Đông Ấm (12 Chòm Sao)
Chương 99
Khi Sư Tử thức dậy đã là chiều rồi. Nhìn lên đồng hồ treo tường đằng kia, nó nghĩ, giờ này tụi nó có lẽ đã về kí túc xá cả rồi.
Sư Tử trong phút chốc bỗng cảm thấy cả người đau nhức không còn chút sức lực nào, tưởng chừng sắp ngã quỵ đến nơi. Một tay ôm đầu, nó theo phản xạ đưa bàn tay ra trước mặt. Mọi thứ trong mắt nó trở nên mờ mờ ảo ảo đến kì lạ.
Sợ hãi và lo lắng chính là cảm giác của Sư Tử lúc này. Nó đưa tay dụi mắt, dụi đến mắt gần như đỏ cả lên. Khi mọi thứ trở lại bình thường, nó mới có thể dựa lưng vào thành giường.
Nếu cứ thế này..
Cổ họng Sư Tử khát khô cả lên, đến mức trở nên đau. Nó nhìn xung quanh theo phản xạ, lưỡng lự một chút cho đến khi nhìn thấy bình nước và ly ở đầu tủ cạnh đó. Cố rướn người, bàn tay với về phía trước lấy chiếc ly kia. Tuy nhiên, ngay khi Sư Tử vừa cầm được cái ly trong tay mình...
***
Lúc này, ở hành lang bệnh viện xuất hiện một nhóm học sinh vui vẻ đến ồn ào. Vừa đi vừa nói chuyện rôm rả.
Tụi nó trước khi tan học đã bàn sẽ cùng đến thăm Sư Tử, nên chuông vừa reo đã không hẹn mà cùng phóng đi ngay. Tuy nhiên, Bạch Dương và Song Tử đều không có mặt.
Xử Nữ vì chuyện ban sáng mà đâm ra bực bội, gọi nó lại chẳng bắt máy. Khỏi cần nói cũng biết hai đứa đó rủ nhau trốn học. Về tới nơi thì biết tay cậu!
Nhân Mã mắt chăm chú nhìn màn hình điện thoại, nhìn vào mấy cuộc gọi nhỡ đến Song Tử và Bạch Dương mà nhíu mày. Hai cái người đó chết mất xác ở đâu rồi cơ chứ!!
Tâm trạng gần đây của Song Tử gần như là không tốt, Nhân Mã biết rất rõ điều đó. Thân là bạn thân từ khi hai thằng còn bé xíu nhưng Nhân Mã chẳng thể làm gì, một phần cũng vì chính cậu cũng lo nghĩ về những chuyện tương tự. Nhân Mã cũng biết rằng chị họ của cậu là người duy nhất vực dậy sự chán chường của thằng đó lúc này, dù sao Bạch Dương vẫn là người mà Song Tử thích.
Nhân Mã nghĩ, chỉ là cậu nghĩ mà thôi, sẽ ra sao nếu Bạch Dương cũng thích Song Tử như Song Tử cảm nắng Bạch Dương. Dù sẽ ồn ào và không hạp nhau, điều đó vẫn sẽ tốt hơn là mập mờ như bây giờ không phải sao.
Đôi mắt hổ phách chán nản nhìn Song Ngư đang vừa đi vừa đọc sách đằng kia, mày lập tức nhíu lại. Tên giả tạo đó có gì hay mà con gái bao gồm bà chị kia cứ đổ xô nhau mà thích?! Tên đó rõ ràng chắc chắn còn không để tâm tới dù chỉ một chút, Cự Giải là bằng chứng lớn nhất còn gì.
"Tâm lý con gái thật khó hiểu!"
"Cậu bảo gì cơ?"
Thiên Bình vốn đi cạnh Nhân Mã, vì nghe loáng thoáng giọng nhỏ mà quay sang nhìn. Sự cười trừ như chẳng có chuyện gì xảy ra của cậu khiến cô rất không thích.
Kim Ngưu bước đi đều đều cùng với Ma Kết, cả hai cứ hàn thuyên những chuyện có vẻ không hề liên quan với nhau.
