HẮN NHÌN NÀNG KHÓC, NÀNG TRÔNG HẮN CƯỜI Đường Nguyệt Nhữ không phải là máu mủ hoàng thất, Tiên hoàng bị người ta cắm sừng, chuyện này vừa lan truyền ra ngoài lập tức gây ra sóng to gió lớn. Nhưng tin đồn cũng có rất nhiều loại, loại như nam nữ yêu nhau, chuyện nhà chuyện cửa, ai cũng dám bàn luận công khai, nhưng những chuyện liên quan đến thiên hạ quốc gia, bí mật hoàng thất, khi mọi người vẫn chưa có chứng cứ xác thực thì cũng chỉ dám lén lút bàn tán mà thôi. Nhưng nếu có quá nhiều người bàn tán, tất nhiên sẽ có động tĩnh… tất cả mọi người đều mơ hồ cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra. Hội hoa đến hẹn lại lên, các cô nương trang điểm thật xinh đẹp, nam thanh nữ tú lũ lượt kéo đến hoa viên ở thành đông. Phía đông hoàng thành có một con sông, không quá rộng, cũng không quá dài, nhưng có đến ba mươi bốn cây cầu đủ hình dáng. Trên cầu bày đầy hoa, đầu cầu là phố ẩm thực, cuối cầu là phố hoa, hàng quán hai bên bờ sông đều treo đèn lồng tạo thành một dãy đèn lồng thật dài, còn có các thuyền hoa tấp nập đi lại. Khắp thành đông đều sặc sỡ sắc màu, đẹp vô cùng. Lễ mừng thọ Hoàng thượng thường bắt đầu từ hội hoa. Đèn đuốc sáng trưng, pháo hoa khắp trời, dân chúng hoàng thành hân hoan vui sướng. Sách La Định, Bạch Hiểu Phong và Sầm Miễn đều đứng chờ ở cửa thư viện Hiểu Phong, mỗi người một biểu cảm. Vẻ mặt Sầm Miễn đầy mong đợi, hôm nay có thể cùng Đường Nguyệt Nhữ bước trên cầu, ngắm hoa xem đèn, lớn từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên hắn vui đến thế. Bạch Hiểu Phong thì vẫn phong độ bình thản như mọi ngày, các cô nương ven đường vừa nhìn thấy hắn là hai mắt sáng rực lên, xì xào bàn tán, vô cùng hứng thú. Sách La Định thì rầu rĩ - Ồn ào quá, phiền phức quá! Nhóm thứ hai xuất hiện chính là bốn huynh đệ Đường Tinh Trị, mấy người này tính tình còn trẻ con, phấn khích chạy ra, bàn bạc xem lát nữa đi đâu, chơi gì. Nhóm cuối cùng đi ra đương nhiên là các cô nương. Trình Tử Khiêm đẩy xe của Bạch Hiểu Nguyệt ra ngoài. Bạch Hiểu Nguyệt mặc váy trắng, gần đây nàng ngồi suốt ngày, lại ăn toàn đồ ngon nên gương mặt đầy đặn hơn, sắc mặt hồng hào, rất có sức sống. Bạch Hiểu Phong thầm gật đầu - Thế này thì chỉ cần chân tiểu muội khỏi, về nhà chắc chắn cha mẹ sẽ hài lòng. Vỗ béo thế này rồi cũng nên gả quách đi thôi… Nghĩ đến đây, hắn lại nhìn Sách La Định đang ngáp ngắn ngáp dài ở bên cạnh, thầm thở dài, người được chọn làm em rể tương lai hình như không đáng tin cậy cho lắm. Bạch Hiểu Nguyệt khoác một chiếc khăn thêu màu xanh rất đẹp, dùng để chắn gió, lén nhìn Sách La Định. Sách La Định ngáp xong một cái cũng nhìn thấy nàng - Hôm nay Bạch Hiểu Nguyệt trang điểm hơi đậm hơn thường ngày, bớt đi vài phần trẻ con, tăng thêm vài phần diễm lệ. Sách La Định gãi mặt, bất giác nghĩ - Nha đầu này thật xinh đẹp. Bạch Hiểu Nguyệt đương nhiên nhận ra ánh mắt tán thưởng của Sách La Định, liền cong mắt cười, thầm nghĩ - Không uổng công mình mất gần nửa ngày trang điểm, tên ngốc nhà ngươi dù có ngây ngô đến đâu đi nữa thì cũng phải biết phân biệt đẹp xấu chứ, ngươi có “đá tảng” thế nào cũng bắt ngươi phải gật đầu tán thưởng! Hứ! Trình Tử Khiêm giao xe của Bạch Hiểu Nguyệt cho Sách La Định. Sách La Định một tay kéo xe, tay kia xoa đầu Tuấn Tuấn theo Bạch Hiểu Nguyệt ra ngoài. Ở phía sau, Đường Nguyệt Nhữ và Đường Nguyệt Yên khoác tay nhau đi ra. Đường Nguyệt Yên mặc váy đỏ, xinh đẹp rạng ngời, vì nàng vẫn còn trẻ nên mặc màu gì cũng hợp, hơn nữa nàng vừa xinh đẹp vừa hơi trẻ con, nên dù có tăng thêm chút diễm lệ thì cũng không chút phong trần, mà càng xinh đẹp. Nguyệt Nhữ mặc váy màu tím nhạt, nàng sợ lạnh nên khoác thêm một chiếc áo choàng, tóc quấn cao. Đường Nguyệt Nhữ là giai nhân tuyệt sắc, dù chỉ trang điểm nhạt thì cũng không giấu được vẻ đẹp của nàng, khiến Sầm Miễn không thể rời mắt. Ngay cả Hồ Khai cũng phải nhỏ giọng nói với Đường Tinh Trị: “Này, Tam hoàng tỷ của ngươi đúng là nghiêng nước nghiêng thành, đám mỹ nhân hoa khôi kia thua xa nàng!”. Nhưng đáng tiếc là, trên gương mặt Đường Nguyệt Nhữ lúc này lại mang chút u sầu. Trên đời này, không bức tường nào hoàn toàn kín gió, tuy mọi người luôn cố tránh để nàng không nghe được những lời đồn đại ngoài kia, nhưng cuối cùng nàng cũng nghe thấy những điều cần nghe. Lúc mới nghe được những tin đồn chướng tai này, Đường Nguyệt Nhữ giận đến ngất xỉu. Nhưng, miệng lưỡi thiên hạ, nàng không có cơ hội nào để giải thích, đa số mọi người đều coi là thật rồi. Trong trí nhớ của Đường Nguyệt Nhữ, mẫu hậu nàng cao quý tao nhã, phụ hoàng nàng hiền từ ôn hòa. Mặc dù nàng sinh ra trong hoàng thất, nhưng từ nhỏ đã được cha mẹ yêu chiều, cha mẹ nàng cũng rất ân ái. Sau khi mẫu hậu nàng mất, phụ hoàng nàng vì quá nhớ thương mẫu hậu nàng nên sinh bệnh mà qua đời, trước lúc lâm chung, giao lại giang sơn cho hoàng thúc cũng không quên gửi gắm nàng, dặn dò hoàng thúc chăm sóc nàng như con đẻ. Như vậy thì làm gì có chuyện nàng không phải là con ruột của phụ hoàng! Nhưng vấn đề bây giờ chính là, người dân hoàng thành đều coi nàng như đứa con hoang, ánh mắt nhìn nàng nếu không phải chế nhạo khinh thường thì cũng là đồng cảm thương xót, tức quá đi! Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Đường Nguyệt Nhữ, cảm thấy hình như nàng ấy gầy hơn một chút, nàng cúi đầu nhìn Sách La Định đang ngồi chơi đùa vui vẻ cùng Tuấn Tuấn, liền đưa tay chọc chọc hắn. Sách La Định ngẩng đầu. Bạch Hiểu Nguyệt nói nhỏ: “Ngươi có cách nào không?”. Sách La Định hơi ngớ ra: “Cái gì?”. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Đường Nguyệt Nhữ: “Nguyệt Nhữ tỷ tỷ ấy!”. Sách La Định quay đầu liếc nhìn Đường Nguyệt Nhữ đang cùng mọi người đi phía trước, không hiểu lắm: “Làm sao?”. “Tin đồn lớn như vậy, ngươi có cách nào giúp tỷ ấy không?”. Bạch Hiểu Nguyệt thở dài. Sách La Định bật cười, tỏ ra bất lực: “Ta quản làm sao được”, vừa nói vừa đẩy xe nàng về phía trước. “Không phải ngươi là người mưu lược nhất sao? Phải làm sao bây giờ?”. Bạch Hiểu Nguyệt không biết nên làm thế nào. “Chuyện đó nếu là giả thì không phải là thật rồi, nếu là thật thì cũng chẳng có gì quan trọng, có phải lỗi của nàng ấy đâu”. Sách La Định thờ ơ nói: “Có số hết rồi, mặc kệ nó đi”. Bạch Hiểu Nguyệt bất lực nhìn hắn, cũng chẳng còn lòng dạ mà giận nữa. Đúng lúc quay đầu lại, nàng bỗng cảm thấy hình như có ai đó đang quan sát mình. Nàng nhìn xung quanh, ảo giác sao? Vừa rồi rõ ràng mình có cảm giác rờn rợn mà. “Nàng sao thế? Lạnh à?”. Sách La Định thấy Bạch Hiểu Nguyệt chỉ khoác một chiếc áo choàng thì cằn nhằn: “Ngồi xe đẩy cần mặc nhiều một chút, tối đến có gió lớn đấy”. “Không phải, hình như có người đang nhìn ta”. Bạch Hiểu Nguyệt cau mày, nghiêm túc nói. Sách La Định thấy lạ: “Tiểu thư nàng dù gì cũng là đại mỹ nhân, bị người ta nhìn là chuyện thường, đừng nhỏ mọn thế”. Trái tim Bạch Hiểu Nguyệt lỗi một nhịp - Đại mỹ nhân! Ai nhìn nàng vậy nhỉ? Nàng không nhớ nữa! Mọi người nhanh chóng đến phố hoa ở thành đông. Trên đường phố người đông như mắc cửi, phía trước là cửa tây của hoàng cung, trên tường rực rỡ đèn đuốc, dân chúng hoàng thành đều ở đây ăn mừng. Đám tài tử giai nhân này khi hòa vào đoàn người thì cũng không còn quá nổi bật nữa. Bạch Hiểu Phong đi phía trước, Đường Nguyệt Yên đi bên cạnh. Hôm nay tâm trạng Đường Nguyệt Yên hình như không tệ, tung tăng ngắm nhìn đèn hoa. Bạch Hiểu Phong không tỏ biểu cảm gì, vẫn là bộ dạng uể oải như thường ngày. Bốn người bọn Đường Tinh Trị đã biến mất tăm, chắc là chạy đến chỗ nào chơi rồi. Đường Nguyệt Nhữ đi ngay sau Bạch Hiểu Phong, Sầm Miễn vẫn luôn theo sát bên nàng, nhưng cũng không dám đi quá gần. Đi sau cùng là Sách La Định đẩy xe cho Bạch Hiểu Nguyệt, hắn còn mua cho nàng một xiên kẹo hồ lô đường để nàng ăn. “Dạo này ta béo lên”. Bạch Hiểu Nguyệt vừa ăn kẹo hồ lô vừa nhéo cằm mình, phúng phính quá. “Nào, ăn thêm cái bánh bao nữa”. Sách La Định còn định mua bánh bao cho nàng. Bạch Hiểu Nguyệt bực bội kéo tay áo hắn… “Lão Sách, đừng đi về phía trước nữa, quay đầu, quay đầu thôi!”. Hai người đang cười nói thì Trình Tử Khiêm chạy như điên đến, xua tay lia lịa. “Sao lại không đi tiếp?”. Sách La Định ngẩng đầu nhìn quanh, thấy phía trước có một khán đài rất lớn, gánh hát ở nơi khác đến đang diễn kịch, có rất nhiều người xem, cũng có rất nhiều người đang cười. “Đang diễn cái gì vậy?”. Sách La Định thấy hứng thú. “Trời, Tam công chúa đâu?”. Trình Tử Khiêm vội hỏi. “Nguyệt Nhữ tỷ tỷ ở phía trước”. Bạch Hiểu Nguyệt chỉ, lại thấy ở bên ngoài đám đông ấy, bọn Đường Nguyệt Nhữ cũng đã dừng chân xem kịch. “Gay rồi!”. Trình Tử Khiêm vội chạy lên. Bạch Hiểu Nguyệt và Sách La Định nhìn nhau, sao vậy? Chẳng biết vở kịch đang diễn trên sân khấu kia thuộc loại kịch gì, hình như là hài kịch, diễn viên đều vẽ mặt lòe loẹt, lời kịch rất thú vị. Người xem xung quanh đều cười nghiêng ngả. Lại nhìn xem trên sân khấu đang diễn kịch gì thì mới biết, hóa ra là diễn cảnh Tiên hoàng và Hoàng hậu cãi nhau, Hoàng hậu lén tư tình phản bội Tiên hoàng. Bạch Hiểu Nguyệt che miệng, tròn mắt nhìn Sách La Định - Chuyện này mà cũng diễn được à? Mọi người bất giác nhìn Đường Nguyệt Nhữ, thấy sắc mặt nàng trắng bệch. Sầm Miễn vội kéo nàng quay lại nhưng nàng không chịu đi. Đường Nguyệt Yên nghe xong cũng nổi giận: “Cái quái gì vậy! Ca ca! Ca ca!”