Khi Mạnh Yên xuất hiện tại sân bóng rỗ cùng Diệp Thiên Nhiên liền có vài ánh mắt quét trên người bọn họ. Khả Nhi là người đầu tiên vọt tới, lôi kéo cánh tay Diệp Thiên Nhiên làm nũng: “Anh A Nhiên, cuối cùng anh cũng trở lại, em thật lo lắng cho anh và Mạnh Yên sẽ gây gổ, hai người không có sao chứ?” Ánh mắt soi mói đảo quanh ở trên thân hai người. Diệp Thiên Nhiên bình tĩnh kéo tay cô xuống: “Bọn anh dĩ nhiên không có việc gì, ngồi xem so tài thôi.” Lời Mạnh Yên nói làm trong lòng anh xảy ra biến hóa, bắt đầu có ý thức kiêng dè hành động quá mức thân mật. Nếu anh không muốn để cho Mạnh Yên đau lòng, vậy thì thời thời khắc khắc phải chú ý đến hành động cùng lời nói của chính mình. Có một số việc anh không cho là đúng, nhưng Mạnh Yên lại để ý, anh phải chú ý một chút. Khả Nhi không dám tin nhìn tay mình, anh lại có thể hất tay của cô ra, đây là chuyện trước nay chưa từng có. Đây là có tính là hành động vô tâm không? Đầu óc cô trở nên hỗn loạn không ngừng. Mạnh Yên đặt mông ngồi ở bên cạnh Phương Phương, hai tay chống cằm không nói lời nào. Giang Vũ cẩn thận nhìn bọn họ: “Anh à, thật không có chuyện hả?” “Đều ngồi xuống đi.” Diệp Thiên Nhiên không muốn nhắc lại đề tài này. Anh muốn một mình suy nghĩ thật kỹ lời nói của Mạnh Yên. Đường Tiểu Thiên đi tới, quan sát mấy lần. Đi tới bên cạnh Mạnh Yên nhỏ giọng hỏi: “Anh cậu có làm khó dễ cậu hay không?” Cảm giác giữa hai người Mạnh Yên với Diệp Thiên Nhiên là lạ, có loại cảm giác thân mật không nói được, nhưng lại không giống cảm giác giữa người thân kia.... Mạnh Yên cười: “Không có, tại sao cậu không tham gia thi đấu?” Nhìn đến sân bóng rỗ mấy lần, nhiều nam sinh cũng chơi vô cùng náo nhiệt. “Không phải trận đấu chính thức, chỉ là vui đùa một chút mà thôi.” Đường Tiểu Thiên vui vẻ ngồi vào bên cạnh cô. Mạnh Yên nhíu mày, xê dịch về phía bên cạnh Phương Phương. Lúc này đầu óc cô sáng tỏ, không muốn lại làm thêm chuyện điên rồ nữa. Vẻ mặt Phương Phương phức tạp nhìn bọn họ. Trong lòng Mạnh Yên thở dài, cúi đầu rỉ tai nói: “Tớ không có quan hệ gì với cậu ấy, cậu đừng hiểu lầm, vừa nãy tớ hơi bị ấm đầu, chủ yếu là cãi nhau với anh họ, cậu. . . . . .” Hết cách rồi, người khác cô còn có thể không giải thích, nhưng Phương Phương đối với cô mà nói rất quan trọng, cô không muốn vì một người con trai mà cãi nhau. “Đường Tiểu Thiên thích ai là chuyện của cậu ta, không có quan hệ gì với tớ cả.” Trong nội tâm Phương Phương hiểu rõ ràng , Đường Tiểu Thiên đối với cô chưa từng có cái gì. Mà từ lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy Mạnh Yên, thái độ cũng không giống nhau. Mà lần này càng thêm nhiệt tình niềm nở, bày ra cả một kế hoạch theo đuổi. Không sai, là cô thầm mến Đường Tiểu Thiên, nhưng cô cũng không dám để cho cậu biết tâm tư của mình. Đường Tiểu Thiên thích Mạnh Yên, làm tâm tình cô rất phức tạp, vừa chua xót lại vừa vui mừng, người trong lòng cô coi trọng nhất là người bạn