Lúc này, Kim Ngưu mới để ý. Nếu đã ở đây, cậu có lẽ cũng nên đến thăm Mã Phi. Nghĩ đến đây, cậu vừa giận vừa thương Phạm Yến Ly. Cô ta sẽ không dễ được mẹ cậu chấp nhận đâu.
Vì đưa nhỏ đến chỗ của Mã Phi, Kim Ngưu lần đó đã bị Lãnh phu nhân mắng rất nhiều. Mặc dù, điều đó đương nhiên không đủ khiến cậu hối hận về quyết định của mình.
Ma Kết biết điều mà đôi mắt màu lam kia đang suy nghĩ. Tuy nhiên, cô chỉ đơn thuần là im lặng.
Mất một lúc để tụi nó đến được phòng bệnh nơi Sư Tử nghỉ ngơi. Thật ra, phải nói là may vì Thiên Yết nhớ được số phòng.
Xoảng!!
Đúng lúc đó, một âm thanh như đồ thuỷ tinh bị vỡ vang lên một chát chúa. Song Ngư vốn đứng cạnh cánh cửa lập tức mở ra đầy sốt sắng, mặc kệ cả việc gõ cửa.
Sư Tử vẫn ngồi trên giường, người quay về phía tụi nó trong khi tay vẫn như đang cầm một vật vô hình nào đó. Nhìn thấy tụi nó, bàn tay kia hơi run rẩy và ngay lập tức trở lại bình thường.
"Chỉ là làm rơi cái ly thôi mà, làm gì nhìn ghê thế!"
Nhanh chóng trở lại vẻ mặt vui tươi thường ngày, đôi mắt nâu khói tỏ vẻ khinh thường. Sư Tử hừ mũi. Nó không hề biết, biểu hiện thất vọng lạ thường ban nãy chỉ cần một giây đã bị Song Ngư ghi nhớ hết thảy.
"Cậu phải cẩn thận hơn một chút chứ!"
Cự Giải từ chỗ cạnh Thiên Bình chậm rãi đi lại, miệng dù than phiền nhưng vẫn ngồi xỏm xuống dưới sàn chỗ đống thuỷ tinh vỡ kia. Nhìn một hồi, cô lên tiếng mà vẫn không quay lại, chỉ có mỗi bàn tay chìa ra.
"Bảo Bình, tìm giúp mình đâu đó cái gì đựng được đi!"
Bảo Bình nhướn mày. Bảo cậu tìm gì bây giờ!?
"Sao tụi bây ở đây hết vậy?"
Tay Nhân Mã cốc lên đầu Sư Tử một cái, ánh mắt nhanh chóng trở nên dịu dàng.
"Bọn anh tới thăm em, em gái ngốc!"
Từ "em gái" nói ra từ miệng Nhân Mã không hề có chút gì là gượng gạo, hoàn toàn rất tự nhiên. Hệt như cậu là đang nói về một điều hết sức bình thường.
Thiên Bình không hề cảm thấy khó chịu. Có lẽ cũng là vì cô cảm nhận được điều đó, mà nhiều nhất là bởi cô tin cậu vô điều kiện.
"Quởn ghê luôn!"
Sư Tử tay ôm chặt gối, vui vẻ cười tươi.
Song Ngư vì nụ cười của nó mà đâm ra khó chịu. Cậu chỉ ngồi một chỗ, hoàn toàn không có ý định tiến lại hay trêu chọc nó như thường.
Nụ cười của nó lúc này, Song Ngư rất ghét.
***
"Cậu đùa à?! Tới cái nơi con nít này.."
Nhìn cái khu vui chơi trước mặt, Song Tử chán nản chẹp miệng. Lập tức, cậu bị đánh một phát đau điếng vào lưng.
"Cậu không thích nhưng tôi thích! Hừ, đừng có mà than!!"
Song Tử không ngại lườm Bạch Dương đến rách mắt. Ban nãy còn rõ ràng nói gì mà vì cậu buồn mà đưa cậu đi đâu cho khuây khoả, trắng ra cũng quy về niềm vui cho nó cả!