. Chỉ lát sau, Đường Tinh Trị cầm xiên thịt nướng chạy đến: “Sao?”. Đường Nguyệt Yên chỉ lên khán đài: “Ca ca nghe xem họ hát cái gì đi!”. Đường Tinh Trị vừa nghe xong, suýt thì nuốt luôn cả cái xiên tre vào bụng! “Đồ khốn kiếp!”. Đường Tinh Trị lập tức nổi giận, sai người phá sân khấu, bắt con hát. Hồ Khai vội vàng cản lại: “Ngươi không sợ lại bị ăn đòn à?”. “Bị đánh cũng phải phá, bọn chúng dám ăn nói bậy bạ!”. Đường Tinh Trị nổi giận, nhưng lúc này đám đông bắt đầu ồn ào bàn tán, nói mấy câu khó nghe, gì mà đã dám làm lại còn sợ bị người ta nói, cây ngay không sợ chết đứng. Đường Tinh Trị nghe thấy càng tức. Bạch Hiểu Nguyệt cũng lo lắng, đẩy Sách La Định: “Liệu có xảy ra chuyện gì không?”. Sách La Định khoanh tay: “Có thể coi đã xảy ra chuyện rồi, làm lớn chuyện vậy mà”. “Rầm…”. Hai người đang nói thì nghe thấy một tiếng động vang lên, sau đó đám đông trở nên hỗn loạn. Sách La Định ngẩng đầu nhìn, chẳng biết tại sao sân khấu lại bị sập một nửa, rất nhiều người bị sân khấu đổ vào người, các con hát trên sân khấu cũng lăn cả xuống, có người bị thương, tiếng thét nổi lên bốn phía, đám đông cuống cuồng tản ra ngoài. Chỗ này tập trung quá nhiều người, biển người đột nhiên tản ra, lập tức mọi người giẫm đạp lên nhau, nhiều người đứng không vững còn bị xô ngã xuống sông. Sách La Định thấy tình hình không ổn liền đưa tay bế Bạch Hiểu Nguyệt, tung người nhảy lên nóc nhà. Ở trên nóc nhà, Bạch Hiểu Nguyệt thấy đoàn người bên dưới y như thủy triều chạy tán loạn, cảnh tượng thật đáng sợ. Chẳng ai còn để ý đến ai nữa, Sầm Miễn vội bảo vệ Đường Nguyệt Nhữ, thấy sóng người ập đến thì ôm lấy nàng, tránh vào trong một con hẻm. Bạch Hiểu Phong và bọn Đường Tinh Trị cũng đưa mấy cô nương tránh vào hẻm. “Bảo Bảo đâu rồi?”. Hạ Mẫn vừa vào hẻm, không thấy Nguyên Bảo Bảo đâu thì kêu lên. Sách La Định ở trên nóc nhà nhìn thấy rõ, Nguyên Bảo Bảo bị vấp, ngã trong đám người. Hắn nhảy xuống, tung cước đạp mấy tên sắp giẫm phải Nguyên Bảo Bảo ra, kéo nàng dậy, dẫn vào trong hẻm, sau đó hắn lại lên nóc nhà bế Bạch Hiểu Nguyệt xuống, vừa định đi tìm xe lăn thì Bạch Hiểu Phong đã ngăn lại: “Không cần, làm thêm một cái nữa là được”. Mọi người kiểm tra cho nhau, người của thư viện Hiểu Phong không ai bị thương, quần áo cũng chỉnh tề. Trình Tử Khiêm là người cuối cùng chui ra từ trong đám đông: “Mẹ ơi, có người cố ý gây rối!”, nói rồi lấy hai cây tre đã bị chém đứt đoạn cho mọi người xem: “Đây chính là trụ đỡ sân khấu, bị chặt đứt rồi! Bởi vậy sân khấu mới đổ sụp xuống”. Sách La Định cầm hai cây tre kia xem xét, đăm chiêu suy nghĩ. “Tỷ, có phải tỷ đã đắc tội với ai không?”. Đường Nguyệt Yên nhịn không được hỏi Đường Nguyệt Nhữ: “Kẻ nào bịa chuyện xấu xa như vậy để nhằm vào tỷ chứ?”. Lúc này Đường Nguyệt Nhữ vừa tức vừa sợ, đâu thể nói được gì, Nguyên Bảo Bảo vừa bị ngã còn đang sợ chết khiếp, nếu không nhờ Sách La Định kéo ra thì có khi Nguyên Bảo Bảo đã bị người ta giẫm chết rồi, càng nghĩ càng thấy sợ, nàng khóc nức lên. Hạ Mẫn vừa an ủi Nguyên Bảo Bảo vừa nhìn mọi người - Làm sao bây giờ? Đường Tinh Trị khoanh tay, trong lòng cũng hơi lo sợ, không biết hôm nay sẽ chết bao nhiêu người. “Chúng ta về thôi…”, Hồ Khai nói. “Khoan đi vội”. Sách La Định khoát tay, chỉ ra bên ngoài nói với bọn Hồ Khai: “Sau khi đám đông chạy hết chắc là sẽ có rất nhiều người bị thương, bốn người các ngươi đi cứu người, gọi cả ngự y của ngự y viện đến nhanh chóng cứu chữa cho những người bị thương đó”. “Hả?”. Bọn Hồ Khai nhìn nhau. Bạch Hiểu Phong gật đầu, tỏ ý - Làm theo đi! Bọn Đường Tinh Trị nhanh chóng chạy ra ngoài, lúc này người giữ gìn trị an của hoàng thành đã tới, thấy cảnh tượng ấy cũng giật mình, vừa hay nhìn thấy Đường Tinh Trị, bèn nghe theo sự sai bảo của hắn. Sách La Định vỗ tay một cái, ở trên nóc nhà, Tử Liêm liền thò đầu ra. “Bắt mấy con hát kia lại, không được để sót!”. “Tuân lệnh!”. Tử Liêm nhoáng cái liền biến mất. Sách La Định nhìn cây tre kia, hỏi Bạch Hiểu Phong: “Ngươi thấy thế nào?”. Bạch Hiểu Phong suy nghĩ: “Đại khái cũng không khác cách nhìn của ngươi là bao”. Sách La Định cau mày. Trình Tử Khiêm lắc đầu: “Thật không ngờ, đúng là biến cố bất ngờ”. “Bọn họ đang chơi đánh đố à?”. Đường Nguyệt Yên vội hỏi Sầm Miễn ở bên cạnh. Nhưng lúc này toàn bộ tâm tư của Sầm Miễn đều dồn hết vào Đường Nguyệt Nhữ, nhìn dáng vẻ của hắn, như thể không biết phải an ủi nàng thế nào cho phải, vẻ mặt vô cùng thương xót. Đường Nguyệt Yên nhìn hắn, bĩu môi - Tên đần! Chẳng có tiền đồ gì cả. Ngay đêm đó, các nữ sinh được đưa về thư viện trước, những người khác đều vắng mặt, bọn Đường Tinh Trị phụ trách cứu người. Bạch Hiểu Phong và Sách La Định thì chẳng biết đang làm gì. Trình Tử Khiêm vẫn luôn ngồi ngoài cửa thu thập, ghi chép tin tức. Bạch Hiểu Nguyệt không còn xe lăn, ở trong phòng cũng không tài nào ngủ được, bảo Tiểu Ngọc mở cửa cho nàng, chờ trời sáng. Không lâu sau, Hạ Mẫn dìu Nguyên Bảo Bảo tới, thấy Bạch Hiểu Nguyệt chưa ngủ thì vào trong với nàng. Nguyên Bảo Bảo chắc sợ hãi quá, nói cứ nằm xuống là mơ thấy mình bị giẫm chết nên không ngủ được. Đường Nguyệt Yên cũng chạy tới, hỏi: “Có thấy Tam tỷ đâu không?”. Tất cả đều lắc đầu. Hạ Mẫn ngẫm nghĩ: “Nguyệt Nhữ tỷ tỷ liệu có ở chỗ cái hồ ở hậu viện không? Những lúc có tâm sự tỷ ấy đều đến đó ngồi”. Đường Nguyệt Yên cau mày: “Nửa đêm rồi còn ra bờ hồ hóng gió lạnh sao?”, nói xong liền chạy đi tìm Đường Nguyệt Nhữ, bỏ lại ba cô gái ở trong phòng. Hạ Mẫn ngồi khoanh chân trên giường Bạch Hiểu Nguyệt, nói: “Bạch Hiểu Nguyệt này, nàng có cảm thấy… lần này có người nhằm vào Nguyệt Nhữ tỷ tỷ không?”. Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu: “Nhưng không biết là ai”. “Hình như Sách La Định và Bạch phu tử đã biết rồi”. Hạ Mẫn nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Thật ra, hai nàng có nghi ngờ Lệ phi nương nương không?”. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Hạ Mẫn, thực ra nàng cũng từng nghi ngờ, nhưng nhìn phản ứng của Nguyệt Yên và Tinh Trị, mặc dù hai người này tính cách khác nhau nhưng đều không biết diễn kịch, chắc họ không biết gì. “Sao Lệ phi phải làm như vậy chứ?”. Nguyên Bảo Bảo không hiểu: “Cũng có lợi gì đâu?”. “Sao lại không có lợi”. Hạ Mẫn nhỏ giọng nói: “Nếu như vậy thì rất có khả năng là Nguyệt Nhữ sẽ không thể ở lại hoàng thành được nữa”. Nguyên Bảo Bảo gật đầu: “Cũng đúng, người được lợi có vẻ là Lệ phi rồi”. “Lý giải như thế có vẻ khiên cưỡng”. Bạch Hiểu Nguyệt lắc đầu: “Chuyện hôm nay náo loạn như vậy, còn làm mất mặt cả hoàng thất. Lệ phi và Hoàng hậu nương nương là những người thông minh, sao có thể làm thế được”. Hạ Mẫn và Nguyên Bảo Bảo nhìn nhau - Cũng đúng. Đường Nguyệt Yên đi đến nơi vắng người, khoanh tay ngẫm nghĩ - Trước đó nàng cũng cảm thấy có chút quái lạ, Hoàng hậu nương nương lại không tác hợp nàng và Sầm Miễn, còn ra vẻ cao thâm khó đoán, chẳng lẽ thật sự là… Nhưng vừa nghĩ thế nàng lại cảm thấy có chút quá đáng, trong lòng nàng ngổn ngang suy nghĩ. Nàng cũng là một người hiếu thắng, mặc dù vì Bạch Hiểu Phong mà ít nhiều có khúc mắc với Đường Nguyệt Nhữ. Nhưng Đường Nguyệt Yên nàng cũng rất giỏi, nàng chẳng thua kém Đường Nguyệt Nhữ ở điểm nào, sợ gì mà không dám cạnh tranh công bằng chứ, việc gì phải dùng mánh khóe như vậy, dù thắng cũng chẳng vẻ vang gì. Đường Nguyệt Yên đi về phía hậu viện, nhìn thấy Sầm Miễn đứng ở ngoài nhìn vào trong. Đường Nguyệt Yên đi đến phía sau hắn, thấy ở cách đó không xa, Đường Nguyệt Nhữ đang ngồi trong đình hóng mát, thẫn thờ nhìn hồ nước. Sầm Miễn cầm trong tay một chiếc áo choàng, lo lắng nhìn về phía Đường Nguyệt Nhữ. Đường Nguyệt Yên đưa tay đẩy hắn một cái. Hắn đang mải nhìn, bị giật mình, mở to hai mắt quay đầu lại nhìn. Đường Nguyệt Yên lườm hắn: “Nhìn cái gì, không tới an ủi tỷ ấy đi”. “Ôi”. Sầm Miễn ngăn nàng lại, hạ giọng nói: “Ban nãy tỷ ấy giả bộ về phòng ngủ, thấy mọi người đi hết rồi mới lặng lẽ đến đây ngồi, chắc là muốn được yên tĩnh một mình, không nên quấy rầy tỷ ấy”. Đường Nguyệt Yên cau mày: “Ngươi đừng lắm điều thế được không, chẳng giống đàn ông chút nào”. Sầm Miễn không làm gì cũng bị chửi, chẳng biết tại sao Thất công chúa lại thích mắng chửi người ta như vậy. Đường Nguyệt Yên thấy hắn vẫn dè dặt nhìn Đường Nguyệt Nhữ đang thất thần nhìn ra hồ nước, chiếc khăn lụa màu trắng vấn trên đầu rất nổi bật. “Này, tên ngốc, ta hỏi ngươi”. Đường Nguyệt Yên chọc chọc Sầm Miễn: “Nếu hoàng tỷ của ta thật sự không phải là con ruột của Tiên hoàng, ngươi làm thế nào?”. Sầm Miễn nhìn Đường Nguyệt Yên: “Ta sẽ chăm sóc nàng”. “Ngươi chăm sóc tỷ ấy thế nào?”. Đường Nguyệt Yên hỏi: “Lấy tỷ ấy à?”. Sầm Miễn gật đầu: “Nguyệt Nhữ tỷ tỷ chịu lấy ta, ta cầu còn không được, nhất định sẽ không để cho tỷ ấy chịu thiệt. Ta có thể đưa tỷ ấy về phương Nam, tránh xa nơi lắm chuyện thị phi này. Nếu tỷ ấy không chịu lấy ta, ta cũng sẽ luôn ở bên tỷ ấy, cho đến khi tỷ ấy lấy được một người có thể chăm sóc tỷ ấy suốt đời suốt kiếp”. Đường Nguyệt Yên nhìn hắn một lúc lâu: “Cha ngươi sẽ đồng ý để ngươi lấy tỷ ấy sao?”. Sầm Miễn lắc đầu: “Cha ta có phản đối cũng vô ích”. “Ngươi định cãi lời cha ngươi à?”. Đường Nguyệt Yên kinh ngạc nói: “Quế vương rất nóng tính, ngươi không sợ ông ấy đánh ngươi sao?”. “Người có giết chết ta cũng vô ích, ta chỉ thích Nguyệt Nhữ tỷ tỷ thôi”. Sầm Miễn có chút mê mẩn nhìn người đang buồn bã bên hồ: “Nhưng ta tin, mẫu thân Nguyệt Nhữ tỷ tỷ không phải loại người như thiên hạ đồn đại, nếu để ta biết ai dám hủy hoại danh tiếng của tỷ ấy, khiến tỷ ấy đau lòng như vậy, nhất định ta sẽ không tha cho hắn”. Đường Nguyệt Yên nhìn Sầm Miễn một lúc lâu: “Tỷ ấy không thích ngươi mà thích Bạch Hiểu Phong, Bạch Hiểu Phong tốt hơn ngươi gấp mười lần”. Sầm Miễn không hề nổi giận: “Chỉ cần Bạch Hiểu Phong thực lòng thích tỷ ấy là được, hắn tốt hơn ta gấp mười lần, trăm lần cũng được”. “Đầu ngươi có vấn đề à!”. Đường Nguyệt Yên nhịn không được mắng hắn: “Lại nhường nữ nhân mình thích cho người khác như vậy, nếu ngươi thích thì phải đoạt lấy chứ!”. Sầm Miễn vô duyên vô cớ bị mắng, nhìn Đường Nguyệt Yên với vẻ mặt vô tội, lầm bầm: “Vấn đề không phải là ta có thích hay không, mà là Nguyệt Nhữ thực lòng thích ai kìa”. Đường Nguyệt Yên tức giận, đạp hắn một cước. Sầm Miễn không chỉ bị mắng mà còn bị đạp, nhìn Đường Nguyệt Yên, vẻ mặt càng thêm vô tội, trong lòng nghĩ sao tính khí Thất công chúa nóng nảy đến thế? Đã đanh đá còn vô lý. Đường Nguyệt Yên tức giận bỏ đi, cũng không tìm Đường Nguyệt Nhữ nữa. Đi tới cửa viện, nàng quay đầu nhìn lại, thấy Sầm Miễn đi đến bên bậc thang, ngồi xuống, hai tay chống cằm, nhìn cái đình ở giữa hồ, cứ lặng lẽ ở bên Đường Nguyệt Nhữ như thế. Đường Nguyệt Yên đứng sau thạch môn nhìn rất lâu… cũng chẳng biết qua bao lâu, có lẽ Sầm Miễn ngồi lâu quá nên mỏi chân, đứng lên bóp chân, ngồi tư thế khác, tay chống cằm, tiếp tục nhìn Đường Nguyệt Nhữ như nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, ánh mắt hắn lấp lánh như sao, đầy thành kính. Đường Nguyệt Yên xoay người bỏ đi, tiện tay lau khóe mắt, tên ngốc đó, Hiểu Phong phu tử hơn hắn gấp bội! Thật kém cỏi! Đêm đó, Đường Nguyệt Nhữ ngủ thiếp đi trong đình giữa hồ. Khi tỉnh lại, nàng thấy mình nằm trong phòng, nha hoàn Tiểu Ngọc thường ngày chăm sóc Bạch Hiểu Nguyệt đang chăm sóc nàng. Đường Nguyệt Nhữ ngồi dậy, hỏi: “Ta về bằng cách nào?”. “Tiểu vương gia thấy công chúa ngủ trong đình nên đã đưa công chúa về”. Tiểu Ngọc đưa y phục cho nàng thay. Đường Nguyệt Nhữ nhìn quần áo trên giường, hỏi Tiểu Ngọc: “Liên Nhi đâu rồi?”. “À…”. Tiểu Ngọc hơi do dự. Liên Nhi là nha hoàn thường ngày vẫn hầu hạ Đường Nguyệt Nhữ. Nàng không gần gũi với người khác, nhưng nha hoàn Liên Nhi này thì nàng rất thích, cũng theo nàng khoảng mười năm rồi. “Liên Nhi tỷ tỷ… nói là có chuyện gấp nên về quê một chuyến”. Tiểu Ngọc lí nhí: “Tiểu thư nói, mấy hôm nay để nô tỳ phục vụ công chúa, công chúa có chuyện gì cứ sai bảo nô tỳ”. Đường Nguyệt Nhữ ngẩn người, sau đó lại cười: “Thì ra là vậy”. “Tỷ”. Lúc này có người đẩy cửa bước vào, là Đường Nguyệt Yên. Đường Nguyệt Nhữ ngẩng đầu nhìn nàng ấy. Đường Nguyệt Yên ngồi xuống mép giường, hầm hừ tức giận, trong tay còn cầm một hộp thức ăn. “Tiểu Ngọc, đi pha bình trà đến đây”. Đường Nguyệt Yên vừa nói vừa đặt hộp thức ăn xuống: “Có sữa đậu nành càng tốt”. “Dạ”. Tiểu Ngọc chạy đi mua sữa đậu nành. Đường Nguyệt Yên mở hộp đồ ăn ra, bên trong có một lồng há cảo, đặt vào tay Đường Nguyệt Nhữ. “Muội mua à?”. Đường Nguyệt Nhữ hơi kinh ngạc. “Sáng sớm Sầm Miễn chạy ra ngoài mua cho tỷ đấy”. Đường Nguyệt Yên dẩu môi: “Hắn tốt với tỷ thật, có phải đã thầm yêu tỷ không?”. Đường Nguyệt Nhữ cắn một miếng há cảo, cười: “Đừng nói bừa, hắn nhỏ hơn tỷ rất nhiều, chắc chỉ coi tỷ là tỷ tỷ thôi”. “Vậy tỷ coi hắn là gì?”, Đường Nguyệt Yên hỏi. “Là đệ đệ”. Đường Nguyệt Nhữ vừa ăn há cảo vừa cười: “Thằng bé ấy rất chu đáo”. Đường Nguyệt Yên thở dài. “Sao lại thở dài?”. “Không có gì”. Đường Nguyệt Yên ngẫm nghĩ, nói: “Tỷ, sáng sớm nay muội về hỏi hoàng nương rồi, không phải bọn họ hại tỷ!”. Đường Nguyệt Nhữ ngẩn người, nhìn Đường Nguyệt Yên, cười, ấn tay vào trán Đường Nguyệt Yên: “Muội ngốc quá, chuyện này sao có thể là Hoàng hậu và Lệ phi làm được”. Đường Nguyệt Yên xoa trán: “Không phải ư? Vậy ai hại tỷ?”. Đường Nguyệt Nhữ nhìn nàng, nói: “Người bị nhằm vào không phải tỷ, chẳng qua tỷ chỉ bị giẫm một cái mà thôi. Người họ thực sự muốn nhằm vào là Hoàng hậu và Lệ phi kìa”. “Hả?”. Đường Nguyệt Yên giật mình, đứng dậy: “Muốn nhằm vào hoàng nương muội sao?”. Đường Nguyệt Nhữ gật đầu: “Tỷ là cái thá gì chứ? Dù có giết chết tỷ thì đã sao?”. Đường Nguyệt Yên cau mày, ngồi xuống: “Vậy phải làm sao?”. “Muội đừng sợ”. Đường Nguyệt Nhữ cười nói: “Hiểu Phong và Sách La Định sẽ nghĩ cách, cho dù hai người họ không có cách thì còn Lệ phi và Hoàng hậu nữa, nếu tất cả đều không làm được thì vẫn còn Hoàng thượng”. Đường Nguyệt Yên suy nghĩ, sờ mũi: “Thế… những lời đồn đó là thật hay giả?”. Đường Nguyệt Nhữ cười nhạt: “Tỷ cũng không biết”. “Không biết phụ hoàng đã nghe qua chưa”. Đường Nguyệt Yên nói nhỏ: “Nếu phụ hoàng đột nhiên không thương tỷ nữa thì phải làm sao?”. Đường Nguyệt Nhữ khẽ cười: “Thì cũng giống như mất đi Liên Nhi thôi, không có hoạn nạn thì sao thấy được chân tình. Nếu có một ngày, bỗng muội mất đi tất cả, thậm chí là làm liên lụy đến người khác, nhưng vẫn có người bất chấp tất cả mà hết lòng hết dạ với muội, vẫn ở bên cạnh lặng lẽ bảo vệ muội, nếu muội gặp được người như thế thì hãy lấy hắn”. Đường Nguyệt Yên lầm bầm: “Vậy tỷ có thể gả cho người ta được rồi đấy”. “Hả?”. Đường Nguyệt Nhữ nghe không rõ. “Không có gì, tối nay tỷ có đi dự lễ mừng thọ không?”. Đường Nguyệt Yên khẽ nhắc: “Hôm nay mấy kẻ địch của tỷ cũng đến đấy, chắc chắn bây giờ mấy người đó đang đắc ý lắm, cẩn thận kẻo họ giở trò hại tỷ”. Đường Nguyệt Nhữ ngẩn người, cái gọi là “kẻ địch” của nàng hẳn là quận chúa, thiên kim con quan rồi… Bình thường Đường Nguyệt Nhữ không thích giao thiệp với người khác, mà điều quan trọng là có quá nhiều tài tử, văn nhân hâm mộ nàng. Con gái mà, nam tử mình thích lại đi thích cô gái khác, đương nhiên là sẽ giận cá chém thớt. Cho nên thiên kim nhà mấy vị đại quan và quận chúa nhà mấy vương gia trong hoàng thành đều không hòa hảo với Đường Nguyệt Nhữ cho lắm. Đường Nguyệt Nhữ chỉ cười nhạt, không nói gì, tiếp tục ăn sáng. Người mang sữa đậu nành tới không phải Tiểu Ngọc mà là Bạch Hiểu Nguyệt nhảy lò cò một chân. “Ôi trời!”. Đường Nguyệt Yên vội chạy đến đỡ nàng: “Cẩn thận chứ, vừa mới đỡ một chút”. “Khá hơn nhiều rồi, vốn cũng không nghiêm trọng lắm”. Bạch Hiểu Nguyệt vào phòng đưa sữa đậu nành cho Đường Nguyệt Nhữ. Đường Nguyệt Nhữ mở ra xem… đổ mất một nửa rồi. Bạch Hiểu Nguyệt ngượng ngùng cười: “Sách La Định cả đêm không về, nhất định là đi điều tra chuyện ấy”. “Vậy Bạch phu tử?”, Đường Nguyệt Yên hỏi. “Á…”. Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng mặt lên. Đường Nguyệt Nhữ và Đường Nguyệt Yên đều nhìn nàng - Nhìn tiểu muội này xem, biết Sách La Định cả đêm không về, thế mà không biết đại ca mình có về hay không. “Thương vong tối qua thế nào?”. Đường Nguyệt Nhữ thấy Bạch Hiểu Nguyệt nhìn há cảo, bèn gắp một miếng đút cho nàng. “Ừm… Tử Khiêm phu tử vừa về rồi, nói là may mà cứu kịp thời nên không có người chết, nhưng có hơn bốn mươi người bị thương, hai người bị thương rất nặng”. “Hơn bốn mươi người?”. Đường Nguyệt Yên cau mày. “Bên ngoài có tin gì không?”, Đường Nguyệt Nhữ hỏi. Bạch Hiểu Nguyệt lập tức xị mặt, thở dài: “Tin đồn rất khó nghe, đều nói là gánh hát diễn lại chuyện đồn đại về tỷ, sau đó Tinh Trị gây chuyện nên làm sụp sân khấu, tạo thành sự cố lớn như vậy”. Đường Nguyệt Yên cau mày, nhìn Đường Nguyệt Nhữ - Thật sự đổ lên đầu Tinh Trị rồi. “Vậy bây giờ thì sao?”. Đường Nguyệt Nhữ hỏi: “Tình hình thế nào?”. “Bây giờ đã ổn rồi”. Lúc này từ ngoài cửa có người đi vào, là Trình Tử Khiêm. “Phu tử”. Đường Nguyệt Yên hỏi: “Ổn thế nào cơ?”. “Lão Sách đưa quân đến, truy nã những kẻ tung tin đồn hại Nguyệt Nhữ”. Trình Tử Khiêm nói với Tam công chúa: “Còn dán cả hình truy nã khắp thành nữa”. Tam công chúa ngớ người, Đường Nguyệt Yên cũng nghiêng đầu hỏi: “Tìm được kẻ tung tin đồn rồi sao?”. Trình Tử Khiêm lắc đầu: “Chưa”. “Vậy… hình truy nã đó là ai?”. Bạch Hiểu Nguyệt cũng không hiểu. Trình Tử Khiêm khẽ mỉm cười: “Lão Sách tự vẽ ra”. “Hả?”. Ba cô nương dở khóc dở cười. “Cách làm này của Sách La Định cực kỳ thông minh, chuyện này đã bị đồn đại khắp nơi thì phải đối đầu trực diện, càng giấu giếm sẽ càng khiến người ta tưởng thực sự có chuyện gì đó”. Đường Nguyệt Nhữ khẽ thở dài: “Có điều…”. “Có điều, những nghi ngờ về công chúa sẽ vẫn còn. Tối nay sau khi kết thúc dạ tiệc, Hoàng thượng sẽ lên cổng thành gặp mặt dân chúng toàn thành, việc công chúa có thể đứng bên cạnh ngài hay không trở thành mấu chốt để chứng minh thân phận của nàng!”