CHƯƠNG 12 “Các bạn nhỏ ~~~~ hôm nay là sinh nhật Yunho của chúng ta a ~ chúng ta cùng vỗ tay chúc mừng bạn có được hay không?” Cô giáo Hiwon được Yoochun nói cho biết ngày sinh nhật của Yunho, cho nên quyết định cùng mọi người chúc mừng cậu một chút. “Cám ơn mọi người! Cám ơn cô giáo!” Yunho đứng lên hướng mọi người cúi đầu, năm nay sinh nhật cùng năm ngoái hoàn toàn trái ngược a! Năm ngoái chưa người nào biết đến sinh nhật cậu, về nhà cũng chỉ có umma nói chúc mừng sinh nhật, nhưng hôm nay tất cả mọi người đều chúc mừng cậu rồi. “Yunho hyung, Chun Chun tặng hyung kẹo nè, là umma cho đó!” Yoochu giơ lên một cây kẹo mút, cười tủm tỉm nhìn Yunho, “Chúc mừng sinh nhật Yunho hyung!” “Cám ơn em, Yoochun.” Yunho xoa đầu Yoochun, cả ngày hôm nay ở trường mẫu giáo mọi người đã chơi đùa với nhau thật vui vẻ. “Yoochun à, lát nữa appa muốn dẫn chúng ta đi cửa hàng đồ chơi đó ~ hyung muốn đi giúp Jaejoong mua quần áo.” Yunho kéo tay Yoochun chậm rãi bước ra khỏi trường, “Yoochun có muốn mua quần áo cho Junsu không?” “Được được a,  quần áo nhỏ bé ~~ rất đáng yêu. . .” Yoochun khua khua bàn tay nhỏ bé, “Quần áo cần nhiều hơn a.” Hai cậu bé vẫn chờ appa đến đón ở cổng trường, hai người cùng nói chuyện phiếm rất vui vẻ, nhưng lại xuất hiện hai thằng nhóc chọc phá lần trước, là Ja cùng Han ( tên này vốn là  vừa ôn nhu , vừa dễ nghe == vốn là đặt cho nữ hài tử, nhưng là ta không nghĩ trong văn tất cả người xấu đều là nữ sinh, trong nhà đã có hai rồi đấy ==). “Ui cha, lại là hai người các cậu hả, như thế nào lại không ai tới đón sao?” Ja cùng Han vừa đi tới đã mở miệng khích bác , “Có phải là chẳng ai yêu nữa rồi?” “Các cậu không nên quá đáng!” Lần này là Yunho bạo phát, ai nói không ai muốn cậu?Cậu có appa có umma mà, “Dĩ nhiên là có người yêu chúng tớ rồi!” “Nếu vậy sao còn không tới đón? Appa và umma các cậu lần nào cũng đều đến trễ, có phải là không yêu các cậu rồi? Ha ha…” Hai thằng nhóc chọc phá kia vừa nói vừa cười rất vui vẻ, hoàn toàn không có chú ý tới thần sắc căm tức của Yunho và Yoochun. “Các cậu hai người sao lại tới bắt nạt người khác nữa hả? Có phải là appa và umma cũng không yêu nên không dạy dỗ các cậu?” Là tiếng của Junsu! Jaejoong cũng đi phía sau anh. “Hy, hyung!” Hai thằng nhóc ngỗ nghịch vừa thấy Junsu và Jaejoong đã sợ đến mặt trắng bệch, đặc biệt là Jaejoong mặt hoàn toàn không phân ra cảm xúc càng làm cho chúng thêm hoảng sợ , “X… xin lỗi!” Vội nói rồi thẳng hướng cổng trường chạy đi, để lại Jaejoong vẻ mặt lạnh lùng và Junsu động tác có chút biếng nhác . “Yoochun à, không có việc gì chứ?” Junsu ngồi xổm xuống đem Yoochun kéo vào trong ngực, vừa rồi hai kẻ kia nói chuyện quả thật quá phận, anh sợ Yoochun bị tổn thương. “Không có việc gì! Nhìn thấy Junsu hyung là Chun Chun vui vẻ rồi, Junsu hyung cũng không tìm đến người ta chơi đùa, em còn tưởng rằng hyung không thích em nữa!” Yoochun cong cái miệng nhỏ nhắn, cọ cọ đầu lên vai Junsu. “Đương nhiên là không có rồi, là Jaejoong hyung bề bộn công việc, hyung phải đi hỗ trợ mà, giờ không phải đã đến tìm  các cậu rồi sao? A, đúng rồi! Chúc mừng sinh nhật Yunho a~” Junsu không chút khách khí đem toàn bộ trách nhiệm đổ đầu Jaejoong, cũng như nguyện thu được ánh mắt xem thường của anh, tuy nhiên không sao cả, Junsu hôm nay rất vui vẻ nên không thèm so đo. “Chúc mừng sinh nhật, hôm nay rất dũng cảm a.” Jaejoong cũng ngồi xổm xuống ôm Yunho, vẻ mặt hơi có chút nhu hòa. “Jaejoong hyung, Yunho nhớ hyung. Yunho mỗi ngày trở về đều hướng Jaejoong nói không biết lúc nào mới có thể gặp lại hyung, không ngờ lại thật sự gặp được.” Yunho hưng phấn, “Đợi lát nữa em muốn đi giúp Jaejoong mua quần áo, nhưng em không biết cậu sẽ thích không.” Yunho lo lắng, điều này làm cho Jaejoong có chút kinh ngạc. “Yunho để ý cảm thụ của búp bê như vậy sao? Nó rõ ràng nghe không được có phải không?” Jaejoong nhịn không được liền hỏi. “Cậu là bạn của Yunho mà, umma đã nói phải đối với bạn bè thật tốt.” Yunho như ông cụ non, hùng hồn diễn thuyết, “Jaejoong nhất định rất thích em, bởi vì em cũng rất thích Jaejoong a.” Jaejoong khóe miệng có chút cong lên, tạo thành một nụ cười: “Cậu ấy sẽ thích quà của em.” Là của cậu, như thế nào lại không thích. Junsu đem sự biến hóa của Jaejoong mà tự hỏi trong lòng, Jaejoong đã bao nhiêu lâu không có lộ ra nụ cười tươi tắn như vừa rồi? Hyung vẫn luôn đắm chìm trong thế giới của chính mình, lại đã bao lâu rồi không ai có thể tiến vào thế giới của hyung ấy, đây… có lẽ đây là một chuyện tốt đi. “Yunho! Yoochun!” Xa xa truyền đến rồi tiếng gọi của appa Đăng bởi: admin