tốt của cô, điều này nói rõ ánh mắt của cô rất tốt. Nếu như biến thành người khác, có lẽ cô sẽ ghen tỵ, nhưng lại là Mạnh Yên, cô không cách nào sinh ra bất kỳ cảm xúc tiêu cực . Bởi vì cô gái đó là Mạnh Yên, lúc cô khổ sở nhất an ủi cô, lúc cô khóc nức nở vì cô mà lau lệ, lúc cô mê mang là Mạnh Yên ở bên cạnh hướng dẫn, lúc cô nản lòng thoái chí có cô ở bên tiếp sức, lúc cô tuyệt vọng thì cô ấy cũng là người ở bên cạnh cổ vũ. Một người như vậy, làm sao cô có thể ghen tỵ? Đối với cô mà nói Mạnh Yên là một người không thể thay thế, vừa giống như chị em gái mà vừa giống như đôi bạn bè thân thiết, ở trên đời này trừ mẹ cô ra, Mạnh Yên là người cô để ý nhất. So với Đường Tiểu Thiên còn quan trọng hơn. Cô luôn nhớ lúc ba mẹ cô đòi ly hôn, trong lúc cô kinh hoảng, lo lắng, cảm thấy toàn bộ thế giới sắp sụp đổ thì Mạnh Yên đã cho cô sự an ủi cùng dũng khí. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có Mạnh Yên không nói cô đần, không nói cô ngu còn khen cô giỏi giang, những năm tháng này yên lặng trợ giúp cô, không che giấu sự quan tâm hay yêu mến cô, những điều này cô đều biết. Mạnh Yên sờ tóc cô, nhẹ giọng nói: “Đường Tiểu Thiên không nhất định phù hợp với chúng ta, tương lai sẽ có một người con trai yêu chúng ta như báu vật xuất hiện, đến lúc đó, quay đầu lại suy nghĩ một chút, những điều này cũng không tính là cái gì.” Nói rất nhỏ, sợ rằng chỉ có Phương Phương dựa gần mới có thể nghe được. Cô vừa là nói cho Phương Phương nghe, cũng là nói cho mình nghe. Nếu như không thể nhận được một tình yêu chỉ dành cho “duy nhất”, cô cũng không cần những thứ kia, cô sẽ đợi đến một ngày nào đó mình sẽ nhận lại phần cảm tình đặc biệt chỉ thuộc về cô. Tối thiểu bên cạnh Phương Phương còn có Giang Vũ, mặc dù cô không biết tại sao cậu lại chậm chạp không nói ra, nhưng cô biết cậu thích Phương Phương, vô cùng yêu thích.... Mà Đường Tiểu Thiên cũng không thích Phương Phương, đối với Phương Phương mà nói, người nào mới là lựa chọn tốt nhất? Theo ý cô, Giang Vũ thích hợp với Phương Phương hơn. Hai người cùng nhau lớn lên, hiểu rõ lẫn nhau, tính cách cũng rõ như lòng bàn tay, hơn nữa tính tình Giang Vũ ôn hòa có thể bao dung cho Phương Phương. Chỉ hy vọng đợi một thời gian nữa, có thể tiến tới với nhau. Phương Phương mê mang nhìn Mạnh Yên, đây là ý gì? Nhìn trên mặt cô có chút nhàn nhạt buồn bã, trong lòng căng thẳng. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Là ai làm cho cô khổ sở? Một nơi khác. “Anh A Nhiên, có phải anh mất hứng hay không? Tại sao vậy?” Sở Khả Nhi quan tâm nhìn Diệp Thiên Nhiên, nhỏ giọng nói: “Nói cho em biết một chút, biết đâu em có thể giúp anh?” “Anh họ à, bạn gái của anh rất lo lắng cho anh đó.” Đường Tiểu Thiên nghe thấy, vội vàng cười nói: “Cô ấy còn luôn lo lắng cho anh.” Hết cách rồi, đoạn đường từ sân bóng rổ đến chổ này mất hơn mười phút đồng hồ mà cả người Sở Khả Nhi như mất hồn mất vía, trong miệng không