. Đường Nguyệt Nhữ gật đầu: “Miệng lưỡi thế gian có muốn chặn cũng không nổi, có những việc rõ ràng chúng ta không làm, nhưng một khi nó trở thành đề tài buôn chuyện thì sẽ bị người ta nói”. “Vậy còn phải xem xem người ta nói thế nào và có ích lợi gì không”. Trình Tử Khiêm hình như lại có cách nhìn khác. “Ích lợi?”. Đường Nguyệt Nhữ không hiểu, “Ích lợi gì chứ?”. Trình Tử Khiêm cười hì hì: “Chẳng hạn như, chỗ há cảo này, cô ăn, người ta sẽ nói cô tham ăn, cô không ăn, người ta vẫn nói cô tham ăn, vậy thà cứ ăn đi, ít nhất là còn có lợi!”. Đường Nguyệt Nhữ khẽ cau mày: “Lợi…”. Đường Nguyệt Yên nhìn trời: “Phu tử, ngài nói gì vậy, nghe không hiểu”. “Haizz…”. Trình Tử Khiêm xua tay: “Đã nói rồi, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, các cô nghĩ ngợi làm gì. Chuyện lớn đã có đám nam nhân chúng ta lo rồi, các cô chỉ cần chăm chút bản thân xinh đẹp như hoa là được, ta đi làm việc tiếp đây”, nói xong liền bỏ đi. Đường Nguyệt Yên quay đầu lại nhìn Đường Nguyệt Nhữ. Đường Nguyệt Nhữ cười, gật đầu: “Cũng đúng, việc gì chúng ta phải lo nghĩ nhiều? Có đám nam nhân đó rồi mà!”. Chỉ một buổi sáng, các tin đồn đều bất ngờ thay đổi. Lệnh truy nã dán khắp thành cùng với quân sĩ của Sách La Định đúng là rất công hiệu, không ít người bắt đầu bàn luận - Liệu có phải thực sự có người muốn hãm hại Đường Nguyệt Nhữ không. Người bị tình nghi đầu tiên chính là Hoàng hậu và Lệ phi. Ai cũng biết trong chốn cung đình khó tránh được chuyện tranh đấu, người bị nghi ngờ nhiều nhất là Lệ phi, nhưng hai người Sách La Định vẽ kia lại râu ria xồm xoàm, tóc tết đuôi sam, nhìn giống ngoại tộc. Thế là tin đồn lại xoay chuyển - Liệu có phải do ngoại tộc quấy rối không? “Ngươi nói, liệu có phải sắp có chiến tranh không?”. “Không đến mức ấy, có thể chỉ nhằm vào Đường Nguyệt Nhữ thôi”. “Bình thường Nguyệt Nhữ cô nương rất nghiêm túc, có người thấy không vừa mắt sao”. “Thật đáng thương”. “Danh dự của nữ nhân rất quan trọng! Huống chi nàng còn là công chúa cả!”. “Để xem buổi tiệc mừng thọ tối nay thế nào”. “Kể ra thì, bất luận có phải hay không thì Tam công chúa cũng là người vô tội!”. “Đúng vậy! Đâu phải lỗi của nàng”. Trên thực tế, con người là loài động vật giả nhân giả nghĩa, bản tính con người thường được chia thành hai loại - ác và không ác. Không ác chưa chắc đã là thiện, trên đời này cũng chẳng mấy người thực sự lương thiện. Nhưng lại có rất nhiều người biết phân biệt đúng sai. Nói cách khác, rất nhiều người “thiện” vì họ biết thiện là đúng, ác là sai. Những người này chẳng ai biết được trong lòng họ nghĩ gì, cũng không ai biết sau lưng họ nói gì, nhưng ngoài mặt lời họ nói nhất định đều đứng về bên thiện. Cho nên, lời đồn cũng bắt đầu đổi hướng, đa số mọi người bắt đầu thương cảm cho Đường Nguyệt Nhữ. Mặt khác, chuyện hôm qua mọi người đều chĩa mũi nhọn vào Đường Tinh Trị. Vị vương tử bình thường chẳng mắc lỗi lầm gì lớn, cũng không bị ghét này lập tức trở thành đối tượng bị đả kích. Đường Tinh Trị cũng rất tức giận, vô duyên vô cớ bị đổ oan! Nhưng mà nghĩ lại, hắn cũng không cảm thấy khó chịu cho lắm, nhìn Sách La Định, chuyện của hắn là cái thá gì? Đến chiều, Sách La Định vẽ thêm mấy mấy bức ảnh truy nã kẻ xấu, còn vẽ tỉ mỉ mấy cây tre bị chém đứt nữa. Chỉ trong một thời gian ngắn, những lời bàn tán về các loại thuyết âm mưu rầm rập nổi lên. Dân chúng hoàng thành thường ngày toàn bàn tán chuyện nhà chuyện cửa tầm thường, lần này lại dính dáng đến chuyện bày mưu tính kế hãm hại người khác, thế này không náo nhiệt sao được? Dân chúng toàn thành đều coi mình là thợ da, túm năm tụm ba bàn tán chuẩn bị vượt mặt cả Gia Cát Lượng (1). (1) Ở đây dùng điển tích “Ba anh thợ da hơn một Gia Cát Lượng”, có nghĩa là ba người bình thường hợp sức lại cũng tài giỏi như Gia Cát Lượng. Cũng vì thế, buổi tiệc tối nay vốn chỉ là yến tiệc mừng thọ mỗi năm một lần lại trở thành hồng môn yến truyền ra các loại chân tướng, chưa biết chừng còn đại loạn. Liệu Đường Nguyệt Nhữ có từ vị trí phượng hoàng cao quý mà rớt xuống làm gà rừng, không bao giờ trở lại như xưa được nữa, tất cả đều trông chờ vào tối nay… Những năm trước, mỗi lần thọ yến kết thúc đều bắn pháo hoa, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương lên thành lâu gặp mặt dân chúng, công chúa cũng lên theo, không biết năm nay sẽ thế nào, Đường Nguyệt Nhữ có được lên thành lâu nữa hay không? Đến gần trưa, Sách La Định trở về. Mọi người thấy hắn chạy rất nhanh, vừa vào viện liền uống nước. “Sách La Định”. Bạch Hiểu Nguyệt lò cò nhảy tới. “Chậc”. Sách La Định vừa nhìn thấy nàng đã cau mày: “Đã tìm được xe lăn cho nàng rồi, chỉ bị hỏng một chút, đại ca nàng đang mang đi sửa, nàng vào phòng ta nằm đi, đừng nhảy lò cò khắp nơi nữa, cứ như con thỏ ấy”. Bạch Hiểu Nguyệt đã nhảy đến cạnh hắn: “Thế nào rồi?”. “Ừm… đang điều tra”. Sách La Định xòe tay: “Nhưng tình hình cũng không tệ như chúng ta tưởng, bữa tiệc tối này chắc không có vấn đề gì”. “Vậy… Hoàng thượng có nói gì liên quan đến chuyện của Nguyệt Nhữ tỷ tỷ không?”, Bạch Hiểu Nguyệt dò hỏi. Sách La Định ngẫm nghĩ, gật đầu. Bạch Hiểu Nguyệt thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, bèn hỏi: “Vậy…”. “Đường Nguyệt Nhữ e là sẽ phải gánh trên lưng mối nghi ngờ này cả đời”, Sách La Định nói. Bạch Hiểu Nguyệt há miệng: “Tại sao?”. Sách La Định ngó quanh, bước đến gần, che tai nàng, nói rất nhỏ: “Thật ra thì năm đó, phi tử của Tiên hoàng là do ngài cướp của đương kim Hoàng thượng”. Miệng Bạch Hiểu Nguyệt há hốc: “Chẳng lẽ…”. “Tóm lại là cũng không bàn đến chuyện ai bất trung với ai. Tiên hoàng cướp người thương của người ta trước, lúc đó mẫu thân của Nguyệt Nhữ đã mang cốt nhục của đương kim Hoàng thượng rồi, mà Tiên hoàng khi ấy lại không có khả năng sinh con, cho nên ngài yêu thương Nguyệt Nhữ còn hơn con gái ruột của mình”. Sách La Định cười: “Nàng ta chính là công chúa cả thực sự, chỉ tiếc là…”. Bạch Hiểu Nguyệt đã hiểu: “Chuyện này không thể nói ra được!”. “Đúng thế”. Sách La Định tỏ ra bất lực: “Nếu nói ra, Nguyệt Nhữ biết được sẽ khó xử, hậu cung có thể sẽ đại loạn, dân chúng sẽ nghĩ hoàng thất loạn luân”. “Như vậy chẳng phải Nguyệt Nhữ tỷ tỷ sẽ bị người ta hoài nghi cả đời sao?”. Bạch Hiểu Nguyệt cau mày: “Có phụ thân như Hoàng thượng cũng chẳng hay ho gì”. “Cho nên dù thế nào y cũng muốn tác hợp cho Đường Nguyệt Nhữ và Bạch Hiểu Phong, lòng yêu thương ấy có lẽ cũng là một sự bù đắp”. Sách La Định cười: “Hẳn là Hoàng hậu nương nương và Lệ phi cũng đã biết, nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao thì Nguyệt Nhữ cũng là con gái, không thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế”. “Vậy rốt cuộc kẻ chủ mưu là ai?”. Bạch Hiểu Nguyệt tò mò hỏi. “Chuyện này…”. Sách La Định vẻ mặt thâm sâu khó dò, nói: “Haizz, tóm lại là rất nhức đầu”. Trời tối rất nhanh, dân chúng hoàng thành lại bắt đầu bàn luận về bữa tiệc tối nay, những người tham gia yến hội tối nay đều có tâm sự riêng. Đường Nguyệt Yên thay bộ y phục công chúa long trọng, có vẻ cao quý của hoàng thất. Đường Nguyệt Nhữ vẫn ở lỳ trong phòng, mọi người không ai dám vào quấy rầy nàng. Đường Tinh Trị hôm nay lại bất ngờ mặc quân phục, hình như Hoàng hậu bảo hắn mặc như thế, hắn mặc hắc bào kết hợp với nhuyễn giáp màu vàng trông rất đặc biệt. Vừa ra đến sân, Hồ Khai liền vỗ tay: “Đẹp trai quá, Tinh Trị!”. “Thật sao?”. Đường Tinh Trị nhìn bộ y phục của mình, giọng nói có chút hoài nghi: “Sao ta cảm thấy ngu ngu…”. Đang nói chuyện thì Sách La Định và Bạch Hiểu Phong đi vào. Sách La Định kéo theo chiếc xe lăn đã được sửa của Bạch Hiểu Nguyệt, vừa nhìn thấy Đường Tinh Trị liền phì cười. Đường Tinh Trị cau mày, bất mãn: “Ngươi cười cái gì?”. Sách La Định lắc đầu: “Ngươi mặc như vậy ra chiến trường thì chẳng cần đánh cũng thắng”. Mọi người đều ngẩn người, chẳng rõ Sách La Định đang khen hay đang đùa Đường Tinh Trị nữa. “Là sao?”. Thạch Minh Lượng không hiểu. Sách La Định chỉ Đường Tinh Trị: “Màu vàng chóe này lóa cả mắt, ánh mặt trời chiếu vào sẽ khiến đối phương choáng váng, ngất xỉu, thế thì chắc thắng rồi”. Đường Tinh Trị bĩu môi, tức giận. Thạch Minh Lượng vẫn không hiểu lắm, hỏi Hồ Khai: “Rốt cuộc là khen hay chê?”. Hồ Khai tỏ ra bất lực: “Thực ra… có phải hơi long trọng quá không?”. Cát Phạm sờ cằm, gật đầu: “Ta cảm thấy rẻ tiền như nhà giàu mới nổi vậy”. “Là quá mới”. Sách La Định ngồi xuống cạnh bàn, sờ đầu Tuấn Tuấn vừa chạy tới: “Đổi cái đai lưng có khi sẽ khá hơn đấy!”. Đường Tinh Trị sờ cái đai lưng màu vàng nạm ngọc bát bảo của mình, nói: “Ta chỉ có mỗi một cái”. Sách La Định nghĩ một lát, vào phòng lấy chiếc đai lưng da trâu bình thường gắn nhiều vòng sắt ra, đưa cho hắn. Đường Tinh Trị cầm lên nhìn, đám Hồ Khai cũng chụm đầu vào xem, đều không nhịn được mà kêu lên - Cái đai lưng đẹp quá! “Da trâu đen nhìn rất đẹp!”. Cát Phạm hay được nhìn thấy đồ tốt, đưa tay sờ, hỏi: “Sao lại có hoa văn màu đỏ đen?”