Sáng hôm sau, đến giờ đi làm rồi mà Tô Bạch vẫn nằm ngủ khò khò trên sofa. Vương Hoành và Chu Thiên Uyên kêu to gọi nhỏ vẫn không thèm dậy. Cậu hai Tiểu Chu khó xử nhìn Tô Bạch, cuối cùng đành bỏ cuộc, để lại giấy nhắn rồi cũng đi làm. Tới đồn, Triệu Bồi Thanh hỏi Tô Bạch đâu rồi. “Vẫn đang ngủ.” Ngủ chẳng biết trời trăng đất sao gì luôn ^^. “Chính trị viên đâu ạ? Em đi xin phép cho Tiểu Bạch nghỉ nửa ngày, chắc chiều là cậu ấy tỉnh thôi.” Lục Minh Ngạn âm thầm đứng sau lưng cậu hai Tiểu Chu. “Cậu có gọi cậu ta dậy không đấy?” Chu Thiên Uyên tiến về trước một bước theo thói quen rồi quay người lại, cung kính đáp: “Gọi rồi, nhưng vẫn không dậy.” Cảnh sát trưởng Lục gật gù: “Xin một ngày đi, nếu không dùng biện pháp mạnh thì cứ chờ cậu ta ngủ đủ một ngày một đêm đi.” Tính tò mò của Chu Thiên Uyên lại nổi lên: “Anh Lục, anh hiểu rõ Tiểu Bạch như vậy ạ?” Nụ cười của Lục Minh Ngạn khiến người ta rất sợ hãi: “Cậu nghĩ vì sao tôi rót rượu cho cậu ta uống?” Cậu hai Tiểu Chu bỗng vỡ lẽ. Tối hôm qua, sau khi Tiểu Bạch ăn xong cua Đại Áp lại muốn ăn cá nướng, ăn chưa hết một con đã bị hóc xương cá, chạy bổ lại quầy bar hỏi Đại Hùng xin dấm chua. Ngay cả thứ nhỏ như hạt thì là cũng chuẩn bị đầy đủ rồi, lúc này ông chủ Đại Hùng lại không tìm thấy dấm 囧, Lục Minh Ngạn bèn giải vây cho hắn, đưa một cái ly qua, nói với Tô Bạch: “Dấm trắng.” Tô Bạch sắp bị hóc chết, không nói câu nào cầm lấy uống cạn, mười giây sau trợn mắt lên, hai mươi giây sau nằm vật xuống đất. Chu Thiên Uyên hoảng sợ, ngồi xổm cạnh Tô Bạch gọi í ới: “Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!” Tiếng gọi thê lương thu hút sự chú ý của vợ chồng chú Bọ Ngựa và vài người chưa uống say. Chú Bọ Ngựa ôm con trai đi quanh Tô Bạch một vòng, nhìn Lục Minh Ngạn lắc đầu: “Cảnh sát Lục, cậu lại cho Tiểu Bạch uống rượu rồi! Làm ẩu quá!” Chú Bọ Ngựa không đành lòng, ôm con trai rồi kéo vợ bỏ đi. Mấy người khác chỉ vào Chu Thiên Uyên cười to: “Tiểu Thiên, cậu kêu thảm thiết như vậy làm bọn tôi tưởng cậu ta chết rồi ấy chứ! Chỉ là uống say thôi mà! Ha ha, bọn mình uống tiếp nào!” Mấy người đó cầm chai rượu đi uống. Cậu hai Tiểu Chu lo lắng không thôi. Chờ đến lúc tàn tiệc, Chu Thiên Uyên tự đứng ra chăm lo cho Tô Bạch. Lục Minh Ngạn khó hiểu nhìn cậu một lúc lâu, nói một câu: “Thôi bỏ đi, lần sau chơi tiếp.” Sau đó, Triệu Bồi Thanh lái xe đưa hai người về nhà. Tiếp sau đó là buổi sáng hôm nay, cậu hai Tiểu Chu vỗ hai phát vào mặt Tô Tiểu Bạch rồi lại vẩy nước vào mặt cậu ta mà đồng chí Tô Bạch vẫn không chịu thức dậy. Chu Thiên Uyên học hỏi Lục Minh Ngạn: “Bình thường thì dữ dội đến mức nào mới có thể khiến Tiểu Bạch tỉnh ạ?” Cảnh sát trưởng Lục trả lời rất khách quan: “Bình thường tôi toàn đánh cậu ta đến mức mẹ cậu ta cũng không nhận ra con mình thì mới có thể lay tỉnh cậu ta.” Đồng