Editor: Cogau Lâm Phóng kết thúc kỳ nghỉ hè, Thành Hạ cũng đi học. Đối với cuộc sống sinh viên của Lâm Phóng, cô cảm thấy hứng thú vô cùng, hầu như mỗi ngày đều muốn gửi tin nhắn tới, hỏi ‘đang làm gì đó, đang làm gì đó’, Lâm Phóng không sợ phiền đều nhắn lại cho cô, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô. Lâm Phóng là một sinh viên nổi tiếng là không thích náo nhiệt, anh khiêm tốn, quan hệ với những người hướng dẫn trong khoa rất tốt, đối xử với mấy anh em cùng phòng đều như nhau, nhưng họ bực một nỗi là Lâm Phóng ngày ngày cầm điện thoại di động nhắn tin mà lại cứ nói mình không có bạn gái. Khi chiếc điện thoại di động đi theo Lâm Phóng chỉ một năm thôi mà phím bấm đã mất đi độ nhạy thì các anh em càng tò mò hơn, tiếc rằng Lâm Phóng kín miệng cái gì cũng hỏi không được, chỉ nói là một người bạn. Có đánh chết quỷ cũng không tin bọn họ là bạn bè, bạn bè gì mà lại chăm nhắn tin vậy chứ!? Phải nói tất cả mọi cặp đều là nam giới nhắn tin cho nữ giới – đây là sau này Lữ Đồng nói với người vừa gặp đã yêu rồi thân thiết thành bạn thân này rằng ‘sao lại ít gửi tin nhắn vậy?’! Mấy việc này, cho tới bây giờ Lâm Phóng cũng không giải thích nhiều, anh chỉ cố gắng học tập, vừa được nghỉ cái là biến mất không thấy bóng dáng đâu, gọi điện thoại rủ anh đi uống rượu thì nhất định là "Du lịch" ở xa không về được. Lâu dần, bạn bè cũng đã quen, cho rằng Lâm Phóng ‘ván đã đóng thuyền’ phải đi thăm bạn gái. Họ nói, chỉ khi Lâm Phóng có tin nhắn thì vẻ mặt mới dịu dàng ôn nhu, không phải như nụ cười rập khuôn thường có đối với người xa lạ! Những thứ này, Lâm Phóng chưa bao giờ tự mình nhận ra, anh chỉ cảm thấy ba mẹ nợ em gái anh quá nhiều, nên anh muốn đền bù lại chút. Nghỉ là anh tới Trùng Khánh học cùng Thành Hạ, chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho cô, điều làm anh yên tâm là thể chất của em gái hình như tốt hơn nhiều. "Lâm Phóng, anh là anh trai em hay là ông chủ của em vậy?" Thành Hạ nằm sấp trên bàn học, trước mặt là một đống tài liệu. "Đừng nói nhảm, làm nhanh lên, làm xong anh dẫn em đi chơi." Lâm Phóng nói, cô nhóc này quá lười, trước kia thích lấy bệnh để ngụy trang, giờ thể chất tốt rồi thì giả bộ đáng thương. Thành Hạ chớp chớp mắt: "Đi đâu chơi?" "Động Tra." "Há... vậy thôi đi, không bằng đọc sách đấy." Thành Hạ chọc cuốn sách, đọc mấy ngày cũng phát ngán rồi. "Động Hồng Nhai." "Được! Thỏa thuận xong nha!" Thần thái Thành Hạ lập tức phấn khởi, đề Đại số cũng làm được như có thần giúp đỡ vậy. Lâm Phóng ở bên cạnh giám sát, cảm giác là mình bị mắc bẫy của Thành Hạ, con bé này nhất định là đã tính toán trước, cố ý giả bộ mà thôi. Chưa đầy 40 phút, Thành Hạ làm xong đề, cười híp mắt chờ Lâm Phóng kiểm tra, cũng may, chỉ sai hai lỗi nhỏ, cô cho là không ảnh hưởng đến kết quả, nhưng lại bị Lâm Phóng vỗ đầu cho mấy cái nói là để sau này cho cô nhớ. Bởi vì thời gian còn sớm cũng không gấp, hai anh em ngồi xe buýt lắc lư đến Động Hồng Nhai. Thành Hạ thích nhất chỗ này, có thể đồng thời ăn được nhiều loại thức ăn ngon, tiết kiệm được tiền ăn. Lâm Phóng thì lại không hài lòng, quá ồn quá, anh chỉ muốn đến quán nào đó yên tĩnh một chút ăn cái gì đó, nhưng mà nếu Thành Hạ thích thì anh đành phải liều mình cùng em gái, nếu không người này sẽ lười biếng. Rất nhiều người từ nơi tới đây thưởng thức đặc sản bản địa, vì vậy ngồi ghép bàn là chuyện rất thường gặp. Lúc Thành Hạ tới quán ăn đó khách quý chật cả, cũng may có chỗ trống bên cạnh hai cô gái, Lâm Phóng để cho cô qua đó ngồi rồi anh đi chọn món ăn mua đồ uống. Khi anh quay lại, Thành Hạ đang bận nhét đồ ăn vào miệng, hai cô gái bên cạnh có lẽ sắp ăn xong rồi, Lâm Phóng đi sang ngồi mở nắp chai nước ép nho cho Thành Hạ: "Gấp cái gì, ăn từ từ thôi!" "Lâm Phóng, em thương lượng chuyện này, được không?" Bên mép Thành Hạ còn dính dầu, cười híp mắt chỉ lo ăn. "Không thương lượng, ăn xong rồi về nhà học bài." Lâm Phóng nói. "Xem đi, bản tính ông chủ lộ rồi đấy! Anh..." Thành Hạ kéo dài giọng, bắt chước động tác của Ân Hi gọi Tuấn Hi, Lâm Phóng luôn nói nghe cái giọng này làm cho cả người anh run lên, nổi hết da gà cộng thêm một chút cảm giác buồn nôn. "Vô dụng thôi. Tới Động Hồng Nhai ăn uống đã là anh ban ơn cho em lắm rồi đấy." Lâm Phóng nói. "Chỉ một lần, một lần này nữa thôi, được không? Anh xem đi, em học tới nỗi đầu óc choáng váng luôn, sắp lên lớp mười hai rồi, bây giờ mà anh làm em thấy ngán học thì sau này sẽ không hi vọng gì đâu, bây giờ đang đề cao tinh thần học - học nữa - học mãi đấy, hiểu không? Vả lại, em cũng đã học bao nhiêu ngày rồi, chỉ hai tiếng thôi không được sao? Anh..." Thành Hạ chống cằm xuống miệng chai nước uống, nhìn Lâm Phóng. "Một lần cuối cùng nha, về sau không bàn nữa." Lâm Phóng nói. "Anh trai, anh là tốt nhất, thật đấy!" Thành Hạ vội vàng nịnh nọt. "Là anh sợ em giống như ‘nữ yêu quái’ lải nhải bên Đường Tăng không dứt mà thôi." Lâm Phóng nói. ...... Cơm nước no nê, Thành Hạ ‘ngựa quen đường cũ’, giơ tay lên gọi xe taxi đến Cổng Trời, đi ngắm cảnh đêm Lưỡng Giang. Cảnh đêm Trùng Khánh trong tầm mắt, đèn chiếu sáng trên mặt nước thật lung linh, đây là cảm giác mà khi ở thành phố H không có được, Lâm Phóng cảm thấy lần ngắm cảnh đêm này cũng đáng giá. Diê~n đ@`nl3qu’y do^n.com Ven mép thuyền rồi trên boong thuyền, ánh đèn flash không ngừng sáng lên, Thành Hạ lặng lẽ kéo kéo Lâm Phóng: "Lâm Phóng, có người theo dõi chúng ta." "Hả? Không thể nào! Sao lại có người theo dõi chúng ta?" Lâm Phóng nghi ngờ. "Không sai, thật mà." "Thì ra lớn lên đẹp trai thật là không thể tùy tiện ra cửa được, người ái mộ quá nhiều." Lâm Phóng nói. Cô chậm chạp như vậy còn thấy được, lẽ nào anh không biết, nhưng cũng chưa thể nói là theo dõi được, có lẽ lộ trình của hai cô gái kia cũng như họ: ăn trước sau đó ngắm cảnh đêm Lưỡng Giang? "Gần đây cũng rất nhiều người tự mình đa tình nha." Thành Hạ coi thường. Hai cô gái này hồi nãy mới ngồi chung bàn với họ, vốn đã ăn sắp xong rồi, nhưng thấy Lâm Phóng mua thức uống trở lại thì lập tức kéo dài chiến tuyến chết sống không chịu đi, kéo dài tới khi cùng họ một trước một sau tính tiền. Bên này hai anh em mới vừa mua vé du thuyền thì đã nghe thấy họ cũng mua cùng con thuyền, vì sao chứ? Dĩ nhiên không thể là vì "sắc đẹp" củaThành Hạ được. Thành Hạ mới vừa đả kích Lâm Phóng xong thì có một đám ăn mặc như nữ sinh tới đây nhờ Lâm Phóng chụp hình giúp, Lâm Phóng tùy tiện chụp mấy kiểu rồi hơi bực mình, trả máy chụp hình cho họ rồi kéo Thành Hạ đi. "Ơ ơ ơ, Lâm Phóng, anh thế này em phải phê bình anh đấy. Sao lại có thể đối xử với người ái mộ như vậy chứ?" Thành Hạ cười, nói. "Chờ anh trở thành minh tinh rồi nói, chứ giờ chẳng có tác dụng gì." Lâm Phóng nói. "Oa, chàng trai, đừng thực tế như vậy chứ! Định phụ cảnh đêm đẹp thế này sao?" Thành Hạ theo thói quen khoác cánh tay của anh. "Hạ Hạ, đứng đây đi, anh chụp cho em mấy kiểu, làm kỷ niệm hè lớp mười một." Lâm Phóng nói. Diê~n đa`nl3qu’y ddo^n.com Thành Hạ đứng ra tạo dáng, rồi cảm thấy chụp hình chẳng có gì thú vị liền đẩy Lâm Phóng đi, về sau Lâm Phóng dùng di động đưa sát lại chụp mấy kiểu chân dung lớn. Về lên mạng gửi cho mẹ xem, mẹ nói Thành Hạ mập mặt cũng tròn đấy. Trùng Khánh rất nóng, mỗi ngày Thành Hạ đi học thêm về đầu đầy mồ hôi không cẩn thận rất dễ bị cảm, Lâm Phóng liền kể cho cô biết thành phố H mùa hè mát mẻ thế nào, lúc Thành Hạ đi khỏi thành phố H còn quá nhỏ, nên đối với thời tiết nơi đó đã không có chút ấn tượng nào, nghe Lâm Phóng kể như vậy thì chộn rộn muốn tới xem thế nào, lén nói với mẹ, nhưng đề nghị lại bị bác bỏ. Kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh, Thành Hạ đưa Lâm Phóng ra sân bay, nhìn máy bay bay lên không trung trong lòng buồn buồn, lúc này về nhà chẳng có ai chơi với cô rồi. Đối với việc Lâm Phóng miêu tả thành phố H cho cô, Thành Hạ rất muốn tới, cô cảm giác nơi Lâm Phóng thích nhất định là đẹp nhất.