. “Là máu sói”. Sách La Định vừa nói xong, mọi người đều giật mình rụt tay lại. Sách La Định bĩu môi: “Kém tắm”. Đường Tinh Trị cầm đai lưng đó lên ngắm nghía hồi lâu, thấy nó mang phong vị của một vùng đất khác, vòng sắt cũng được tạo hình nanh sói, còn có cả khuyên sắt hình đầu sói, dùng để giắt đao. “Ngươi kiếm được ở đâu vậy?”. Đường Tinh Trị tháo đai lưng của mình ra, thay cái đai lưng ấy vào. “Ta chơi đấu vật với một tên hòa thượng Tây Vực, hắn thua ta”. Sách La Định vắt chân nói: “Tên hòa thượng hung hãn ấy cả đời coi việc giết sói làm thú vui, mỗi lần giết sói xong đều dùng cái đai lưng này lau cây đao dính máu, hắn đeo tổng cộng hơn ba mươi năm, bộ giáp vàng lấp lánh của ngươi đâu giống y phục mặc khi ra chiến trường, cái đai lưng này sát khí rất nặng, cho dù trang phục có phù hoa đến đâu cũng trấn áp được”. Đường Tinh Trị vừa mới đeo lên, khí chất liền hoàn toàn thay đổi, từ vị đại tướng quân hoa hòe hoa sói lập tức biến thành vị võ tướng hoàng tộc đầy khí phách. “Ngươi cũng rất có mắt nhìn”. Hồ Khai hỏi Sách La Định: “Ngươi cho Tinh Trị cái đai lưng này, vậy ngươi dùng cái gì?”. Sách La Định một tay chống má, một tay rót trà, vắt chân uống trà: “Dù sao thì cũng không trần truồng”. “Lần nào ngươi cũng mặc đồ đen, không sợ người ta cười cho à?”. Đường Tinh Trị nhìn Sách La Định, cảm thấy như nợ hắn một ân huệ gì vậy: “Hay thế này đi, ngươi cho ta mượn đai lưng, ta cho ngươi mượn một bộ đồ đẹp, được không?”. Sách La Định nhìn hắn, đột nhiên cười. Đường Tinh Trị thấy Sách La Định cười thì hơi hoảng sợ, người này trước giờ không bao giờ cười một cách bình thường, chẳng biết có phải do ngũ quan của hắn quá góc cạnh hay không mà khi hắn cười lại mang theo mấy phần tà dị, vừa bất cần vừa xấu xa. “Ngươi cười cái gì?”. Đường Tinh Trị bĩu môi: “Có cần không?”. “Miễn đi”. Sách La Định cầm bình trà, chậm rãi nói: “Ông đây có mặc áo rách thì người ta cũng biết ta là tướng quân. Ngươi chẳng cần đeo đai lưng vàng thì người ta cũng biết ngươi là hoàng tử, có những thứ là do trời sinh, không cần dùng quần áo để làm màu”. “Khụ khụ…”. Thạch Minh Lượng đang uống trà cũng bị sặc, Đường Tinh Trị lại thấy hơi nóng mặt, trừng mắt với Sách La Định - Cách nói chuyện rất đáng ăn đòn! Bạch Hiểu Phong ở bên cạnh lại để ý đến phía sau mọi người, Bạch Hiểu Nguyệt đang được đám nha hoàn dìu đến. Nàng vừa vào sân đã nghe được đoạn đối thoại của Sách La Định và Đường Tinh Trị. Bạch Hiểu Phong thấy nàng ôm ngực như sắp không chịu nổi nữa, vẻ mặt rõ ràng là - Đại anh hùng, đại anh hùng! Quá đẹp trai, quá khí phách, hoàng tử, vương gia, quý công tử gì gì đó, tránh hết ra! Bạch Hiểu Phong đỡ trán, chẳng lẽ thật sự phải nhận Sách La Định làm em rể ư? ... Đoàn xe ngựa của thư viện Hiểu Phong rầm rập kéo vào hoàng cung, hôm nay là tiệc mừng thọ Hoàng thượng, tất cả quan viên đều đến, cho dù có phải đứng ngoài cổng thành cũng được. Cho nên, ngoài cổng hoàng cung vô cùng náo nhiệt. Trên đời này luôn có những người gió chiều nào theo chiều ấy, mỗi năm lúc vào cung mấy người được vây quanh nhiều nhất cơ bản chính là những người có quyền có thế nhất. Hằng năm, Bạch Hiểu Phong luôn là người đứng mũi chịu sào, đương nhiên, rất ít quan viên đến lôi kéo quan hệ với hắn, nhưng thiên kim tiểu thư nhà các quan viên thì rất đông. Đường Tinh Trị là người bị các quan viên vây quanh nhiều nhất, ngay cả mấy vị huynh đệ của hắn cũng thơm lây. Sách La Định là người năm nào cũng có rất nhiều người muốn đến hỏi han nhưng chẳng ai dám đến, cho nên hắn đẩy xe lăn của Bạch Hiểu Nguyệt đi rất thảnh thơi. Mặt khác, năm nay có thêm Sầm Miễn. Quế vương độc chiếm một phương, có quyền, có thế, lại có quan hệ rất tốt với Hoàng thượng. Sầm Miễn là tiểu vương gia đương nhiên được coi trọng. Hơn nữa, nghe đồn hắn sẽ đính hôn với Đường Nguyệt Yên, vậy hắn chính là phò mã tương lai! Bây giờ không đến nịnh nọt hắn thì đợi đến khi nào? Không ít người đến bắt chuyện vây quanh hắn và Đường Nguyệt Yên, muốn đẩy hai người lại gần nhau. Ngược lại, Đường Nguyệt Nhữ hằng năm được rất nhiều người vây quanh thì năm nay lại bị đối xử lạnh lùng. Nàng một mình đi vào hoàng cung, Sầm Miễn chen từ trong đám người ra, đến bên cạnh nàng, lại phát hiện khi hắn đi ra ngoài có rất nhiều người đi theo, một số thậm chí còn đụng phải Đường Nguyệt Nhữ, hại nàng đành dừng lại, đứng tránh ra. Sầm Miễn bực bội nhưng chẳng thể giúp được gì, may mà Sách La Định bảo Đường Nguyệt Nhữ đi bên cạnh Bạch Hiểu Nguyệt, còn hắn đẩy xe lăn cho Bạch Hiểu Nguyệt nên không ai dám đến gần. Đường Nguyệt Yên vừa đi vừa thỉnh thoảng nhìn Sầm Miễn, lại liếc nhìn Bạch Hiểu Phong. Bạch Hiểu Phong đã quá quen với chuyện này, chỉ nhanh chóng bước về phía trước, vào hoàng cung nhanh bao nhiêu là chóng thoát khỏi những người này bấy nhiêu, cũng không hề nhìn Đường Nguyệt Nhữ ở phía sau cùng một cái, càng không thèm để ý đến nàng. Trái lại, Sầm Miễn không lúc nào rời mắt khỏi Đường Nguyệt Nhữ, ánh mắt đầy lo lắng. Đường Nguyệt Yên khẽ thở dài, nàng sực nhớ, gần đây hình như mình thường xuyên thở dài, không hiểu sao lại cảm thấy buồn chán. Nàng đang đi thì nghe thấy mấy cô nương ở bên cạnh xì xào bàn tán. “Chuẩn bị xong rồi chứ?”. “Xong rồi!”. “Hừ, để xem hôm nay cô ta bẽ mặt thế nào!”. “Đúng vậy, ai bảo thường ngày cô ta giả thánh nữ”. “Đồ con hoang”. “Hi hi”. Đường Nguyệt Yên đảo mắt nhìn, nhưng bên cạnh có quá nhiều người, nàng cũng không tìm được người nào vừa nói, nhưng… xem ra hôm nay có người muốn hại Đường Nguyệt Nhữ. Đường Nguyệt Yên cảm thấy mình nóng nảy hơn mọi ngày, nàng thầm rủa - Mấy con tiện tỳ kia, bất kể là thiên kim hay là quận chúa nhà nào, hôm nay ai dám bắt nạt Đường Nguyệt Nhữ thì biết tay ta. Sầm Miễn quá lo lắng cho Đường Nguyệt Nhữ, vừa mới lơ đãng một cái đã bị đẩy ngã, suýt đụng phải Đường Nguyệt Yên. Nàng đột nhiên trừng mắt nhìn hắn, hắn giật mình lùi lại mấy bước - Hình như tâm trạng Thất công chúa hôm nay rất xấu, xấu chưa từng có! “Thật ra thì”. Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu hỏi Đường Nguyệt Nhữ bên cạnh: “Hoạn nạn mới thấy chân tình, muội chưa bao giờ thấy Nguyệt Yên nóng nảy như vậy, mấy ngày nay Nguyệt Yên vì tỷ mà nổi giận với người ta mấy lần rồi đấy!”. Đường Nguyệt Nhữ hơi ngẩn người, sau đó khẽ cười: “Đúng vậy, có một số việc khi so sánh mới biết được mình thực lòng muốn gì”. Bạch Hiểu Nguyệt nghiêng đầu, nhìn Đường Nguyệt Nhữ. Sách La Định cũng nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười - Thật ra thì trong chuyện lần này, mọi người đều coi Đường Nguyệt Nhữ là kẻ yếu, nhưng có ai từng nghĩ, không phải mọi cô gái đều giống nhau! Có một số cô nương, chưa bao giờ đặt mình vào vị trí cần người khác bảo vệ, bởi vì những cô nương ấy không chỉ có khả năng bảo vệ chính mình, mà còn có thể bảo vệ người khác. Đường đến yến tiệc không quá dài, đám người cũng dần tìm được vị trí của mình, đều tản ra. Theo lệ thường, hoàng tử và công chúa là những người cuối cùng ngồi vào vị trí vì phải chúc thọ phụ hoàng. Quần thần thấy Hoàng thượng dẫn theo Hoàng hậu và mấy vị phi tử cùng đi vào thì lập tức hành lễ chúc thọ. Hôm nay tâm trạng Hoàng thượng rất tốt, nói chúng thần bình thân rồi cùng Hoàng hậu ngồi xuống. Mấy vị hoàng tử theo thứ tự, đi vào chúc thọ Hoàng thượng. Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng về, nhưng đều cố kín đáo hết mức, lặng lẽ làm phần việc của mình. Tứ hoàng tử hôm nay cũng đến, lúc đi vào yến tiệc mọi người đều lo lắng, nhỡ chốc nữa hắn đột tử ở đây thì phải làm thế nào, Tứ hoàng tử dáng vẻ yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, người gầy như chỉ còn da bọc xương. Hai huynh đệ Đường Tinh Trị và Đường Tinh Vũ đi vào cuối cùng. Hai người cao sàn sàn nhau, lúc cùng đi vào lại có phong thái hoàn toàn khác nhau. Đám thần tử đa phần đều cười mà không nói - Cao thấp rõ ràng! Đường Tinh Vũ hôm nay ăn mặc rất long trọng, hắn mặc một chiếc áo choàng màu đỏ tía, rất đúng mực, lại không quá phô trương. Mặc dù dung mạo hắn bình thường, nhưng khoác bộ y phục này vào cũng lộ ra mấy phần quý phái. Đường Tinh Vũ ăn mặc như vậy vốn đã có thể coi là hạc giữa bầy gà rồi, vậy mà chẳng ngờ Đường Tinh Trị hôm nay lại mặc quân phục, đặc biệt là chiếc đai lưng trông vô cùng khí phách khiến hắn toát lên vẻ chín chắn và oai hùng. Hai mắt Hoàng hậu nương nương sáng lên, vô cùng vui mừng, vội nhìn Sách La Định đang ngồi ngắm đông nghía tây ở cách đó không xa. Hoàng thượng cũng hết sức ngạc nhiên khi thấy Đường Tinh Trị, tâm tình lại tốt hơn mấy phần, đứa con này loáng một cái đã trưởng thành thế này rồi, thật là uy vũ! Đường Tinh Trị và Đường Tinh Vũ cùng đi lên, chúc thọ Hoàng thượng. Hoàng thượng cười, gật đầu, nói với bọn họ mấy câu rồi hỏi Đường Tinh Trị: “Này con, cái đai lưng này của con thật có thần khí, ở đâu ra vậy?”