Đợi Năm Nào
Chương 89
Cát vàng bay bay, phong trần cuồn cuộn.
Trong bão cát che ngợp bầu trời này, có mấy chục toà quân trướng lặng yên ẩn nấp.
Một kỵ binh từ vùng hoang dã vụt chạy nhanh tới, lúc đến gần cổng trại kỵ sĩ lớn tiếng kêu khóc: “Tuyên Châu đại thắng, Tuyên Châu đại thắng!”
Nhìn lại, hai người cách biệt đã một năm dài.
Hiên Viên Hối dẫn Thiết kỵ mượn đường dân tộc Hồi Hột, dọc theo đông lộ từ bắc đi về phía nam, từ Vân Châu, U Châu, Thương Châu, Thanh Châu một đường đi xuống, ước chừng là tổ tông Hiên Viên thị hiển linh, Hiên Viên Hối giống như sao Vũ Khúc, đánh thẳng tới Tuyên Châu.
Thêm vào trước kia nghĩa quân theo Túc Châu chiếm đoạt Hà Nam đạo, Hà Bắc đạo, mười phần thiên hạ, Hiên Viên Hối đã có được bốn.
Triệu Hủ vẫn luôn trấn thủ trung quân, từ xa chỉ đạo Túc Châu và Nhã Lỗ Khắc, truân vận an bài mấy trăm ngàn đại quân lương thảo đến ngay ngắn rõ ràng. Ngoài ra, Âu Huyền đã chế ra loại đao sắc nhất nhanh nhất, Chỉ Cức cũng luyện được mật thám cực gian cực độc, dưới sự an bài của Triệu Hủ xuyên qua đao quang kiếm ảnh đi đến sa trường giết chóc không thấy máu.
Chương Thiên Vấn, Đậu Lập bộ hạ cũ của Ngụy vương cùng Hiên Viên Hối nhiều lần lập chiến công, nhóm thị vệ Toan Nghê đi theo Hiên Viên Hối sớm nhất cũng không kém bao nhiêu, hai tổ người này nghiễm nhiên trở thành phụ tá đắc lực cho Túc vương ở trong quân.
Khác với những chủ công thân chinh khác, Hiên Viên Hối không thích bày mưu nghĩ kế, làm Đại tướng bình định chỉ huy, trái lại càng thích tự mình dẫn nhân mã sung làm tiên phong.
Nửa năm trước, hắn dẫn theo năm ngàn kị binh nhẹ bất ngờ tập kích Cư Dung quan, bắt giữ một tên thủ hạ tiên phong của Đặng thị.
Đây là lần đầu tiên thiên hạ biết danh Túc vương, một trượng phu vĩ đại kiêu dũng thiện chiến.
Triệu Hủ nhìn công báo này, lại nhớ tới thiếu niên ngày xưa ở cửu thành Túc Châu giả bộ thổ huyết bất tỉnh, luôn cảm thấy dường như đã cách một thế hệ.
“Tư Đồ? Vương gia hỏi Tư Đồ có thư từ gì muốn thuộc hạ chuyển trình.” Người tới báo tin thấy hắn lâu không nói, không khỏi thấp thỏm trong lòng.
Triệu Hủ chần chờ chốc lát: “Ngươi chờ một chút.”
Triệu Hủ trở về bên trong trướng, lấy bao đồ trước đây chuẩn bị ra, bên trong là dược liệu quý, một ít áo quần mới, lại từ trong ngăn dưới bàn lấy ra phong thư.
“Thấy Vương gia, ngươi truyền cho ta lời nhắn, không cần lảng tránh người khác.”
“Dạ.”
Hiên Viên Hối đang ngồi dựa vào bằng kỉ, một năm chinh chiến khiến cho nước da của y sậm màu thêm, trắng nõn lúc trước chuyển thành màu mật ong, giữa hai lông mày ít đi phong thái thiếu niên không rành thế sự, nhiều thêm sự sát phạt quyết đoán bình tĩnh của người chỉ huy.