Hồi còn ở Mĩ, Song Tử và Nhân Mã cũng bị Bạch Dương và Sư Tử kéo đi không thương tiếc như vậy, thậm chí còn đi DisneyLand không biết bao nhiêu lần. Thật sự thì Song Tử không hiểu được ở mấy cái khu vui chơi con nít này có gì hấp dẫn đến thế mà cả cái con nhỏ bạo lực này và nhỏ em họ cậu đều ưa thích?!
Chán!
Trái ngược với Song Tử, Bạch Dương cảm thấy hứng thú tối đa. Nó từ nhỏ đã luôn thích những khu vui chơi, đến mức cho nó cả ngày ở đó nó cũng chẳng la làng la xóm lên. Đường đường là học sinh lớp mười một, Bạch Dương tới giờ vẫn không bỏ được sở thích này.
Khi nghe ở trung tâm thành phố có mở một khu vui chơi, Bạch Dương đã luôn muốn đến thử. Được dịp như hôm nay là rất ít, nó nhất định không để vụt mất!!
"Tôi không có quởn mà vui chơi như cậu đâu!"
Song Tử dù Bạch Dương là người cậu rất thích đi chăng nữa, thà quay về học tiếp còn sướng hơn vào cái chốn chỉ dành cho trẻ con này.
Bạch Dương không ngần ngại nắm lấy tay Song Tử, vui vẻ cười tươi rói.
"Tôi dám chắc với cậu sẽ vui mà!"
Nụ cười kia khiến Song Tử tim lỗi một nhịp, mặt cũng thoáng đỏ ửng.
Đừng có dùng chiêu này để dụ dỗ cậu! Song Tử nhất quyết không thay đổi quyết định của mình! Cậu nhất định có chết cũng không vào!!
5 phút sau.
"Cậu đúng là đồ con rùa!!"
Bạch Dương nhìn Song Tử đang dẫn đầu trước mặt mà đâm ra bực bội. Thua cậu ta trong game đua xe là quá đủ rồi, nó nhất định không thua ngoài đời thực đâu!
Cơ mà, nó nhớ rõ ràng mới nãy còn có tên thà chết chứ không vào khu vui chơi của con nít cơ mà!!
Kết quả cuối cùng chẳng biết ra sao. Vì trước khi hai đứa kịp phân thắng bại, chiếc xe đã đột ngột dừng lại vì hết thời gian. Bị mất hứng đột ngột đâm ra cả Bạch Dương và Song Tử đều không muốn chơi tiếp làm gì nữa!
Địa điểm tiếp theo, nhà ma. Đề xuất ý kiến là Song Tử.
"Sao thế? Cậu sợ à?"
Cái giọng kéo dài của Song Tử khiến Bạch Dương lập tức bực bội. Nó vốn sợ ma từ khi còn bé tí, cũng là vì bị "kẻ thù" tiêm nhiễm một đống truyện ma vào đầu. Tuy nhiên, thà chết chứ nó không để cho tên này phát hiện ra đâu! Bạch Dương sẽ chết vì nhục nhã mất!!
"T-T-Tôi mà sợ á! Có mà cái đầu cậu sợ!!"
Mạnh miệng là thế, Bạch Dương không hề nhìn thấy nụ cười nửa miệng gian tà xuất hiện trên mặt đẹp của Song Tử.
Bạch Dương tội nghiệp chưa hề bao giờ biết rằng, bí mật của nó đã bị Song Tử biết từ lâu. Cũng là vì, "kẻ thù" kể chuyện ma cho nó không ai khác ngoài Song Tử cậu, nó chỉ là vì sợ quá mà không để ý thành ra lớn quên luôn.
Thật là thú vị mà!
"Mấy cái này.. ch-chỉ là đồ giả.. giả thì c-có gì phải s-sợ c----Á ma!!! Cứu!!!!"