. Đường Tinh Trị cũng không giấu giếm, trả lời: “Dạ, Sách… Sách tướng quân cho ạ”. Đường Tinh Trị suýt cắn phải đầu lưỡi, may mà không thốt ra là “Sách La Định”. Sách La Định tiếp tục uống trà. Lệ phi hài lòng gật đầu, Hoàng hậu cũng vui mừng, chúng thần thì đưa mắt nhìn nhau - Giỏi thật, lại hạ xong một thành rồi! Hoàng thượng cười tán thưởng: “Xem ra con ta và Sách tướng quân rất hợp nhau, ha ha”. Khóe miệng Đường Tinh Trị giật giật, hắn nhìn Sách La Định một cái, chỉ thấy Sách La Định đang bĩu môi gật đầu - Lại chẳng thế, quá hợp ấy chứ. Đường Tinh Trị dở khóc dở cười. Sau khi hoàng tử hành lễ xong thì đến lượt công chúa. Hoàng triều cũng chỉ có hai vị công chúa, Đường Nguyệt Nhữ và Đường Nguyệt Yên, tuổi tác chênh lệch khá nhiều, nhưng đều là đại mỹ nhân. Mọi người lúc này cũng có chút hồi hộp, cùng nhìn ra ngoài. Đường Nguyệt Nhữ và Đường Nguyệt Yên sóng bước đi vào. Hai người vẫn xinh đẹp lay động lòng người như thường ngày. Đường Nguyệt Yên lộng lẫy hơn một chút, Đường Nguyệt Nhữ thì nhã nhặn hơn, nhưng điều kỳ lạ là, trong khi Đường Nguyệt Yên sầm mặt xuống thì Đường Nguyệt Nhữ lại rất tự nhiên. Hoàng thượng và Hoàng hậu nhìn nhau, Lệ phi ở sau lưng lại cau mày nhìn Đường Nguyệt Yên, thầm nghĩ đứa con gái này càng ngày càng khó bảo, đến chúc thọ phụ hoàng mà lại sầm mặt ra như thế! Hai tỷ muội đến trước mặt Hoàng thượng, cùng chúc thọ ngài. Hoàng thượng gật đầu khen hai nàng càng ngày càng xinh đẹp, thái độ hòa nhã hiền từ, chẳng có gì khác biệt so với trước đây. Hoàng hậu cũng luôn miệng khen hai tỷ muội, khác hẳn vẻ nghiêm khắc khi nói chuyện với Đường Tinh Trị. Chúng thần cũng chẳng hiểu ra sao, chỉ có thể đợi xem lát nữa Hoàng thượng lên thành lâu gặp mặt dân chúng sẽ mang ai theo mà thôi. Bạch Hiểu Nguyệt toát mồ hôi thay Đường Nguyệt Nhữ, không biết lát nữa có ai quấy rối hoặc nói lời khó nghe không nữa. Đường Nguyệt Yên xoay người, kéo tay Đường Nguyệt Nhữ đến bàn tiệc, bảo nàng ngồi cạnh mình. Lệ phi hơi ngây người, Hoàng hậu cũng ngạc nhiên. Hoàng thượng lại cười, gật đầu: “Chà chà, năm qua tuổi đến, chuyện khiến Trẫm vui mừng nhất chính là thấy bọn trẻ đã dần trưởng thành”. Hoàng hậu gật đầu, rót rượu cho Hoàng thượng, lại liếc nhìn Sầm Miễn. Sầm Miễn thỉnh thoảng lại lén nhìn Đường Nguyệt Nhữ, còn Bạch Hiểu Phong đang bưng chén rượu ngồi bên cạnh Sầm Miễn thì có vẻ thất thần. Hoàng hậu cười, nâng chén chúc rượu Hoàng thượng, uống xong liền tuyên bố buổi tiệc bắt đầu. Trong tháng này, quần thần đã mấy lần được tham gia dạ yến hoàng cung nên cũng quen rồi, hôm nay lại còn có chuyện để hóng hớt, cho nên không ai hẹn ai mà vừa ăn vừa quan sát động tĩnh chỗ Đường Nguyệt Nhữ. Đường Nguyệt Nhữ vẫn thục nữ như mọi khi, ngồi rất ngay ngắn. Đường Nguyệt Yên ngồi bên cạnh đang bóc cua cho nàng, không ít thiên kim tiểu thư đánh mắt nhìn nhau, cảm thấy lạ. Đường Nguyệt Yên có tiếng là được cưng chiều, nàng ăn cua có lẽ cũng chẳng chịu tự động tay, vậy mà lại giúp Đường Nguyệt Nhữ bóc cua, chẳng lẽ lời đồn là giả, hay là còn có nguyên nhân nào khác? Lệ phi kinh ngạc trước hành động của Đường Nguyệt Yên, thầm nghĩ - Nha đầu bướng bỉnh này chẳng lẽ khôn lớn rồi sao? Lệ phi còn đang băn khoăn thì lại thấy một tiểu nha hoàn dâng điểm tâm mà Hoàng thượng ban cho mình đến. Lệ phi cầm điểm tâm, khó hiểu nhìn về phía trước, Hoàng thượng gật đầu, ý nói - Gần đây con gái cũng hiểu chuyện hơn rồi, xem ra nàng dạy dỗ tốt. Lệ phi vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, bà cũng chẳng hiểu Đường Nguyệt Yên thường ngày khó bảo, lại lắm chiêu nhiều trò hôm nay bị làm sao nữa. Bạch Hiểu Nguyệt cũng cảm thấy có chút kỳ quái, đang định hỏi Sách La Định xem có chuyện gì xảy ra thì thấy Sách La Định chui đầu dưới gầm bàn, chẳng biết đang làm gì. Nàng nghiêng đầu nhìn xuống, thấy Sách La Định đang cầm miếng cá đút cho một con mèo, đây chắc là mèo ở trong cung, nó ngồi bên chân Sách La Định ăn cá, vừa ăn vừa cọ cọ vào chân hắn. Bạch Hiểu Nguyệt chọc chọc hắn: “Nghiêm túc vào”. Sách La Định ngẩng đầu lên, miệng còn ngậm cái đuôi cá. Bạch Hiểu Nguyệt nghiêm mặt - Lễ nghi! Mí mắt Sách La Định giật giật, hắn gắp thức ăn cho nàng. Sắc mặt nàng dịu hẳn xuống, bưng bát ăn, lại gắp cho Sách La Định một miếng cá, để hắn tiếp tục đút cho mèo. Bạch Hiểu Phong ngồi bên cạnh quan sát, có chút băn khoăn, sao hai đứa này lại vô tư như trẻ con thế nhỉ? Rượu quá tam tuần, ai nấy đều trở nên thoải mái, túm năm tụm ba nói chuyện trên trời dưới đất. Đường Nguyệt Nhữ đang ăn cơm thì có một cô nương tới chúc rượu nàng và Đường Nguyệt Yên. Đây là chuyện bình thường, hai nàng thân phận tôn quý nên các thiên kim tiểu thư nhà vương công đại thần đều muốn lân la lôi kéo quan hệ. Đường Nguyệt Nhữ và Đường Nguyệt Yên vẫn đối đãi với họ như thường, không biết có phải do thái độ của Đường Nguyệt Yên với Hoàng thượng ban nãy không mà các cô nương này rất dè chừng, tóm lại là tới thời điểm này vẫn chưa có chuyện gì xảy ra… “Á!”. Chẳng biết người nào lúc chúc rượu lại bất cẩn đánh đổ đĩa giấm lên váy của Đường Nguyệt Nhữ. Người đó vội vàng xin lỗi, cũng không nhìn ra được có phải cố ý hay không. Sầm Miễn có chút lo lắng, nhìn về phía này, Bạch Hiểu Phong ở bên cạnh cũng liếc mắt nhìn sang. “Nguyệt Yên, cùng tỷ tỷ đi thay đồ đi”, Hoàng hậu nói. Đường Nguyệt Yên liền cùng Đường Nguyệt Nhữ đi thay đồ. Thay đồ xong, Đường Nguyệt Nhữ lại không muốn ra ngoài nữa, có thể do uống hơi nhiều rượu, hoặc do những ánh nhìn dò xét quá chướng mắt ở buổi tiệc ngoài kia, cho nên nàng nói muốn ngồi trên trường kỷ trong sân một lúc, đợi đến khi tiệc sắp tàn thì sẽ ra. Đường Nguyệt Yên nghĩ thế cũng được, đỡ gặp phiền phức, nàng để Đường Nguyệt Nhữ lại đó, còn mình trở về tiếp tục ăn uống. Sầm Miễn đợi mãi chỉ thấy Đường Nguyệt Yên trở lại, không thấy Đường Nguyệt Nhữ đâu thì có chút lo lắng: “Tỷ tỷ đâu rồi?”. Đường Nguyệt Yên lườm hắn, bực bội nói: “Mệt, tỷ ấy nói ngủ một lát rồi sẽ tới”. “À…”. Sầm Miễn gật đầu, thầm nghĩ như thế cũng tốt, đỡ bị người khác làm phiền. Sách La Định cơm no rượu say, bèn đứng dậy đi vệ sinh, tiện thể hóng mát một chút. Vòng qua mấy tiểu viện, Sách La Định thấy váng hết cả đầu, khó khăn lắm mới tìm thấy cái mao xí, hắn vội vàng đi vào. Đi vệ sinh xong, hắn lại nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói: “Chuẩn bị xong chưa?”. “Xong rồi! Hình như nàng ta đã ngủ rồi!”. “Vậy càng tốt!”. Sách La Định nghe thấy tiếng bước chân chạy đi xa dần, đẩy cửa ra nhìn, trong sân chẳng có ai, giọng nói vừa rồi hẳn là của mấy cô nương, nhưng hắn cũng không để ý, lại đi lòng vòng một lượt, định về chỗ… Nhưng đường trong hoàng cung này thật khó nhớ, hắn đi thêm mấy vòng nữa thì nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần mình. Hắn thầm nghĩ, thật đúng lúc, có thể hỏi đường rồi. Hắn đang định mở miệng thì thấy hai cô nương ăn mặc rất sang trọng vội vã chạy đến. Hai bên giáp mặt, Sách La Định chưa kịp hỏi đường, hai cô nương đã giật mình che miệng, suýt thì hét lên, hình như là bị dọa cho sợ hết hồn, sau đó mặt mũi trắng bệch, nhanh chóng chạy đi. Khóe miệng Sách La Định giật giật, hắn đưa tay sờ mặt - Bộ dạng ta đáng sợ đến thế à? Hắn ngẫm nghĩ, hai cô nương kia trông rất quen, hình như vừa nãy nhìn thấy trong bữa tiệc thì phải. Sách La Định nghĩ tốt quá, cứ đi theo hướng hai cô nương này chạy là được, hắn vừa nhấc chân định đi thì thấy Sầm Miễn chạy đến. Sách La Định vừa nhìn thấy hắn bèn cười nói: “Tìm mao xí hả? Ở bên kia kìa”. Sầm Miễn khó hiểu: “Không phải, ta đến tìm Nguyệt Nhữ tỷ tỷ”. Sách La Định chớp chớp mắt, lại thấy Sầm Miễn chạy lướt qua mình, vào trong tiểu viện. Sách La Định nhìn vào trong một cái - Thì ra phía sau chính là tiểu viện mà Đường Nguyệt Yên ở, trên một chiếc trường kỷ trong sân, Đường Nguyệt Nhữ đang ngủ, trên người còn đắp chiếc chăn mỏng. Sách La Định hơi nhíu mày - Hai cô nương vừa rồi chẳng lẽ đi từ tiểu viện của Đường Nguyệt Nhữ ra sao? Lén lén lút lút, vừa thấy mình lại sợ hết hồn như vậy, chắc không phải đã làm chuyện xấu gì đấy chứ? Sầm Miễn vào sân, đến bên cạnh Đường Nguyệt Nhữ, nhỏ giọng gọi: “Tam hoàng tỷ?”. Gọi hai tiếng thì Đường Nguyệt Nhữ tỉnh lại, nàng đưa tay xoa xoa cổ, có vẻ tư thế nằm ngủ không được thoải mái cho lắm, nhìn thấy Sầm Miễn thì cười, hỏi: “Sao vậy?”