CHƯƠNG 5
“Ân, đúng vậy.” Bà Jung cũng tươi cười, “Búp bê ở đây thật đặc biệt .” Nhìn khắp một lượt căn phòng được bày biện toàn bằng búp bê, bà không thể không thốt lên lời cảm thán, “Cũng rất đẹp nữa.”
“A a, cám ơn bà đã khích lệ, thật là vinh hạnh cho chúng tôi!” Cậu thanh niên đặt con búp bê trong tay lên giá, sau đó ôm lấy một con khác, “Bác à, bác thử ôm xem, cảm giác so với những con thông thường rất khác đó.”
Bà Jung nhận lấy con búp bê,chưa đầy một khắc khi bà chạm vào nó, tựa như có một luồng điện chạy khắp người bà, bà Jung kinh ngạc đến không thốt nên lời.
“Này… . . .” Cảm giác rất thật, tựa như mình đang chạm vào một cơ thể bằng da thịt ấm áp chứ không phải sáp dẻo chuyên dùng để chế tạo búp bê, “Thật công phu. Giống hệt như da thật!”
“A a, bác thật quá nhạy cảm . Đây là thủ nghệ chân truyền của gia tộc cháu, chế tạo ra những con búp bê mang đến cảm giác tối chân thực.” Cậu thanh niên ôm lại con búp bê của mình, cất cái giá đi, “Mấy ngày hôm trước có một cậu bé cũng đến đây mua búp bê, thằng bé đã rất vui! Nghe mẹ cậu ấy kể lại, thằng nhỏ cả ngày không rời nó một bước, hy vọng con trai bác cũng sẽ thích.” Cậu thanh niên ôm chặt con búp bê vào lòng, “Bác gái à, cứ tùy ý chọn lựa, cháu cáo lỗi một chút.”
Cậu thanh niên ôm con búp bê đi vào gian trong, bà Jung thả người ngồi xuống ghế đệm tím, thật mềm mại, bà cẩn thận canh chừng hai cậu con trai đang nhảy nhót khắp nơi ngắm búp bê.
Yunho chỉ dạo quanh cửa hàng, nhẹ nhàng ôm lấy vài con búp bê, nhìn những khuôn mặt trong sáng tựa cẩm thạnh,những đôi mắt mở to nhẹ nhàng lướt qua cậu, thật vô cảm, cậu vẫn chưa tìm ra được thứ hài lòng với mình. Cậu khẽ vuốt ve những cánh tay,những đôi bàn chân đi hài nhỏ xinh. Rốt cục tầm mắt cậu dừng lại trước hình ảnh một con búp bê trong một góc tối âm u, Yunho mở to mắt, quả là một con búp bê tối xinh đẹp.
Cậu đi thẳng qua góc phòng, ôm lấy con búp bê đơn độc ấy, nhìn gương mặt trắng nõn, mái tóc đen nhánh cùng đôi mắt sáng ngời lộ ra một dung mạo tuyệt sắc của nó, cảm thấy ẩn giấu trong đôi mắt trống rỗng kia là một nỗi đau thương chồng chất không cách nào che dấu hết được.
Yunho tuổi còn nhỏ nên chẳng thể nào lý giải hết ý nghĩa của đôi mắt ấy, cậu chỉ cảm thấy trái tim mình run lên khi nhìn vào con búp bê này, không muốn buông nó ra, nhưng liệu mẹ có cho cậu mua nó không nhỉ? Thật mong là có!
“Hyung! Umma!Xem này, con búp bê này rất đáng yêu nha, Chun Chun rất thích!” Yoochun đột nhiêu kêu lớn,thanh âm vang vọng trong khắp căn phòng búp bê,cảm giác như có một vài ánh mắt trong đây run nhẹ, Yunho cùng bà Jung bước đến chỗ Yoochun,quả là rất dễ thương.
Cho dù đôi mắt ấy không to nhưng lại trong veo,dáng vẻ ngây thơ hiếm thấy khiến người ta không khỏi rung động, trên khuôn mặt bầu bầu điểm một nụ cười rực rỡ, thật ấm áp.
“Umma, Chun Chun muốn con búp bê này, con rất thích nó!” Yoochun vuốt ve con búp bê trong lòng, “Thật sự rất đẹp! Umma ~ “
“Được rồi được rồi, umma sẽ mua cho con mà! Ho thích con búp bê ấy hả?”Bà Jung nhìn con búp bê trong lòng Yunho, không khỏi cảm thán trước ánh mắt nghệ thuật của mấy đứa con, đây toàn là những con búp bê đẹp nhất trong tiệm! Yunho gật đầu, ôm chặt con búp bê vào lòng.
“Ưm, ông chủ ~” Bà Jung chỉ cần lên giọng một chút là thanh âm đang vang vọng khắp cửa tiệm trống trải.Cậu thanh niên sửa sang quần áo, chạy vội ra, “Bác gái, mọi người đã chọn xong rồi à?”
“Đúng vậy, chúng tôi lấy cái này!” Bà Jung chỉ vào hai con búp bê trong lòng hai đứa nhỏ, “Tổng cộng bao nhiêu vậy?”
Cậu thanh niên nhìn con búp bê trong lòng Yunho, trong mắt chợt xẹt qua một nét lo lắng, có chút lúng túng, thế nhưng trong một khắc lại sáng lên: “Được rồi, xem ra hai cậu bé đã chọn lựa xong rồi nhỉ, cháu lấy rẻ cho bác nhé, 800.”
“Cám ơn cậu.” Bà Jung cảm kích, “Được rồi, có gì phải chú ý trong việc chăm sóc chúng không? Nhìn chúng có vẻ như không giống các con búp bê bình thường, chắc cần phải chăm sóc kĩ lưỡng hả?”
“A! Bác gái thật cẩn thận, thiếu chút nữa cháu quên, mọi người cầm lấy hai cái hộp này đi, bên trong có hướng dẫn sử dụng đó a. Cháu nhắc trước một chút, tuyệt đối không để búp bê tiếp xúc với lửa, mà tốt hơn hết là đừng để chúng ở gần nơi có nhiệt độ cao!” Cậu thanh niên đưa hộp cho bà Jung, “Các cậu bé, chăm sóc cẩn thận cho chúng nhé, nếu không chúng sẽ khổ sở lắm, đừng để chúng cô đơn a ~ “
Cậu thanh niên nở một nụ cười thật ấm áp,đưa mắt nhìn ba thân ảnh rời tiệm hòa mình vào ánh hoàng hôn ảm đạm bên ngoài.”Vậy là Jaejae cùng Susu đã có một cuộc sống mới rồi phải không?” Một cậu thanh niên tóc đỏ từ trong tiệm bước ra, hai tay vòng qua thắt lưng cậu chủ tiệm, “Hankyung,đừng nói là em không báo trước cho anh nha, nếu tiểu quỷ kia đối xử tệ với Jaejae, cậu ta sẽ quay lại tính sổ với anh đó!”
“Yên tâm đi Heechul, anh lại có cảm giác cậu bé ấy sẽ rất yêu thương Jaejae. Được rồi, việc của chúng ta còn chưa có xong đâu!” Nói xong, Hankyung lại kéo Heechul vào gian trong của tiệm… Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
340 chương
33 chương
660 chương
290 chương
29 chương