ngừng lảm nhảm tại sao còn chưa tới? Tại sao lâu như thế? Hoàn toàn là đắm chìm trong biển tình yêu của cô gái mới lớn. Diệp Thiên Nhiên nghe vậy cả người cứng đờ: “Khả Nhi không phải là bạn gái của tôi, chỉ là em gái thôi.” Chẳng lẽ những lời Tiểu Yên nói đều là thật? Trong mắt người ngoài, anh và Khả Nhi là tình nhân? Nếu như là thế, đối với Mạnh Yên đúng là một đả kích rất lớn. “Hả?” Đường Tiểu Thiên cho là anh ngượng ngùng: “Không sao cả, chuyện anh em ở thời đại này vô cùng phổ biến mà, tụi em sẽ coi như không thấy, ha ha.” Tự cho mình là một người hài hước. Lại chọc giận Diệp Thiên Nhiên, hắng giọng hô to: “Cậu nghe không hiểu tiếng người hả? Tôi nói là không phải.” Anh len lén liếc nhìn Mạnh Yên, lo lắng sau khi cô nghe sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng bóng lưng cô thẳng tắp, trước sau không có quay đầu lại nhìn anh, chẳng biết tại sao ở trong mắt của anh, lộ vẻ cao ngạo và lạnh lùng như vậy. Ánh mắt của anh ảm đạm xuống. Sắc mặt của Sở Khả Nhi trắng bệt. “Không phải thì không phải, anh không cần khẩn trương như vậy, hai người đều là người lớn mà.” Đường Tiểu Thiên lộ một vẻ mặt ‘tôi hiểu mà’: “Chẳng lẽ còn có người quản hai người được sao?” Đột nhiên Diệp Thiên Nhiên tỉnh táo lại: “Nghe nói cậu biết chơi bóng rổ phải không? Tôi chơi với cậu vài trận.” Thằng nhóc chết toi, lại dám cứng rắn cho anh đội cái mũ, anh không ra tay đánh người được, nhưng có thể đấu một trận, để cho cậu ta không nói lung tung nữa, cũng làm cho cậu ta ngừng suy nghĩ bậy bạ. Đường Tiểu Thiên đồng ý: “Được, rất hoan nghênh anh họ.” Cậu cũng rất muốn cùng anh họ cổ hủ đấu một trận, cậu cũng rất khó chịu với người này. Giang Vũ cũng đứng ra: “Tớ cũng tham gia.” Cậu cũng không ưa cái tên Đường Tiểu Thiên đã lâu rồi. Đường Tiểu Thiên rất có phong độ: “Dĩ nhiên có thể, mọi người cùng hỗ trợ lẫn nhau một chút.” “Anh A Nhiên ơi, cái này thì có cái gì hay để so tài? Có mất hứng cái gì thì từ từ ngồi xuống nói chuyện.” Sắc mặt Sở Khả Nhi vẫn rất khó coi như cũ: “Đường Tiểu Thiên chỉ là có chút lỗ mãng. . .” Trong lòng cô không hiểu, bình thường nghe nói Diệp Thiên Nhiên là người cũng không tính toán, nhưng cho tới bây giờ cũng không cố tình gây sự. Hôm nay tức giận như vậy, là bởi vì Mạnh Yên ở trước mặt sao? Anh sợ Mạnh Yên để ý sao? “Khả Nhi, chuyện này em chớ xen vào.” Diệp Thiên Nhiên nghiêm mặt, không thích cô quản chuyện của anh. Nhìn người kia mắt điếc tai ngơ, ở giữa giả chết, suy nghĩ một chút liền tức giận: “Còn em nữa, lớn như vậy, không cần gọi anh là A Nhiên nữa, khiến cho người ta chê cười, sau này gọi tên anh thôi.” Hốc mắt Sở Khả Nhi đỏ lên, uất ức làm nũng: “Em đã gọi quen rồi, không sửa được.” Rốt cuộc là Mạnh Yên nói gì với anh? Tại sao anh thay đổi nhanh như vậy? “Gọi nhiều lần sẽ quen.” Diệp Thiên Nhiên không có mềm lòng, đột nhiên trong đầu anh nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, rất nhiều lần