Đời Người Bình Thản
Chương 104
Hai ngày sau, vợ chồng Mạnh Ngọc Cương bận bịu lo tổ chức tang lễ, từ việc lớn đến việc nhỏ đều do hai vợ chồng bọn họ thu xếp, tiền tổ chức tang lễ cũng là do hai vợ chồng Mạnh Ngọc Cương bỏ ra.
Bác cả Mạnh chỉ biết ngồi một chỗ ngẩn người, Quý Tú Mai trưng ra vẻ mặt buồn rười rượi, nhưng mọi việc thì không hề tham gia xử lý. Ngay cả tiền cũng không đưa ra một đồng, hỏi bà ta vấn đề gì, bà ta cũng không thèm để ý tới chỉ ngậm miệng giả câm.
Mạnh Tuệ thì cả ngày kìm nén nước mắt, trong suốt thời gian tổ chức tang lễ Ngô Lương không hề xuất hiện, ngay cả người nhà họ Ngô cũng không có một ai đến.
Ngay cả Mạnh Quân là cháu đích tôn của nhà họ Mạnh phải đến ngày hôm sau mới về nhà, đưa tiễn bà nội Mạnh một đoạn đường rồi vội vàng đi luôn.
Tang sự làm xong xuôi, bạn bè, người thân đã về hết chỉ còn lại mấy chị em trong nhà và gia đình Mạnh Yên một nhà ba người đều ở lại.
Mạnh Ngọc Cương mệt mỏi nhắm mắt lại ngồi trên ghế nghỉ ngơi, hai ngày qua ông không hề được ngủ một chút nào.
Mạnh Yên cũng mệt mỏi dựa vào người Lý Thiến, mắt cũng có chút sưng đỏ. Đặt vào trường hợp lần này, dù cô không muốn khóc cũng phải tự véo vào đùi mình để ép phải khóc. Không còn cách nào khác, nếu không làm như vậy sẽ bị người khác cho là con cháu bất hiếu. (Ốc tiêu: Thương em quá, híc.)
Cô cả Mạnh cầm quyển sách đi đến ngồi bên cạnh Mạnh Ngọc Cương nói: “Ngọc Cương, đây là tiền phúng viếng của bạn bè, anh em trong họ, anh muốn xử lý thế nào?”
Theo phong tục ở vùng này, việc tổ chức tang lễ còn long trọng hơn so với việc tổ chức hôn lễ. Ngoại trừ bạn bè bên ngoài, anh em trong họ, mỗi nhà trong thôn đều phải qua phúng viếng không thể vắng mặt. Mà mỗi người đều phải cho một chút tiền lo việc lễ tang, số tiền cũng không hề nhỏ, tất nhiên sau này cũng cần phải đáp lễ lại.
Hôm nay, cô cả Mạnh có nhiệm vụ duy nhất chính là ghi sổ, số tiền mọi người phúng viếng bao nhiêu đều được ghi vào sổ này.
Quý Tú Mai nghe thấy vậy, hai ngày qua làm người câm cũng không nhịn được nữa mà nhảy dựng lên: “Tất nhiên tất cả số tiền này là của nhà tôi.”
Sau khi bà nội Mạnh xảy ra chuyện, bà ta không chịu ra mặt. Rõ ràng là dâu cả lại không chịu lo chuyện gia đình, giống như chỉ là họ hàng xa mặc kệ tất cả.
“Tại sao?” Kể từ giây phút mẹ ông ngã xuống, ông đã phải kìm nén tức giận. Ngay cả trong mấy ngày tổ chức tang lễ, anh cả và chị dâu mặc kệ mọi chuyện không thèm quan tâm đã khiến cơn tức giận này của ông càng ngày càng lớn. Nhưng vì muốn chôn chất mẹ cho mồ yên mả đẹp nên ông nhẫn nhịn, bây giờ nghe Quý Tú Mai nói như thế, cơn giận này cũng không nhịn được nữa.
Mạnh Ngọc Cương không quan tâm đến số tiền này, nhưng ông không muốn bọn họ tự dưng được hưởng lợi. Khi cần đưa tiền thì không nói câu nào, đánh chết cũng không chịu bỏ ra một đồng, vậy mà bây giờ xử lý liên quan đến tiền bạc thì lại chủ động đòi hỏi. Lúc đó, nếu vợ chồng bác cả Mạnh chịu bỏ ra một chút tiền hoặc khách khí nói mấy câu thì bây giờ ông sẽ không tức giận đến vậy.