chí Chu Thiên Uyên im lặng một lúc lâu, rồi kính cẩn báo cáo với Cảnh sát trưởng Lục: “Hôm nay em định đến khu dân cư phía Tây điều tra tình hình dân số trọng điểm.” “Đi đi.” Cảnh sát trưởng Lục cũng đứng dậy, dẫn người đi điều tra những tiệm net dùng mạng lậu và máy chơi game không được cấp phép. Chu Thiên Uyên tới khu dân cư phía Tây, còn chưa kịp niềm nở nói chuyện với các cô các thím thì nhận được điện thoại của Vương Hoành. “Có việc à?” Số lần Trưởng ban Vương gọi điện thoại cho cậu có thể đếm trên đầu ngón tay. “Lúc sáng em đi làm, tên Tô Bạch kia thức dậy chưa?” “Chưa. Sao vậy?” “Tự dưng cảm thấy hơi lo lắng, hình như đã quên chuyện gì đó khá quan trọng.” Lần gần đây nhất có cảm giác như vậy là lúc vô tình khóa trái Cục trưởng ở trong phòng hồ sơ suốt một đêm liền. Cậu hai Tiểu Chu không để ý lắm: “Cậu ấy là cảnh sát, sao mà trộm đồ của anh được chứ. Hơn nữa, tôi để lại giấy nhắn cho cậu ấy rồi, cậu ấy tỉnh dậy sẽ biết là đang ở nhà chúng ta. Nhưng Lục Minh Ngạn có nói, cậu ấy không ngủ đủ một ngày một đêm thì không tỉnh lại, buổi tối chúng ta đi làm về chắc cậu ấy vẫn đang ngủ á. Không sao đâu!” Chúng ta? Trưởng ban Vương nghe rất xuôi tai, cũng cảm thấy bản thân lo lắng hơi thừa: “Cũng đúng. Hôm nay anh tăng ca, tối sẽ về muộn, em tự tìm gì đó ăn đi nhé, chừng nào anh về sẽ nấu cá mập cho em ăn.” “Được, bỏ nhiều dấm nhé.” “Ừm.” Tiếp theo là lên tinh thần làm việc. Đến năm giờ chiều, Chu Thiên Uyên nhanh nhẹn thay quần áo hàng ngày, đạp xe về nhà, vừa đạp vừa nghĩ không biết Tô Bạch đã tỉnh dậy chưa, có cần giữ cậu ta lại ăn cá mập hay không. Ngẫm nghĩ lại thôi, lần trước Tô Bạch còn đánh cậu toác đầu, không đời nào cậu chia sẻ kỹ thuật nấu nướng của Vương Hoành với Tô Bạch. Vì thế, cậu hai Tiểu Chu quyết định: Nếu Tô Bạch tỉnh dậy tự đi về là tốt nhất, nếu tỉnh mà chưa chịu đi thì đuổi đi. Còn nếu vẫn chưa tỉnh, hừ hừ, vậy đánh cho cậu ta tỉnh rồi đuổi về! *** Tô Bạch tỉnh dậy chưa nhỉ? Tỉnh rồi – bị dọa sợ mà tỉnh. Đúng là Vương Hoành đã quên mất một chuyện quan trọng, đó là trong nhà anh bây giờ không chỉ nuôi thêm Chu Thiên Uyên, mà con nuôi thêm cả Chu A Hoa. A Hoa là đồng chí tốt! Cậu hai Tiểu Chu tận tình răn dạy nó, bây giờ bọn họ là phận ăn nhờ ở đậu, phải hiểu được là cần xem xét sắc mặt của chủ nhà. Đồng chí A Hoa rất hiểu chuyện, nó cảm giác được rõ mồn một rằng thái độ của chủ nhà đối với bản thân mình là hết sức đề phòng, giống như khi nó nhìn thấy sinh vật khác ở trong lãnh địa của mình. Đồng chí A Hoa có thể hiểu cho anh. Cho nên A Hoa rất thức thời, ban ngày khi bọn họ đi làm hết nó mới bò ra khỏi hang, ưỡn ẹo đi dạo ở bên ngoài: cuộn tròn trên giường cậu chủ, đi thị sát phòng của chủ nhà một chút, lại đến thư phòng ngửi mùi sách. Sau đó, nó nằm im thin thít trên bàn ngoài phòng khách, nhìn Đông một cái, liếc