Đời này anh chỉ yêu mình em
Chương 7 : Đại tiệc mừng thọ
Chớp mắt đã đến tiệc mừng thọ của Cố lão gia 80 tuổi. Lúc đầu Diệp phu nhân cũng muốn đi cùng cô nhưng cô khéo léo từ chối. Diệp Băng Băng biết đây là mẹ ruột của mình nhưng trong lòng vẫn còn chưa thể tiếp nhận được sự thật này.
Diệp phu nhân cũng không ép cô, con gái mà vui là được rồi.
Khi cô bước xuống xe thì tự nhiên có một cô gái lao vào người cô dính chặt như keo. Thẩm Nhược Giai nắm lấy tay cô nói líu ríu không ngừng làm cô nhức đầu nhưng dù sao cũng quen với tính cách hoạt bát của cô nàng rồi.
Hai người bước vào đại sảnh thì thu hút vô vàn ánh mắt của đám đàn ông. Hôm nay cô mặc một chiếc váy xanh nhạt dài đến mắt cá chân hở một bên vai trắng nõn. Nổi bật nhất là vết bớt màu đỏ ở cổ. Tuy không lộ da lộ thịt nhiều lắm nhưng đủ để mấy gã háo sắc chói mắt. Cô từ xưa đến nay không thích ăn mặc mát mẻ nên hở nhiều nhất cũng chỉ là một phần vai hoặc xương quai xanh. Làm thế cũng một phần để Bạch Phong Thần đỡ nổi cơn ghen.
Còn Thẩm Nhược Giai thì ngược lại. Cô mặc một chiếc sườn xám đỏ xẻ nửa đùi quyến rũ bó sát người. Ánh đèn chiếu xuống làm tôn lên thân hình yểu điệu của cô nàng.
Hai đại mỹ nữ vừa xinh đẹp vừa trắng trẻo như hoa sen mới nở thế này làm cho các cô tiểu thư cũng phải ghen tị.
Một lúc sau bữa tiệc mới trở lại như bình thường. Diệp Băng Băng cùng Thẩm Nhược Giai cùng nhau bước đến tặng quà cho Cố lão gia. Ông cười vui vẻ chẳng khép được mồm. Tuy Cố lão gia đã 80 tuổi nhưng vẫn còn rất minh mẫn nên ai cũng chẳng dám nói bậy bạ.
Vừa tròn 8 giờ thì bữa tiệc bắt đầu. Cố lão gia được Cố Trọng dìu lên sân khấu phát biểu. Mỗi câu mỗi chữ uy nghiêm, dõng dạc như hồi còn trẻ. Ở phía dưới mọi người vỗ tay ào ào như sấm.
Lúc này, các phu nhân dẫn con gái mình đi tiếp rượu cùng người khác. Thực chất cũng là làm mai cho con gái để gả vào gia đình hào môn, được sống sung sướng cả đời. Diệp Băng Băng thì ngoại lệ. Diệp phu nhân biết cô vẫn chưa chấp nhận bà nên nói chuyện một lúc rồi đi chỗ khác. Nhưng cũng không thể ngăn cản được những vị phu nhân, tiểu thư đến kính rượu.
Uống hết ly này đến ly khác làm cô thấy trong bụng xông lên cảm giác buồn nôn. Cũng may tửu lượng của cô tốt nên vẫn có thể tự đi đứng bình thường.
Cô tô lại son rồi đi ra ngoài. Đến khi gần ra đến cửa thì nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ của con gái trong buồng vệ sinh cuối. Diệp Băng Băng là người trưởng thành nên cũng hiểu bọn họ ở trong đó làm gì.
Đến khúc ngoặt cầu thang thì va phải một lồng ngực rắn chắc. Mùi hương bạc hà mắt lạnh quen thuộc xông thẳng vào mũi làm cô phải đứng hình mất mấy giây. Đến khi tỉnh táo thì người đó đã biến mất đi đâu rồi. Cô nhìn đông ngó tây mãi mà chẳng thấy ai. Một cảm giác thất vọng xông lên làm mũi cô chua xót. Mùi hương đó giống hệt với Bạch Phong Thần mà cô chẳng thể quên được. Điều chỉnh cảm xúc bản thân một lúc sau cô mới rời đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
83 chương
10 chương
11 chương
69 chương
53 chương