anh cũng không chú ý đến. Giống như cô luôn vô ý làm cho người ta hiểu lầm quan hệ của bọn họ, lúc ăn cơm trong phòng ăn nhất định phải ngồi bên cạnh anh, bạn học cùng lớp của cô ở trước mặt anh hỏi cô, anh có phải là bạn trai của cô không? Cô luôn xấu hổ cười cười, cũng không nói là phải hay không. Anh luôn không thèm để ý chuyện như vậy, cũng sẽ không giải thích. Hôm nay nghĩ lại, hành động của cô ấy không phải là giấu đầu hở đuôi , ngầm thừa nhận sao? Càng nghĩ sắc mặt của anh càng khó coi, thì ra thời điểm anh không để ý, cô đã ám hiệu cho mọi người biết bọn họ là một đôi. Không trách được lúc nào cũng có người nhìn về phía anh cười mập mờ, anh lại không thèm để ý tới loại người nhàm chán này. Thì ra là như thế, thì ra là như thế. Nghĩ thông suốt một chút, những chuyện khác đều nghĩ thông rồi. Tại sao có mấy nữ sinh sau khi thổ lộ với anh đều lộ vẻ mặt hoảng sợ? Tại sao trong phòng ngủ mấy nam sinh luôn nói Khả Nhi là người của anh? Tại sao gương mặt của thầy cô khi nhìn đến anh đều là muốn nói lại thôi? Tại sao thầy phụ trách của phòng ăn vừa nhìn thấy bọn họ liền mặt lộ nụ cười cổ quái? Tại sao khi anh nhắc đến Mạnh Yên, sắc mặt cô liền khó coi? . . . . . . Xâu chuỗi lại các sự việc, rõ ràng là cô em gái bên cạnh anh đang lén lút tính kế anh. Khắp cả người anh rét run, nhất thời không có cách nào tin được, đứa em gái anh nhìn từ nhỏ đến lớn lại có mưu tính sâu xa như vậy. Ở trước mặt anh giả một bộ dáng ngây thơ đáng yêu, không biết sau lưng anh đã có bao nhiêu người biết chuyện này? . . . . . . Âm thanh uất ức của Sở Khả Nhi kéo thần trí của anh: “Anh A Nhiên.” Lại bị một ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên Nhiên cắt đứt. Trong lòng cô tràn đầy kinh hoảng, đây là thế nào? Tại sao anh lại dùng ánh mắt này nhìn cô? Giống như cô đã phạm vào lỗi lớn? Mà Phương Phương cắn môi dưới, có chút bận tâm: “Tiểu Vũ, anh họ, hai người thế nào. . . . . .” Giang Vũ đứng lên cười: “Đã rất lâu rồi tớ không có chơi, nên tay ngứa ngáy.” Phương Phương không yên lòng dặn dò: “Nhớ cẩn thận một chút, không nên quá sức.” Giang Vũ gật đầu một cái, chỉ có Mạnh Yên không chút biểu tình ngồi một bên. Mấy người thương lượng một chút, Giang Vũ và Diệp Thiên Nhiên một đội, Đường Tiểu Thiên và Hà Đông một đội, hai đội đối kháng. Tướng mạo của bốn người rất xuất sắc, lúc bắt đầu dẫn bóng chạy tới chạy lui, đột nhiên tránh né rồi chuyền bóng, sức sống tuổi thanh xuân được khuyếch đại nhìn không sót một cái gì, dẫn tới ánh mắt quan sát của rất nhiều nữ sinh. Ánh mắt Phương Phương không rời khỏi sân thi đấu: “Tiểu Yên, tớ thật khẩn trương.” “Có gì phải khẩn trương?” Mạnh Yên rất xem thường, chẳng qua ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bốn nam sinh trên sân. Anh thuần thục khống chế quả bóng rồi chuyền bóng, nhấc chân quay người như vật sáng hấp dẫn ánh mắt của mọi người. “Không biết bên nào sẽ thắng?” Phương Phương chỉ cảm