Người ta nói làm người có bốn chuyện vui vẻ nhất: Thứ nhất là nắng hạn lâu ngày gặp mưa phùn, thứ hai là ở nơi xa quê đất khách gặp được bạn tri kỷ, thứ ba là có tên trong bảng vàng, thứ tư là đêm động phòng hoa chúc. Trong đó, đêm động phòng hoa chúc là điều làm người ta vui vẻ nhất, tất cả văn nhân học sĩ hận không thể dùng thi ca tráng lệ nhất để ca ngợi ngày này, tứ thư trong triều đình còn có một loại tiểu thuyết chuyên môn nghiên cứu ngày này, được gọi là tiểu thuyết động phòng. Những thứ đó thuộc về chuyện vui sướng của người trường thành, không dành cho trẻ nhỏ năm tuổi. Tiểu Hoàng đế ầm ĩ cả ngày bây giờ đang ngủ, mấy thái giám vây quanh hắn phụ trách pha trò làm hắn vui vẻ. Sau khi kết thúc lễ thành thân hắn đòi chơi cưỡi ngựa, thái giám phải quỳ trên mặt đất cho hắn cưỡi. Nhị Vương gia Lý Minh Cơ bên cạnh chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép[1]nói "Hoàng thượng, ngươi muốn cưỡi thì cưỡi thê tử của mình, cưỡi thái giám không thú vị đâu!" "Đúng vậy" Tam Vương gia Lý Hoành cơ đáp. Lý Minh Cơ hỏi "Ngươi cưỡi chưa?" Lúc này Lý Hoành cơ mới nhận ra mình nói lỡ lời, lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn, che lại khuôn mặt tuấn tú của hắn nói "Không có chuyện này đâu. Ta chưa từng cưỡi qua, hoàng huynh ngươi còn không biết sao~?" Nói xong thì một chân đặt dưới bàn nâng lên đá Lý Minh Cơ một cái. Lý Minh Cơ ung dung thản nhiên không có chuyện gì, nhưng đại tướng quân đối diện hắn như sắp phun máu mà nói "Ta...ta...ta" "Đại tướng quân, ngươi bị sao vậy?" Một viên quan ngồi gần đó hô to gọi nhỏ hắn, kẻ đang ôm ngực hét lớn lên. Tể tướng không hổ là người hiểu Đại tướng quân nhất, hắn phe phẩy quạt lông trong tay chậm rãi nói "Đại tướng quân nói thằng nhỏ của hắn đau" "Không...Không... phải...thằng...nhỏ" Đại tướng quân đỏ mặt, hận không thể cắn lưỡi mình để có thể nói thành câu. Khóc, cái gì mà thằng nhỏ chứ... Âm thanh tranh cãi ầm ĩ bên ngoài truyền vào tân phòng, bên trong chỉ có tiếng hít thở, im lặng đến đáng sợ. Ta ngồi ở đầu giường, bị ép phải ngổi thẳng lưng, hai tay để trên đầu gối không được nhúc nhích. Bên trái ta là bốn cung nữ lớn tuổi, trong đó có một người thể trọng gấp ba lần ta. Bên phải ta là bốn thái giám già, nhìn như gậy trúc, gió thổi qua liền ngã, bọn họ bày ra bộ mặt không chút biểu cảm, ta đoán họ chắc là đại nội cao thủ. Xếp thành hai hàng đứng thẳng lưng, làm cho ta không dám thở mạnh một chút nào. Trước mắt ta là một bức rèm che, bức rèm được treo trên cái khung, bên dưới khung có bánh xe, kết cấu còn có thể xếp gọn lại, đây chính là ý tưởng sản phẩm mới nhất của thiết kế sự trong triều đình, sử dụng vật liệu nhẹ nhất làm ra thứ xa hoa, không chỉ dễ dàng mang đi mà còn xinh đẹp trang nhã, chính là phương án lựa chọn tốt nhất của những nhà quý tộc. Lần đầu tiên ta thấy rèm che là lúc ngồi kiệu hoa, lần thứ hai là lúc bái thiên địa, chỗ nào cũng có rèm, che lại tầm mắt của ta, mà cũng có thể che lại người ngồi phía sau. Ta biết người đó là thái hậu, bất luận nàng xuất hiện ở đâu, làm chuyện gì thì nhất định cũng sẽ dùng bức rèm