểu hiện ngày hôm nay của Cuồng thứu kiếm sĩ doanh cũng vô cùng tốt, nhưng thực ra là phối hợp với sủng vật của Phó đoàn trưởng, tất cả mọi người đều hy vọng Phó đoàn trưởng đại nhân có thể nói ra vài câu để khích lệ tinh thần.
“Chuyện này… Tất cả mọi người đều là Tiểu dong binh đoàn, ta hy vọng…, ta hy vọng… Mọi người có thể đoàn kết nhất trí, trước hết là hữu nghị, sau mới đến cạnh tranh…”
Xôn xao, “Trước hết là hữu nghị, sau mới đến cạnh tranh” vừa dứt lời, dưới đài đã cười ầm cả lên, ngay cả Sa Nhược cũng không nhịn nổi phải lấy tay che ngang cái miệng nhỏ xinh xắn.
Ngả Mễ dùng Phiêu phù thuật bước tới, đứng bên cạnh Đại Thanh Sơn: “Tất cả mọi người, trật tự!”
Dưới trường lập tức yên tĩnh trở lại, lúc này Ngả Mễ mặt lạnh như tiền: “Cười! Cười cái gì mà cười! Phó đoàn trưởng nói có gì sai? Chúng ta phải đối mặt với địch nhân chiếm ưu thế về mặt binh lực, cái chúng ta cần chính là sự thống nhất về lực lượng, nếu cứ chăm chăm chú ý vào chuyện sáng lập công huân cho bản thân mình thì liệu có thể đánh bại được hơn mấy nghìn địch nhân ở trước mặt chúng ta chắc?! Hãy nhớ cho kỹ: một dũng sĩ đạt được thần binh lợi thế cũng chưa chắc đã có thể quyết định được thắng lợi của cuộc chiến tranh, nhưng một tập thể đoàn kết nhất trí, biết lo lắng chung cho đại cục mới là mấu chốt giúp chúng ta phá địch giành chiến thắng! Ta yêu cầu, tất cả mọi người! Đoàn kết nhất trí, anh dũng giết địch!”
Không một ai có thể tưởng tượng nổi, Ngả Mễ vốn luôn luôn hiền lành lại có thể nói ra những câu như vậy ở trên đài, dưới đài hoàn toàn yên ắng, mọi người đều cố nén cười để yên lặng suy tư.
Sau một màn hài kịch gây náo loạn của Đại Thanh Sơn, Ngả Mễ vô cùng hy vọng thông qua thủ đoạn cưỡng bức lợi dụ của mình kéo mọi người quay trở lại, phía dưới hiệu quả từ việc khích lệ của phó đội trưởng Ma kiếm sĩ cùng với đội trưởng Thảo nguyên tinh linh có thể thấy rõ ràng là bị giảm đi rất nhiều sau màn vừa rồi, thực sự là không thể ngay tức thì tiêu trừ toàn bộ tiếu ý của mọi người được.
Quá trình vây khốn Tây Lâm đảo đã bước sang ngày thứ 7, Đạt Hải Nặc thường xuyên cùng đám Mai Lâm ngồi trên những con thuyền nhỏ ngụy trang thành thuyền đến tấn công của Nhân mã cung tiễn thủ, đi dọc Tây Lâm đảo vừa quan sát tình hình trên đảo vừa bố trí việc bao vây, theo dõi. Trong khi đó, để phòng ngừa chuyện rình rập này, Ngả Mễ cũng có sự chuẩn bị đầy đủ, bố trí các Thảo nguyên tinh linh cung tiễn thủ nấp sau một số vị trí kín đáo, dùng tên bắn lén những thuyền nhỏ có tốc độ di chuyển chậm.
Ngay tại ngày thứ 7, Đạt Hải Nặc ngồi trên thuyền nhỏ đã trông thấy từ góc trời phía nam xuất hiện 5 con cuồng thứu khổng lồ đang bay đến, sau mấy ngày đối chọi với Tiểu dong binh đoàn, vốn đã sớm biết đây là Cuồng thứu đại đội của Tiểu dong binh đoàn, cứ 5 người lập thành 1 tổ thì phần lớn là chấp hành nhiệm vụ có tính quan trọng. Đạt Hải Nặc đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nét mặt liên tục biến đổi tới mấy lần. Thuyền nhỏ tức thì căng buồm lên, như tên rời cung lao thẳng ra ngoài biển.
Qua 5 giờ chiều ngày thứ 7, binh sĩ Pháp Tây tư ở xung quanh Tây Lâm đảo có sự điều chỉnh lớn, ngoài 1500 người lưu lại trên các con thuyền giám sát, đại bộ phận binh lính còn lại dùng thuyền nhỏ nhân lúc màn đêm dần dần buông xuống men theo Sư Tử hà đổ bộ vào khu vực cách bờ 20 dặm từ phía bắc. Bộ chỉ huy quân tây chinh của Đạt Hải Nặc cũng đồng thời di chuyển vào đại lục.