thấy tim mình đập liên tục không ngừng. Mạnh Yên quay đầu lại nhìn cô một cái, thấy sắc mặt cô khẩn trương không khỏi an ủi: “Chẳng qua là vui đùa một chút, không cần khẩn trương như vậy. Nhưng cậu nghĩ ai thắng ai thua?” Đối với việc này cô cảm thấy rất hứng thú . “Ai thua ai thắng cũng không quan hệ.” Phương Phương chỉ vào trận đấu ở trên: “Nhưng bọn họ giống như quá nghiêm túc, sẽ không có chuyện gì sao? Cậu xem sắc mặt của tiểu Vũ rất nghiêm túc, vẻ mặt của anh họ rất kỳ quái.” Mạnh Yên nhìn theo hướng cô chỉ, nhìn kĩ thêm mấy lần: “Hình như là quá nghiêm túc, thắng thua là chuyện rất bình thường , không cần như vậy. . . .” Dừng lại một hồi trên mặt Diệp Thiên Nhiên, quả thật anh có chút không thích hợp. Tại sao lại có cảm giác như oán phụ vậy? Có chút mùi vị cắn răng nghiến lợi, thật là kỳ quái. Sở Khả Nhi đột nhiên mở miệng: “Vậy cũng là nhờ người có tâm địa ác độc, mới có thể biến thành như vậy.” Lời nói nhắm thẳng vào Mạnh Yên ác độc. Mạnh Yên không thèm để ý, trả lời lại một cách mỉa mai: “Dù sao cũng hơn vài người bề ngoài làm bộ đáng yêu, trong lòng thì tối tăm giả tạo.” Có người lại gần mắng cô, cô không ngại thỏa mãn nguyện vọng này của cô ta. “Đừng tưởng rằng mình luôn thắng.” Trong lòng Sở Khả Nhi tràn đầy tức giận, mới vừa rồi cô đã bị Diệp Thiên Nhiên dùng ánh mắt kia làm cho mất bình tĩnh, trong lòng phẫn nộ xông thẳng đến Mạnh Yên: “Phong thủy luân chuyển, rất nhanh sẽ thay đổi thôi.” Đột nhiên Diệp Thiên Nhiên muốn lên sân, đều là bị Mạnh Yên làm hại. Đột nhiên Diệp Thiên Nhiên dùng cái loại ánh mắt đáng sợ đó nhìn cô, cũng là bị Mạnh Yên làm hại. Mạnh Yên không yếu thế chút nào: “Đó cũng là đương nhiên, ba mươi năm luân chuyển một lần, chắc phải chờ rất lâu.” “Lâu thế nào tôi cũng chờ được.” Ánh mắt của Sở Khả Nhi bốc lửa nhìn cô chằm chằm. Mạnh Yên mới không sợ cô ta, bĩu môi, đấu vỗ mồm thôi mà, cô sẽ không bại bởi bất luận kẻ nào: “Đáng tiếc, đến lúc đó già giống như đậu hủ rồi, cũng mất hết khẩu vị, nhất định sẽ không có ai thích đâu.” “Cô có ý gì?” Sở Khả Nhi không bình tĩnh nổi, cô hận người khác nói cô là bà già, hơn nữa còn từ trong miệng tình địch nói ra, điều này làm cho cô không cách nào nhịn được. “Cô đoán thử xem?” Mạnh Yên thấy cô ta tức giận, tâm tình ngược lại rất tốt nhìn cô trừng mắt. Cô ta tức giận siết chặt hai nắm tay, hận không thể xông lên đánh bay Mạnh Yên. Phương Phương nghe họ nói qua nói lại, một mảnh mờ mịt: “Tiểu Yên, cậu với cô ta đang làm chuyện bí hiểm gì vậy? Tại sao tớ nghe không hiểu?” Mạnh Yên cười vỗ vỗ vai của cô: “Không cần nghe hiểu, cái ý định ngổn ngang ti tiện đó cậu không cần phải hiểu.” Vẫn là người đơn thuần thích hợp làm bạn hơn. Loại người trong ngoài khác nhau của cô ta cô cũng không dám làm bạn, ngày nào đó bị cô ta bán đi còn chưa biết! Sở Khả Nhi giận dữ nhìn cô chằm chằm, thét to: “Cô nói ai đó?” Lại dám giễu cợt cô? Mạnh Yên là cái khỉ gì? Cho cô ta xách