Tây một cái, còn gác đầu lên cửa sổ xem xét bên ngoài. Tới buổi chiều, ước chừng mọi người sắp đi làm về, A Hoa mới quay về phòng mình, chờ cậu chủ ăn xong sẽ chạy vào làm mình làm mẩy với mình một lúc. Nhưng gặp ngày nghỉ, A Hoa chỉ trườn ở trong phòng mình, chờ Chu Thiên Uyên đến chơi với nó, cố gắng không giáp mặt với chủ nhà. Xét đến biểu hiện tốt đẹp này của đồng chí Chu A Hoa, thái độ của Vương Hoành đối với nó đã thay đổi rõ rệt, từ đề phòng biến thành tôn trọng lẫn nhau, từ tôn trọng lẫn nhau biến thành mặc kệ nó. Sau thời gian dài, Vương Hoành có xu hướng xem nhẹ nó, có hôm Vương Hoành ở nhà, đồng chí A Hoa cứ thể trườn ra khỏi căn phòng hướng Bắc rồi đi dạo, Trưởng ban Vương cũng chỉ có thể làm như mắt mù tai điếc, cộng thêm ám thị tâm lý: Nó không mang họ Hứa, không tên là Hứa Tiên(*), tốt quá! (*) 许仙/xǔxiān/: Hứa Tiên – phu quân của Bạch nương tử – Bạch Tố Trinh trong Truyền thuyết Thanh xà – Bạch xà. Hôm nay, A Hoa bò ra khỏi hang đi dạo như mọi ngày khi mọi người đã đi làm hết, sau khi trườn một vòng trong phòng của mình bèn xoay người bò ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng, đồng chí A Hoa với tính cảnh giác rất cao lập tức cảm nhận được trong nhà có người sống! Sau khi kết luận như vậy, Chu A Hoa không đi vào ba phòng kia nữa mà bò thẳng về phía sofa trong phòng khách. Lúc này, Tô Châu đang đắp tấm thảm da dê của cậu hai Tiểu Chu nằm cuộn tròn trên sofa ở nhà Trưởng ban Vương, nằm mơ thấy mẩu xương cá kia vẫn còn bị hóc trong cổ, khiến cậu ta bị khó thở, giống như bị vật nặng gì đó đè lên. Hu hu, lần sau không thèm ăn cá nữa, đừng nói là cá vàng da hổ mà ngay cả cá voi da hổ cậu ta cũng không thèm ăn nữa. Tô Bạch sờ cổ theo bản năng, hi vọng mình không bị hóc chết. Sao trên cổ lạnh thế nhỉ? Lại còn trơn trơn dính dính! Không phải cậu ta bị hóc xương cá chết thật đấy chứ? Đổ mồ hôi lạnh toàn thân do bị ý nghĩ của mình dọa sợ, đồng chí Tô Bạch cố gắng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra. ??? Một con rắn lớn, đầu rắn đè lên ngực mình, mình còn đang rất nhiệt tình nắm lấy cổ của người ta. !!! “Chắc chắn là mình chưa tỉnh ngủ rồi!” Đồng chí Tô Bạch tự nói vậy rồi nhắm mắt lại. A Hoa rất phấn khởi. Con người này đang đắp thảm của cậu chủ, chắc chắn là bạn bè của cậu chủ, còn yêu thương ôm lấy mình giống như cậu chủ, thật ấm áp, thật thoải mái. Cho nên đồng chí A Hoa thân thiết thè lưỡi thở phì phì chào hỏi người ta. Nửa phút sau, Tô Châu lại mở to mắt ra, thấy một con rắn lớn ở đối diện mình đang mở to cái miệng đỏ lòm. “A a a a a a a a——!” Đồng chí A Hoa giật mình. Sao vậy? Sao vậy? Cháy hả? Khủng bố tập kích sao? Người ngoài hành tinh xâm lược à? Trăn Myanmar với tính cảnh giác cực cao lập tức trườn một vòng xung quanh, thấy cửa sổ vẫn đóng, ngay cả ban công cũng vậy, lúc này mới bớt