“Ngọc Cương, chú nói vậy là ý gì? Đậy là tiếng người sao?” Sở trường giỏi nhất của Quý Tú Mai chính là càn quấy, nhắm mắt nói mò: “Những năm qua, mẹ đều ăn uống, sinh hoạt ở nhà chúng tôi, tất cả chi tiêu đều là do nhà chúng tôi bỏ ra, số tiền hôm nay đương nhiên phải là của nhà chúng tôi.” Bà ta nói với khí thế hùng hồn, dường như đã quên chuyện xảy ra lúc trước.
“Chị dâu, sao có thể nói tất cả do nhà anh chị chi tiền?” Mạnh Ngọc Cương nghe thấy những lời này, tức giận đến phát run: “Những năm qua, hàng tháng em đều cho mẹ không ít tiền, trong tay em còn giữ bản thỏa thuận có chữ ký đồng ý của chị, chị sẽ không quên nhanh đến vậy chứ.”
“Cứ coi như đúng thì đã làm sao?” Sau khi bị vạch trần, Quý Tú Mai vẫn không biết xấu hổ: “Những năm qua tôi cũng bỏ ra rất nhiều công sức chăm sóc mẹ, những thứ này so với số tiền bỏ ra còn hao tổn sức lực nhiều hơn, nên số tiền kia cho nhà tôi, cũng coi như bồi thường.” Da mặt dày cùng bức tường cũng không kém nhau là mấy. (Ốc tiêu: Kém là thế nào, có khi còn hơn ý chứ.)
Bác cả Mạnh vẫn như cũ ngồi một bên không nói lời nào, giống như không nghe thấy gì.
“Hừ.” Thật sự, Mạnh Ngọc Cương chưa gặp qua người nào không biết xấu hổ như Quý Tú Mai: “Nếu không phải vì các người, mẹ sẽ chết sao?” Nếu không phải do cảm xúc quá mức kích động, giờ này mẹ ông vẫn sống rất tốt.
Quý Tú Mai trừng mắt, vô cùng tức giận: “Ngọc Cương, chú có ý gì? Chẳng lẽ mẹ gặp chuyện không may là do tôi làm hại hay sao?”
Đúng là trong lòng Mạnh Ngọc Cương rất hận bà chị dâu này: “Chẳng lẽ không đúng hay sao? Nếu không phải do ánh mắt thiển cận của chị không biết nhìn người, tìm loại người như vậy làm con rể, mẹ sẽ xảy ra chuyện hay sao?”
“Sao chú lại có thể nói chuyện không có đạo lý như vậy? Tất cả mọi người đều thấy, mẹ bị như vậy là do con đàn bà ti tiện kia làm hại, cho nên mới phải …” Quý Tú Mai đem mọi chuyện đẩy sạch sẽ: “Cái này mắc mớ gì đến tôi? Liên quan gì đến con rể nhà tôi?” Bà ta tuyệt đối không sai, đều là người khác sai.
Mạnh Ngọc Cương nhớ đến mẹ ông cảm thấy rất đau lòng: “Tất cả là do chị quá tham lam, chuyện của ngày hôm nay tất cả là do chính chị tạo thành.”
Dù mẹ ông không tốt nhưng vẫn là mẹ ông, đã nuôi ông từ nhỏ đến lớn. Những năm qua, nếu không phải do Quý Tú Mai sau lưng gây xích mích chia rẽ thì mối quan hệ giữa ông và mẹ ông sẽ không căng thẳng đến mức độ này? Nếu không phải Quý Tú Mai cố ý tìm cách vơ vét tiền, mẹ ông sẽ chết sớm như vậy hay sao? Hết vấn đề này đến vấn đề khác, tất cả đều là lỗi của Quý Tú Mai.
“Nói láo, tôi đâu có làm cái gì?” Quý Tú Mai không chịu được lời trách mắng như vậy, lập tức đứng bật dậy, thái độ rất hung hăng: “Ngọc Cương, chú đừng nói lung tung, tôi chính là có chỗ dựa. Chỉ cần có con rể tốt thì nửa cuộc đời còn lại của tôi sẽ không còn gì phải lo, chú đừng cho rằng chú có mấy đồng tiền dơ bẩn là giỏi.”