. “Hoàng thượng vừa tìm tỷ đấy”. Sầm Miễn nói nhỏ: “Sắp đốt pháo hoa rồi, tất cả công chúa và quận chúa đều phải lên thành lâu xem…”. Đường Nguyệt Nhữ gật đầu, nàng hiểu nghi thức này năm nào cũng có, nói dễ nghe một chút thì là lên thành lâu xem pháo hoa, thực ra là chọn mỹ nhân hoặc so sắc đẹp. Các tiểu thư kia ăn mặc lộng lẫy như vậy chẳng qua cũng vì khoảnh khắc ấy mà thôi. Dân chúng hoàng thành ở phía dưới nhìn lên thành lâu xa xa, mà một lần quan sát này lại liên quan đến các bảng xếp hạng mỹ nhân năm tới, cũng có lợi cho các cô nương ấy khi được gả vào nhà giàu sang phú quý sau này. Nàng thật sự không muốn đi, thứ nhất là nhàm chán, thứ hai, có thể nàng sẽ phải đón nhận ánh mắt dò xét của đám dân chúng… “Nếu tỷ không muốn đi, ta có thể giúp tỷ chuyển lời”, Sầm Miễn đột nhiên nói. Sách La Định khoanh tay đứng bên cạnh nhìn, hắn phát hiện Đường Nguyệt Nhữ không có vẻ gì khác thường thì cũng yên tâm, có thể hai cô nương ban nãy chỉ đi ngang qua mà thôi. Lúc này, sau lưng lại có tiếng động vang lên, Sách La Định quay đầu lại, thấy Đường Nguyệt Yên cũng tới. Nhìn thấy ở bên trong, Sầm Miễn đang nói chuyện cùng Đường Nguyệt Nhữ, nàng không đi vào, đứng chờ ở cửa, ngay bên cạnh Sách La Định. Sách La Định nhìn nha đầu này, đột nhiên nghĩ đến lúc trước Bạch Hiểu Nguyệt có nói với hắn, không biết tại sao, đột nhiên nàng cảm thấy Đường Nguyệt Yên đã trưởng thành hơn. ... Đường Nguyệt Nhữ ngồi trên trường kỷ, nhìn Sầm Miễn. Sầm Miễn đưa tay giúp nàng nhặt chiếc giày đã bị tuột ra bên cạnh, nói nhỏ: “Nếu tỷ không muốn đi thì đừng đi, đừng đi làm chuyện khiến mình khó xử hoặc không vui”. Đường Nguyệt Nhữ ngẩn người, nhìn hắn, một lúc lâu sau mới thở dài: “Có những khi không thể làm khác được”. Sầm Miễn ngẩng đầu, như lấy hết can đảm nói: “Không cần, không cần ép bản thân làm điều mình không thích như thế”. Nàng mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu hắn: “Chỉ có đệ là biết nghĩ cho người khác nhất”. Sầm Miễn lắc đầu: “Ta nói thật, nếu tỷ không muốn ở lại hoàng thành nữa, hoặc là ở trong cung cảm thấy ấm ức thì cũng không cần nhẫn nhịn, cứ nói cho ta biết, ta có thể giúp tỷ lo liệu chu toàn”. Nàng đột nhiên cảm thấy rất hứng thú, hỏi: “Lo liệu chu toàn thế nào?”. “Ừm…”. Sầm Miễn suy nghĩ, nói: “Nếu tỷ ghét những lời đồn đại khó nghe ở hoàng thành này, ta có thể dẫn tỷ đến nơi khác ở. Nếu tỷ cảm thấy cô đơn, ta có thể tìm rất nhiều người đến chơi với tỷ. Nếu có người bắt nạt tỷ, ta có thể bảo vệ tỷ, tỷ không cần phải một mình chịu đựng mọi thứ nữa”. Đường Nguyệt Nhữ nhìn chằm chằm Sầm Miễn một lúc lâu, mỉm cười, đưa tay xoa đầu hắn, nhỏ giọng nói: “Miễn nhi, đệ thật tốt, sau này ai lấy được đệ sẽ là người hạnh phúc nhất”. Sầm Miễn nhìn nàng chằm chằm, lời ra đến miệng rồi nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại. Sách La Định nhìn Đường Nguyệt Yên bên cạnh, lại thấy nàng cắn răng, giậm chân, có vẻ tức giận. Đường Nguyệt Nhữ cười cười: “Thật ra có lúc sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhưng ta không thể đi được, nơi đây là nhà của ta”. Sầm Miễn gật đầu, giúp nàng đi giày: “Nhưng nếu tỷ không vui, nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ giúp tỷ nghĩ cách giải quyết! Nếu có ai bắt nạt tỷ, tỷ cũng phải nói cho ta biết!”. Nàng gật đầu, nhéo má hắn giống như khi nhỏ. Sách La Định nghe thấy Đường Nguyệt Yên ở bên cạnh khẽ thở dài bèn quay sang nhìn nàng, nàng cũng ngẩng lên nhìn lại. Sách La Định khẳng định việc này không thuộc phạm vi hiểu biết của mình, cho nên không quan tâm, chỉ quan tâm chuyện… ai có thể dẫn hắn về chỗ dạ tiệc đó đây, hắn không phân biệt được phương hướng. “Ngươi cảm thấy Hiểu Nguyệt thế nào?”, Đường Nguyệt Yên đột nhiên mở miệng. Sách La Định hơi sững sờ, nhìn Đường Nguyệt Yên. Nàng khoanh tay, quan sát Sách La Định: “Giả ngây giả dại, hiểu rõ nhưng vờ hồ đồ, đúng không, cẩn thận bị sét đánh!”. Nói xong, nàng tức tối bỏ đi. Khóe miệng Sách La Định giật giật - Hử, nha đầu này ăn phải cơm sượng à, làm gì mà nổi giận vậy? “Nhớ chưa?”. Sách La Định quay đầu lại, thấy Trình Tử Khiêm đang cầm giấy bút, tựa vào tường, nhắc nhở: “Cẩn thận bị sét đánh!”. Sách La Định kéo hắn lại: “Đúng lúc quá, ngươi biết đường hả?”. Trình Tử Khiêm bị kéo đi, còn cố nói: “Ta nói này, lão Sách, ngươi xem người ta chàng hữu ý, thiếp vô tình, thảm quá đi. Khó khăn lắm mới có một người để mắt tới ngươi, tốt xấu gì ngươi cũng phải thể hiện tình cảm một chút chứ, không phải lúc nào cũng có may mắn từ trên trời rơi xuống thế này đâu. Đóa hoa đào này mà tàn thì đợi đến đời kiếp nào đóa sau mới nở”. Sách La Định thật muốn đạp lên mặt hắn một phát. ... Trở lại tiền viện, các cô nương đều nóng lòng muốn tỷ thí, ai cũng biết năm nay Đường Nguyệt Nhữ chắc là không được chọn nữa, kình địch duy nhất chỉ có Đường Nguyệt Yên. Nhưng, có tin đồn Đường Nguyệt Yên và Sầm Miễn sắp đính hôn, cho nên những cô nương hằng năm luôn thua hai vị mỹ nhân này đều thấy được ánh sáng mặt trời rồi. Trước đây năm nào Đường Nguyệt Yên cũng tràn đầy nhiệt huyết, vô cùng mong ngóng dịp xem pháo hoa này, dù sao thì nàng cũng rất hiếu chiến. Nhưng hôm nay chẳng biết tại sao nàng lại không hứng thú nổi. Lúc Sầm Miễn và Đường Nguyệt Nhữ đến nơi, pháo hoa cũng bắt đầu được bắn. Chúng thần đã rời chỗ từ sớm, tất cả đều tập trung ở cổng thành. Sách La Định ở phía sau đẩy xe lăn cho Bạch Hiểu Nguyệt, cười hỏi: “Nàng muốn lên không?”. Nàng dẩu môi: “Ta lên kiểu gì hả? Nhảy lò cò chắc?”. Sách La Định bật cười: “Ta đẩy nàng lên”. Bạch Hiểu Nguyệt híp mắt cười, khoát tay: “Không cần, ta chẳng quan tâm, trước kia ta cũng không tham gia”. “Cũng phải, mấy cái bảng xếp hạng mỹ nhân hằng năm cũng không thấy tên nàng, không có lý nào, nàng có thua Đường Nguyệt Nhữ và Đường Nguyệt Yên đâu”. Sách La Định thuận miệng nói. Đôi mắt Bạch Hiểu Nguyệt cong lên, hỏi: “Thật hả?”. “Khụ khụ”. Sách La Định ho khan một tiếng. “Chẳng năm nào ta tham gia cả”. Bạch Hiểu Nguyệt lắc đầu. “Tại sao?”. Sách La Định không hiểu. Nàng suy nghĩ, như tự nói với mình: “Nữ nhân đẹp vì người mình thích, ở dưới thành lâu không có người ta thích, việc gì ta phải khổ sở trang điểm đẹp đẽ cho người khác ngắm”. Sách La Định cúi đầu nhìn mái tóc đen nhánh của nàng. “Hơn nữa…”. Bạch Hiểu Nguyệt tựa vào lưng ghế, tay chống cằm lầm bầm: “Cho dù cả thiên hạ đều thấy ngươi đẹp thì có ích gì? Người ngươi yêu thấy ngươi đẹp mới là đẹp thực sự!”. Sách La Định ngẩng đầu lên… thấy ở phía trước, Đường Nguyệt Yên đi sau đoàn người, sánh bước cùng Đường Nguyệt Nhữ chậm rãi đi lên, phía trước họ là một nhóm các cô nương đang hừng hực ý chí chiến đấu. Sách La Định chợt cười. “Cười gì vậy?”. Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng mặt lên hỏi, tiện thể còn tặng hắn một nụ cười rất ngọt ngào. Sách La Định gãi má, ngẩng đầu nhìn trời… lầm bầm: “Hôm nay trời không giống như sẽ có sét nhỉ?”. Bạch Hiểu Nguyệt bị hắn chọc cười, híp mắt nói: “Nhưng lần xem pháo hoa năm nay cũng khá đặc biệt”. Sách La Định nhìn nàng. Bạch Hiểu Nguyệt thầm nói - Năm nay có ngươi cùng xem. Đường lên thành lâu còn rất dài, phải đi lên những bậc cầu thang thật cao. Đường Nguyệt Nhữ và Đường Nguyệt Yên sánh bước đi lên, vừa mới đi được mấy bước thì Đường Nguyệt Nhữ đột nhiên lảo đảo. “Sao vậy?”. Đường Nguyệt Yên đỡ nàng. “Chân hơi đau…”. Đường Nguyệt Nhữ cúi đầu nhìn giày của mình, hình như hơi chật, không thoải mái lắm, lòng bàn chân cũng hơi đau. Nàng lại đi thêm hai bước rồi không thể bước tiếp, sao giày càng đi càng chật vậy? Đế giày bị nhét thứ gì vào sao, sao lại kích chân vậy chứ? Lúc này các nàng đã lên thành lâu rồi, hoặc là đi lên tiếp, hoặc là đi xuống… Nhưng các vị quan viên khác trong hoàng thành đều đang đứng dưới nhìn. Đường Nguyệt Nhữ là thục nữ, không thể nhấc chân cởi giày mà đi chân đất được. Bên cạnh có mấy cô nương đi qua đều cố nhịn cười. Đường Nguyệt Yên cau mày, thì ra là mấy ả! Nàng muốn đuổi theo, nhưng việc cấp bách lúc này là giúp Đường Nguyệt Nhữ đổi đôi giày mới, cho nên nàng quay đầu lại nhìn. Sầm Miễn ở phía sau cách đó không xa, đi lên hỏi: “Sao vậy?”. “Giày của tỷ tỷ ta không được thoải mái”. Đường Nguyệt Yên nhìn đoàn người cũng sắp lên hết rồi, nếu lúc này không lên, lát nữa pháo hoa bắt đầu bắn thì sẽ không kịp. Nếu hôm nay Đường Nguyệt Nhữ không lên thành lâu ngắm pháo hoa, có thể tin đồn nàng là con hoang sẽ bị lan truyền đi khắp hoàng thành. “Giày sao?”. Sầm Miễn không hiểu. Sách La Định ở bên dưới nhìn thấy rõ ràng, ngẫm nghĩ - Chẳng lẽ là do mấy nha đầu ban nãy nhân lúc Đường Nguyệt Nhữ ngủ mà làm gì đó với giày của nàng ấy sao? “Trong phòng ta có giày!”. Đường Nguyệt Yên đẩy Sầm Miễn một cái: “Ngươi đi nhanh đi, bảo nha hoàn của ta đưa cho!”. “Được!”. Sầm Miễn chạy như bay xuống, xông ra ngoài đám đông. Động tác của Sầm Miễn hoàn toàn trái ngược với đám đông lúc này, tất cả mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt không hiểu. Đường Nguyệt Yên đứng trên bậc thang, thấy Sầm Miễn vừa chạy vừa đụng phải người khác, bị đụng lảo đảo còn vội vàng cúi đầu xin lỗi người ta, lại vừa vội vàng lao ra ngoài. Quế vương ở cách đó không xa nhìn thấy, lấy làm khó hiểu - Con trai mình đang làm gì vậy nhỉ? Bạch Hiểu Nguyệt đẩy Sách La Định: “Xảy ra chuyện gì vậy?”. Sách La Định lắc đầu, không nói, lại nhìn sang bên cạnh… Bạch Hiểu Phong nhìn lên thành lâu, Đường Nguyệt Nhữ và Đường Nguyệt Yên tựa vào tường thành chờ đợi, lại nhìn Sầm Miễn đang chạy càng lúc càng xa, hơi nhướng mày. Thấy các cô nương đã lên thành lâu hết rồi, Đường Nguyệt Yên sốt ruột, đường chạy đến hậu cung còn rất xa, Sầm Miễn còn vừa đi vừa đụng phải người ta như thế nữa. Lại đợi thêm một lúc, đã nhìn thấy Sầm Miễn cầm một đôi giày từ phía xa chạy đến, nhưng lại bị đoàn người đông nghịt chặn lại. Đường Nguyệt Yên đứng ở trên cao, thấy Sầm Miễn cố sức chen vào đám đông, mũ đội trên đầu bị lệch, quần áo không còn chỉnh tề như trước, những người xung quanh khó hiểu nhìn hắn - Không hiểu sao vị tiểu vương gia nhã nhặn này lại đột nhiên phát điên như thế. Đường Nguyệt Yên vội bước xuống, nhưng người quá đông, nàng không thể chen qua được. Lệ phi đứng ở trên đài cao cách đó không xa, nhìn thấy rất rõ. Mấy vị phi tử bên cạnh Lệ phi thì không hiểu: “Sao Yên nhi lại chạy xuống vậy?”