che này đem nàng ngăn lại, làm người khác không thể nhìn thấy nàng. Tuy rằng đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, nhưng mà lòng hiếu kỳ của ta giống như núi lửa phun trào, đê vỡ nước, cuộn trào mãnh liệt. Chẳng lẽ đây chính là khí chất thần bí của người hoàng tộc, những thứ đó tạo cho nàng một hình tượng không ai sánh bằng....Hay là, chỉ muốn ngăn người khác không thể nhìn thấy nàng? Theo như tâm lý học phân tích thì người bình thường làm chuyện này sẽ có hai tình huống, một là người quá mức tự ti, hai là quá mức kiêu ngạo. Kết hợp với phân tích thực tế, hoặc là thái hậu là người xinh đẹp nghiêng thành nghiêng nước, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nam nhân gặp thì thất hồn lạc phách, nữ nhân nhìn thấy thì tự ti nhảy lầu, hoặc là xấu xí không ai bằng. Theo như góc độ nào đó thì ta nghĩ thái hậu hẳn là một nữ nhân xấu xí. Hẳn là một nữ nhân xấu xí đi... Ta chớp mắt, dùng cặp mắt có thể nhìn thấy ruồi bọ trong đêm khuya nhìn xuyên qua bức rèm đến khuôn mặt thật. Đáng tiếc, ta không nhìn thấy gì, phía sau bức rèm còn có vải the mỏng, sau lớp vải the đó còn một bức rèm che khác...Tầng tầng lớp lớp a. Chúng ta đều không có trò chuyện. Thái hậu là người đứng đầu ở đây, nàng không nói chúng ta cũng không có tư cách nói, hôm nay ta vừa mới trở thành hoàng hậu cũng không có quyền nói, muốn nói thì chờ cho ta lên làm thái hậu rồi nói sau. Ta nhịn, tiếp tục nhịn. Thái hậu vẫn không nói câu nào. Ta nghi ngờ nàng đang ngủ. Nhưng mà cặp mắt sắc bén lạnh như băng xuyên qua chướng ngại ngăn cách bắn thẳng về phía hai má của ta. Ta thử dịch chuyển đầu, tầm mắt ấy cũng dịch chuyển theo ta. Ta tiếp tục dịch chuyển, vẫn là nhìn theo ta như vậy. Rốt cuộc nàng cũng nói chuyện, giọng nói trước kia nghe qua tuy nhỏ tuổi nhưng lại phát ra thanh âm lạnh như băng "Thân là hoàng hậu nhưng không có nửa phần đoan trang, ở trước mặt ai gia còn nhích tới nhích lui, còn ra thể thống gì!" Nàng quát lớn một tiếng, cung nữ thái giám đều nhìn về phía ta. Ta lập tức cố gắng đứng thẳng lưng. Như vậy được chưa, mẹ! Ta nói thầm trong bụng. Nàng nói "Từ nay về sau ngươi không còn là nữ nhân của Lý gia nữa, mà là hoàng hậu đương triều, từ đây về sau hưởng thụ vinh hoa phú quý không bao giờ hết... Nhưng mà ngươi đừng vui mừng quá sớm!" Ta nói thầm trong lòng, đó cũng không phải thứ ta muốn, nếu ngươi muốn thì ta cho ngươi. Vị cung nữ đứng bên trái kia cầm một chiếc hòm gỗ đi tới trước mặt ta, ta nghi ngờ nhìn cái hòm ấy, sau đó lại nhìn về phía trước, không hiểu đó là cái gì. Thái hậu nói "Gia có gia quy, quốc có quốc pháp, tuy rằng ngươi là thiên kim của thái phó nhưng không có chút dáng vẻ nào của thiên kim tiểu thư, không những xấu như Vô Diệm[2]mà hành vi lại thô lỗ, tính cách bề ngoài dâm đãng, không biết chú ý giữ gìn, sớm hay muộn gì cũng làm bại hoại thanh danh hoàng tộc" .... Ta mở to mắt nhìn. Là ai bịa ra chuyện này vậy! Trong dân gian ai mà chẳng biết ta là bạch diện thư sinh[3]nhẹ nhàng phong độ như Ngọc Thụ Lâm Phong[4], người người khen ngợi, chưa bao giờ có người nói ta thô lỗ, tuy