"Quần áo của tôi đây, em mặc vào nhanh đi kẻo bệnh, đồ ướt cứ để đấy tôi sẽ giặt giúp em.", Vũ Di Đình đưa bộ quần áo của mình cho Trương Nhã Thư đang ướt như chuột lột, trong lòng thương xót tên ngốc này hôm nay ra đường có chút xui xẻo. Trương Nhã Thư không lên tiếng, im lặng nhìn chằm chằm vào quần áo trên tay Vũ Di Đình, chỉ có tiếng hai hàm răng va vào nhau là kêu lên cầm cập. "Sao vậy?", Vũ Di Đình nhướn mày hỏi. "Có thể...!lấy giúp em một bộ đồ ngủ không? Mang quần tây để ngủ thật không thoải mái đâu a." "...." "Người ta phát bệnh rồi, bầu trời thì tối đen như mực, đường về nhà lại rất xa, chẳng lẽ chị lại không thể cho người ta ở lại đây một đêm hay sao?", Trương Nhã Thư vừa nói xong lại hắt xì một hơi liên tiếp bốn cái làm minh chứng cho sự phát bệnh của mình. Vũ Di Đình nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy mặt trời chói mắt còn ẩn hiện phía sau hàng cau già, liền thán phục tên bá đạo kia có khả năng tưởng tượng ra một bầu trời tối đen dù hoàng hôn còn chưa đến. Bất quá trông Trương Nhã Thư thật đáng thương, như một con chuột bạch nhỏ ướt sũng và yếu ớt, Vũ Di Đình đành chấp nhận cho tên ngốc này ngủ lại đêm nay. Di Đình sờ lên hai cánh tay Nhã Thư, cảm giác lạnh băng làm bản thân cũng muốn run rẩy, sau đó có phần lo lắng sờ lên trán, bàn tay đột ngột truyền đến hơi nóng gần như bốc hỏa. "Tên ngốc này, em phát sốt rồi! Mau thay quần áo nhanh, tôi sẽ cạo gió cho em!", Vũ Di Đình hoảng hốt ra chiếu chỉ, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài, khép cửa phòng lại cho Trương Nhã Thư, bản thân thì vội vàng đi xung quanh tìm dụng cụ cạo gió. "...." Không được rồi! "Không được! Không được rồi! Chết tiệt! Chỉ là giả vờ hắt xì thôi mà, có cần phải phát bệnh thật luôn không chứ! Di Đình! Em không cạo gió đâu!!" Trả lời Trương Nhã Thư là một không gian im lặng đến đáng sợ. Trương Nhã Thư thay vội quần áo, tay chân run rẩy không sức lực, không biết là run vì lạnh hay run vì sợ nữa. Trương Nhã Thư chợt nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng liền tự dập tắt suy nghĩ đó của mình, khó lắm mới có được cơ hội ở cùng Vũ Di Đình đêm nay như vậy, làm sao có thể bỏ cuộc được đây? Được rồi, anh hùng muốn chiệm được tiện nghi thì phải đổ một chút mồ hôi nước mắt vậy. Trương Nhã Thư tay nắm chặt thành nắm đấm, cố vận hết phần sức lực còn lại để đứng vững bằng đôi chân run run của mình. Quả thật là đổ mồ hôi nước mắt, nhưng không phải một chút, mà là rất nhiều, rất rất nhiều... "AAAAA!!!!!" "Dừng lại aaaa!!!!" "Đauuuuuu! Đau quá!!!" "Huhuhuhuhu!!" Trương Nhã Thư nước mắt nước mũi giàn giụa, hét lên đến khan cả cổ họng, qua chừng vài phút thì thanh âm dần dần yếu ớt, cơ hồ muốn quỳ xuống van xin Vũ Di Đình tha mạng. Mồ hôi ở cổ tuôn ra không ngớt, cơ thể vừa nãy còn lạnh ngắt bây giờ trở nên nóng như lửa đốt. "Yên nào. Nếu không cạo như vậy em sẽ không mau hạ sốt được.", Vũ Di Đình thấy tên ngốc kia có biểu hiện