Kể từ khi kết thông gia với nhà họ Ngô, bà ta luôn tỏ ra kiêu ngạo. Xảy ra chuyện như vậy nhưng bà ta nhất định không chịu từ bỏ quan hệ với nhà họ Ngô.
“Con rể tốt? Loại người như vậy mà chị còn muốn A Tuệ đi theo hắn?” Mạnh Ngọc Cương chỉ cảm thấy buồn cười, với tính cách đó của Ngô Lương sẽ là con rể tốt hay sao? Sau khi gây ra chuyện lại còn trốn tránh không thấy bóng dáng đâu. Loại đàn ông không có trách nhiệm như thế mà Quý Tú Mai còn tưởng là báu vật, thực sự là mắt mù.
Quý Tú Mai nổi trận lôi đình, hận không thể lao lên đánh cho Mạnh Ngọc Cương một trận: “Chú đừng nói lung tung, hai đứa là vợ chồng, đương nhiên là phải theo cậu ta.” Dám cười nhạo con rể của bà ta, Ngọc Cương coi mình là ai chứ? Con trưởng nhà họ Mạnh hay sao? Xí, đến phiên chú nói chuyện hay sao?
Mạnh Tuệ từ đầu vẫn ngồi im lặng không nói gì, bỗng dưng mở miệng: “Con muốn ly hôn.”
“Đầu óc con cũng có vấn đề rồi hả?” Quý Tú Mai không kìm chế được tức giận, tay chỉ vào con gái: “Lời nói của chú con có thể coi là thật hay sao? Chú con là đang ghen tị với nhà chúng ta, con đừng bị mắc mưu.”
Hai ngày trôi qua, Mạnh Tuệ cảm thấy rất khổ sở, có lẽ đây là thời điểm cô cảm thấy khó khăn nhất, khổ sở nhất trong cuộc đời. Trong mắt cô bây giờ thế giới quan đã hoàn toàn sụp đổ nhưng cô vẫn có thể nhận định được sự việc: “Ngô Lương và cô gái kia cùng nhau hại chết bà nội, con sẽ không bao giờ ở chung cùng anh ta.”
Bây giờ chỉ cần nhớ tới chuyện xảy ra hôm đó là cô cảm thấy đau đớn khắp cơ thể, trong ngày tổ chức hôn lễ mà chồng cô lại gây ra chuyện lớn như thế, bà nội Mạnh chỉ vì đứng ra giúp cô hả cơn giận mà bị mất đi mạng sống.
Quý Tú Mai tức giận ra sức chỉ tay vào đầu Mạnh Tuệ, thở hổn hển quát: “Con suy nghĩ cho kỹ, chuyện xảy ra là do con đàn bà ti tiện kia làm hại, cùng A Lương một chút quan hệ cũng không có.” Sao vào thời điểm này mà con gái bà ta lại có hành động hồ đồ như vậy? Cả đời còn phải dựa vào A Lương, tại sao con gái lại có thể đổ lỗi cho cậu ta là nguyên nhân gây ra cái chết của bà nội Mạnh?
“Mẹ, đến bây giờ mẹ vẫn còn ra sức bảo vệ anh ta.” Mạnh Tuệ thấy thất vọng: “Thật sự mẹ cảm thấy anh ta sẽ là một người chồng tốt, trong tương lai sẽ là một người cha tốt hay sao?” Anh ta đối xử độc ác với con gái ruột như vậy, huống chi là người khác? Có thể đặt hi vọng vào anh ta hay sao? Có phải mẹ cô nghĩ mọi chuyện thật quá đơn giản.
“Trước khi lập gia đình, đàn ông trăng hoa là chuyện bình thường.” Quý Tú Mai nhớ đến khối tài sản kếch sù của nhà họ Ngô, lập tức nhẹ giọng khuyên nhủ: Nhưng khi đã kết hôn rồi con quản nghiêm một chút, cậu ta sẽ kiềm chế tính phóng đãng lại.”
“Nếu anh ta không kiềm chế thì làm thế nào?” Mạnh Tuệ càng ngày càng thất vọng.
Suy nghĩ một lúc, Quý Tú Mai nói: “Con chỉ cần sinh một đứa con trai, tâm tư của cậu ta sẽ thay đổi.” Đàn ông mà, chỉ cần có con trai thì sẽ có tất cả.