rằng ở Lý gia không được bọn họ đối đãi như tiểu thư, nhưng mà ta vẫn biết quy cũ, chưa từng làm chuyện gì đáng khinh. Còn cái gì mà kêu dâm đãng...Nếu ta dâm đãng thì còn là xử nữ sao, ngay cả mẹ ta cũng chưa từng nhìn qua thân thể trong sạch của ta, huống chi là bị mang tội danh dâm đãng. Ta giận, ta nhịn. Nhịn đến nỗi bụng thầm thì kêu lên, lúc đầu chỉ kêu nhỏ có hai tiếng, ta không chú ý, người khác cũng vậy. Sau đó dạ dày của ta lại tạo phản, nó chống đối ta không cho nó làm việc, để bày tỏ sự phẫn nộ nó phát ra một chuổi âm thanh nhắc ta chú ý đến đã một ngày không cho nó ăn cơm. Thầm thì thầm thì... Thái hậu liền nói điều hay lẽ phải ngay tức khắc, dạ dày của ta phản bội ta không chịu im lặng, thật sự làm ta không còn chút mặt mũi nào, cũng không chừa chút mặt mũi nào cho thái hậu. Ta không thấy mặt nàng cho nên không thể nào nhìn ra biểu cảm của nàng lúc này, ta đoán đại khái là hồng như gan heo đi, đôi mắt lóe lên hung quang, hận không thể đem ta thiên đao vạn quả, mà không, thái hậu giết người cũng sẽ không tự động thủ, có hàng vạn cách im hơi lặng tiếng thủ tiêu ta. Đã một ngày ta không ăn cơm, ta cũng không còn biện pháp nào khác, vì thế đỏ mặt nói mình đói bụng. Chờ ta nói xong thì những người đó đều lộ ra biểu cảm khinh bỉ nhìn ta, họ nói trong lòng, dã nha đầu không có giáo dục. Cũng càng làm sáng tỏ những lời thái hậu vừa nói lúc nảy. Ta cúi đầu, hận không thể móc mắt bọn họ ra. Thái hậu nói "Đêm nay, tại tân phòng, ngươi đem giới luật hậu cung chép một lần" Ta nhìn cái hòm to lớn trước mặt, nghĩ thầm trong lòng, chuyện này không khó gì. Ai ngờ khi mở chiếc hòm ra, bên trong là một xâu chìa khóa. Giới luật nằm ở hai bên chiếc hòm, có hơn vài cái rương trong đó, cái hòm bự kia còn có thể giấu vài cỗ thi thể. Cung nữ mang một chiếc bàn tới, thật quan tâm giúp ta mài mực, sau đó đặt một cây bút trước mặt ta, chờ ta bắt đầu. Ta nói một câu "Thái hậu, không biết giới luật này có bao nhiêu chữ, con dâu muốn biết đến khi nào mới chép xong?" Thái hậu nói "Ai gia cũng không biết cụ thể" "Sẽ không lâu đến đếm không nổi chứ?" Dường như thái hậu đang cười, nàng nói "Cuộc sống còn dài, còn nhiều thời gian, ngươi gấp cái gì" Ta không vội, trong lòng cảm thấy thật thương tâm. Thanh xuân a, thanh xuân quý báo không đi cứu giúp trái đất mà lại ở trong cung chép mấy thứ này. Ta viết xuống một hàng chữ, câu đầu tiên chính là phẩm hạnh của phụ nữ. Tiếng ồn ào náo động bên ngoài càng ngày càng gần, sau một tiếng, cửa bị người dùng lực đá văng. Một cỗ nồng đậm mùi rượu từ ngoài cửa bay vào, tiếp theo một đội nhân mã cũng chạy vào. Vốn trong lòng mọi người đang vui vẻ, khi nhìn thấy thái hậu trong một khắc kia, nháy mắt liền không có tiếng động, bên trong tân phòng yêu tĩnh giống như là một bãi tha ma. Người vừa muốn mở miệng nói chuyện cũng cắn chặt răng, không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, khí huyết dâng lên trên gương mặt sắp chảy máu. Có lẽ tiểu hoàng đế là người duy nhất tỉnh táo, lảo đảo đi tới, đi được mấy bước thì đã té ngã trên mặt đất, mọi người đỡ hắn dậy, nhìn thấy