lo, lại quay về sofa chuẩn bị an ủi bạn của cậu chủ. Hở? Sao lại ngủ nữa rồi? *** Cậu hai Tiểu Chu về nhà, điều đầu tiên cậu thấy là chú trăn A Hoa yêu dấu của mình đang nằm trước sofa, cái đầu bé xíu của trăn đang dựa vào ngực của Tô Bạch. Tức thì, cậu hai Tiểu Chu ghen phừng phừng, rống lên với Tô Bạch đang run rẩy nằm im thin thít trên sofa: “Tô Tiểu Bạch, cậu dám rù quyến A Hoa nhà chúng tôi hả?” Tô Tiểu Bạch bị dọa ngất hai lần suýt nữa hôn mê lần thứ ba – tức quá. Răng run cạch cạch nói với Chu Thiên Uyên: “Cậu, cạch cạch, nếu, cạch cạch, có thể bảo nó… cạch cạch, cách xa tớ một chút… Cạch cạch cạch cạch… Tớ về nhà sẽ lập bài vị cho cậu.” Cậu hai Tiểu Chu chớp mắt mấy cái, dịu dàng gọi con trăn kia: “A Hoa, anh về rồi, mau lại đây.” Đồng chí A Hoa rất thích người có gương mặt búp bê này, nghe thấy cậu chủ gọi, nó bèn lưu luyến nhìn Tô Bạch, rồi lại phun lưỡi ra với cậu ta, sau đó mới rề rà vừa quay đầu lại đằng sau vừa trườn tới cạnh Chu Thiên Uyên. Tô Bạch ngọ nguậy ngồi dậy khỏi sofa, cậu ta đã duy trì cái tư thế tỉnh rồi ngất, ngất rồi tỉnh sáu bảy tiếng đồng hồ rồi, ngay cả lời trăng trối cũng nghĩ tới cả chục lần, cũng khẳng định bản thân là cảnh sát duy nhất của Trung Quốc hi sinh vì nhiệm vụ trong bụng một con trăn. Cậu hai Tiểu Chu ôm A Hoa, hậm hực nói với Tô Bạch: “Tiểu Bạch, cậu ở nhà của bọn tớ một ngày một đêm rồi, sao tỉnh dậy rồi còn chưa chịu về?” Tớ cũng muốn về lắm đây này! “Tớ về ngay đây!” Đồng chí Tô Bạch kiểm soát tần suất run lẩy bẩy của chân mình, lảo đảo tránh xa Chu Thiên Uyên và con trăn của cậu, bước ra tới cửa, chưa chào câu nào đã chạy như điên ra ngoài. Lần sau cậu có lấy Thần Châu 6 mời tớ thì tớ cũng không thèm đến đâu! (*) 神六/shénliù/: Thần Lục – phi thuyền Thần Châu số 6, là phi thuyền hàng không vũ trụ đứng thứ 2 của Trung Quốc, sau Thần Châu 5.  À mà từ từ, lần này cũng không phải do mình đồng ý tới mà! Tô Tiểu Bạch chạy như điên. Chu Thiên Uyên rầu rĩ ôm lấy trăn Myanmar, dựa vào cổ nó dạy dỗ: “A Hoa à A Hoa, anh thất vọng với em quá đi!” Đồng chí A Hoa hổ thẹn cúi đầu. “Em nói xem, anh nuôi em từ khi mới chui ra khỏi trứng, cho em ăn cho em uống, cho em mặc quần áo cho em đọc sách (?), đối xử với em tốt y như đối xử với ba mẹ anh. Còn em thì sao? Ngay từ đầu đã làm mình làm mẩy với anh, anh hầu em suốt một kỳ nghỉ hè em mới quen mặt anh! Giờ thì hay rồi, nuôi em bốn năm năm, em lại anh anh em em với một người vừa mới gặp gỡ, lại còn ở ngay trước mắt anh nữa. Em có lương tâm không vậy? Anh nuôi uổng em rồi sao?” Đồng chí Chu A Hoa ngáp. Cậu hai Tiểu Chu bật dậy. “Thái độ gì thế này?” Vút, trăn Myanmar lập tức ngẩng đầu lên, tinh thần hăng hái tiếp tục nghe dạy dỗ. “Sao em lại không đóng cửa nữa rồi?” Đồng chí Vương Hoành đã về tới nhà. Quay lại đóng cửa, dạy dỗ cậu hai Tiểu Chu: “Vừa về đã