Giọng nói Mạnh Tuệ run rẩy hỏi: “Nếu như không được thì sao?” Chẳng lẽ vì nhà họ Ngô giàu có cho nên mẹ cô cứ như vậy bênh vực Ngô Lương? Không mảy may suy xét đến cảm nhận và ý kiến của cô hay sao?
“Con là heo ngốc hay sao?” Quý Tú Mai thấy đầu óc con gái chậm chạp tức giận gần chết: “Ngay cả một người đàn ông cũng không quản được, con có thể nghĩ ra nhiều biện pháp khác.” Nhìn vẻ ngoài của con gái bà ta cũng rất thông minh, thế nào mà suy nghĩ lại chậm chạp đến vậy? So với con bé Mạnh Yên chết tiệt kia, không biết chênh lệch bao nhiêu. Cho dù bà ta có ghét Mạnh Yên cũng phải thừa nhận một điều là Mạnh Yên rất thông minh nhanh nhẹn.
Mấy chị em của Mạnh Ngọc Cương đứng bên cạnh, mấy lần định mở miệng nói nhưng đều bị chồng bọn họ ngăn cản không cho tham gia. Dù sao đây cũng là việc nhà người khác, cho dù là người thân cũng không tiện can thiệp vào. Hơn nữa, chuyện này nói ra cũng không được hay cho lắm, trong mắt bọn họ tất cả mọi chuyện xảy ra đều là do nhà họ Ngô làm hại, ngay đến nhà họ Ngô cũng đang ước gì không có hôn sự này diễn ra. Nhưng ý nghĩ truyền thống của người Trung Quốc xưa nay thường là khuyên giải để hòa hợp chứ không khuyên chia ly, khiến cho bọn họ không thể nào thản nhiên khuyên giải để hòa hợp được.
“Biện pháp? Con có thể có biện pháp gì?” Mạnh Tuệ cảm thấy rất đau lòng, đôi mắt ngấn lệ: “Loại người như anh ta ngoài việc ăn chơi đàng điếm, ngay cả một chút tinh thần chịu trách nhiệm cũng không có, làm sao con có thể giao nửa cuộc đời còn lại của con cho anh ta?” Thật sự Mạnh Tuệ hi vọng mẹ của cô có thể đứng trong hoàn cảnh của của cô để suy nghĩ lại.
Quý Tú Mai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “A Tuệ, con đã cùng cậu ta kết hôn, không có sự lựa chọn nào khác.” Ván đã đóng thuyền, tuy rằng hôn lễ không thể vẹn toàn nhưng giấy chứng nhận kết hôn cũng đã ký, hai người chính thức đã là vợ chồng, không thể lại có những ý nghĩ khác.
“Vẫn có thể ly hôn.” Mạnh Tuệ không chịu từ bỏ, chỉ cần nghĩ đến việc sẽ cùng chung sống một nhà với Ngô Lương, cô cảm thấy rất khó chịu.
“Ly hôn cái đầu con, Con biết phụ nữ ly hôn sẽ có cuộc sống thê thảm đến như thế nào không?” Thật sự Quý Tú Mai muốn tách đầu của con gái ra sắp xếp lại dây thần kinh cho thật tốt, để cho con gái bà ta có thể nghĩ lại: “Khi đàn ông ly hôn vẫn có thể cưới người phụ nữ khác, nhưng con ly hôn rồi còn có ai muốn cưới con nữa?” Sự chọn lựa của phụ nữ đã ly hôn có cuộc sống quá nhỏ, làm sao có thể chọn được người đàn ông hợp ý? Đừng nói đến người đàn ông có tiền. Bà ta tuyệt đối không cho phép con gái ly hôn.
“Cùng lắm thì cả đời không lấy chồng.” So với cuộc sống vô vọng tăm tối, Mạnh Tuệ không quan tâm đến tương lai sau này có cơ hội gặp qua hay không?
“Nằm mơ.” Quý Tú Mai nghe con gái nói vậy, sắc mặt rất khó coi: “Nếu như vậy thanh danh nhà chúng ta sẽ để đâu? Tương lai em trai con làm sao có thể cưới vợ được đây?”