Song Tử chọn nhà ma vì muốn xem biểu hiện sợ hãi của Bạch Dương sẽ ra sao, nhưng giờ thì cậu thấy hối hận thật rồi. Được ôm như vậy thì thích thật đấy, nhưng Song Tử nghĩ cậu sẽ chết vì ngạt trước khi cảm thấy hạnh phúc mất thôi.
Chết tiệt, cậu không thở được!!
Ra khỏi nhà ma, trong khi Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm thì Song Tử lại không ngừng hít vào không khí để bù lại. Cậu thật sự tởn tới già rồi, đến chết cũng không "chơi dại" lần nào nữa!!!
Địa điểm tiếp theo, tàu lượn siêu tốc. Đề xuất ý kiến không ai khác ngoài Bạch Dương.
Dám chọn nhà ma, không cần biết là vô tình hay cố ý, lần này nó nhất định trả đủ!!
Nhìn chiếc tàu cứ di chuyển với tốc độ chóng mặt trên đường ray bé xíu ở độ cao đó, Song Tử lập tức xanh mặt.
"Thôi.. thôi đi chơi tr-trò khác đi!"
Tuy nhiên, Bạch Dương còn sống thì Song Tử khó có thể toại nguyện.
Con nhỏ đáng ghét!!!
Song Tử không phải gì một thằng công tử bột sợ độ cao, cậu chỉ là không thích đứng ở nơi quá cao mà tàu lượn siêu tốc là một điển hình rõ nhất!!
Cuối cùng, Song Tử vẫn bị Bạch Dương thẳng thừng "đá" vào tàu. Trước khi cậu kịp thoát ra, thanh bảo vệ đã được gạt xuống tự động.
Cho tôi xuống... Làm ơn cho tôi xuống đi mà...
Tay nắm chặt hai bên thanh bảo vệ khi tàu bắt đầu đi lên, Song Tử nghĩ mình sắp khóc đến nơi rồi.
Sau một hồi dừng lại, chiếc tàu lại bắt đầu lăn bánh và lập tức rơi xuống.
"Uwaaaahhh!!!!"
Giờ thì cậu đi chết còn sung sướng hơn.
***
"Vui ha!"
"Vui cái đầu cậu chứ vui!!"
Bạch Dương nhìn Song Tử mặt xanh lè mà không nhịn được cười. Tội nghiệp ghê!
Song Tử có chết không tin Bạch Dương có thể độc ác đến mức bắt cậu đi đến năm vòng, dù đến vòng thứ ba là Song Tử đã hồn lìa khói xác mất rồi.
"Đói rồi! Đi ăn đi!"
Song Tử chẳng còn chút sực lực nào mà kháng cự lại cả. Nhưng suy nghĩ lại là một chuyện. Cậu nhớ lúc trưa con nhỏ này đã ăn một bữa "đồ sộ" rồi cơ mà!!
***
Nhìn cái bánh kẹp đặt trước mặt, Song Tử không hiểu sao chẳng muốn ăn gì cả. Cậu không nghĩ mình nuốt được gì bây giờ đâu. Cậu vẫn còn muốn nôn từ khi xuống khỏi cái tàu địa ngục đó..
"Ê! Ăn đi chứ! Đúng là phí của!!"
Song Tử lườm nguýt cái con nhỏ đang thản nhiên ăn nhồm nhoàm, chỉ hận không thể hất cái bánh đi. Chán, cậu quay sang hướng khác, tỏ vẻ như không quan tâm.
Bạch Dương hừ mũi trề môi. Nhân lúc Song Tử không chú ý, nó nhanh nhảu giật lấy cái bánh của cậu.
"Ê! Hỏi cái này."
"Tên tôi không phải là ê!"
Bạch Dương khinh thường nhìn tên con trai trước mặt. Tạm thời để sang một bên, nó cắn một miếng và hỏi tiếp bằng giọng thản nhiên.
"Cậu thích tôi hả?"
Song Tử vốn là đang uống nước, lập tức vì câu hỏi kia mà phun hết ra ngay lập tức. May là cậu đã quay sang hướng khác để không trúng Bạch Dương, không thì con nhỏ kia thể nào cũng nổi sung thiên lên.