Ngả Mễ cùng những cán bộ chủ chốt của Tiểu dong binh đoàn lại một lần nữa họp lại với nhau ―― Cuồng thứu kỵ sĩ được cử tới đế đô Sử Khảm Bố Lôi trước đó đã quay trở lại , hơn nữa còn mang về 4 phong thư của đám người Hồng Thạch đại đế, Trì Hàn Phong, Lôi Cát. Hồng Thạch đại đế một mình thảo 2 phong thư, một phong là ngự chỉ thông dụng chính thức, thiếp vàng chỉ lụa phía trên viết: “Bất ngờ trước việc kẻ thù từ bên ngoài đến tập kích, song Tiểu dong binh đoàn dưới sự dẫn dắt của những quân nhân chuyên nghiệp vĩ đại như Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư, đã cực lực chống trả, có thể nói là hình mẫu cho các quân nhân, là rường cột của đế quốc. Trẫm hy vọng Tiểu dong binh đoàn có thể thủ vững được 10 ngày, chiến thắng quay trở về.”
Phong thư còn lại nghe nói là do đại đế ủy thác cho Lôi Cát ma đạo sư chuyển đến: “Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư: quân nhân đế quốc phía nam đã lâu lắm rồi không tham gia chiến đấu, đại bộ phận quan quân đều được đề bạt trong thời bình, bởi vậy, chiến lực rất hạn chế. Nhất là trên phương diện triển khai quân, để tránh việc binh đoàn tinh nhuệ bị tiêu diệt, bố trí quân luôn là trước nhẹ sau nặng. Kiểu bố trí này là hợp lý, song một phe là tinh binh bách chiến, phe còn lại lại là quân đội thời bình, cực kỳ dễ biến ưu thế trở thành thảm cảnh. Tiểu dong binh đoàn có thể tập trung cố thủ thành công ngay trong đêm đầu tiên bị tập kích, chẳng có gì phải nghi ngờ là đã cực kỳ vĩ đại rồi, các cánh quân phòng thủ khác phỏng chừng đều đã… Về mặt chiến lược, ta hy vọng Tiểu dong binh đoàn có thể cố thủ thêm vài ngày nữa, để cho phòng khu Sư Tử hà có đầy đủ thời gian điều động quân đội, để cho dân chúng sống tại bình nguyên có thể tranh thủ di dời đi. Có điều, ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu. Ta cực kỳ không hy vọng phải chứng kiến các ngươi vì tử thủ Tây Lâm mà khiến cho nhân tài điêu linh. Nhớ lấy, nhớ lấy.”
Thư Lôi Cát gửi lại đơn giản, chỉ có vỏn vẹn mấy câu: “Kiên thủ hay rút lui đều được, ta sẽ tới Tây Lâm trong thời gian ngắn nhất.” Ngất ~ Trong tình huống cường địch vây quanh 4 phía mà vẫn còn đến Tây Lâm?
Ma đạo sư các hạ xem ra có vẻ tương đối tự tin vào năng lực của bản thân.
Tướng quân phòng thủ khu vực kinh đô đế quốc và vùng phụ cận Trì Hàn Phong bá tước gửi thư như sau:
Ha ha, rốt cuộc cũng có đánh nhau rồi! Đồ đệ lương thiện, con trai khả ái, đứa cháu đáng ghét, còn cả tên nhóc Ải nhân giảo hoạt kia nữa. Các ngươi vẫn còn chưa chết sao? Chà, tiếc thật đấy, đây là điều đáng tiếc nhất trong số những tin tức tuyệt vời về chiến tranh mà ta nghe được. Hắc hắc, con trai, nghe nói lần này nếu không có vợ trợ giúp thì toàn quân đã bị diệt rồi, phải không? Ta đã nói rồi mà, bảo cô gái kia tuyệt đối không hề đơn giản, ngươi sau này gặp vận rủi rồi…”
Mọi người đọc đến đây thì đều nhíu mày, cũng hiếm có ai như Trì bá tước, chỉ ngắn ngủi có mấy câu thôi mà đã đắc tội với tất cả mọi người rồi.
Còn chờ gì nữa? Lập tức chạy trốn đi! Làm ra vẻ cho Hồng Thạch tiểu tử kia xem một chút là được rồi, không cần phải đem toàn bộ vốn liếng ra dốc hết. Lúc chạy trốn phải nhớ kỹ, trước tiên phái ra đội đi tiền trạm, tại tiền tuyến tạo ra thanh thế tấn công địch nhân, đem toàn bộ quân bảo vệ thành thị cùng với cư dân dọa cho chạy tóe khói đi, sau đó các ngươi đem đi tất cả những gì đáng giá ở trong đó. Nhớ lấy, nhớ lấy.
Hậu trường đại lão bản – Cha, thúc thúc, sư phụ, dượng Trì Hàn Phong. Ngả Mễ cười khổ đem thư truyền ọi người: “Ba Nhĩ Ba Tư thúc thúc, xem ra người cùng với Trì thúc thúc vẫn còn có tiếng nói chung.”
Ba Nhĩ Ba Tư trên mặt tràn ngập vẻ: nhân gian sao lại còn có loại quân nhân bại hoại đến mức này, đơn giản coi chuyện rút lui đáng xấu hổ chẳng khác gì những chuyện bình thường khác.
Ngả Mễ gục đầu suy nghĩ một hồi: “Đại kiếm sĩ doanh 12:00 đêm mai làm bộ phá vây, thuyền tới giữa Sư Tử hà lập tức quay trở lại; Ma kiếm sĩ cùng Cung tiễn thủ doanh 12:00 đêm ngày kia làm bộ pha vây, thuyền đến giữa sông lập tức quay trở lại, lợi dụng cung tên cùng với ma pháp công kích các thuyền nhỏ truy kích đến từ bờ bên kia; 10:00 đêm ngày mốt, mọi người chuẩn bị đánh úp!”
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
392 chương
14 chương
871 chương
31 chương
34 chương