“Con ly hôn sẽ ảnh hưởng đến việc em trai lấy vợ?” Mạnh Tuệ không muốn cùng mẹ cô dây dưa không rõ ràng, hỏi thẳng: “Mẹ, có phải mẹ không muốn từ bỏ những đồ sính lễ kia hay không?”
“Sính lễ cho nhà chúng ta, con cũng đã được gả cho A Lương, tất nhiên những thứ đồ này chính là của chúng ta.” Vẻ mặt Quý Tú Mai cương quyết: “Chúng ta không thể trả lại.”
Đặc biệt chỉ cần nhắc đến tiền, bà ta sẽ không bao giờ chịu nói lý lẽ, nhưng lại luôn cho rằng bà ta rất có đạo lý, những gì đã nói ra đều là chân lý. (Ốc tiêu: bà nội Mạnh thứ hai xuất hiện.)
Mạnh Tuệ không biết làm thế nào để có thể thuyết phục được mẹ của cô ta: “Con không cần biết mẹ nói những gì, con không hề muốn chung sống một nhà với Ngô Lương.”
“Có phải con quá đau lòng nên đầu óc có vấn đề rồi hay không?” Quý Tú Mai không thể hiểu nổi tại sao con gái bà ta lại cố chấp như vậy: “Nhà họ Ngô giàu có, muốn nhà có nhà, muốn xe có xe, muốn nhà xưởng có nhà xưởng, vàng bạc đầy nhà, trong nhà lại còn có hai người giúp việc, cái gì con cũng thèm quan tâm. Con còn muốn như thế nào?”
Mạnh Tuệ cắn môi dưới: “Sau khi mẹ báo cảnh sát, sắc mặt mọi người nhà họ Ngô đều không giống nhau, con còn có thể chuyển sang nhà họ Ngô sống tiếp sao?” Ở trong mắt mẹ cô tiền là vạn năng à? Tiền có thể làm cho người ta hạnh phúc hay sao?
“Tại sao không thể? Con là con dâu nhà họ Ngô.” Bỗng nhiên Quý Tú Mai nghĩ ra một chuyện, nhíu mày: “Ông thông gia cũng thật chẳng ra gì, vì con đàn bà ti tiện kia mà gây chuyện với nhà chúng ta, đáng sao?” Ngay cả việc lo liệu tang lễ cho nhà thông gia cũng không đến, có nhầm hay không? Làm cho tiền lo việc tang lễ cũng không lấy được.
Mạnh Tuệ không thể tưởng tượng nổi ý nghĩ của mẹ cô là như vậy, không nhịn được nhắc nhở: “Ông ta còn đang hận mẹ đã làm hỏng thanh danh của con trai ông ta.” Sao mẹ cô còn có thể nghĩ Ngô Quốc Đống sẽ chấp nhận cô, chấp nhận gia đình cô nữa? Cứ coi như ông ta có thể nhịn được cơn tức này, nhưng cô cũng không muốn tiếp tục làm con dâu nhà họ Ngô.
“Chuyện này có gì đâu, qua một hai năm nữa, làm gì còn ai nhớ đến chuyện như vậy? Không có gì là ngạc nhiên.” Quý Tú Mai ôm vai của con gái nhẹ nhàng khuyên nhủ: “A Tuệ, con yên tâm, chỉ cần con sinh cho nhà họ Ngô cháu trai, tất cả đều không thành vấn đề. Nhà thông gia cũng đã chờ bế cháu nhiêu năm nay rồi.” Bà ta hay nói quá đáng, nhưng có lúc nói còn có chút đạo lý. Chính xác Ngô Quốc Đống vô cùng muốn có cháu trai đích tôn, có lẽ khi nhìn đến cháu trai sẽ chọn quên đi chuyện không hay trong quá khứ.
Bây giờ trong suy nghĩ của Quý Tú Mai quan trọng nhất là loại bỏ cô gái kia đi, không để cho cô ta cướp được chồng của con gái bà ta. Những vấn đề khác bà ta không muốn nghĩ đến hay nói cách khác không muốn lo lắng. Bà ta cho rằng những gì bà ta làm là chính xác nhất, ý kiến và nhận xét của người khác đều không quan trọng.