hắn đi tới bức rèm che, chụp lấy bức rèm. Thái hậu nói "Hoàng thượng, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi, đừng để lỡ giờ lành tháng tốt" Tiểu Hoàng đế muốn đi vào bên trong bức rèm, nhưng lại bị tiểu thái giám sợ hãi sắc mặt tái nhợt chạy nhanh tới ôm qua một bên. Tiểu Hoàng đế nhìn mọi người, cuối cùng đem tầm mắt dừng trên người của ta, nói "Lão bà, uống sữa..." Mọi người đều bật cười. Thái hậu nói "Ai để hoàng thượng nói những lời mê sảng này vậy?" Thái giám vội nói "Là Hoàng thượng chính mình tự học được" Tiểu Hoàng đế như một quả bóng, càu nhàu lăn lộn trước mặt ta, nằm trên đùi ta ngẩng đầu lên nhìn ta. Ta cũng cuối đầu nhìn hắn. Cả hai cùng nhìn nhau. Đây là lão công của ta a... Ta không muốn bên cạnh hắn cho đến hết đời, ông trời ơi, sao ông có thể đối xử với ta như vậy? Ta không thể bắt hắn ngừng chảy nước miếng trước mặt ta! Lòng ta âm thầm đổ máu, lấy khăn tay lau khóe miệng đầy nước miếng của hắn. Hắn ha ha cười thật ngây thơ, nói "Ngươi thật xấu xí" Tiểu hài tử, ngươi thật không đáng yêu. Mặt ta co quắp lại. Những người đứng trước cửa nhìn nhau, lui chân nhẹ nhàng ra bên ngoài, mấy đại hán cũng rời đi không chút tiếng động. Người cuối cùng rời đi, cửa được đóng lại, cả đám người bên ngoài chạy trối chết. Tân lang, tân nương đều ngồi trên giường, thái hậu và người của nàng cũng không có ý định rời đi, ta và cung nữ thái giám chỉ biết giương mắt nhìn. Không lẽ Thái hậu sẽ ở lại đây coi Hoàng thượng động phòng chứ? Nàng cũng có sở thích này sao? Nàng có ta cũng không có a. "Thái hậu, đêm đã khuya, người cũng nên trở về nghỉ ngơi đi" "Ai gia không vội, đêm nay là đêm động phòng, trước tiên ngươi nên chép chương đầu tiên của nữ tắc" Ta cầm lấy quyển sách rất dày nhìn xem, lật qua lật lại hơn năm mươi trang mới đến trang cuối của chương đầu tiên. Giờ khắc này ta tin lời thái hậu rồi, ngày tháng còn dài! Trong mắt ta ngấn lệ quang, gằn từng chữ viết xuống. Ta thật sự bội phục người soạn ra quyển sách này, không có chuyện gì làm hay sao mà đem đời người dây dưa trong này, chẳng những lãng phí sinh mệnh mà còn gây nguy hại cho đời sau. Ta nguyền rủa nàng kiếp sau không được hạnh phúc. Chờ ta đạt bút xuống thì phát hiện cung nữ và thái giám đã sớm ngủ như chết trên mặt đất. Tân phòng không một tiếng động, im lặng đến đáng sợ. Ta nhìn về phía thái hậu, thật cẩn thận gọi một tiếng "Thái hậu..." Không có tiếng đáp trả, tả đoán là nàng đang ngủ. Trong lòng nảy sinh ra một kế, lòng hiếu kỳ của ta bắt đầu gào thét: Đi đi, dũng cảm ra tay đi, không cần nhịn nhục nữa! Ta nhẹ tay nhẹ chân đi tới gần thái hậu, kéo ra bức rèm che, lần nữa vén bức vải the ra, cho đến khi ta nhìn thấy người ngồi bên trong, hai mắt ta mở to, miệng há ra không chút âm thanh, hai mắt ta không thể tin được đã nhìn thấy sự thật. - - [1] Chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép: Muốn cho một việc gì đó được tốt hơn [2] Vô Diệm: Người ta thường ví những kẻ xấu nhưng Chung Vô Diệm [3] Bạch diện thư sinh: Những người còn trẻ thiếu kinh ngiệm [4] Ngọc Thụ Lâm Phong: Dùng để chỉ những bậc tôn quý.