giày cũng không xứng. “Cô cứ nói đi?” Mạnh Yên lộ ra nụ cười ngọt ngào tức chết người, lại âm thầm đề phòng. Quả nhiên Sở Khả Nhi phát điên, một quyền đánh ra ngoài: “Chớ hả hê, chắc chắn chú Diệp dì Diệp sẽ không thích loại mặt hàng như cô đâu .” Vẫn không nhịn được khiêu khích tình địch một phen. “Ơ, cuối cùng lộ ra bộ mặt thật, như vậy thì tốt chứ sao.” Mạnh Yên sớm có phòng bị, lách mình một cái tránh ra: “Quá dối trá không cảm thấy mệt sao?” Loại sinh vật trước mặt một bộ sau lưng một dạng, cô luôn luôn không ưa. Cô chính là thích đối nghịch với loại người giả vờ ngây thơ , thắng cũng tốt bại cũng tốt, niềm vui tràn trề. Sở Khả Nhi bị cô chọc tức mất lý trí, đuổi theo muốn đánh cô, trong miệng còn kêu loạn: “Loại người phụ nữ ác độc như cô, chỉ biết tính kế người khác.” “Tôi không tính kế cô là được.” Mạnh Yên vừa tránh vừa cãi lại: “Chẳng lẽ cô rất hi vọng tôi tính kế cô sao?” Tính kế? Quá buồn cười? Cô tính kế người nào? Phương Phương không ngờ hai người này nói xong, chợt động thủ, vội vàng đưa tay ngăn trở. “Cô thật không biết xấu hổ.” Từ nhỏ mọi người đụng phải Sở Khả Nhi là phải nhường nhịn cô, kính trọng cô. Đột nhiên có một người một bước cũng không nhường người cho cô còn đối nghịch cùng cô, cô không chịu nổi. “Dù sao cũng hơn những đứa con trai con gái chỉ biết ăn trộm ăn cắp, cậy mạnh chèn ép người khác.” Mạnh Yên không quan tâm cô ta là người nào, nửa điểm đều không cho cô ta. Hai người một đuổi theo một trốn, nhưng trong miệng cũng đối chọi gay gắt, Phương Phương bị làm cho không hiểu ra sao, chỉ có thể ở giữa ngăn cản một chút. “Miệng mồm cô cũng giỏi lắm.” Sở Khả Nhi tự nhận là thiên chi kiều nữ, không muốn cùng người đê tiện cãi vả, tức giận cái gì cũng không quên được: “Một ngày nào đó, anh ấy sẽ thấy rõ cái bản mặt xấu xa của cô, rồi anh ấy sẽ trở lại bên cạnh tôi.” Mạnh Yên cười khẩy nói: “Chúc cô nằm mộng ban ngày làm thành công.” Nếu quả thật như vậy, cũng không cần tiếp tục đả kích đối thủ. “Không phải là mộng ban ngày.” Sở Khả Nhi sớm bị kích thích giận sôi lên, sớm quên trường hợp nào rồi, tuyên cáo chủ quyền: “Anh ấy là của tôi đấy, cô nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.” Trong lòng Mạnh Yên không vui: “Vậy cô nên khắc mấy chữ lên mặt anh ta đi, kiểu như ‘thú cưng đặc biệt của Sở Khả Nhi’. Cảm giác rất uy phong đấy!” Sở Khả Nhi rất giỏi mang hai mặt tính kế, từ nhỏ đã luyện thành thói quen. Nhưng cùng người khác gây gổ lại không phải sở trường, bởi không ai dám cùng cô ầm ĩ: “Cô. . . Mồm mép của cô rất giỏi, một ngày nào đó cô sẽ phải khóc.” Ngược lại từ nhỏ miệng lưỡi của Mạnh Yên đã luyện được cùng Diệp Thiên Nhiên, từng câu từng chữ đâm vào tim cô ta: “Tôi thích nhìn người khác khóc, điều đó càng làm cho tôi có cảm giác rất thành tựu.” Mẹ nó, con nhỏ chết tiệt kia, muốn cùng cô gây gổ, vậy thì tới đi, cô cũng không sợ. “Cô. . . . . .” Trong lòng Sở Khả Nhi muốn giết người đều có.