"Cái---C-Cậu.. Cậu kiếm đâu ra thế hả?!!"
Nhìn Song Tử ho sặc sụa, lại còn cãi bay cãi biến khiến Bạch Dương tưởng mình nhầm. Nó chu mỏ, chán nản dùng ống hút khuấy khuấy trong ly.
"Ể? Tôi nghe Mã nói vậy mà! Không lẽ là thằng nhóc lừa tôi sao? Chán!"
Song Tử tự nhủ nhất định cho Nhân Mã một trận khi cậu về. Có thằng bạn "tốt bụng" như thế còn gì!!
Mà, chán là sao?
"Sao chán?"
Bạch Dương chỉ là buộc miệng mà nói ra, bị Song Tử nhắc lại khiến cho khuôn mặt bỗng chốc ửng đỏ cả lên. Điều này lọt vào mắt cậu, nhưng Song Tử hoàn toàn không hiểu. Cậu chỉ đơn giản nghĩ nó bị gì đó mà đưa tay áp vào trán Bạch Dương.
"Sốt hả? Sốt hả!?"
Bạch Dương tự nhiên thấy bực, không thương tiếc hất mạnh tay Song Tử ra.
"Này, tôi quan tâm cậu còn đòi hỏi gì nữa!"
"Plè! Cóc cần!!"
Đúng là con nhỏ không biết điều, Song Tử nghĩ thầm.
"Mà đừng có đánh trống lãng! Nói đi! Có thật không? Thật không!?"
Cái cách mà Bạch Dương chống cả hai tay lên bàn, chồm người tới thật khiến Song Tử cảm thấy lúng túng. Nói nãy giờ rốt cuộc cũng quay về chuyện này, cậu tưởng nó đã quên rồi cơ chứ!!
Bạch Dương hoàn toàn không phải loại người kiên nhẫn. Nó chu mỏ, chán nản ngồi xuống ghế của mình. Xì, không nói thì thôi!
"Rồi có thích đấy thì sao hả!?"
Trong vài giây, Bạch Dương tự nhiên đứng hình. Mắt chớp liên hồi, nó quay sang nhìn Song Tử, thật sự thắc mắc biểu hiện của cậu ta lúc này. Nhìn Song Tử cứ tay chống cằm quay sang bên cốt là để che đi nét mặt, Bạch Dương tự nhiên thấy buồn cười.
"Thấy chưa? Vậy mà cứ nói lòng vòng!"
Vậy là em nó có sai đâu. Ôi dà, Bạch Dương khá là tin tưởng Nhân Mã đó nghe!
"Mệt! Rồi sao?! Có dính líu gì đến cậu!!"
Bị phát hiện ra khiến Song Tử thẹn quá hoá giận. Cậu thích nó, ừ thì thích đấy, nhưng nhìn cái vẻ mặt thản nhiên như đnag nói chuyện bông đùa của Bạch Dương khiến Song Tử không chịu được. Nó đâu biết lúc này tim cậu như muốn nhảy ra ngoài đâu.
"Người cậu thích không phải tôi, tôi biết, và cậu cũng chẳng cần để tâm gì đến chuyện này đâu!"
Bạch Dương hiểu ý nghĩa câu nói của Song Tử. Ý cậu ta, là bảo nó quên tất cả đi chứ gì! Không hiểu sao, Bạch Dương là đang thấy rất bực bội.
"Về!"
Đã chiều rồi, Song Tử còn phải đến bệnh viện nữa.
"Cậu lập tức đứng lại cho tôi!!"
Bước chân Song Tử khựng lại, có chút băn khoăn tận đến khi quay đầu nhìn Bạch Dương. Cậu đã để tiền ở đó rồi cơ mà.
"Tên ngốc nhà cậu! Tôi ghét! Ghét! Cực ghét!!"
Vừa nói, Bạch Dương vừa vo tròn miếng giấy ăn và vứt thẳng vào người Song Tử đằng kia.
"Này!!"