Bây giờ trong lều chỉ có mấy người Chương Thiên Vấn, Toan Nghê, Hiên Viên Hối bèn bỏ qua dáng vẻ Vương gia như thường lệ, mặt mày hớn hở nhìn người đưa tin một thân phong trần: “Vương phi gửi gì tới đây?”
Người đưa tin nhanh chóng trình lên, thấy tâm tình của y rất tốt, vội vội vã vã nói: “Ngoại trừ tin này, Vương phi còn có lời nhắn truyền đến.”
Chương Thiên Vấn lập tức nói: “Lời do Vương phi nói, chúng ta làm sao có thể nghe được? Cho phép thuộc hạ xin cáo lui.”
“Vương phi bảo, không cần lảng tránh người khác.”
“Ồ?”
“Chỉ một câu ‘Công danh dư sự hà túc đạo, nguyện quân nỗ lực gia xan phạn’.”
Chương Thiên Vấn không khỏi bật cười: “Xướng Triệt Dương quan trong Lệ Sử Cán, công danh dư sự thả gia san. Công danh đừng quá quan trọng, cố gắng ăn thêm bữa cơm. Triệu Tư Đồ là nhớ Vương gia đây.”
Hiên Viên Hối tiện tay lấy bạc vụn thưởng người đưa tin, hủy thư, nói lại Chương Thiên Vấn: “Thì sao, bản vương có thê hiền mỹ quyến, ngươi ghen tị hay sao?”
“Đâu dám đâu dám.”
“Đậu Lập đang ở chỗ nào?” Hiên Viên Hối gấp thư để vào trong áo: “Nghe nói binh ở Sơn Nam Đạo xuống tinh thần, việc này xác thực?”
Nói tới chính sự, Chương Thiên Vấn cũng không khỏi nghiêm mặt: “Chính vậy, Đại sứ trưởng Sơn Nam Đạo vốn là cây cỏ đầu tường, đối với Đặng đảng cũng không trung tâm, nghe nói vương sư sắp tới, lập tức viết thư xin hàng. Đậu tướng quân đang đêm tối kiêm trình, tới cùng chúng ta hợp binh.”
Hiên Viên Hối nhìn bản đồ: “Chúng ta đã tới gần Giang Nam, chia đến Hà Bắc đạo không kịp, hiện tại Đặng Phiên Vân ở chỗ nào?”
Chương Thiên Vấn dùng thanh trúc chỉ nhẹ: “Đặng Phúc Vũ đang ở Kiếm Nam đạo Mậu Châu, Đặng Phiên Vân đang từ tây Giang Nam đi nhanh đến, Đặng Tường như trước đóng giữ Trường An.”
Sở dĩ đại quân Túc vương có thể nhiều lần đại thắng, nguyên nhân trọng yếu nhất chính là kế ly gián lúc trước có hiệu quả, Đặng Quan Tinh chết rồi, Đặng Cao cùng Đặng Tường huynh đệ không đội trời chung, cuối cùng Đặng Cao bị Đặng Phiên Vân dùng kế giết chết. Đặng Diễn bị hai đứa con bất hiếu làm tức giận đến bệnh nặng một hồi, bây giờ xuống giường đi lại có chút khó khăn, Đặng Tường nghiễm nhiên thành ứng cử viên “Thái Tổ” của Đặng đảng.
Đầu năm nay, tiểu hoàng đế đã hạ xuống vài sắc lệnh, trong đó một lệnh chính là nói Đặng Cao không con, tước Chiêu vương thân vương của hắn do Đặng Thừa Phong kế thừa, Đặng Thừa Phong bỏ tước tự vương ngày xưa. Bởi vậy, tất cả Đặng thị ngoại trừ Thái tử ẩn hình Đặng Phiên Vân đều có tước vị thân vương, đều là con của Đặng Tường.
Thoạt nhìn như là Đặng Tường được đền bù mong muốn, nhưng mà như thế, bộ hạ cũ của Đặng Cao kẻ thì phản loạn, kẻ thì xin nghỉ, Túc vương đúng dịp thừa cơ mà vào, khống chế hơn nửa địa bàn trước kia của cha con Đặng Cao.