. Lệ phi nhìn một lúc lâu, mỉm cười: “Yên nhi lớn rồi”. Đường Nguyệt Nhữ đứng trên thành lâu, nhìn tình hình bên dưới, Sầm Miễn bị chen lấn đến khổ, mồ hôi đầy người, Đường Nguyệt Yên thì lo lắng nhón chân nhìn ngóng. Đường Nguyệt Nhữ bỗng có chút nghi hoặc, nghĩ rốt cuộc mình đang vì cái gì chứ? Câu nói ban nãy của Sầm Miễn đột nhiên lại vang vọng bên tai - Nếu như có chuyện gì không muốn làm thì đừng làm, đừng làm khó bản thân. Nàng đang suy nghĩ, đột nhiên bên cạnh có một cô nương chạy qua, chẳng biết vô tình hay cố ý mà đụng phải nàng. Nàng lảo đảo, đau chân quá, suýt ngã ngửa về phía sau. Đúng lúc này, có một cánh tay giữ nàng lại. Nàng giật mình, thấy một ống tay áo màu trắng, nàng ngẩng đầu lên nhìn. Bạch Hiểu Phong đang đỡ nàng. Nàng nhìn Bạch Hiểu Phong, bỗng cảm thấy cay cay sống mũi, lại nghe Bạch Hiểu Phong hỏi: “Sao vậy?”. Nàng cảm thấy sắp không kìm được nước mắt, nói: “Đau chân”. “Cố chịu”. Ngoài dự đoán của nàng, Bạch Hiểu Phong không an ủi, cũng không bảo nàng đừng đi, mà lại dùng giọng điệu từ tốn nói ra hai chữ, chẳng khác bình thường là bao. Đường Nguyệt Nhữ nhìn Bạch Hiểu Phong. Bạch Hiểu Phong ngẩng đầu nhìn đám cô nương đã đứng ngay ngắn ở bên trên, nói với nàng: “Đừng để bọn họ thấy nàng khóc”. Câu nói này của Bạch Hiểu Phong như có ma lực nào đó, nước mắt đã dâng trào trong mắt nàng lại trào ngược vào trong, nàng cố mở to đôi mắt, kìm không cho nước mắt tuôn rơi. Sau đó, Bạch Hiểu Phong đưa tay nắm lấy bàn tay của nàng, để nàng vịn vào mình, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, đưa nàng đi lên. Đám người đứng xem bên dưới gần như phát ra tiếng hoan hô rầm rộ… Bạch Hiểu Phong dìu Đường Nguyệt Nhữ lên thành lâu xem pháo hoa, điều này có nghĩa gì? “Oa!”. Bạch Hiểu Nguyệt vỗ tay, sau đó lại che miệng: “Đại ca thật tuyệt!”. Sách La Định ngửa mặt nhìn: “Thế cũng không có nghĩa là Bạch Hiểu Phong thích Đường Nguyệt Nhữ”. Bạch Hiểu Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn. “Vẫn mập mờ như trước”. Sách La Định chống hai tay lên thành xe của Bạch Hiểu Nguyệt: “Có thể hắn làm như vậy vì cảm thấy rất thú vị”. Bạch Hiểu Nguyệt từ từ bỏ tay xuống, hỏi Sách La Định: “Ngươi và ca ca ta chẳng giống nhau chút nào, nhưng sao ngươi lại hiểu huynh ấy như vậy?”. Sách La Định cười: “Hắn và ta không giống nhau, vì hắn trái ngược ta”. Đường Nguyệt Nhữ khoác tay Bạch Hiểu Phong, nhịn cơn đau dưới chân, cắn răng đi lên thành lâu. Mặc dù chân nàng đang rất đau, nhưng mỗi lần nhói đau lại như đang nhắc nhở nàng, để nàng có dũng khí bước tiếp. Cuối cùng, nàng cũng cùng Bạch Hiểu Phong lên đến thành lâu, lúc này, nàng cảm thấy mình kiên định hơn bao giờ hết. “Bùm” một tiếng, pháo hoa bắn lên trời cao. Đường Nguyệt Nhữ đứng ở chỗ cao nhất cùng Bạch Hiểu Phong, dưới bầu trời đêm pháo hoa rực rỡ, hai người trở thành khung cảnh đẹp nhất trên thành lâu lúc này. Dưới thành lâu, dân chúng hoàng thành reo hò rộn rã, có thể là kinh ngạc trước vẻ đẹp của pháo hoa, cũng có thể là cùng chúc thọ Hoàng đế, hoặc cũng có thể là đang chúc phúc cho đôi tuấn nam mỹ nữ này… Thời khắc này, tất cả mọi người đều hiểu rõ, Đường Nguyệt Nhữ đã thắng. Nàng thắng tất cả các cô nương ở đây, bất kể lời đồn đại thế nào cũng không còn quan trọng nữa. Dưới pháo hoa rực rỡ, Đường Nguyệt Nhữ quay sang nhìn Bạch Hiểu Phong vẫn đang hững hờ tựa vào tường xem pháo hoa. Một lần nữa nàng khẳng định, nàng yêu nam nhân này đến mức nào! Bất kể hắn có yêu nàng hay không. Chuyện tình cảm chính là như thế. Bạch Hiểu Phong nhìn như vô tình, nhưng lại là người hiểu nàng nhất. Hắn bảo nàng nhẫn nhịn, không chỉ giúp nàng giữ được thân phận và địa vị, không chỉ giúp nàng giữ lại được tôn nghiêm, mà còn giúp nàng giữ lại cả một thế giới hoàn chỉnh thuộc về nàng. Bất kể sau này có thay đổi thế nào, nàng vẫn có thể sống trong thế giới của mình, nàng có thể bảo vệ bản thân mà không cần nhờ đến sự che chở của người khác. Đường Nguyệt Nhữ tin rằng, tình cảm có thể từ từ gây dựng, nhưng cũng có thể mài mòn theo năm tháng. Rất dễ tìm được một người yêu nàng, nhưng rất khó tìm được một người mãi mãi yêu nàng. Muốn tìm một người nàng thích cũng rất dễ, nhưng muốn tìm được một người có thể khiến nàng cả đời này không thay lòng đổi dạ thì lại rất khó. Bây giờ nàng si mê Bạch Hiểu Phong như vậy, nhưng cũng không thể đảm bảo rằng theo thời gian, liệu nàng có thể mãi mãi yêu nam nhân này hay không. Biết đâu có một ngày nào đó, nàng không yêu hắn nữa? Nếu có một ngày người yêu nàng không yêu nàng nữa, hoặc là nàng không yêu người nàng yêu nữa, vậy nàng phải làm sao? Đường Nguyệt Nhữ hiểu, nếu bây giờ nàng lựa chọn từ bỏ thế sự rối bời này, tìm một người yêu mình rồi cùng ẩn ư, có lẽ nàng sẽ có được sự bình yên và hạnh phúc tạm thời, nhưng sau này thì sao? Nếu tình cảm ấy dần phai nhạt, hoặc mất đi, bất luận là tại ai thì nàng cũng đều sẽ mất đi thế giới của mình và chỉ còn hai bàn tay trắng. Nhưng bây giờ nàng kiên trì tiến tới, đạp lên tất cả những ánh mắt khiêu khích, ganh đua, nàng vẫn có thể bảo vệ mình! Đường Nguyệt Nhữ nàng, từ trước đến nay luôn là kẻ mạnh, không phải là chỉ là một đóa hoa cần người khác che chở. Đường Nguyệt Nhữ nhìn Bạch Hiểu Phong - Có lẽ nam nhân này sẽ mãi mãi không yêu nàng như thế, nhưng nàng hiểu, nàng thích nam nhân này. Bất kể sau này ra sao, ít nhất bây giờ nàng vẫn rất thích! Bây giờ, nàng rất dũng cảm! Cho nên, Đường Nguyệt Nhữ cảm thấy, trước khi mất đi sự dũng cảm này, ít nhất, nàng cũng muốn được nắm lấy tay Bạch Hiểu Phong một lần, dù có bị hất ra thì đã sao? Đã nhịn đau đi lên đến đây rồi, nàng còn sợ gì nữa? Bạch Hiểu Phong đang ngẩng đầu ngắm pháo hoa, đột nhiên cảm thấy tay mình ấm áp. Hắn cúi đầu nhìn, Đường Nguyệt Nhữ đang nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn, gò má nàng ửng đỏ, nhưng nàng vẫn không buông tay. Bạch Hiểu Phong nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên mỉm cười, tới gần, đặt một nụ hôn lên trán nàng, nhỏ giọng nói: “Thưởng cho nàng”. Hành động này của Bạch Hiểu Phong khiến tất cả quần thần và dân chúng đứng dưới thành lâu ầm ĩ cả lên, rất nhiều người hoan hô hò hét. Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Sách La Định: “Thế này vẫn không phải là yêu hả?”. Sách La Định sờ cằm: “Ái chà, tên Bạch Hiểu Phong này thật khó lường”. Bạch Hiểu Nguyệt mỉm cười. Nói đi cũng phải nói lại, có người cười thì ắt có kẻ khóc. Mọi người vô thức nhìn về phía Đường Nguyệt Yên vẫn đang đứng dưới thành lâu. Đường Nguyệt Yên thẫn thờ đứng đó, hai hàng nước mắt chảy dài trên má, dưới ánh sáng của pháo hoa rực rỡ, nhìn rất rõ ràng, nàng khóc như hoa lê trong mưa khiến không ít người xót thương. “Nguyệt Yên hình như rất đau lòng”. Bạch Hiểu Nguyệt thở dài: “Đáng tiếc, đại ca chỉ có thể chọn một người”. Sách La Định nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Nàng chắc chắn Đường Nguyệt Yên đang nhìn Bạch Hiểu Phong và Đường Nguyệt Nhữ sao?”. Bạch Hiểu Nguyệt ngây người, nhìn theo ánh mắt của Đường Nguyệt Yên. Chỉ thấy một nam nhân mũ áo xộc xệch đứng trên những bậc thang, thở hổn hển, hai tay cầm một đôi giày, ngửa mặt nhìn bóng Bạch Hiểu Phong và Đường Nguyệt Nhữ ở trên thành lâu. Ánh mắt trong sáng của nam nhân ấy thoáng nét buồn thương dưới ánh pháo hoa, khóe miệng cong lên một nụ cười rất nhẹ, rất rất nhẹ. Đường Nguyệt Yên liên tục dùng mu bàn tay lau mặt, nước mắt không thể ngừng rơi, chẳng biết tại sao… Hạ Mẫn và Nguyên Bảo Bảo đều đến an ủi nàng, hai người chưa từng thấy nàng khóc nhiều như vậy, tối nay không biết có bao nhiêu cô nương cũng khóc thảm thương như thế. Trình Tử Khiêm ngồi bên cạnh Sách La Định, tay viết nhoay nhoáy, miệng lầm rầm: “Quá đặc sắc! Chắc chắn đây là trang sử rực rỡ nhất trong lịch sử tin đồn của hoàng thành!”. Sách La Định lắc đầu cười, ngẩng lên nhìn pháo hoa rực rỡ khắp trời, lại cúi xuống… liền thấy nha đầu Bạch Hiểu Nguyệt đang ngẩng đầu nhìn hắn, pháo hoa trong đôi mắt nàng cũng không kém phần rực rỡ so với bầu trời trên kia. Sách La Định đang nhìn, đột nhiên, Trình Tử Khiêm ở sau lưng giơ tay lên ấn đầu hắn xuống: “Ngươi chủ động chút sẽ chết à?!”. Thế là, Sách La Định cúi đầu, Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng mặt lên… rất vừa vặn, hai đôi môi áp vào nhau, hôn thật mạnh. Sách La Định vội ngẩng lên, ôm gáy, trừng mắt với Trình Tử Khiêm. Trình Tử Khiêm đẩy hắn, bảo hắn mau nhìn Bạch Hiểu Nguyệt đi: “Ôi chao, không ổn rồi!”. Sách La Định ngớ ra, quay đầu lại, thấy Bạch Hiểu Nguyệt co người vào trong áo choàng, dáng vẻ như một con mèo dỗi hờn vậy. “Bị đụng vào rồi à?”. Sách La Định muốn xem nàng có bị thương không. Bạch Hiểu Nguyệt dùng áo choàng che mặt, không cựa quậy, hai tai đỏ bừng như bị lửa đốt. Sách La Định cũng không ép nàng ngẩng đầu lên, hắn ngẩng mặt tiếp tục ngắm pháo hoa, lưỡi vô thức liếm môi một cái - Ừm, cảm giác cũng không tệ.