chơi với rắn rồi! May mà chúng ta ở lầu cao nhất, hàng xóm cách vách cũng chưa về, nếu không người ta đi ra đi vào sẽ bị con rắn này hù chết!” Chu Thiên Uyên ngẩng đầu, tinh thần hăng hái nghe dạy bảo, nhỏ giọng cãi lại: “A Hoa là trăn, không phải rắn.” Vương Hoành mặc kệ, ra lệnh cho con trăn: “A Hoa, về phòng mày đi.” Trăn Myanmar biết ơn thè lưỡi về phía chủ nhà, chui vào phòng hướng Bắc nằm. Chủ nhà về thật đúng lúc, nếu không nó lại phải nghe cậu chủ cằn nhằn về lịch sử cách mạng rồi. Cậu hai Tiểu Chu mím miệng, trơ mắt nhìn A Hoa bỏ trốn, hỏi Vương Hoành: “Anh nói tăng ca cơ mà? Sao về sớm vậy?” “Không nghỉ trưa, gấp gáp làm cho xong, đúng giờ tan làm thôi.” Còn không phải là vội vã về nhà nấu cơm đúng giờ cho em sao? Từ sau khi hết tiền, ý thức kinh tế của cậu hai Tiểu Chu tăng vọt, nhắc nhở anh: “Thức trưa tăng ca có phí tăng ca không?” Không so đo vấn đề này với cậu nữa, Trưởng ban Vương đi thẳng vào bếp nấu nướng. Chu Thiên Uyên đi tắm rửa. Đợi đến khi cậu tắm xong, đồ ăn cũng được nấu nướng ổn thỏa. Cậu hai Tiểu Chu mặc quần áo ở nhà ngồi vào chỗ của mình chờ ăn cơm. Trưởng ban Vương bưng hết đồ ăn đặt lên bàn, Chu Thiên Uyên rất biết điều mà xới cơm cho anh, sau đó mới lấy đồ ăn cho mình, ăn như con nhà chết đói. “Lúc vừa vào đến khu dân cư, anh thấy một người chạy ra, nhìn bóng dáng hình như là cái cậuTô Bạch kia thì phải. Em làm gì cậu ta vậy?” Vương Hoành nhớ đến Tô Bạch kia chạy cắm đầu cắm cổ, không khỏi nhíu mày. “Hả? À, con cá này ăn ngon quá, tay nghề của anh tăng cao ghê á!” Cậu hai Tiểu Chu đánh trống lảng. Trưởng ban Vương gõ đũa xuống bàn. “Em làm gì người ta rồi?” “Tôi chẳng làm gì cậu ấy cả.” Cậu hai Tiểu Chu ấm ức. “A Hoa mới làm gì cậu ấy mà.” “Cái gì?” Trưởng ban Vương đờ người ra, rốt cuộc nhớ ra mình đã quên điều gì! “Tô Bạch thấy A Hoa rồi hả?” Cậu hai Tiểu Chu buồn bã gật đầu. “A Hoa làm gì cậu ta rồi?” “A Hoa yêu cậu ấy rồi!” *** Đồng chí Tô Bạch – người đoạt huy chương đồng trong bảng xếp hạng trai đẹp của phân cục P – hai mươi tám mùa xuân. Bởi vì trời sinh có gương mặt búp bê cho nên thường xuyên bị tưởng lầm là mười sáu tuổi: khi mặc quần áo bình thường ra vào phân cục, cứ hay bị người ta tưởng là học sinh ở trường trung học đối diện đi nhầm đường. Bởi vì có thể khơi dậy lên tình thương mến thương của phái đẹp, nên cậu ta được trao cho huy chương đồng trong bảng xếp hạng cảnh sát đẹp trai. Cho nên đồng chí này cũng từng yêu đương vài lần, nhưng không tật mà chết. Các cô các bác các chị các em đều rất đau lòng, nói rằng: “Đứa bé tốt như vậy, sao lại không có ai cần chứ?” Sau khi dò la tin tức, cuối cùng cũng biết rõ nguyên nhân. Phía cô gái kia không ưng Tô Bạch, là bởi vì “Cậu ấy nhìn có vẻ còn trẻ lắm, có lẽ tôi đã già rồi.” Tô Bạch không ưng người ta, là vì… “Không muốn có thêm một người mẹ!”.