Con nhỏ này muốn gây sự chắc!
"Không để tâm? Có mà không để tâm cái đầu cậu!"
Bạch Dương từ lúc nào đã đứng bật dậy, đối diện với Song Tử bằng ánh nhìn tức giận. Cả cậu cũng tự dưng bực mình, rõ là muốn cãi nhau mà.
"Là cậu có thích đúng không?"
Bàn tay Song Tử siết chặt lại với nhau, răng cắn mạnh môi suýt bật máu.
"Ờ, thích đó! Là có thích đó! Rồi sao?"
Cái vẻ mặt kênh kiệu của Song Tử khiến Bạch Dương bực dọc trong khi mặt lại thoáng đỏ ửng cả lên. Nó lắc mạnh đầu, vứt mạnh thêm một vo giấy ăn vào người Song Tử.
"Cái---"
"Chết tiệt! Cũng có thích đấy! Thì sao cái đầu cậu!! Thích! Cũng thích đấy!!"
Bạch Dương đã từng thích Song Ngư, nhưng đó chỉ là đã từng. Nó nhận ra rằng người con trai đó hoàn toàn nó mãi mãi không thể với tới. Song Ngư luôn ở cạnh, nhưng lại dường như rất xa. Cảm giác đó khiến Bạch Dương bỏ cuộc, bởi vì cái cảm giác xa vời đó rất giống với Tử Thiên trước đây, và giờ là cả Sư Tử. Luôn gần cạnh nhưng tưởng chừng chỉ một cái chớp mắt sẽ biến mất hết cả.
Tình cảm mà Bạch Dương dành cho Song Ngư là tình cảm nam nữ, nhưng thuộc về ngưỡng mộ thì đúng hơn. Bạch Dương ngưỡng mộ một Song Ngư đẹp trai, một Song Ngư hoàn hảo, một Song Ngư hiền hoà. Nhưng khi trái tim băng lạnh ấy đã tan chảy không phải vì nó, nó đã biết rằng con đường duy nhất là rút lui.
Bởi vì, nó sẽ không bao giờ thắng được.
Nói Bạch Dương thực dụng cũng chả sao, nó cũng chỉ là không muốn bị tổn thương.
So với một Song Ngư và một Sư Tử như những đoá hoa tưởng chừng môt ngày nào đó sẽ biến mất, Bạch Dương muốn mình là một con bướm hơn. Bướm có thể bay đến những nơi mà nó thích, Bạch Dương cũng vậy.
Nó nhận ra, người luôn ở cạnh nó bất chấp mọi thứ không phải người nó thầm thương trộm nhớ Song Ngư, mà là oan gia nó cực kì căm ghét, Song Tử.
Nó nhận ra chứ, rằng nó đã vì Song Tử mà rung động. Bạch Dương nhận ra mặt nó đỏ ửng khi nhìn thấy cậu cười, và thích cái cảm giác vui đùa cạnh Song Tử. Chỉ là, Bạch Dương không muốn chấp nhận mà thôi.
"Ê tên kia! Đ-Đừng có mà im lặng như thế!!"
Song Tử không hiểu gì hết, cậu không biết phải nói gì nữa. Cuối cùng, Song Tử đành cười toe.
"Tại tôi vui quá nên không biết làm sao giờ nữa!"
Bạch Dương cảm thấy mặt mình nóng bừng. Vo tròn lấy giấy ăn, nó ném vào cái tên dở người đang đứng cười đằng kia.
"Nói cho cậu biết, thích này của tôi lâu lắm mới là thích như thế!!"
"Haha! Biết rồi! Biết rồi mà!"
Song Tử biết luôn, nó chỉ là đang xấu hổ thôi.
Hạnh phúc thật.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của cả Song Tử và Bạch Dương đồng loạt vang lên. Vì ở chỗ vắng người nên hai đứa mới có thể nghe thấy.
"A lô, chị nghe này Nhân Mã!"
"Gì vậy lớp trưởng?"
Truyện khác cùng thể loại
200 chương
16 chương
53 chương
86 chương