Ngày 12 tháng 04 năm 2016, thời tiết: Quang đãng. Hôm nay tôi mua mấy cây thân mọng. Nhưng vừa mua được năm phút, tôi đã bị cả đám bạn ảo và đám bạn ngoài đời cười nhạo. Có hai nguyên nhân. Một là vì tôi lo Đệ Đệ và Gạo Nếp ở nhà sẽ làm đổ chậu cây nên tôi đã mua một cái chậu hình tròn siêu to, bên trong có tới chín cái cây lớn, trông chẳng đẹp chút nào. Hai là một cây thân mọng nghe bảo chỉ có giá năm mười đồng mà tôi lại trả tới hai mươi đồng. Bị người bán chơi, tâm trạng tôi rất sad. Đệt mợ, rõ ràng ông chú đó trông trung hậu thành thật là thế, sao nỡ vì tôi không biết mà lừa tôi chứ? Hây da~ Vì tâm trạng siêu siêu khó chịu nên tôi tìm ngài Tiền cầu an ủi. Tôi: Anh yêu ơi, hôm nay em mua cây thân mọng mà lại bị chúng nó chế nhạo. Ngài Tiền: Sao bọn họ chế nhạo em? Tôi: Nguyên nhân nhiều lắm, em lười kể, để em cho anh xem. [Ảnh chụp] [Ảnh chụp] Ngài Tiền:… Thật ra trông cũng tạm, rất đặc sắc. Tôi: Ý là sao? Ngài Tiền: Tựa như cái anh bán thịt xiên Tân Cương trước cửa nhà anh hồi xưa, nói tiếng Đông Bắc cực lưu loát cũng khiến người ta khó quên thế đó. Tôi:… Mẹ kiếp đây là an ủi sao? Dẹp! Vì thế tôi buồn bực tắt Wechat đi ngay, ngồi trên sô pha giận dỗi. Thấy tôi không vui, Gạo Nếp mon men lại gần liếm tôi hai cái. Còn Đệ Đệ đã sớm bị đám cây bày trên bệ cửa sổ thu hút. Có lẽ vì chưa thấy bao giờ, Đệ Đệ có vẻ hết sức tò mò về đám cây thân mọng to đùng kia, song nó vẫn rất ngoan ngoãn, không hề cào cắn gì. Mà sau khi Gạo Nếp thấy tâm tình tôi chuyển biến tốt đẹp cũng nhảy phóc lên cửa sổ, ngồi bên cạnh Đệ Đệ. Ánh hoàng hôn mùa xuân luôn khiến người ta thấy thật ấm áp, cho dù là ở một nơi bụi bặm như Bắc Kinh thì vẻ đẹp này vẫn không thay đổi. Mà hai con mèo, trong bầu không khí nhàn hạ yên tĩnh ấy, đang thân mật rúc vào nhau, dùng ánh mắt hiếu kỳ quan sát đám cây thân mọng có màu nhã nhặn như đóa hồng nở rộ. Con ngươi mắt mèo trong suốt như đá quý thượng hạng khiến người ta rung động không thôi. Tôi nhẹ nhàng đứng dậy khỏi sô pha, lấy máy ảnh ra chụp cảnh trước mắt. Ngài Tiền chẳng biết đã về từ bao giờ, đúng lúc này đứng sau lưng tôi, ôm lấy tôi, cùng tôi hưởng thụ khoảnh khắc đẹp đẽ hiếm có này. Cuộc đời an ổn, năm tháng bình yên. Nhưng hóa ra tất cả chỉ là giả dối. Năm phút sau, phát hiện cây thân mọng không thể động đậy cũng không thể phát ra âm thanh nào, Đệ Đệ và Gạo Nếp, sau khi cẩn trọng quan sát, bắt đầu tấn công một cách mãnh liệt. Đệ Đệ ra tay trước, đầu tiên nó cắn thử một miếng, sau đó quả quyết thò móng vuốt vào chậu cây cào đất, vớ được cái cây mọng nước nhất liền nhảy khỏi cửa sổ chạy biến. Còn Gạo Nếp đương nhiên cũng hùa theo Đệ Đệ. Tranh thủ thời gian, chọn đại một cái cây nó thích, ngậm lấy, nhảy xuống cửa sổ cùng Gạo Nếp tiếp tục chơi đùa. Dù là con mèo nào cũng đều sướng rơn. Tôi câm nín quay sang nhìn ngài Tiền, hy vọng anh ấy có thể can thiệp. Ai ngờ lại thấy ngài Tiền tiện tay nhổ một cái cây lên, để sát trước mắt, xem xét một cách cẩn thận bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên. Ngài Tiền: Thật ra lúc trước anh đã nói sai, mấy cái cây này của em không hề giống ông anh bán thịt xiên trước cửa. Tôi:… Ngài Tiền: So với những hình ảnh về cây thân mọng mà anh từng xem qua thì mấy cái cây nhà mình giống hệt xiên thịt dê nướng trong tiệm dưới lầu, mùi vị chẳng khác gì thịt vịt nhưng lại được bán với gia mười tệ một xiên. Tôi:… Nếu tôi rất muốn đánh anh ấy và hai con mèo một trận thì phải làm sao? Online chờ, gấp gấp gấp! ~ HẾT CHƯƠNG 5 ~.