Vẻ mặt của Mạnh Tuệ giống như bị kim đâm, sắc mặt trắng bệch: “Gia đình họ Ngô không thiếu cháu trai, cháu gái.” Ngay cả con gái riêng cũng đã có rồi, nói không chừng còn có nhiều đứa con riêng của những người đàn bà khác nữa. Cô không thể chấp nhận được chuyện này, cô luôn một lòng cho rằng cả đời có thể dựa vào chồng cô, nhưng anh ta lại là người có tâm tư không trong sạch, trong ba ngày qua chuyện xảy ra đã khiến cô từ một người đang ở trên đỉnh của hạnh phúc bị rơi xuống đáy vực thẳm. Vậy mà mẹ cô lại muốn để cô sống ở dưới đáy vựa thẳm đó không cho cô bước ra ngoài.
“Sinh con hoang bên ngoài có thể nhận về nhà được sao?” Quý Tú Mai ra sức mắng người không chút ngừng nghỉ: “Lại nói ai biết được đó có đúng là con của cậu ta hay không? Con chỉ cần sinh cho nhà họ Ngô cháu trai đích tôn, về sau con muốn có cái gì sẽ có cái đó. Sẽ không sợ những đứa con hoang kia lấy đi một phần tài sản của nhà họ Ngô.”
Nghe được mấy câu nói này, tất cả mọi người ở đây không thể tưởng tượng nổi nhìn Quý Tú Mai, ngay cả hai mẹ con Lý Thiến đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng trợn to hai mắt. Không thể nào tin được đến bây giờ mà bà ta vẫn còn có ý định kiếm tiền từ nhà họ Ngô, không phải thần kinh bà ta có vấn đề rồi đấy chứ?
Căn bản Mạnh Tuệ không muốn nghe đến những thứ này, khổ sở cầu xin: “Mẹ, vì tương lai của con hãy suy nghĩ cho thật kỹ, thật sự con không thể chịu được việc cùng Ngô Lương sống chung một nhà được.”
“Con gái ngốc, con bị làm sao vây? Có phải hai ngày nay có người nào nói chuyện chế nhạo con? Đừng sợ, bọn họ đang ghen tỵ với con nên nhân dịp này tìm cách phá hoại.” Quý Tú Mai luôn cảm giác bà ta được như vậy là rất tốt.
“Mẹ, đem sính lễ trả lại đi.” Mạnh Tuệ nhắm mắt lại, quyết định muốn ly hôn. Cô hy vọng mẹ cô có thể chấp nhận: “Số tiền kia sau này con sẽ cố gắng làm việc tận lực bù đắp lại cho mẹ.”
Mấy ngày qua, cho dù cô đã bịt kín lỗ tai, nhắm mắt lại vẫn có thể nghe được mọi người bàn tán cùng chế giễu từ tất cả các ngóc ngách, nói cô ham hư vinh, nói cô hại chết bà nội Mạnh, nói sau này cô sẽ gặp báo ứng, cái gì cũng có. Mỗi một câu đều như lưỡi dao đâm vào tim cô không ngừng chảy máu.
Mỗi lần Quý Tú Mai nghĩ đến việc phải trả lại toàn bộ sính lễ kia, trong lòng không cam tâm hét lên: “Bù đắp? Bù đắp thế nào? Số tiền kia cả đời con kiếm chưa chắc đã có. Con đừng tiếp tục điên rồ.”
“Coi như vì hạnh phúc của con mà suy nghĩ lại, đồng ý với con đi. Thật sự con không có biện pháp nào có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà có thể tiếp tục sống chung với Ngô Lương.” Trong lòng Mạnh Tuệ hiểu rất rõ, nếu mẹ cô không trả lại sính lễ thì chuyện ly hôn là điều không thể. Còn nếu trả lại toàn bộ đồ sính lễ có lẽ nhà họ Ngô sẽ đồng ý buông tha.
Ngô Quốc Đống không phải là người hiền lành, có thể lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm qua đều là người có chút bản lĩnh. Chỉ có mẹ cô là ngây thơ cho rằng tất cả mọi việc đã nắm trong lòng bàn tay.
“Con bé này, tại sao mẹ nói thế nào mà con cũng không nghe? Thật là.” Quý Tú Mai không tìm cách khuyên nhủ Mạnh Tuệ nữa, bà ta đứng dậy nói: “Mẹ sẽ gọi điện cho A Lương đến đây đón con về.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Lời của tác giả: Ai có bà mẹ như thế này thì đúng là bi kịch suốt cuộc đời …
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
54 chương
63 chương
66 chương