Chờ Đặng Tường rảnh chú ý tới y, Hiên Viên Hối đã đứng vững gót chân, lão cũng chỉ có thể làm người câm ăn thiệt thòi, không làm gì được.
“Trương Nhân Bảo ở chỗ nào?” Ánh mắt Hiên Viên Hối xác định một nơi nào đó trên bản đồ, suy tư.
“Lúc trước tấn công Hứa Châu hắn bị trọng thương, bây giờ đang an dưỡng tại đó.”
Hiên Viên Hối nhíu mày: “Nhìn như vậy hắn cũng không thể đi tiếp, xem ra gần nhất chỉ có trung quân. Bên Triệu Tư Đồ còn có bao nhiêu người?”
“Ước chừng hai mươi vạn.”
“Ừm, giả sử đây là bẫy, như vậy bất kể là ai đi đến Sơn Nam Đạo đều có khả năng gặp phải mai phục, Đặng Phúc Vũ cùng Đặng Tường đều cách Sơn Nam Đạo không xa.” Ngón tay Hiên Viên Hối xẹt qua bản đồ, xác định tại Dân Châu chỗ Triệu Hủ: “Nói về khoảng cách, sợ là trung quân phù hợp nhất, ta xem không bằng để Triệu Tư Đồ cho sứ qua, thay hắn tiếp nhận được không?”
Chương Thiên Vấn chần chờ nói: “Tuy nói cũng không gì không thể, nhưng nếu muốn tìm một người can đảm mưu lược tương đương với Tư Đồ, mấu chốt là tương đương với Đại sứ trưởng kia, e sợ cũng không dễ dàng.”
“Ý của ngươi là để Thập Cửu Lang tự mình đi? Nếu như có chuyện bất trắc, ai chịu nổi trách nhiệm này?” Hiên Viên Hối trầm mặt xuống, rõ ràng không thích.
Chương Thiên Vấn lại nói: “Vậy không bằng thế này, ta trực tiếp viết thư cho Tư Đồ, để chính hắn quyết, Vương gia nghĩ như thế nào?”
Hiên Viên Hối than thở: “Cũng chỉ có thể như thế.”
Thấy Chương Thiên Vấn lui ra, y lại mở thư của Triệu Hủ, bỏ qua phía trước ghi quân quốc đại sự, trực tiếp xem trang cuối cùng, chộp lấy nhất bút nhất hoạ thể Nguỵ bia của Triệu Hủ ——
Hành hành trọng hành hành, dữ quân sinh biệt ly.
Tương khứ vạn dư lý, các tại thiên nhất nhai.
Đạo lộ trở thả trường, hội diện an khả tri.
Hồ mã y bắc phong, việt điểu sào nam chi.
Tương khứ nhật dĩ viễn, y đái nhật dĩ hoãn.
Phù vân tế bạch nhật, du tử bất cố phản.
Tư quân lệnh nhân lão, tuế nguyệt hốt dĩ vãn.
Khí quyên vật phục đạo, nỗ lực gia xan phạn. ___
Đi mãi rồi lại đi mãi, cùng với chàng sinh ly tử biệt.
Xa cách nhau hơn vạn dặm, mỗi người tại một chân trời.
Đường hiểm trở lại dài, ngày gặp mặt lại sao biết được khi nào?
Ngựa Hồ vẫn y thói (hí vang) khi có gió bắc thổi, chim Việt đậu còn chọn cành phía nam.
Ngày chia tay đã cách xa rồi, áo mặc đã thêm rộng (ý nói người đã gầy đi vì nhớ nhung).
Mây nổi che bầu trời, chàng ra đi không quay đầu lại.
Nhớ chàng người đã già thêm, chợt nhận ra năm tháng đã sắp hết (tức đã già).
Những lời xưa đã nói không cần nói lại, chỉ cố gắng (hy vọng chàng) mỗi bữa ăn thêm chút cơm. _ Dịch nghĩa lấy bên Thi viện
_____________________
Tác giả có lời muốn nói: khiêu khích hán tử thần mã Triệu đại Tư Đồ còn phải nhìn ta
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
66 chương
154 chương
91 chương