muốn vùng vẫy chống trả, liền dùng tay đè xuống lưng Trương Nhã Thư thật mạnh, hai chân từ phía sau kẹp chặt eo Nhã Thư, một đòn chế ngự khiến con chuột nhỏ không còn đường nhúc nhích. "Huhuhu! Đau chết em aaaa!!" Tiếng sột soạt trên lưng đi vào tai Trương Nhã Thư đáng sợ như tiếng mài dao trong phim kinh dị, từ nhỏ đến lớn Nhã Thư sợ nhất là cạo gió, vậy mà sao xung quanh mình ai cũng thích cạo gió hết vậy, lúc trước là mẹ, bây giờ lại là Di Đình chị ấy? Trương Nhã Thư kêu than trong tuyệt vọng, như con chuột sau một hồi vẫy vùng trong nước thì bắt đầu chết đuối, tay chân không còn sức giẫy dụa, liền nhắm lại hai mắt rồi buông tay. Vũ Di Đình thấy tên ngốc này dần dần ngoan ngoãn, liền nhè nhẹ thả lỏng cơ thể, từ nãy đến giờ dùng sức kẹp chặt tên quậy loạn này, bản thân cũng đủ thấm mệt. Vũ Di Đình nhìn bờ lưng trắng gầy của Trương Nhã Thư đang lấm tấm hạt đỏ, trên lưng còn nổi cộm lên vài đòn xương sườn, trong lòng xót xa không ít. "Bốn năm qua...!sống như thế nào? Có ăn uống đầy đủ hay không? Vì sao xương lại lộ ra nhiều đến vậy?", Vũ Di Đình cất tiếng hỏi, giọng nói thì thầm như đang tự trách chính mình. Trương Nhã Thư chậm rãi mở mắt, lồng ngực bỗng dưng thấy nhói lên một cái, có vẻ đã lâu rồi mình cũng quên đi cảm giác được Di Đình quan tâm, nay đột ngột được người ta thương xót như vậy, trong lòng vui sướng không yên. "Bốn năm qua cũng không mấy khó khăn, có Nhan làm bạn, mọi khó khăn đều trở nên dễ dàng hơn nhiều. Điều khó vượt qua nhất đó chính là em không thể ngừng nghĩ về chị, việc này khiến em thường xuyên mất ngủ, có lẽ cũng là nguyên nhân vì sao cơ thể gầy hơn xưa." Cảm giác bàn tay đang cạo cạo trên lưng đột ngột dừng lại, Trương Nhã Thư không hiểu vì sao phía sau mình là một cỗ ám khí vô cùng dày đặc. "Nhan là ai?" ".....", được rồi, Di Đình, em nói lời tình thoại lãng mạn ướt át như vậy, mà những gì chị có thể nghe được chỉ là chữ Nhan thôi sao? Vũ Di Đình chị vẫn là không hiểu phong tình hơn xưa chút nào a. "Sao rồi? Nhan là ai??", Vũ Di Đình không nhận được câu trả lời, tay liền tăng thêm gấp đôi sức lực, đè lên lưng Trương Nhã Thư từng đường thật mạnh. Trương Nhã Thư cảm giác lưng mình bỏng rát đến sắp tróc da, liền hoảng sợ hét lên. "Aaa! Chị có thể nhẹ nhàng một chút không? Nhan là bạn cùng lớp với em từ bên nước ngoài a.", phụ nữ khi ghen đáng sợ như vậy sao, có thể giết người à? Mình cũng là phụ nữ đây nhưng có khi nào ghen lồng ghen lộn như vậy đâu chứ. "Người đó như thế nào? Có tốt không? Có xinh đẹp không? Cùng em về nước ư? Phải rồi, quan trọng là người ta đối với em như thế nào đây?", Vũ Di Đình liên tục đặt câu hỏi khiến Nhã Thư đầu óc có chút quay cuồng, mỗi câu hỏi là một lần thêm lực thật mạnh. "Được rồi, được rồi. Nhẹ tay một chút. Nhan là bạn cùng học, cô ấy tốt bụng...!à không, thật ra thì cô ấy không thể so sánh với chị được đâu a! Di Đình của em là nhất thôi, không ai sánh bằng cả!" "Tôi không bảo em so sánh, tôi bảo em trả lời!" "....", được rồi, thật là dữ tợn mà, Trương Nhã Thư thì thầm vài câu, lưng bị véo một cái thật mạnh, hét lên một tiếng rồi khóc thút thít trả lời. "Nhan cô ấy...!là người tốt, thời gian qua cũng nhờ Nhan giúp đỡ em những lúc phát bệnh. Cô ấy xinh đẹp, nhưng không đẹp bằng chị. Cô ấy cùng em về nước. Cô ấy đối với em...có phần tốt hơn bạn bè thông thường. Bởi vì...!Nhưng mà...em đã sớm từ chối người ta rồi, chị đừng lo lắng." Vũ Di Đình thất thần một lát, không phải do ghen tuông mà trở nên như vậy, mà thật ra là vì giận chính mình, đã từng hứa sẽ tự tay chăm sóc và bảo hộ Nhã Thư, vậy mà không biết từ bao giờ đã sớm có một người thay thế mình, có thể ở bên cạnh Nhã Thư không rời. Vũ Di Đình nghĩ đến cảnh tượng có một người xa lạ cũng đang yêu người trong lòng của mình nhiều đến như vậy, trong lòng dâng lên thương tâm không ít, liền nhìn người trước mắt mà thầm xin lỗi, tự nói với lòng rằng mình sẽ không để người này rời xa thêm một lần nào nữa, cũng không để người phải chịu thêm bất kì ủy khuất gì. Bất quá hiện tại không phải là lúc làm cho không khí trở nên nặng nề, Vũ Di Đình liền giả bộ lên giọng. "Lo lắng gì chứ? Tôi lo lắng khi nào? Việc đó có liên quan đến tôi sao?" "Không lo lắng thì tại sao lại hỏi nhiều làm gì chứ?..." Trương Nhã Như lẩm bẩm vài câu thì bị véo thêm vào lưng một phát đau điếng. "Mặc kệ tôi. Tôi không lo lắng, chỉ hỏi cho biết thôi. Còn em nữa, ai cho phép gọi tôi là chị? Tôi dù sao cũng từng là cô giáo chủ nhiệm của em." "Này nha. Chị cũng nói từng là cô giáo chủ nhiệm, vậy bây giờ thì không phải nữa, thế em cũng nên gọi bằng chị cho chúng mình gần gũi nhau thêm chứ." "Em...!", Vũ Di Đình thẹn quá hóa giận, lại dùng sức hành hình cái lưng của Trương Nhã Thư. "Aaa! Được rồi, em xin lỗi a! Là do em càn rỡ. Thế cô giáo Đình đây cho phép em gọi cô bằng chị nhá? Có được không a?", Trương Nhã Thư thấp giọng năn nỉ, đối với phụ nữ đang lên cơn thịnh nộ thì cách tốt nhất để thoát chết chính là nhường nhịn, mặc dù bản thân cũng biết nếu không nhường nhịn thì cũng chẳng thể làm được gì hơn. "Còn nữa! Ai cho phép em lúc trưa hôn tôi?" "Ngày xưa hôn có cần phải xin phép đâu...Aaa!! Đau! Được rồi được rồi, em xin lỗi, là do em tùy tiện a. Thế từ nay về sau trước khi hôn em sẽ xin phép nhé? Đừng véo nữa aa." "....." Vũ Di Đình cảm thấy mình trong lúc tức giận đã có hơi mạnh tay, nhìn mấy vết đỏ trên lưng Trương Nhã Thư đang dần chuyển sang màu tím thì mới cảm thấy hối hận, liền lấy tay xoa xoa, ánh mắt dần dần nhu hòa lại, Vũ Di Đình thương người này biết bao nhiêu, bản thân cũng không thể nào thấu hết được, chỉ biết là sau ngần ấy năm, khi người này xuất hiện trước mắt, thời gian và không gian đều dừng lại ở thời khắc đầu tiên gặp gỡ, vẫn tươi sáng và tuyệt vời như thế, vậy mà hết lần này đến lần khác đều làm người ta đau. Vũ Di Đình mơ hồ suy nghĩ, không tự chủ tiến đến gần Nhã Thư, hôn lên vết bầm to nhất.